Vương quản sự mặt mày ủ rũ ở trong nhà kho, hắn muốn viết thư cho Giang Bùi Lẫm nhưng không biết bắt đầu thế nào. Cuối cùng hắn mời Ngụy Minh học thức uyên bác đến giúp đỡ. Ngụy Minh là quản gia hậu viện, sau khi biết chuyện không hề từ chối.

“Yên tâm đi, bên Kinh Châu có chi nhánh của chúng ta, sau khi gửi thư sẽ cho người đi chứng thực, gửi sai hàng hay là vấn đề trong nội bộ chúng ta, lập tức có thể điều tra rõ ràng.”

Vương quản sự an tâm, ngồi xuống uống hai ngụm trà, thấy Đường Chấn Đông đi vào nhà kho, hơi run rẩy người một chút. Không ngờ Đường Chấn Đông bị hắn tức giận quát mắng còn dám trở về, nhưng nghĩ đến thường ngày Đường Chấn Đông nhanh nhẹn hoạt bát, liền sai hắn cùng mình kiểm lại lá trà trong kho.

Trong khi kiểm kê, Vương quản sự cầm bút ghi chép số liệu, Đường Chấn Đông tự mình đi đếm hàng hóa, cẩn thận kiểm tra những loại trà không thể xác định tên gọi, tiến hành bổ sung những lá trà cùng chủng loại, rồi dọn sạch những lô trà bị đặt sai chỗ.

Vương quản sự nhìn lá trà trong nhà kho, không ngờ nửa tháng không thu dọn đã lộn xộn hết cả lên. Hơn nữa phần lớn trà không ghi rõ chủng loại, nếu hắn không kiểm tra đối chiếu một lần, chỉ dựa vào người trong nhà kho, khó tránh khỏi gặp phải vấn đề, vì thế thái độ của hắn với Đường Chấn Đông trở nên hòa hoãn hơn.

Đang lúc bận rộn, Khương Quân đi đến bên cạnh Vương quản sự, nhỏ giọng nói với hắn, “Vương quản sự, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Vương quản sự không thèm nhìn hắn, cười lạnh nói, “Mắt ngươi để đâu vậy, không thấy ta đang bận à? Có chuyện gì để sau.”

“Chuyện rất quan trọng.” Khương Quân không lùi bước đứng ở đó, trong giọng nói nghẹn ngào xen lẫn chút cầu xin không che giấu, “Ta không thể tiếp tục làm việc trong phủ, xin thanh toán tiền công cho ta.”

Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Khương Quân. Vương quản sự nghe Khương Quân nói phải đi, mặt biến sắc, sau một lúc mới nói, “Sao gấp như vậy, dù sao ngươi đã vào phủ được hai năm, chỉ cần xin nghỉ là được.”

“Xin nghỉ không giải quyết được vấn đề.” Vẻ mặt Khương Quân đau khổ, “Mấy ngày trước đây nương ta ngã xuống sông chết đuối, trong nhà chỉ còn đệ đệ nhỏ tuổi, ta phải về xử lý việc tang, dùng bạc tích góp được trong hai năm làm buôn bán, đủ để chúng ta sống là được.”

Đường Chấn Đông thông cảm nhìn Khương Quân, không ngờ nhà hắn xảy ra chuyện như vậy. Vẻ mặt Vương quản sự dịu lại, biết ép buộc Khương Quân ở lại không có nghĩa gì, vì thế nói với hắn, “Ta nói với Ngụy Minh một tiếng, ngày mai ngươi đến tìm ta.”

“Hôm nay không thể đi sao?” Khương Quân hỏi.

Vương quản sự mất hứng nói, “Phải thanh toán tiền công cho người, còn phải tìm Lý quản gia để lấy quan tịch, ngươi cho là có thể làm ngay lập tức ư.”

“Nhưng mà ta…” Khuôn mặt Khương Quân tái nhợt như tuyết, muốn tiếp tục cầu xin. Vương quản sự xoay người, ngoảnh mặt làm ngơ mà dặn dò Đường Chấn Đông, rồi rời khỏi nhà kho tìm Ngụy Minh.

Khương Quân không biết làm sao, bực bội siết chặt nắm tay, ánh mắt lập lòe bất định nhìn Vương quản sự đi xa.

Đường Chấn Đông ở cùng phòng với Khương Quân, mặc dù hắn đã chuyển ra ngoài nhưng biết trong nhà hắn có chuyện, liền đi đến an ủi hắn vài câu, “Ngươi không sao chứ? Vương quản sự đã đi xử lý rồi, ngày mai ngươi có thể rời đi.”

“Ngươi hiểu cái gì! Ta không chờ lâu như vậy được!” Khương Quân ác liệt gào lên với Đường Chấn Đông, giống như muốn trút hết cơn giận lên người hắn.

Đường Chấn Đông sững sờ nhìn Khương Quân, không ngờ hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy, nghĩ rằng hắn vốn buồn bực chuyện trong lòng, nên không nhiều lời nữa. Đường Chấn Đông nhấc chân lên bước đi, Khương Quân cũng muốn đi, vô tình đụng vào nhau.

Khương Quân đẩy hắn ra, tức giận nói, “Không có việc gì thì đừng ngáng đường!”

Đường Chấn Đông loạng loạng, va vào kệ hàng hóa phía sau, những chiếc hộp đựng trà lộn xộn rơi xuống người hắn. Đường Chấn Đông nhanh chóng tránh né, tuy nhiên vẫn bị một chiếc hộp đập vào người. Hắn đau đớn tránh sang bên cạnh nhưng vô tình giẫm lên hộp trà trên mặt đất, chật vật bổ nhào về phía trước. Hắn bị ngã, tiếp xúc thân mật với mặt sàn rắn chắc.

Khương Quân nhìn hắn té ngã, không hề dìu hắn đứng lên, cũng chẳng thèm xin lỗi, ngược lại hắn phụt cười, “Ngươi sao lại ngu như vậy, đi đứng còn bị ngã, vô dụng như thế sau này làm gì cho được?”

“Ngươi nói ai vô dụng! Ngươi thì có bao nhiêu bản lĩnh!” Đường Chấn Đông tức giận đứng lên, quát lớn Khương Quân thì thấy Khương Quân nhanh như chớp rời khỏi nhà kho. Trên mặt đất ngổn ngang những hộp trà và kệ hàng bị rơi rớt, Đường Chấn Đông bất đắc dĩ thở dài, cố sức nâng kệ hàng lên rồi nhặt hộp trà sắp xếp ngay ngắn về chỗ cũ. Hắn mệt đến mức đầu khớp xương muốn tan ra từng mảnh nhưng hắn không dám nghỉ ngơi. Nhớ đến còn phải kiểm kê nhà kho, hắn vội vàng đi tìm một người tạp dịch tên là Triệu Minh, nói với hắn Vương quản sự phân phó hắn đến hỗ trợ kiểm kê. Triệu Minh dù không tự nguyện nhưng vẫn phải theo Đường Chấn Đông đi kiểm kê hàng hóa. Một ngày cứ thế trôi qua mà lá trà trong kho chỉ mới kiểm tra được một nửa, cần phải bận rộn thêm một ngày.

Tối đến, Đường Chấn Đông vốn định trực tiếp đi tìm Thượng Quan Cẩm, nhưng nghĩ đến hôm nay hắn muốn chuyển qua, liền quay về chỗ ở thu dọn hành lý. Đồ đạc của hắn không nhiều lắm, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong, tuy nhiên đến lầu các của Thượng Quan Cẩm thì trời đã tối, hắn áy náy nhìn Thượng Quan Cẩm, nói, “Xin lỗi, ta đến muộn.”

“Có gì mà phải xin lỗi.” Thượng Quan Cẩm chú ý thấy hắn mang hành lý đến, khẽ mỉm cười, “Đói bụng rồi đúng không, cơm nước đã chuẩn bị cả rồi.” Thượng Quan Cẩm nói xong, đưa hành lý của Đường Chấn Đông cất đi, rồi nắm tay hắn đến thiên đường.

Đèn đuốc sáng trưng trong thiên đường bài trí xa hoa, món ngon đặt chật trên bàn. Thượng Quan Cẩm đi đến, cử chỉ ưu nhã kéo ghế ra cho Đường Chấn Đông, “Ngươi có vẻ rất mệt, nhà kho có quá nhiều việc à?”

Đường Chấn Đông uống một ngụm trà, “Có người giúp nên cũng tạm ổn.”

Thượng Quan Cẩm *** mắt phát hiện một vệt xanh tím trên cổ tay Đường Chấn Đông, vội vàng hỏi hắn, “Ở đây sao lại tím tái thế này?”

Đường Chấn Đông lảng tránh mà nói, “Ta đụng vào kệ hàng.” Dứt lời hắn rút tay về, nhưng cổ tay bị tóm chặt, cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn không khỏi buồn bực rên rỉ một tiếng.

Thượng Quan Cẩm vội vàng buông tay, kéo tay áo của Đường Chấn Đông lên, thấy trên cánh tay rắn chắc của hắn có những vết xanh tím rất lớn, đột nhiên thở hổn hển, “Cánh tay của ngươi đều thâm đen rồi, sao lúc đó không xử lý?”

“Lúc đó không phát hiện, không có cảm giác đau.”

“Ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.” Thượng Quan Cẩm tìm dược cao (thuốc mỡ) bôi lên vết thương trên da Đường Chấn Đông. Bình thường Thượng Quan Cẩm lạnh lùng thản nhiên, lúc này vẻ mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt sắc bén, giống như một con thú hoang chuẩn bị nổi giận. Đôi bàn tay bôi dược cho Đường Chấn Đông của Thượng Quan Cẩm run rẩy, hắn không thể tha thứ cho người nào dám làm Đường Chấn Đông bị thương, “Là ai làm ngươi bị thương?” Nếu hắn biết, tuyệt đối không để kẻ đó sống yên ổn!

“Do ta không cẩn thận thôi.” Đường Chấn Đông nhìn vẻ mặt của Thượng Quan Cẩm, biết nếu mình nói cho hắn sự thật, chắc chắn việc này sẽ không chấm dứt nên Đường Chấn Đông vội vàng đổ lỗi cho bản thân, còn nói thêm, “Vết thương nhỏ mà thôi, ta không sao.”

“Có bị trật chân không?” Thượng Quan Cẩm cúi đầu chăm chú nhìn chân Đường Chấn Đông, hắn nhớ rõ đầu khớp xương của Đường Chấn Đông vô cùng yếu ớt.

Trong lòng Đường Chấn Đông ấm áp, biết hắn lo lắng cho mình, vội vàng di chuyển hai chân cho hắn xem, “Không bị trật đâu.” Lần này trọng lượng toàn thân đều đè lên trên cánh tay nên cánh tay bị tím tái, nhưng Đường Chấn Đông không cảm thấy đau, có lẽ do hắn da dày thịt thô.

“Chuyện lần này xử lý xong, không được đến nhà kho nữa.”

Đường Chấn Đông do dự, “Nhưng mà…”

Thượng Quan Cẩm nghiêm mặt, “Không thương lượng.”

Đường Chấn Đông không nói thêm nữa, chờ Thượng Quan Cẩm bôi dược xong cho cánh tay của mình, hắn nhìn bàn cơm rồi hỏi, “Ngươi đang đợi ta cùng ăn cơm sao?”

“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm đưa đũa cho hắn, nói, “Biết ngươi bận bịu ở nhà kho, nên ta đặc biệt bảo nhà bếp làm gà quay, sườn xào chua ngọt, bào ngư hấp, thịt bò xào nấm rơm, nếu ngươi không ăn, thật sự lãng phí tấm lòng của ta.”

Đường Chấn Đông cúi đầu nói, “Thật tiếc cho tấm lòng của ngươi, ta ăn uống không tốt lắm.”

Thượng Quan Cẩm nói toạc ra, “Đang nghĩ về ba rương trà?”

Đường Chấn Đông nói, “Không lấy lại được ba rương trà đó, ta phải bồi thường cho ngươi ba nghìn lượng bạc.”

Thượng Quan Cẩm trêu ghẹo hắn, không muốn thấy hắn ỉu xìu, “Chúng ta đi Thụy Lệ, ngươi đã kiếm được ba nghìn lượng bạc, nếu muốn bồi thường thì có thể dùng.”

Đường Chấn Đông uống một ngụm canh, nói, “Ta tiêu rồi.”

“Ngươi mua cái gì rồi?” Thượng Quan Cẩm khiếp sợ, không ngờ hắn chi tiêu nhanh như vậy.

Đường Chấn Đông móc một miếng ngọc bội từ trong người ra đưa cho Thượng Quan Cẩm, “Ta mua miếng ngọc này.”

Ngọc bội nhẵn mịn, màu sắc xanh biếc trong suốt, bề mặt ngọc bội được chạm trổ những đám mây, nhìn biết là loại ngọc *** chế tốt nhất. Thượng Quan Cẩm không vui mừng, ngược lại chậm rãi hỏi, “Sao lại tặng ta cái này? Nhanh trả lại đi.”

Đường Chấn Đông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Không thể trả lại, miếng ngọc này ta mua ở Thụy Lệ.” Bởi vì trời mưa to nên họ phải ở Thụy Lệ một ngày, đi dạo quanh phường đồ ngọc thì hắn thấy miếng ngọc này. Chất lượng ngọc tốt hơn ở thành Lạc Dương, giá cả cũng phải chăng, nên hắn đã mua.

Thượng Quan Cẩm nhíu mày nhìn hắn, “Quá lãng phí, ta thà để ngươi dùng số bạc đó mua đồ ăn, hoặc mua một căn nhà trong thành Lạc Dương.”

Đường Chấn Đông khẽ cười, nắm lấy tay Thượng Quan Cẩm, đặt ngọc bội vào trong lòng bàn tay hắn, “Ta làm vỡ một miếng ngọc bội của ngươi, ngược lại ngươi tặng ta một miếng ngọc Dương Chi, ta có bạc sẽ mua một miếng ngọc cho ngươi, nhưng mà miếng ngọc này cũng là bạc của ngươi…”

Thượng Quan Cẩm bật cười xoa đầu Đường Chấn Đông, “Nhìn ngươi đột ngột nghẹn lời kìa, sao lại tính toán rõ ràng như thế.”

Đường Chấn Đông nắm tay Thượng Quan Cẩm, cười rạng rỡ, “Ngươi rất tốt với ta, ta ghi tạc trong lòng, không thể qua quýt giản đơn được.”

“Thật ra ngươi không cần mua ngọc bội cho ta, ta đã có một miếng ngọc của ngươi, ngươi không nợ ta bất kì thứ gì.” Thượng Quan Cẩm vuốt ve khuôn mặt Đường Chấn Đông, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt hiền hậu trong sáng quyến rũ giống như hổ phách của hắn.

Đôi mắt của Thượng Quan Cẩm làm cho Đường Chấn Đông loạn nhịp tim. Hắn không chịu nổi bị ánh mắt dạt dào tình cảm dính chặt vào mình, nhưng lời Thượng Quan Cẩm nói có rất nhiều kẽ hở, vì thế hắn cố sức giữ đầu óc tỉnh táo, hỏi, “Ngươi có ngọc bội của ta?”

Thượng Quan Cẩm nói, “Đúng vậy.”

Đường Chấn Đông hoang mang nói, “Sao ta lại không nhớ rõ.” Hắn cười, “Ngươi đang lừa ta phải không.”

“Ngươi ngồi đây một lát, ta đi lấy cho ngươi xem.” Thượng Quan Cẩm đứng dậy rời khỏi thiên đường, đi vào phòng ngủ, một lúc sau, khi trở lại, hắn cầm trong tay một miếng ngọc bội tao nhã, tự mình đưa cho Đường Chấn Đông, “Còn nhớ miếng ngọc bội này không?”

Đường Chấn Đông im lặng, chỉ ngạc nhiên nhìn miếng ngọc bội, cảm thấy choáng váng. Hồi lâu sau, hắn nghĩ có thể mình nhìn nhầm, liền cầm lấy mà ngắm tỉ mỉ. Ngọc bội cổ kính tao nhã do các viên ngọc bích tròn xâu chuỗi lại, trên viên ngọc có chạm khắc hoa văn tiền xu, có một lỗ nhỏ trên ngọc bội, một sợi dây nhỏ cùng màu được xuyên vào lỗ để đeo trên cổ hoặc cài bên hông, những hạt ngọc sẽ xoay vòng tùy theo cử động, chính giữa ngọc bội có một vết nứt nông, có vẻ đã từng bị rơi một lần.

Ngắm kỹ hồi lâu, Đường Chấn Đông nghĩ đây là ngọc bội phụ thân để lại cho hắn, nhưng lúc nhỏ đã bị hắn đánh mất, vì thế hắn từng bị mẫu thân khắc nghiệt dạy dỗ. Đây là di vật duy nhất phụ thân lưu lại cho hắn, tìm khắp nơi không thấy, hắn cứ tưởng đã bị mất, không ngờ có một ngày lại nhìn thấy nó lần thứ hai. Hắn hỏi Thượng Quan Cẩm, “Ngươi mua ở đâu vậy?”

Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông thật sâu, thấy cả người hắn không được tự nhiên liền thu hồi ánh mắt, hỏi, “Ngươi cho rằng có thể mua được?”

Đường Chấn Đông suy nghĩ một chút, “Có thể khi người nhặt được mang đi bán, ngươi vô tình thấy nên mua…” Nói chưa xong hắn dừng lại, hỏi, “Không đúng, sao ngươi lại biết đó là ngọc bội của ta?”

Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, con ngươi thâm thúy có chút chập chờn, “Lúc sáu tuổi ta mắc bệnh đậu mùa, trong cung không thể để ta ở lại an dưỡng, nương nương liền đưa ta đến một gia đình thân thích.”

Đường Chấn Đông bất ngờ nghe hắn kể chuyện quá khứ, trầm ngâm lắng nghe.

“Đó là một thị trấn nhỏ ở Tương Dương, người thân của nương nương biết thân phận của ta, đối đãi vô cùng khách sáo. Trên mặt ta mọc những nốt đỏ, căn bệnh đáng sợ như thế, các tiểu hài tử sợ chơi với ta sẽ bị truyền bệnh nên thấy ta đều trốn đi. Trong một thời gian dài ta không nói chuyện với ai, ở một mình trong phòng, đại phu bảo ta phải ra ngoài hoạt động, thấy ta không có hứng thú với thế giới bên ngoài, nên mỗi ngày lên núi hái dược liệu hắn đều đưa ta đi cùng.”

Đường Chấn Đông không ngờ hồi còn nhỏ hắn đã trải qua những việc như vậy, bỗng chốc không biết làm sao để an ủi hắn, nhưng Thượng Quan Cẩm vẫn thản nhiên như cũ, đào ký ức trong quá khứ ra, “Hôm đó ta cùng đại phu lên núi, chính là mùa xuân, ngọn núi xanh biếc, cỏ cây tươi tốt, hoa nhiều như biển, là cảnh sắc đẹp đẽ ta chưa từng thấy ở trong cung. Khi đại phu hái thảo dược thì ta đi dạo khắp nơi, không ngờ bị lạc đường, không có cách nào tìm lối về, trong lúc đó vừa vội vàng vừa sợ hãi. Ta cố gắng nhớ lại đường về nhưng vẫn không thể đi ra ngoài. Trời tối, ta vừa mệt vừa đói, ngồi dưới một ngốc cây để nghỉ ngơi. Gió vù vù thổi qua giống như có người ở sau lưng khóc lóc nức nở, dãy núi phía xa nhấp nhô lên xuống dường như đang che giấu một đám quỷ quái, ta đói, không còn sức để bước đi, cảm giác bị dồn vào chân tường thì trên đầu phát ra một giọng nói mơ hồ: Ngươi bị lạc đường à?”

Trong lòng Đường Chấn Đông đau xót, không hiểu sao hắn cảm thấy cảnh tượng đó rất quen thuộc. Lúc này, giọng nói của Thượng Quan Cẩm dịu dàng như nước, “Ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên tóc đen ngồi ở trên cây nhìn ta. Ta nói với hắn ta bị lạc đường, có thể đưa ta xuống núi không, thiếu niên đồng ý đưa ta rời đi. Ta thấy hắn nhanh nhẹn bò xuống cây, từ trên cành cây cao nhảy xuống, lúc này mới thấy phía sau lưng hắn có một sọt củi. Hắn không lớn hơn ta bao nhiêu, cả người dơ bẩn, trên mặt nhem nhuốc, giống như một tên ăn mày, nhưng con mắt của hắn sáng tựa như ngôi sao rực rỡ. Ta chưa từng gặp người nào có đôi mắt đẹp đến thế. Hắn lấy bánh nướng trong bao đưa cho ta, ta cực kỳ đói, cầm bánh bột ngô ăn ngấu nghiến. Ăn quá nhanh nên bị sặc, hắn nhẹ nhàng vỗ vai ta trấn an, ta đẩy hắn ra, sợ bệnh của ta truyền cho hắn. Hắn nghĩ rằng ta chê hắn bẩn thỉu, thở hổn hển mắng hai câu liền quay đầu bước đi.”

Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm mỉm cười, con ngươi đung đưa dịu dàng, “Nhưng không lâu sau, hắn quay trở lại đưa ta rời khỏi rừng rậm. Ta cảm thấy hắn là người rất hòa nhã, không giống với những người ta từng gặp ở trong cung. Đến chân núi phải tách nhau ra, ta luyến tiếc hỏi hắn tên là gì. Hắn không thèm để ý đến ta, dường như vẫn giận vì chuyện ta đẩy hắn, nhưng ta hết lần này đến lần khác hỏi bằng được, cuối cùng hắn mới nói: Dật Hoan, ngươi gọi ta Dật Hoan là được.”

Đường Chấn Đông kinh ngạc áy náy. Thượng Quan Cẩm nói tiếp, “Hôm sau ta lên núi, hi vọng có thể gặp hắn, nhưng hắn không xuất hiện ở rừng cây nữa. Tuy nhiên, ở chỗ hắn nhảy xuống có một miếng ngọc bội.”

“Không ngờ lại là ngươi.” Trong đầu Đường Chấn Đông có ấn tượng mơ hồ, sau đó hắn nhìn Thượng Quan Cẩm đã trở thành người trưởng thành, nói, “Khi đó ngươi đội nón, không nhìn thấy mặt, còn ta thì bẩn thỉu, thật mệt cho ngươi nhớ kỹ ta.”

“Trên mặt ta có rất nhiều nốt đỏ, lại bôi dược, ra ngoài sẽ đội nón.” Thượng Quan Cẩm cười cười nói, “Ngươi tốt như vậy, sao ta có thể quên ngươi. Sau đó mỗi ngày ta đều lên núi, nhưng không gặp được ngươi. Lúc ta khỏi hẳn bệnh thì bị đưa về cung… Khi ấy ngươi đi đâu?”

“Khi ấy ban ngày ta ở học đường đọc sách, thỉnh thoảng lên núi nhặt củi, nếu không thì hái ít quả dại mang về nhà, ngày đó gặp ngươi cũng là ngoài ý muốn.” Đường Chấn Đông dừng một chút rồi nói tiếp, “Sau khi mẫu thân phát hiện ta đánh mất ngọc bội, dạy dỗ ta rất thê thảm, vừa đánh vừa mắng, sau nửa đêm ta bị sốt, ký ức đó cũng dần mờ nhạt đi.”

Thượng Quan Cẩm sửng sốt, yêu thương nắm tay hắn, nói, “Nếu như lúc đó ta phát hiện ngọc bội thì tốt rồi, có thể trả lại cho ngươi đúng lúc, hoặc có lẽ trước khi chia tay nên hỏi ngươi thêm vài câu, không đến nỗi không biết chỗ ngươi ở.”

“Không trách ngươi được, hơn nữa nếu ngươi không nhặt được, ta cứ tưởng là mình đã đánh mất nó.” Niềm vui trong đáy mắt Đường Chấn Đông giống như cảnh xuân trên cây liễu, “Không ngờ chúng ta đã từng gặp nhau, sau nhiều năm như vậy lại có thể gặp lại.”

“Mỗi lần gặp nhau đều rất tình cờ, nhất định do ta rất muốn gặp ngươi nên ông trời đã thực hiện nguyện vọng của ta.” Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn Đường Chấn Đông, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn giống như đang chạm vào bảo vật độc nhất vô nhị, “Sau khi biết ngươi là Dật Hoan, ta quyết định mặc kệ tâm ý của ngươi ra sao, ta phải có được ngươi, không bao giờ bỏ lỡ nữa.”

Đường Chấn Đông cầm tay Thượng Quan Cẩm, ngước đôi mắt tràn đầy tia sáng lóng lánh, “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”

“Đây là ký ức ta quý trọng, ta muốn giữ đến già.” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm trầm thấp, dịu dàng và tràn đầy từ tính, làm rung động lòng người.

Khóe môi Đường Chấn Đông chậm rãi nhếch lên, “Nhưng bây giờ ngươi lại nói ra.”

Thượng Quan Cẩm bước đến gần Đường Chấn Đông, dịu dàng hôn hắn một chút, “Bởi vì gặp được ngươi, ta và ngươi sẽ có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp.”

Đường Chấn Đông nở nụ cười, con mắt long lanh tựa như trăng rằm, “Ngươi là người lạnh nhạt, nhưng toàn nói những lời ngọt chết người.”

Thượng Quan Cẩm nghiêm mặt nói, “Sau này đừng mua đồ vật đắt tiền thế này, ta không cần.” Thượng Quan Cẩm biết Đường Chấn Đông không có nhiều bạc, không đủ để mua những thứ quý giá, cho nên hắn muốn Đường Chấn Đông dùng bạc mua những thứ khác.

Đường Chấn Đông nhẹ nhàng gật đầu, thấy Thượng Quan Cẩm muốn trả ngọc bội cho hắn, nói, “Miếng ngọc này tặng ngươi, chúng ta có duyên phận hiếm thấy.” Hắn nói xong, đặt ngọc bội vào tay Thượng Quan Cẩm.

“Nhưng đó là di vật của phụ thân ngươi.” Sau khi biết lai lịch của miếng ngọc bội, dù Thượng Quan Cẩm luyến tiếc cũng phải trả ngọc bội lại cho hắn.

“Phụ thân để lại cho ta, ta có thể tự mình xử lý, sau này ngươi đeo trên người đi.” Đường Chấn Đông cười cười, “Hiếm khi ngươi thích như vậy.”

“Ta thích ngươi, nên mới quý trọng đồ vật của ngươi.” Thượng Quan Cẩm chớp mắt, ổn thỏa nhận lấy ngọc bội, nói, “Nó đã có vết nứt, rớt một lần nữa sẽ vỡ, ta sẽ giữ cẩn thận.”

Đường Chấn Đông cảm thấy có một dòng nước ấm rót vào lòng, không khỏi ôm lấy Thượng Quan Cẩm. Bây giờ Đường Chấn Đông mới hiểu được tại sao Thượng Quan Cẩm nói thích hắn từ lâu, hóa ra lần gặp mặt trước đó Thượng Quan Cẩm không hề quên hắn, mà hắn cũng may mắn vì có Thượng Quan Cẩm bên mình.

Ăn xong bữa tối ngon miệng rồi cùng nói rất nhiều chuyện với Thượng Quan Cẩm, tâm trạng của Đường Chấn Đông dễ chịu hơn rất nhiều. Ngay cả chuyện ba rương trà cũng không ảnh hưởng đến hắn. Hắn nghĩ cho dù chuyện gì xảy ra, cuối cùng cũng sẽ tìm ra cách giải quyết. Hối hận hay buồn bực nóng nảy không thể giải quyết vấn đề. Hiện tại chờ thư trả lời bên Kinh Châu, ngày mai hắn phải kiểm kê hết toàn bộ lô trà trong nhà kho, đánh dấu những loại trà không được ghi chú rõ ràng, giúp những người khác tránh gặp phải sai lầm giống hắn, đưa nhầm loại trà đắt đỏ thành loại trà phổ thông cho khách nhân.

Tuy nhiên, việc này rất kì lạ, hắn nhớ rõ ràng hắn đã cẩn thận kiểm tra lá trà một lần, hơn nữa Vương quản sự không ở nhà kho, hắn sợ gặp sai lầm nên cẩn thận gấp đôi bình thường, không có khả năng làm lộn hai loại trà có chất lượng hoàn toàn khác nhau. Nhưng bây giờ nghĩ lại cũng vô dụng, khi đó người ở nhà kho không nhiều lắm, hắn một mình phụ trách lô hàng nọ, hiện tại xảy ra vấn đề, hắn chịu trách nhiệm là đúng.

Đường Chấn Đông rũ mi mắt suy nghĩ sâu xa, mong nhanh chóng xử lý ổn thỏa chuyện lần này, cũng là cho mình thêm kinh nghiệm, sau này hắn phải cẩn thận vững vàng làm việc, nhưng mà, không ngờ chuyện này có kết cục thật bất ngờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương