Cung Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 25
Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
“Sau này ngươi không thể nhìn thấy Liễu Cơ nữa rồi.’’
“Ta biết.”
“Điều này đúng ý ngươi muốn còn gì, nên vui lên chứ!” Lận thở dài.
“?” Ngươi có ý gì?
Một tiếng động lớn vang lên. Kỳ đờ đẫn nhìn về phía cảnh cửa dày trổ hoa bị một lực lớn đá thủng một lỗ. Đứng phía sau cửa là Tề Thị Vân đang hầm hầm tiến tới.
“Lận, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Dù cảm thấy rất khó hiểu, Lận vẫn tiến đến. Kỳ đứng đó, cũng không di chuyển, tay không ngừng nắm lấy ngoại bào.
Lận cùng Tề Thị Vân thì thầm nói gì đó, họ càng nói càng trở nên âm trầm. Trực giác mách bảo với Kỳ rằng sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì đâu. Những chuyện không biết trước được, cũng không khống chế được, khiến lòng Kỳ cảm thấy vô cùng bất an. Kỳ khẩn trương nuốt nước miếng, chờ đợi chuyện sắp xảy ra…
Đợi đến khi bọn họ thảo luận xong, Kỳ thấy họ tiến lại phía mình, trên mặt mang theo vẻ kỳ dị chưa từng thấy. Kỳ run run lui về sau mấy bước.
“Làm sao vậy? Lận?… Rốt cuộc làm sao vậy?” Kỳ dồn dập hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lận không nói gì, cầm tay Kỳ kéo lên giường. Kỳ tung một cước đá làm Lận giật mình lui lại rồi nhân cơ hội đó thoát khỏi bàn tay của hắn. Không ngờ ngay sau đó lại bị Tề Thị Vân đẩy mạnh từ phía sau khiến cả người bất ngờ ngã xuống giường. Tề Thị Vân lại tiếp tục ép tới, bắt đầu lột quần áo Kỳ. Kỳ vô cùng hoảng hốt, cố sống chết giãy giụa đứng lên.
Lận cũng tiến đến, Kỳ không phải là đối thủ của hai người bọn họ, cho nên rất nhanh đã bị khuất phục.
Khuôn ngực dần dần lộ ra, quần nhanh chóng bị kéo xuống. Hai chân bị người khác dùng sức kéo sang hai bên, Kỳ cảm giác bây giờ trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
‘’Biết không? Liễu Cơ vừa nói cho ta nghe một chuyện rất thú vị…!‘’ Tề Thị Vân âm hiểm nói.
Như bị sét đánh, Kỳ cảm thấy mê muội mông lung, không phải nàng chết rồi sao?.
‘’… Kỳ thật, vì sợ ngươi thương tâm, nên chúng ta đã định tha chết cho nàng. Tính tìm một nơi thôn gia hẻo lánh cho nàng rời đi… Không ngờ ngươi lại ác độc như vậy… còn muốn mượn đao giết người cơ đấy…‘’
‘’Tại sao có thể như vậy? Tại sao…?‘’ Kỳ sững sờ không nói nên lời.
‘’…Nàng nói ra một bí mật rất thú vị… Cho nên ta lập tức chạy tới xác mình ngay.‘’
Xong rồi. Bí mật đã bị tiết lộ. Kỳ kêu to, muốn thoát khỏi áp chế nhưng lực bất tòng tâm. Cả người vô lực như cá rời khỏi nước, để mặc họ chơi đùa hạ thể của mình.
‘’Lận… ngươi buông ta ra đi… đệ đệ tốt… Lận, Lận… buông… buông ta… ra.‘’ Kỳ thì thào gọi tên Lận.
Nhưng Lận chỉ hôn lên mặt hắn như an ủi.
’’Nhìn kỹ quả nhiên có chút không đúng, nơi này so với bình thường nhỏ hơn một chút.‘’ Phần thân dưới của Kỳ bị một đôi tay đem ra chơi đùa ‘’…Đây nữa này, loáng thoáng có dấu hiệu của hoa nha.‘’ Mặt khác, một đôi tay lại dao động nơi gốc phần thân của hắn.
‘’Khe hở này dường như bị cái gì đó dính lại thì phải.‘’
‘’Ừ. Liễu Cơ nói đó là một loại dược cao đặc biệt.’’
Nghe bọn nó nói chuyện, toàn thân Kỳ cảm thấy lạnh dần, cả người như đang chìm dần vào đáy biển.
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
“Sau này ngươi không thể nhìn thấy Liễu Cơ nữa rồi.’’
“Ta biết.”
“Điều này đúng ý ngươi muốn còn gì, nên vui lên chứ!” Lận thở dài.
“?” Ngươi có ý gì?
Một tiếng động lớn vang lên. Kỳ đờ đẫn nhìn về phía cảnh cửa dày trổ hoa bị một lực lớn đá thủng một lỗ. Đứng phía sau cửa là Tề Thị Vân đang hầm hầm tiến tới.
“Lận, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Dù cảm thấy rất khó hiểu, Lận vẫn tiến đến. Kỳ đứng đó, cũng không di chuyển, tay không ngừng nắm lấy ngoại bào.
Lận cùng Tề Thị Vân thì thầm nói gì đó, họ càng nói càng trở nên âm trầm. Trực giác mách bảo với Kỳ rằng sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì đâu. Những chuyện không biết trước được, cũng không khống chế được, khiến lòng Kỳ cảm thấy vô cùng bất an. Kỳ khẩn trương nuốt nước miếng, chờ đợi chuyện sắp xảy ra…
Đợi đến khi bọn họ thảo luận xong, Kỳ thấy họ tiến lại phía mình, trên mặt mang theo vẻ kỳ dị chưa từng thấy. Kỳ run run lui về sau mấy bước.
“Làm sao vậy? Lận?… Rốt cuộc làm sao vậy?” Kỳ dồn dập hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lận không nói gì, cầm tay Kỳ kéo lên giường. Kỳ tung một cước đá làm Lận giật mình lui lại rồi nhân cơ hội đó thoát khỏi bàn tay của hắn. Không ngờ ngay sau đó lại bị Tề Thị Vân đẩy mạnh từ phía sau khiến cả người bất ngờ ngã xuống giường. Tề Thị Vân lại tiếp tục ép tới, bắt đầu lột quần áo Kỳ. Kỳ vô cùng hoảng hốt, cố sống chết giãy giụa đứng lên.
Lận cũng tiến đến, Kỳ không phải là đối thủ của hai người bọn họ, cho nên rất nhanh đã bị khuất phục.
Khuôn ngực dần dần lộ ra, quần nhanh chóng bị kéo xuống. Hai chân bị người khác dùng sức kéo sang hai bên, Kỳ cảm giác bây giờ trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
‘’Biết không? Liễu Cơ vừa nói cho ta nghe một chuyện rất thú vị…!‘’ Tề Thị Vân âm hiểm nói.
Như bị sét đánh, Kỳ cảm thấy mê muội mông lung, không phải nàng chết rồi sao?.
‘’… Kỳ thật, vì sợ ngươi thương tâm, nên chúng ta đã định tha chết cho nàng. Tính tìm một nơi thôn gia hẻo lánh cho nàng rời đi… Không ngờ ngươi lại ác độc như vậy… còn muốn mượn đao giết người cơ đấy…‘’
‘’Tại sao có thể như vậy? Tại sao…?‘’ Kỳ sững sờ không nói nên lời.
‘’…Nàng nói ra một bí mật rất thú vị… Cho nên ta lập tức chạy tới xác mình ngay.‘’
Xong rồi. Bí mật đã bị tiết lộ. Kỳ kêu to, muốn thoát khỏi áp chế nhưng lực bất tòng tâm. Cả người vô lực như cá rời khỏi nước, để mặc họ chơi đùa hạ thể của mình.
‘’Lận… ngươi buông ta ra đi… đệ đệ tốt… Lận, Lận… buông… buông ta… ra.‘’ Kỳ thì thào gọi tên Lận.
Nhưng Lận chỉ hôn lên mặt hắn như an ủi.
’’Nhìn kỹ quả nhiên có chút không đúng, nơi này so với bình thường nhỏ hơn một chút.‘’ Phần thân dưới của Kỳ bị một đôi tay đem ra chơi đùa ‘’…Đây nữa này, loáng thoáng có dấu hiệu của hoa nha.‘’ Mặt khác, một đôi tay lại dao động nơi gốc phần thân của hắn.
‘’Khe hở này dường như bị cái gì đó dính lại thì phải.‘’
‘’Ừ. Liễu Cơ nói đó là một loại dược cao đặc biệt.’’
Nghe bọn nó nói chuyện, toàn thân Kỳ cảm thấy lạnh dần, cả người như đang chìm dần vào đáy biển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook