Cùng Quân Ca
-
Chương 90: Hai ta thật là khéo
Tiểu Đào mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người trong phòng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lắp ba lắp bắp hỏi, "Cô, cô, cô nương, không phải nô tỳ hoa mắt chứ?"
Tại sao Ngọc công tử lại ở chỗ này? Quan trọng nhất là nữ tử khuôn mặt yêu mị trong ngực hắn là ai? Nhìn dáng vẻ mập mờ này của bọn họ, nàng có là kẻ đần độn đi nữa thì cũng biết vừa rồi họ làm cái gì!
Giang Hiểu Tiếu cũng phát hiện sự luống cuống của mình, dứt khoát đóng cửa lại lần nữa, kiềm chế cảm giác khác thường bỗng chốc hiện lên trong lòng xuống, cố ra vẻ trấn định nói với Tiểu Đào, "Chúng ta ra ngoài chờ trước."
Tiểu Đào không chịu kêu lên, "Cô nương!"
Ngọc công tử thật sự là rất rất rất rất rất quá đáng! Tại sao có thể trước hẹn cô nương sau còn cùng người khác làm chuyện như vậy!
"Tiểu Đào." Giang Hiểu Tiếu vẫn mang khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt chợt tối đi, thành công ngăn cản lời nói tiếp theo của nàng, "Đi."
Tiểu Đào dậm chân, oán hận trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, xoay người đi theo Giang Hiểu Tiếu .
Mà bên trong phòng, Lâm Lập Hạ cắn răng nghiến lợi đối diện với hai mắt ngập tràn ý cười của Lý Dục.
Người bị trừng mắt hơi vô tội nói, "Là nàng ta cửa đẩy cửa tiến vào." Không liên quan gì đến hắn.
Lâm Lập Hạ đẩy hắn ra sửa sang lại y phục của mình, tiếp đó hít thở sâu mấy lần mới khôi phục được vẻ mặt ung dung thản nhiên bình thường của mình, nhàn nhạt nói với hắn, "Ta không biết Cửu vương gia tìm ta có chuyện gì, nhưng ta tin giữa chúng ta không có gì đáng nói."
Lý Dục nhíu mày, "Mấy năm không gặp nàng vẫn thẳng thắn đến mức làm cho người ta khó chịu như vậy."
Lâm Lập Hạ kiềm chế kích động muốn đánh hắn một cái, ám phúng nói: "Vậy sao? Vương Gia ngược lại tiến rất xa." Da mặt càng ngày càng dày, càng ngày càng có phong độ của lưu mang.
Lý Dục tao nhã đứng dậy sửa sang lại vạt áo, môi mỏng nhẹ cong nói: "Thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của Lập Hạ không khỏi quá đặc biệt rồi."
Lâm Lập Hạ nặng nề thắt lại đai lưng, nhưng mà trên mặt vẫn cười nhẹ nói: "Đâu có đâu có, ta đây vẫn luôn lấy lễ đãi quân tử."
Về phần lưu manh... Đáp lễ cái con quỷ.
Lý Dục lười biếng híp con mắt, ngón tay thon dài làm như vô tình mơn trớn khóe môi bản thân, "Mùi vị... Rất tốt."
Lâm Lập Hạ sao có thể không biết hắn đang cố ý khích mình, lập tức mặt không biểu cảm nói, "Vương Gia chậm ngồi, ta đi xuống trước."
Nói xong cũng không thèm liếc nhìn Lý Dục một cái, mở cửa bước nhanh ra ngoài, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.
Lý Dục nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, nụ cười trong mắt càng sâu, Lâm Lập Hạ à Lâm Lập Hạ, nàng thú vị như vậy, bảo ta sao có thể cam lòng buông tay?
Mà Lâm Lập Hạ sau khi ra khỏi cửa thì trong đầu ra sức xoay chuyển, trong thời gian ngắn ngủi liệt kê vô số phương án ẩn núp hoặc chạy trốn, ngay cả Tiểu Đào ngăn ở trước người nàng cũng không chú ý đến.
Mắt thấy nàng sẽ phải đụng vào mình, Tiểu Đào bất đắc dĩ né người ra, trong miệng vẫn không tha người như cũ, "Này này này, đi đường không có mắt à."
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào nổi giận đùng đùng thì hơi quẫn, "Ặc, Tiểu Đào, là ta."
Tiểu Đào nghe giọng nói này hơi quen, nhưng vẫn không kịp phản ứng mỹ nhân trước mặt này chính là Tiểu Lệ, "Ngươi? Sao ta biết ngươi là ai! Ta nói cho ngươi biết đừng loạn bấu víu quan hệ ha."
Khóe mắt Lâm Lập Hạ giật giật, nàng thế nào cảm thấy cả ngày hôm này mình đều trèo này trèo kia vậy.
"Cô nương nhà ngươi đâu?" Nàng cũng chẳng thèm giải thích, trực tiếp hỏi.
Tiểu Đào cảnh giác nhìn nàng, "Ngươi hỏi cô nương nhà ta làm gì? Ta đã nói với ngươi, Ngọc công tử đúng là rất thích cô nương nhà ta, ngươi đừng động tâm tư không đứng đắn, cẩn thận công tử không tha cho ngươi!"
di.ễ.n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n~Anh
Lâm Lập Hạ vỗ trán, má ơi, con nhóc Tiểu Đào này sao lại lắm âm mưu luận như vậy chứ.
Lúc này bên cạnh có người đến gần nhẹ giọng nói, "Tiểu Đào, ngươi đi xuống trước đi."
Tiểu Đào không cam không nguyện gật đầu, "Dạ, cô nương."
Lâm Lập Hạ cực kỳ vô lực nói với Giang Hiểu Tiếu, "Hiểu Tiếu, về thôi, bây giờ, lập tức, lập tức."
Giang Hiểu Tiếu tựa như đùa giỡn nói, "Thế nào? Không đi chào hỏi người quen biết cũ của ngươi sao?"
Lâm Lập Hạ hơi nhíu mày, nghiêm nghị nói, "Việc này khi nào về ta sẽ nói với ngươi."
Giang Hiểu Tiếu ngẩn người, tiếp đó có chút cứng ngắc cười cười, "Được."
Lúc về hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, Lâm Lập Hạ vẻ mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì, mà Giang Hiểu Tiếu thì đang cố gắng bình ổn cảm giác hơi quái dị trong lòng mình.
Nàng vẫn cho rằng Lâm Lập Hạ là một nữ tử xuyên không rất bình thường, vẫn cho rằng mình mới là nhân vật chính tỏa sáng lấp lánh, nhưng mà vừa rồi mới phát hiện thì ra Lâm Lập Hạ không bình thường, nàng biết cái nam tử tuấn mỹ tôn quý kia, hơn nữa còn mập mờ không rõ, chẳng lẽ Lâm Lập Hạ mới đúng là nhân vật chính? Mà nàng chỉ là vai phụ?
Giang Hiểu Tiếu không phát hiện cả người mình khẩn trương căng thẳng, cố ý vô ý đánh giá Lâm Lập Hạ.
Bộ dáng Lâm Lập Hạ rất đẹp, nhưng tính cách quá lười biếng, không ôm chí lớn, nước chảy bèo trôi, người như vậy ném vào trong một đám người liền chìm nghỉm, căn bản không có chỗ gì đặc biết.
Nghĩ như vậy nàng lại thở phào nhẹ nhõm, sung sướng thầm nghĩ, yêu liều mạng mới có thể thắng, có mục tiêu có chí hướng mới có thể thành công, mà nàng hoàn toàn chính là người vô cùng có mục tiêu có động lực.
Lâm Lập Hạ bên cạnh thật sự hoàn toàn không ngờ tới Giang Hiểu Tiếu đang nghĩ cái gì, nếu mà nàng biết được thì khẳng định sẽ cực kì bất đắc dĩ mà lắc đầu cảm thán, dạo này, tiểu thuyết xuyên không hại người không ít mà.
Sau khi Lâm Lập Hạ trở lại Lưu Quang các thì không đợi Giang Hiểu Tiếu lấy hơi liền dứt khoát nói, "Ta và người kia không có quan hệ gì, quen biết cũ mà thôi."
"Quen biết cũ gặp nhau đều thân thiết như vậy à, cổ nhân thật là cởi mở.” Giang Hiểu Tiếu che miệng cười nói.
Lâm Lập Hạ khẽ cau mày, nhạy cảm nhận thấy được trong lời nói của nàng là không tin tưởng, nhưng nàng không có bản lĩnh đi giải thích mấy thứ vô dụng kia với nàng, "Hiểu Tiếu , ta phải đi, sau này ta vẫn sẽ đến xem ngươi, hẹn gặp lại."
Lần này Giang Hiểu Tiếu thật sự kỳ quái, vội vàng kéo tay của nàng nói, "Aizzz, ngươi sao lại thế này, vừa nói đi thì liền đi chứ, Ngọc công tử này là kẻ thù của ngươi hay là ngươi giết người yêu của hắn vậy??"
Lâm Lập Hạ bi thương phủ lên tay nàng, "Ta không gạt ngươi, Ngọc công tử này so với kẻ thù còn kinh khủng hơn nhiều, ta phải trốn xa một chút, chậm chút nữa thì ngay cả bụi cũng không còn sót lại, má ơi, quá con mẹ nó dọa người."
di.ễ.n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n~Anh
Giang Hiểu Tiếu bị nàng dọa thì hơi sửng sốt, "Chậc, ta nói này, hắn khủng bố như vậy?"
Ánh mắt Lâm Lập Hạ nặng nề nhìn nàng, "Cô nương, khuyên ngươi một câu, cách xa hắn một chút. Được rồi, ta đi trước, nhớ lời của ta nói đấy, đừng xem như gió thoảng qua tai."
Giang Hiểu Tiếu chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, sau đó trước mặt đã không còn người. Một lúc lâu sau nàng mới phản ứng kịp, hùng hùng hổ hổ nói: "Kinh thật, còn nhanh hơn cả Long Quyển Phong*, ngươi có thể nói cho ta biết một mỹ nhân hiếm có như vậy đã phạm phải sai lầm gì hay không, ta đây bề ngoài hiệp hội chủ tịch cũng khó thực hiện mà."
*Long Quyển Phong: Nhân vật chính trong bộ truyện cùng tên
Lại nói Lâm Lập Hạ bên kia bước chân vội vã, lúc đi qua đều cuốn theo một trận gió nhỏ, nhưng nàng làm gì có thời gian lo lắng những thứ này chứ, trong đầu ra sức suy nghĩ trốn chạy chạy trốn, không chạy trốn liền xong đời.
Sau đó Mạch Tuệ đang ở nhà tưới nước cho hoa dị hù sợ, bởi vì tiểu thư nhà nàng vừa thấy nàng liền nện xuống một câu, "Mạch Tuệ, thu dọn quần áo, nhanh nhanh chạy lấy người."
Mạch Tuệ không hiểu ra sao, "Dạ?"
Lâm Lập Hạ một phén kéo nàng vào bên trong, "Còn tưới hoa gì, tưới nữa thì tiểu thư nhà ngươi đã héo rũ rồi. Trở về phòng thu dọn mấy bộ quần áo gọi A La thu mua đồ ăn tới."
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mạch Tuệ nghe lời thu thập y phục hỏi.
Lâm Lập Hạ vừa sửa sang lại bọc quần áo vừa bi thương, "Mạch Tuệ, ta đụng phải Lý Dục rồi."
Vẻ mặt Mạch Tuệ trở nên nghiêm túc, "Hắn làm cái gì?"
"À?" Lâm Lập Hạ cảm thấy mình không nên nói chuyện này với một đứa bé, vì vậy xua tay, "Không làm gì cả, ta chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút thôi."
Mạch Tuệ vô cùng đồng ý với những lời này, sau khi bjn họ rời đi những thứ không thuộc về mình thì sống vô cùng thoái mái, nếu như bây giờ lại để cho Lý Dục dính vào, ngày lành chỉ sợ cũng chấm dứt.
Vì vậy chủ tớ đồng tâm, kỳ lực đồng tâm, sau nửa canh giờ liền núp trong một xe ngựa rách nát ra khỏi thành.
Không phải Lý Dục đần, cũng không phải là hắn ngu xuẩn, càng không phải là hắn ngu, mà là hắn không ngờ động tác của Lâm Lập Hạ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức người hắn phái đi giám thị chỉ nghỉ ngơi nửa ngày đã không thấy bóng dáng của nàng rồi.
Lúc Lý Dục nghe được tin tức người đi nhà trống này thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, phản ứng thứ hai là bất đắc dĩ, phản ứng thứ ba là buồn cười.
Ngươi nói một chút, Lâm Lập Hạ này sao lại chơi đùa vui như vậy!
"Gia, người dọa đến nàng rồi." Tô Luân nén cười đi ra, chế nhạo nói.
Lý Dục đùa nghịch nhẫn bảo thạch trên tay không nói lời nào, chỉ là trong con ngươi u ám thỉnh thoảng léo lên ánh sáng.
Tô Luân tùy ý dựa người vào tường hỏi, "Gia thích nàng?"
Lý Dục nâng môi mỏng lên, trong lời nói mang theo vui vẻ thật lòng hiếm thấy, "Tô Luân, ba năm trước ta cảm thấy nàng rất thú vị, ba năm sau ta cảm thấy nàng càng thú vị."
Tô Luân cực kì im lặng, nhưng lại có chút hiểu, Lý Dục đối với mới mẻ chỉ độ ba tháng mà nói, ba năm thật sự là vô cùng vô cùng hiếm có. Chỉ là cái này thật sự là nguyên nhân hắn muốn giữ nàng ở bên cạnh sao?
Tô Luân cười, ai biết được.
Lý Dục cầm nghiên mực Song Long Hí Châu mới vừa có được trên bàn lên, đầu ngón tay trơn bóng tinh tết di chuyển dọc theo đường vẫn, trong lòng đều nghĩ đến biểu cảm xấu hổ của một người.
Hắn cảm thấy một chiêu đánh bất ngờ này của mình thật sự dùng đúng rồi, ngươi phải cho nàng một chút xíu thời gian để nàng có thể điều chỉnh xong lại cùng ngươi mang mặt nạ, sẽ giống như ngay từ đầu vậy mọi thứ đều không cần thiết mà chiếm tiện nghi thì nàng mới đàng hoàng tử tế lộ ra vẻ mặt tức giận và kinh hoàng, người này ấy, thật là khó đối phó vô cùng.
di.ễ.n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n~Anh
Hắn không tự chủ nâng môi mỏng lên tràn ra nụ cười nhàn nhạt, ba năm không gặp nàng ngược lại không thay đổi nhiều, thân thể dường như yếu ớt hơn trước kia rất nhiều, nhưng tính nết so với trước kia thì lười biếng hơn, cũng chỉ thấy nàng lười biếng ngáp, giống như một con mèo vĩnh viễn cũng ngủ không đủ, làm cho lòng ngươi cảm thấy ngưa ngứa.
Hắn không phải chưa từng cho nàng cơ hội, ba năm trước hắn thả nàng đi chính là chuẩn bị không muốn rối rắm với chuyện này nữa, chỉ là hắn không ngờ trong đầu mình thế mà lại thường xuyên hiện ra bóng dáng của nàng , có lúc nằm mơ cũng sẽ mơ thấy khuôn mặt tái nhợt không sức sống của nàng lúc ấy, sau đó một hồi kinh hãi. Hắn đối với loại cảm giác xa lạ này lại không hề e ngại, dù sao nàng là một nữ tử đặc biệt, hắn nhất thời không quên được cũng là bình thường. Cho nên ba năm sau hắn lại tìm đến nàng.
Có lẽ hắn chỉ mê muội với đời người cải tử hồi sinh kỳ diệu của nàng, khi gặp lại nàng thì không có cái loại nhớ nhung này, cho nên hắn mới tìm đến nàng muốn nghiệm chứng ảo giác của bản thân, chỉ là không ngờ vừa gặp mặt lại cảm thấy bản thân như đã khô cạn thật lâu, mà nàng chính là ly trà giải khát đó.
Lý Dục sung sướng nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn muốn lấy được nàng, như vậy, liền đi làm thôi. Hắn lười biếng nheo đôi mắt đào hoa, nhìn phía ngoài cửa sổ vừa khéo là hoa đào.
Lâm Lập Hạ, nàng trốn không thoát. Kiếp này, nàng nhất định là của ta.
Ba ngày sau.
"Tiểu thư, phía trước là trấn nhỏ, chúng ta có nên dừng lại nghỉ ngơi một ngày không?" Mạch Tuệ vén màn xe lên hỏi một câu.
Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nằm trên giường êm rầm rì một tiếng, "Ừ, nghỉ ngơi một ngày ở chỗ này đi."
Nàng ngồi xe ngựa ba ngày, coi như trong xe ngựa này trang hoàng tốt, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt cả người đều tơi xốp rồi, rõ là... Ôi, đúng là mất hồn mà.
Nàng mặt không biểu cảm nghĩ, đây đều do Lý Dục làm hại.
Thằng nhãi Lý Dục này chính là một nghiệt chướng mà, cuộc sống của nàng vốn vô cùng thoải mái, hắn vừa xuất hiện ngay cả hoàng oanh cũng biến thành quạ đen, vốn nhìn thấy mặt hắn đã đủ hoảng sợ rồi, không nghĩ tới thằng nhãi này vừa xuất hiện liền một trận sói hôn cộng thêm gấu sờ, nổ nàng ngoài khét trong sống, ngay cả lý trí cũng bay đến tận nước Nga rồi, như vậy không tốt không tốt, thật sự không tốt.
Lâm Lập Hạ ném quả nho vào miệng, tuy rằng nói hành vi chạy trốn này rất không đẹp mắt, nhưng so với việc đối mặt Lý Dục, nàng tình nguyện lựa chọn hoảng hốt mà chạy, bởi vì tâm tư của hắn quá nặng, nàng căn bản không phải đối thủ. Huống chi ở chung một chỗ với Lý Dục, cơ hội bị người phát hiện càng lớn hơn...
Lâm Lập Hạ rủ thấp mí mắt xuống che đi u ám trong con ngươi, nàng không muốn cho người khác biết nàng còn sống, không hề muốn chút nào.
Xe ngựa dừng ở trước cửa một khách điếm, Lâm Lập Hạ xốc rèm xuống, vừa lúc thấy được bên cạnh cũng có xe ngựa dừng lại, vừa mới chuẩn bị bước đi lại bị người quen từ trên xe ngựa đi xuống làm chấn động đến mức bảy phách rơi mất sáu phách, chỉ có thể run rẩy ngón tay nói không ra lời.
Người trên xe ngựa đi xuống là ai?
Ngươi nói còn có thể là ai.
Lý Dục đại gia một phen mở quạt nhỏ bằng ngọc tím ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bên trong con mắt đào hoa lại ngập tràn ranh mãnh nói, "Ah, thật là khéo."
Lâm Lập Hạ nghiến răng nghiến loại oán hận nghĩ, khéo cái đầu mẹ ngươi.
Tại sao Ngọc công tử lại ở chỗ này? Quan trọng nhất là nữ tử khuôn mặt yêu mị trong ngực hắn là ai? Nhìn dáng vẻ mập mờ này của bọn họ, nàng có là kẻ đần độn đi nữa thì cũng biết vừa rồi họ làm cái gì!
Giang Hiểu Tiếu cũng phát hiện sự luống cuống của mình, dứt khoát đóng cửa lại lần nữa, kiềm chế cảm giác khác thường bỗng chốc hiện lên trong lòng xuống, cố ra vẻ trấn định nói với Tiểu Đào, "Chúng ta ra ngoài chờ trước."
Tiểu Đào không chịu kêu lên, "Cô nương!"
Ngọc công tử thật sự là rất rất rất rất rất quá đáng! Tại sao có thể trước hẹn cô nương sau còn cùng người khác làm chuyện như vậy!
"Tiểu Đào." Giang Hiểu Tiếu vẫn mang khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt chợt tối đi, thành công ngăn cản lời nói tiếp theo của nàng, "Đi."
Tiểu Đào dậm chân, oán hận trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, xoay người đi theo Giang Hiểu Tiếu .
Mà bên trong phòng, Lâm Lập Hạ cắn răng nghiến lợi đối diện với hai mắt ngập tràn ý cười của Lý Dục.
Người bị trừng mắt hơi vô tội nói, "Là nàng ta cửa đẩy cửa tiến vào." Không liên quan gì đến hắn.
Lâm Lập Hạ đẩy hắn ra sửa sang lại y phục của mình, tiếp đó hít thở sâu mấy lần mới khôi phục được vẻ mặt ung dung thản nhiên bình thường của mình, nhàn nhạt nói với hắn, "Ta không biết Cửu vương gia tìm ta có chuyện gì, nhưng ta tin giữa chúng ta không có gì đáng nói."
Lý Dục nhíu mày, "Mấy năm không gặp nàng vẫn thẳng thắn đến mức làm cho người ta khó chịu như vậy."
Lâm Lập Hạ kiềm chế kích động muốn đánh hắn một cái, ám phúng nói: "Vậy sao? Vương Gia ngược lại tiến rất xa." Da mặt càng ngày càng dày, càng ngày càng có phong độ của lưu mang.
Lý Dục tao nhã đứng dậy sửa sang lại vạt áo, môi mỏng nhẹ cong nói: "Thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của Lập Hạ không khỏi quá đặc biệt rồi."
Lâm Lập Hạ nặng nề thắt lại đai lưng, nhưng mà trên mặt vẫn cười nhẹ nói: "Đâu có đâu có, ta đây vẫn luôn lấy lễ đãi quân tử."
Về phần lưu manh... Đáp lễ cái con quỷ.
Lý Dục lười biếng híp con mắt, ngón tay thon dài làm như vô tình mơn trớn khóe môi bản thân, "Mùi vị... Rất tốt."
Lâm Lập Hạ sao có thể không biết hắn đang cố ý khích mình, lập tức mặt không biểu cảm nói, "Vương Gia chậm ngồi, ta đi xuống trước."
Nói xong cũng không thèm liếc nhìn Lý Dục một cái, mở cửa bước nhanh ra ngoài, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.
Lý Dục nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, nụ cười trong mắt càng sâu, Lâm Lập Hạ à Lâm Lập Hạ, nàng thú vị như vậy, bảo ta sao có thể cam lòng buông tay?
Mà Lâm Lập Hạ sau khi ra khỏi cửa thì trong đầu ra sức xoay chuyển, trong thời gian ngắn ngủi liệt kê vô số phương án ẩn núp hoặc chạy trốn, ngay cả Tiểu Đào ngăn ở trước người nàng cũng không chú ý đến.
Mắt thấy nàng sẽ phải đụng vào mình, Tiểu Đào bất đắc dĩ né người ra, trong miệng vẫn không tha người như cũ, "Này này này, đi đường không có mắt à."
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào nổi giận đùng đùng thì hơi quẫn, "Ặc, Tiểu Đào, là ta."
Tiểu Đào nghe giọng nói này hơi quen, nhưng vẫn không kịp phản ứng mỹ nhân trước mặt này chính là Tiểu Lệ, "Ngươi? Sao ta biết ngươi là ai! Ta nói cho ngươi biết đừng loạn bấu víu quan hệ ha."
Khóe mắt Lâm Lập Hạ giật giật, nàng thế nào cảm thấy cả ngày hôm này mình đều trèo này trèo kia vậy.
"Cô nương nhà ngươi đâu?" Nàng cũng chẳng thèm giải thích, trực tiếp hỏi.
Tiểu Đào cảnh giác nhìn nàng, "Ngươi hỏi cô nương nhà ta làm gì? Ta đã nói với ngươi, Ngọc công tử đúng là rất thích cô nương nhà ta, ngươi đừng động tâm tư không đứng đắn, cẩn thận công tử không tha cho ngươi!"
di.ễ.n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n~Anh
Lâm Lập Hạ vỗ trán, má ơi, con nhóc Tiểu Đào này sao lại lắm âm mưu luận như vậy chứ.
Lúc này bên cạnh có người đến gần nhẹ giọng nói, "Tiểu Đào, ngươi đi xuống trước đi."
Tiểu Đào không cam không nguyện gật đầu, "Dạ, cô nương."
Lâm Lập Hạ cực kỳ vô lực nói với Giang Hiểu Tiếu, "Hiểu Tiếu, về thôi, bây giờ, lập tức, lập tức."
Giang Hiểu Tiếu tựa như đùa giỡn nói, "Thế nào? Không đi chào hỏi người quen biết cũ của ngươi sao?"
Lâm Lập Hạ hơi nhíu mày, nghiêm nghị nói, "Việc này khi nào về ta sẽ nói với ngươi."
Giang Hiểu Tiếu ngẩn người, tiếp đó có chút cứng ngắc cười cười, "Được."
Lúc về hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, Lâm Lập Hạ vẻ mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì, mà Giang Hiểu Tiếu thì đang cố gắng bình ổn cảm giác hơi quái dị trong lòng mình.
Nàng vẫn cho rằng Lâm Lập Hạ là một nữ tử xuyên không rất bình thường, vẫn cho rằng mình mới là nhân vật chính tỏa sáng lấp lánh, nhưng mà vừa rồi mới phát hiện thì ra Lâm Lập Hạ không bình thường, nàng biết cái nam tử tuấn mỹ tôn quý kia, hơn nữa còn mập mờ không rõ, chẳng lẽ Lâm Lập Hạ mới đúng là nhân vật chính? Mà nàng chỉ là vai phụ?
Giang Hiểu Tiếu không phát hiện cả người mình khẩn trương căng thẳng, cố ý vô ý đánh giá Lâm Lập Hạ.
Bộ dáng Lâm Lập Hạ rất đẹp, nhưng tính cách quá lười biếng, không ôm chí lớn, nước chảy bèo trôi, người như vậy ném vào trong một đám người liền chìm nghỉm, căn bản không có chỗ gì đặc biết.
Nghĩ như vậy nàng lại thở phào nhẹ nhõm, sung sướng thầm nghĩ, yêu liều mạng mới có thể thắng, có mục tiêu có chí hướng mới có thể thành công, mà nàng hoàn toàn chính là người vô cùng có mục tiêu có động lực.
Lâm Lập Hạ bên cạnh thật sự hoàn toàn không ngờ tới Giang Hiểu Tiếu đang nghĩ cái gì, nếu mà nàng biết được thì khẳng định sẽ cực kì bất đắc dĩ mà lắc đầu cảm thán, dạo này, tiểu thuyết xuyên không hại người không ít mà.
Sau khi Lâm Lập Hạ trở lại Lưu Quang các thì không đợi Giang Hiểu Tiếu lấy hơi liền dứt khoát nói, "Ta và người kia không có quan hệ gì, quen biết cũ mà thôi."
"Quen biết cũ gặp nhau đều thân thiết như vậy à, cổ nhân thật là cởi mở.” Giang Hiểu Tiếu che miệng cười nói.
Lâm Lập Hạ khẽ cau mày, nhạy cảm nhận thấy được trong lời nói của nàng là không tin tưởng, nhưng nàng không có bản lĩnh đi giải thích mấy thứ vô dụng kia với nàng, "Hiểu Tiếu , ta phải đi, sau này ta vẫn sẽ đến xem ngươi, hẹn gặp lại."
Lần này Giang Hiểu Tiếu thật sự kỳ quái, vội vàng kéo tay của nàng nói, "Aizzz, ngươi sao lại thế này, vừa nói đi thì liền đi chứ, Ngọc công tử này là kẻ thù của ngươi hay là ngươi giết người yêu của hắn vậy??"
Lâm Lập Hạ bi thương phủ lên tay nàng, "Ta không gạt ngươi, Ngọc công tử này so với kẻ thù còn kinh khủng hơn nhiều, ta phải trốn xa một chút, chậm chút nữa thì ngay cả bụi cũng không còn sót lại, má ơi, quá con mẹ nó dọa người."
di.ễ.n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n~Anh
Giang Hiểu Tiếu bị nàng dọa thì hơi sửng sốt, "Chậc, ta nói này, hắn khủng bố như vậy?"
Ánh mắt Lâm Lập Hạ nặng nề nhìn nàng, "Cô nương, khuyên ngươi một câu, cách xa hắn một chút. Được rồi, ta đi trước, nhớ lời của ta nói đấy, đừng xem như gió thoảng qua tai."
Giang Hiểu Tiếu chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, sau đó trước mặt đã không còn người. Một lúc lâu sau nàng mới phản ứng kịp, hùng hùng hổ hổ nói: "Kinh thật, còn nhanh hơn cả Long Quyển Phong*, ngươi có thể nói cho ta biết một mỹ nhân hiếm có như vậy đã phạm phải sai lầm gì hay không, ta đây bề ngoài hiệp hội chủ tịch cũng khó thực hiện mà."
*Long Quyển Phong: Nhân vật chính trong bộ truyện cùng tên
Lại nói Lâm Lập Hạ bên kia bước chân vội vã, lúc đi qua đều cuốn theo một trận gió nhỏ, nhưng nàng làm gì có thời gian lo lắng những thứ này chứ, trong đầu ra sức suy nghĩ trốn chạy chạy trốn, không chạy trốn liền xong đời.
Sau đó Mạch Tuệ đang ở nhà tưới nước cho hoa dị hù sợ, bởi vì tiểu thư nhà nàng vừa thấy nàng liền nện xuống một câu, "Mạch Tuệ, thu dọn quần áo, nhanh nhanh chạy lấy người."
Mạch Tuệ không hiểu ra sao, "Dạ?"
Lâm Lập Hạ một phén kéo nàng vào bên trong, "Còn tưới hoa gì, tưới nữa thì tiểu thư nhà ngươi đã héo rũ rồi. Trở về phòng thu dọn mấy bộ quần áo gọi A La thu mua đồ ăn tới."
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mạch Tuệ nghe lời thu thập y phục hỏi.
Lâm Lập Hạ vừa sửa sang lại bọc quần áo vừa bi thương, "Mạch Tuệ, ta đụng phải Lý Dục rồi."
Vẻ mặt Mạch Tuệ trở nên nghiêm túc, "Hắn làm cái gì?"
"À?" Lâm Lập Hạ cảm thấy mình không nên nói chuyện này với một đứa bé, vì vậy xua tay, "Không làm gì cả, ta chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút thôi."
Mạch Tuệ vô cùng đồng ý với những lời này, sau khi bjn họ rời đi những thứ không thuộc về mình thì sống vô cùng thoái mái, nếu như bây giờ lại để cho Lý Dục dính vào, ngày lành chỉ sợ cũng chấm dứt.
Vì vậy chủ tớ đồng tâm, kỳ lực đồng tâm, sau nửa canh giờ liền núp trong một xe ngựa rách nát ra khỏi thành.
Không phải Lý Dục đần, cũng không phải là hắn ngu xuẩn, càng không phải là hắn ngu, mà là hắn không ngờ động tác của Lâm Lập Hạ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức người hắn phái đi giám thị chỉ nghỉ ngơi nửa ngày đã không thấy bóng dáng của nàng rồi.
Lúc Lý Dục nghe được tin tức người đi nhà trống này thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, phản ứng thứ hai là bất đắc dĩ, phản ứng thứ ba là buồn cười.
Ngươi nói một chút, Lâm Lập Hạ này sao lại chơi đùa vui như vậy!
"Gia, người dọa đến nàng rồi." Tô Luân nén cười đi ra, chế nhạo nói.
Lý Dục đùa nghịch nhẫn bảo thạch trên tay không nói lời nào, chỉ là trong con ngươi u ám thỉnh thoảng léo lên ánh sáng.
Tô Luân tùy ý dựa người vào tường hỏi, "Gia thích nàng?"
Lý Dục nâng môi mỏng lên, trong lời nói mang theo vui vẻ thật lòng hiếm thấy, "Tô Luân, ba năm trước ta cảm thấy nàng rất thú vị, ba năm sau ta cảm thấy nàng càng thú vị."
Tô Luân cực kì im lặng, nhưng lại có chút hiểu, Lý Dục đối với mới mẻ chỉ độ ba tháng mà nói, ba năm thật sự là vô cùng vô cùng hiếm có. Chỉ là cái này thật sự là nguyên nhân hắn muốn giữ nàng ở bên cạnh sao?
Tô Luân cười, ai biết được.
Lý Dục cầm nghiên mực Song Long Hí Châu mới vừa có được trên bàn lên, đầu ngón tay trơn bóng tinh tết di chuyển dọc theo đường vẫn, trong lòng đều nghĩ đến biểu cảm xấu hổ của một người.
Hắn cảm thấy một chiêu đánh bất ngờ này của mình thật sự dùng đúng rồi, ngươi phải cho nàng một chút xíu thời gian để nàng có thể điều chỉnh xong lại cùng ngươi mang mặt nạ, sẽ giống như ngay từ đầu vậy mọi thứ đều không cần thiết mà chiếm tiện nghi thì nàng mới đàng hoàng tử tế lộ ra vẻ mặt tức giận và kinh hoàng, người này ấy, thật là khó đối phó vô cùng.
di.ễ.n.đ.à.n.lê.q.u.ý.đô.n~Anh
Hắn không tự chủ nâng môi mỏng lên tràn ra nụ cười nhàn nhạt, ba năm không gặp nàng ngược lại không thay đổi nhiều, thân thể dường như yếu ớt hơn trước kia rất nhiều, nhưng tính nết so với trước kia thì lười biếng hơn, cũng chỉ thấy nàng lười biếng ngáp, giống như một con mèo vĩnh viễn cũng ngủ không đủ, làm cho lòng ngươi cảm thấy ngưa ngứa.
Hắn không phải chưa từng cho nàng cơ hội, ba năm trước hắn thả nàng đi chính là chuẩn bị không muốn rối rắm với chuyện này nữa, chỉ là hắn không ngờ trong đầu mình thế mà lại thường xuyên hiện ra bóng dáng của nàng , có lúc nằm mơ cũng sẽ mơ thấy khuôn mặt tái nhợt không sức sống của nàng lúc ấy, sau đó một hồi kinh hãi. Hắn đối với loại cảm giác xa lạ này lại không hề e ngại, dù sao nàng là một nữ tử đặc biệt, hắn nhất thời không quên được cũng là bình thường. Cho nên ba năm sau hắn lại tìm đến nàng.
Có lẽ hắn chỉ mê muội với đời người cải tử hồi sinh kỳ diệu của nàng, khi gặp lại nàng thì không có cái loại nhớ nhung này, cho nên hắn mới tìm đến nàng muốn nghiệm chứng ảo giác của bản thân, chỉ là không ngờ vừa gặp mặt lại cảm thấy bản thân như đã khô cạn thật lâu, mà nàng chính là ly trà giải khát đó.
Lý Dục sung sướng nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn muốn lấy được nàng, như vậy, liền đi làm thôi. Hắn lười biếng nheo đôi mắt đào hoa, nhìn phía ngoài cửa sổ vừa khéo là hoa đào.
Lâm Lập Hạ, nàng trốn không thoát. Kiếp này, nàng nhất định là của ta.
Ba ngày sau.
"Tiểu thư, phía trước là trấn nhỏ, chúng ta có nên dừng lại nghỉ ngơi một ngày không?" Mạch Tuệ vén màn xe lên hỏi một câu.
Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nằm trên giường êm rầm rì một tiếng, "Ừ, nghỉ ngơi một ngày ở chỗ này đi."
Nàng ngồi xe ngựa ba ngày, coi như trong xe ngựa này trang hoàng tốt, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt cả người đều tơi xốp rồi, rõ là... Ôi, đúng là mất hồn mà.
Nàng mặt không biểu cảm nghĩ, đây đều do Lý Dục làm hại.
Thằng nhãi Lý Dục này chính là một nghiệt chướng mà, cuộc sống của nàng vốn vô cùng thoải mái, hắn vừa xuất hiện ngay cả hoàng oanh cũng biến thành quạ đen, vốn nhìn thấy mặt hắn đã đủ hoảng sợ rồi, không nghĩ tới thằng nhãi này vừa xuất hiện liền một trận sói hôn cộng thêm gấu sờ, nổ nàng ngoài khét trong sống, ngay cả lý trí cũng bay đến tận nước Nga rồi, như vậy không tốt không tốt, thật sự không tốt.
Lâm Lập Hạ ném quả nho vào miệng, tuy rằng nói hành vi chạy trốn này rất không đẹp mắt, nhưng so với việc đối mặt Lý Dục, nàng tình nguyện lựa chọn hoảng hốt mà chạy, bởi vì tâm tư của hắn quá nặng, nàng căn bản không phải đối thủ. Huống chi ở chung một chỗ với Lý Dục, cơ hội bị người phát hiện càng lớn hơn...
Lâm Lập Hạ rủ thấp mí mắt xuống che đi u ám trong con ngươi, nàng không muốn cho người khác biết nàng còn sống, không hề muốn chút nào.
Xe ngựa dừng ở trước cửa một khách điếm, Lâm Lập Hạ xốc rèm xuống, vừa lúc thấy được bên cạnh cũng có xe ngựa dừng lại, vừa mới chuẩn bị bước đi lại bị người quen từ trên xe ngựa đi xuống làm chấn động đến mức bảy phách rơi mất sáu phách, chỉ có thể run rẩy ngón tay nói không ra lời.
Người trên xe ngựa đi xuống là ai?
Ngươi nói còn có thể là ai.
Lý Dục đại gia một phen mở quạt nhỏ bằng ngọc tím ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bên trong con mắt đào hoa lại ngập tràn ranh mãnh nói, "Ah, thật là khéo."
Lâm Lập Hạ nghiến răng nghiến loại oán hận nghĩ, khéo cái đầu mẹ ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook