Cung Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 24
Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
Trở về phong giam hoa lệ, Kỳ cùng không biết liệu khi nào mới được ra ngoài một lần nữa, hi vọng sẽ không quá lâu…
Kể từ lần Tề Thị Vân thân mật cho đến nay, hắn vẫn rất quy củ, chỉ ngồi trong chốc lát chứ rất ít khi ngủ lại qua đêm. Không giống như Lận, ỷ được Kỳ thương hại thường quyết tâm ở lại, thậm chí còn ôm Kỳ ngủ. Dù cho Kỳ có cự tuyệt bao nhiêu lần, hắn vẫn không chịu buông, chẳng còn cách nào khác đành phải đáp ứng hắn.
Đêm nay, Tề Thị Vân lưu lại, sắc mặt có chút dị thường. Kỳ để yên cho hắn ôm, nghe hơi thở rối loạn của hắn, chờ hắn mở miệng…
“Liễu Cơ động thai rồi…”
Kỳ đột nhiên bật dậy. “Trời ạ! Đứa trẻ! Con ta thế nào rồi?” Kỳ gắt gao trừng mắt nhìn Tề Thị Vân.
“Bà mụ cùng ngự y đã đến. Có lẽ sẽ sớm sinh.”
Tề Thị Vân có phần hoang mang… người này cư nhiên vì thế mà lo lắng… là vì Liễu Cơ sao?
“Lần này chắc sẽ không thuận lợi. Đến lúc đó, ta sẽ giữ đứa nhỏ, bỏ người mẹ!”
Nghe hắn nói như vậy, Kỳ giật mình. Không cần phải hao tổn tâm trí mà có thể xóa sổ Liễu Cơ sao? Nghĩ đến đó, Kỳ chợt thấy Tề Thì Vân gắt gao ôm chặt lấy mình.
“Ngươi là của ta… đã là của ta rồi. Từ nay về sau, ngoại trừ ta và Lận, không cho phép ngươi gặp gỡ bất kỳ kẻ nào khác, không cho phép ngươi có cảm tình với bất cứ ai. Bất kể kẻ đó là nam nhân hay phụ nữ.’’ Tề Thị Vân nắm chặt cái cằm gầy gò của Kỳ tựa như muốn bóp nát nó ra.
Kế đổ thêm dầu vào lửa này vốn rất đơn giản. Ham muốn chiếm giữ của Tề Thị Vân dù làm cho mình chán ghét nhưng cũng có lúc sẽ hỗ trợ tốt cho mình.
“Ngươi không thể thương tổn nàng.” Hai tròng mắt của Kỳ lóe lên, đối với Tề Thị Vân, thì đó là sự phẫn nộ, là quan tâm của Kỳ đối với Liễu Cơ.
“…Ngươi biết ta có thể!”
Nhận ra sự tức giận của hắn, Kỳ cúi đầu xuống. Lúc này, nếu Tề Thị Vân để ý kĩ hơn sẽ phát hiện ánh mắt vô cùng bình thản của Kỳ.
Thấy Kỳ cúi đầu uể oải như vậy, Tề Thị Vân cảm thấy như có một cục nghẹn trong lòng. Lẽ ra nên trừng phạt Kỳ, thế nhưng hắn chỉ hung hăng cắn môi Kỳ, mãi cho đến khi khoang miệng tràn ngập mùi máu mới dừng hành động bạo lực này lại.
Kỳ lấy tay xoa miệng, người nọ rõ ràng đã bị chọc giận. Mình cần phải tiếp tục duy trì tức giận của hắn với Liễu Cơ mới được…
Mọi chuyện nhất định sẽ theo đúng dự tính của mình!
Chỉ là dù sao cũng sinh sớm, giả như con mình chết mà bản thân không trốn thoát, thì mình sẽ nhân lúc chuyện còn chưa bại lộ mà tự sát. Còn nếu con mình còn sống, nhất định phải tìm mọi cách mang nó trốn khỏi đây. Thuốc bên người đã không còn nhiều nữa…
Nghĩ như vậy, Kỳ thầm cầu mong cho đứa trẻ bình an vô sự. Hắn biết chính mình dù xung quanh vô số mĩ nhân, nhưng cơ hội có con là rất thấp. Mình vốn cũng đã không mong có được con trai nối dõi, nhưng ông trời lại cho mình cơ hội đó, rốt cục ông trời đang tình vui đùa gì mình đây?
“Đi theo ta.”
Không biết Tề Thị Vân quay trở về từ lúc nào, hắn dẫn theo Kỳ lảo đảo tiến vào Liễu Hòa cung.
“Đứa trẻ không sao cả. Vào thôi.”
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tề Thị Vân, trong cung lại cực kỳ yên tĩnh, Kỳ đoán rằng Liễu Cơ nhất định đã chết.
Đứa trẻ có lẽ đã sớm bị kẻ dưới ôm đi, sắc mặt Liễu Cơ trên giường xám ngoét, môi không chút máu. Xuất huyết do sinh sớm khiến Liễu Cơ giờ đây yếu ớt vô cùng.
“Ngươi cùng nàng nói lời cáo biệt đi.”
Tề Thị Vân vừa rời đi, Kỳ vội ngồi đến bên giường, khẽ thì thầm với người phụ nữ đã suy yếu:
‘’Ngươi sinh một đứa con cho ta, ta rất cảm kích ngươi. Nhưng cũng chính ngươi đã phản bội ta, dồn ta tới bước đường này, vậy nên ngươi phải chết. Đã có lần một, nhất định sẽ có lần thứ hai… ta không thể tin ngươi được nữa… Ngươi thật có cảm tình với ta sao? Đáng tiếc… Rất đáng tiếc, chỉ có thể trách ngươi đã lựa chọn sai… có một số việc không thể tha thứ được.”
Kỳ vuốt lên khuôn mặt vô thần của nàng.
“..Biết không? Ngươi chết đi, ta không hề có cảm giác đau lòng. Từ khi ngươi phản bội ta, đối với ta, ngươi chỉ như một phản đồ. Ngươi vì Tề Thị Vân mà hại ta, ta khiến cho hắn giết ngươi, đây cũng chính là luật nhân quả ngươi phải chịu!”
Kỳ thu tay lại tiếp tục nói :
“Vĩnh biệt. Chúc ngươi có giấc mộng đẹp! Liễu nhi… Không, là Liễu Lăng Diệp mới phải.”
Kỳ đi ra ngoài, bước đi đầy cương quyết. Do không quay đầu lại nên hắn không thể nào biết, trên giường, gương mặt tái nhợt kia chảy xuống một dòng nước mắt thấm ướt gối đầu.
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
Trở về phong giam hoa lệ, Kỳ cùng không biết liệu khi nào mới được ra ngoài một lần nữa, hi vọng sẽ không quá lâu…
Kể từ lần Tề Thị Vân thân mật cho đến nay, hắn vẫn rất quy củ, chỉ ngồi trong chốc lát chứ rất ít khi ngủ lại qua đêm. Không giống như Lận, ỷ được Kỳ thương hại thường quyết tâm ở lại, thậm chí còn ôm Kỳ ngủ. Dù cho Kỳ có cự tuyệt bao nhiêu lần, hắn vẫn không chịu buông, chẳng còn cách nào khác đành phải đáp ứng hắn.
Đêm nay, Tề Thị Vân lưu lại, sắc mặt có chút dị thường. Kỳ để yên cho hắn ôm, nghe hơi thở rối loạn của hắn, chờ hắn mở miệng…
“Liễu Cơ động thai rồi…”
Kỳ đột nhiên bật dậy. “Trời ạ! Đứa trẻ! Con ta thế nào rồi?” Kỳ gắt gao trừng mắt nhìn Tề Thị Vân.
“Bà mụ cùng ngự y đã đến. Có lẽ sẽ sớm sinh.”
Tề Thị Vân có phần hoang mang… người này cư nhiên vì thế mà lo lắng… là vì Liễu Cơ sao?
“Lần này chắc sẽ không thuận lợi. Đến lúc đó, ta sẽ giữ đứa nhỏ, bỏ người mẹ!”
Nghe hắn nói như vậy, Kỳ giật mình. Không cần phải hao tổn tâm trí mà có thể xóa sổ Liễu Cơ sao? Nghĩ đến đó, Kỳ chợt thấy Tề Thì Vân gắt gao ôm chặt lấy mình.
“Ngươi là của ta… đã là của ta rồi. Từ nay về sau, ngoại trừ ta và Lận, không cho phép ngươi gặp gỡ bất kỳ kẻ nào khác, không cho phép ngươi có cảm tình với bất cứ ai. Bất kể kẻ đó là nam nhân hay phụ nữ.’’ Tề Thị Vân nắm chặt cái cằm gầy gò của Kỳ tựa như muốn bóp nát nó ra.
Kế đổ thêm dầu vào lửa này vốn rất đơn giản. Ham muốn chiếm giữ của Tề Thị Vân dù làm cho mình chán ghét nhưng cũng có lúc sẽ hỗ trợ tốt cho mình.
“Ngươi không thể thương tổn nàng.” Hai tròng mắt của Kỳ lóe lên, đối với Tề Thị Vân, thì đó là sự phẫn nộ, là quan tâm của Kỳ đối với Liễu Cơ.
“…Ngươi biết ta có thể!”
Nhận ra sự tức giận của hắn, Kỳ cúi đầu xuống. Lúc này, nếu Tề Thị Vân để ý kĩ hơn sẽ phát hiện ánh mắt vô cùng bình thản của Kỳ.
Thấy Kỳ cúi đầu uể oải như vậy, Tề Thị Vân cảm thấy như có một cục nghẹn trong lòng. Lẽ ra nên trừng phạt Kỳ, thế nhưng hắn chỉ hung hăng cắn môi Kỳ, mãi cho đến khi khoang miệng tràn ngập mùi máu mới dừng hành động bạo lực này lại.
Kỳ lấy tay xoa miệng, người nọ rõ ràng đã bị chọc giận. Mình cần phải tiếp tục duy trì tức giận của hắn với Liễu Cơ mới được…
Mọi chuyện nhất định sẽ theo đúng dự tính của mình!
Chỉ là dù sao cũng sinh sớm, giả như con mình chết mà bản thân không trốn thoát, thì mình sẽ nhân lúc chuyện còn chưa bại lộ mà tự sát. Còn nếu con mình còn sống, nhất định phải tìm mọi cách mang nó trốn khỏi đây. Thuốc bên người đã không còn nhiều nữa…
Nghĩ như vậy, Kỳ thầm cầu mong cho đứa trẻ bình an vô sự. Hắn biết chính mình dù xung quanh vô số mĩ nhân, nhưng cơ hội có con là rất thấp. Mình vốn cũng đã không mong có được con trai nối dõi, nhưng ông trời lại cho mình cơ hội đó, rốt cục ông trời đang tình vui đùa gì mình đây?
“Đi theo ta.”
Không biết Tề Thị Vân quay trở về từ lúc nào, hắn dẫn theo Kỳ lảo đảo tiến vào Liễu Hòa cung.
“Đứa trẻ không sao cả. Vào thôi.”
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tề Thị Vân, trong cung lại cực kỳ yên tĩnh, Kỳ đoán rằng Liễu Cơ nhất định đã chết.
Đứa trẻ có lẽ đã sớm bị kẻ dưới ôm đi, sắc mặt Liễu Cơ trên giường xám ngoét, môi không chút máu. Xuất huyết do sinh sớm khiến Liễu Cơ giờ đây yếu ớt vô cùng.
“Ngươi cùng nàng nói lời cáo biệt đi.”
Tề Thị Vân vừa rời đi, Kỳ vội ngồi đến bên giường, khẽ thì thầm với người phụ nữ đã suy yếu:
‘’Ngươi sinh một đứa con cho ta, ta rất cảm kích ngươi. Nhưng cũng chính ngươi đã phản bội ta, dồn ta tới bước đường này, vậy nên ngươi phải chết. Đã có lần một, nhất định sẽ có lần thứ hai… ta không thể tin ngươi được nữa… Ngươi thật có cảm tình với ta sao? Đáng tiếc… Rất đáng tiếc, chỉ có thể trách ngươi đã lựa chọn sai… có một số việc không thể tha thứ được.”
Kỳ vuốt lên khuôn mặt vô thần của nàng.
“..Biết không? Ngươi chết đi, ta không hề có cảm giác đau lòng. Từ khi ngươi phản bội ta, đối với ta, ngươi chỉ như một phản đồ. Ngươi vì Tề Thị Vân mà hại ta, ta khiến cho hắn giết ngươi, đây cũng chính là luật nhân quả ngươi phải chịu!”
Kỳ thu tay lại tiếp tục nói :
“Vĩnh biệt. Chúc ngươi có giấc mộng đẹp! Liễu nhi… Không, là Liễu Lăng Diệp mới phải.”
Kỳ đi ra ngoài, bước đi đầy cương quyết. Do không quay đầu lại nên hắn không thể nào biết, trên giường, gương mặt tái nhợt kia chảy xuống một dòng nước mắt thấm ướt gối đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook