Đi đi dừng dừng mà đến bãi biển, Trang Du Mộng thuê hai cái ghế bãi biển và một cái bàn tròn, bạn nhỏ đi theo không biết vì sao nằm xuống ghế.

Dù trời đã xế chiều nhưng mặt trời mùa hè lặn muộn hơn một chút, bãi biển tầm tám giờ vẫn còn nắng vàng nhạt. Không ít người đều vừa nằm dài trên ghế vừa

nói chuyện phiếm, nhân tiện bớt thời giờ cùng những người xung quanh chạm ly rồi hát vài câu, không khí sôi động.

Trang Du Mộng nhìn ánh mắt của Lục Tinh trên ghế với vẻ hoài nghi, che miệng cười trộm đè vai cậu để cậu thả lỏng thân thể nằm xuống. Rồi sau đó lại kéo ghế mình đến bên cạnh cậu, cởi cúc áo khoác ngoài mỏng thoải mái dễ chịu mà phơi nắng.

Bộ áo tắm màu xanh lá đậm quen thuộc càng làm cho làn da của cô trở nên trắng nõn, dưới sự trợ giúp của ánh mặt trời chiếu xuống cơ thể sinh ra một tia sáng mềm mại trong trẻo. Lục Tinh yên lặng quay mặt sang một bên không dám nhìn kĩ cô, nhưng Trang Du Mộng chính là muốn sửa lại tính khí khó ở của cậu, nằm nghiêng đưa hai chân khép lại, phần eo lộ ra một khối núi nho nhỏ, hai luồng trước ngực cũng theo đó mà chen chúc nhau, thể hiện trạng thái quyến rũ và mê hoặc.

Cô đang cầm ly rượu một tay xoa xoa mái tóc mỏng của người thanh niên bên cạnh, dáng vẻ vân vê như muốn dụ hoặc cậu nhảy vào bẫy của cô.

“Cậu quay lại đi, không có ai cùng tôi trò chuyện thật nhàm chán…”

Lục Tinh quay đầu đến góc độ hướng phía trước liền dừng lại, đột ngột không dám quay người sang trái một lần. Nhưng ánh mắt lơ đễnh không an phận của cậu không thể đánh lừa được con mắt của Trang Du Mộng.

Thoáng ngồi dậy nhấp rượu, cô cố ý không hoàn toàn ngậm lấy rượu trong miệng, để một hai giọt lặng lẽ trượt xuống cằm và cổ chảy xuống phía dưới, biến mất ở hai luồng đầy đặn bị ép thành khe rãnh, chỉ để lại một hàng vết nước ướt.

Sau đó không ngoài dự liệu mà nhìn thấy cậu thiếu niên vô thức nuốt nước bọt, quả nhiên chính giữa quần đùi xuất hiện rõ ràng dấu vết căng ra.

Con cá voi trắng nhỏ tuổi trẻ khí thịnh chính là bị trêu chọc nhịn không được.

Sợ nếu tiếp tục trêu chọc sẽ xảy chuyện, Trang Du Mộng vừa lòng lại lần nữa nằm xuống, vì ghế dựa cách cậu rất gần, nên cô có thể thường dùng ngón tay cuộn tóc trên trán cậu nghịch nó hoặc nắm lấy cổ áo cậu mở từ trong ra ngoài.

“Nằm ở trên bãi biển phơi nắng có thoải mái không?” “Có, nhưng có hơi khát.”

“Đó là do cậu thiếu nước, uống một ngụm rượu xem mùi vị thế nào, của tôi có ngon hay không?”

Lục Tinh nghe lời đứng dậy rót một nửa ly rượu, Trang Du Mộng âm thầm líu lưỡi, tư thế uống rượu này hoàn toàn không hợp với cả người cậu.

Sau khi nuốt hết rượu vào miệng, ánh mắt thiếu niên sáng quắc quay đầu nhìn cô. Trang Du Mộng nghĩ rằng cậu sẽ lại có một bài diễn thuyết nếm trải tuyệt

vời, lại thấy thiếu niên chỉ cúi thấp người vùi đầu vào giữa bầu ngực cô, xoa nắn hai cái rồi đỏ mặt dùng lưỡi liếm một chút.

“Cậu… vẫn còn người ở đây!”

Sự ấm áp ẩm ướt trước ngực dần dần lạnh lẽo theo làn gió biển thổi qua, Trang Du Mộng xấu hổ đến mức trách cứ tâm tình của cậu không còn một mảnh, cuống quýt liếc nhìn kỹ xung quanh phát hiện không có ai để ý đến bọn họ.

“Của chị ngon hơn.”

Không biết có phải là do uống quá nhiều hay không, khi Lục Tinh nói câu này từ mặt đến cổ đều đỏ bừng nhạt luôn nhưng lộng lẫy không thể tả nổi. Trang Du Mộng khẽ hé môi để phản ứng lại, nghĩ thầm mình lớn như vậy lại luôn bị cậu cố ý vô tình đùa giỡn, điều này quả thực làm nhục tôn nghiêm của cô với tư cách là một phụ nữ độc lập trong thời đại mới.

Kéo cổ cậu thanh niên hôn một cách thô bạo, cô dùng lưỡi của mình cuốn lấy môi cậu không thương tiếc, khi cậu vô tình mở miệng cô đi vào thăm dò cắn đầu lưỡi cậu, dành cho cậu một nụ hôn sâu lại sắc tình, rất giống một người đàn ông ác bá đùa giỡn con gái nhà lành.

“Nếm như vậy mới đúng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương