Những đám mây như nhung bạc bừa bãi phủ kín bầu trời xanh thẳm, gió mang theo mùi thơm của lá thổi vào không khí, lan tràn trên chóp mũi Thượng Quan Cẩm cùng với hơi thở của Đường Chấn Đông truyền đến hương vị giống như mặt trời ấm áp.

Thượng Quan Cẩm tỉnh dậy từ giấc mộng, gần trong gang tấc là khuôn mặt của Đường Chấn Đông. Hắn an tĩnh tựa trước ngực Thượng Quan Cẩm ngủ, mắt khép kín, lông mi dày và dài khiến hắn trông như một hài tử đang say sưa ngủ.

Mái tóc đen dài mềm mại xõa sau người, làn da màu đồng sáng bóng khiêu gợi dưới ánh nắng. Đường cong của cánh tay đặt ở ngoài chăn rất rõ nét, vết hôn và vết cắn tràn ngập trước vòm ngực, có thể tưởng tượng được thân thể được che phủ dưới chăn còn có bao nhiêu vết tích xanh tím.

Thượng Quan Cẩm vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của Đường Chấn Đông, không ngờ dục vọng của mình với hắn lại mạnh mẽ như vậy, giống như làm thế nào cũng không đủ. Trong đầu có ý nghĩ muốn tham lam hòa nhập hắn vào cơ thể mình, dường như nếu không làm thế, hắn sẽ đột ngột biến mất.

Thượng Quan Cẩm đã trải qua những ngày tháng cô đơn, bây giờ gặp được người mình thích liền liều mạng dốc toàn sức lực để theo đuổi, nắm giữ hắn trong tầm mắt mình. Bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Cẩm chạm vào đôi môi mềm mại của hắn…

Đúng lúc này lông mi Đường Chấn Đông khẽ động đậy. Hắn chậm rãi mở mắt ra thấy Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, ánh mắt trầm tư và bình thản. Nếu không quen với vẻ mặt như thế của Thượng Quan Cẩm, hắn còn tưởng rằng mình làm Thượng Quan Cẩm tức giận hay nợ hắn mấy trăm lượng bạc liều chết không trả. Cũng may mà dung mạo hắn tuấn mỹ, khí chất cao quý, tiếp xúc với hắn một thời gian sẽ không còn nghĩ hắn là thần tiên không thể xâm phạm. Đường Chấn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ một chút rồi hỏi, “Canh mấy rồi?”

“Buổi trưa.”

Đường Chấn Đông kinh hãi, lật đật muốn dậy, “Sao ngươi không gọi ta?”

“Thấy bộ dạng mệt mỏi của ngươi, ta đã nói với Ngụy Minh rồi, hôm nay không cần đến nhà kho.” Thượng Quan Cẩm ép hắn về giường, cúi xuống hôn hắn. Đường Chấn Đông thấy cơ ngực và cơ bụng hoàn mỹ rắn chắc cùng với vết cào trên da thịt mịn màng trơn bóng của hắn, cảnh tượng cuồng loạn tối hôm qua hiện lên trong đầu… Gương mặt hắn đỏ lên, quay đầu đi, đôi môi gợi cảm của Thượng Quan Cẩm chạm vào tóc trên đầu hắn.

Thượng Quan Cẩm không quan tâm, nghĩ rằng hắn xấu hổ nên né tránh mình. Thượng Quan Cẩm khẽ nheo mắt hôn lên má hắn, rồi khe khẽ hôn môi hắn. Nhẹ nhàng hôn, yêu thương hắn, tình yêu say đắm và sự dịu dàng đưa qua môi truyền lại cho hắn. Sự căng thẳng trong lòng Đường Chấn Đông từ từ biến mất, cảm thấy dường như hắn bị nụ hôn này hòa tan, mơ màng choáng váng, cả người như nhũn ra. Thượng Quan Cẩm ôm hắn vào lòng, hơi thở cực nóng phả vào bên tai hắn, “Hôm nay ở bên ta được không?”

Rất ít khi Đường Chân Đông cùng Thượng Quan Cẩm cùng ở bên nhau. Trước đây hắn bận rộn việc ở nhà kho, nếu không cần đi nhà kho thì cũng bận làm chuyện khác, Đường Chấn Đông suy nghĩ một chút, không tìm được lý do từ chối, vì thế liền đáp ứng yêu cầu của Thượng Quan Cẩm.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai người đi đến nhà ăn, thức ăn ngon bày chật bàn. Tất cả đều là đồ ăn kiểu Dương Châu, *** xảo mà đẹp đẽ, thanh nhã lịch sự. Đậu hũ Bình Diêu, cà xào nấm, thịt viên kho tộ, cá quýt nấu măng tây, bánh bao nhân thịt lợn…

Đường Chấn Đông nhìn bàn thức ăn, giật mình, ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Sao lại chuẩn bị nhiều đồ vậy?”

“Muộn rồi, chúng ta ăn cơm cùng nhau thôi.” Thượng Quan Cẩm bảo hắn ngồi xuống, dường như đã quen với nhiều thức ăn như vậy.

Ngược lại Đường Chấn Đông cảm thấy quá lãng phí, một bàn mỹ thực chỉ có hai người bọn họ ăn, muốn bảo Lâm Thanh đến nhưng biết rõ nếu hắn đến thì ba người đều xấu hổ. Quan hệ của Thượng Quan Cẩm và hắn càng ít người biết thì càng tốt, cho nên hắn cúi đầu ăn. Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, đôi mắt như dập dềnh làn sóng màu xanh, gắp một miếng thịt bò cho hắn rồi hỏi, “Ngon không?”

“Ừm.” Đường Chấn Đông gật đầu, lại bổ sung một câu, “Ta không kén chọn thức ăn.” Hơn nữa đây là thức ăn quê nhà yêu thích của hắn.

Thượng Quan Cẩm cong khóe môi, nhìn chằm chằm vào hắn, nói, “Ngươi thật dễ nuôi.”

Đường Chấn Đông im lặng cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Hắn phát hiện Thượng Quan Cẩm ăn rất ít, chỉ ăn vài món mặn trước mặt, liền ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi không thích ăn cải thìa sao?”

“Không có.” Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói, không thèm nhìn đĩa cải thìa ở phía xa.

“Vậy ăn nhiều một chút.” Đường Chấn Đông gắp một ít cải thìa và ớt xanh cho hắn, “Những thức ăn này ăn ngon như thịt.”

Thượng Quan Cẩm ăn một miếng ớt xanh, nhíu mày, nhưng ăn cải thìa đầu lông mày lại giãn ra, sau đó hắn chậm rãi nhai, điệu bộ thanh nhã đẹp mắt, giống như đang ăn những món ngon thịnh soạn, có thể thấy được hắn được dạy dỗ rất nghiêm khắc.

Đường Chấn Đông nhìn hắn, hỏi, “Hương vị thế nào?”

Rất lâu sau Thượng Quan Cẩm không phản ứng. Nhìn ánh mắt chăm chú của Đường Chấn Đông, hắn mới hồi phục thái độ bình thường, thản nhiên nói, “Rất ít khi ăn ớt xanh, không biết nói thế nào.” Sau đó hắn hỏi, “Ngươi thích đồ ăn Dương Châu?”

“Mẫu thân của ta là người Dương Châu, khi còn bé nàng hay nấu cơm cho ta ăn. Sau này đến Tương Dương, không quen với thức ăn bên kia nữa, cũng không thích đồ ăn mẫu thân làm, rất kén ăn, thường xuyên ăn cơm trắng, không ngờ có ngày muốn ăn cũng không được.”

“Rất nhớ nàng?” Thượng Quan Cẩm buông đũa.

Đường Chấn Đông lắc đầu, im lặng trong chốc lát rồi mở miệng nói, “Nhiều năm trôi qua, ta đã quên khuôn mặt của nàng thế nào rồi, nhưng nhắc đến nàng thì luôn rất đau khổ, cảm thấy nếu ta thông minh đáng yêu chút là tốt rồi, nhưng vậy ít nhiều sẽ không thường xuyên bị mắng chửi.”

Thượng Quan Cẩm vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi rất tốt, hiện tại cũng vậy.”

“Cũng chỉ có ngươi nghĩ thế…” Đường Chấn Đông mỉm cười nhìn Thượng Quan Cẩm, rõ ràng trong mắt Thượng Quan Cẩm mình cái gì cũng tốt.

“Ta hiểu rõ nỗi khổ của ngươi, sau này có ta ở đây, sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa.” Thượng Quan Cẩm biết khi còn bé hắn chịu rất nhiều khổ sở. Sau khi phụ mẫu qua đời chỉ có thể dựa chính bản thân mình, cho nên nếu có người mắng hắn, hắn sẽ rất tức giận.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Chấn Đông thu dọn bát đũa quay về nhà bếp. An quản gia của nhà bếp thấy hắn thì có chút kinh ngạc, “Sao ngươi lại đến?”

“Lâm Thanh có việc, ta thay hắn đưa bát đũa qua.” Đường Chấn Đông đem Lâm Thanh làm cái cớ, hối hận vì đã rời khỏi lầu các của Thượng Quan Cẩm nhưng ở trong phòng cũng không có việc gì làm, vì thế liền thu dọn bát đũa đưa đến nhà bếp.

An quản gia không hỏi nhiều, nhìn thức ăn cũng không dư nhiều, không khỏi vui vẻ. Đường Chấn Đông yên lặng không nói, không thể nói ra chính hắn cũng ăn được.

“Sao ớt xanh cũng gần hết, chỉ là rau trang trí mà thôi…” An quản gia nhìn ớt xanh trên bàn, lẩm bẩm trong miệng, còn nói Thượng Quan Cẩm thường ngày không ăn cái này, sao đột nhiên lại ăn nhiều vậy.

Đường Chấn Đông lúc này mới biết được Thượng Quan Cẩm rất kén ăn, đến bây giờ chưa hề ăn ớt xanh, càng miễn bàn sao lại ăn nhiều như vậy. Hắn hỏi An quản gia vài câu mới biết được Thượng Quan Cẩm phi thường kén chọn.

“Yêu cầu của thiếu gia với thức ăn vô cùng cao, tất cả đều phải *** xảo!”

“Thiếu gia không thích trà nhân sâm, không thích ăn cay, một chút ớt đều không ăn được, món ăn bình thường nấu cho hắn cũng phải nhạt.” Nói đến những điều này, vẻ mặt An quản gia trông giống như một tu sĩ, dường như đã rất quen thuộc.

Thừa dịp An quản gia đưa bát đũa cho hắn rửa, Đường Chấn Đông lén bốc một miếng ớt xanh cho vào miệng, rất cay… Vậy mà Thượng Quan Cẩm ăn rất nhiều ớt xanh, vừa nghĩ đến sắc mặt Đường Chấn Đông biến thành màu đen, cảm giác căng thẳng, vội vàng pha một ấm trà mang đến thư phòng.

Thượng Quan Cẩm rõ ràng không biết hắn đã phát hiện, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, vừa cùng hắn nói chuyện, vừa không ngừng uống trà… Đường Chấn Đông cuối cùng nhịn không được, che miệng cười rộ lên, vì phát hiện một mặt khác của Thượng Quan Cẩm mà cảm thấy thú vị.

Khuôn mặt của Thượng Quan Cẩm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỉ nộ khó phân biệt, chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn.

Đường Chấn Đông bị Thượng Quan Cẩm nhìn cảm thấy mất tự nhiên, ngồi ở trước mặt hắn, nắm tay hắn mà hỏi, “Không thích ớt xanh, vậy sao còn ăn?”

“Ngươi gắp cho, không ăn rất đáng tiếc.” Thượng Quan Cẩm sờ khóe môi đang cười của Đường Chấn Đông, “Hiện tại không sợ ta nữa?”

Đường Chấn Đông nắm tay Thượng Quan Cẩm, nhìn con mắt trong veo trơn bóng của Thượng Quan Cẩm, “Nếu sớm biết ngươi tốt như thế, thì đã không sợ.” Thượng Quan Cẩm thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng luôn để tâm chuyện của hắn, dù một chút việc nhỏ cũng làm theo hắn.

Hết chương 15

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương