Cùng Quân Đi Về
-
Chương 76
Edit: Siu Nhơn Mèo
“Khi ta còn là Lục Uyên, hắn không thể làm Hoàng hậu của ta. Mà khi ta là Lục Hành Chỉ, ái nhân của ta, thê tử, phu quân của ta cũng chỉ là một mình hắn.”
Hai trăm hai mươi hai, lật trời.
“Đang trên công đường, có chỗ cho ngươi nói chen vào sao?!” Tôn Hoán Lâm tức giận nói, lão thoáng nhìn qua thanh niên tự xưng là trợ tá, thấy vị trợ tá nọ sắc mặt âm trầm.
Lục Hành Chỉ phe phẩy phiến quạt trước ngực: “Thảo dân bất tài, nguyện trợ giúp các vị đại nhân sớm ngày tra rõ chân tướng, vừa để trả lại sự trong sạch cho hai vị đại nhân đây, vừa để trả lại sự an bình cho trấn Thanh Hà này.”
Tôn Hoán Lâm bỗng chốc không lên tiếng nữa, nếu lão đoán không sai, vị trợ tá nọ thực sự là đương kim thánh thượng… Lục Hành Chỉ càng kiêu ngạo thì mới có thể chết càng nhanh.
Nghĩ thông suốt được mấu chốt này, Tôn Hoán Lâm chắp tay hướng về phương Bắc: “Tuần án đại nhân phụng chỉ của đương kim thánh thượng, Hoàng ân cuồn cuộn, tất nhiên sẽ tra rõ được chân tướng.”
“Vậy thì đi thôi.” Lục Uyên không vào công đường, mà là vòng thẳng qua thiên môn.
Lúc y đẩy cửa ra lại thấy được ánh mắt khinh thường của Tôn Hoán Lâm: “Lục lão gia không dám lên công đường, đừng nói là đã làm chuyện gì đuối lý đó chứ?”
“Lời này của Tôn đại nhân sai rồi, rõ ràng là chỉ có người làm việc thẹn với lương tâm mới lên công đường… Đổng đại nhân, ngài bắt giam phạm nhân cũng cần phải thăng đường xử án cho bằng được sao?”
“Những kẻ không chịu nhận tội thì quả thật là sẽ như vậy.” Đổng Phương cười ha hả nói, lời này khiến Tôn Hoán Lâm giận đến run người.
“Cha.” Tôn Thiên đỡ lão, dịu dàng nói, “Đừng tức giận, không nên chấp nhặt với thứ dân đen cục mịch.”
“Thảo dân quả thật chỉ là một tên dân đen quê mùa, nửa đời còn lại chẳng qua cũng chỉ có một ý nguyện, bảo hộ một người sống đến cuối đời. Nếu không phải là do nhị vị muốn phá hỏng nguyện vọng duy nhất của thảo dân này, hôm nay thảo dân cũng không muốn đến nha môn, cũng không muốn làm khó nhị vị.”
Làm khó?
Tôn Hoán Lâm chỉ cảm thấy hoang đường, người này mặc dù là bạn cũ của hai người Trình, Hạ, nhưng thiên tử đang ở đây, ai còn có thể lật trời được nữa?
Đang khi nói chuyện, mấy người đã vào đến thư phòng của Đổng Phương.
“Đổng đại nhân.” Hạ Tử Du đột nhiên nói, “Bản quan có một tấm công văn đang để trên bàn trong phòng, ngài có thể đi lấy tới giúp ta được không.”
“Hạ quan đi ngay.” Đợi cho gã rời khỏi, Hạ Tử Du ra hiệu cho nha dịch xung quanh, bảo bọn họ lui ra khỏi chu vi thư phòng.
Sau đó, cửa thư phòng bị khép lại, Tôn Hoán Lâm nhìn thấy vị trợ tá trẻ tuổi nọ bước đến ngồi xuống vị trí đầu tiên, phía dưới ghế chủ vị.
…
Mà Đổng Phương đang tìm kiếm trong phòng của Hạ Tử Du lại bị điểm huyệt đạo từ sau lưng.
Ngô Tam Tư ló mặt ra từ sau lưng Đổng Phương, nhìn gã ngã gục xuống trước bàn, gãi gãi cằm: “Huyện lệnh đại nhân, đắc tội rồi.”
Hai trăm hai mươi ba, là chính thê.
“Tôn đại nhân.” Hạ Tử Du ngối xuống chiếc ghế phía dưới Lục Kiêm, “Ông nói hết những yêu cầu của ông ra đi, đừng có Đông một búa, Tây một gậy, một chốc thì lên án Thẩm phủ hủy hôn, một chốc thì lại nói bản quan nhận hối lộ.”
Lục Kiêm cuối cùng cũng mở miệng: “Ông rất thông minh, nếu ông đã biết thân phận của ta, thì nói hết tất cả ra đi.”
Tôn Hoán Lâm vén vạt áo bào, kéo Tôn Thiên cùng quỳ xuống, hít sâu một hơi: “Tham kiến quý nhân… Hạ quan muốn báo án Lục Hành Chỉ lừa hôn, hủy hôn, hối lộ quan viên triều đình.”
“Lừa hôn như thế nào?”
“Y đã có nam thiếp, nhưng lại lừa nữ nhi của thần khiến nó ái mộ y.”
“Hủy hôn ra sao?”
“Y lừa gạt nữ nhi nhà thần, rồi lại trở mặt, không chỉ coi thường mặt mũi của hạ quan, ngay cả Hoàng thượng cũng dám kinh thường… Tôn phủ có tội gì đâu? Tiểu nữ có tội gì đâu cơ chứ?” Tôn Hoán Lâm quẹt nước mắt nước mũi nói, “Tiểu nữ nhà thần từ nhỏ đã tài mạo song toàn, thần cũng không nỡ nó nên mới để nó ở lại cạnh bên vài năm, nhưng giờ đây xem ra là do thần đã hại nó. Từ nhỏ thần đã dạy dỗ nó phải thiện lương, phải tam tòng tứ đức, nhưng lại không ngờ rằng tiểu nữ lại bị tên nam nhân như vậy lừa gạt…”
Tôn Thiên hai mắt đẫm lệ kéo kéo ống tay áo Tôn Hoán Lâm: “Cha, nữ nhi bất hiếu. Nữ nhi không muốn gia tộc hổ thẹn, nguyện cạo đầu xuất gia…”
“Thiên nhi!” Tôn Hoán Lâm nghẹn ngào đến mức mặt đỏ bừng, “Sao con lại ngốc đến thế…”
Tôn Thiên lắc đầu: “Việc này nữ nhi làm không phải vì người khác, chỉ là không muốn cha phải lo lắng cho nữ nhi nữa. Nữ nhi nguyện bầu bạn với thanh đăng, ngày đêm cầu phúc cho tỷ tỷ và cha.”
Dứt lời, nàng ta lê gối đến trước người Lục Kiêm, dập đầu ba cái, giữa lúc đó tấm lụa mỏng che mặt lại bị rớt ruốt bay đến bên chân Lục Kiêm.
Đến khi Tôn Thiên ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người nhìn phải thương yêu: “Mong Hoàng thượng thành toàn.”
Lục Kiêm cứ như vậy mà yên tĩnh nhìn nàng ta, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: “Ngươi biết không? Ngươi với tỷ tỷ ngươi rất giống nhau.”
Tôn Thiên chớp chớp mắt, hai hàng mi còn vương nước mắt, tựa như sương sớm đậu trên lá sen: “Ta có thể gọi Ngài là tỷ phu không?”
Lục Kiêm bật cười: “Vậy sao được?”
“Dân nữ phạm quy củ rồi.” Tôn Thiên hạ mắt, góc nhìn của Lục Kiêm vừa vặn rơi vào trên cần cổ trắng nõn thon dài của nàng ta, “Chỉ là dân nữ từng có nghe tỷ tỷ nhắc đến trong thư, nên mới vô cùng ngưỡng mộ Hoàng thượng.”
“Đương nhiên là phạm quy củ.” Lục Kiêm dùng chuôi quạt nâng cằm nàng ta, gằn từng chữ một, “Chỉ có đệ muội của Hoàng hậu mới có thể gọi trẫm là tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ ngươi thật sự là giống nhau như đúc, đều không có quy củ!”
Sắc mặt Tôn Thiên ngay lập tức trắng bệch.
Mà Tôn Hoán Lâm đối mặt với sự thay đổi bất ngờ như vậy, cũng nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng nói: “Tiểu nữ không hiểu quy củ ngự tiền, xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Chỉ là quy củ ngự tiền thôi sao? Trẫm thấy các ngươi ngay cả quy củ làm người cũng không có!” Lục Kiêm lạnh lùng nói, “Trình Dục, đọc cho lão nghe tội danh của lão một chút.”
“Vâng.” Trình Dục mặt không thay đổi nói, “Tri phủ Tô Châu Tôn Hoán Lâm, dung túng cho nữ nhi gấy rối, làm giả hôn thư phá hủy danh dự người khác. Cậy thế của Tôn tài nhân, mưu toan nhúng tay vào chuyện Hoàng thương, lại vu oan mệnh quan triều đình. Truy tội xét xử, cách chức quan biếm làm dân thường, lưu đày đi biên cương.”
Lục Kiêm không hài lòng gõ gõ tay vịn trên ghế: “Lại thêm một cái nữa, dò xét hành tung của Hoàng đế.”
“Tội xử tử.”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Trán Tôn Hoán Lâm rịn đầy mồ hôi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể chỉ nghe lời nói phiến diện từ một phía, tất cả đều là lời nói dối do Lục Hành Chỉ bịa ra…”
Một trận tiếng cười đột nhiên phá vỡ không khí căng thẳng giữa bọn họ, Lục Hành Chỉ lắng đầu: “Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bao nhiêu năm rồi cũng không có ai dám nói ta bịa chuyện nói dối.”
“Tôn Hoán Lâm, ta không biết nữ nhi nhà ông đã nói với ông thế nào, nhưng có một câu này ông nói sai rồi, Thẩm Ngôn không phải là nam thiếp, hắn là chính thê.” Lục Uyên chậm rãi nói, “Khi ta còn là Lục Uyên, hắn không thể làm Hoàng hậu của ta. Mà khi ta là Lục Hành Chỉ, ái nhân của ta, thê tử, phu quân của ta cũng chỉ là một mình hắn.”
Lục Uyên…
Bỗng chốc Tôn Hoán Lâm không nghe thấy được gì nữa, thậm chí trong phút chốc lão cũng nghi ngờ rằng có khi nào mình đã đi nhầm vào gánh hát hay không, hay là đang nằm mơ? Người trong mơ nói ra những chuyện không thể nào xảy ra.
Lục Uyên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc ghế chủ vị mà Lục Kiêm để lại cho y, đến cuối cùng cũng không ngồi lên.
Những lời y nói đều là lời thật —— “Đối với thảo dân mà nói, danh lợi chẳng qua chỉ là mây khói, chí thảo dân không đặt chỗ này, ước muốn nửa đời còn lại cũng chỉ là bảo hộ một người sống đến cuối đời.”
Y đã mệt mỏi với vị trí chỉ huy ra lệnh kia rồi, y chỉ thầm muốn trở lại bên cạnh Thẩm Ngôn, thầm muốn trở về nơi khiến y an lòng.
“Nhớ về nhà sớm, Thẩm thúc thúc ngươi làm bánh trung thu chờ các ngươi.”
“Phụ thân!” Lục Kiêm rút quạt về, đứng lên nói, “Đối với con mà nói, tổng quản cũng là mẫu thân.” Đối với nó mà nói, thời gian tổng quản làm bạn với nó có khi còn nhiều hơn cả mẫu hậu, nhất là sau khi mẫu hậu rời đi theo Tiết tướng quân, chính tổng quản đã giúp nó vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất.
Trong nháy mắt lúc đẩy cửa ra, Lục Uyên nở nụ cười, nụ cười này lan vào đáy mắt: “Lời này đích thân con đến nói với hắn đi.”
Hai trăm hai mươi tư, lo âu tiêu tán.
“Thẩm thúc, con có thể gọi như vậy được không?” Tôn Minh Oản cẩn cẩn thận thận dùng khuôn gỗ nặn bánh trung thu, “Con biết phu quân rất kính trọng ngài, đối với hắn mà nói, ngài là trưởng bối.”
Thẩm Ngôn vo tròn mứt táo trong tay: “Sao lại nói sang ta rồi? Ta cứ nghĩ con có việc muốn hỏi ta.”
“Dạ cũng có một chút.” Tôn Minh oản không quanh co lòng vòng, nói thẳng, “Phu quân kính trọng ngài, cũng từng kể rất nhiều về chuyện của ngài. Minh oản có một chuyện muốn thỉnh giáo, trước đây ngài làm sao để không đoái hoài tới những người bên cạnh lục gia vậy ạ?”
“Để ý chứ, làm sao có thể không để ý được?” Thẩm Ngôn cũng không bất ngờ với vấn đề này của nàng, chuyện này không khác mấy so với trong dự đoán của hắn, “Có điều lục gia đối xử với ta rất tốt, năm Bình Võ thứ bảy chúng ta làm rõ tâm ý của nhau, nhưng từ năm Bình Võ thứ tư thì trong cung cũng đã không còn vị nào được sinh ra nữa… Minh Oản, con biết việc này có nghĩa là gì không?”
Tôn Minh Oản bị tin tức ẩn trong lời nói của Thẩm Ngôn làm cho kinh ngạc không thôi.
“Tâm ý của gia ta hiểu, nếu đã hiểu rồi thì sẽ không nghi kỵ nữa…”
“Nhưng…” Tôn Minh Oản bất chợt mím khóe môi, “Khi đó lục gia đã lập trữ vị, nếu như Người khi ấy mà không có con nối dòng…”
“Cho nên có thể nói chúng ta rất may mắn, cũng có bất hạnh. Người khác hiểu ra sớm hơn chúng ta, nhưng đến khi chúng ta thật sự hiểu ra, đã sớm trần ai lạc định, ngay cả hối hận cũng không còn đường lui.”
“Nhưng mà con là Hoàng hậu, phải hiểu rõ đại nghĩa, làm mẫu nghi thiên hạ.” Tôn Minh Oản lẩm bẩm nói, “Con không muốn phu quân vì con mà tuyệt hậu…”
Cho nên sau hai năm Lục Kiêm đăng cơ mà nàng vẫn không thể sinh con, nàng cũng chỉ có thể ngầm đồng ý cho các triều thần đưa người vào cung. Tôn Thanh lợi dụng nàng, nàng biết, nhưng sau khi nghĩ thông rồi lại cảm thấy dù sao cũng sẽ luôn có một vài người như vậy… Cho nên khi nàng biết nhà họ Tôn gây họa, mới thấy hổ thẹn với Lục Kiêm.
“Minh Oản.” Thẩm Ngôn dừng lại việc trong tay, gọi nàng để nàng nhìn sang mình, “Nếu con nói Lục Kiêm coi ta là trưởng bối, vậy thì việc ở hậu cung, ta nghĩ không có ai có quyền lên tiếng hơn so với ta chứ?”
Dù sao thì từ sau khi Hoàng hậu “bệnh nặng”, phượng ấn vẫn luôn ở trong tay hắn.
Tôn Minh Oản gật đầu.
“Hiểu rõ đại nghĩa là để con hiểu rõ những việc lớn nhỏ trong triều, hậu cung không thể can chính, nhưng không có nghĩa là con không cần hiểu gì hết. Có đôi khi, con thấy được còn rõ ràng hơn cả người ngồi trên vị trí kia. Mà mẫu nghi thiên hạ, có nghĩa là con cần phải coi con dân như con mình, mỗi lời nói mỗi hành động đều không thể tùy hứng làm bậy, gạt bỏ muôn dân không thèm để ý.” Thẩm Ngôn chậm rãi nói, “Về phần con nói dõi, tạm không nói đến việc tuooiri các con vẫn còn trẻ, dù cho thật sự không có con đi nữa thì có làm sao? Hàng năm trong Hoàng thất có nhiều đứa bé được sinh ra như vậy, không thể nào mà một đứa thông minh lanh lợi cũng không có, nếu con đã biết ta coi Kiêm nhi như con ruột, thì cũng nên biết, có đôi khi huyết mạch cũng không phải là thứ quan trọng nhất.”
Thẩm Ngôn đưa qua một khuôn gỗ, ấn xuống khối bánh trung thu còn lại cuối cùng bốn chữ “vừa lòng đẹp ý”: “Tâm ý tương thông mới có thể vừa lòng đẹp ý, Minh Oản, phiền não của con, người nghe không nên là ta.”
“Vậy phiền não của ta có thể nói với ngươi không?” Chẳng biết từ khi nào mà Lục Uyên đã trở về, nhẹ nhàng vòng lấy đầu vai Thẩm Ngôn từ phía sau.
Tôn Minh Oản nhanh chóng chọn lấy bánh trung thu, cúi đầu giấu đi ý cười bên môi, nét u sầu giữa hai đầu mày lúc này đã tiêu tan thành mây khói.
“Khi ta còn là Lục Uyên, hắn không thể làm Hoàng hậu của ta. Mà khi ta là Lục Hành Chỉ, ái nhân của ta, thê tử, phu quân của ta cũng chỉ là một mình hắn.”
Hai trăm hai mươi hai, lật trời.
“Đang trên công đường, có chỗ cho ngươi nói chen vào sao?!” Tôn Hoán Lâm tức giận nói, lão thoáng nhìn qua thanh niên tự xưng là trợ tá, thấy vị trợ tá nọ sắc mặt âm trầm.
Lục Hành Chỉ phe phẩy phiến quạt trước ngực: “Thảo dân bất tài, nguyện trợ giúp các vị đại nhân sớm ngày tra rõ chân tướng, vừa để trả lại sự trong sạch cho hai vị đại nhân đây, vừa để trả lại sự an bình cho trấn Thanh Hà này.”
Tôn Hoán Lâm bỗng chốc không lên tiếng nữa, nếu lão đoán không sai, vị trợ tá nọ thực sự là đương kim thánh thượng… Lục Hành Chỉ càng kiêu ngạo thì mới có thể chết càng nhanh.
Nghĩ thông suốt được mấu chốt này, Tôn Hoán Lâm chắp tay hướng về phương Bắc: “Tuần án đại nhân phụng chỉ của đương kim thánh thượng, Hoàng ân cuồn cuộn, tất nhiên sẽ tra rõ được chân tướng.”
“Vậy thì đi thôi.” Lục Uyên không vào công đường, mà là vòng thẳng qua thiên môn.
Lúc y đẩy cửa ra lại thấy được ánh mắt khinh thường của Tôn Hoán Lâm: “Lục lão gia không dám lên công đường, đừng nói là đã làm chuyện gì đuối lý đó chứ?”
“Lời này của Tôn đại nhân sai rồi, rõ ràng là chỉ có người làm việc thẹn với lương tâm mới lên công đường… Đổng đại nhân, ngài bắt giam phạm nhân cũng cần phải thăng đường xử án cho bằng được sao?”
“Những kẻ không chịu nhận tội thì quả thật là sẽ như vậy.” Đổng Phương cười ha hả nói, lời này khiến Tôn Hoán Lâm giận đến run người.
“Cha.” Tôn Thiên đỡ lão, dịu dàng nói, “Đừng tức giận, không nên chấp nhặt với thứ dân đen cục mịch.”
“Thảo dân quả thật chỉ là một tên dân đen quê mùa, nửa đời còn lại chẳng qua cũng chỉ có một ý nguyện, bảo hộ một người sống đến cuối đời. Nếu không phải là do nhị vị muốn phá hỏng nguyện vọng duy nhất của thảo dân này, hôm nay thảo dân cũng không muốn đến nha môn, cũng không muốn làm khó nhị vị.”
Làm khó?
Tôn Hoán Lâm chỉ cảm thấy hoang đường, người này mặc dù là bạn cũ của hai người Trình, Hạ, nhưng thiên tử đang ở đây, ai còn có thể lật trời được nữa?
Đang khi nói chuyện, mấy người đã vào đến thư phòng của Đổng Phương.
“Đổng đại nhân.” Hạ Tử Du đột nhiên nói, “Bản quan có một tấm công văn đang để trên bàn trong phòng, ngài có thể đi lấy tới giúp ta được không.”
“Hạ quan đi ngay.” Đợi cho gã rời khỏi, Hạ Tử Du ra hiệu cho nha dịch xung quanh, bảo bọn họ lui ra khỏi chu vi thư phòng.
Sau đó, cửa thư phòng bị khép lại, Tôn Hoán Lâm nhìn thấy vị trợ tá trẻ tuổi nọ bước đến ngồi xuống vị trí đầu tiên, phía dưới ghế chủ vị.
…
Mà Đổng Phương đang tìm kiếm trong phòng của Hạ Tử Du lại bị điểm huyệt đạo từ sau lưng.
Ngô Tam Tư ló mặt ra từ sau lưng Đổng Phương, nhìn gã ngã gục xuống trước bàn, gãi gãi cằm: “Huyện lệnh đại nhân, đắc tội rồi.”
Hai trăm hai mươi ba, là chính thê.
“Tôn đại nhân.” Hạ Tử Du ngối xuống chiếc ghế phía dưới Lục Kiêm, “Ông nói hết những yêu cầu của ông ra đi, đừng có Đông một búa, Tây một gậy, một chốc thì lên án Thẩm phủ hủy hôn, một chốc thì lại nói bản quan nhận hối lộ.”
Lục Kiêm cuối cùng cũng mở miệng: “Ông rất thông minh, nếu ông đã biết thân phận của ta, thì nói hết tất cả ra đi.”
Tôn Hoán Lâm vén vạt áo bào, kéo Tôn Thiên cùng quỳ xuống, hít sâu một hơi: “Tham kiến quý nhân… Hạ quan muốn báo án Lục Hành Chỉ lừa hôn, hủy hôn, hối lộ quan viên triều đình.”
“Lừa hôn như thế nào?”
“Y đã có nam thiếp, nhưng lại lừa nữ nhi của thần khiến nó ái mộ y.”
“Hủy hôn ra sao?”
“Y lừa gạt nữ nhi nhà thần, rồi lại trở mặt, không chỉ coi thường mặt mũi của hạ quan, ngay cả Hoàng thượng cũng dám kinh thường… Tôn phủ có tội gì đâu? Tiểu nữ có tội gì đâu cơ chứ?” Tôn Hoán Lâm quẹt nước mắt nước mũi nói, “Tiểu nữ nhà thần từ nhỏ đã tài mạo song toàn, thần cũng không nỡ nó nên mới để nó ở lại cạnh bên vài năm, nhưng giờ đây xem ra là do thần đã hại nó. Từ nhỏ thần đã dạy dỗ nó phải thiện lương, phải tam tòng tứ đức, nhưng lại không ngờ rằng tiểu nữ lại bị tên nam nhân như vậy lừa gạt…”
Tôn Thiên hai mắt đẫm lệ kéo kéo ống tay áo Tôn Hoán Lâm: “Cha, nữ nhi bất hiếu. Nữ nhi không muốn gia tộc hổ thẹn, nguyện cạo đầu xuất gia…”
“Thiên nhi!” Tôn Hoán Lâm nghẹn ngào đến mức mặt đỏ bừng, “Sao con lại ngốc đến thế…”
Tôn Thiên lắc đầu: “Việc này nữ nhi làm không phải vì người khác, chỉ là không muốn cha phải lo lắng cho nữ nhi nữa. Nữ nhi nguyện bầu bạn với thanh đăng, ngày đêm cầu phúc cho tỷ tỷ và cha.”
Dứt lời, nàng ta lê gối đến trước người Lục Kiêm, dập đầu ba cái, giữa lúc đó tấm lụa mỏng che mặt lại bị rớt ruốt bay đến bên chân Lục Kiêm.
Đến khi Tôn Thiên ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người nhìn phải thương yêu: “Mong Hoàng thượng thành toàn.”
Lục Kiêm cứ như vậy mà yên tĩnh nhìn nàng ta, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: “Ngươi biết không? Ngươi với tỷ tỷ ngươi rất giống nhau.”
Tôn Thiên chớp chớp mắt, hai hàng mi còn vương nước mắt, tựa như sương sớm đậu trên lá sen: “Ta có thể gọi Ngài là tỷ phu không?”
Lục Kiêm bật cười: “Vậy sao được?”
“Dân nữ phạm quy củ rồi.” Tôn Thiên hạ mắt, góc nhìn của Lục Kiêm vừa vặn rơi vào trên cần cổ trắng nõn thon dài của nàng ta, “Chỉ là dân nữ từng có nghe tỷ tỷ nhắc đến trong thư, nên mới vô cùng ngưỡng mộ Hoàng thượng.”
“Đương nhiên là phạm quy củ.” Lục Kiêm dùng chuôi quạt nâng cằm nàng ta, gằn từng chữ một, “Chỉ có đệ muội của Hoàng hậu mới có thể gọi trẫm là tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ ngươi thật sự là giống nhau như đúc, đều không có quy củ!”
Sắc mặt Tôn Thiên ngay lập tức trắng bệch.
Mà Tôn Hoán Lâm đối mặt với sự thay đổi bất ngờ như vậy, cũng nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng nói: “Tiểu nữ không hiểu quy củ ngự tiền, xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Chỉ là quy củ ngự tiền thôi sao? Trẫm thấy các ngươi ngay cả quy củ làm người cũng không có!” Lục Kiêm lạnh lùng nói, “Trình Dục, đọc cho lão nghe tội danh của lão một chút.”
“Vâng.” Trình Dục mặt không thay đổi nói, “Tri phủ Tô Châu Tôn Hoán Lâm, dung túng cho nữ nhi gấy rối, làm giả hôn thư phá hủy danh dự người khác. Cậy thế của Tôn tài nhân, mưu toan nhúng tay vào chuyện Hoàng thương, lại vu oan mệnh quan triều đình. Truy tội xét xử, cách chức quan biếm làm dân thường, lưu đày đi biên cương.”
Lục Kiêm không hài lòng gõ gõ tay vịn trên ghế: “Lại thêm một cái nữa, dò xét hành tung của Hoàng đế.”
“Tội xử tử.”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Trán Tôn Hoán Lâm rịn đầy mồ hôi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể chỉ nghe lời nói phiến diện từ một phía, tất cả đều là lời nói dối do Lục Hành Chỉ bịa ra…”
Một trận tiếng cười đột nhiên phá vỡ không khí căng thẳng giữa bọn họ, Lục Hành Chỉ lắng đầu: “Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bao nhiêu năm rồi cũng không có ai dám nói ta bịa chuyện nói dối.”
“Tôn Hoán Lâm, ta không biết nữ nhi nhà ông đã nói với ông thế nào, nhưng có một câu này ông nói sai rồi, Thẩm Ngôn không phải là nam thiếp, hắn là chính thê.” Lục Uyên chậm rãi nói, “Khi ta còn là Lục Uyên, hắn không thể làm Hoàng hậu của ta. Mà khi ta là Lục Hành Chỉ, ái nhân của ta, thê tử, phu quân của ta cũng chỉ là một mình hắn.”
Lục Uyên…
Bỗng chốc Tôn Hoán Lâm không nghe thấy được gì nữa, thậm chí trong phút chốc lão cũng nghi ngờ rằng có khi nào mình đã đi nhầm vào gánh hát hay không, hay là đang nằm mơ? Người trong mơ nói ra những chuyện không thể nào xảy ra.
Lục Uyên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc ghế chủ vị mà Lục Kiêm để lại cho y, đến cuối cùng cũng không ngồi lên.
Những lời y nói đều là lời thật —— “Đối với thảo dân mà nói, danh lợi chẳng qua chỉ là mây khói, chí thảo dân không đặt chỗ này, ước muốn nửa đời còn lại cũng chỉ là bảo hộ một người sống đến cuối đời.”
Y đã mệt mỏi với vị trí chỉ huy ra lệnh kia rồi, y chỉ thầm muốn trở lại bên cạnh Thẩm Ngôn, thầm muốn trở về nơi khiến y an lòng.
“Nhớ về nhà sớm, Thẩm thúc thúc ngươi làm bánh trung thu chờ các ngươi.”
“Phụ thân!” Lục Kiêm rút quạt về, đứng lên nói, “Đối với con mà nói, tổng quản cũng là mẫu thân.” Đối với nó mà nói, thời gian tổng quản làm bạn với nó có khi còn nhiều hơn cả mẫu hậu, nhất là sau khi mẫu hậu rời đi theo Tiết tướng quân, chính tổng quản đã giúp nó vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất.
Trong nháy mắt lúc đẩy cửa ra, Lục Uyên nở nụ cười, nụ cười này lan vào đáy mắt: “Lời này đích thân con đến nói với hắn đi.”
Hai trăm hai mươi tư, lo âu tiêu tán.
“Thẩm thúc, con có thể gọi như vậy được không?” Tôn Minh Oản cẩn cẩn thận thận dùng khuôn gỗ nặn bánh trung thu, “Con biết phu quân rất kính trọng ngài, đối với hắn mà nói, ngài là trưởng bối.”
Thẩm Ngôn vo tròn mứt táo trong tay: “Sao lại nói sang ta rồi? Ta cứ nghĩ con có việc muốn hỏi ta.”
“Dạ cũng có một chút.” Tôn Minh oản không quanh co lòng vòng, nói thẳng, “Phu quân kính trọng ngài, cũng từng kể rất nhiều về chuyện của ngài. Minh oản có một chuyện muốn thỉnh giáo, trước đây ngài làm sao để không đoái hoài tới những người bên cạnh lục gia vậy ạ?”
“Để ý chứ, làm sao có thể không để ý được?” Thẩm Ngôn cũng không bất ngờ với vấn đề này của nàng, chuyện này không khác mấy so với trong dự đoán của hắn, “Có điều lục gia đối xử với ta rất tốt, năm Bình Võ thứ bảy chúng ta làm rõ tâm ý của nhau, nhưng từ năm Bình Võ thứ tư thì trong cung cũng đã không còn vị nào được sinh ra nữa… Minh Oản, con biết việc này có nghĩa là gì không?”
Tôn Minh Oản bị tin tức ẩn trong lời nói của Thẩm Ngôn làm cho kinh ngạc không thôi.
“Tâm ý của gia ta hiểu, nếu đã hiểu rồi thì sẽ không nghi kỵ nữa…”
“Nhưng…” Tôn Minh Oản bất chợt mím khóe môi, “Khi đó lục gia đã lập trữ vị, nếu như Người khi ấy mà không có con nối dòng…”
“Cho nên có thể nói chúng ta rất may mắn, cũng có bất hạnh. Người khác hiểu ra sớm hơn chúng ta, nhưng đến khi chúng ta thật sự hiểu ra, đã sớm trần ai lạc định, ngay cả hối hận cũng không còn đường lui.”
“Nhưng mà con là Hoàng hậu, phải hiểu rõ đại nghĩa, làm mẫu nghi thiên hạ.” Tôn Minh Oản lẩm bẩm nói, “Con không muốn phu quân vì con mà tuyệt hậu…”
Cho nên sau hai năm Lục Kiêm đăng cơ mà nàng vẫn không thể sinh con, nàng cũng chỉ có thể ngầm đồng ý cho các triều thần đưa người vào cung. Tôn Thanh lợi dụng nàng, nàng biết, nhưng sau khi nghĩ thông rồi lại cảm thấy dù sao cũng sẽ luôn có một vài người như vậy… Cho nên khi nàng biết nhà họ Tôn gây họa, mới thấy hổ thẹn với Lục Kiêm.
“Minh Oản.” Thẩm Ngôn dừng lại việc trong tay, gọi nàng để nàng nhìn sang mình, “Nếu con nói Lục Kiêm coi ta là trưởng bối, vậy thì việc ở hậu cung, ta nghĩ không có ai có quyền lên tiếng hơn so với ta chứ?”
Dù sao thì từ sau khi Hoàng hậu “bệnh nặng”, phượng ấn vẫn luôn ở trong tay hắn.
Tôn Minh Oản gật đầu.
“Hiểu rõ đại nghĩa là để con hiểu rõ những việc lớn nhỏ trong triều, hậu cung không thể can chính, nhưng không có nghĩa là con không cần hiểu gì hết. Có đôi khi, con thấy được còn rõ ràng hơn cả người ngồi trên vị trí kia. Mà mẫu nghi thiên hạ, có nghĩa là con cần phải coi con dân như con mình, mỗi lời nói mỗi hành động đều không thể tùy hứng làm bậy, gạt bỏ muôn dân không thèm để ý.” Thẩm Ngôn chậm rãi nói, “Về phần con nói dõi, tạm không nói đến việc tuooiri các con vẫn còn trẻ, dù cho thật sự không có con đi nữa thì có làm sao? Hàng năm trong Hoàng thất có nhiều đứa bé được sinh ra như vậy, không thể nào mà một đứa thông minh lanh lợi cũng không có, nếu con đã biết ta coi Kiêm nhi như con ruột, thì cũng nên biết, có đôi khi huyết mạch cũng không phải là thứ quan trọng nhất.”
Thẩm Ngôn đưa qua một khuôn gỗ, ấn xuống khối bánh trung thu còn lại cuối cùng bốn chữ “vừa lòng đẹp ý”: “Tâm ý tương thông mới có thể vừa lòng đẹp ý, Minh Oản, phiền não của con, người nghe không nên là ta.”
“Vậy phiền não của ta có thể nói với ngươi không?” Chẳng biết từ khi nào mà Lục Uyên đã trở về, nhẹ nhàng vòng lấy đầu vai Thẩm Ngôn từ phía sau.
Tôn Minh Oản nhanh chóng chọn lấy bánh trung thu, cúi đầu giấu đi ý cười bên môi, nét u sầu giữa hai đầu mày lúc này đã tiêu tan thành mây khói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook