Mặt trăng to tròn lấp ló chui ra khỏi đám mây dày làm cung điện tráng lệ nhuộm một lớp trắng ngà tuyệt đẹp. Đường Chấn Đông túm lấy một nam tử có vẻ giống quản gia cho người đó thấy thân phận mình. Người nọ rất nhanh liền đi thông báo, sau đó, đưa hắn đi gặp Cửu gia.

Đường Chấn Đông chỉ đến cung điện một lần. Lần đó hắn và Lâm Thanh lén lút chạy đến nên hắn không quen thuộc nơi này, mà quản gia tiếp đãi hắn cũng xem như khách sáo, dẫn hắn đi qua hành lang uốn lượn, đi một lúc lâu nữa, mới đến chính điện xa hoa. Đây hẳn là nơi Cửu gia ở, lần trước đến tiền thính có lẽ là nơi chuyên dùng để chiêu đãi tân khách. Khi Đường Chấn Đông đi vào thì Cửu gia đang ngồi đọc sách trên chiếc giường nhỏ trải khăn lụa xanh, quản gia lặng lẽ rời đi, không gian yên tĩnh đáng sợ.

Đường Chấn Đông bình tĩnh nhìn về phía Cửu gia. Cửu gia mặc y phục màu trắng, mái tóc đen tuyền, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, giống như công tử anh tuấn trong bức tranh thủy mặc, không giống người có thủ đoạn ác độc chút nào. Đường Chấn Đông lịch sự chào hỏi.

Cửu gia mỉm cười nói, “Ngồi đi.” Hắn buông sách xuống, rót một chén trà cho Đường Chấn Đông, không chút nào bất ngờ vì Đường Chấn Đông đột nhiên đến.

Đường Chấn Đông không có tâm trạng uống trà, vừa lo lắng đến sức khỏe của Thượng Quan Cẩm, vừa sợ hãi Cửu gia ở sau lưng làm gì đó, cả người đều trong trạng thái nôn nóng, hỏi, “Ngươi biết Phượng Liên Mạc sao?”

Cửu gia nói, “Vài ngày sau khi ta gặp ngươi, ngươi theo Thượng Quan Cẩm đến sơn trang Thụy Lệ, ta viết thư cho Phượng Liên Mạc thăm hỏi hắn.”

Đường Chấn Đông nhìn Cửu gia, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng chuyện đi Thụy Lệ, mới đến nơi vừa khéo gặp Phượng Liên Mạc, chỉ e Phượng Liên Mạc đã biết bọn họ sẽ đến nên ở đó chờ sẵn, bỗng chốc dạ dày Đường Chấn Đông cuộn lên, “Ngươi đã nói sẽ không quấy rối ta.”

“Ta đích xác không quấy rối ngươi.” Cửu gia thong thả uống một ngụm trà, “Chỉ là buộc hắn rời bỏ ngươi.”

Đường Chấn Đông tức giận đến mức mặt tái mét, “…”

“Đêm thọ yến của nương nương ta gặp ngươi, sau đó Cẩm đến tìm ta, hắn có lẽ đã biết chuyện của chúng ta, cho rằng ta đã giấu ngươi đi. Ta nhân cơ hội yêu cầu hắn rời bỏ ngươi, nhanh chóng thành thân với thiên kim nhà thượng thư, hắn không đồng ý.” Cửu gia nhẹ nhàng nói, “Ta uy hiếp hắn sẽ làm cho chuyện buôn bán của hắn thất bại thảm hại, muốn hắn buông tha ngươi, bởi vì chỉ cần ta can thiệp vào chuyện làm ăn của hắn, hắn sẽ chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng hắn không sợ nhìn ta, không mảy may lo ngại ta sẽ can thiệp.”

Đường Chấn Đông rất lâu không nói lên lời. Chuyện đêm đó hắn nhớ rất rõ ràng, lúc đó Lâm Thanh cũng nói Thượng Quan Cẩm đi tìm Cửu gia nhưng họ nói chuyện gì hắn không hỏi nhiều, bởi vì Cửu gia cam đoan sẽ buông tha hắn, vậy mà trong chớp mắt lại uy hiếp Thượng Quan Cẩm.

“Hắn yêu ngươi, khẳng định sẽ không buông tay, cố chấp giống như ta.” Cửu gia chậm rãi nói, “Ta cứ nghĩ tình yêu hắn dành cho ngươi chỉ là ảo giác, hắn đã từng yêu Giang Bùi Lẫm hết lòng.”

Đường Chấn Đông trừng mắt nhìn, “Giang Bùi Lẫm hại hắn như vậy, sao có khả năng hắn còn yêu Giang Bùi Lẫm?”

“Mấy năm nay nhắc đến Kinh Châu hắn đều mất hồn mất vía, quá khứ đó đã làm hắn bị thương tổn rất nặng, ta sợ hắn không thoát khỏi bóng ma quá khứ.”

Đường Chấn Đông lặng yên không nói bởi vì những gì Cửu gia vừa nói đều là sự thật. Cửu gia buông chén trà xuống, nói tiếp, “Ta đặt hàng của Phượng Liên Mạc rồi vận chuyển đến Lạc Dương, mở Tô Các phường bán ngọc giá rẻ, phường đồ ngọc của hắn nhanh chóng ế ẩm. Ta lại liên hệ với một vị phú thương ở kinh thành, để hắn đặt ba nghìn cân lá trà của Cẩm, cho dù chất lượng của lá trà thế nào cũng nói trà chất lượng kém. Chỉ cần lá trà xảy ra vấn đề, danh tiếng bị tụt giảm, buôn bán ở phường đồ ngọc ảm đạm, rất nhanh hắn sẽ rơi vào đường cùng. Mà vận mệnh của hắn thật sự không tốt, lô trà đầu tiên bị ta cho người cướp đi, lô trà thứ hai trên đường vận chuyển gặp phải mưa lớn nên bị ẩm, triệt để xảy ra vấn đề.”

Tâm trạng Đường Chấn Đông hỗn loạn, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Cửu gia. Cửu gia không chuyển mắt nhìn hắn, miễn cưỡng cười cười, “Ta cho rằng chuyện buôn bán thất bại sẽ làm hắn cúi đầu, từ bỏ chấp nhất với ngươi, không ngờ hắn vẫn vững vàng như cũ, thậm chí đồng ý bàn chuyện làm ăn với Giang Bùi Lẫm, còn liều mình cứu ngươi. Hắn không giỏi bơi, nhưng thấy ngươi rơi vào trong hồ, không màng tính mạng mà nhảy xuống nước, chỉ vì muốn cứu ngươi.”

Khuôn mặt Đường Chấn Đông lạnh lẽo, tức giận đến run rẩy, “Ngươi không nên ép buộc hắn như thế!” Bởi vì thúc ép của Cửu gia, để không làm Đường Chấn Đông cảm thấy bất an, Thượng Quan Cẩm một mình gánh chịu tất cả, chưa từng nhắc đến chuyện Cửu gia muốn hủy hoại chuyện buôn bán của hắn.

Cửu gia vẻ mặt thản nhiên, không một chút hối hận, “Nếu không làm thế, sao biết được thái độ của hắn.”

“Là ngươi liên hệ với Giang Bùi Lẫm sao?” Đau đớn lan tràn trên khuôn mặt Đường Chấn Đông, nếu tất cả đều do Cửu gia sắp đặt vậy Giang Bùi Lẫm đột nhiên đến Lạc Dương có lẽ không phải trùng hợp ngẫu nhiên, càng nghĩ hắn càng cảm thấy Cửu gia thật đáng sợ.

Cửu gia không nói gì, cả người tỏa ra sự áp bức khiến Đường Chấn Đông không thoải mái. Đường Chấn Đông nhìn hắn, không thể hiểu tại sao hắn phải làm đến mức ấy, “Ta không hiểu, tại sao ngươi lại chấp nhất với ta?”

“Từ khi sinh ra cuộc đời của ta đã bị người khác khống chế, ngay cả hôn nhân cũng không thể tự mình định đoạt. Chỉ vì sợ hãi quyền thế của ta, những người có ý định tiếp cận cũng tràn đầy ý xấu. Cuộc sống của ta chẳng có gì vui vẻ. Nhưng ta gặp ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã không biết cái gì là yêu. Đối xử với ngươi không biết phải bảo vệ chăm sóc, lại làm tổn thương ngươi. Lần nữa gặp lại ngươi, ngươi và nhi tử của ta cùng một chỗ, ta vô cùng lo lắng, vạn phần không cam lòng, cứ thế không từ thủ đoạn giữ lại ngươi. Đối với ngươi tạo nghiệp chướng quá sâu, ngay từ đầu mất đi ngươi, đã định trước lần nữa gặp nhau cũng không bao giờ có được ngươi nữa.”

Trong lòng Đường Chấn Đông cảm xúc lộn xộn, trong chốc lát hắn chỉ im lặng.

Ánh sáng rực rỡ chảy xuôi trong đôi mắt sâu thẳm của Cửu gia, “Xin ngươi tha thứ cho tất cả chuyện ta làm, ta chỉ muốn tranh thủ một lần dù cho kết quả không được như mong muốn, nếu không thử một lần… ta làm sao biết được? Mặc dù ngươi hận ta, nhưng ta không hối hận.”

Đường Chấn Đông không biết phải nói cái gì, lần đâu gặp người đối xử với hắn như thế, một lát sau, hắn cúi đầu xuống, lông mi đen dài khe khẽ run, “Xin lỗi.”

Cửu gia vươn tay muốn ôm Đường Chấn Đông, muốn dịu dàng vỗ về hắn nhưng biết chính mình vĩnh viễn không có tư cách, cho nên, Cửu gia lấy ra một mảnh lụa màu trắng đưa cho hắn, “Dật Hoan, đây là quan tịch của ngươi, bây giờ ta đưa lại cho ngươi, sẽ không gây trở ngại cho các ngươi nữa.”

Đường Chấn Đông hoảng loạn tiếp nhận, hắn cứ nghĩ cả đời này quan tịch sẽ bị Cửu gia chiếm giữ, không ngờ Cửu gia lại tự nguyện trả cho hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cửu gia. Cửu gia lại đưa hai bình sứ tráng cho hắn, “Ngươi cầm cho hắn, uống xong sẽ khỏi.”

Đường Chấn Đông không nhận lấy, chỉ cảm thấy lớp men trắng buốt trên bình sứ lạnh lẽo thấm vào tim hắn làm hắn rối loạn.

Cửu gia giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, giọng nói tràn đầy dịu dàng vô hạn, “Hổ dữ còn không ăn thịt con, ta không đến nỗi ngay cả nhân tính cũng không có.”

Vùng xung quanh lông mày nhíu chặt của Đường Chấn Đông mới giãn ra, “Ta không xứng với ngươi, không đáng để ngươi hao tổn tâm trí, sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ gặp được người thích ngươi.”

Cửu gia thấy trên vẻ mặt Đường Chấn Đông không hề có sự oán hận, dao động khẽ nổi lên trong đáy mắt. Sớm biết hắn là một người dịu dàng, có hắn làm bạn cô đơn sẽ không còn nữa, nhưng Thượng Quan Cẩm yêu hắn như vậy, toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn, vì hắn mà không tiếc tất cả dọn sạch mọi thứ. Cửu gia có vô số biện pháp giữ Đường Chấn Đông lại nhưng cái giá phải trả là tự tay giết chết nhi tử của bản thân, mà Đường Chấn Đông sẽ hận hắn cả đời.

Cuộc đời này, đã định trước là hắn có duyên nhưng vô phận với Đường Chấn Đông, tưởng tượng cảnh hai người hắn đều yêu vui vẻ sinh sống trong phủ, nhiều ít có chút vui mừng, Cửu gia nhẹ nhàng nói, “Trở về đi, hắn đang đợi ngươi.”

Khi Đường Chấn Đông trở lại lầu các của Thượng Quan Cẩm thì Thượng Quan Cẩm vẫn trong trạng thái hôn mê. Sắc mặt hắn trắng nhợt giống như bông tuyết, đôi môi hồng trơn bóng ngày nào cũng nhợt nhạt không còn chút máu, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt. Hơi thở của hắn dồn dập mà nặng nề, từng giọt mồ hôi lạnh to cỡ hạt đậu dính ướt khắp trán. Những vết kim châm đỏ tràn ngập trên cánh tay, trong ngực, cái cổ hắn, ngay cả trên trán cũng có dấu vết châm cứu, không biết đã phải châm bao nhiêu kim, nhìn mà làm người ta sợ hãi.

Đường Chấn Đông đến gần, ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc tỏa ra từ người Thượng Quan Cẩm. Viền mắt Đường Chấn Đông nhanh chóng đỏ lên, không ngờ tình huống lại tồi tệ như vậy. Lý quản gia thấy hắn đến, có chút không vui nói, “Sao ngươi đi lâu như vậy, lạc đường sao?”

Đường Chấn Đông lắc đầu, đưa bình sứ trong tay cho hắn. Lý quản gia lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ đút cho Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông nhất thời sợ hãi túm lấy cánh tay Lý quản gia, nói, “Không biết hiệu quả của dược như thế nào, trước tiên ta dùng một viên được không?”

“Dược này *** quý, không thừa một viên cho ngươi đâu.” Lý quản gia keo kiệt nói.

“Ngươi tin tưởng dược này như vậy?” Thấy tình huống nguy kịch của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông trở nên thấp thỏm lo âu, không cho phép xảy ra bất kì chuyện gì.

“Đây là dược dùng máu của nhị thiếu gia chế ra, ngươi cho rằng có thể lãng phí sao.”

Đường Chấn Đông sợ hãi, cảm giác có sét đánh giữa trời quang, “…”

Lý quản gia không để ý đến hắn, đem dược hoàn đút cho Thượng Quan Cẩm, chẳng mấy chốc, hô hấp của Thượng Quan Cẩm bình ổn hơn rất nhiều. Lý quản gia an tâm, quay lại thì thấy Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm. Lý quản gia khẽ thở dài một hơi, dẫn Đường Chấn Đông đến phòng khách, cảnh cáo hắn, “Chuyện này không được phép nói với ai!”

Đường Chấn Đông chỉ nhìn hắn, “Tại sao…”

Lý quản gia nhíu mày, vẻ mặt không muốn nhiều lời nhưng đoán rằng Đường Chấn Đông sẽ không từ bỏ, liền hỏi, “Ngươi biết dược vương không?”

“Nghe đồn y thuật của dược vương cao minh, mặc kệ người bệnh thế nào, chỉ cần có hơi thở thì còn cứu được.” Đường Chấn Đông kính phục nói, dù hắn không trà trộn trên giang hồ, nhưng cũng nghe nói danh tiếng của dược vương truyền xa, có thể sánh với Hoa Đà tái thế, nhưng mà tính cách người này quái dị, lại ở núi Linh Vân hẻo lánh, người gặp được hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, khiến hắn có cảm giác sự tồn tại của dược vương chỉ là một câu chuyện trong truyền thuyết.

“Thiếu gia ở Kinh Châu bị kiếm đâm, gần như đã sắp chết, sau khi trở về phủ lại hôn mê bất tỉnh, vết thương trên người thối rữa, vô số danh ý đều nói không cứu được, lão gia thuyết phục được dược vương đến phủ.”

“Sau đó thì sao?” Đường Chấn Đông hỏi, tuy nghe đến dược vương trong lời đồn nhưng hắn lo lắng cho tình trạng của Thượng Quan Cẩm hơn.

Lý quản gia nói tiếp, “Dược vương nói muốn cứu Thượng Quan Cẩm, cần uống một thang dược để xua tan phong hàn tà độc trong cơ thể. Loại dược đó cần dưỡng cổ trong thân thể người sống, dùng máu của đối phương trộn lẫn tạo thành dược hoàn, sau đó cho thiếu gia dùng trong bốn năm, sẽ hoàn toàn bình phục.”

Đường Chấn Đông giật mình, khó tin có chuyện như thế xảy ra, cúi đầu nhìn bình sứ trong tay, chợt nhớ đến Thượng Quan Cẩm nói dưỡng tử (con nuôi) bốn năm trước vào phủ, tính toán thì thời gian vừa vặn, “Vậy nhị thiếu gia…”

Lý quản gia mang vẻ mặt thương xót nói, “Nhị thiếu gia là cô nhi, lão gia nhận nuôi hắn là vì cứu thiếu gia, biết hài tử (đứa trẻ) này sau này thân thể sẽ không tốt nên mặc hắn kiêu ngạo ương ngạnh, hắn làm gì cũng không quản hắn.”

“Cửu…” Đường Chấn Đông vội nuốt lại lời định nói rồi nói tiếp, “Lão gia rất thương thiếu gia…”

“Lão gia thành thân sớm, chỉ có thiếu gia là nhi tử duy nhất, từ nhỏ hắn thiếu rất nhiều yêu thương, thường ngày tỏ vẻ chẳng quan tâm, nhưng sau lưng rất lo lắng đến an nguy của thiếu gia. Khoản bạc Giang Bùi Lẫm nợ thiếu gia là do lão gia đòi về. Thiếu gia tập võ vì muốn báo thù, lão gia liền đem thanh Hạc Minh kiếm vang danh thiên hạ cho hắn, nhưng biết thiếu gia không thích nhận đồ từ hắn, nên giao Hạc Minh kiếm cho sư phụ của thiếu gia, mong muốn thanh kiếm đó sau này có thể bảo vệ hắn.” Lý quản gia là người của lão gia, ở lại phủ Tĩnh An, mọi chuyện trước nay của thiếu gia đều do hắn bẩm báo với lão gia, vì thế Lý quản gia biết bí mật vĩnh viễn không thể nói này. Nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt Lý quản gia nghiêm túc nhìn Đường Chấn Đông, “Tuyệt đối không được nói chuyện này cho thiếu gia, lão gia không muốn cho hắn biết.”

“Ta biết.” Đường Chấn Đông im lặng gật đầu, không có nghi ngờ về dược lấy ở chỗ Cửu gia nữa. Lời Cửu gia nói sẽ không can dự vào chuyện hắn và Thượng Quan Cẩm bây giờ Đường Chấn Đông cũng đã tin. Cửu gia quan tâm Thượng Quan Cẩm như vậy, lại biết được tâm ý của bọn họ, chắc chắn sẽ không gây trở ngại nữa.

Hết chương 39

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương