Cùng Quân Ca
-
Chương 6: Dọn đường hồi phủ
Đệ đệ của Lâm đại tiểu thư? Không phải là tên thiếu niên độc miệng Lâm Hành Dật đó chứ?
Hắn ta tới đây làm gì? Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Lập Hạ đưa ra kết luận,
còn có thể là gì chứ, chế nhạo nàng, nhìn xem Lâm đại tiểu thư cành vàng lá ngọc lúc này đã bị tra tấn thành bộ dáng gì rồi, làm thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.
Lâm Lập Hạ rung đùi đắc ý bước đi về phía phòng bếp, Như Tĩnh thấy thế thì kì quái nhìn nàng, “Nhược Tĩnh, đại sảnh ở hướng này cơ mà, ngươi đi về phía đó làm gì vậy?”
“Ta còn có chuyện quan trọng, ngươi cứ bảo hắn chờ chút.” Lâm Lập Hạ không quay đầu lại nói.
Nghe nàng nói vậy, Như Tĩnh đành phải xoay người đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh tiếp khách của từ Thanh Tâm, một người thiếu niên mặc bộ đồ màu lam đẹp đẽ quý giá đang ngòi uống trà, thấy Như Tĩnh tiến vào thì vội vàng đứng dậy nhìn nàng cười cười.
Như Tĩnh cũng có lễ hướng hắn gật đầu sau đó mở miệng, “Công tử, hiện tại Nhược Tĩnh có chuyện quan trọng phải làm nên chưa tới được, mời công tử chờ một lát.”
Thiếu niên áo lam Lâm Hành Dật nghe xong lời nói của Như Tĩnh cũng chỉ hơi sửng sốt sau đó lại khôi phục bình thường, “Không sao, ta ngồi ở đây chờ cũng được.”
“Vậy bần ni lui xuống trước.” Dứt lời, Như Tĩnh liền lui xuống.
Sau khi ra khỏi cửa, Như Tĩnh suy nghĩ về phản ứng kì quái của hai người này. Tiểu công tử tuấn mĩ kia thật sự là đệ đệ của Nhược Tĩnh sao?
Như Tĩnh nhớ đến nửa tháng trước Nhược Tĩnh đến từ Thanh Tâm, khi đó nàng có nghe mọi người bàn luận nói nàng là nữ nhi của phú thương đệ nhất kinh thành gì đó, lớn lên bộ dáng dụ dỗ người, tính tình lại không tốt, người trng am cũng không muốn tiếp xúc với nàng.
Như Tĩnh vốn cũng không quen với Nhược Tĩnh. Lúc còn nhỏ, Như Tĩnh bị chính phụ mẫu của mình vứt bỏ, là sư thái trong từ Thanh Tâm thu dưỡng (Thu nhận + nuôi dưỡng) nàng, nàng trời sinh tính tình nhát gan không thích tiếp xúc với người khác, cho nên ở trong am không có bằng hữu để tâm sự.
Ngày đó Như Tĩnh vốn muốn đi múc nước, lúc đi đến cạnh giếng thì thấy Nhược Tĩnh cũng ở đó. Nàng nở nụ cười nhàn nhạt với Nhược Tĩnh, Nhược tĩnh sửng sốt, sau đó nở nụ cười còn tươi hơn nữa với nàng. Như Tĩnh định nhắc nhở nàng cẩn thận rêu xanh bên cạnh giếng, nhưng lời nói còn chưa có ra khỏi miệng, Nhược Tĩnh đã bước lên một bước sau đó lấy một tốc độ cực nhanh ngã sấp xuống. Thùng nước bị đổ nghiêng đi, cả người Nhược Tĩnh ướt đãm nước, vẫn còn ngơ ngác bất động duy trì tư thế.
Như Tĩnh nghĩ Nhược Tĩnh bị dọa đến choáng váng thì vội đi lên đỡ nàn g dậy, mở miệng hỏi có phải hồn ví bị dọa bay đến nơi nào rồi không, ai biết Nhược Tĩnh lại thoải mái cười to, làm Như Tĩnh mang một vẻ mặt không hiểu gì cả.
Sau này số lần hai người nói chuyện dần dần nhiều lên, Như Tĩnh phát hiện Nhược Tĩnh cũng không giống như trong lời đồn đại của mấy người khác. Dung mạo yêu mị không có nghĩa là tính tình nàng dịu dàng ngại ngùn, có đôi khi còn có thể hình dung Nhược Tĩnh bằng từ thô lỗ. Lúc hai người ở cùng nhau đều vô cùng hiểu rõ phóng khoáng, Như Tĩnh nghĩ đây có lẽ chính là bằng hữu của nàng.
Thật ra Như Tĩnh không biết cái vươn tay của nàng ngày sso có bao nhiêu ý nghĩa với Lâm Lập Hạ. Khi đó Lâm Lập Hạ vẫn như ở trong mê cung, không hiểu sao lại xuyên không, không hiểu sao lại bị cuốn vào tranh đấu trong gia đình, sau đó lại tự nhiên bị ném tới am ni cô hoang vắng trên núi này.
Ni cô trong am đối với nàng đều làm như không thấy, tránh nàng giống như bệnh dịch. Lâm Lập Hạ cảm thấy bị cô lập, tại một thế giới xa lạ này nàng còn không được coi là du khách, bởi vì không có người nguyện ý tiếp nhận nàng.
Lúc Như Tĩnh cười với Lâm Lập Hạ làm cho nàng nghĩ đến bạn bè ở hiện dại của mình, không lạnh lùng, không tráng né, tiểu ni cô diện mạo thanh tú kia cười với nàng như vậy, nụ cời đó, lại làm cho trong lòng Lâm Lập Hạ không còn lo lắng.
Vì thế, Lâm Lập Hạ nghĩ đây chính là người bạn đầu tiên của nàng ở thế giới này.
Trong sảnh, Lâm Hành Dật cầm ly trà, hơi thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
Lâm Viễn Sơn, phụ thân của hắn ngã bệnh, hơn nữa là bệnh rất nặng. Cái người mỗi ngày đều tranh cãi với Lâm Hành Dật bỗng chốc lại bị bệnh, ông còn chưa đến bốn mươi tuổi bây giờ lại giống như một ông lão hơn năm mươi.
Lâm Hành Dật nhìn gương mặt tái nhợt nằm trên giường kia không biết bản thân là cảm giác gì.
Vui mừng, phẫn nộ, hay là uể oải? Hắn không phải vẫn luôn hận ông ta sa, người nam nhân đối với mẹ con nhà họ đỗ thì mỉm cười hiền lành ôn hòa, còn đối với mẫu thân cùng với mình và muội muội thì lại bỏ mặc.
Ông ta còn được coi là một người cha sao?
Lâm Hành Dật cười tự diễu, đến đây lần nay coi như hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của ông.
Nước trà trong tay Lâm Hành Dật không biết đổi bao nhiêu lần, lúc hắn cuối cùng chịu không nổi đứng dậy, bóng dáng Lâm Lập Hạ chậm rãi khoan thai bước đến cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lâm Lập Hạ đứng ở cửa vừa khéo chìm bên trong ánh nắng mặt trời, màu vàng của nắng phản chiếu lên áo choàng xám của nàng, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, làm cả người nàng có vẻ yên tĩnh mà bình thản.
Đây vẫn là người mà hắn biết sao? Lâm Hành Dật hơi giật mình nhìn Lâm Lập Hạ nghĩ, mởi nửa tháng không gặp, nữ nhân kiêu căng hư vinh kia vì sao làm cho người ta cảm thấy thay đổi nhiều như vậy? Châm chọc hiện lên, lúc này khóe miệng chỉ hơi cong một chút, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
“Hành Dật, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu Lâm Lập Hạ lạnh lùng mang theo xa cách, đây là quyết định sao khi cô đã nghĩ kĩ. Theo như cô biết, tính tình Lâm đại tiểu thư đã không tốt lại còn nóng nảy, mà tính khí của nàng lại hoàn toàn không hề giống Lâm đại tiểu thư,. Một người không có khả năng thay đổi tính cách trong một thời gian ngắn, nhất là đối mặt với những người ở nhà họ Lâm cực kì quen thuộc với Lâm đại tiểu thư, cho nên nàng không thể không lấy sự lạnh nhạt để che lấp những thứ không thích hợp, về sau thì từ từ thay đổi. Lâm đại tiểu thư từ lúc bị ngời khác phát hiện gian tình của nàng và đệ đệ thì bắt đầu thay đổi, những lời đồn đại chắc sẽ trôi qua theo thời gian thôi?
Trong mắt Lâm Hành Dật xẹt qua một tia khinh thường, giọng điệu như vậy thật sự làm cho người ta chán ghét, quả nhiên nàng vẫn là nàng, “Tay tỷ tỷ sao lại trở nên thô ráp như vậy, phải biết rằng đôi tay này chính là bảo bối của tỷ đó.”
Giống như vô cùng đau lòng nắm lấy tay cô, giọng điệu Lâm Hành Dật lại mỉa mai.
Lâm Lập Hạ cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lòng bàn tay vốn mềm mại hiện tại có một tầng lớn chai mỏng manh, nếu hôm nay hắn không nhắc tới thì nàng cũng không chú ý đến. Nàng vội rút tay ra khỏi bàn tay Lâm Hành Dật, Lâm Lập Hạ vẫn nhàn nhạt nói, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Tỷ tỷ sao lại lạnh lùng như thế, tỷ nên nhớ khi ở trên giường tỷ tỷ rất nhiệt tình.” Lâm Hành Dật nhìn nàng nói những lời mờ ám.
Mặt Lâm Lập Hạ vẫn không chút thay đổi nhìn hắn không nói lời nào, nàng đối với khiêu khích của Lâm Hành Dật cơ bản không có chút cảm giác gì. Cùng lắm chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, mà nàng đã là người trưởng thành hai mươi tư tuổi rồi. Ặc, mặc dù ở cổ đại mười sáu tuổi đã rất trưởng thành rồi.
“Hừ.” Lâm Hành Dật bị cô làm cho tức giận, “Ngươi dựa vào cái gì mà dám dùng ánh mắt này nhìn ta?” Bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng, Lâm Hành Dật đột nhiên biến sắc bật cườ nói, “Tuy nhiên hôm nay ta rất vui vẻ, cũng không so đo với ngươi.” Ác ý đến gần nàng, hắn ghé vào tai nàng nói, “Phụ thân yêu quý của ngươi chuẩn bị chết rồi đấy.”
Phụ thân của Lâm đại thiểu thư? Đó không phải là Lâm lão gia sao? Lâm Lập Hạ nhíu mày, hôm đó không phải vẫn rất tốt sao, sao đột nhiên lại sắp chết?
Lúc Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Dật thì ngây người.
Lâm thiếu gia là đang cười sao? Môi mỏng gợn lên thành một độ cong đẹp mắt, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập ý cười, ai nhìn cũng biết là hắn đang cười.
Nhưng đau đớn hắn cất giấu trong mắt là cái gì?
Đáy lòng thở dai, Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng hỏi, “Là bị bệnh sao?”
“Đúng, là bị bệnh, bệnh nguy kịch. Sau đó liền la hét muốn nhìn gặp mặt ngươi, ngươi xem ngươi có một người cha thật tốt.” Lâm Hành Dật càng thêm vui vẻ, nhưng bàn tay không tự giác lại tăng thêm lực đạo.
Lâm Lập Hạ “A” một tiếng, “Vậy ta đi thu xếp đồ đac, ngươi buông tay ra trước đi.”
Lúc này Lâm Hành Dật mới nới lỏng tay ra, khóe mắt liếc thấy cổ tay Lâm Lập Hạ đã hiện lên một vòng đỏ ửng. Mà Lâm Lập Hạ bỏ ống táy áo xuống che vết đỏ, xoay người đi về phía phòng mình, Lâm Hành Dật lại ngồi chở ở đại sảnh.
Lúc xoay người Lâm Lập Hạ lập tức xoa xoa cỏ tay mình, trời ạ, sức lực của Lâm đại thiếu gia này cũng thật không nhỏ.
Lâm Lập Hạ nghĩ đến nụ cười của hắn. Lâm viễn sơn sắp chết, Lâm Hành Dật hực sự vui vẻ sao. Vì sao vui vẻ của hắn lại không lan tới mắt, vui vẻ thì vì sao khi nói đến bệnh của ông ấy thân thể lại trở nên cẳng thẳng?
Bất đắc dĩ cười cười, Lâm Lập Hạ có chút ảm đạm nghĩ thầm, mười sáu tuổi, cuối cùng vẫn chì là một đứa trẻ. Lao tâm lao lực đi hận một người, nhưng lại không biết, hận thấu xương cũng là yêu đến tận tim.. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt Lâm Lập Hạ lóe lên ánh lệ, cha mẹ, đối với bản thân là xưng hô cơ nào xa xỉ.
“Nhược Tĩnh.”
Lâm Lập Hạ vội vàng lao nước mắt, nhìn về phía người vừa nói, “Hóa ra là Như Tĩnh, sao vậy?”
“Đệ đệ ngươi tìm ngươi có chuyện gì sao?” Như Tĩnh nhìn Lâm Lập Hạ nói.
“Cũng không có gì, chảng qua là muốn ta trở về Lâm phủ một chuyến.” Lúc này Lâm Lập Hạ đã không còn thương cảm vừa rồi. Đời người chỉ có sống và chế, lại còn phải đối mặt với bao nhiêu khó khắn lớn nhỏ. Mà khảo nghiệm của nàng, hiện tại mới chỉ bắt đầu.
Như Tĩnh nghe xong cảm thấy không đành lòng, Nhược Tĩnh là người bạn duy nhât của nàng, “Vậy ngươi có trở lại không?”
“Có lẽ là sẽ không, tuy nhiên ta chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại.” Lâm Lập Hạ cười xán lạn với Như Tĩnh.
Như Tĩnh thấy thế, cũng lập tức nở nụ cười vui vẻ, “Ừ, nhất định sẽ gặp lại.”
Trên con đường nhỏ của am Thanh Tâm, hai người thiếu nữ đứng đối mặt với nhau, làn gió thổi qua làm góc áo hai người bay bay, không khí điềm tĩnh mà hài hòa.
Giữa cây cối xum xuê, từng đợt từng đợt ánh nắng mặt trời xuyên qua cành lá chiếu rọi trên mặt đất, trên đường nhỏ trên núi, một chiếc xe ngựa mộc mạc chạy như bay.
Lâm Lập Hạ ở trong xe ngựa bị hành đến xương cốt đều muốn rời ra thành từng mảnh, trái lại Lâm Hành Dật ở phía đối diện, vẫn ngồi vững vàng. Trong lòng tràn ngập ghen tỵ, vì sao chứ, hai người rõ ràng đều ngồi trong cùng một cái xe ngựa, một người giống như một con dê bị phát bệnh thần kinh, còn mọt người thì lại ngồi vững như núi Thái Sơn?
Lâm Hành Dật nhìn Lâm Lập Hạ xanh cả mặt phía đối diện trong lòng cười cười, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, mở miệng nói với nàng, “Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao?”
Lâm Lập Hạ nghĩ cũng không phải, làm gì có ai coi xe ngựa là ô tô chứ, cho rằng thật sự có thể đạt đến tốc độ 180km/h. Hơn nữa, đây cũng không phải đường thủy, đây là đường núi, đường núi đấy!
“Không sao…” Mới là lạ, trong lòng Lâm Lập Hạ thầm nghĩ thêm ba từ nữa, ngoià miệng cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ vừa mở miệng là sóng trao cuồn cuộn.
Lâm Hành Dật cũng không nói gì nữa, xốc tấm rèm lên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ
Vất vả lắm mới đi hết con đường “bằng phẳng”, Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngắm nhìn đồ trang trí trên xe ngựa, thật đúng là giản dị, Lâm phủ không phải là nhà giàu đệ nhất kinh thành sao, xe ngựa sao lại đơn sơ như vậy? Lại nhìn Lâm Hành Dật phía đối diện im lặng một cách dị thường, Lâm Lập Hạ nhắm mắt tựa vào vách xe, đáy lòng nghĩ đến sau khi trở về Lâm phủ thì làm cái gì bây giờ, suy nghĩ một lúc liền ngủ.
Tới khi Lâm Lập Hạ mở mắt ra, vừa khéo xe ngựa cũng dừng lại, phu xe bên ngoài thấp giọng nói một câu, “Thiếu gia, tiểu thư, đến nơi rồi.”
Lâm Hành Dật đứng dậy xuống xe trước, Lâm Lập Hạ cẩn thận vém rèm lên rồi đi xuống dưới, ngẩng đầu nhìn cổng trước tráng lệ, Lâm Lập Hạ hít một hơi thật sâu, kiên định bước vào.
Lâm phủ, ta đến đây.
Lâm Lập Hạ rung đùi đắc ý bước đi về phía phòng bếp, Như Tĩnh thấy thế thì kì quái nhìn nàng, “Nhược Tĩnh, đại sảnh ở hướng này cơ mà, ngươi đi về phía đó làm gì vậy?”
“Ta còn có chuyện quan trọng, ngươi cứ bảo hắn chờ chút.” Lâm Lập Hạ không quay đầu lại nói.
Nghe nàng nói vậy, Như Tĩnh đành phải xoay người đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh tiếp khách của từ Thanh Tâm, một người thiếu niên mặc bộ đồ màu lam đẹp đẽ quý giá đang ngòi uống trà, thấy Như Tĩnh tiến vào thì vội vàng đứng dậy nhìn nàng cười cười.
Như Tĩnh cũng có lễ hướng hắn gật đầu sau đó mở miệng, “Công tử, hiện tại Nhược Tĩnh có chuyện quan trọng phải làm nên chưa tới được, mời công tử chờ một lát.”
Thiếu niên áo lam Lâm Hành Dật nghe xong lời nói của Như Tĩnh cũng chỉ hơi sửng sốt sau đó lại khôi phục bình thường, “Không sao, ta ngồi ở đây chờ cũng được.”
“Vậy bần ni lui xuống trước.” Dứt lời, Như Tĩnh liền lui xuống.
Sau khi ra khỏi cửa, Như Tĩnh suy nghĩ về phản ứng kì quái của hai người này. Tiểu công tử tuấn mĩ kia thật sự là đệ đệ của Nhược Tĩnh sao?
Như Tĩnh nhớ đến nửa tháng trước Nhược Tĩnh đến từ Thanh Tâm, khi đó nàng có nghe mọi người bàn luận nói nàng là nữ nhi của phú thương đệ nhất kinh thành gì đó, lớn lên bộ dáng dụ dỗ người, tính tình lại không tốt, người trng am cũng không muốn tiếp xúc với nàng.
Như Tĩnh vốn cũng không quen với Nhược Tĩnh. Lúc còn nhỏ, Như Tĩnh bị chính phụ mẫu của mình vứt bỏ, là sư thái trong từ Thanh Tâm thu dưỡng (Thu nhận + nuôi dưỡng) nàng, nàng trời sinh tính tình nhát gan không thích tiếp xúc với người khác, cho nên ở trong am không có bằng hữu để tâm sự.
Ngày đó Như Tĩnh vốn muốn đi múc nước, lúc đi đến cạnh giếng thì thấy Nhược Tĩnh cũng ở đó. Nàng nở nụ cười nhàn nhạt với Nhược Tĩnh, Nhược tĩnh sửng sốt, sau đó nở nụ cười còn tươi hơn nữa với nàng. Như Tĩnh định nhắc nhở nàng cẩn thận rêu xanh bên cạnh giếng, nhưng lời nói còn chưa có ra khỏi miệng, Nhược Tĩnh đã bước lên một bước sau đó lấy một tốc độ cực nhanh ngã sấp xuống. Thùng nước bị đổ nghiêng đi, cả người Nhược Tĩnh ướt đãm nước, vẫn còn ngơ ngác bất động duy trì tư thế.
Như Tĩnh nghĩ Nhược Tĩnh bị dọa đến choáng váng thì vội đi lên đỡ nàn g dậy, mở miệng hỏi có phải hồn ví bị dọa bay đến nơi nào rồi không, ai biết Nhược Tĩnh lại thoải mái cười to, làm Như Tĩnh mang một vẻ mặt không hiểu gì cả.
Sau này số lần hai người nói chuyện dần dần nhiều lên, Như Tĩnh phát hiện Nhược Tĩnh cũng không giống như trong lời đồn đại của mấy người khác. Dung mạo yêu mị không có nghĩa là tính tình nàng dịu dàng ngại ngùn, có đôi khi còn có thể hình dung Nhược Tĩnh bằng từ thô lỗ. Lúc hai người ở cùng nhau đều vô cùng hiểu rõ phóng khoáng, Như Tĩnh nghĩ đây có lẽ chính là bằng hữu của nàng.
Thật ra Như Tĩnh không biết cái vươn tay của nàng ngày sso có bao nhiêu ý nghĩa với Lâm Lập Hạ. Khi đó Lâm Lập Hạ vẫn như ở trong mê cung, không hiểu sao lại xuyên không, không hiểu sao lại bị cuốn vào tranh đấu trong gia đình, sau đó lại tự nhiên bị ném tới am ni cô hoang vắng trên núi này.
Ni cô trong am đối với nàng đều làm như không thấy, tránh nàng giống như bệnh dịch. Lâm Lập Hạ cảm thấy bị cô lập, tại một thế giới xa lạ này nàng còn không được coi là du khách, bởi vì không có người nguyện ý tiếp nhận nàng.
Lúc Như Tĩnh cười với Lâm Lập Hạ làm cho nàng nghĩ đến bạn bè ở hiện dại của mình, không lạnh lùng, không tráng né, tiểu ni cô diện mạo thanh tú kia cười với nàng như vậy, nụ cời đó, lại làm cho trong lòng Lâm Lập Hạ không còn lo lắng.
Vì thế, Lâm Lập Hạ nghĩ đây chính là người bạn đầu tiên của nàng ở thế giới này.
Trong sảnh, Lâm Hành Dật cầm ly trà, hơi thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
Lâm Viễn Sơn, phụ thân của hắn ngã bệnh, hơn nữa là bệnh rất nặng. Cái người mỗi ngày đều tranh cãi với Lâm Hành Dật bỗng chốc lại bị bệnh, ông còn chưa đến bốn mươi tuổi bây giờ lại giống như một ông lão hơn năm mươi.
Lâm Hành Dật nhìn gương mặt tái nhợt nằm trên giường kia không biết bản thân là cảm giác gì.
Vui mừng, phẫn nộ, hay là uể oải? Hắn không phải vẫn luôn hận ông ta sa, người nam nhân đối với mẹ con nhà họ đỗ thì mỉm cười hiền lành ôn hòa, còn đối với mẫu thân cùng với mình và muội muội thì lại bỏ mặc.
Ông ta còn được coi là một người cha sao?
Lâm Hành Dật cười tự diễu, đến đây lần nay coi như hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của ông.
Nước trà trong tay Lâm Hành Dật không biết đổi bao nhiêu lần, lúc hắn cuối cùng chịu không nổi đứng dậy, bóng dáng Lâm Lập Hạ chậm rãi khoan thai bước đến cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lâm Lập Hạ đứng ở cửa vừa khéo chìm bên trong ánh nắng mặt trời, màu vàng của nắng phản chiếu lên áo choàng xám của nàng, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, làm cả người nàng có vẻ yên tĩnh mà bình thản.
Đây vẫn là người mà hắn biết sao? Lâm Hành Dật hơi giật mình nhìn Lâm Lập Hạ nghĩ, mởi nửa tháng không gặp, nữ nhân kiêu căng hư vinh kia vì sao làm cho người ta cảm thấy thay đổi nhiều như vậy? Châm chọc hiện lên, lúc này khóe miệng chỉ hơi cong một chút, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
“Hành Dật, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu Lâm Lập Hạ lạnh lùng mang theo xa cách, đây là quyết định sao khi cô đã nghĩ kĩ. Theo như cô biết, tính tình Lâm đại tiểu thư đã không tốt lại còn nóng nảy, mà tính khí của nàng lại hoàn toàn không hề giống Lâm đại tiểu thư,. Một người không có khả năng thay đổi tính cách trong một thời gian ngắn, nhất là đối mặt với những người ở nhà họ Lâm cực kì quen thuộc với Lâm đại tiểu thư, cho nên nàng không thể không lấy sự lạnh nhạt để che lấp những thứ không thích hợp, về sau thì từ từ thay đổi. Lâm đại tiểu thư từ lúc bị ngời khác phát hiện gian tình của nàng và đệ đệ thì bắt đầu thay đổi, những lời đồn đại chắc sẽ trôi qua theo thời gian thôi?
Trong mắt Lâm Hành Dật xẹt qua một tia khinh thường, giọng điệu như vậy thật sự làm cho người ta chán ghét, quả nhiên nàng vẫn là nàng, “Tay tỷ tỷ sao lại trở nên thô ráp như vậy, phải biết rằng đôi tay này chính là bảo bối của tỷ đó.”
Giống như vô cùng đau lòng nắm lấy tay cô, giọng điệu Lâm Hành Dật lại mỉa mai.
Lâm Lập Hạ cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lòng bàn tay vốn mềm mại hiện tại có một tầng lớn chai mỏng manh, nếu hôm nay hắn không nhắc tới thì nàng cũng không chú ý đến. Nàng vội rút tay ra khỏi bàn tay Lâm Hành Dật, Lâm Lập Hạ vẫn nhàn nhạt nói, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Tỷ tỷ sao lại lạnh lùng như thế, tỷ nên nhớ khi ở trên giường tỷ tỷ rất nhiệt tình.” Lâm Hành Dật nhìn nàng nói những lời mờ ám.
Mặt Lâm Lập Hạ vẫn không chút thay đổi nhìn hắn không nói lời nào, nàng đối với khiêu khích của Lâm Hành Dật cơ bản không có chút cảm giác gì. Cùng lắm chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, mà nàng đã là người trưởng thành hai mươi tư tuổi rồi. Ặc, mặc dù ở cổ đại mười sáu tuổi đã rất trưởng thành rồi.
“Hừ.” Lâm Hành Dật bị cô làm cho tức giận, “Ngươi dựa vào cái gì mà dám dùng ánh mắt này nhìn ta?” Bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng, Lâm Hành Dật đột nhiên biến sắc bật cườ nói, “Tuy nhiên hôm nay ta rất vui vẻ, cũng không so đo với ngươi.” Ác ý đến gần nàng, hắn ghé vào tai nàng nói, “Phụ thân yêu quý của ngươi chuẩn bị chết rồi đấy.”
Phụ thân của Lâm đại thiểu thư? Đó không phải là Lâm lão gia sao? Lâm Lập Hạ nhíu mày, hôm đó không phải vẫn rất tốt sao, sao đột nhiên lại sắp chết?
Lúc Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Dật thì ngây người.
Lâm thiếu gia là đang cười sao? Môi mỏng gợn lên thành một độ cong đẹp mắt, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập ý cười, ai nhìn cũng biết là hắn đang cười.
Nhưng đau đớn hắn cất giấu trong mắt là cái gì?
Đáy lòng thở dai, Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng hỏi, “Là bị bệnh sao?”
“Đúng, là bị bệnh, bệnh nguy kịch. Sau đó liền la hét muốn nhìn gặp mặt ngươi, ngươi xem ngươi có một người cha thật tốt.” Lâm Hành Dật càng thêm vui vẻ, nhưng bàn tay không tự giác lại tăng thêm lực đạo.
Lâm Lập Hạ “A” một tiếng, “Vậy ta đi thu xếp đồ đac, ngươi buông tay ra trước đi.”
Lúc này Lâm Hành Dật mới nới lỏng tay ra, khóe mắt liếc thấy cổ tay Lâm Lập Hạ đã hiện lên một vòng đỏ ửng. Mà Lâm Lập Hạ bỏ ống táy áo xuống che vết đỏ, xoay người đi về phía phòng mình, Lâm Hành Dật lại ngồi chở ở đại sảnh.
Lúc xoay người Lâm Lập Hạ lập tức xoa xoa cỏ tay mình, trời ạ, sức lực của Lâm đại thiếu gia này cũng thật không nhỏ.
Lâm Lập Hạ nghĩ đến nụ cười của hắn. Lâm viễn sơn sắp chết, Lâm Hành Dật hực sự vui vẻ sao. Vì sao vui vẻ của hắn lại không lan tới mắt, vui vẻ thì vì sao khi nói đến bệnh của ông ấy thân thể lại trở nên cẳng thẳng?
Bất đắc dĩ cười cười, Lâm Lập Hạ có chút ảm đạm nghĩ thầm, mười sáu tuổi, cuối cùng vẫn chì là một đứa trẻ. Lao tâm lao lực đi hận một người, nhưng lại không biết, hận thấu xương cũng là yêu đến tận tim.. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt Lâm Lập Hạ lóe lên ánh lệ, cha mẹ, đối với bản thân là xưng hô cơ nào xa xỉ.
“Nhược Tĩnh.”
Lâm Lập Hạ vội vàng lao nước mắt, nhìn về phía người vừa nói, “Hóa ra là Như Tĩnh, sao vậy?”
“Đệ đệ ngươi tìm ngươi có chuyện gì sao?” Như Tĩnh nhìn Lâm Lập Hạ nói.
“Cũng không có gì, chảng qua là muốn ta trở về Lâm phủ một chuyến.” Lúc này Lâm Lập Hạ đã không còn thương cảm vừa rồi. Đời người chỉ có sống và chế, lại còn phải đối mặt với bao nhiêu khó khắn lớn nhỏ. Mà khảo nghiệm của nàng, hiện tại mới chỉ bắt đầu.
Như Tĩnh nghe xong cảm thấy không đành lòng, Nhược Tĩnh là người bạn duy nhât của nàng, “Vậy ngươi có trở lại không?”
“Có lẽ là sẽ không, tuy nhiên ta chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại.” Lâm Lập Hạ cười xán lạn với Như Tĩnh.
Như Tĩnh thấy thế, cũng lập tức nở nụ cười vui vẻ, “Ừ, nhất định sẽ gặp lại.”
Trên con đường nhỏ của am Thanh Tâm, hai người thiếu nữ đứng đối mặt với nhau, làn gió thổi qua làm góc áo hai người bay bay, không khí điềm tĩnh mà hài hòa.
Giữa cây cối xum xuê, từng đợt từng đợt ánh nắng mặt trời xuyên qua cành lá chiếu rọi trên mặt đất, trên đường nhỏ trên núi, một chiếc xe ngựa mộc mạc chạy như bay.
Lâm Lập Hạ ở trong xe ngựa bị hành đến xương cốt đều muốn rời ra thành từng mảnh, trái lại Lâm Hành Dật ở phía đối diện, vẫn ngồi vững vàng. Trong lòng tràn ngập ghen tỵ, vì sao chứ, hai người rõ ràng đều ngồi trong cùng một cái xe ngựa, một người giống như một con dê bị phát bệnh thần kinh, còn mọt người thì lại ngồi vững như núi Thái Sơn?
Lâm Hành Dật nhìn Lâm Lập Hạ xanh cả mặt phía đối diện trong lòng cười cười, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, mở miệng nói với nàng, “Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao?”
Lâm Lập Hạ nghĩ cũng không phải, làm gì có ai coi xe ngựa là ô tô chứ, cho rằng thật sự có thể đạt đến tốc độ 180km/h. Hơn nữa, đây cũng không phải đường thủy, đây là đường núi, đường núi đấy!
“Không sao…” Mới là lạ, trong lòng Lâm Lập Hạ thầm nghĩ thêm ba từ nữa, ngoià miệng cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ vừa mở miệng là sóng trao cuồn cuộn.
Lâm Hành Dật cũng không nói gì nữa, xốc tấm rèm lên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ
Vất vả lắm mới đi hết con đường “bằng phẳng”, Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngắm nhìn đồ trang trí trên xe ngựa, thật đúng là giản dị, Lâm phủ không phải là nhà giàu đệ nhất kinh thành sao, xe ngựa sao lại đơn sơ như vậy? Lại nhìn Lâm Hành Dật phía đối diện im lặng một cách dị thường, Lâm Lập Hạ nhắm mắt tựa vào vách xe, đáy lòng nghĩ đến sau khi trở về Lâm phủ thì làm cái gì bây giờ, suy nghĩ một lúc liền ngủ.
Tới khi Lâm Lập Hạ mở mắt ra, vừa khéo xe ngựa cũng dừng lại, phu xe bên ngoài thấp giọng nói một câu, “Thiếu gia, tiểu thư, đến nơi rồi.”
Lâm Hành Dật đứng dậy xuống xe trước, Lâm Lập Hạ cẩn thận vém rèm lên rồi đi xuống dưới, ngẩng đầu nhìn cổng trước tráng lệ, Lâm Lập Hạ hít một hơi thật sâu, kiên định bước vào.
Lâm phủ, ta đến đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook