Cùng Thuyền Chung Gối
-
Chương 16: Số 17 nguyệt đàn (6)
Dương Thận đẩy cửa phòng làm việc Hà Thanh Huy ra thì thấy cảnh tượng như thế này: Hà Thanh Huy hai tay để sau ót, thư giãn dựa ra sau ghế, Viên Minh Nguyệt dựa lưng vào bàn, hai tay vòng trước ngực anh đối mặt với Hà Thanh Huy, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Dương Thận cười: "Có vẻ như tôi tới không đúng lúc, đã quấy rầy thế giới của hai người?"
Viên Minh Nguyệt quay đầu cùng anh ta chào hỏi, Hà Thanh Huy nói: "Thăm dò như thế nào rồi?"
Dương Thận: "Họ mời các chuyên gia trong lĩnh vực quy hoạch đô thị và xây dựng, dự định hai ngày nữa bỏ phiếu."
Viên Minh Nguyệt nghe cũng biết là chuyện của số 17 Nguyệt Đàn, cô nói: "Hôm qua bố tôi nói với tôi, phía bên kia có thể không phá bỏ mà chỉ cải tạo dựa trên bản gốc thôi!"
Dương Thận gật đầu: "Đúng! Cục đất đai đề ra hai phương án, chuẩn bị tiến hành bỏ phiếu."
Hà Thanh Huy: "Loại bỏ phiếu này chẳng qua chỉ là một thủ tục cho có lệ thôi. Chỉ cần tập đoàn Vũ Hâm cực lực thúc đẩy thì kết quả bỏ phiếu tất nhiên sẽ nghiêng về phía bọn họ."
Viên Minh Nguyệt suy nghĩ một chút: "Chưa chắc! Chúng ta có thể dùng dư luận để tạo áp lực." Cô nói với anh chuyện cô cùng Trịnh Doanh Doanh đi khảo sát tình hình ngày hôm qua.
Dương Thận mắt sáng lên, "Chị dâu, cô làm rất tốt!"
Ngừng một hồi Hà Thanh Huy nói: "Dương Thận, chúng ta gọi điện thoại cho tòa soạn, đài truyền hình và các trang web mà chúng ta quen biết. Còn nữa, nhờ có Phạm Hân Hân nhắc nhở làm cho tôi nhớ đến một việc, tuy rằng số 17 Nguyệt Đàn không phải là di vật văn hoá nhưng tôi nhớ không lầm thì đối diện nhà chúng ta là nhà cũ của một danh nhân."
Viên Minh Nguyệt: "Số 39, là nhà cũ của nhà văn Tần Thư Hào thời dân quốc."
"Đúng rồi! Dương Thận, tiết lộ tin tức này cho các phóng viên để họ bắt đầu công việc từ chỗ này. Còn nữa, tìm con cháu của Tần Thư Hào, sắp xếp cho họ được phỏng vấn, nhớ dặn họ phải nói như thế nào đấy!"
Dương Thận đáp ứng, lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Viên Minh Nguyệt đắc ý nhìn Hà Thanh Huy, "Lần này không nên mắng tôi ngu đần nữa!"
"Ai biết chừng nào thì cô ngốc trở lại!"
Công việc kia Dương Thận làm rất thuận lợi, các tờ báo lớn, các đài truyền hình bắt đầu cuồn cuộn đưa tin, cuối cùng người dân cũng phát hiện Bắc Kinh còn có một phố cổ là Lão Nhai. Cuối tuần, tất cả mọi người đều mang máy ảnh SLR lũ lượt kéo đến đây chụp ảnh lưu niệm ở trên phố, có cả ký giả của đài truyền hình mang máy móc đến săn tin trên đường, một cặp vợ chồng trẻ hướng về phía máy quay nói: "Không nên phá bỏ nơi này, đây là lịch sử của chúng ta, Bắc Kinh không nên thiếu tôn trọng lịch sử của thành phố!"
Con trai Tần Thư Hào tuổi gần 80 cũng đồng ý phỏng vấn của truyền thông, đầy cảm xúc nhớ lại thời gian lúc nhỏ ở số 39 Nguyệt Đàn cùng với cha của ông ấy ở đây sáng tác các tác phẩm. Lần này họ đã kéo theo một làn sóng những người nhớ về những tác phẩm của Tần Thư Hào. Trên mạng một đám người trí thức sôi nổi viết hô hào lưu giữ con phố này, giữ nguyên văn hóa quốc gia.
Cuối cùng, các chuyên gia quy hoạch đô thị và xây dựng cũng tham gia vào cuộc thảo luận công khai này, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, đại đa số mọi người đề nghị không phá bỏ và di dời đi nơi khác, điều đó không chỉ tốn kém, hơn nữa đó là đất trong nội thành nếu như phá hủy để xây lại thì sẽ phá hủy đi hệ sinh thái của thành phố bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, không đợi đến ngày bỏ phiếu bầu, chính phủ đã không chịu nổi áp lực, tuyên bố vùng Nguyệt Đàn sẽ không bị phá bỏ và di dời đi nơi khác xây dựng lại, nhưng phải cải cách chế độ nhà ở.
Chiều hôm đó, bọn Hà Thanh Huy ở số 17 Nguyệt Đàn mở rượu Champagne để chúc mừng, Dương Thận nói: "Tôi nghĩ lần này công lao là của chị dâu!"
Thời tiết nóng lên, Viên Minh Nguyệt ở trong phòng mặc một cái váy màu đen dài đến mắt cá chân, chạm ly với Dương Thận: "Anh nói rất đúng!"
Hà Thanh Huy ngồi trên ghế sa lon nhìn cô: "Như cũ, trừ quần áo thì cái gì cũng được."
Viên Minh Nguyệt uống một hớp rượu: "Hà Thanh Huy, anh biết không? Từ lần chúng ta ăn tối ở nhà hàng Blue tôi liền phát hiện ra, khí chất nhà giàu mới nổi như anh quá đậm. Anh nói xem, anh lớn lên ở đây, hoàn cảnh như vậy sao không làm cho anh khiêm tốn một chút chứ!"
Dương Thận vội vàng quay sang cùng cô chạm ly, nháy mắt nói: "Tôi sớm đã biết điều này, nhưng vẫn không dám nói!"
Hà Thanh Huy một để tay lên tay vịn sa lon, một tay cầm ly rượu nói với Dương Thận: "Tốt lắm, tiền lương bị giảm một nửa!"
Lại nhìn sang Viên Minh Nguyệt: "Còn cô nữa, không có quà!"
Dương Thận nhấc tay đầu hàng: "Coi như tôi chưa nói gì hết!"
Viên Minh Nguyệt đã ngà ngà say, lớn tiếng nói: "Dương Thận, anh không có khí phách!" Cô đặt mông ngồi bên người Hà Thanh Huy, nhìn vào mắt anh: "Tôi mới không sợ anh! Không bao giờ!"
Mùi rượu của cô phả lên mặt Hà Thanh Huy, anh không tránh ra, nhìn gò má phiếm hồng của cô anh cảm thấy tâm tình vui vẻ không gì sánh bằng. Đã vào đầu xuân, ngoài sân hai cây ngọc lan đua nhau nở hoa khoe sắc, ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan. Anh không thể không có ngôi nhà này, vẫn luôn là như vậy.
Họ chơi đùa vui vẻ bỗng nhiên chuông cửa reo, Trương Tỷ ra mở cửa, cô chưa kịp hỏi ai đến thì Hà Tâm Vũ đã mang theo vệ sĩ đi vào.
Miệng ngậm điếu xì gà, giống như những người trẻ tuổi một tay đút trong túi quần, vào nhà liền thấy bọn họ mỗi người đều cầm một ly rượu trên tay, ông ta cười lạnh đi đến ngồi xuống đối diện Hà Thanh Huy, hút một hơi xì gà: "Thế nào? Anh cho rằng có thể bảo vệ được ngôi nhà này?"
Viên Minh Nguyệt thấy ông ta thì bị dọa cho giật mình, vội vàng chào: "Hà tiên sinh!"
Hà Tâm Vũ cười, "Minh Nguyệt, gọi là bố!"
Viên Minh Nguyệt nhìn sắc mặt khó coi của Hà Thanh Huy, không dám mở miệng.
Hà Tâm Vũ "Hừ" Một tiếng, "Còn nói là con của tôi! Xem ra anh thật không có tiền đồ! Anh cho là tôi không có cách nào phá hủy và di dời đi nơi này. Cải tạo thì sao? Làm như thế nào là do tôi quyết định!"
Nói xong ông ta đứng dậy đi ra cửa, đi tới ngoài sân nhìn quanh ngôi nhà một chút, dường như lầm bầm nói: "Món ăn món ăn Quảng Đông ở đây hình như rất ngon!"
Ông ta vừa đi, Dương Thận đập trán nói: "Gay go rồi, chúng ta quên mất muốn cải tạo thì cũng phải cần có đơn vị phụ trách đấu thầu hạng mục! Nếu như tập đoàn Vũ Hâm trúng thầu thì họ có quyền lên phương án cải tạo, nếu như bọn họ cải tạo nơi này thành một khu thương mại e rằng không có ai dám phản đối."
Viên Minh Nguyệt cúi đầu, "Bố" cái từ này đối với cô giống như ma quỷ, bọn họ luôn luôn cường đại quyền lực của mình, cho dù bản thân mình có cố gắng thế nào thì đều không thể chạy thoát khỏi ý muốn của bọn họ.
Từ lúc Hà Tâm Vũ vào nhà đến giờ Hà Thanh Huy vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích, anh nói: "Chúng ta cũng có thể tranh thầu!"
Dương Thận: "Làm sao có thể! Chúng ta là công ty đầu tư không phải là công ty bất động sản!"
Viên Minh Nguyệt không chút suy nghĩ tiếp lời: "Bất động sản Bách Niên!"
Hà Thanh Huy đứng lên: "Đừng nói lung tung! Bất động sản Bách Niên không phải do cô nói là được! Dương Thận, quay về công ty!"
Đến khuya Hà Thanh Huy mới về, Viên Minh Nguyệt nằm ở trên giường nghe anh mở cửa, đi vào phòng quần áo, đóng cửa lại. Anh gây ra tiếng động rất nhỏ, rõ ràng là sợ đánh thức cô. Một lúc sau cô nghe trong phòng truyền đến tiếng ngáy nhẹ, thế mới biết anh cũng ngáy ngủ. Trong tiếng ngáy ấy cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Qua vài ngày, Viên Minh Nguyệt ở công ty đang cùng người của bộ phận kế toán hạch toán tình hình thu nhập của quý mới, Dương Thận bất ngờ tới chơi. Mấy ngày nay cô rất ít thấy Hà Thanh Huy, vừa nhìn thấy Dương Thận vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Dương Thận cười: "Không có. Sẽ không có gì tồi tệ hơn đâu."
"Vậy sao anh lại đến đây?"
"Chị dâu, tôi có việc xin cô giúp đỡ." Dương Thận giọng thành khẩn.
Viên Minh Nguyệt nhìn anh ta chăm chú, không dám sơ suất, "Anh nói đi."
"Cô biết đó, tôi đã làm cho Thanh Huy được tám năm rồi, chúng tôi có ít nhất đã trải qua mười lần khủng hoảng kinh tế dù lớn hay nhỏ. Mỗi một lần tôi đều nói phải bán số 17 Nguyệt Đàn, Thanh Huy luôn luôn không đồng ý. Mà chúng tôi cuối cùng cũng có thể vượt qua khủng hoảng mặc kệ là phải dùng biện pháp gì đi nữa." Dương Thận nói xong lời cuối cùng nói xong lời cuối cùng liền nở một nụ cười.
Viên Minh Nguyệt biết anh ta cười cái gì: "Hà Thanh Huy làm cho anh thành người xấu mất rồi!"
Dương Thận cười nói: "Không còn cách nào khác, anh ấy quả thực cho tôi rất nhiều. Đôi khi chúng tôi kinh doanh có lời thì chia đôi."
"Cái gì? Có loại ông chủ tốt như vậy sao?"
"Kỳ thực số lần kiếm được tiền không nhiều, cô không cần phải kinh ngạc như vậy. Cha con Hà gia bọn họ thường dùng mánh khoé chiêu trò, họ đều không quan tâm đến tiền vì vậy cuối cùng sẽ kiếm được rất rất nhiều tiền."
Viên Minh Nguyệt được giáo dục không giống với anh, cô từ nhỏ đến lớn đều biết bố mẹ chỉ có quan tâm đến tiền bạc, tài năng thì mới kiếm được nhiều tiền.
Dương Thận: "Bỏ đi. Tôi nói là, số 17 Nguyệt Đàn thật ra là cây trụ tinh thần của Thanh Huy, chỉ cần vì ngôi nhà kia anh ấy có thể vượt qua mọi trắc trở. Tôi không thể tưởng tượng được nếu số 17 Nguyệt Đàn bị đoạt đi anh ấy sẽ ra hình dạng gì nữa."
Viên Minh Nguyệt đại khái đã đoán được ý đồ của anh ta khi đến đây, cô hỏi: "Vì sao Hà Tâm Vũ lại đối với Hà Thanh Huy như vậy, cha con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này nói rất dài dòng. Mẹ Thanh Huy mất lúc anh ấy 13 tuổi, anh ấy với bố anh ấy vẫn đối nghịch, nguyên nhân cụ thể anh ấy không nói với tôi nhưng tôi ta đoán chính là do bố anh ấy ở bên ngoài có quá nhiều tình nhân mới khiến cho mẹ anh ấy qua đời, vì vậy anh ấy rất hận ông ta. Mẹ anh ấy qua đời lúc anh ấy đang làm bản kế hoạch chi tiết cho tương lai, số 17 Nguyệt Đàn trước đó là tài sản của mẹ Thanh Huy, trước khi mất bà ấy cùng với luật sư viết di chúc để lại cho Thanh Huy khi anh ấy đủ 18 tuổi, Thanh Huy cũng biết điều này. Nhưng bố anh ấy không muốn để lại cho anh ấy, chính Thanh Huy cũng không ở đó, thay vì cho những người phụ nữ khác sống ở đó, Thanh Huy bắt đầu nghĩ ra các loại biện pháp, đuổi những người phụ nữ đó ra khỏi nhà, tất nhiên mỗi lần như thế đều thành công. Đến lúc anh ấy được 20 tuổi, trên thị trường chứng khoán kiếm được anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên, mời một đại luật sư, kiện bố anh ấy ra tòa, cuối cùng thắng kiện giành được quyền sở hữu số 17 Nguyệt Đàn. Vì vậy cha con họ càng oán hận nhau hơn. Qua nhiều năm như vậy, bố anh ấy chỉ một lần duy nhất cho anh ấy tiền cũng chính là hôn lễ của hai người."
"Vết sẹo trên người Thanh Huy là thế nào?"
"Tôi không biết, anh ấy không nói với tôi. Tôi nói cho cô việc này cơ bản là cắt ghép từ những gì anh ấy nói. Người này không thích nói chuyện của mình."
Viên Minh Nguyệt biết Dương Thận nói rất đúng, cô cùng Hà Thanh Huy cùng ở chung dưới một mái nhà cũng đã được mấy tháng, ngoại trừ đấu võ mồm thì chỉ có anh ta nghe cô nói, anh ta nói rất ít. Anh ta có quá nhiều bí mật, bố anh ta, mẹ anh ta, cô gái làm cho anh ta nở nụ cười ấm áp, còn có lúc bọn họ ở Trần gia trấn Tô Châu. Cô rất tò mò, nhưng không hề nôn nóng muốn biết, cô dần dần có một dự cảm, một ngày nào đó, đáp án của những việc đó có thể sẽ được mở ra.
Cô hỏi Dương Thận: "Anh muốn bất động sản Bách Niên tham gia đấu thầu hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn?"
Dương Thận gật đầu, "Mấy ngày nay chúng tôi đã tìm rất nhiều công ty bất động sản, không phải bọn họ không có hứng thú, chỉ là do quy mô nhỏ không nắm chắc được. Tôi từng đề cập bất động sản Bách Niên với Thanh Huy nhưng anh ấy không muốn liên lụy đến cô."
Viên Minh Nguyệt trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi sẽ đi thăm dò bố tôi thử. Nếu như ông ấy có ý định tôi sẽ tìm anh thương lượng."
Dương Thận vô cùng cảm kích, ẩn ý nói: "Chị dâu, nỗ lực cô bỏ ra bây giờ sau này sẽ được đáp trả."
Viên Minh Nguyệt quay đầu cùng anh ta chào hỏi, Hà Thanh Huy nói: "Thăm dò như thế nào rồi?"
Dương Thận: "Họ mời các chuyên gia trong lĩnh vực quy hoạch đô thị và xây dựng, dự định hai ngày nữa bỏ phiếu."
Viên Minh Nguyệt nghe cũng biết là chuyện của số 17 Nguyệt Đàn, cô nói: "Hôm qua bố tôi nói với tôi, phía bên kia có thể không phá bỏ mà chỉ cải tạo dựa trên bản gốc thôi!"
Dương Thận gật đầu: "Đúng! Cục đất đai đề ra hai phương án, chuẩn bị tiến hành bỏ phiếu."
Hà Thanh Huy: "Loại bỏ phiếu này chẳng qua chỉ là một thủ tục cho có lệ thôi. Chỉ cần tập đoàn Vũ Hâm cực lực thúc đẩy thì kết quả bỏ phiếu tất nhiên sẽ nghiêng về phía bọn họ."
Viên Minh Nguyệt suy nghĩ một chút: "Chưa chắc! Chúng ta có thể dùng dư luận để tạo áp lực." Cô nói với anh chuyện cô cùng Trịnh Doanh Doanh đi khảo sát tình hình ngày hôm qua.
Dương Thận mắt sáng lên, "Chị dâu, cô làm rất tốt!"
Ngừng một hồi Hà Thanh Huy nói: "Dương Thận, chúng ta gọi điện thoại cho tòa soạn, đài truyền hình và các trang web mà chúng ta quen biết. Còn nữa, nhờ có Phạm Hân Hân nhắc nhở làm cho tôi nhớ đến một việc, tuy rằng số 17 Nguyệt Đàn không phải là di vật văn hoá nhưng tôi nhớ không lầm thì đối diện nhà chúng ta là nhà cũ của một danh nhân."
Viên Minh Nguyệt: "Số 39, là nhà cũ của nhà văn Tần Thư Hào thời dân quốc."
"Đúng rồi! Dương Thận, tiết lộ tin tức này cho các phóng viên để họ bắt đầu công việc từ chỗ này. Còn nữa, tìm con cháu của Tần Thư Hào, sắp xếp cho họ được phỏng vấn, nhớ dặn họ phải nói như thế nào đấy!"
Dương Thận đáp ứng, lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Viên Minh Nguyệt đắc ý nhìn Hà Thanh Huy, "Lần này không nên mắng tôi ngu đần nữa!"
"Ai biết chừng nào thì cô ngốc trở lại!"
Công việc kia Dương Thận làm rất thuận lợi, các tờ báo lớn, các đài truyền hình bắt đầu cuồn cuộn đưa tin, cuối cùng người dân cũng phát hiện Bắc Kinh còn có một phố cổ là Lão Nhai. Cuối tuần, tất cả mọi người đều mang máy ảnh SLR lũ lượt kéo đến đây chụp ảnh lưu niệm ở trên phố, có cả ký giả của đài truyền hình mang máy móc đến săn tin trên đường, một cặp vợ chồng trẻ hướng về phía máy quay nói: "Không nên phá bỏ nơi này, đây là lịch sử của chúng ta, Bắc Kinh không nên thiếu tôn trọng lịch sử của thành phố!"
Con trai Tần Thư Hào tuổi gần 80 cũng đồng ý phỏng vấn của truyền thông, đầy cảm xúc nhớ lại thời gian lúc nhỏ ở số 39 Nguyệt Đàn cùng với cha của ông ấy ở đây sáng tác các tác phẩm. Lần này họ đã kéo theo một làn sóng những người nhớ về những tác phẩm của Tần Thư Hào. Trên mạng một đám người trí thức sôi nổi viết hô hào lưu giữ con phố này, giữ nguyên văn hóa quốc gia.
Cuối cùng, các chuyên gia quy hoạch đô thị và xây dựng cũng tham gia vào cuộc thảo luận công khai này, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, đại đa số mọi người đề nghị không phá bỏ và di dời đi nơi khác, điều đó không chỉ tốn kém, hơn nữa đó là đất trong nội thành nếu như phá hủy để xây lại thì sẽ phá hủy đi hệ sinh thái của thành phố bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, không đợi đến ngày bỏ phiếu bầu, chính phủ đã không chịu nổi áp lực, tuyên bố vùng Nguyệt Đàn sẽ không bị phá bỏ và di dời đi nơi khác xây dựng lại, nhưng phải cải cách chế độ nhà ở.
Chiều hôm đó, bọn Hà Thanh Huy ở số 17 Nguyệt Đàn mở rượu Champagne để chúc mừng, Dương Thận nói: "Tôi nghĩ lần này công lao là của chị dâu!"
Thời tiết nóng lên, Viên Minh Nguyệt ở trong phòng mặc một cái váy màu đen dài đến mắt cá chân, chạm ly với Dương Thận: "Anh nói rất đúng!"
Hà Thanh Huy ngồi trên ghế sa lon nhìn cô: "Như cũ, trừ quần áo thì cái gì cũng được."
Viên Minh Nguyệt uống một hớp rượu: "Hà Thanh Huy, anh biết không? Từ lần chúng ta ăn tối ở nhà hàng Blue tôi liền phát hiện ra, khí chất nhà giàu mới nổi như anh quá đậm. Anh nói xem, anh lớn lên ở đây, hoàn cảnh như vậy sao không làm cho anh khiêm tốn một chút chứ!"
Dương Thận vội vàng quay sang cùng cô chạm ly, nháy mắt nói: "Tôi sớm đã biết điều này, nhưng vẫn không dám nói!"
Hà Thanh Huy một để tay lên tay vịn sa lon, một tay cầm ly rượu nói với Dương Thận: "Tốt lắm, tiền lương bị giảm một nửa!"
Lại nhìn sang Viên Minh Nguyệt: "Còn cô nữa, không có quà!"
Dương Thận nhấc tay đầu hàng: "Coi như tôi chưa nói gì hết!"
Viên Minh Nguyệt đã ngà ngà say, lớn tiếng nói: "Dương Thận, anh không có khí phách!" Cô đặt mông ngồi bên người Hà Thanh Huy, nhìn vào mắt anh: "Tôi mới không sợ anh! Không bao giờ!"
Mùi rượu của cô phả lên mặt Hà Thanh Huy, anh không tránh ra, nhìn gò má phiếm hồng của cô anh cảm thấy tâm tình vui vẻ không gì sánh bằng. Đã vào đầu xuân, ngoài sân hai cây ngọc lan đua nhau nở hoa khoe sắc, ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan. Anh không thể không có ngôi nhà này, vẫn luôn là như vậy.
Họ chơi đùa vui vẻ bỗng nhiên chuông cửa reo, Trương Tỷ ra mở cửa, cô chưa kịp hỏi ai đến thì Hà Tâm Vũ đã mang theo vệ sĩ đi vào.
Miệng ngậm điếu xì gà, giống như những người trẻ tuổi một tay đút trong túi quần, vào nhà liền thấy bọn họ mỗi người đều cầm một ly rượu trên tay, ông ta cười lạnh đi đến ngồi xuống đối diện Hà Thanh Huy, hút một hơi xì gà: "Thế nào? Anh cho rằng có thể bảo vệ được ngôi nhà này?"
Viên Minh Nguyệt thấy ông ta thì bị dọa cho giật mình, vội vàng chào: "Hà tiên sinh!"
Hà Tâm Vũ cười, "Minh Nguyệt, gọi là bố!"
Viên Minh Nguyệt nhìn sắc mặt khó coi của Hà Thanh Huy, không dám mở miệng.
Hà Tâm Vũ "Hừ" Một tiếng, "Còn nói là con của tôi! Xem ra anh thật không có tiền đồ! Anh cho là tôi không có cách nào phá hủy và di dời đi nơi này. Cải tạo thì sao? Làm như thế nào là do tôi quyết định!"
Nói xong ông ta đứng dậy đi ra cửa, đi tới ngoài sân nhìn quanh ngôi nhà một chút, dường như lầm bầm nói: "Món ăn món ăn Quảng Đông ở đây hình như rất ngon!"
Ông ta vừa đi, Dương Thận đập trán nói: "Gay go rồi, chúng ta quên mất muốn cải tạo thì cũng phải cần có đơn vị phụ trách đấu thầu hạng mục! Nếu như tập đoàn Vũ Hâm trúng thầu thì họ có quyền lên phương án cải tạo, nếu như bọn họ cải tạo nơi này thành một khu thương mại e rằng không có ai dám phản đối."
Viên Minh Nguyệt cúi đầu, "Bố" cái từ này đối với cô giống như ma quỷ, bọn họ luôn luôn cường đại quyền lực của mình, cho dù bản thân mình có cố gắng thế nào thì đều không thể chạy thoát khỏi ý muốn của bọn họ.
Từ lúc Hà Tâm Vũ vào nhà đến giờ Hà Thanh Huy vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích, anh nói: "Chúng ta cũng có thể tranh thầu!"
Dương Thận: "Làm sao có thể! Chúng ta là công ty đầu tư không phải là công ty bất động sản!"
Viên Minh Nguyệt không chút suy nghĩ tiếp lời: "Bất động sản Bách Niên!"
Hà Thanh Huy đứng lên: "Đừng nói lung tung! Bất động sản Bách Niên không phải do cô nói là được! Dương Thận, quay về công ty!"
Đến khuya Hà Thanh Huy mới về, Viên Minh Nguyệt nằm ở trên giường nghe anh mở cửa, đi vào phòng quần áo, đóng cửa lại. Anh gây ra tiếng động rất nhỏ, rõ ràng là sợ đánh thức cô. Một lúc sau cô nghe trong phòng truyền đến tiếng ngáy nhẹ, thế mới biết anh cũng ngáy ngủ. Trong tiếng ngáy ấy cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Qua vài ngày, Viên Minh Nguyệt ở công ty đang cùng người của bộ phận kế toán hạch toán tình hình thu nhập của quý mới, Dương Thận bất ngờ tới chơi. Mấy ngày nay cô rất ít thấy Hà Thanh Huy, vừa nhìn thấy Dương Thận vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Dương Thận cười: "Không có. Sẽ không có gì tồi tệ hơn đâu."
"Vậy sao anh lại đến đây?"
"Chị dâu, tôi có việc xin cô giúp đỡ." Dương Thận giọng thành khẩn.
Viên Minh Nguyệt nhìn anh ta chăm chú, không dám sơ suất, "Anh nói đi."
"Cô biết đó, tôi đã làm cho Thanh Huy được tám năm rồi, chúng tôi có ít nhất đã trải qua mười lần khủng hoảng kinh tế dù lớn hay nhỏ. Mỗi một lần tôi đều nói phải bán số 17 Nguyệt Đàn, Thanh Huy luôn luôn không đồng ý. Mà chúng tôi cuối cùng cũng có thể vượt qua khủng hoảng mặc kệ là phải dùng biện pháp gì đi nữa." Dương Thận nói xong lời cuối cùng nói xong lời cuối cùng liền nở một nụ cười.
Viên Minh Nguyệt biết anh ta cười cái gì: "Hà Thanh Huy làm cho anh thành người xấu mất rồi!"
Dương Thận cười nói: "Không còn cách nào khác, anh ấy quả thực cho tôi rất nhiều. Đôi khi chúng tôi kinh doanh có lời thì chia đôi."
"Cái gì? Có loại ông chủ tốt như vậy sao?"
"Kỳ thực số lần kiếm được tiền không nhiều, cô không cần phải kinh ngạc như vậy. Cha con Hà gia bọn họ thường dùng mánh khoé chiêu trò, họ đều không quan tâm đến tiền vì vậy cuối cùng sẽ kiếm được rất rất nhiều tiền."
Viên Minh Nguyệt được giáo dục không giống với anh, cô từ nhỏ đến lớn đều biết bố mẹ chỉ có quan tâm đến tiền bạc, tài năng thì mới kiếm được nhiều tiền.
Dương Thận: "Bỏ đi. Tôi nói là, số 17 Nguyệt Đàn thật ra là cây trụ tinh thần của Thanh Huy, chỉ cần vì ngôi nhà kia anh ấy có thể vượt qua mọi trắc trở. Tôi không thể tưởng tượng được nếu số 17 Nguyệt Đàn bị đoạt đi anh ấy sẽ ra hình dạng gì nữa."
Viên Minh Nguyệt đại khái đã đoán được ý đồ của anh ta khi đến đây, cô hỏi: "Vì sao Hà Tâm Vũ lại đối với Hà Thanh Huy như vậy, cha con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này nói rất dài dòng. Mẹ Thanh Huy mất lúc anh ấy 13 tuổi, anh ấy với bố anh ấy vẫn đối nghịch, nguyên nhân cụ thể anh ấy không nói với tôi nhưng tôi ta đoán chính là do bố anh ấy ở bên ngoài có quá nhiều tình nhân mới khiến cho mẹ anh ấy qua đời, vì vậy anh ấy rất hận ông ta. Mẹ anh ấy qua đời lúc anh ấy đang làm bản kế hoạch chi tiết cho tương lai, số 17 Nguyệt Đàn trước đó là tài sản của mẹ Thanh Huy, trước khi mất bà ấy cùng với luật sư viết di chúc để lại cho Thanh Huy khi anh ấy đủ 18 tuổi, Thanh Huy cũng biết điều này. Nhưng bố anh ấy không muốn để lại cho anh ấy, chính Thanh Huy cũng không ở đó, thay vì cho những người phụ nữ khác sống ở đó, Thanh Huy bắt đầu nghĩ ra các loại biện pháp, đuổi những người phụ nữ đó ra khỏi nhà, tất nhiên mỗi lần như thế đều thành công. Đến lúc anh ấy được 20 tuổi, trên thị trường chứng khoán kiếm được anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên, mời một đại luật sư, kiện bố anh ấy ra tòa, cuối cùng thắng kiện giành được quyền sở hữu số 17 Nguyệt Đàn. Vì vậy cha con họ càng oán hận nhau hơn. Qua nhiều năm như vậy, bố anh ấy chỉ một lần duy nhất cho anh ấy tiền cũng chính là hôn lễ của hai người."
"Vết sẹo trên người Thanh Huy là thế nào?"
"Tôi không biết, anh ấy không nói với tôi. Tôi nói cho cô việc này cơ bản là cắt ghép từ những gì anh ấy nói. Người này không thích nói chuyện của mình."
Viên Minh Nguyệt biết Dương Thận nói rất đúng, cô cùng Hà Thanh Huy cùng ở chung dưới một mái nhà cũng đã được mấy tháng, ngoại trừ đấu võ mồm thì chỉ có anh ta nghe cô nói, anh ta nói rất ít. Anh ta có quá nhiều bí mật, bố anh ta, mẹ anh ta, cô gái làm cho anh ta nở nụ cười ấm áp, còn có lúc bọn họ ở Trần gia trấn Tô Châu. Cô rất tò mò, nhưng không hề nôn nóng muốn biết, cô dần dần có một dự cảm, một ngày nào đó, đáp án của những việc đó có thể sẽ được mở ra.
Cô hỏi Dương Thận: "Anh muốn bất động sản Bách Niên tham gia đấu thầu hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn?"
Dương Thận gật đầu, "Mấy ngày nay chúng tôi đã tìm rất nhiều công ty bất động sản, không phải bọn họ không có hứng thú, chỉ là do quy mô nhỏ không nắm chắc được. Tôi từng đề cập bất động sản Bách Niên với Thanh Huy nhưng anh ấy không muốn liên lụy đến cô."
Viên Minh Nguyệt trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi sẽ đi thăm dò bố tôi thử. Nếu như ông ấy có ý định tôi sẽ tìm anh thương lượng."
Dương Thận vô cùng cảm kích, ẩn ý nói: "Chị dâu, nỗ lực cô bỏ ra bây giờ sau này sẽ được đáp trả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook