Cùng Ta Vui Vẻ Được Không
-
Chương 37: Hành tẩu giang hồ (nhị)
Hành tẩu giang hồ (nhị)
Sắc trời đã tối muộn, bọn họ quyết định ở trên thuyền, trời sáng mới đi. Vì có nhiều người nên họ thuê thuyền khác. Khoang thuyền của Liên Tống cách nơi bọn Phương Kính Liên một phòng của gã sai vặt.
Ban ngày thì không có gì, nhưng đêm vừa đến Liên Tống lại nhớ tới sư phụ. Nàng ngủ không được liền mở cửa sổ ra ngắm sao. Phương Kính Liên ở cách vách cũng không ngủ được, nàng nghe bọn họ nói chuyện.
Hàn Tùng Lạc nói: “Vì sao đồng hành với yêu nữ kia, nàng có liên quan với ma giáo, vạn nhất hãm hại chúng ta thì sao bây giờ?”
Phương Kính Liên mang lí do của Liên Tống nói cho Hàn Tùng Lạc, Hàn Tùng Lạc vẫn lo lắng nói: “Nàng có thể đến vì bí tịch hay không?”
“Điểm này ta đã thử qua. Khi ta nhắc đến “Thiên ngoại phi thiên” ánh mắt nàng rất bình thường, chỉ là có chút tò mò, hình như không biết “Thiên ngoại phi thiên” là gì.”
“Vậy thì tốt.”
Một thiếu niên khác chen vào: “Nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương, một cô nương lớn như thế đồng hành cùng chúng ta cũng sẽ bị người ta nói cười.”
Phương Kính Liên nở nụ cười: “Giai Định, người ta là cô nương cũng chưa nói cái gì, ngươi sao phải ngượng ngùng. Giang hồ không phải như Thục Sơn, rất phức tạp, chuyện kinh ngạc cổ quái nào cũng đã có qua. Cùng đồng hành với nữ tử thì người giang hồ cũng không xem là chuyện lớn. Chúng ta hành tẩu giang hồ, phải thích ứng với mọi loại tình huống mới có thể sống yên ổn.”
Thiếu niên kia còn nói: “Ta còn ngóng trong sớm muộn có thể trở về Thục Sơn. Thục Sơn tốt hơn so với ở đây.”
Không ai lên tiếng nữa. Một lát sau hình như đều đang ngủ. Lại thêm lát nữa, cửa sổ đẩy ra, Hàn Tùng Lạc tựa bên cửa sổ nhìn trời.
Liên Tống cũng đang ở bên cửa sổ, quay đầu đã nhìn thấy Hàn Tùng Lạc ở cách vách. Tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng khuôn mặt luôn mang theo sự nghiêm túc, hiện tại nhìn sao không nháy mắt thế này lại lộ ra nét trẻ con.
Hàn Tùng Lạc cúi đầu cũng thấy nàng. Sự trẻ con trên mặt không kịp che giấu, xấu hổ ngượng ngùng vài phần.
“Còn chưa ngủ a?” Liên Tống hỏi.
Gió biển thổi mái tóc ở sau đầu của nàng phất phơ bên hai má khiến khuôn mặt của nàng ôn nhu thêm vài phần. Hàn Tùng Lạc hơi thất thần, lập tức ý thức được chính mình đang nhìn chằm chằm người ta, không nói hai lời khép cửa sổ lại.
“Tiểu tử này giống như thực chán ghét ta.” Liên Tống nói thầm.
Sáng sớm, Liên Tống bị thanh âm của một trận đấu kiếm đánh thức. Nàng hốt hoảng suy nghĩ, chẳng lẽ có người đến xâm phạm bọn họ, thật không yên ổn.
Đi ra khoang thuyền, thì ra là đám nhỏ của Thục Sơn đang luyện kiếm.
Phương Kính Liên nhìn đến nàng nói: “Cô nương sớm a.”
Nàng nói: “Sớm.”
“Tỷ tỷ sớm!”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang bên tai. Liên Tống nhìn qua, là vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhẩ đang đứng tấn.
Nhìn thấy tiểu hài tử thì nàng rất vui liền cười nói: “Luyện công a. Đệ tên gì?”
“Đệ gọi là Tiểu Thất.”
Tiểu Thất đang nói chuyện, bụng lại thì thầm vang lên hai tiếng, hắn ngậm miệng hai gò má đỏ hồng.
“Chưa ăn điểm tâm sao?” Liên Tống hỏi.
Tiểu Thất nói: “Ăn rồi, bánh bao.”
“Lại là bánh bao a. Chờ, ta làm canh cá cho các người.”
Liên Tống chạy đến đuôi thuyền, nhà đò lưng còng đang đốt bếp lò. Nàng mượn cần câu, chốc lát đã câu được mấy con cá lớn. Giết cá nấu canh, tiểu huynh đệ đang luyện võ ở trước thuyền ngửi thấy mùi canh cá nhịn không được cũng nhìn lại đây.
Canh cá chín, Liên Tống gọi bọn họ đến ăn.
Phương Kính Liên do dự một chút, đau lòng các đệ tử mấy ngày đã không ăn uống tử tế, liền không từ chối nữa.
Mặt trời lên cao, bọn họ mỗi người cầm một cái bát, ăn rất dũng mãnh. Vài đệ tử kiêng kị nàng là nữ tử đều ngồi cách xa nàng, chỉ có Tiểu Thất ngồi gần nàng. Nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiểu Thất nói: “Đừng nóng vội, ăn từ từ, cẩn thận bị mắc xương.”
Nàng vừa nói xong thì Tiểu Thất liền bị ho. Nàng vội lấy dấm chua đổ ra cho Tiểu Thất uống một ngụm. Tiểu Thất uống xong giấm chua thì mặt nhăn thành một đống, cái miệng nhỏ dẩu lên. Nàng bị dáng vẻ của hắn chọc cười, lấy khăn tay lau miệng cho hắn.
Những người khác nhìn Liên Tống cùng Tiểu Thất, lòng đều chua xót. Bọn họ phần lớn đều không cha không mẹ, hoặc là từ nhỏ cha mẹ đã chết, một mình phiêu bạt khắp nơi, chỉ vì có chút khả năng luyện võ công mà lên Thục Sơn. Thục Sơn đều là nam, bọn họ đều thiếu tình cảm của mẫu thân. Nay có Liên Tống ở đây, so với họ lớn tuổi hơn, lại cười dịu dàng, tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn không khỏi phát sinh cảm tình không muốn rời xa với nàng.
“Nhà đò, còn bao lâu đến Trữ châu a?” Liên Tống hỏi.
Nhà đò thu thập bát đũa nói: “Còn ba ngày.”
“Ta rửa cho.”
Khi Liên Tống đứng dậy cầm chén, Tiểu Thất ở bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống, bát đũa trên tay rơi trên sàn tàu.
“Làm sao vậy Tiểu Thất?” Nàng nâng Tiểu Thất dậy, lại nghe được tiếng nói bên tai.
“Ngươi, ngươi hạ độc!” Hàn Tùng Lạc oán hận nhìn Liên Tống, toàn thân hắn vô lực, ngón tay cũng không thể cử động.
Liên Tống chỉ nói một câu: “Không phải ta.” Nàng ôm lấy Tiểu Thất lui đến bên người Phương Kính Liên, cảnh giác nhìn nhà đò: “Xin hỏi các hạ, những người này có thù gì với ngươi?”
Nhà đò lưng còng lau chùi trên mặt, thì ra là một nam nhân trung niên gầy gò.
“Ác Đại Thông!” Phương Kính Liên bất đắc dĩ nói: “Lại là ngươi.”
Ác Đại Thông là ác nhân nổi tiếng Giang nam. Vì muốn xưng bá trong giang hồ, hắn đi xung quanh tìm kiếm những kỳ công của võ lâm để tu luyện, nghe nói Thục Sơn có võ công kỳ lạ nên hắn tìm đến người của Thục Sơn gây không ít rắc rối.
Vài lần trước có Thiệu Khắc Tiến võ công cao cường, hắn không thực hiện được.
Lúc này không giống như xưa.
Ác Đại Thông cười hắc hắc nói: “Ngươi muốn trách thì trách giáo chủ Hồng Liên Giáo kia, nếu không phải hắn giết Thiệu Khắc Tiến, ta không thể nào hành động dễ dàng như vậy. Nếu không phải hắn phế mất võ công của nha đầu kia, ta cũng không có can đảm mà trực tiếp hạ độc.”
Liên Tống kinh ngạc: “Ngươi đều biết hết sao?”
Ác Đại Thông đắc ý dạt dào lấy ra binh khí nói: “Những gì hai ngươi nói ở bên bờ hôm qua ta đều nghe được. Hôm nay rốt cuộc các ngươi cũng mắc câu. Phương Kính Liến, mang bí tịch “Thiên ngoại phi tiên” giao ra đây, bằng không ta sẽ dùng cái chùy này đâm ngươi dẹp.”
“Tư chất của ngươi không luyện được võ công của “Thiên ngoại phi tiên”.” Phương Kính Liên ôn nhu dỗ nói: “Không bằng ngươi thả chúng ta ra, ta dạy cho ngươi “Thất tu kiếm pháp”…”
“Phi, đừng cho là ta không biết, “Thất tu kiếm pháp” là các ngươi dùng để rèn luyện thân thể thôi, ta mới không cần học.”
“Ngươi nghe ta nói, “Thất tu kiếm pháp” này tuy rằng chiêu thức đơn giản, nhưng nếu học tốt…” Phương Kính Liên muốn giải thích.
Ác Đại Thông lại xì một tiếng khinh miệt: “Đừng dong dài với lão tử, ngươi giao hay không giao. Nếu ngươi giao, ta liền tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu không giao, ta giết sạch đám đồ đệ này.”
Khi hắn đang nói chuyện, Liên Tống liền nhéo cái mông của Tiểu Thất để hắn kêu oa oa.
Hai mắt Ác Đại Thông nhìn qua, tiến tới, cầm Tiểu Thất nói: “Mượn tiểu tử ngươi khai đao.”
“Tiểu Thất!” Mọi người kêu sợ hãi.
Liên Tống xem đúng thời cơ, khi Ác Đại Thông xoay người thì vọt lên ôm thắt lưng của hắn.
Ác Đại Thông dùng khuỷu tay đánh trúng hõm vai Liên Tống, hắn lại vung tay lên, chùy sắt cắt qua cánh tay Liên Tống, máu tươi chảy ròng.
“Ngươi không trúng độc sao?” Ác Đại Thông hỏi.
Liên Tống ôm cánh tay nhịn đau nói: “Ta được cao nhân cứu, ăn kỳ dược, trên người bách độc bất xâm.”
Ác Đại Thông cười nói: “Cho dù không trúng độc, ngươi cũng không giết được ta, ngươi thật không biết tự lượng sức mình.”
Liên Tống cũng cười cười: “Ta căn bản là không muốn giết ngươi, chỉ là muốn mượn chùy sắt của ngươi dùng một chút thôi.
Bỗng nhiên, nàng mở hàm dưới của Phương Kính Liên ra, đưa cánh tay lên để máu nhỏ vào miệng hắn.
Phương Kính Liên không biết dụng ý của nàng, chỉ lo trừng mắt nhìn nàng, bị bắt nuốt vào một búng máu. Tuy là máu nhưng không có mùi, ngược lại có một mùi thơm ngát, chỉ chốc lát sau, hắn thấy tay chân đều nóng lên, cảm giác nặng nề cũng biến mất.
“Ngươi làm cái gì?” Ác Đại Thông hỏi.
Liên Tống không nói.
Phương kính dùng ánh mắt hỏi nàng: “Máu của ngươi có thể giải độc?”
Liên Tống gật đầu nói: “Ta cũng mới phát hiện gần đây.”
Phương Kính Liên âm thầm vận công một hơi, đột nhiên ra chưởng, nhảy dựng lên, đánh về Ác Đại Thông.
Ác Đại Thông khiếp sợ giơ chùy ra chắn.
Khi hai người đang đấu, Liên Tống liên tiếp đem máu cho những đệ tử phái Thục Sơn uống, đến Hàn Tùng Lạc thì máu còn ít, đã bị quần áo hút đi. Nàng kéo tay áo, đưa cánh tay đầy máu đến bên miệng Hàn Tùng Lạc.
Hàn Tùng Lạc mới mười sáu tuổi, ngay cả cánh tay của cô nương hắn còn chưa thấy qua, chứ đừng nói là liếm, cho dù thế nào hắn cũng không chịu mở miệng. Liên Tống nắm hàm dưới của hắn, hắn đã sớm đề phòng nên không mở ra.
Liên Tống tức giận nói: “Ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn nhìn sư thúc bị người ta giết sao?”
Trong lòng Hàn Tùng Lạc giãy dụa.
Máu đã đọng lại, Liên Tống nhịn đau ấn vào miệng vết thương, tiếp tục đưa tay đến môi hơi mở ra của Hàn Tùng Lạc. Hàn Tùng Lạc nhắm mắt lại nhanh chóng liếm một ngụm.
Thân thể năng động, hắn nhảy dựng lên, sắp sửa lao ra bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Liên Tống nói: “Ta sẽ thú (lấy) ngươi.”
Liên Tống ngây ngốc.
Hàn Tùng Lạc rút kiếm cùng các sư đệ tạo thành Thất Tinh trận. Ác Đại Thông lợi hại hơn Giang Tài Lang một chút, Thất tinh trận không làm khó được hắn. Hàn Tùng Lạc chợt nảy ra ý, sử dụng kiếm như dây thừng, cùng các sư đệ cuốn lấy Ác Đại Thông.
Phương Kính Liên dùng kiếm pháp lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, đem nội lực tụ trên thân kiếm.
“Bằng kiếm pháp mèo cào của người mà cũng muốn phá Thiết bố sam của ta!” Ác Đại Thông hét lớn một tiếng, cơ bắp toàn thân căng ra đánh gãy dây thừng.
Phương Kính Liên múa kiếm đánh đến, Ác Đại Thông ưỡn ngực đón nhận.
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm đến ngực của hắn, thương một tiếng, giống như đâm vào đồng thiết.
Ác Đại TThông ngửa mặt lên trời cười to. Ngay sau đó, tiếng cười của hắn ngừng lại, trên mặt thống khổ trông vô cùng dữ tợn.
Kiếm Phương Kính Liên, xuyên phá ngực của hắn.
“Ha!” Phương Kính Liên chưởng một chưởng vào chuôi kiếm, lúc này Ác Đại Thông bị đâm xuyên lưng.
“Ngươi cư nhiên...” Ác Đại Thông vừa nói vừa phun một búng máu.
Phương Kính Liên rút kiếm ta, máu tươi bắn đầy thân. Hắn cười nói: “Ta muốn dạy ngươi “Thất tu kiếm pháp”, ngươi không học. Ta nghĩ nói ra một chút công dụng kỳ diệu của nó, ngươi không nghe. Phải ăn đau khổ mới tỉnh ngộ. Ai, kiếp sau làm người nhớ khiêm tốn một chút, chúng ta hành tẩu giang hồ, không nên vênh váo hung hăng.”
Ác Đại Thông đã không còn nghe được lời của hắn nói, nôn mấy ngụm máu tươi, ngã về sau.
Tất cả mọi người đều bị chiêu thức của Phương Kính Liên làm kinh sợ.
Tiểu Thất dẫn đầu chạy tới ôm lấy thắt lưng Phương Kính Liên nói: “Sư phụ thật là lợi hại nha.”
Phương Kính Liên từ ái vỗ vỗ đầu của hắn. Đột nhiên, hắn rùng mình một tay đẩy Tiểu Thất ra.
Sau đó mọi người nghe một tiếng hét thảm, chùy sắt lạnh như băng đâm thủng ngực Phương Kính Liên.
Ác Đại Thông cúi đầu nhắm mắt.
Phương Kính Liên nhìn chùy sắt trước ngực mình, hình như có chút không tin.
Hàn Tùng Lạc khóc ôm lấy hắn đang lung lay sắp đổ.
Phương Kính Liên chống đỡ trong chốc lát, rốt cục chống đỡ hết nổi quỳ xuống đất.
Các đệ tử quỳ gối bên người hắn gạt lệ. Hắn nhìn mặt mọi người một lần nói: “Sư thúc không thể cùng các ngươi đến Trữ Châu…”
“Sư thúc, sư thúc ngươi đừng chết!” Tiểu Thất gào khóc.
Phương Kính Liên thở dài nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta hành tẩu giang hồ, lúc nào cũng phải đề phòng người khác. Sư phụ thật là quá sơ suất.
Ánh mắt vô lực của Phương Kính Liên vòng vo rồi dừng lại trên người Liên Tống.
“Liên cô nương…” Hắn nói: “Cám ơn ngươi hôm nay đã cứu chúng ta.”
Liên Tống rơi lệ: “Phương đại ca, đừng nói như vậy.”
Phương Kính Liên nói: “Đại ân của ngươi, đời này tại hạ không thể đáp, thật hổ thẹn, tại hạ còn có yêu cầu quá đáng muốn làm phiền.”
Liên Tống việc nói: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm nhất định hết sức làm tốt cho ngươi.”
Phương Kính Liên vói tay vào trong lòng, lấy ra một khối ngọc bài dính máu giao cho Liên Tống.
“Tôi muốn cô tiếp nhận chức vị chưởng môn Thục Sơn.” Hắn nói.
“Ta?” Liên Tống không nghĩ tới yêu cầu này của hắn.
Đệ tử khác cũng kinh ngạc, nhưng sư thúc sắp hấp hối, không ai có tâm tư đi phán đoán quyết định của sư thúc.
Phương Kính Liên cầm chặt tay Liên Tống nói: “Ta kéo ngươi đồng hành kỳ thật có tư tâm, ta biết quan hệ của ngươi cùng giáo chủ Hồng Liên giáo không phải là ít, cho dù hắn giết cả võ lâm cũng không giết ngươi. Cho nên…Cho nên, tại hạ muốn mượn ánh sáng của ngươi để bảo vệ mấy đứa nhỏ này. Ta biết, cho dù xuống dưới cửu tuyền ta cũng không có mặt mũi nhìn ngươi, nhưng chuyện này cho dù ta mất hết mặt mũi ta cũng chỉ có thể cầu xin…Làm ơn, cô nương.”
Liên Tống chảy lệ nói: “Khổ tâm của ngươi ta hiểu được, ta hiểu được. yên tâm đi, Liên Tống ta còn ở trên đời này một ngày nhất định sẽ bảo vệ họ một ngày. Ta quyết không để Thục Sơn thất truyền.”
Phương Kính Liên nhìn chằm chằm Hàn Tùng Lạc nói: “Còn không mau mang theo các sư đệ bái kiến chưởng môn?”
Hàn Tùng Lạc lĩnh mệnh, mang theo chúng sư đệ quỳ gối hành lễ: “Đệ tử bái kiến chưởng môn!”
Trong lòng Liên Tống bi thương.
Phương Kính Liên nhìn thấy các đệ tử hành lễ thì chậm rãi nhắm mắt lại.
Gió thổi đến, thuyền tiếp tục đi, tiếng khóc thê lương của nhóm thiếu niên kéo dài trên mặt biển ngàn dặm.
Sắc trời đã tối muộn, bọn họ quyết định ở trên thuyền, trời sáng mới đi. Vì có nhiều người nên họ thuê thuyền khác. Khoang thuyền của Liên Tống cách nơi bọn Phương Kính Liên một phòng của gã sai vặt.
Ban ngày thì không có gì, nhưng đêm vừa đến Liên Tống lại nhớ tới sư phụ. Nàng ngủ không được liền mở cửa sổ ra ngắm sao. Phương Kính Liên ở cách vách cũng không ngủ được, nàng nghe bọn họ nói chuyện.
Hàn Tùng Lạc nói: “Vì sao đồng hành với yêu nữ kia, nàng có liên quan với ma giáo, vạn nhất hãm hại chúng ta thì sao bây giờ?”
Phương Kính Liên mang lí do của Liên Tống nói cho Hàn Tùng Lạc, Hàn Tùng Lạc vẫn lo lắng nói: “Nàng có thể đến vì bí tịch hay không?”
“Điểm này ta đã thử qua. Khi ta nhắc đến “Thiên ngoại phi thiên” ánh mắt nàng rất bình thường, chỉ là có chút tò mò, hình như không biết “Thiên ngoại phi thiên” là gì.”
“Vậy thì tốt.”
Một thiếu niên khác chen vào: “Nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương, một cô nương lớn như thế đồng hành cùng chúng ta cũng sẽ bị người ta nói cười.”
Phương Kính Liên nở nụ cười: “Giai Định, người ta là cô nương cũng chưa nói cái gì, ngươi sao phải ngượng ngùng. Giang hồ không phải như Thục Sơn, rất phức tạp, chuyện kinh ngạc cổ quái nào cũng đã có qua. Cùng đồng hành với nữ tử thì người giang hồ cũng không xem là chuyện lớn. Chúng ta hành tẩu giang hồ, phải thích ứng với mọi loại tình huống mới có thể sống yên ổn.”
Thiếu niên kia còn nói: “Ta còn ngóng trong sớm muộn có thể trở về Thục Sơn. Thục Sơn tốt hơn so với ở đây.”
Không ai lên tiếng nữa. Một lát sau hình như đều đang ngủ. Lại thêm lát nữa, cửa sổ đẩy ra, Hàn Tùng Lạc tựa bên cửa sổ nhìn trời.
Liên Tống cũng đang ở bên cửa sổ, quay đầu đã nhìn thấy Hàn Tùng Lạc ở cách vách. Tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng khuôn mặt luôn mang theo sự nghiêm túc, hiện tại nhìn sao không nháy mắt thế này lại lộ ra nét trẻ con.
Hàn Tùng Lạc cúi đầu cũng thấy nàng. Sự trẻ con trên mặt không kịp che giấu, xấu hổ ngượng ngùng vài phần.
“Còn chưa ngủ a?” Liên Tống hỏi.
Gió biển thổi mái tóc ở sau đầu của nàng phất phơ bên hai má khiến khuôn mặt của nàng ôn nhu thêm vài phần. Hàn Tùng Lạc hơi thất thần, lập tức ý thức được chính mình đang nhìn chằm chằm người ta, không nói hai lời khép cửa sổ lại.
“Tiểu tử này giống như thực chán ghét ta.” Liên Tống nói thầm.
Sáng sớm, Liên Tống bị thanh âm của một trận đấu kiếm đánh thức. Nàng hốt hoảng suy nghĩ, chẳng lẽ có người đến xâm phạm bọn họ, thật không yên ổn.
Đi ra khoang thuyền, thì ra là đám nhỏ của Thục Sơn đang luyện kiếm.
Phương Kính Liên nhìn đến nàng nói: “Cô nương sớm a.”
Nàng nói: “Sớm.”
“Tỷ tỷ sớm!”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang bên tai. Liên Tống nhìn qua, là vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhẩ đang đứng tấn.
Nhìn thấy tiểu hài tử thì nàng rất vui liền cười nói: “Luyện công a. Đệ tên gì?”
“Đệ gọi là Tiểu Thất.”
Tiểu Thất đang nói chuyện, bụng lại thì thầm vang lên hai tiếng, hắn ngậm miệng hai gò má đỏ hồng.
“Chưa ăn điểm tâm sao?” Liên Tống hỏi.
Tiểu Thất nói: “Ăn rồi, bánh bao.”
“Lại là bánh bao a. Chờ, ta làm canh cá cho các người.”
Liên Tống chạy đến đuôi thuyền, nhà đò lưng còng đang đốt bếp lò. Nàng mượn cần câu, chốc lát đã câu được mấy con cá lớn. Giết cá nấu canh, tiểu huynh đệ đang luyện võ ở trước thuyền ngửi thấy mùi canh cá nhịn không được cũng nhìn lại đây.
Canh cá chín, Liên Tống gọi bọn họ đến ăn.
Phương Kính Liên do dự một chút, đau lòng các đệ tử mấy ngày đã không ăn uống tử tế, liền không từ chối nữa.
Mặt trời lên cao, bọn họ mỗi người cầm một cái bát, ăn rất dũng mãnh. Vài đệ tử kiêng kị nàng là nữ tử đều ngồi cách xa nàng, chỉ có Tiểu Thất ngồi gần nàng. Nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiểu Thất nói: “Đừng nóng vội, ăn từ từ, cẩn thận bị mắc xương.”
Nàng vừa nói xong thì Tiểu Thất liền bị ho. Nàng vội lấy dấm chua đổ ra cho Tiểu Thất uống một ngụm. Tiểu Thất uống xong giấm chua thì mặt nhăn thành một đống, cái miệng nhỏ dẩu lên. Nàng bị dáng vẻ của hắn chọc cười, lấy khăn tay lau miệng cho hắn.
Những người khác nhìn Liên Tống cùng Tiểu Thất, lòng đều chua xót. Bọn họ phần lớn đều không cha không mẹ, hoặc là từ nhỏ cha mẹ đã chết, một mình phiêu bạt khắp nơi, chỉ vì có chút khả năng luyện võ công mà lên Thục Sơn. Thục Sơn đều là nam, bọn họ đều thiếu tình cảm của mẫu thân. Nay có Liên Tống ở đây, so với họ lớn tuổi hơn, lại cười dịu dàng, tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn không khỏi phát sinh cảm tình không muốn rời xa với nàng.
“Nhà đò, còn bao lâu đến Trữ châu a?” Liên Tống hỏi.
Nhà đò thu thập bát đũa nói: “Còn ba ngày.”
“Ta rửa cho.”
Khi Liên Tống đứng dậy cầm chén, Tiểu Thất ở bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống, bát đũa trên tay rơi trên sàn tàu.
“Làm sao vậy Tiểu Thất?” Nàng nâng Tiểu Thất dậy, lại nghe được tiếng nói bên tai.
“Ngươi, ngươi hạ độc!” Hàn Tùng Lạc oán hận nhìn Liên Tống, toàn thân hắn vô lực, ngón tay cũng không thể cử động.
Liên Tống chỉ nói một câu: “Không phải ta.” Nàng ôm lấy Tiểu Thất lui đến bên người Phương Kính Liên, cảnh giác nhìn nhà đò: “Xin hỏi các hạ, những người này có thù gì với ngươi?”
Nhà đò lưng còng lau chùi trên mặt, thì ra là một nam nhân trung niên gầy gò.
“Ác Đại Thông!” Phương Kính Liên bất đắc dĩ nói: “Lại là ngươi.”
Ác Đại Thông là ác nhân nổi tiếng Giang nam. Vì muốn xưng bá trong giang hồ, hắn đi xung quanh tìm kiếm những kỳ công của võ lâm để tu luyện, nghe nói Thục Sơn có võ công kỳ lạ nên hắn tìm đến người của Thục Sơn gây không ít rắc rối.
Vài lần trước có Thiệu Khắc Tiến võ công cao cường, hắn không thực hiện được.
Lúc này không giống như xưa.
Ác Đại Thông cười hắc hắc nói: “Ngươi muốn trách thì trách giáo chủ Hồng Liên Giáo kia, nếu không phải hắn giết Thiệu Khắc Tiến, ta không thể nào hành động dễ dàng như vậy. Nếu không phải hắn phế mất võ công của nha đầu kia, ta cũng không có can đảm mà trực tiếp hạ độc.”
Liên Tống kinh ngạc: “Ngươi đều biết hết sao?”
Ác Đại Thông đắc ý dạt dào lấy ra binh khí nói: “Những gì hai ngươi nói ở bên bờ hôm qua ta đều nghe được. Hôm nay rốt cuộc các ngươi cũng mắc câu. Phương Kính Liến, mang bí tịch “Thiên ngoại phi tiên” giao ra đây, bằng không ta sẽ dùng cái chùy này đâm ngươi dẹp.”
“Tư chất của ngươi không luyện được võ công của “Thiên ngoại phi tiên”.” Phương Kính Liên ôn nhu dỗ nói: “Không bằng ngươi thả chúng ta ra, ta dạy cho ngươi “Thất tu kiếm pháp”…”
“Phi, đừng cho là ta không biết, “Thất tu kiếm pháp” là các ngươi dùng để rèn luyện thân thể thôi, ta mới không cần học.”
“Ngươi nghe ta nói, “Thất tu kiếm pháp” này tuy rằng chiêu thức đơn giản, nhưng nếu học tốt…” Phương Kính Liên muốn giải thích.
Ác Đại Thông lại xì một tiếng khinh miệt: “Đừng dong dài với lão tử, ngươi giao hay không giao. Nếu ngươi giao, ta liền tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu không giao, ta giết sạch đám đồ đệ này.”
Khi hắn đang nói chuyện, Liên Tống liền nhéo cái mông của Tiểu Thất để hắn kêu oa oa.
Hai mắt Ác Đại Thông nhìn qua, tiến tới, cầm Tiểu Thất nói: “Mượn tiểu tử ngươi khai đao.”
“Tiểu Thất!” Mọi người kêu sợ hãi.
Liên Tống xem đúng thời cơ, khi Ác Đại Thông xoay người thì vọt lên ôm thắt lưng của hắn.
Ác Đại Thông dùng khuỷu tay đánh trúng hõm vai Liên Tống, hắn lại vung tay lên, chùy sắt cắt qua cánh tay Liên Tống, máu tươi chảy ròng.
“Ngươi không trúng độc sao?” Ác Đại Thông hỏi.
Liên Tống ôm cánh tay nhịn đau nói: “Ta được cao nhân cứu, ăn kỳ dược, trên người bách độc bất xâm.”
Ác Đại Thông cười nói: “Cho dù không trúng độc, ngươi cũng không giết được ta, ngươi thật không biết tự lượng sức mình.”
Liên Tống cũng cười cười: “Ta căn bản là không muốn giết ngươi, chỉ là muốn mượn chùy sắt của ngươi dùng một chút thôi.
Bỗng nhiên, nàng mở hàm dưới của Phương Kính Liên ra, đưa cánh tay lên để máu nhỏ vào miệng hắn.
Phương Kính Liên không biết dụng ý của nàng, chỉ lo trừng mắt nhìn nàng, bị bắt nuốt vào một búng máu. Tuy là máu nhưng không có mùi, ngược lại có một mùi thơm ngát, chỉ chốc lát sau, hắn thấy tay chân đều nóng lên, cảm giác nặng nề cũng biến mất.
“Ngươi làm cái gì?” Ác Đại Thông hỏi.
Liên Tống không nói.
Phương kính dùng ánh mắt hỏi nàng: “Máu của ngươi có thể giải độc?”
Liên Tống gật đầu nói: “Ta cũng mới phát hiện gần đây.”
Phương Kính Liên âm thầm vận công một hơi, đột nhiên ra chưởng, nhảy dựng lên, đánh về Ác Đại Thông.
Ác Đại Thông khiếp sợ giơ chùy ra chắn.
Khi hai người đang đấu, Liên Tống liên tiếp đem máu cho những đệ tử phái Thục Sơn uống, đến Hàn Tùng Lạc thì máu còn ít, đã bị quần áo hút đi. Nàng kéo tay áo, đưa cánh tay đầy máu đến bên miệng Hàn Tùng Lạc.
Hàn Tùng Lạc mới mười sáu tuổi, ngay cả cánh tay của cô nương hắn còn chưa thấy qua, chứ đừng nói là liếm, cho dù thế nào hắn cũng không chịu mở miệng. Liên Tống nắm hàm dưới của hắn, hắn đã sớm đề phòng nên không mở ra.
Liên Tống tức giận nói: “Ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn nhìn sư thúc bị người ta giết sao?”
Trong lòng Hàn Tùng Lạc giãy dụa.
Máu đã đọng lại, Liên Tống nhịn đau ấn vào miệng vết thương, tiếp tục đưa tay đến môi hơi mở ra của Hàn Tùng Lạc. Hàn Tùng Lạc nhắm mắt lại nhanh chóng liếm một ngụm.
Thân thể năng động, hắn nhảy dựng lên, sắp sửa lao ra bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Liên Tống nói: “Ta sẽ thú (lấy) ngươi.”
Liên Tống ngây ngốc.
Hàn Tùng Lạc rút kiếm cùng các sư đệ tạo thành Thất Tinh trận. Ác Đại Thông lợi hại hơn Giang Tài Lang một chút, Thất tinh trận không làm khó được hắn. Hàn Tùng Lạc chợt nảy ra ý, sử dụng kiếm như dây thừng, cùng các sư đệ cuốn lấy Ác Đại Thông.
Phương Kính Liên dùng kiếm pháp lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, đem nội lực tụ trên thân kiếm.
“Bằng kiếm pháp mèo cào của người mà cũng muốn phá Thiết bố sam của ta!” Ác Đại Thông hét lớn một tiếng, cơ bắp toàn thân căng ra đánh gãy dây thừng.
Phương Kính Liên múa kiếm đánh đến, Ác Đại Thông ưỡn ngực đón nhận.
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm đến ngực của hắn, thương một tiếng, giống như đâm vào đồng thiết.
Ác Đại TThông ngửa mặt lên trời cười to. Ngay sau đó, tiếng cười của hắn ngừng lại, trên mặt thống khổ trông vô cùng dữ tợn.
Kiếm Phương Kính Liên, xuyên phá ngực của hắn.
“Ha!” Phương Kính Liên chưởng một chưởng vào chuôi kiếm, lúc này Ác Đại Thông bị đâm xuyên lưng.
“Ngươi cư nhiên...” Ác Đại Thông vừa nói vừa phun một búng máu.
Phương Kính Liên rút kiếm ta, máu tươi bắn đầy thân. Hắn cười nói: “Ta muốn dạy ngươi “Thất tu kiếm pháp”, ngươi không học. Ta nghĩ nói ra một chút công dụng kỳ diệu của nó, ngươi không nghe. Phải ăn đau khổ mới tỉnh ngộ. Ai, kiếp sau làm người nhớ khiêm tốn một chút, chúng ta hành tẩu giang hồ, không nên vênh váo hung hăng.”
Ác Đại Thông đã không còn nghe được lời của hắn nói, nôn mấy ngụm máu tươi, ngã về sau.
Tất cả mọi người đều bị chiêu thức của Phương Kính Liên làm kinh sợ.
Tiểu Thất dẫn đầu chạy tới ôm lấy thắt lưng Phương Kính Liên nói: “Sư phụ thật là lợi hại nha.”
Phương Kính Liên từ ái vỗ vỗ đầu của hắn. Đột nhiên, hắn rùng mình một tay đẩy Tiểu Thất ra.
Sau đó mọi người nghe một tiếng hét thảm, chùy sắt lạnh như băng đâm thủng ngực Phương Kính Liên.
Ác Đại Thông cúi đầu nhắm mắt.
Phương Kính Liên nhìn chùy sắt trước ngực mình, hình như có chút không tin.
Hàn Tùng Lạc khóc ôm lấy hắn đang lung lay sắp đổ.
Phương Kính Liên chống đỡ trong chốc lát, rốt cục chống đỡ hết nổi quỳ xuống đất.
Các đệ tử quỳ gối bên người hắn gạt lệ. Hắn nhìn mặt mọi người một lần nói: “Sư thúc không thể cùng các ngươi đến Trữ Châu…”
“Sư thúc, sư thúc ngươi đừng chết!” Tiểu Thất gào khóc.
Phương Kính Liên thở dài nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta hành tẩu giang hồ, lúc nào cũng phải đề phòng người khác. Sư phụ thật là quá sơ suất.
Ánh mắt vô lực của Phương Kính Liên vòng vo rồi dừng lại trên người Liên Tống.
“Liên cô nương…” Hắn nói: “Cám ơn ngươi hôm nay đã cứu chúng ta.”
Liên Tống rơi lệ: “Phương đại ca, đừng nói như vậy.”
Phương Kính Liên nói: “Đại ân của ngươi, đời này tại hạ không thể đáp, thật hổ thẹn, tại hạ còn có yêu cầu quá đáng muốn làm phiền.”
Liên Tống việc nói: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm nhất định hết sức làm tốt cho ngươi.”
Phương Kính Liên vói tay vào trong lòng, lấy ra một khối ngọc bài dính máu giao cho Liên Tống.
“Tôi muốn cô tiếp nhận chức vị chưởng môn Thục Sơn.” Hắn nói.
“Ta?” Liên Tống không nghĩ tới yêu cầu này của hắn.
Đệ tử khác cũng kinh ngạc, nhưng sư thúc sắp hấp hối, không ai có tâm tư đi phán đoán quyết định của sư thúc.
Phương Kính Liên cầm chặt tay Liên Tống nói: “Ta kéo ngươi đồng hành kỳ thật có tư tâm, ta biết quan hệ của ngươi cùng giáo chủ Hồng Liên giáo không phải là ít, cho dù hắn giết cả võ lâm cũng không giết ngươi. Cho nên…Cho nên, tại hạ muốn mượn ánh sáng của ngươi để bảo vệ mấy đứa nhỏ này. Ta biết, cho dù xuống dưới cửu tuyền ta cũng không có mặt mũi nhìn ngươi, nhưng chuyện này cho dù ta mất hết mặt mũi ta cũng chỉ có thể cầu xin…Làm ơn, cô nương.”
Liên Tống chảy lệ nói: “Khổ tâm của ngươi ta hiểu được, ta hiểu được. yên tâm đi, Liên Tống ta còn ở trên đời này một ngày nhất định sẽ bảo vệ họ một ngày. Ta quyết không để Thục Sơn thất truyền.”
Phương Kính Liên nhìn chằm chằm Hàn Tùng Lạc nói: “Còn không mau mang theo các sư đệ bái kiến chưởng môn?”
Hàn Tùng Lạc lĩnh mệnh, mang theo chúng sư đệ quỳ gối hành lễ: “Đệ tử bái kiến chưởng môn!”
Trong lòng Liên Tống bi thương.
Phương Kính Liên nhìn thấy các đệ tử hành lễ thì chậm rãi nhắm mắt lại.
Gió thổi đến, thuyền tiếp tục đi, tiếng khóc thê lương của nhóm thiếu niên kéo dài trên mặt biển ngàn dặm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook