Cùng Quân Đồng Tâm
-
Chương 4: Đấu bóng rổ
Thứ năm có trận bóng rổ. Lớp 11 Trường trung học Phục Đán có 6 ban, ban 1 và ban 2 là khoa văn, 3,4,5,6 là ban khoa học tự nhiên. Quả thật không hề phân ban giỏi hay dở, nhưng không biết tại sao, ban 5 và ban 6 thực lực đặc biệt mạnh, lại tương xứng, kết quả là thành hai ban đối đầu, việc gì cũng so với nhau. So về thành tích -- hạng lớp, trước 10 tên, trước 20 tên ban cậu mấy người, ban mình mấy người; số học, vật lý, hóa học, tiếng Anh, ngữ văn chờ thi đua, ban cậu được khen thưởng mấy người, một, hai, ba, ban mình mấy người; so về thể dục -- bóng rổ, túc cầu, bóng bàn, cầu lông, tất cả các loại về bóng ai thua ai thắng; chạy cự li dài ban người nào ưu tú hơn; so về trong giờ học thể dục; so về danh dự của đội;... Nói chung những gì có thể so sánh đều đem ra so sánh. Đương nhiên là có một khối lớp mười từ trung học cơ sở đi lên không ít bạn tốt phải chia vào hai bang. Bình thường đều rất tốt. Chỉ khi nào người của hai ban so sánh hơn nhau cái gì, liên quan đến vinh dự tập thể, tình cảm cá nhân, tình nghĩa bạn bè liền bị bỏ đi. Dù sao cũng là “Trận đấu đầu tiên, tình hữu nghị của hai bang.”
Đúng mỗi học kỳ trường học điều có trận thi đấu bóng rổ. Học kỳ này cuộc so tài đầu tiên giữa ban 5 với ban 6. Hinh Đồng thấy vừa đúng vào hai ngày cuối tuần, nhưng là mỗi ban có 5 thành viên. Hơn nữa Hạ Lam nói cho cô biết là lần đầu tiên trong lịch sử ban 5 đấu với ban 6, cho nên cậu ấy rất háo hức. Nghĩ rằng cuộc tranh tài này nhất định phải đi để cổ vũ làm động lực cho các bạn nam cố gắng chiến đấu. Nếu thắng được ban 6 mà cho dù không giành giải quán quân cũng làm người ta vui mừng?
Hôm đó trận đấu bắt đầu vào lúc 3 giờ chiều. 2 h 45 hết giờ học, mọi người liền cùng nhau ra sân bóng. Tiêu Quân Vũ ngồi ở vị trí của cậu, đang xem quyển sách cầm trên tay.
Hinh Đồng quay đầu lại nhìn cậu, hình như cậu không có ý định muốn đi xem trận bóng, liền xoay người, ngồi đối mặt với cậu.
Quân Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, không nói lời nào.
Hinh Đồng mở miệng trước, “Chúng ta cùng đi xem bóng đi.”
“Một mình cậu đi thôi, tớ đọc sách một lát.” Quân Vũ bình tĩnh nhìn Phương Hinh Đồng.
“Đi xem đi, nhất định sẽ rất vui.”
“Cậu đi đi.”
Hinh Đồng biết bởi vì cậu đi đứng bất tiền, nên không tham gia các hoạt động tập thể, đặc biệt là những hoạt động liên quan đến thể thao. Trong lòng cô có chút chua xót. Cô nghĩ đối với cậu như vậy là không tốt. Cậu nhất định là phải đi ra ngoài, chứ không nên phong bế bản thân mình. Cô biết lần đầu tiên sẽ không dễ dàng, nhưng lại thực sự không muốn nhìn một mình cậu ngồi tĩnh mịch ở bên trong lớp học, cho nên tiếp tục khuyên cậu.
“Đối với ban 6 lớp chúng ta rất vất vả có cơ hội giáo huấn bọn họ, gặp phải rất nhiều khó khăn.”
“Tớ muốn đọc sách.” Cậu vẫn như vậy không thay đổi.
“Đâu phải mỗi ngày đều có trận đấu. Đọc sách lúc nào mà không xem được?”
Quân Vũ nhìn Phương Hinh Đồng, mím môi, không nói gì.
“Tớ muốn coi trận đầu, cậu cứ coi như theo tớ đi có được không?” Hinh Đồng bắt đầu nhỏ giọng cầu xin cậu.
“Tự cậu đi đi.” Cậu cười khổ một tiếng, cúi đầu, không nhìn cô.
Hinh Đồng nhất thời không biết nói gì nữa, hai người liền yên tĩnh trở lại. Một lát sau, cô nghe Tiêu Quân Vũ nói, “Cậu mau đi đi,trận bóng sắp bắt đầu rồi.”
Hinh Đồng chẳng biết thế nào lại cảm thấy hơi tức giận, lại rất thất vọng
“Cậu là người gì mà một chút vinh dự của tập thể cũng không để ý vậy?” Cô buột miệng nói ra.
Quân Vũ vẫn cúi đầu không lên tiếng.
“Cậu...”
“Tớ đi thì có thể làm gì?” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi. Trong đôi mắt dịu dàng chợt lóe lên chút ánh sáng.
“Chúng ta có thể làm đội cổ động viên, cố gắng hô lên cũng là sự hỗ trợ mà.”
Cậu lại không lên tiếng, cúi đầu nhìn tay của mình.
Hinh Đồng thấy lông mi dài của cậu đang nhẹ nhàng run run, trong đôi giống như có chút sương mù. Lòng của cô căng thẳng, trong lòng có chút lo sợ. Có phải cô quá đáng lắm không? Cậu không muốn, cô không nên ép buộc cậu như thế. Cô làm như vậy, quả thật là ép buộc.
Ánh mắt Hinh Đồng rũ xuống, nhìn về phía bàn bọn họ. Không biết lúc nào Tiêu Quân Vũ đã buông sách xuống, đặt đôi tay lên bàn, nắm tay lại. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tay cậu hơi run. Trong lòng cô đau nhói, chậm rãi vươn hai tay, đặt lên trên tay cậu. Tay của Tiêu Quân Vũ rất lớn, ngón tay thon dài, Tay của Hinh Đồng lại rất nhỏ. Tay cậu hơi lạnh. lúc Hinh Đồng để tay lên, tay cậu rõ ràng run lên một cái. Hinh Đồng không rút tay ra, cậu cũng không động đậy.
Bọn họ ngồi ở chỗ này không biết biết bao lâu, có lẽ chỉ có một hai phút, mà khiến Hinh Đồng cảm thấy rất lâu. Lòng của cô có chút tê dại mà đau nhói. Cô đã làm cho Tiêu Quân Vũ cảm thấy khổ sở.”Vậy để lần sau đi”, cô nói.
Quân Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Lần sau chúng ta cùng đi.”
Coi như Hinh Đồng bỏ qua cho mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một chủ ý. Cô nhìn Tiêu Quân Vũ, khẽ cười nói, “Nếu như cậu theo mình xem 10 phút, mình liền hát một bài cho cậu nghe. Hát một bài cùng lắm vài phút? Có rất ít người được nghe mình hát nhé!”
Quân Vũ ngẩn ra, sắc mặt hiện lên vẻ khó tin và như khó nói lên được. Cậu nhìn vào ánh mắt của Phương Hinh Đồng, “Thật sự?”
Lập tức vẻ mặt Hinh Đồng tràn đầy vui mừng, “Đương nhiên, mình Phương Hinh Đồng có lúc nào nói mà không giữ lời!”
Quân Vũ cứ nhìn Phương Hinh Đồng như vậy, vẻ mặt đầy phức tạp.
Hinh Đồng đứng dậy, lấy gậy cho cậu, chờ Tiêu Quân Vũ chống bàn đứng lên, đem gậy đưa cho cậu. Tiêu Quân Vũ kẹp gậy ở dưới nách, lại liếc nhìn cô một cái, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không nói, chậm rãi đi ra ngoài phòng học.
Hai người đi đến sân bóng, trận đấu đã bắt đầu rồi. Mấy người cùng lớp bên sân bóng nhìn thấy Tiêu Quân Vũ, đều kinh ngạc. Hinh Đồng biết chắc vì cậu không bao giờ tham gia các loại hoạt động này. Cậu cúi đầu nhìn xuống đất chậm rãi đi tới bên sân bóng nơi mà có rất nhiều nam sinh đang đứng.
Hinh Đồng chạy nhanh khỏi sân bóng đến phòng bộ môn mượn một cái ghế. Tiêu Quân Vũ cười dịu dàng, thấp giọng nói “Cám ơn”, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Hinh Đồng nhận lấy đôi gậy của cậu, để gậy lên mặt đất. Nhìn hai tay cậu chống chỗ ngồi để giữ cân đối, nhìn về bên trong phía sân bóng.
Hinh Đồng cười nhợt nhạt, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Một lát nữa tớ đến tìm cậu, “ sau đó liền chạy tới bên một nhóm học sinh nữ ở sân đối diện để tìm Hạ Lam.
Trận bóng rất kịch liệt, ban hai bên điểm số rất chặt, luân phiên tăng lên. Bên trên trận đấu mỗi người chân phân nhau chiến đấu, Bên dưới đội cổ động viên cổ vũ từng người, mỗi lần mất điểm đều đầy tiếc nuối.
Hinh Đồng là một người vinh dự của đội. Vào trường trung học Thục Đán vẫn chưa tới hai tuần, cô đã hoàn toàn là một thành viên chính trong ban 5. Cô đến bên sân không đầy hai giây liền hòa nhập vào trận đấu. Hinh Đồng rất thích sự tự nhiên, bình thường chưa từng nghĩ tới muốn giả bộ làm thục nữ, nhưng không cơ hội gì để la to, hựu bính hựu khiêu, cho nên vẫn rất thục nữ. Ngày hôm nay cuối cùng cô cũng lộ nguyên hình. Cô đứng ở đó chẳng biết hô nhiều hay ít “Được cầu”, bên ngoài sân làm trọng tài không biết bao nhiêu lần, “Phạm quy” “Ôm banh chạy” “Đụng người rồi” mà kêu. Cô cũng nhìn Tiêu Quân Vũ ở giữa vài lần. Cậu ngồi lẳng lặng nhìn bóng, rồi cùng nói chuyện với mấy bạn hai bên. Có một hai lần Hinh Đồng phát hiện cậu đang nhìn cô, liền nhìn cậu cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn bóng, tiếp tục vỗ tay, tiếp tục la to.
Đợi được lúc trận đấu dừng lại nghỉ, giọng nói Hinh Đồng giờ đã khàn, tay vỗ cũng có chút đau. Cô nhìn Tiêu Quân Vũ, thấy cậu cũng đang nhìn cô. Cô nghĩ lúc trước nói chỉ xem 10 phút, liền đi tới, nhỏ giọng hỏi cậu, “Đi sao?”
“Không, xem một chút nữa.”
“Tớ thấy đánh bóng rất đẹp mắt.”
“Đúng vậy, đội cổ động viên cũng rất đẹp.” Cậu dịu dàng mà nói như vậy.
Cậu không chỉ đích danh, nữ sinh cổ vũ cũng không chỉ có một mình cô. Nhưng không biết tại sao, mặt của Hinh Đồng lại đỏ. Cô “Hừ” một tiếng, xoay người rời đi, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của cậu ở đằng sau. Trong lòng Hinh Đồng vốn khẩn trương lúc này mới dịu xuống.
Sau đó Tiêu Quân Vũ thực sự xem hết trận đấu. Ở giữa Hinh Đồng nhìn thấy cậu chống ghế đứng lên. Biết cậu không thể ngồi lâu, cần thay đổi tư thế, nhưng vẫn còn có cái gì... giống như không khỏe. Cách sân bóng Hinh Đồng nhìn cậu. Phát hiện cậu cũng đang nhìn cô, nhẹ nhàng mà cười, sau đó nhẹ lắc đầu. Không có gì! Hinh Đồng có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng. Cậu ấy đọc được suy nghĩ của cô chăng, mà cô cũng có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Cái này có phải gọi là thần giao cách cảm? Hinh Đồng quay đi chợt nở nụ cười rực rỡ. Quay đầu lại tiếp tục xem bóng.
Đúng mỗi học kỳ trường học điều có trận thi đấu bóng rổ. Học kỳ này cuộc so tài đầu tiên giữa ban 5 với ban 6. Hinh Đồng thấy vừa đúng vào hai ngày cuối tuần, nhưng là mỗi ban có 5 thành viên. Hơn nữa Hạ Lam nói cho cô biết là lần đầu tiên trong lịch sử ban 5 đấu với ban 6, cho nên cậu ấy rất háo hức. Nghĩ rằng cuộc tranh tài này nhất định phải đi để cổ vũ làm động lực cho các bạn nam cố gắng chiến đấu. Nếu thắng được ban 6 mà cho dù không giành giải quán quân cũng làm người ta vui mừng?
Hôm đó trận đấu bắt đầu vào lúc 3 giờ chiều. 2 h 45 hết giờ học, mọi người liền cùng nhau ra sân bóng. Tiêu Quân Vũ ngồi ở vị trí của cậu, đang xem quyển sách cầm trên tay.
Hinh Đồng quay đầu lại nhìn cậu, hình như cậu không có ý định muốn đi xem trận bóng, liền xoay người, ngồi đối mặt với cậu.
Quân Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, không nói lời nào.
Hinh Đồng mở miệng trước, “Chúng ta cùng đi xem bóng đi.”
“Một mình cậu đi thôi, tớ đọc sách một lát.” Quân Vũ bình tĩnh nhìn Phương Hinh Đồng.
“Đi xem đi, nhất định sẽ rất vui.”
“Cậu đi đi.”
Hinh Đồng biết bởi vì cậu đi đứng bất tiền, nên không tham gia các hoạt động tập thể, đặc biệt là những hoạt động liên quan đến thể thao. Trong lòng cô có chút chua xót. Cô nghĩ đối với cậu như vậy là không tốt. Cậu nhất định là phải đi ra ngoài, chứ không nên phong bế bản thân mình. Cô biết lần đầu tiên sẽ không dễ dàng, nhưng lại thực sự không muốn nhìn một mình cậu ngồi tĩnh mịch ở bên trong lớp học, cho nên tiếp tục khuyên cậu.
“Đối với ban 6 lớp chúng ta rất vất vả có cơ hội giáo huấn bọn họ, gặp phải rất nhiều khó khăn.”
“Tớ muốn đọc sách.” Cậu vẫn như vậy không thay đổi.
“Đâu phải mỗi ngày đều có trận đấu. Đọc sách lúc nào mà không xem được?”
Quân Vũ nhìn Phương Hinh Đồng, mím môi, không nói gì.
“Tớ muốn coi trận đầu, cậu cứ coi như theo tớ đi có được không?” Hinh Đồng bắt đầu nhỏ giọng cầu xin cậu.
“Tự cậu đi đi.” Cậu cười khổ một tiếng, cúi đầu, không nhìn cô.
Hinh Đồng nhất thời không biết nói gì nữa, hai người liền yên tĩnh trở lại. Một lát sau, cô nghe Tiêu Quân Vũ nói, “Cậu mau đi đi,trận bóng sắp bắt đầu rồi.”
Hinh Đồng chẳng biết thế nào lại cảm thấy hơi tức giận, lại rất thất vọng
“Cậu là người gì mà một chút vinh dự của tập thể cũng không để ý vậy?” Cô buột miệng nói ra.
Quân Vũ vẫn cúi đầu không lên tiếng.
“Cậu...”
“Tớ đi thì có thể làm gì?” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi. Trong đôi mắt dịu dàng chợt lóe lên chút ánh sáng.
“Chúng ta có thể làm đội cổ động viên, cố gắng hô lên cũng là sự hỗ trợ mà.”
Cậu lại không lên tiếng, cúi đầu nhìn tay của mình.
Hinh Đồng thấy lông mi dài của cậu đang nhẹ nhàng run run, trong đôi giống như có chút sương mù. Lòng của cô căng thẳng, trong lòng có chút lo sợ. Có phải cô quá đáng lắm không? Cậu không muốn, cô không nên ép buộc cậu như thế. Cô làm như vậy, quả thật là ép buộc.
Ánh mắt Hinh Đồng rũ xuống, nhìn về phía bàn bọn họ. Không biết lúc nào Tiêu Quân Vũ đã buông sách xuống, đặt đôi tay lên bàn, nắm tay lại. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tay cậu hơi run. Trong lòng cô đau nhói, chậm rãi vươn hai tay, đặt lên trên tay cậu. Tay của Tiêu Quân Vũ rất lớn, ngón tay thon dài, Tay của Hinh Đồng lại rất nhỏ. Tay cậu hơi lạnh. lúc Hinh Đồng để tay lên, tay cậu rõ ràng run lên một cái. Hinh Đồng không rút tay ra, cậu cũng không động đậy.
Bọn họ ngồi ở chỗ này không biết biết bao lâu, có lẽ chỉ có một hai phút, mà khiến Hinh Đồng cảm thấy rất lâu. Lòng của cô có chút tê dại mà đau nhói. Cô đã làm cho Tiêu Quân Vũ cảm thấy khổ sở.”Vậy để lần sau đi”, cô nói.
Quân Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Lần sau chúng ta cùng đi.”
Coi như Hinh Đồng bỏ qua cho mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một chủ ý. Cô nhìn Tiêu Quân Vũ, khẽ cười nói, “Nếu như cậu theo mình xem 10 phút, mình liền hát một bài cho cậu nghe. Hát một bài cùng lắm vài phút? Có rất ít người được nghe mình hát nhé!”
Quân Vũ ngẩn ra, sắc mặt hiện lên vẻ khó tin và như khó nói lên được. Cậu nhìn vào ánh mắt của Phương Hinh Đồng, “Thật sự?”
Lập tức vẻ mặt Hinh Đồng tràn đầy vui mừng, “Đương nhiên, mình Phương Hinh Đồng có lúc nào nói mà không giữ lời!”
Quân Vũ cứ nhìn Phương Hinh Đồng như vậy, vẻ mặt đầy phức tạp.
Hinh Đồng đứng dậy, lấy gậy cho cậu, chờ Tiêu Quân Vũ chống bàn đứng lên, đem gậy đưa cho cậu. Tiêu Quân Vũ kẹp gậy ở dưới nách, lại liếc nhìn cô một cái, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không nói, chậm rãi đi ra ngoài phòng học.
Hai người đi đến sân bóng, trận đấu đã bắt đầu rồi. Mấy người cùng lớp bên sân bóng nhìn thấy Tiêu Quân Vũ, đều kinh ngạc. Hinh Đồng biết chắc vì cậu không bao giờ tham gia các loại hoạt động này. Cậu cúi đầu nhìn xuống đất chậm rãi đi tới bên sân bóng nơi mà có rất nhiều nam sinh đang đứng.
Hinh Đồng chạy nhanh khỏi sân bóng đến phòng bộ môn mượn một cái ghế. Tiêu Quân Vũ cười dịu dàng, thấp giọng nói “Cám ơn”, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Hinh Đồng nhận lấy đôi gậy của cậu, để gậy lên mặt đất. Nhìn hai tay cậu chống chỗ ngồi để giữ cân đối, nhìn về bên trong phía sân bóng.
Hinh Đồng cười nhợt nhạt, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Một lát nữa tớ đến tìm cậu, “ sau đó liền chạy tới bên một nhóm học sinh nữ ở sân đối diện để tìm Hạ Lam.
Trận bóng rất kịch liệt, ban hai bên điểm số rất chặt, luân phiên tăng lên. Bên trên trận đấu mỗi người chân phân nhau chiến đấu, Bên dưới đội cổ động viên cổ vũ từng người, mỗi lần mất điểm đều đầy tiếc nuối.
Hinh Đồng là một người vinh dự của đội. Vào trường trung học Thục Đán vẫn chưa tới hai tuần, cô đã hoàn toàn là một thành viên chính trong ban 5. Cô đến bên sân không đầy hai giây liền hòa nhập vào trận đấu. Hinh Đồng rất thích sự tự nhiên, bình thường chưa từng nghĩ tới muốn giả bộ làm thục nữ, nhưng không cơ hội gì để la to, hựu bính hựu khiêu, cho nên vẫn rất thục nữ. Ngày hôm nay cuối cùng cô cũng lộ nguyên hình. Cô đứng ở đó chẳng biết hô nhiều hay ít “Được cầu”, bên ngoài sân làm trọng tài không biết bao nhiêu lần, “Phạm quy” “Ôm banh chạy” “Đụng người rồi” mà kêu. Cô cũng nhìn Tiêu Quân Vũ ở giữa vài lần. Cậu ngồi lẳng lặng nhìn bóng, rồi cùng nói chuyện với mấy bạn hai bên. Có một hai lần Hinh Đồng phát hiện cậu đang nhìn cô, liền nhìn cậu cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn bóng, tiếp tục vỗ tay, tiếp tục la to.
Đợi được lúc trận đấu dừng lại nghỉ, giọng nói Hinh Đồng giờ đã khàn, tay vỗ cũng có chút đau. Cô nhìn Tiêu Quân Vũ, thấy cậu cũng đang nhìn cô. Cô nghĩ lúc trước nói chỉ xem 10 phút, liền đi tới, nhỏ giọng hỏi cậu, “Đi sao?”
“Không, xem một chút nữa.”
“Tớ thấy đánh bóng rất đẹp mắt.”
“Đúng vậy, đội cổ động viên cũng rất đẹp.” Cậu dịu dàng mà nói như vậy.
Cậu không chỉ đích danh, nữ sinh cổ vũ cũng không chỉ có một mình cô. Nhưng không biết tại sao, mặt của Hinh Đồng lại đỏ. Cô “Hừ” một tiếng, xoay người rời đi, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của cậu ở đằng sau. Trong lòng Hinh Đồng vốn khẩn trương lúc này mới dịu xuống.
Sau đó Tiêu Quân Vũ thực sự xem hết trận đấu. Ở giữa Hinh Đồng nhìn thấy cậu chống ghế đứng lên. Biết cậu không thể ngồi lâu, cần thay đổi tư thế, nhưng vẫn còn có cái gì... giống như không khỏe. Cách sân bóng Hinh Đồng nhìn cậu. Phát hiện cậu cũng đang nhìn cô, nhẹ nhàng mà cười, sau đó nhẹ lắc đầu. Không có gì! Hinh Đồng có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng. Cậu ấy đọc được suy nghĩ của cô chăng, mà cô cũng có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Cái này có phải gọi là thần giao cách cảm? Hinh Đồng quay đi chợt nở nụ cười rực rỡ. Quay đầu lại tiếp tục xem bóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook