Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta
-
Chương 21: Vận mệnh thật trớ trêu
Mấy ngày tiếp theo, dường như Khinh Văn đếm từng ngày qua đi. Năm đó
khi cô thất vọng, là Tô Nghệ luôn bên cạnh cô; khi học đại học, cô ấy
giống như một người chị lớn, quan tâm đến cô về mọi mặt. Tuy Tô Nghệ
từng nói rằng đó là do Thang Bồng yêu cầu, ban đầu có mục đích nhưng sau đó đã dần chuyển qua tình bạn chân chính, tất cả những gì cô ấy làm cho cô đều chân thành biết bao.
Trong lòng Khinh Văn luôn cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều với người bạn tốt này, từ trước tới nay cô chưa bao giờ làm một việc gì đó cho Tô Nghệ, vì cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, gió thổi không ngã, mưa không đến mình. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao cô lại không cố gắng thể hiện thật tốt tấm lòng của mình?
Cô xin nghỉ một ngày, ra phố mua một bộ váy rất đẹp đúng số đo của Tô Nghệ. Sau đó lại đến tiệm tóc giả, mua một bộ tóc dài thật đẹp, trước đây cô rất sợ thứ đồ này, vì đã từng xem một bộ phim kinh dị cùng tên, nhưng bây giờ cầm chơi lật qua lật lại trên tay, nhìn thế nào cũng thấy sao mà đẹp đến thế, lại tưởng tượng khi Tô Nghệ mang trên đầu, nhất định sẽ trở thành một cô gái quyến rũ.
Khi Như Sênh tan tầm trở về nhà thì nhìn thấy một cô gái kinh dị đang ngồi trên sofa chải mái tóc giả kinh dị và nở một nụ cười kinh dị.
-“Em đang làm gì thế?”. Như Sênh ngồi xuống cạnh cô, anh ngồi ngược ánh sáng, vầng sáng của buổi chiều hoàng hôn dát một lớp vàng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng khiến cho toàn thân anh như đang tỏa hào quang.
-“Có đẹp không?”. Khinh Văn vui vẻ đưa thành quả lao động cả một ngày của mình cho anh xem, đầu tiên là tóc giả, sau đó là chiếc váy màu trắng sữa thêm thắt lưng màu đen, cô nói: “Tô Nghệ mà mặc thế này đi hẹn hò thì nhất định Thang Bồng sẽ chết mê chết mệt cô ấy ấy chứ!”.
Như Sênh dang tay về phía cô, cô ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh: “Hôm nay nghỉ một ngày để làm việc này sao? Thật lãng phí thời gian!”.
Khinh Văn không cho là vậy: “Đây là niềm đam mê của phái đẹp, hơn nữa Tiểu Nghệ là bạn tốt nhất của em, em hy vọng cô ấy hạnh phúc, cho nên hạ quyết tâm phải giúp cô ấy!”.
-“Nếu như có một người đàn ông thực sự thích một cô gái thì cho dù cô ấy có ăn mặc như một kẻ ăn xin thì cũng không vì thế mà ghét bỏ người ta!”.
-“Nhưng nếu như có điều kiện trang điểm cho đẹp hơn thì chẳng phải là càng tốt hay sao?”. Khinh Văn nắn nắn lên khuôn mặt anh, hạ giọng nói: “Con gái lúc nào cũng hy vọng mình có thể giữ được hình ảnh hoàn mỹ nhất trước mặt người đàn ông mà mình thích!”.
Như Sênh chau mày: “Em cũng thế chứ?”.
-“Đương nhiên!”. Cô chớp chớp mắt đầy vẻ tinh nghịch: “Lẽ nào em vẫn chưa đủ đẹp hay sao?”.
-“Suýt chút nữa anh quên mất, da mặt em lúc nào cũng rất dày!”.
-“Em…em chỉ nói sự thật thôi mà!”. Quả nhiên một lúc sau khuôn mặt cô dần dần ửng hồng, nhưng trong mắt những người yêu nhau chẳng phải cả hai bên đều hoàn mỹ nhất sao? Dù là khuyết điểm cũng có thể cho là hoàn mỹ, lẽ nào anh không cho là như vậy?
Dường như hiểu được những điều cô suy nghĩ, Như Sênh ngoảnh đầu lại, khóe miệng cong lên một đường cong hết sức tao nhã, trong chớp mắt, làn môi mềm mại của anh đã ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Ngốc ạ, vào năm lên năm tuổi đó, em đã trở thành nàng công chúa hoàn mỹ và thuần khiết nhất trong lòng anh rồi!”
Dường như điều bí mật nhỏ duy nhất tận đáy lòng đã được nói ra, trống ngực rộn ràng, cô tròn mắt nhìn Như Sênh, giọng lộ vẻ run rẩy: “Như Sênh, anh…anh nhớ ra rồi à?”.
-“Ừ!”, anh gật đầu, “Nếu như không phải Như Tiêu nhắc chắc anh vẫn không biết lại có một kẻ ngốc đã thích anh bao năm như vậy!”.
-“Hình như lúc đó anh chẳng thích em một chút nào thì phải?”, cô nhăn nhăn mũi, làm ra vẻ tủi thân.
-“Ha ha…”.Như Sênh bật cười nói, “Em cho rằng ai cũng lớn nhanh như em à, mới có năm tuổi đầu đã biết thế nào gọi là “thích” rồi!”.
-“Anh dám cười nhạo em!”. Khinh Văn làm ra vẻ giận dỗi, bàn tay nhỏ cù loạn trên mình anh, Như Sênh giữ tay cô lại, thân thể vẫn còn rung động, hành động đó của anh khiến cô phát hiện ra một vấn đề mới.
-“Anh có máu buồn?”, đôi mắt cô hấp háy phát ra tia sáng dị thường, gồng mình dậy, bàn tay nhỏ không ngừng lùa vào lưng anh.
Anh lẩn tránh sự tấn công của cô rồi vội vàng giữ chặt cô lại: “Này, này! Đừng làm loạn – anh không…”.
Vui đùa, sự tiếp xúc thân thể ngày càng nhiều, ngày càng trở nên nóng bỏng, cuối cùng đến lúc dừng lại Khinh Văn cảm thấy phần dưới bị ép xuống rất khó chịu, trong lúc hốt hoảng, một loạt những hình ảnh xuất hiện trong đầu khiến cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Khi hai người đều thở hổn hển vì đùa nghịch thì thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Cô cụp mắt, dụi đầu vào ngực anh rồi hỏi: “Như Sênh, anh có máu buồn thật à?”.
Như Sênh chau mày, không biết tại sao cô lại quan tâm đến vấn đề này như vậy: “Điều này rất quan trọng à?”.
-“Không…”. Cô lắc đầu, ngừng một lúc rồi mới nói, “Trước đây bà ngoại em từng nói với mẹ, sau này nên tìm một người chồng có máu buồn vì người như thế sẽ rất yêu chiều vợ. Cha em cũng có máu buồn, quả nhiên rất chiều vợ. Cho nên từ hồi nhỏ, em cũng muốn tìm một người có máu buồn, để trở thành người chồng biết chiều vợ của em!”.
-“Ừ, đúng vậy!”, Như Sênh mỉm cười, anh hào phóng thừa nhận, “Anh có máu buồn!”.
-“Không được như thế, bây giờ thừa nhận nhanh vậy, đúng là giả vờ mà!”, cô trừng mắt nhìn anh.
-“Không quan trọng!”, anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần bà xã vui lòng thì được rồi!”.
“Bà xã”, bình thường nghe người khác nói như vậy thì rợn cả tóc gáy, nhưng từ miệng người mình yêu nói ra lại cảm thấy vô cùng chân thành. Không kìm được, Khinh Văn đưa tay khẽ vuốt mặt anh – Thế này mới tốt, cho dù một ngày nào đó cô trở thành bà lão thì cũng có anh theo sát bên mình.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Khinh Văn mang theo một chiếc túi lớn đến gõ cửa nhà Tô Nghệ, tuy mọi việc đã được thông báo trước qua điện thoại nhưng khi Tô Nghệ nhìn thấy cô cùng với túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa thì vẫn giật nẩy cả người.
-“Không nên khoa trương như thế này chứ?”. Tô Nghệ tròn mắt nhìn những đồ hóa trang nằm la liệt trên bàn, “Đâu phải đi dự yến tiệc của hoàng gia Anh, làm gì mà phải trang trọng như vậy?”.
-“Cần chứ, cần chứ!”. Khinh Văn vừa sắp từng thứ mang tới vừa nói: “Mình đã hẹn anh ấy gặp nhau lúc mười giờ! Chúng mình phải tranh thủ thời gian trang điểm cho đẹp! Hôm nay, tất cả mọi việc cậu đều phải nghe theo mình rõ chưa!”.
Cô lôi Tô Nghệ đứng dậy, sau khi cẩn thận quan sát cô ấy một lượt rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Một giờ sau đó…
Khinh Văn một tay cầm chì kẻ mắt, một tay cầm son môi, mãn nguyện nhìn kiệt tác của mình, đắc ý nói: “Tiểu Nghệ, cậu xem này, thật là đẹp!”.
Tô Nghệ mở mắt, khó chịu chớp chớp mắt vài cái, khi vừa nhìn thấy người trong gương, cô lặng im kinh ngạc.
Cô lắc lắc đầu, người trong gương cũng lắc lắc đầu theo, trên mặt là vẻ bàng hoàng khó tin.
Đó là cô ư? Tô Nghệ là co gái như thế sao? Thật là khiến cô cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa.
Khinh Văn mỉm cười, mang mái tóc giả cẩn thận đội lên giúp cô, tóc giả rất dài, có đôi chỗ uốn cong nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào thấy vô cùng mềm mại mà không mất đi vẻ đài các cao sang.
-“Để mẹ Tô nhìn thấy nhất định sẽ kêu lên, a…đây là khuê nữ nhà chúng ta sao? Trang điểm vào trông như tiên nữ vậy!”. Khinh Văn rướn mày, trong mắt chứa đầy sự tự mãn và tán thưởng, sau đó dường như nhớ ra điều gì, lại mở một cái túi to ra, “Này, đây là bộ váy mà mình đã chọn riêng cho cậu, kiểu dáng rất Tây này phù hợp với người đẹp chân dài, eo thon, dáng chuẩn như cậu, phối hợp với chiếc thắt lưng vừa tinh tế vừa trang nhã, nhất định sẽ rất đẹp, nhanh nhanh đi thử đi!”. Cô đẩy bộ váy đến trước mặt Tô Nghệ, cười híp cả mắt.
Tô Nghệ ngẩn ra một lúc, khóe miệng cong cong nói: “Khinh Văn, cảm ơn cậu!”
-“Lại còn nói cảm ơn mình cơ đấy!”. Khinh Văn trừng mắt nhìn cô, đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thử đi, mình đợi bên ngoài!”.
Đợi khi Tô Nghệ thay đồ ra, mắt Khinh Văn sáng lấp lánh, vội lôi cô ấy đến trước gương, tì cằm lên vai cô ấy nói, “Tiểu Nghệ, cậu thật là xinh đẹp. Thang Bồng mà trông thấy, nhất định sẽ buồn rầu vì sao mình lại có thể không nhận ra một người đẹp như thế này ở ngay trước mắt. Cho dù là thế nào, cậu cũng phải cố gắng lên một chút, Tô Nghệ mà mình biết là một cô gái không sợ trời, không sợ đất, cậu không nên đầu hàng chính mình, đối mặt với tình yêu, cậu càng phải dũng cảm, như thế mới có thể có được hạnh phúc!”.
Nghe những lời như vậy của bạn thân, Tô Nghệ vô cùng cảm kích, trong cuộc đời ngắn ngủi này, có thể gặp được một người bạn như vậy đáng quý biết bao. Cô không quen giả bộ, chỉ có thể cười an ủi Khinh Văn: “Trang điểm như thế này, thật sự rất đẹp, mắt to, tóc dài, đúng là kiểu dáng mà Thang Bồng thích!”.
-“Tốt rồi!”. Khinh Văn đẩy chiếc xắc tay quý phái đã chuẩn bị trước vào tay cô, “Một chút nữa là có thể xuất phát, đi mang điều kinh ngạc đến cho người cậu yêu đi!”.
Nghe cô nói vậy, Tô Nghệ chau mày, vẫn còn hơi do dự: “Thế này có ổn không? Từ trước tới nay mình chưa bao giờ ăn mặc như thế này để đi ra đường cả!”.
-“Rất đẹp mà! Tin mình đi! Thực sự là rất đẹp!”. Sợ cô ấy sẽ không tin, Khinh Văn còn chắc nịch bồi thêm một câu: “Đẹp đến mức hai trăm phần trăm!”.
Tô Nghệ sắp quay người đi, Khinh Văn dường như chợt nhớ ra điều gì đó, từ phía sau kéo Tô Nghệ lại: “Cậu đợi đã!”. Cô lục lọ trong túi một hồi, khó khăn lắm mới tìm thấy chiếc điện thoại, cầm lên đưa ra trước mặt mình: “Lại đây đi, để mình chụp một kiểu với người đẹp Tô Nghệ, dành cho mình lần đầu tiên của cậu rồi hãy đi!”.
Tô Nghệ bật cười, bị lôi lại chụp hai kiểu ảnh chung, sau đó còn chụp một kiểu một mình rồi mới được ra cửa.
Đích thân đưa Tô Nghệ lên xe taxi, Khinh Văn còn thò đầu vào nháy nháy mắt: “Thể hiện tốt vào nhé, bạn yêu ạ! Mình quay lại nhà cậu thu dọn đồ đạc một chút rồi về đợi tin của cậu!”.
Mắt dõi theo chiếc taxi đang dần dần xa, Khinh Văn vui vẻ quay một vòng tại chỗ, phấn khởi chạy lên tầng, cũng chẳng biết có phải vì quá vui mừng hay không mà cô bị trượt chân một cái, cũng may nhanh tay nhanh mắt bám được vào lan can bên cạnh mới không bị ngã, nhưng vẫn bị xước một mảnh da, chẳng mấy chốc máu thấm ướt cả vải quần.
Cô nhíu mày, chịu đau bám cột đứng lên, ông bà Tô không có nhà, cô dọn dẹp qua căn phòng của Tô Nghệ rồi tập tễnh ra về. Vốn tâm trạng đang vui nhưng bị cú ngã làm hỏng hết.
Khi về đến nhà, đúng lúc Như Sênh từ trong phòng sách ra lấy nước, nhìn thấy cô đang khó nhọc cúi xuống cởi giày, trên đầu gối rõ ràng có chút máu thấm ra, anh vội vàng chạy lại, thoắt một cái bế ngang người cô, chau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Khinh Văn tặc lưỡi nói: “Lúc nãy không cẩn thận bị ngã một cái!”.
Như Sênh đặt cô lên sofa rồi cởi giày ra, cẩn thận kéo ống quần lên, nghe thấy rõ ràng tiếng xuýt xoa của cô, đôi mắt đen lộ vẻ giận dữ và xót xa: “Lớn thế này rồi, đi kiểu gì mà để bị ngã!”.
-“Em cũng đâu muốn!”, cô buồn rầu đáp.
Như Sênh nhìn cô, nhanh nhẹn đứng dậy vào nhà tắm lấy nước nóng, rồi lại vào phòng sách lấy thuốc, bông và băng mang tới.
-“Khăn rịt vào sẽ hơi đau đấy, em cố chịu nhé!”, anh dặn dò trước, những ngón tay dài vắt khô chiếc khăn, nhẹ nhàng lau quanh miệng vết thương.
-“Á!”. Khinh Văn kêu lên đau đớn ngoài ý muốn, đó đâu phải là hơi đau, rõ ràng là đau chết đi được ấy chứ!
Như Sênh ngước mắt, thấy cô đang gồng người lên rất đáng thương, động tác có nhẹ nhàng hơn một chút.
Thế nhưng anh vẫn rất nghiêm nghị.
-“Hồi đại học có vô tâm một chút cũng chẳng nói làm gì, sao lớn thế này rồi mà vẫn chẳng hơn tẹo nào!”. Ngoài miệng thì anh nói như vậy, nhưng hành động lại càng nhẹ nhàng hơn.
Băng bó đơn giản xong, Như Sênh dặn dò: “Khi tắm rửa phải cẩn thận một chút, tốt nhất là không nên để dính nước, không thì rất dễ bị viêm nhiễm!”.
Thật lòng mà nói, khi Như Sênh mang dáng dấp của bác sĩ nhìn thật hấp dẫn, lời nói và động tác băng bó chuyên nghiệp của anh khiến cho người khác tin tưởng anh một cách vô điều kiện.
Đợi anh xử lý xong vết thương, Khinh Văn chống vào vai anh đứng lên: “Em không sợ bị viêm, bởi vì đã có viện trưởng Phạm ở đây rồi!”.
-“Mời viện trưởng khám bệnh rất đắt đấy!”. Như Sênh rướn rướn lông mày.
-“Đó là người khác, em là ngoại lệ!”, cô vui vẻ nép vào ngực anh giống như một chú mèo đang nũng nịu.
Như Sênh cũng không đáp lại, anh nghiêng nhìn cô mỉm cười đầy nuông chiều.
Khi nấu cơm trưa, Khinh Văn đòi vào giúp đỡ, không biết làm sao mà mắt cô cứ máy liên tục, lòng bồn chồn mãi, muốn làm việc gì đó để quên đi cảm giác bất an đó. Khi đang thái rau, đột nhiên chuông điện thoại đổ dồn làm cô giật nẩy mình, suýt chút nữa thì cắt vào tay. Cô vội buông dao đến nhận điện thoại, thực ra cả hai điện thoại đều đổ chuông, một của Như Sênh, một của cô. Họ đưa mắt nhìn nhau và nhận điện cùng một lúc.
Trên màn hình điện thoại của Khinh Văn hiện lên một số điện thoại xa lạ, trước đây cũng đã từng nhận điện thoại như thế này, đa số đều là gọi nhầm máy, nhưng cô vẫn ấn nút nghe.
-“A lô, xin hỏi đây có phải là điện thoại của cô Tống Khinh Văn không?”, từ đầu dây bên kia một giọng đàn ông xa lạ vang lên.
Trái tim Khinh Văn như bị xé ra: “Vâng, tôi đây, xin hỏi anh là?”.
-“Chào chị, đây là phòng cấp cứu của bệnh viện lớn nhất của thành phố G, người bị nạn tên là Tô Nghệ vừa được đưa đến cấp cứu, xin hỏi chị là người nhà hay là bạn của cô ấy?”.
-“Cô ấy làm sao vậy?”.
-“Một tai nạn rất nghiêm trọng, số điện thoại của chị là số được gọi sau cùng trong danh sách cuộc gọi của cô ấy, nếu không phiền mong chị thông báo cho người nhà của cô ấy hãy nhanh chóng đến phòng cấp cứu của bệnh viện!”.
Đầu Khinh Văn trở nên ong ong, những câu sau đều không nghe được rõ ràng, cầm chặt điện thoại vội chạy ra ngoài, hoàn toàn quên hẳn vết thương trên đầu gối, ngã dúi dụi xuống sàn nhà.
-“Khinh Văn!”.
Như Sênh chạy đến, đỡ cô dậy.
Cô như vớ được chiếc phao cứu mạng, run lên cầm cập nói: “Bệnh viện, Như Sênh…em phải đến bệnh viện!”.
Như Sênh không nói gì, ôm chặt lấy cô và đi ra ngoài.
Ngồi trên chiếc BMW màu đen của Như Sênh, đầu Khinh Văn dường như trống rỗng.
Như Sênh quan sát cô qua gương chiếu hậu, hạ thấp giọng nói: “Gọi điện thoại cho người nhà Tô Nghệ đi!”.
Cô run bắn người, lúc đó mới nghĩ đến phải gọi điện cho ông bà Tô, nhưng khi gọi điện thoại lại không thể nói lên lời, để mặc cho ông bà Tô “a lô, a lô” suốt một hồi, cuối cùng vẫn là Như Sênh cầm lấy điện thoại trên tay cô, bình tĩnh thuật lại sự tình.
Khi đến cửa bệnh viện, Khinh Văn chạy như bay vào trong, đến vết thương trên chân mình cũng chẳng để ý đến. Như Sênh gửi xe xong cũng vội vàng chạy theo cô.
Chạy một mạch đến cửa phòng cấp cứu, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng, mấy anh cảnh sát đang đứng ở cửa, Khinh Văn nhào đến hỏi: “Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ có ở trong đó không?”.
Một trong những người phụ trách ở đó bước lên trước, nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Xin hỏi, chị là…”.
-“Tôi là Tống Khinh Văn, là bạn thân nhất của Tô Nghệ, rốt cuộc cô ấy làm sao rồi? Xin anh mau nói với tôi có được không?”.
Người phụ trách gật đầu, nghiêm trang kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vì sắp đến tết Thanh minh, đường xá ở thành phố G bị tê liệt, một chiếc xe tải bị mất phanh, liên tiếp đụng phải rất nhiều xe ở ngã tư, chiếc xe chở Tô Nghệ vừa mới đến đầu ngã tư liền bị chiếc xe đó đâm thẳng, xe taxi bị lật nhào, lái xe và Tô Nghệ bị thương nghiêm trọng.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khinh Văn trở nên tái nhợt, cô lắc lắc đầu, không thể tin được: “Tại sao lại có thể như thế được, nhiều xe như thế, tại sao lại đâm vào xe của cô ấy…”. Cô lùi lại phía sau vài bước, ngã vào lòng Như Sênh, người cô run lên bần bật.
-“Buổi sáng rõ ràng còn rất ổn mà, cô ấy trang điểm đẹp như vậy, chúng em còn vui vẻ chào tạm biệt…”, cô lẩm bẩm nói, lòng đau khôn tả, nhưng không thể tìm được đường thoát.
-“Khinh Văn, bình tĩnh!”. Như Sênh ôm chặt lấy vai cô như đang truyền sức mạnh của mình cho cô.
Nhưng toàn thân cô vẫn run lên bần bật, đột nhiên, dường như nhớ ra điều gì, cô quay mình, ôm chặt lấy cánh tay Như Sênh: “Cứu, cứu cô ấy, Như Sênh, anh nhất định phải cứu cô ấy. Tiểu Nghệ tốt như vậy, cô ấy sẽ không có việc gì đúng không, không thể xảy ra việc gì đúng không anh?”.
Như Sênh đang định nói gì đó, đúng lúc đèn trong phòng phẫu thuật vút tắt, bác sĩ khoác chiếc áo blouse trắng thấm đẫm máu bước ra, nhìn thấy Khinh Văn ngẩn ra một lúc rồi thốt lên một câu: “Viện trưởng!”.
Như Sênh gật đầu với anh ta, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.
Khinh Văn nín thở, bên tai chỉ còn giọng nói trầm trầm của vị bác sĩ nọ: “Rất xin lỗi, người bị nạn được đưa đến quá chậm, chúng tôi đã làm hết sức mình, cấp cứu vô hiệu!”.
-“Cấp cứu vô hiệu?”. Khinh Văn tóm chặt lấy áo của bác sĩ, “Cấp cứu vô hiệu là ý gì? Sao lại cấp cứu vô hiệu?”.
-“Xin lỗi…người bị nạn đã ngừng thở!”.
Như có sét đánh ngang tai, cô không nghe rõ câu sau, chỉ có thể run rẩy nhìn vào phòng cấp cứu, toàn thân Tô Nghệ nhuốm đầy máu, cô ấy đang nằm yên lặng trên giường bệnh.
Trên mình cô ấy vẫn còn khoác bộ trang phục mà Khinh Văn đã mua, chiếc thắt lưng đen vẫn ôm lấy eo cô ấy một cách hoàn mỹ, Tiểu Nghệ…cô ấy chỉ ngủ mà thôi, sao lại không còn thở nữa? Không đúng, không đúng…
Tô Nghệ mạnh mẽ không bao giờ gục ngã, Tô Nghệ luôn bên cạnh cô trong những năm tháng tuổi xuân, làm sao có thể biến mất khỏi thế giới như thế này? Cô ấy vẫn chưa kịp nói ra tình cảm của mình với người mà cô ấy yêu quý, vẫn chưa được hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, vẫn chưa biết thế nào là hạnh phúc, sao cô ấy có thể chết nhanh như vậy được?
Không! Đều là do cô! Đều là do cô nhiều chuyện! Muốn cô ấy đi nói rõ làm gì, nếu như cô không thúc giục Tiểu Nghệ đi thì sẽ chẳng có chuyện như ngày hôm nay, có lẽ, giờ cô ấy vẫn còn đang cùng cô vui vẻ trò chuyện, nói đến chuyện cô ấy ghét việc bà Tô suốt ngày đưa cô ấy đi xem mặt, nói rằng có lẽ cả đời này cô ấy sẽ chẳng lấy ai.
Những giọt nước tích tụ trong mắt cuối cùng cũng chảy xuống giàn giụa. “Tiểu Nghệ, mình xin lỗi, đều là mình không tốt, chính mình đã đẩy cậu vào tay tử thần, xin lỗi, Tiểu Nghệ, mình xin lỗi!”. Nước mắt giống như một chiếc van không thể đóng lại cứ chảy xuống ào ào, cuối cùng không thể kìm được, Khinh Văn gục xuống nức nở.
Từ đây về sau, cô sẽ không còn bạn thân nữa, Tiểu Nghệ, tại sao cậu lại bỏ đi…Tại sao không ráng sức chống đỡ, tại sao không như vậy?
Tiếng bước chân vội vã vang lên trong bệnh viện, một người, hai người, ba người, khi bà Tô tận mắt nhìn thấy thi thể con gái mình, bà ngất ngay tại chỗ.
-“Tại sao lại ra nông nỗi này? Buổi sáng vẫn còn khỏe khoắn, sao bây giờ lại nằm ở đây…”. Hai bên tóc mai của ông Tô dường như đã bạc thêm, nước mắt giàn giụa trên gương mặt hiền từ.
Đúng vậy, chỉ trong một khoảnh khắc, tại sao một con người hoạt bát là thế lại có thể thành ra thế này?
Khinh Văn đột nhiên đứng dậy, lách qua người Như Sênh, đến thẳng trước mặt một dáng người rất cao.
-“Anh đã đến rồi!”, cô ngước đầu, nhìn anh, ánh mắt dường như xuyên qua anh không biết hướng về ai, “Tiểu Nghệ nhất định sẽ rất vui, cô ấy đợi anh đã lâu rồi!”. Cô cầm tay anh và nói, “Anh đi cùng em!”.
Thang Bồng để mặc cho cô dắt đến trước giường Tô Nghệ.
Khinh Văn cuống cuồng tay chân lau nước mắt, gắng sức nặn ra một nụ cười, “Tiểu Nghệ, cậu xem này, anh ấy đến rồi! Bánh Bao mà cậu thích nhất đã đến rồi! Cậu có mừng không? Cậu nhất định có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với anh ấy đúng không? Nhưng cậu mệt quá rồi đúng không? Không quan trọng, mình sẽ giúp cậu nói với anh ấy!”.
Cô quay lại nhìn Thang Bồng, nghiêng đầu hỏi: “Anh có phát hiện ra hôm nay Tô Nghệ có gì khác ngày thường không?”. Cô cười cười, tự lẩm bẩm nói: “Cô ấy trang điểm vì anh đấy. Đúng rồi, có lẽ anh vẫn không biết đúng không? Hôm nay Tiểu Nghệ muốn đến nói rõ với anh rằng, từ khi còn rất nhỏ, cô ấy đã thích anh rồi…Hồi nhỏ, anh có còn nhớ có một ngày cô ấy bỗng nhiên mặc một bộ váy đen không? Cô ấy mặc vì anh, vốn định nói rõ tình cảm của mình với anh vào ngày hôm đó, nhưng vẫn chưa kịp nói thì đã bị anh cười rồi!”.
-“Trước đây em vẫn luôn cho rằng cô ấy chưa có bạn trai vì yêu cầu quá cao, đến tận mấy tuần trước, em mới biết không phải là yêu cầu quá cao, chỉ là trong lòng sớm đã có một người…Người làm bạn như em thật quá thất bại, Tiểu Nghệ đối với em tốt như vậy, thế mà từ trước đến nay em chưa từng thử quan tâm đến cô ấy, hiểu về cô ấy!”.
Khinh Văn nghe thấy tiếng thở nặng nề, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Anh đừng nhìn biểu hiện mạnh mẽ bề ngoài của cô ấy, thực ra cô ấy chẳng bao giờ có được sự dũng cảm như em! Sau khi bị anh cười trêu, cô ấy không bao giờ dám thổ lộ cùng anh, mãi mãi giữ tình cảm ở trong lòng, nhìn anh yêu người khác, cô ấy cũng chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng anh, thậm chí đến ghen tuông cũng không dám. Điều ngu ngốc nhất chính là vì anh thích em, khi cô ấy thấy chúng ta ở bên nhau, thực sự không thể chịu được nên mới một mình chạy đi du lịch thật xa. Anh xem…trên thế giới này sao lại có một cô gái ngốc nghếch đến vậy?”.
Cổ họng dường như có vật gì đó chẹn lại, cô chỉ có thể bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình mới giữ được giọng nói không run rẩy: “Nhưng chẳng phải đã từng nói: Ông trời vốn rất yêu chiều những cô gái ngu ngốc đó sao? Tại sao lại cướp đi sinh mệnh của cô ấy sớm như vậy? Anh có biết hôm nay Tiểu Nghệ đi gặp anh với tâm trạng như thế nào không? Anh có biết hôm nay lời cuối cùng cô ấy nói với em là gì không? Cô ấy nói: “Trang điểm như thế này, thực sự là rất xinh đẹp, mắt to, tóc dài, đúng là kiểu Thang Bồng thích”…Cô ấy nhất định rất, rất thích anh, vì anh mà từ một cô gái ăn to nói lớn đã trang điểm thành một yểu điệu thục nữ. Em nhìn cô ấy ngồi trên chuyến xe tử thần mà vẫn cười với cô ấy…có phải rất buồn cười không?”. Khinh Văn nước mắt vòng quanh nức nở khóc, “Chỉ tiếc là, anh không được nhìn thấy thời khắc đẹp nhất của Tiểu Nghệ…Sau này có muốn nhìn cũng chẳng được nữa rồi…Tiểu Nghệ, cô ấy thật tàn nhẫn, cứ như thế này mà ra đi vĩnh viễn. Thật quá tàn nhẫn!”.
Khi Khinh Văn sắp sụp xuống liền được người bên cạnh ôm chặt vào lòng, miệng cũng bị che lại nên không thể nói thành lời, chỉ có thể rấm rứt khóc. Giống như vào ngày sinh nhật năm hai mương hai tuổi, khóc đến mức tim nát ruột tan, chỉ khác là người con gái ôm cô vào lòng, an ủi cô giờ khắc này đang nằm trên chiếc giường phẫu thuật băng lạnh, không một chút sinh khí.
Lúc đó cô không biết rằng, không biết rằng sẽ có một ngày, một tai nạn sẽ vĩnh viễn cướp đi cuộc sống của người bạn thân nhất.
Vận mệnh thật trớ trêu, luôn luôn mang đến những trò đùa khủng khiếp như thế này. Năm đó, khi Như Sênh ra đi, cô đau lòng đến mức chẳng thiết sống, lúc đó chỉ có Tô Nghệ bầu bạn bên cô. Nhưng nay Như Sênh đã trở về, nhưng cô ấy lại mãi mãi rời xa cô.
Tiểu Nghệ, cậu thật tàn nhẫn.
Mơ màng, năm thứ tư đại học, bọn họ đứng trên tầng thượng ký túc xá ngắm mưa sao băng. Trên mạng đã nói rất nhiều về hiện tượng mưa sao băng từ chòm Sư tử trăm năm mới gặp, dự kiến xảy ra vào lúc hai giờ sáng, chỉ có hai người bọn họ ngốc nghếch ôm chăn đứng trên tầng thượng để chờ mưa sao băng xuất hiện.
Xem mưa sao băng, xin một điều ước.
-“Mình hy vọng có một ngày Phạm Như Sênh sẽ yêu mình đến tan tim nát thịt. Hơn nữa mĩnh sẽ chẳng thèm để ý đến anh ấy!”. Cô nhớ lại điều ước của mình lúc đó. Cô quay lại hỏi Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, thế còn cậu?”.
-“Mình á?”, cô ấy ngẩn ra một lúc rồi cười nói: “Mình hy vọng Bánh Bao sẽ chẳng bao giờ tìm được bạn gái!”.
Lúc đó, Tô Nghệ và Thang Bồng vừa phát sinh mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn là gì cô cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc đó cô cười nói: “Tiểu Nghệ, điều ước này độc quá!”.
Chỉ là, đêm hôm đó, mưa sao băng không hề xuất hiện.
Ước nguyện không thực hiện được, đổi lại, ngày hôm sau cả hai người đều bị cảm nặng.
Hình ảnh thay đổi, sau khi tốt nghiệp, Tô Nghệ khoác hành lý một mình đi du lịch. Tại sân bay, cô ấy nói lời tạm biệt với cô, Tô Nghệ nói: “Khinh Văn, cho dù cậu ở nơi nào, mình cũng luôn mong rằng cậu phải biết tự chăm sóc bản thân, không có mình bên cạnh, cậu cũng phải thật vui vẻ nhé!”.
Trái tim như nghẹn lại, những viên gạch dưới chân dường như chuyển động, đưa hai người bọn họ về hai hướng khác nhau.
-“Không…”.
Sau tiếng kêu thê thảm, Khinh Văn giật mình tỉnh mộng, tay cô nắm chặt bàn tay một người, trái tim đập dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi.
-“Ngoan nào…Đừng sợ, chỉ là mơ thôi!”. Giọng đàn ông quen thuộc rủ rỉ bên tai cô.
Tiếng sấm vang lên khô khốc giữa bầu trời, cô giật nẩy mình co rúm người lại, vùi mình trong lòng anh.
-“Như Sênh…Đừng rời xa em…em chỉ có mỗi mình anh, đừng rời xa em!”. Cô thổn thức, cũng chẳng biết rốt cuộc mình đã nói những gì, đôi tay bấu chặt lấy quần áo anh, vò nhàu nát trông thật khó coi, nhưng đó lại là sự cứu rỗi duy nhất của cô lúc này.
-“Anh không đi đâu cả!”, giọng Như Sênh khàn khàn, dịu dàng dỗ dành, “Nghe lời anh nào, ngủ đi một chút, đừng suy nghĩ gì nhiều. Có anh ở đây mà!”.
Cô ngoan ngoãn để mặc anh bế mình đặt lên giường, hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặt vùi trong ngực anh, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa không ngừng.
Như Sênh ôm lấy cô, giống như đang ôm một đứa trẻ, bàn tay vỗ về, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Khinh Văn thực sự rất mệt, thoang thoảng bên mũi là mùi hương của anh, cảm giác an toàn vây lấy cô. Lúc này, cô chẳng muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, đã có anh bên cạnh…Anh từng nói sẽ yêu cô thật nhiều, cho nên cô sẽ không chỉ có một mình, anh chính là niềm hạnh phúc của cô.
Giấc ngủ thật ngon, cô biết Tiểu Nghệ không nhẫn tâm muốn rời xa, nụ cười của cô ấy tinh khiết như những đóa hoa đang kỳ nở rộ, nếu như nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô hiện giờ, nhất định sẽ nói rằng: “Khinh Văn, đừng khóc nữa, một cô gái xinh đẹp như thế, khóc nhiều sẽ trở nên xấu xí đấy!”.
Cô quệt quệt nước mắt, không muốn khóc nữa, trong đầu thầm nhủ:
Tiểu Nghệ, mình hứa với cậu, mình sẽ không khóc nữa, nhưng cậu nên nhớ rằng, cậu cũng đã từng nói – “Quên trời, quên đất, quên Bánh Bao, nhưng không bao giờ quên mình!”.
Nếu như có kiếp sau, chúng mình vẫn là bạn bè tốt của nhau, cho dù hiện tại cậu đang ở thế giới khác thì cũng không được quên mình.
Nhắm mắt lại, cô chìm dần vào giấc ngủ.
Cô vẫn tiếp tục mơ, mơ thấy những điều đã qua, tình yêu thưở niên thiếu và tình bạn đã qua. Chỉ là trong giấc mơ, cô không khóc nữa, bởi vì có một giọng nói liên tục động viên cô cố gắng, “Tống Khinh Văn, cậu là người chị em tốt của Tô Nghệ này, không được khóc nhè như thế!”.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh rọi qua song cửa sổ, Khinh Văn tỉnh giấc, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện Như Sênh đang đứng trước cửa sổ.
Có lẽ vì tia sáng quá chói mắt, Khinh Văn đột nhiên cảm thấy bóng dáng anh rất đơn độc, có thứ gì đâm thẳng vào trái tim cô, lòng đau thắt lại. Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, vì ngược sáng nên cô nhìn không rõ điều gì đang ẩn chứa trong mắt anh.
-“Như Sênh…”, cô định mở miệng nói, nhưng giọng khàn đặc, có lẽ là do khóc quá nhiều, cô hỏi: “Suốt đêm anh không ngủ à?”.
Anh “ừ” một tiếng, kéo chăn nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng ôm lấy cô.
Khinh Văn yên lặng một lúc rồi nắm chặt tay anh nghịch ngợm, thì thầm đọc: “Sống chết nhọc nhằn, nói cùng anh rằng: Nắm chặt tay em, cùng em (sống) đến già!”. Cô đưa mắt nhìn anh, sóng mắt long lanh, “Như Sênh, nếu như nói rằng sinh li tử biệt là điều mà con người không thể trốn tránh, thế thì những năm còn lại của cuộc đời, em sẽ mãi mãi sống cùng anh, em muốn cả đời này được nắm chặt tay anh, chúng ta đời này, kiếp này quyết không rời xa nhau. Nếu như một trong hai người phải đi trước, thì người còn lại cũng phải sống thật vui vẻ, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, để sau này khi chúng ta ra đi, con chúng ta sẽ hợp táng cho cha mẹ, được không anh?”
Như Sênh nhìn cô, khẽ nhếch môi cười, anh nói đầy dịu dàng và nuông chiều: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”.
Tang lễ của Tô Nghệ về cơ bản đều do một tay Thang Bồng sắp xếp, theo ý nguyện của bà Tô, làm càng giản tiện càng tốt. Có lúc suy nghĩ, người cũng đã mất rồi, phô trương xa xỉ để làm gì? Chẳng phải là càng khiến bản thân đau lòng hay sao? Phần tro của Tô Nghệ được chôn trong mộ, trở thành hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ, một phần nhỏ được rải theo gió sớm, nương theo gió bay cao, không nơi nào không có, có thể đến bất kỳ vùng đất nào.
Ngày hôm đó rất đông người đến dự, có cả Trần Kiều Kiều và Từ Phân cũng từ Giang Tô đến, cả Mặt Trứng Cá đã rất lâu rồi không gặp. Khinh Văn còn nhớ, Tô Nghệ thích nhất là được nghe anh ta kể chuyện cười. Điều mà cô không ngờ đến là tất cả những người đã từng làm thêm ở nhà hàng ngày trước cũng đến, trong đó có cả ông chủ Phật Di Lặc, cả Tiểu Phàm sắp kết hôn ở nước Pháp. Cô nói: Lúc đó cô em gái Tô Nghệ thường xuyên chạy đi chạy lại trong nhà hàng, hầu hết đều vào lúc cậu không có mặt ở đó, có lúc cô ấy còn mời mọi người một bữa, đối đãi với bọn mình rất nhiệt tình, còn nói nếu gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm cô ấy. Thực ra, bọn mình đều biết, cô ấy đối tốt với bọn mình như thế là muốn bọn mình để ý đến cậu nhiều hơn. Nghĩ lại cứ như vừa mới hôm qua thôi, Tô Nghệ mang đến cho mọi người cảm giác thật thoải mái, dễ chịu.
Khinh Văn biết, khi nghe thấy những điều này cô rất muốn khóc.
Cũng may đúng lúc Trần Kiều Kiều và Từ Phân đi đến vỗ vỗ vào vai cô.
Kiều Kiều nói: “Thời đại học thật ghen tỵ với tình bạn của hai cậu, mình biết Tô Nghệ không thích mình. Lúc bấy giờ mình luôn lên mặt với cô ấy, cô ấy không thích mình nói to, mình liền cố nói thật to để cô ấy nghe, cô ấy không thích mình lúc nào cũng nhắc đến người yêu là nghiên cứu sinh, mình liền nhắc đến liên tục. Bây giờ nghĩ lại thấy thật trẻ con, không hiểu chuyện mới hay tự huyễn hoặc bản thân mình”.
Chuyện của Trần Kiều Kiều thì Khinh Văn biết, sau khi tốt nghiệp đại học cô kết hôn cùng người bạn trai là nghiên cứu sinh đó. Lúc bấy giờ cũng cho rằng đó là tình yêu dù trời long đất lở, biển cạn đá mòn cũng không xoay chuyển, nhưng kết hôn xong mới phát hiện ra anh ta không hề hoàn hảo như những gì mình đã từng tưởng tượng. Đàn ông có tiền thì thích được ngưỡng mộ, có lần anh ta bị cô bắt gặp đang thân mật với người khác trong phòng làm việc. Có người đã từng nói, trên thế gian này có thể trêu đùa bất cứ một người nào nhưng tuyệt đối không được trêu đùa phụ nữ, đặc biệt là những người con gái như Trần Kiều Kiều, đừng quên Chu Chỉ Nhược luyện Cửu Âm Chân Kinh như thế nào để đối phó với Trương Vô Kỵ. Tất nhiên Trần Kiều Kiều không luyện Cửu Âm Chân Kinh, nhưng cô đã làm loạn ở công ty của chồng, kẻ thứ ba đó đã bị giáng xuống làm nhân viên phục vụ; chồng của cô ấy cũng chẳng có chỗ nào để đi, giáng chức không nói làm gì, nhưng ngày ngày đều bị các đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ. Trần Kiều Kiều càng thêm quyết tâm ly dị, mặc cho anh ta hối hận nhận sai như thế nào cũng không thay đổi quyết định. Cuối cùng cô còn giành thắng lợi trong vụ kiện ly hôn, giành được một phần tài sản kha khá.
Từ Phân sau khi tốt nghiệp đã đến làm việc tại một công ty game, có thể nói cô chơi game online suốt bốn năm đại học, đến nay trở đã thành giám đốc của một công ty game lớn. Con cái cũng đều đến tuổi đi nhà trẻ, chồng của cô là cấp trên trong công ty, khi công ty mới bắt đầu những bước đi đầu tiên Từ Phân đã sát cánh bên anh, có thể nói là “khổ tận cam lai”.
Mấy chị em gái tụ tập lại, uống rượu đến tận khi trời xâm xẩm tối.
Cuối cùng Trần Kiều Kiều uống đến nỗi gục khóc trên vai Khinh Văn: “Còn nhớ lần cuối cùng tụ tập trong nhà hàng là sinh nhật của cậu, chúng mình cũng uống như thế này, sao bây giờ lại có thể trở thành ngày giỗ của cô ấy chứ?”.
Khinh Văn vừa nghe mắt đã đỏ hoe, nước mắt trào ra, lã chã đổ xuống không ngừng.
Trong mông lung, cô nhìn thấy một hình bóng đơn độc giữa đám đông, từ sau khi Tô Nghệ ra đi, anh ấy trở nên rất trầm lặng.
Nhiều năm sau đó, khi chúng ta tóc đã bạc phơ phơ, thành phố G vẫn lưu truyền một câu chuyện như thế này, chàng phiên dịch viên trẻ tuổi đẹp trai đó ở vậy đến già không kết hôn, có rất nhiều dị bản khác nhau, nhưng một phiên bản gần nhất nói rằng người mà anh ấy yêu thương đã ra đi từ rất sớm, cho nên không có một người nào khác có thể bước vào trái tim anh, cho dù lúc trẻ có rất nhiều bạn gái nhưng chẳng qua cũng chỉ là gặp gỡ qua đường mà thôi.
Trong lòng Khinh Văn luôn cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều với người bạn tốt này, từ trước tới nay cô chưa bao giờ làm một việc gì đó cho Tô Nghệ, vì cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, gió thổi không ngã, mưa không đến mình. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao cô lại không cố gắng thể hiện thật tốt tấm lòng của mình?
Cô xin nghỉ một ngày, ra phố mua một bộ váy rất đẹp đúng số đo của Tô Nghệ. Sau đó lại đến tiệm tóc giả, mua một bộ tóc dài thật đẹp, trước đây cô rất sợ thứ đồ này, vì đã từng xem một bộ phim kinh dị cùng tên, nhưng bây giờ cầm chơi lật qua lật lại trên tay, nhìn thế nào cũng thấy sao mà đẹp đến thế, lại tưởng tượng khi Tô Nghệ mang trên đầu, nhất định sẽ trở thành một cô gái quyến rũ.
Khi Như Sênh tan tầm trở về nhà thì nhìn thấy một cô gái kinh dị đang ngồi trên sofa chải mái tóc giả kinh dị và nở một nụ cười kinh dị.
-“Em đang làm gì thế?”. Như Sênh ngồi xuống cạnh cô, anh ngồi ngược ánh sáng, vầng sáng của buổi chiều hoàng hôn dát một lớp vàng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng khiến cho toàn thân anh như đang tỏa hào quang.
-“Có đẹp không?”. Khinh Văn vui vẻ đưa thành quả lao động cả một ngày của mình cho anh xem, đầu tiên là tóc giả, sau đó là chiếc váy màu trắng sữa thêm thắt lưng màu đen, cô nói: “Tô Nghệ mà mặc thế này đi hẹn hò thì nhất định Thang Bồng sẽ chết mê chết mệt cô ấy ấy chứ!”.
Như Sênh dang tay về phía cô, cô ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh: “Hôm nay nghỉ một ngày để làm việc này sao? Thật lãng phí thời gian!”.
Khinh Văn không cho là vậy: “Đây là niềm đam mê của phái đẹp, hơn nữa Tiểu Nghệ là bạn tốt nhất của em, em hy vọng cô ấy hạnh phúc, cho nên hạ quyết tâm phải giúp cô ấy!”.
-“Nếu như có một người đàn ông thực sự thích một cô gái thì cho dù cô ấy có ăn mặc như một kẻ ăn xin thì cũng không vì thế mà ghét bỏ người ta!”.
-“Nhưng nếu như có điều kiện trang điểm cho đẹp hơn thì chẳng phải là càng tốt hay sao?”. Khinh Văn nắn nắn lên khuôn mặt anh, hạ giọng nói: “Con gái lúc nào cũng hy vọng mình có thể giữ được hình ảnh hoàn mỹ nhất trước mặt người đàn ông mà mình thích!”.
Như Sênh chau mày: “Em cũng thế chứ?”.
-“Đương nhiên!”. Cô chớp chớp mắt đầy vẻ tinh nghịch: “Lẽ nào em vẫn chưa đủ đẹp hay sao?”.
-“Suýt chút nữa anh quên mất, da mặt em lúc nào cũng rất dày!”.
-“Em…em chỉ nói sự thật thôi mà!”. Quả nhiên một lúc sau khuôn mặt cô dần dần ửng hồng, nhưng trong mắt những người yêu nhau chẳng phải cả hai bên đều hoàn mỹ nhất sao? Dù là khuyết điểm cũng có thể cho là hoàn mỹ, lẽ nào anh không cho là như vậy?
Dường như hiểu được những điều cô suy nghĩ, Như Sênh ngoảnh đầu lại, khóe miệng cong lên một đường cong hết sức tao nhã, trong chớp mắt, làn môi mềm mại của anh đã ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Ngốc ạ, vào năm lên năm tuổi đó, em đã trở thành nàng công chúa hoàn mỹ và thuần khiết nhất trong lòng anh rồi!”
Dường như điều bí mật nhỏ duy nhất tận đáy lòng đã được nói ra, trống ngực rộn ràng, cô tròn mắt nhìn Như Sênh, giọng lộ vẻ run rẩy: “Như Sênh, anh…anh nhớ ra rồi à?”.
-“Ừ!”, anh gật đầu, “Nếu như không phải Như Tiêu nhắc chắc anh vẫn không biết lại có một kẻ ngốc đã thích anh bao năm như vậy!”.
-“Hình như lúc đó anh chẳng thích em một chút nào thì phải?”, cô nhăn nhăn mũi, làm ra vẻ tủi thân.
-“Ha ha…”.Như Sênh bật cười nói, “Em cho rằng ai cũng lớn nhanh như em à, mới có năm tuổi đầu đã biết thế nào gọi là “thích” rồi!”.
-“Anh dám cười nhạo em!”. Khinh Văn làm ra vẻ giận dỗi, bàn tay nhỏ cù loạn trên mình anh, Như Sênh giữ tay cô lại, thân thể vẫn còn rung động, hành động đó của anh khiến cô phát hiện ra một vấn đề mới.
-“Anh có máu buồn?”, đôi mắt cô hấp háy phát ra tia sáng dị thường, gồng mình dậy, bàn tay nhỏ không ngừng lùa vào lưng anh.
Anh lẩn tránh sự tấn công của cô rồi vội vàng giữ chặt cô lại: “Này, này! Đừng làm loạn – anh không…”.
Vui đùa, sự tiếp xúc thân thể ngày càng nhiều, ngày càng trở nên nóng bỏng, cuối cùng đến lúc dừng lại Khinh Văn cảm thấy phần dưới bị ép xuống rất khó chịu, trong lúc hốt hoảng, một loạt những hình ảnh xuất hiện trong đầu khiến cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Khi hai người đều thở hổn hển vì đùa nghịch thì thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Cô cụp mắt, dụi đầu vào ngực anh rồi hỏi: “Như Sênh, anh có máu buồn thật à?”.
Như Sênh chau mày, không biết tại sao cô lại quan tâm đến vấn đề này như vậy: “Điều này rất quan trọng à?”.
-“Không…”. Cô lắc đầu, ngừng một lúc rồi mới nói, “Trước đây bà ngoại em từng nói với mẹ, sau này nên tìm một người chồng có máu buồn vì người như thế sẽ rất yêu chiều vợ. Cha em cũng có máu buồn, quả nhiên rất chiều vợ. Cho nên từ hồi nhỏ, em cũng muốn tìm một người có máu buồn, để trở thành người chồng biết chiều vợ của em!”.
-“Ừ, đúng vậy!”, Như Sênh mỉm cười, anh hào phóng thừa nhận, “Anh có máu buồn!”.
-“Không được như thế, bây giờ thừa nhận nhanh vậy, đúng là giả vờ mà!”, cô trừng mắt nhìn anh.
-“Không quan trọng!”, anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần bà xã vui lòng thì được rồi!”.
“Bà xã”, bình thường nghe người khác nói như vậy thì rợn cả tóc gáy, nhưng từ miệng người mình yêu nói ra lại cảm thấy vô cùng chân thành. Không kìm được, Khinh Văn đưa tay khẽ vuốt mặt anh – Thế này mới tốt, cho dù một ngày nào đó cô trở thành bà lão thì cũng có anh theo sát bên mình.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Khinh Văn mang theo một chiếc túi lớn đến gõ cửa nhà Tô Nghệ, tuy mọi việc đã được thông báo trước qua điện thoại nhưng khi Tô Nghệ nhìn thấy cô cùng với túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa thì vẫn giật nẩy cả người.
-“Không nên khoa trương như thế này chứ?”. Tô Nghệ tròn mắt nhìn những đồ hóa trang nằm la liệt trên bàn, “Đâu phải đi dự yến tiệc của hoàng gia Anh, làm gì mà phải trang trọng như vậy?”.
-“Cần chứ, cần chứ!”. Khinh Văn vừa sắp từng thứ mang tới vừa nói: “Mình đã hẹn anh ấy gặp nhau lúc mười giờ! Chúng mình phải tranh thủ thời gian trang điểm cho đẹp! Hôm nay, tất cả mọi việc cậu đều phải nghe theo mình rõ chưa!”.
Cô lôi Tô Nghệ đứng dậy, sau khi cẩn thận quan sát cô ấy một lượt rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Một giờ sau đó…
Khinh Văn một tay cầm chì kẻ mắt, một tay cầm son môi, mãn nguyện nhìn kiệt tác của mình, đắc ý nói: “Tiểu Nghệ, cậu xem này, thật là đẹp!”.
Tô Nghệ mở mắt, khó chịu chớp chớp mắt vài cái, khi vừa nhìn thấy người trong gương, cô lặng im kinh ngạc.
Cô lắc lắc đầu, người trong gương cũng lắc lắc đầu theo, trên mặt là vẻ bàng hoàng khó tin.
Đó là cô ư? Tô Nghệ là co gái như thế sao? Thật là khiến cô cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa.
Khinh Văn mỉm cười, mang mái tóc giả cẩn thận đội lên giúp cô, tóc giả rất dài, có đôi chỗ uốn cong nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào thấy vô cùng mềm mại mà không mất đi vẻ đài các cao sang.
-“Để mẹ Tô nhìn thấy nhất định sẽ kêu lên, a…đây là khuê nữ nhà chúng ta sao? Trang điểm vào trông như tiên nữ vậy!”. Khinh Văn rướn mày, trong mắt chứa đầy sự tự mãn và tán thưởng, sau đó dường như nhớ ra điều gì, lại mở một cái túi to ra, “Này, đây là bộ váy mà mình đã chọn riêng cho cậu, kiểu dáng rất Tây này phù hợp với người đẹp chân dài, eo thon, dáng chuẩn như cậu, phối hợp với chiếc thắt lưng vừa tinh tế vừa trang nhã, nhất định sẽ rất đẹp, nhanh nhanh đi thử đi!”. Cô đẩy bộ váy đến trước mặt Tô Nghệ, cười híp cả mắt.
Tô Nghệ ngẩn ra một lúc, khóe miệng cong cong nói: “Khinh Văn, cảm ơn cậu!”
-“Lại còn nói cảm ơn mình cơ đấy!”. Khinh Văn trừng mắt nhìn cô, đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thử đi, mình đợi bên ngoài!”.
Đợi khi Tô Nghệ thay đồ ra, mắt Khinh Văn sáng lấp lánh, vội lôi cô ấy đến trước gương, tì cằm lên vai cô ấy nói, “Tiểu Nghệ, cậu thật là xinh đẹp. Thang Bồng mà trông thấy, nhất định sẽ buồn rầu vì sao mình lại có thể không nhận ra một người đẹp như thế này ở ngay trước mắt. Cho dù là thế nào, cậu cũng phải cố gắng lên một chút, Tô Nghệ mà mình biết là một cô gái không sợ trời, không sợ đất, cậu không nên đầu hàng chính mình, đối mặt với tình yêu, cậu càng phải dũng cảm, như thế mới có thể có được hạnh phúc!”.
Nghe những lời như vậy của bạn thân, Tô Nghệ vô cùng cảm kích, trong cuộc đời ngắn ngủi này, có thể gặp được một người bạn như vậy đáng quý biết bao. Cô không quen giả bộ, chỉ có thể cười an ủi Khinh Văn: “Trang điểm như thế này, thật sự rất đẹp, mắt to, tóc dài, đúng là kiểu dáng mà Thang Bồng thích!”.
-“Tốt rồi!”. Khinh Văn đẩy chiếc xắc tay quý phái đã chuẩn bị trước vào tay cô, “Một chút nữa là có thể xuất phát, đi mang điều kinh ngạc đến cho người cậu yêu đi!”.
Nghe cô nói vậy, Tô Nghệ chau mày, vẫn còn hơi do dự: “Thế này có ổn không? Từ trước tới nay mình chưa bao giờ ăn mặc như thế này để đi ra đường cả!”.
-“Rất đẹp mà! Tin mình đi! Thực sự là rất đẹp!”. Sợ cô ấy sẽ không tin, Khinh Văn còn chắc nịch bồi thêm một câu: “Đẹp đến mức hai trăm phần trăm!”.
Tô Nghệ sắp quay người đi, Khinh Văn dường như chợt nhớ ra điều gì đó, từ phía sau kéo Tô Nghệ lại: “Cậu đợi đã!”. Cô lục lọ trong túi một hồi, khó khăn lắm mới tìm thấy chiếc điện thoại, cầm lên đưa ra trước mặt mình: “Lại đây đi, để mình chụp một kiểu với người đẹp Tô Nghệ, dành cho mình lần đầu tiên của cậu rồi hãy đi!”.
Tô Nghệ bật cười, bị lôi lại chụp hai kiểu ảnh chung, sau đó còn chụp một kiểu một mình rồi mới được ra cửa.
Đích thân đưa Tô Nghệ lên xe taxi, Khinh Văn còn thò đầu vào nháy nháy mắt: “Thể hiện tốt vào nhé, bạn yêu ạ! Mình quay lại nhà cậu thu dọn đồ đạc một chút rồi về đợi tin của cậu!”.
Mắt dõi theo chiếc taxi đang dần dần xa, Khinh Văn vui vẻ quay một vòng tại chỗ, phấn khởi chạy lên tầng, cũng chẳng biết có phải vì quá vui mừng hay không mà cô bị trượt chân một cái, cũng may nhanh tay nhanh mắt bám được vào lan can bên cạnh mới không bị ngã, nhưng vẫn bị xước một mảnh da, chẳng mấy chốc máu thấm ướt cả vải quần.
Cô nhíu mày, chịu đau bám cột đứng lên, ông bà Tô không có nhà, cô dọn dẹp qua căn phòng của Tô Nghệ rồi tập tễnh ra về. Vốn tâm trạng đang vui nhưng bị cú ngã làm hỏng hết.
Khi về đến nhà, đúng lúc Như Sênh từ trong phòng sách ra lấy nước, nhìn thấy cô đang khó nhọc cúi xuống cởi giày, trên đầu gối rõ ràng có chút máu thấm ra, anh vội vàng chạy lại, thoắt một cái bế ngang người cô, chau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Khinh Văn tặc lưỡi nói: “Lúc nãy không cẩn thận bị ngã một cái!”.
Như Sênh đặt cô lên sofa rồi cởi giày ra, cẩn thận kéo ống quần lên, nghe thấy rõ ràng tiếng xuýt xoa của cô, đôi mắt đen lộ vẻ giận dữ và xót xa: “Lớn thế này rồi, đi kiểu gì mà để bị ngã!”.
-“Em cũng đâu muốn!”, cô buồn rầu đáp.
Như Sênh nhìn cô, nhanh nhẹn đứng dậy vào nhà tắm lấy nước nóng, rồi lại vào phòng sách lấy thuốc, bông và băng mang tới.
-“Khăn rịt vào sẽ hơi đau đấy, em cố chịu nhé!”, anh dặn dò trước, những ngón tay dài vắt khô chiếc khăn, nhẹ nhàng lau quanh miệng vết thương.
-“Á!”. Khinh Văn kêu lên đau đớn ngoài ý muốn, đó đâu phải là hơi đau, rõ ràng là đau chết đi được ấy chứ!
Như Sênh ngước mắt, thấy cô đang gồng người lên rất đáng thương, động tác có nhẹ nhàng hơn một chút.
Thế nhưng anh vẫn rất nghiêm nghị.
-“Hồi đại học có vô tâm một chút cũng chẳng nói làm gì, sao lớn thế này rồi mà vẫn chẳng hơn tẹo nào!”. Ngoài miệng thì anh nói như vậy, nhưng hành động lại càng nhẹ nhàng hơn.
Băng bó đơn giản xong, Như Sênh dặn dò: “Khi tắm rửa phải cẩn thận một chút, tốt nhất là không nên để dính nước, không thì rất dễ bị viêm nhiễm!”.
Thật lòng mà nói, khi Như Sênh mang dáng dấp của bác sĩ nhìn thật hấp dẫn, lời nói và động tác băng bó chuyên nghiệp của anh khiến cho người khác tin tưởng anh một cách vô điều kiện.
Đợi anh xử lý xong vết thương, Khinh Văn chống vào vai anh đứng lên: “Em không sợ bị viêm, bởi vì đã có viện trưởng Phạm ở đây rồi!”.
-“Mời viện trưởng khám bệnh rất đắt đấy!”. Như Sênh rướn rướn lông mày.
-“Đó là người khác, em là ngoại lệ!”, cô vui vẻ nép vào ngực anh giống như một chú mèo đang nũng nịu.
Như Sênh cũng không đáp lại, anh nghiêng nhìn cô mỉm cười đầy nuông chiều.
Khi nấu cơm trưa, Khinh Văn đòi vào giúp đỡ, không biết làm sao mà mắt cô cứ máy liên tục, lòng bồn chồn mãi, muốn làm việc gì đó để quên đi cảm giác bất an đó. Khi đang thái rau, đột nhiên chuông điện thoại đổ dồn làm cô giật nẩy mình, suýt chút nữa thì cắt vào tay. Cô vội buông dao đến nhận điện thoại, thực ra cả hai điện thoại đều đổ chuông, một của Như Sênh, một của cô. Họ đưa mắt nhìn nhau và nhận điện cùng một lúc.
Trên màn hình điện thoại của Khinh Văn hiện lên một số điện thoại xa lạ, trước đây cũng đã từng nhận điện thoại như thế này, đa số đều là gọi nhầm máy, nhưng cô vẫn ấn nút nghe.
-“A lô, xin hỏi đây có phải là điện thoại của cô Tống Khinh Văn không?”, từ đầu dây bên kia một giọng đàn ông xa lạ vang lên.
Trái tim Khinh Văn như bị xé ra: “Vâng, tôi đây, xin hỏi anh là?”.
-“Chào chị, đây là phòng cấp cứu của bệnh viện lớn nhất của thành phố G, người bị nạn tên là Tô Nghệ vừa được đưa đến cấp cứu, xin hỏi chị là người nhà hay là bạn của cô ấy?”.
-“Cô ấy làm sao vậy?”.
-“Một tai nạn rất nghiêm trọng, số điện thoại của chị là số được gọi sau cùng trong danh sách cuộc gọi của cô ấy, nếu không phiền mong chị thông báo cho người nhà của cô ấy hãy nhanh chóng đến phòng cấp cứu của bệnh viện!”.
Đầu Khinh Văn trở nên ong ong, những câu sau đều không nghe được rõ ràng, cầm chặt điện thoại vội chạy ra ngoài, hoàn toàn quên hẳn vết thương trên đầu gối, ngã dúi dụi xuống sàn nhà.
-“Khinh Văn!”.
Như Sênh chạy đến, đỡ cô dậy.
Cô như vớ được chiếc phao cứu mạng, run lên cầm cập nói: “Bệnh viện, Như Sênh…em phải đến bệnh viện!”.
Như Sênh không nói gì, ôm chặt lấy cô và đi ra ngoài.
Ngồi trên chiếc BMW màu đen của Như Sênh, đầu Khinh Văn dường như trống rỗng.
Như Sênh quan sát cô qua gương chiếu hậu, hạ thấp giọng nói: “Gọi điện thoại cho người nhà Tô Nghệ đi!”.
Cô run bắn người, lúc đó mới nghĩ đến phải gọi điện cho ông bà Tô, nhưng khi gọi điện thoại lại không thể nói lên lời, để mặc cho ông bà Tô “a lô, a lô” suốt một hồi, cuối cùng vẫn là Như Sênh cầm lấy điện thoại trên tay cô, bình tĩnh thuật lại sự tình.
Khi đến cửa bệnh viện, Khinh Văn chạy như bay vào trong, đến vết thương trên chân mình cũng chẳng để ý đến. Như Sênh gửi xe xong cũng vội vàng chạy theo cô.
Chạy một mạch đến cửa phòng cấp cứu, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng, mấy anh cảnh sát đang đứng ở cửa, Khinh Văn nhào đến hỏi: “Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ có ở trong đó không?”.
Một trong những người phụ trách ở đó bước lên trước, nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Xin hỏi, chị là…”.
-“Tôi là Tống Khinh Văn, là bạn thân nhất của Tô Nghệ, rốt cuộc cô ấy làm sao rồi? Xin anh mau nói với tôi có được không?”.
Người phụ trách gật đầu, nghiêm trang kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vì sắp đến tết Thanh minh, đường xá ở thành phố G bị tê liệt, một chiếc xe tải bị mất phanh, liên tiếp đụng phải rất nhiều xe ở ngã tư, chiếc xe chở Tô Nghệ vừa mới đến đầu ngã tư liền bị chiếc xe đó đâm thẳng, xe taxi bị lật nhào, lái xe và Tô Nghệ bị thương nghiêm trọng.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khinh Văn trở nên tái nhợt, cô lắc lắc đầu, không thể tin được: “Tại sao lại có thể như thế được, nhiều xe như thế, tại sao lại đâm vào xe của cô ấy…”. Cô lùi lại phía sau vài bước, ngã vào lòng Như Sênh, người cô run lên bần bật.
-“Buổi sáng rõ ràng còn rất ổn mà, cô ấy trang điểm đẹp như vậy, chúng em còn vui vẻ chào tạm biệt…”, cô lẩm bẩm nói, lòng đau khôn tả, nhưng không thể tìm được đường thoát.
-“Khinh Văn, bình tĩnh!”. Như Sênh ôm chặt lấy vai cô như đang truyền sức mạnh của mình cho cô.
Nhưng toàn thân cô vẫn run lên bần bật, đột nhiên, dường như nhớ ra điều gì, cô quay mình, ôm chặt lấy cánh tay Như Sênh: “Cứu, cứu cô ấy, Như Sênh, anh nhất định phải cứu cô ấy. Tiểu Nghệ tốt như vậy, cô ấy sẽ không có việc gì đúng không, không thể xảy ra việc gì đúng không anh?”.
Như Sênh đang định nói gì đó, đúng lúc đèn trong phòng phẫu thuật vút tắt, bác sĩ khoác chiếc áo blouse trắng thấm đẫm máu bước ra, nhìn thấy Khinh Văn ngẩn ra một lúc rồi thốt lên một câu: “Viện trưởng!”.
Như Sênh gật đầu với anh ta, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.
Khinh Văn nín thở, bên tai chỉ còn giọng nói trầm trầm của vị bác sĩ nọ: “Rất xin lỗi, người bị nạn được đưa đến quá chậm, chúng tôi đã làm hết sức mình, cấp cứu vô hiệu!”.
-“Cấp cứu vô hiệu?”. Khinh Văn tóm chặt lấy áo của bác sĩ, “Cấp cứu vô hiệu là ý gì? Sao lại cấp cứu vô hiệu?”.
-“Xin lỗi…người bị nạn đã ngừng thở!”.
Như có sét đánh ngang tai, cô không nghe rõ câu sau, chỉ có thể run rẩy nhìn vào phòng cấp cứu, toàn thân Tô Nghệ nhuốm đầy máu, cô ấy đang nằm yên lặng trên giường bệnh.
Trên mình cô ấy vẫn còn khoác bộ trang phục mà Khinh Văn đã mua, chiếc thắt lưng đen vẫn ôm lấy eo cô ấy một cách hoàn mỹ, Tiểu Nghệ…cô ấy chỉ ngủ mà thôi, sao lại không còn thở nữa? Không đúng, không đúng…
Tô Nghệ mạnh mẽ không bao giờ gục ngã, Tô Nghệ luôn bên cạnh cô trong những năm tháng tuổi xuân, làm sao có thể biến mất khỏi thế giới như thế này? Cô ấy vẫn chưa kịp nói ra tình cảm của mình với người mà cô ấy yêu quý, vẫn chưa được hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, vẫn chưa biết thế nào là hạnh phúc, sao cô ấy có thể chết nhanh như vậy được?
Không! Đều là do cô! Đều là do cô nhiều chuyện! Muốn cô ấy đi nói rõ làm gì, nếu như cô không thúc giục Tiểu Nghệ đi thì sẽ chẳng có chuyện như ngày hôm nay, có lẽ, giờ cô ấy vẫn còn đang cùng cô vui vẻ trò chuyện, nói đến chuyện cô ấy ghét việc bà Tô suốt ngày đưa cô ấy đi xem mặt, nói rằng có lẽ cả đời này cô ấy sẽ chẳng lấy ai.
Những giọt nước tích tụ trong mắt cuối cùng cũng chảy xuống giàn giụa. “Tiểu Nghệ, mình xin lỗi, đều là mình không tốt, chính mình đã đẩy cậu vào tay tử thần, xin lỗi, Tiểu Nghệ, mình xin lỗi!”. Nước mắt giống như một chiếc van không thể đóng lại cứ chảy xuống ào ào, cuối cùng không thể kìm được, Khinh Văn gục xuống nức nở.
Từ đây về sau, cô sẽ không còn bạn thân nữa, Tiểu Nghệ, tại sao cậu lại bỏ đi…Tại sao không ráng sức chống đỡ, tại sao không như vậy?
Tiếng bước chân vội vã vang lên trong bệnh viện, một người, hai người, ba người, khi bà Tô tận mắt nhìn thấy thi thể con gái mình, bà ngất ngay tại chỗ.
-“Tại sao lại ra nông nỗi này? Buổi sáng vẫn còn khỏe khoắn, sao bây giờ lại nằm ở đây…”. Hai bên tóc mai của ông Tô dường như đã bạc thêm, nước mắt giàn giụa trên gương mặt hiền từ.
Đúng vậy, chỉ trong một khoảnh khắc, tại sao một con người hoạt bát là thế lại có thể thành ra thế này?
Khinh Văn đột nhiên đứng dậy, lách qua người Như Sênh, đến thẳng trước mặt một dáng người rất cao.
-“Anh đã đến rồi!”, cô ngước đầu, nhìn anh, ánh mắt dường như xuyên qua anh không biết hướng về ai, “Tiểu Nghệ nhất định sẽ rất vui, cô ấy đợi anh đã lâu rồi!”. Cô cầm tay anh và nói, “Anh đi cùng em!”.
Thang Bồng để mặc cho cô dắt đến trước giường Tô Nghệ.
Khinh Văn cuống cuồng tay chân lau nước mắt, gắng sức nặn ra một nụ cười, “Tiểu Nghệ, cậu xem này, anh ấy đến rồi! Bánh Bao mà cậu thích nhất đã đến rồi! Cậu có mừng không? Cậu nhất định có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với anh ấy đúng không? Nhưng cậu mệt quá rồi đúng không? Không quan trọng, mình sẽ giúp cậu nói với anh ấy!”.
Cô quay lại nhìn Thang Bồng, nghiêng đầu hỏi: “Anh có phát hiện ra hôm nay Tô Nghệ có gì khác ngày thường không?”. Cô cười cười, tự lẩm bẩm nói: “Cô ấy trang điểm vì anh đấy. Đúng rồi, có lẽ anh vẫn không biết đúng không? Hôm nay Tiểu Nghệ muốn đến nói rõ với anh rằng, từ khi còn rất nhỏ, cô ấy đã thích anh rồi…Hồi nhỏ, anh có còn nhớ có một ngày cô ấy bỗng nhiên mặc một bộ váy đen không? Cô ấy mặc vì anh, vốn định nói rõ tình cảm của mình với anh vào ngày hôm đó, nhưng vẫn chưa kịp nói thì đã bị anh cười rồi!”.
-“Trước đây em vẫn luôn cho rằng cô ấy chưa có bạn trai vì yêu cầu quá cao, đến tận mấy tuần trước, em mới biết không phải là yêu cầu quá cao, chỉ là trong lòng sớm đã có một người…Người làm bạn như em thật quá thất bại, Tiểu Nghệ đối với em tốt như vậy, thế mà từ trước đến nay em chưa từng thử quan tâm đến cô ấy, hiểu về cô ấy!”.
Khinh Văn nghe thấy tiếng thở nặng nề, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Anh đừng nhìn biểu hiện mạnh mẽ bề ngoài của cô ấy, thực ra cô ấy chẳng bao giờ có được sự dũng cảm như em! Sau khi bị anh cười trêu, cô ấy không bao giờ dám thổ lộ cùng anh, mãi mãi giữ tình cảm ở trong lòng, nhìn anh yêu người khác, cô ấy cũng chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng anh, thậm chí đến ghen tuông cũng không dám. Điều ngu ngốc nhất chính là vì anh thích em, khi cô ấy thấy chúng ta ở bên nhau, thực sự không thể chịu được nên mới một mình chạy đi du lịch thật xa. Anh xem…trên thế giới này sao lại có một cô gái ngốc nghếch đến vậy?”.
Cổ họng dường như có vật gì đó chẹn lại, cô chỉ có thể bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình mới giữ được giọng nói không run rẩy: “Nhưng chẳng phải đã từng nói: Ông trời vốn rất yêu chiều những cô gái ngu ngốc đó sao? Tại sao lại cướp đi sinh mệnh của cô ấy sớm như vậy? Anh có biết hôm nay Tiểu Nghệ đi gặp anh với tâm trạng như thế nào không? Anh có biết hôm nay lời cuối cùng cô ấy nói với em là gì không? Cô ấy nói: “Trang điểm như thế này, thực sự là rất xinh đẹp, mắt to, tóc dài, đúng là kiểu Thang Bồng thích”…Cô ấy nhất định rất, rất thích anh, vì anh mà từ một cô gái ăn to nói lớn đã trang điểm thành một yểu điệu thục nữ. Em nhìn cô ấy ngồi trên chuyến xe tử thần mà vẫn cười với cô ấy…có phải rất buồn cười không?”. Khinh Văn nước mắt vòng quanh nức nở khóc, “Chỉ tiếc là, anh không được nhìn thấy thời khắc đẹp nhất của Tiểu Nghệ…Sau này có muốn nhìn cũng chẳng được nữa rồi…Tiểu Nghệ, cô ấy thật tàn nhẫn, cứ như thế này mà ra đi vĩnh viễn. Thật quá tàn nhẫn!”.
Khi Khinh Văn sắp sụp xuống liền được người bên cạnh ôm chặt vào lòng, miệng cũng bị che lại nên không thể nói thành lời, chỉ có thể rấm rứt khóc. Giống như vào ngày sinh nhật năm hai mương hai tuổi, khóc đến mức tim nát ruột tan, chỉ khác là người con gái ôm cô vào lòng, an ủi cô giờ khắc này đang nằm trên chiếc giường phẫu thuật băng lạnh, không một chút sinh khí.
Lúc đó cô không biết rằng, không biết rằng sẽ có một ngày, một tai nạn sẽ vĩnh viễn cướp đi cuộc sống của người bạn thân nhất.
Vận mệnh thật trớ trêu, luôn luôn mang đến những trò đùa khủng khiếp như thế này. Năm đó, khi Như Sênh ra đi, cô đau lòng đến mức chẳng thiết sống, lúc đó chỉ có Tô Nghệ bầu bạn bên cô. Nhưng nay Như Sênh đã trở về, nhưng cô ấy lại mãi mãi rời xa cô.
Tiểu Nghệ, cậu thật tàn nhẫn.
Mơ màng, năm thứ tư đại học, bọn họ đứng trên tầng thượng ký túc xá ngắm mưa sao băng. Trên mạng đã nói rất nhiều về hiện tượng mưa sao băng từ chòm Sư tử trăm năm mới gặp, dự kiến xảy ra vào lúc hai giờ sáng, chỉ có hai người bọn họ ngốc nghếch ôm chăn đứng trên tầng thượng để chờ mưa sao băng xuất hiện.
Xem mưa sao băng, xin một điều ước.
-“Mình hy vọng có một ngày Phạm Như Sênh sẽ yêu mình đến tan tim nát thịt. Hơn nữa mĩnh sẽ chẳng thèm để ý đến anh ấy!”. Cô nhớ lại điều ước của mình lúc đó. Cô quay lại hỏi Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, thế còn cậu?”.
-“Mình á?”, cô ấy ngẩn ra một lúc rồi cười nói: “Mình hy vọng Bánh Bao sẽ chẳng bao giờ tìm được bạn gái!”.
Lúc đó, Tô Nghệ và Thang Bồng vừa phát sinh mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn là gì cô cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc đó cô cười nói: “Tiểu Nghệ, điều ước này độc quá!”.
Chỉ là, đêm hôm đó, mưa sao băng không hề xuất hiện.
Ước nguyện không thực hiện được, đổi lại, ngày hôm sau cả hai người đều bị cảm nặng.
Hình ảnh thay đổi, sau khi tốt nghiệp, Tô Nghệ khoác hành lý một mình đi du lịch. Tại sân bay, cô ấy nói lời tạm biệt với cô, Tô Nghệ nói: “Khinh Văn, cho dù cậu ở nơi nào, mình cũng luôn mong rằng cậu phải biết tự chăm sóc bản thân, không có mình bên cạnh, cậu cũng phải thật vui vẻ nhé!”.
Trái tim như nghẹn lại, những viên gạch dưới chân dường như chuyển động, đưa hai người bọn họ về hai hướng khác nhau.
-“Không…”.
Sau tiếng kêu thê thảm, Khinh Văn giật mình tỉnh mộng, tay cô nắm chặt bàn tay một người, trái tim đập dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi.
-“Ngoan nào…Đừng sợ, chỉ là mơ thôi!”. Giọng đàn ông quen thuộc rủ rỉ bên tai cô.
Tiếng sấm vang lên khô khốc giữa bầu trời, cô giật nẩy mình co rúm người lại, vùi mình trong lòng anh.
-“Như Sênh…Đừng rời xa em…em chỉ có mỗi mình anh, đừng rời xa em!”. Cô thổn thức, cũng chẳng biết rốt cuộc mình đã nói những gì, đôi tay bấu chặt lấy quần áo anh, vò nhàu nát trông thật khó coi, nhưng đó lại là sự cứu rỗi duy nhất của cô lúc này.
-“Anh không đi đâu cả!”, giọng Như Sênh khàn khàn, dịu dàng dỗ dành, “Nghe lời anh nào, ngủ đi một chút, đừng suy nghĩ gì nhiều. Có anh ở đây mà!”.
Cô ngoan ngoãn để mặc anh bế mình đặt lên giường, hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặt vùi trong ngực anh, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa không ngừng.
Như Sênh ôm lấy cô, giống như đang ôm một đứa trẻ, bàn tay vỗ về, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Khinh Văn thực sự rất mệt, thoang thoảng bên mũi là mùi hương của anh, cảm giác an toàn vây lấy cô. Lúc này, cô chẳng muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, đã có anh bên cạnh…Anh từng nói sẽ yêu cô thật nhiều, cho nên cô sẽ không chỉ có một mình, anh chính là niềm hạnh phúc của cô.
Giấc ngủ thật ngon, cô biết Tiểu Nghệ không nhẫn tâm muốn rời xa, nụ cười của cô ấy tinh khiết như những đóa hoa đang kỳ nở rộ, nếu như nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô hiện giờ, nhất định sẽ nói rằng: “Khinh Văn, đừng khóc nữa, một cô gái xinh đẹp như thế, khóc nhiều sẽ trở nên xấu xí đấy!”.
Cô quệt quệt nước mắt, không muốn khóc nữa, trong đầu thầm nhủ:
Tiểu Nghệ, mình hứa với cậu, mình sẽ không khóc nữa, nhưng cậu nên nhớ rằng, cậu cũng đã từng nói – “Quên trời, quên đất, quên Bánh Bao, nhưng không bao giờ quên mình!”.
Nếu như có kiếp sau, chúng mình vẫn là bạn bè tốt của nhau, cho dù hiện tại cậu đang ở thế giới khác thì cũng không được quên mình.
Nhắm mắt lại, cô chìm dần vào giấc ngủ.
Cô vẫn tiếp tục mơ, mơ thấy những điều đã qua, tình yêu thưở niên thiếu và tình bạn đã qua. Chỉ là trong giấc mơ, cô không khóc nữa, bởi vì có một giọng nói liên tục động viên cô cố gắng, “Tống Khinh Văn, cậu là người chị em tốt của Tô Nghệ này, không được khóc nhè như thế!”.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh rọi qua song cửa sổ, Khinh Văn tỉnh giấc, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện Như Sênh đang đứng trước cửa sổ.
Có lẽ vì tia sáng quá chói mắt, Khinh Văn đột nhiên cảm thấy bóng dáng anh rất đơn độc, có thứ gì đâm thẳng vào trái tim cô, lòng đau thắt lại. Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, vì ngược sáng nên cô nhìn không rõ điều gì đang ẩn chứa trong mắt anh.
-“Như Sênh…”, cô định mở miệng nói, nhưng giọng khàn đặc, có lẽ là do khóc quá nhiều, cô hỏi: “Suốt đêm anh không ngủ à?”.
Anh “ừ” một tiếng, kéo chăn nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng ôm lấy cô.
Khinh Văn yên lặng một lúc rồi nắm chặt tay anh nghịch ngợm, thì thầm đọc: “Sống chết nhọc nhằn, nói cùng anh rằng: Nắm chặt tay em, cùng em (sống) đến già!”. Cô đưa mắt nhìn anh, sóng mắt long lanh, “Như Sênh, nếu như nói rằng sinh li tử biệt là điều mà con người không thể trốn tránh, thế thì những năm còn lại của cuộc đời, em sẽ mãi mãi sống cùng anh, em muốn cả đời này được nắm chặt tay anh, chúng ta đời này, kiếp này quyết không rời xa nhau. Nếu như một trong hai người phải đi trước, thì người còn lại cũng phải sống thật vui vẻ, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, để sau này khi chúng ta ra đi, con chúng ta sẽ hợp táng cho cha mẹ, được không anh?”
Như Sênh nhìn cô, khẽ nhếch môi cười, anh nói đầy dịu dàng và nuông chiều: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”.
Tang lễ của Tô Nghệ về cơ bản đều do một tay Thang Bồng sắp xếp, theo ý nguyện của bà Tô, làm càng giản tiện càng tốt. Có lúc suy nghĩ, người cũng đã mất rồi, phô trương xa xỉ để làm gì? Chẳng phải là càng khiến bản thân đau lòng hay sao? Phần tro của Tô Nghệ được chôn trong mộ, trở thành hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ, một phần nhỏ được rải theo gió sớm, nương theo gió bay cao, không nơi nào không có, có thể đến bất kỳ vùng đất nào.
Ngày hôm đó rất đông người đến dự, có cả Trần Kiều Kiều và Từ Phân cũng từ Giang Tô đến, cả Mặt Trứng Cá đã rất lâu rồi không gặp. Khinh Văn còn nhớ, Tô Nghệ thích nhất là được nghe anh ta kể chuyện cười. Điều mà cô không ngờ đến là tất cả những người đã từng làm thêm ở nhà hàng ngày trước cũng đến, trong đó có cả ông chủ Phật Di Lặc, cả Tiểu Phàm sắp kết hôn ở nước Pháp. Cô nói: Lúc đó cô em gái Tô Nghệ thường xuyên chạy đi chạy lại trong nhà hàng, hầu hết đều vào lúc cậu không có mặt ở đó, có lúc cô ấy còn mời mọi người một bữa, đối đãi với bọn mình rất nhiệt tình, còn nói nếu gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm cô ấy. Thực ra, bọn mình đều biết, cô ấy đối tốt với bọn mình như thế là muốn bọn mình để ý đến cậu nhiều hơn. Nghĩ lại cứ như vừa mới hôm qua thôi, Tô Nghệ mang đến cho mọi người cảm giác thật thoải mái, dễ chịu.
Khinh Văn biết, khi nghe thấy những điều này cô rất muốn khóc.
Cũng may đúng lúc Trần Kiều Kiều và Từ Phân đi đến vỗ vỗ vào vai cô.
Kiều Kiều nói: “Thời đại học thật ghen tỵ với tình bạn của hai cậu, mình biết Tô Nghệ không thích mình. Lúc bấy giờ mình luôn lên mặt với cô ấy, cô ấy không thích mình nói to, mình liền cố nói thật to để cô ấy nghe, cô ấy không thích mình lúc nào cũng nhắc đến người yêu là nghiên cứu sinh, mình liền nhắc đến liên tục. Bây giờ nghĩ lại thấy thật trẻ con, không hiểu chuyện mới hay tự huyễn hoặc bản thân mình”.
Chuyện của Trần Kiều Kiều thì Khinh Văn biết, sau khi tốt nghiệp đại học cô kết hôn cùng người bạn trai là nghiên cứu sinh đó. Lúc bấy giờ cũng cho rằng đó là tình yêu dù trời long đất lở, biển cạn đá mòn cũng không xoay chuyển, nhưng kết hôn xong mới phát hiện ra anh ta không hề hoàn hảo như những gì mình đã từng tưởng tượng. Đàn ông có tiền thì thích được ngưỡng mộ, có lần anh ta bị cô bắt gặp đang thân mật với người khác trong phòng làm việc. Có người đã từng nói, trên thế gian này có thể trêu đùa bất cứ một người nào nhưng tuyệt đối không được trêu đùa phụ nữ, đặc biệt là những người con gái như Trần Kiều Kiều, đừng quên Chu Chỉ Nhược luyện Cửu Âm Chân Kinh như thế nào để đối phó với Trương Vô Kỵ. Tất nhiên Trần Kiều Kiều không luyện Cửu Âm Chân Kinh, nhưng cô đã làm loạn ở công ty của chồng, kẻ thứ ba đó đã bị giáng xuống làm nhân viên phục vụ; chồng của cô ấy cũng chẳng có chỗ nào để đi, giáng chức không nói làm gì, nhưng ngày ngày đều bị các đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ. Trần Kiều Kiều càng thêm quyết tâm ly dị, mặc cho anh ta hối hận nhận sai như thế nào cũng không thay đổi quyết định. Cuối cùng cô còn giành thắng lợi trong vụ kiện ly hôn, giành được một phần tài sản kha khá.
Từ Phân sau khi tốt nghiệp đã đến làm việc tại một công ty game, có thể nói cô chơi game online suốt bốn năm đại học, đến nay trở đã thành giám đốc của một công ty game lớn. Con cái cũng đều đến tuổi đi nhà trẻ, chồng của cô là cấp trên trong công ty, khi công ty mới bắt đầu những bước đi đầu tiên Từ Phân đã sát cánh bên anh, có thể nói là “khổ tận cam lai”.
Mấy chị em gái tụ tập lại, uống rượu đến tận khi trời xâm xẩm tối.
Cuối cùng Trần Kiều Kiều uống đến nỗi gục khóc trên vai Khinh Văn: “Còn nhớ lần cuối cùng tụ tập trong nhà hàng là sinh nhật của cậu, chúng mình cũng uống như thế này, sao bây giờ lại có thể trở thành ngày giỗ của cô ấy chứ?”.
Khinh Văn vừa nghe mắt đã đỏ hoe, nước mắt trào ra, lã chã đổ xuống không ngừng.
Trong mông lung, cô nhìn thấy một hình bóng đơn độc giữa đám đông, từ sau khi Tô Nghệ ra đi, anh ấy trở nên rất trầm lặng.
Nhiều năm sau đó, khi chúng ta tóc đã bạc phơ phơ, thành phố G vẫn lưu truyền một câu chuyện như thế này, chàng phiên dịch viên trẻ tuổi đẹp trai đó ở vậy đến già không kết hôn, có rất nhiều dị bản khác nhau, nhưng một phiên bản gần nhất nói rằng người mà anh ấy yêu thương đã ra đi từ rất sớm, cho nên không có một người nào khác có thể bước vào trái tim anh, cho dù lúc trẻ có rất nhiều bạn gái nhưng chẳng qua cũng chỉ là gặp gỡ qua đường mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook