Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử
-
Chương 11
Doãn Hằng, sinh viên năm cuối của Đại học mà Trang Du Mộng theo học, cũng là người đã giúp cô đến Brittany vài năm trước.
Anh vốn là một nghiên cứu sinh về sinh vật biển và cũng đang theo học tiến sĩ, anh đã chăm sóc Trang Du Mộng khi còn học đại học. Mấy năm trước, anh tình
cờ theo giáo sư đi nghiên cứu mẫu ở Brittany, sau đó đề nghị đàn em đến đây tận hưởng một chút bầu không khí.
Chỉ là Trang Du Mộng đối với chuyện nghiên cứu học thuật chuyện nghiệp không hứng thú lắm, lúc trước chọn ngành hải dương học vì xuất phát từ khao khát với biển cả mà thôi.
Nhưng cô vẫn ở lại Brittany, trong khoảng thời gian này Doãn Hằng cũng chọn học ở vùng biển này để tìm hiểu đào tạo chuyên sâu hơn, vì năng lực vượt trội nên năm ngoái anh đã được chọn làm người quản lý bãi biển tốt nhất.
Giấy phép đưa đến trước mặt mọi người, lời nói của anh có sức mạnh ảnh hưởng với ngư dân hơn cô.
“Tôi… chúng tôi lần đầu tiên đến đây. Cũng không biết ở đây không được săn bắt cá voi… Vậy lần sau chúng tôi sẽ không tới nữa”
“Đánh bắt cá voi không giống như những hành vi săn bắt khác, không có sự khác nhau lần vi phạm thứ nhất và lần thứ hai. Nếu các ông có can đảm để bắt, thì phải có gan để gánh hậu quả. Vẫn là nên đi cùng với cảnh sát một chuyến.”
Vừa dứt lời, vài người cảnh sát phía sau Doãn Hằng đã bao vây nhóm ngư dân đưa họ ra ngoài. Những người còn lại nâng con cá voi trắng lên một lần nữa, từ từ tiếp cận bờ biển.
Trang Du Mộng vừa định đi lên giúp đỡ, lại bị Doãn Hằng gọi lại. Cô nhanh chóng bước tới nói lời cảm ơn, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn đầu ý cười của anh. Bộ đồng phục hải dương màu xanh đậm càng làm cho cả người anh trở nên rắn rỏi và uy nghiêm hơn, vành mũ không dài nhưng che khuất nửa trên khuôn mặt của anh trong bóng tối, chỉ để lại đôi môi hồng hào hơi cong, đường nét quai hàm tinh xảo. Đây cũng là lần đầu tiên Trang Du Mộng nhìn thấy anh ăn mặc bộ đồ đồng phục công tác.
“Quản lý Doãn hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi tới bờ biển này vậy?”
Doãn Hằng thấy dáng vẻ thả lỏng vui vẻ của cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu cô rồi bất đắc dĩ nói.
“Anh nghe nói có người báo cáo một vụ săn cá voi, đây không phải là bởi vì nghe tin mà tới sao”
“Còn nữa, quản lý cái gì mà quản lý? Mấy cái kĩ năng nghe ngóng tin đồn vô căn cứ của em cũng đủ tinh rồi đấy.”
“Còn không phải do em muốn đến gần anh sao? Xem như cảm ơn anh đã đến kịp thời, làm em chưa kịp trải nghiệm mất mặt là như thế nào.”
Trang Du Mộng cười đến vui vẻ, trên mặt không có bất kỳ cảm giác khủng hoảng nào. Doãn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc.
“Về sau em một mình không nên làm chuyện này, vẫn là rất nguy hiểm, làm không tốt lại biến khéo thành vụng.”
“Em chỉ không muốn họ mang nó đi, con cá voi trắng đó rất đáng thương…”
Nói đến đây, Trang Du Mộng có chút ảm đạm, cô không nói sự thật, không đề cập đến yêu hận tình thù không thể tưởng tượng nổi giữa mình và cá voi trắng.
“Sao con cá voi trắng lại xuất hiện vào thời điểm này? Lẽ ra, mùa di cư đã qua rồi mới đúng”.
“Ừm… nếu như em phân tích đúng, có khả năng nó rất bị tụt lại phía sau đàn.”
Trang Du Mộng sờ cằm cân nhắc lên tiếng, Doãn Hằng liếc nhìn cô, lời nói hận sắt không thành thép*.
(*Hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.)
“Theo như khả năng phân tích của em, lúc còn học đại học, các giáo sư thực hành đã không phải đau đầu. Mặc dù cá voi trắng rất dễ tò mò về mọi thứ xung quanh, nhưng nó khó có thể bị tụt lại khi di cư cùng nhóm, trừ khi… “
“Trừ khi cái gì?”
Tò mò hỏi, Trang Du Mộng nhìn thấy ánh mắt của Doãn Hằng với một chút ý vị không thể giải thích được. Theo ánh mắt của anh nhìn về phía biển, một số cảnh sát đã đưa con cá voi trắng trở lại biển một cách an toàn.
“Trừ khi nó bị mắc kẹt bởi một thứ gì đó, hoặc bị thu hút bởi một số nguyên nhân bất khả kháng, cụ thể là cái gì còn cần phải nghiên cứu thêm.”
Cái có cái không hiểu rồi gật đầu, Trang Du Mộng nhìn con cá voi trắng đang từ từ bơi ra xa, có lẽ nó còn lượn quanh biển vài vòng nữa rồi mới rời đi, phun những tia nước từ lưng vài lần như để bày tỏ lòng biết ơn.
“Chà, sự can thiệp của con người chưa bao giờ là phương pháp tốt nhất. Việc còn lại vẫn là tự dựa vào chính nó. Lát nữa anh không có việc gì. Em có muốn cùng tới bãi biển bên kia một chút không?”
Doãn Hằng nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô gái trước mặt, bộ áo tắm màu xanh lá cây đậm càng tôn lên dáng người của cô. Ngay cả ở Brittany, nơi có những người đẹp tóc vàng ở khắp mọi nơi, hình bóng của cô luôn có thể trở thành một sắc thái không thể phai nhạt, xâm nhập vào trong mắt anh nồng đậm đến mức không thể xóa được.
Nhưng Trang Du Mộng không để ý đến ánh mắt và tâm tư của anh, gật đầu nhanh chóng tiến lên trước anh một bước, quay người lại hơi cúi đầu, đối mặt với anh chắp tay sau lưng.
Doãn Hằng cảm thấy cô vẻ ngoài vui tươi nghịch ngợm nhưng không quá phô trương kệch cỡm thật đúng là cào đến ngứa tâm.
“Có thể nha, nhưng như một điều kiện, anh phải cho em biết về những phát hiện nghiên cứu gần đây.”
“Em thực sự đã học khôn ra không ít, còn nói điều kiện với anh. Đi thôi, anh sẽ nói cho em biết.”
“Thành giao!” Lời tác giả:
Nam thứ hai online, cũng không thể tránh khỏi nam chính. Trong chương tiếp theo, chú cá voi trắng nhỏ sắp lộ diện!
Anh vốn là một nghiên cứu sinh về sinh vật biển và cũng đang theo học tiến sĩ, anh đã chăm sóc Trang Du Mộng khi còn học đại học. Mấy năm trước, anh tình
cờ theo giáo sư đi nghiên cứu mẫu ở Brittany, sau đó đề nghị đàn em đến đây tận hưởng một chút bầu không khí.
Chỉ là Trang Du Mộng đối với chuyện nghiên cứu học thuật chuyện nghiệp không hứng thú lắm, lúc trước chọn ngành hải dương học vì xuất phát từ khao khát với biển cả mà thôi.
Nhưng cô vẫn ở lại Brittany, trong khoảng thời gian này Doãn Hằng cũng chọn học ở vùng biển này để tìm hiểu đào tạo chuyên sâu hơn, vì năng lực vượt trội nên năm ngoái anh đã được chọn làm người quản lý bãi biển tốt nhất.
Giấy phép đưa đến trước mặt mọi người, lời nói của anh có sức mạnh ảnh hưởng với ngư dân hơn cô.
“Tôi… chúng tôi lần đầu tiên đến đây. Cũng không biết ở đây không được săn bắt cá voi… Vậy lần sau chúng tôi sẽ không tới nữa”
“Đánh bắt cá voi không giống như những hành vi săn bắt khác, không có sự khác nhau lần vi phạm thứ nhất và lần thứ hai. Nếu các ông có can đảm để bắt, thì phải có gan để gánh hậu quả. Vẫn là nên đi cùng với cảnh sát một chuyến.”
Vừa dứt lời, vài người cảnh sát phía sau Doãn Hằng đã bao vây nhóm ngư dân đưa họ ra ngoài. Những người còn lại nâng con cá voi trắng lên một lần nữa, từ từ tiếp cận bờ biển.
Trang Du Mộng vừa định đi lên giúp đỡ, lại bị Doãn Hằng gọi lại. Cô nhanh chóng bước tới nói lời cảm ơn, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn đầu ý cười của anh. Bộ đồng phục hải dương màu xanh đậm càng làm cho cả người anh trở nên rắn rỏi và uy nghiêm hơn, vành mũ không dài nhưng che khuất nửa trên khuôn mặt của anh trong bóng tối, chỉ để lại đôi môi hồng hào hơi cong, đường nét quai hàm tinh xảo. Đây cũng là lần đầu tiên Trang Du Mộng nhìn thấy anh ăn mặc bộ đồ đồng phục công tác.
“Quản lý Doãn hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi tới bờ biển này vậy?”
Doãn Hằng thấy dáng vẻ thả lỏng vui vẻ của cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu cô rồi bất đắc dĩ nói.
“Anh nghe nói có người báo cáo một vụ săn cá voi, đây không phải là bởi vì nghe tin mà tới sao”
“Còn nữa, quản lý cái gì mà quản lý? Mấy cái kĩ năng nghe ngóng tin đồn vô căn cứ của em cũng đủ tinh rồi đấy.”
“Còn không phải do em muốn đến gần anh sao? Xem như cảm ơn anh đã đến kịp thời, làm em chưa kịp trải nghiệm mất mặt là như thế nào.”
Trang Du Mộng cười đến vui vẻ, trên mặt không có bất kỳ cảm giác khủng hoảng nào. Doãn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc.
“Về sau em một mình không nên làm chuyện này, vẫn là rất nguy hiểm, làm không tốt lại biến khéo thành vụng.”
“Em chỉ không muốn họ mang nó đi, con cá voi trắng đó rất đáng thương…”
Nói đến đây, Trang Du Mộng có chút ảm đạm, cô không nói sự thật, không đề cập đến yêu hận tình thù không thể tưởng tượng nổi giữa mình và cá voi trắng.
“Sao con cá voi trắng lại xuất hiện vào thời điểm này? Lẽ ra, mùa di cư đã qua rồi mới đúng”.
“Ừm… nếu như em phân tích đúng, có khả năng nó rất bị tụt lại phía sau đàn.”
Trang Du Mộng sờ cằm cân nhắc lên tiếng, Doãn Hằng liếc nhìn cô, lời nói hận sắt không thành thép*.
(*Hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.)
“Theo như khả năng phân tích của em, lúc còn học đại học, các giáo sư thực hành đã không phải đau đầu. Mặc dù cá voi trắng rất dễ tò mò về mọi thứ xung quanh, nhưng nó khó có thể bị tụt lại khi di cư cùng nhóm, trừ khi… “
“Trừ khi cái gì?”
Tò mò hỏi, Trang Du Mộng nhìn thấy ánh mắt của Doãn Hằng với một chút ý vị không thể giải thích được. Theo ánh mắt của anh nhìn về phía biển, một số cảnh sát đã đưa con cá voi trắng trở lại biển một cách an toàn.
“Trừ khi nó bị mắc kẹt bởi một thứ gì đó, hoặc bị thu hút bởi một số nguyên nhân bất khả kháng, cụ thể là cái gì còn cần phải nghiên cứu thêm.”
Cái có cái không hiểu rồi gật đầu, Trang Du Mộng nhìn con cá voi trắng đang từ từ bơi ra xa, có lẽ nó còn lượn quanh biển vài vòng nữa rồi mới rời đi, phun những tia nước từ lưng vài lần như để bày tỏ lòng biết ơn.
“Chà, sự can thiệp của con người chưa bao giờ là phương pháp tốt nhất. Việc còn lại vẫn là tự dựa vào chính nó. Lát nữa anh không có việc gì. Em có muốn cùng tới bãi biển bên kia một chút không?”
Doãn Hằng nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô gái trước mặt, bộ áo tắm màu xanh lá cây đậm càng tôn lên dáng người của cô. Ngay cả ở Brittany, nơi có những người đẹp tóc vàng ở khắp mọi nơi, hình bóng của cô luôn có thể trở thành một sắc thái không thể phai nhạt, xâm nhập vào trong mắt anh nồng đậm đến mức không thể xóa được.
Nhưng Trang Du Mộng không để ý đến ánh mắt và tâm tư của anh, gật đầu nhanh chóng tiến lên trước anh một bước, quay người lại hơi cúi đầu, đối mặt với anh chắp tay sau lưng.
Doãn Hằng cảm thấy cô vẻ ngoài vui tươi nghịch ngợm nhưng không quá phô trương kệch cỡm thật đúng là cào đến ngứa tâm.
“Có thể nha, nhưng như một điều kiện, anh phải cho em biết về những phát hiện nghiên cứu gần đây.”
“Em thực sự đã học khôn ra không ít, còn nói điều kiện với anh. Đi thôi, anh sẽ nói cho em biết.”
“Thành giao!” Lời tác giả:
Nam thứ hai online, cũng không thể tránh khỏi nam chính. Trong chương tiếp theo, chú cá voi trắng nhỏ sắp lộ diện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook