“Này! Tao đã nói là không được chạm vào ngực… á… đừng có sờ lưng…”

Trang Du Mộng không biết bắt đầu từ khi nào phát hiện thấy vòng eo của mình rất đáng chú ý. Đặc biệt là vòng eo của cô hơi sâu hơn người bình thường, vòng cung trũng xuống rất đáng yêu và gợi cảm, nhưng lại mẫn cảm đến mức một chút cũng không thể chạm vào.

Nếu chạm vào, cô sẽ ngã quy nửa người xuống, sức lực khó có thể sử dụng bình thường. Huống chi còn ở trong nước cũng không có gì bấu víu được, cái vây đuôi quét từ trên xuống dưới đến vị trí mông của cô, sợi tơ mỏng manh quấn lấy cô hai vòng, cảm giác ngứa ngáy xen lẫn khoái cảm xuyên qua kẽ mông lên trên xương sống truyền vào đại não, như một làn sóng với những bông hoa trắng đập vào đầu cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị một con cá voi trắng trêu chọc. “Mày… động dục sao?”

Trang Du Mộng không biết nhiều về cấu tạo cơ thể của cá voi trắng, nhưng vẫn biết một chút về cơ quan sinh dục đực. Vật cứng dài trên đùi cô dường như không tự chủ được mà đung đưa qua lại trên chân, không ngừng đổi hướng như muốn tìm kiếm điểm vào.

Tình huống này khiến cô hoảng sợ. Mặc dù không từ chối dục vọng, cô cũng có thói quen thủ d*m, nhưng bị một con cá voi trắng quấy rối tình dục như vậy không hợp lý, khúc mắc trong lòng sắp mọc thành vô số dây leo trèo tường cao.

“Ngoan, đừng làm vậy, tao không phải người cùng tộc với mày, mày… ưm… không thể động dục với tao.”

Bỗng nhiên bị đầu vây đuôi chọc vào thắt lưng, Trang Du Mộng hừ nhẹ một tiếng không giữ được thăng bằng, hai tay bám vào nó mới có thể nổi lên. Cô nhìn nó với vẻ tức giận phẫn uất, nhưng vẫn không quên muốn nói lý lẽ, hy vọng nó có thể hiểu được thực tế.

Chuyện khác biệt về giống loài thì không nói, chỉ riêng độ dài của cơ quan sinh dục của nó, cô không cần nhìn vẫn sợ hãi tột độ, nó thực sự muốn xông vào đâm chết cô.

Lục Tinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cảm giác được cô đang ôm lấy mình toàn thân run rẩy, có lẽ biết cô bị mình làm cho thoải mái. Nhưng miệng cô vẫn không chịu ngừng không khoan nhượng, khai sáng nhân danh chủng tộc của cậu, điều này không hiểu sao khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Cậu hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề chủng tộc, bởi vì cậu không biết mình thuộc loài gì.

Trong lòng phiền muộn, Lục Tinh nảy ra một chút tâm tư rồi thu lại vây đuôi duỗi thẳng người, ép chặt bộ phận sinh dục của mình vào giữa hai chân cô trước khi cô kịp phát hiện, không chút do dự ấn nó vào nơi mềm mại.

Trang Du Mộng sợ tới mức cả người run lên, vật thô to cực kỳ phóng túng, chưa gì đã chọc vào âm đế mẫn cảm của cô, khiến cho hoa huy*t phun ra một ít chất lỏng d*m mỹ, chảy xuống, hoà vào với nước biển.

“Tao… mày không thể làm như vậy, chúng ta không thể… giao phối…”

Còn sợ rằng cậu nghe không hiểu, vì vậy cô đã sử dụng ngôn ngữ chuyên môn của giới động vật. Nhưng lời nói mềm mại như nước rơi vào lỗ tai Lục Tinh giống như có ngọn lửa bùng lên trong biển cả, thiêu đốt cậu một cách không thể chịu đựng được.

Cậu đỉnh lên vài cái nữa, cảm giác sung sướng từ thân dưới truyền tới cả cơ thể, ham muốn tình dục từng chút một dâng lên. Có lẽ là động vậy, cậu vui vẻ không nhịn được mở miệng thè lưỡi ra liếm cô, nhưng khi cảm nhận hơi ẩm trong mắt cô ngưng tụ thành giọt nước rồi rơi xuống biển, động tác của Lục Tinh lập tức dừng lại.

Dường như cô khóc…

Tranh thủ lúc con cá voi trước mặt ngừng động tác, Trang Du Mộng đã mạnh tay đẩy nó ra, quay người lại bơi nhanh về phía bờ. Chỉ cần đến vùng biển cạn, nó sẽ không đuổi theo, tuyệt đối an toàn.

Lúc Trang Du Mộng leo lên bờ, cả người đã hoàn toàn kiệt sức, không còn tâm trí đâu mà để ý đến con cá voi trắng phía sau nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương