Cùng Ta Vui Vẻ Được Không
Chương 10: Chuyện xưa (nhất)

Chuyện xưa (nhất)

Đàm giai, Tăng Ninh, Đinh Chiết Nhu, Liên Tống, là bốn nữ đồ trên Cao Ngạo sơn.

Trong đó Liên Tống học võ không được vài ngày.

Ngàn Vạn Lý muốn tìm Thực Dương đồng tử, nghe nói nếu đan điền trống rỗng không chân khí, thì Thực Dương đồng tử chính là vật dẫn tốt nhất để tiếp nhận chân khí thuần dương. Giáo chủ Ma giáo Hiên Viên Bất hai năm trước trúng thuần âm Ngũ Đế chưởng của Hồng Mộ, công lực mất hết hôn mê bất tỉnh. Tuy họ có Càn Khôn đan, nhưng giáo chủ thân đã mất hết nội lực, ăn vào cũng vô dụng. Chỉ có thể lấy nội lực của người khác truyền vào chống đỡ, sau đó dùng Càn Khôn đan khôi phục nội lực. Nhưng mỗi người luyện mỗi võ công khác nhau, nếu lẫn lộn cùng một chỗ, chỉ sợ Hiên Viên Bất đang suy yếu không thể chịu nổi. Lúc đó Thực Dương đồng tử xuất hiện là hi vọng duy nhất của họ.

Thực Dương đồng tử thiên phú dị bẩm, có thể tinh thuần tất cả các loại chân khí của bất cứ ai, nhưng đây chưa phải điều kỳ lạ, kỳ lạ là Thực Dương đồng tử tâm tình không có chút tạp niệm, trong suốt như nước. Khi khai thông chân khí phải tiến hành rất cẩn thận, nếu có chút sai lầm thì có thể dẫn tới kết quá rất xấu. Chỉ cần có Thực Dương đồng tử không nhiễm bụi trần, khi vận chuyển chân khí sẽ không bị dục niệm, ác niệm cùng vọng niệm quấy nhiễu. Dùng chân khí Thực Dương đồng tử đưa vào trong cơ thể Hiên Viên Bất, thật đúng là trời khô hạn gặp mưa.

“Các ngươi cũng biết, Thực Dương đồng tử là trăm năm khó gặp, Huyền Tông Môn các ngươi có của quý thế này nhưng lại không biết, thật sự là có mắt không tròng.” Ngàn Vạn Lý nói, ánh mắt quét một lượt trên bốn cô nương. Tăng Ninh bị ánh mắt của hắn xẹt qua, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

“Để ta đến thay các ngươi nuôi dưỡng báu vật này đi.” Ngàn Vạn Lý cười nịnh đi đến bên cạnh Đàm Giai. Khí độc trong cơ thể Đàm Giai cuồn cuộn, nàng không bao giờ muốn bị người khác thấy dáng vẻ khi chật vật của nàng, chỉ lo chuyên tâm khắc chế độc, không rảnh bận tâm đến Ngàn Vạn Lý. Ngàn Vạn Lý xem tai, ấn đường (phần nằm giữa hai lông mày) và các huyệt đạo của nàng, hắn lắc đầu tránh ra.

Đi đến bên cạnh Đinh Chiết Nhu. Đinh Chiết Nhu chịu đựng thống khổ khi khí độc lan đến tim, tức giận trừng mắt hắn. Hắn cong khóe miệng, tát cho Đinh Chiết Nhu một cái thật mạnh. Cái tát này khiến khóe miệng Đinh Chiết Nhu rạn nứt, nàng không chút yếu thế quay đầu nhìn lại, ánh mắt thù hận sắp phun ra lửa. Lúc này Ngàn Vạn Lý cũng không nhìn nữa, chỉ nói thẳng: “Không phải ngươi.”

Hắn lại đi đến bên cạnh Tăng Ninh. Tăng Ninh khó khăn đè nén hoảng sợ, lùi về sau. Ngàn Vạn Lý dò xét huyệt vị của nàng, ánh mắt rùng mình, lại nhìn qua Liên Tống. Liên Tống theo lời sư phụ ngồi yên bất động, nàng vẫn chưa trúng độc, hơn nữa khi nãy lại được sư phụ cho ăn một viên dược, chân khí tràn đầy trong cơ thể.

“Là ngươi!” Ngàn Vạn Lý vui mừng nắm vạt áo trước ngực Tăng Ninh kéo lên.

“Không phải ta, không phải ta!” Tằng Ninh giãy dụa kêu to.

“Ha ha, chính là ngươi.” Ngàn Vạn Lý cười to nói: “Giáo chủ từng nói, Thực Dương đồng tử mười bốn tuổi, dáng vẻ thanh tú, hơn nữa không hề có nội lực. Qua hai năm, hiện nay đã mười sáu, cho dù có luyện hai năm thì nội lực vẫn còn thấp. Tuổi ngươi, dung mạo của ngươi, trong bốn người là phù hợp nhất. Ta thăm dò huyệt vị của ngươi, phát hiện nội lực của ngươi so với sư muội còn thấp hơn, không phải ngươi thì là ai?

“Sư phụ cứu đồ nhi!” Tăng Ninh dưới tình thế cấp bách hướng Tư Phóng kêu cứu.

Tư Phóng đang vận công bức độc đến thời khắc mấu chốt, lúc trước Thôi Anh nói muốn giết hắn, hắn cũng biết Thôi Anh không đùa. Hắn cực lực phải bức độc khôi phục võ công để khống chế Thôi Anh, đối với sự kêu cứu của Tăng Ninh, hắn chỉ nghe không đáp.

Ngàn Vạn Lý điểm huyệt câm của Tăng Ninh rồi giao nàng cho đệ tử phía sau, nhìn chung quanh liếc mắt mọi người một cái, ngửa mặt lên trời cười to, cười đủ, hắn lạnh lùng nói: “Hôm nay ta phải cho các ngươi hiểu được mọi việc. Các ngươi cũng biết, vì muốn các ngươi đều trúng độc ta đã hao tổn bao nhiêu tâm tư. Không tiếc lãng phí một viên Càn Khôn đan đưa cho n Tư Đình, lại dùng máu của hắn làm chất dẫn độc. Tiểu tử họ n này cũng thật si tình, vì muốn thấy sư phụ mà không tiếc cùng các ngươi chết chung. Các ngươi chém hắn, ta vừa may có thể phóng độc, độc trong máu hắn bốc hơi vào không trung. Một đám các ngươi có thể nói là tự làm tự chịu. Trước sau phải khiến ta mất thời gian ba năm mới có kết quả hôm nay. Vì không muốn uổng công này, ta sẽ đem thành tựu hôm nay của ta lưu danh thiên cổ.”

“Chúng đệ tử nghe lệnh!” Hắn lui về phía sau đệ tử hô: “Mang các lão già danh môn chính phái này giết sạch, một tên cũng không để lại!”

Nhận được mệnh lệnh đệ tử ùa lên. Thôi Anh đầu tiên nhắm về Tư Phóng. Tư Phóng vẫn chưa bức hết độc, không có lực chống trả, khi chỉ mành treo chuông, bóng người áo trắng lướt về trước, nhuyễn kiếm như rắn bạc rút ra, chém đứt một tay của Thôi Anh.

“Kim Nhật Lãng...” Ngàn Vạn Lý kinh ngạc đứng bất động. Đệ tử của hắn một đám lại một đám ngã xuống, kinh ngạc của hắn càng sâu, mạch máu trên mặt dường như mất sạch.

Đệ tử ma giáo bị chém giết hầu như không còn ai, chỉ còn lại Thôi Anh bị cụt tay.

“Không, không có khả năng.” Sự thật xảy ra trước mắt, Ngàn Vạn Lý vẫn không thể tin: “Nếu không phải kiêng kị ngươi bách độc bất xâm, ta cũng không dùng người sống để dẫn độc. Độc này có thể nói vì ngươi mà phóng, ngươi lại không có chuyện gì? Không có khả năng!”

Kim Nhật Lãng khoanh tay nắm kiếm, từng bước ở trên cao đi xuống dưới, tư thái nhàn nhã thản nhiên: “Từ ngày ngươi xuất quan, ta đã biết ngươi không phải Hồng Mộ.”

“Tuyệt đối không có khả năng!” Ngàn Vạn Lý thở hổn hển, thuật dịch dung của hắn là danh chấn giang hồ, chưa từng thất bại. Hắn không tiếc trả giá gì cũng không cho phép mình thất bại, hiện tại bị người ta liếc mắt một cái đã nhận ra, hắn sao có thể cam tâm: “Ngươi gạt ta. Võ lâm trung nguyên các người đều là tiểu nhân giả dối gian xảo!”

Kim Nhật Lãng không để ý hắn chửi rủa, từ trong tay áo lấy ra mấy viên dược, giống như khi nãy cho Liên Tống ăn, hắn bóp nát, vung vào không trung: “Ngươi phóng độc, ta đã sớm có giải dược.”

Ngàn Vạn Lý lui lại ba bước, hắn không tin cũng phải tin. Nếu không phải đã sớm nhận ra hắn ngụy trang, sớm chuẩn bị, Kim Nhật Lãng không có khả năng trong chốc lát đã chế ra thuốc giải. Hắn giận dữ quát: “Sao ngươi có thể nhìn ra được? Ta đã làm rất cẩn thận!”

“Ta cùng Hồng Mộ là thầy trò lâu năm, nhất cử nhất động của ông ấy sao ta nhìn không ra được.” Giải thích của hắn khiến Ngàn Vạn Lý không phục, hắn bổ sung thêm: “Thường thường, những chuyện không có chút sơ hở nào luôn có điểm bất thường, ngươi thua là vì ngươi quá tự tin.”

Ngàn Vạn Lý không thể cãi lại, nhưng vẫn không cam lòng, hắn cắn răng hỏi: “Nếu ngươi biết ta ngụy trang, vì sao bây giờ mới vạch trần?”

“Nếu sớm vạch trần ngươi, sao có thể một lưới bắt hết.” Kim Nhật Lãng cười vẻ mặt khiêm tốn.

Khi nói chuyện, chất độc trong cơ thể mọi người đã chậm rãi tan đi, mở mắt ra người đầu tiên nhìn chính là Ngàn Vạn Lý, tay chân đã rục rịch muốn đem hắn bầm thây vạn đọan.

Ngàn Vạn Lý thấy mình đã mất thế, cười thê lương: “Hảo hảo hảo, không nghĩ tới bên trong võ lâm trung nguyên lại ngọa hổ tàng long thế này. Là ta khinh địch, lại phạm phải sai lầm trông mặt mà bắt hình dong. Lưu Phương công tử, vốn dĩ nghĩ rằng ngươi chỉ có bề ngoài, không nghĩ tới ngươi là tâm tư thâm trầm ẩn giấu. Nếu ngươi xem trọng danh lợi, đã sớm là võ lâm chí tôn, ta có thể chết trên tay ngươi, không uổng cuộc đời này!!”

“Quá khen.” Kim Nhật Lãng khách khí gật đầu, chậm rãi rút kiếm, “Đắc tội.”

Khi kiếm khai triển, ngoài cửa có một người thò đầu từ trên xuống miệng thổi ra một viên bi sắt, Kim Nhật Lãng dùng kiếm chống đỡ. Sau đó, đầu người rơi xuống đất thành một nam tử gầy nhỏ, hắn kêu một tiếng: “Lão Vạn che mắt!” Sau đó lập tức ném ra thêm một viên bi sắt nữa, khói phun ra cuồn cuộn, hắn từ trong đám khói thi triển khinh công mang Ngàn Vạn Lý bay đi. Trước khi đi Ngàn Vạn Lý cũng không quên bắt theo Tăng Ninh.

Khói dần tản ra, chỉ còn Kim Nhật Lãng cùng Thôi Anh đứng ở trước cửa đại điện.

Thôi Anh dùng một tay còn lại lảo đảo đứng lên, hắn biết đã tới lúc chết, trên mặt không hề sợ hãi: “Muốn giết cứ giết đi.”

Tư Phóng đạp đất mà nhảy lên, tay mang theo đao, nhưng lại bị Kim Nhật Lãng ngăn cản. Hắn nói: “Sư huynh, hắn dù sao cũng là đệ tử một tay huynh dạy dỗ. Đưa hắn đến Hư Không điện đi.”

“Không, ta chết cũng không đi Hư Không điện.” Thôi Anh liều mạng giãy dụa thì bị vài đệ tử ngăn lại.

Hư Không điện là cấm địa của Huyền Tông Môn, do ba vị sư tôn trăm tuổi trông coi. Nếu đã đến nơi đó, ngày ngày chịu sự dày vò vô cùng khủng khiếp của băng lạnh vạn năm, cho đến khi tâm tàn ý lạnh, diệt tình diệt tính, không bao giờ còn quyến luyến hồng trần thế gian nữa.

Cho dù không thương tiếc tính mạng, có người nào nguyện ý sống trên đời mà trở thành một cái xác không hồn vô tình đâu.

Tư Phóng lo lắng trong chốc lát, gật đầu đồng ý. Thôi Anh thấy thế, dùng sức đẩy những người ngăn cản hắn ra, hướng Tư Phóng đánh một chưởng. Tư Phóng một đao chém vào lưng hắn.

Thôi Anh bị đau, văng về sau mấy trượng. Liên Tống đứng ở bên không đành lòng, chạy lên. Thôi Anh mặc dù luôn trêu cợt nàng, nhưng Huyền Tông Môn to như vậy, trừ bỏ sư phụ, hắn là người nói chuyện với nàng nhiều nhất. Nhìn thiếu niên ngày xưa oai hùng hiên ngang, nay vì vết thương mà không chịu nổi một kích, nàng thật sự đau lòng.

“Thôi Anh sư huynh!” Liên Tống bổ nhào vào người hắn, muốn thay hắn ngăn một kiếm, lại bị ánh mắt hung ác của hắn dọa sợ. Thôi Anh không chút chần chừ đánh một chưởng vào trán nàng. Trong nháy mắt, Liên Tống mờ mắt, ý thức tiêu tan.

“Vì sao...” Nàng rất muốn hỏi.

Ngón tay Thôi Anh xẹt qua hai má nàng, hắn suy yếu nở nụ cười, trước khi chết, trong đầu hiện lên tất cả dáng vẻ của Liên Tống. Nàng là nguồn an ủi duy nhất của hắn trên ngọn núi Cao Ngạo lạnh như băng này. Từ mười tuổi đến mười hai tuổi, mặc kệ hắn khi dễ nàng thế nào, nàng đều ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, không chịu thua mà nhìn về xa xa. Hắn rất muốn làm cho nàng chỉ nhìn hắn, nhưng nàng dường như không có tâm, chưa bao giờ biết. Không biết thì thôi, hắn mang nàng cùng đến âm tào địa phủ, chậm rãi nói cho nàng biết. Trên đường đến hoàng tuyền, một người đi sẽ rất cô đơn.

Ý thức của Liên Tống chạy ở ranh giới giữa trần gian và âm phủ, Liên Tống lạc đường cảm thấy chung quanh thật mờ mịt. Xoay người nhìn lại đã thấy sư phụ đứng đó vươn tay ra nói với nàng: “Tống nhi.”

Tống nhi... Liên Tống đột nhiên thức tỉnh, nghe được thanh âm lo lắng của sư phụ, nàng rất muốn mở mắt, nhưng trên trán như có đá ngàn cân đè nặng, càng ngày càng nặng. Một đạo ánh sáng lóe lên, nàng lại chìm vào đen tối.

Đúng vậy, tối đen.

Bên kia là đại hội trừ ma hừng hực khí thế, mọi người đều đến Vân Điện xem náo nhiệt, ở hậu viện thật thê lương, ngay cả ánh nến cũng không có. Liên Tống khiêng cái chổi đến cửa Nghênh Huy Uyển, thấy bên trong tối đen, thật muốn quay đầu chạy.

Nhưng mà, gặp nạn thì lui không phải là chuyện Liên Tống nàng sẽ làm. Kiên trì đi vào, nàng dựa vào ánh trăng mới lên nhìn bốn phía, buông cái chổi, trong phòng có một chút ánh lửa.

Nàng há mồm cứng đờ, có quỷ?! Nhưng mà, quỷ cũng đốt đèn sao? Hiển nhiên không phải.

Đến gần, phát hiện cửa sổ có một người, trong tay không biết làm cái gì, bóng dáng chiếu vào trên tường rơi lên rơi xuống.

Lại gần thêm một chút để nhìn là cái gì. Người bên trong lại lên tiếng: “Ngoài cửa là ai?”

Nàng nghe âm thanh đã biết người ở trong là ai, vui mừng đẩy cửa ra rồi hành lễ: “Sư phụ, là đồ nhi!”

Sư phụ ngừng việc trong tay, nhìn kỹ nàng nói: “Ngươi là đệ tử của ta?”

Nàng gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, đồ nhi là đệ tử hai năm trước người thu nhận, gọi là Liên Tống.”

“Nga... Ta nhớ ra rồi.” Sư phụ một tay chống đầu, nhìn nàng cười.

Khuôn mặt sư phụ vẫn ấm áp như lúc ban đầu.

Nga, nàng cũng nghĩ tới...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương