“… Bắt nạt ở trên giường, không biết là có tốt hơn không?” Thịnh Như Khởi say sưa nói chuyện, tuy là nhìn Hạ An nói như vậy, nhưng không hiểu tại sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cô gái khác.

Thịnh tổng có lẽ không biết, ở trước mặt người ta làm trò hề đòi ngủ với vợ của người ta có bao nhiêu thú vị.

Diêp Quan cầm ly thủy tinh trong tay, thoáng siết chặt.

Thịnh Như Khởi quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, thấy khuôn mặt bình tĩnh của đối phương đang lạnh lùng nhìn mình.

Bỗng dưng có một cỗ áp suất thấp bao trùm lên bầu không khí.

Thấy phản ứng này của Diệp Quan, Thịnh Như Khởi nhếch môi cười: “Đừng nói cậu coi trọng cô bé kia nha?”
Diệp Quan nhìn chằm chằm Thịnh Như Khởi một lát, đáy mắt có chút gợn sóng, không nói gì.

“Cũng phải, có khi người có thể làm cậu coi trọng còn chưa được sinh ra.” Thịnh Như Khởi trêu chọc nói.

Nàng nhấp một ngụm rượu, nói mấy chuyện này với Diệp Quan đúng là nhàm chán, người ta cũng có tiếng là không dính khói bụi nhân gian mà.

Cho dù Diệp Quan một mình đến cuối đời, Thịnh Như Khởi cũng không thấy có gì lạ.

Nhưng nếu Diệp Quan thật sự cô độc một mình thì áy náy của nàng dành cho Diệp Quan vĩnh viễn không tiêu tan…
Tận sâu trong lòng, Thịnh Như Khơi luôn hy vọng sẽ có người thu phục Diệp Quan.

Quán bar ánh đèn lấp lánh.

Uống xong ly cuối cùng., Hạ An rầu rĩ gục đầu xuống bàn, cảm giác mệt mỏi chịu không được.

Thật ra từ lâu đã chán ghét cuộc sống kiểu này, nhưng chỉ có thể cắn răng vượt qua từng ngày.

Cuộc sống vẫn cứ lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn này.

Để Hạ An có thể chống đỡ đến tận bây giờ có lẽ là nhờ niềm tin, nàng vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày thoát ra được cảnh ngộ này.

Diệp Quan trông thấy bộ dáng hiện tại của Hạ An, ngoảnh mặt làm ngơ nhưng rồi lại theo bản năng mà chú ý.

Ban ngày ở bệnh viện, tối đến hộp đêm, Hạ tiểu thư thực sự nghĩ mình là người máy sao?
Qua hai ly rượu.

Thịnh Như Khởi có chút đứng ngồi không yên.

Diệp Quan thấy Thịnh Như Khởi đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Làm gì vậy?”
Hái hoa ngắt cỏ, quả thật là tác phong của Thịnh tổng.

Thịnh Như Khởi có bao nhiêu sức hút với phụ nữ, Diệp Quan biết rất rõ.

Nhưng trước kia Thịnh Như Khởi cũng không như vậy, không biết tại sao càng lớn càng ngả ngớn.

Tiếp đó, Diệp Quan liền thấy Thịnh Như Khởi lắc eo yểu điệu đi về phía Hạ An.

Diệp Quan cúi đầu, thất thần uống một ngụm nước, quả nhiên là vô vị, sau này không cần đến đây nữa.

Có người chạm vào bả vai của mình, Hạ An ngẩng đầu nhìn, là một người phụ nữ xa lạ.

Tuy rằng trước đây đã gặp Thịnh Như Khởi một lần nhưng Hạ An cũng không có ấn tượng, số lượng người nàng giao tiếp mỗi ngày quá nhiều.

“Không thoải mái sao?” Thịnh Như Khởi nửa ôm bả vai của Hạ An, cực kỳ dịu dàng, ái muội nhìn vào mặt đối phương.

Vẻ ngoài xinh đẹp, dưới giường dịu dàng, trên giường cường thế.

Đây là phong cachs trêu chọc gái trẻ của Thịnh Như Khởi, mà thiếu nữ mới lớn ai mà không thích kiểu này, cho nên xác xuất thành công cũng không thấp.

Hạ An mặt không cảm xúc, loại đến gần này nàng gặp mỗi ngày, chỉ là cùng người lạ thân mật quá mức làm cho nàng khó chịu, muốn kéo giãn khoảng cách.

“Đừng nhúc nhích, tóc rối này…” Thịnh Như Khởi đang muốn duỗi tay ra vuốt tóc Hạ An, bộc phát khí thế ôn nhu công của mình.

“Ra ngoài một chút.”
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện bên cạnh.

Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim khiến Thịnh Như Khơi mất hứng.

Nàng ngầng đầu nhìn thấy người đến thì hoài nghi mình hoa mắt, Trình Giảo Kim không phải ai khác mà là Diệp Quan nha?”
Diệp Quan đang cúi đầu nhìn Hạ An.

Hạ An đẩy Thịnh Như Khởi ra, nhấc mắt thấy rõ mặt Diệp Quan, sao chị ấy lại đến Dạ Sắc? Tiếng nhạc xập xình, Hạ An không nghe rõ Diệp Quan nói gì.

Diệp Quan lại mở miệng: “Ra ngoài với tôi một chút.”
“Dạ.” Hạ An hiểu ý, đứng lên đuổi theo Diệp Quan.

Thịnh Như Khởi ngồi trên sofa ngơ ngác một hồi, nửa đường bị phá đám, mà còn là bị Diệp Quan phá.

Thịnh Như Khởi chưa từng ngây ngốc đến vậy, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

Uống một hơi hết nửa ly rượu, nhìn bóng dáng hai người kia đang rời đi, tâm tình phức tạp.

Quá kỳ quái.

Vừa rồi thật sự là Diệp đại tiểu thu?
Bất quá, hiện tại Thịnh Như Khởi có thể khẳng định Diệp Quan cùng cô bé kia nhất định là có gì đó không đơn giản.

Ra khỏi quán bar ồn ào.

Gió đêm lạnh dần.

Hai người thả chậm bước chân rồi dừng lại.

Hạ An thấy suốt đường đi Diệp Quan không nói chuyện liền chủ động hỏi: “Diệp tổng, có chuyện gì sao?”
Ngoại trừ lúc cần thiết, Hạ An vẫn theo thói quen gọi cô là ‘Diệp tổng’.

Gọi thẳng tên thì thân mật quá, mà quan hệ của hai người cũng không thân đến thế.

Chuyện gì sao? Diệp Quan cũng không biết tại sao khi nhìn thấy Thịnh Như Khởi vuốt tóc Hạ An cô lại có hành động như vậy.

Mặc váy cộc tay bị gió thổi có chút lạnh, Hạ An xoa xoa cánh tay, bình tĩnh chờ Diệp Quan trả lời.

“Không phải cô nói làm thí nghiệm ở trường sao, sao lại ở đây?” Rốt cuộc Diệp Quan cũng mở miệng.

Nhưng vấn đề này hiển nhiên là dư thừa, làm thí nghiệm chỉ đơn giản là lý do Hạ An qua loa lấy cho có lệ để không về nhà thôi.

“Cái đó chỉ là nói cho bà ngoại nghe, hơn nữa chị cũng biết em là thêm ở đây mà.” Hạ An cũng chỉ giải thích như thế.

Nhìn khuôn mặt thanh thuần không rành sự đời này, thiếu chút nữa Diệp Quan thốt ra câu ‘Sau này không được đến nữa’.

Nhưng mà mỗi người đều có cuộc sống riêng, không có quyền can thiệp.

“Sao chị lại ở đây?”
“Đi với bạn.”
“Vậy chị tìm em có việc gì sao?” Hạ An hỏi lại lần nữa, nhớ tới tình huống lúc nãy, nàng cắn môi cười cười với Diệp Quan, thử hỏi: “Có phải chị sợ em bị người ta ăn đậu hủ không?”
Dù sao thì Diệp Quan cũng đã giải vây giúp nàng nhiều lần rổi.

Giờ phút này trên mặt Hạ An vẫn treo nụ cười hồn nhiên tươi đẹp, Diệp Quan nhất thười cũng lười để ý đến dáng vẻ này của nàng.

Biết rõ Thịnh Như Khởi muốn chiếm tiện nghi của mình mà còn không nhanh tay nhanh chân giữ khoảng cách, cũng không thèm đẩy ra.


Diệp Quan nhìn tư thế kia của Thịnh Như Khởi, giây tiếp theo còn không phải là ôm hôn sao?
“Em cũng không ngốc như vậy.” Nói gì thì nói đây cũng là quan tâm của Diệp tổng, Hạ An cười nói: “Cũng không phải lần đầu, em biết bảo vệ bản thân mà.”
Diệp Quan vẫn không nói gì.

Hạ An nhìn nhìn cũng không biết nói gì.

Dạ Sắc vắng lặng, đôi khi có chiếc ô tô chạy ngang qua.

Một chiếc, hai chiếc…
“Khi nào có thời gian?”
“Hả?” Hạ An nhìn nhìn Diệp Quan.

Diệp Quan thấp giọng: “Vãn Vãn muốn gặp cô.”
“Vài hôm nữa, hôm nay em đã gọi điện nói cho Vãn Vãn rồi.” Hạ An giải thích một tiếng, nhìn chăm chú Diệp Quan một hồi, thấy đối phương trầm mặc không nói, Hạ An cho rằng cô muốn gặp cô cũng chỉ có bấy nhiêu: “Không có gì thì em…”
“Khó chịu sao?” Diệp Quan đột nhiên hỏi.

Cô nghe được giọng Hạ An hơi khàn, thần sắc lại mệt mỏi, cộng thêm lúc nãy nằm bò lên bàn không nhúc nhích, tựa như sinh bệnh.

Tuy câu hỏi hờ hững, nhưng lại khơi dậy ấm áp trong lòng Hạ An, nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Quan.

Diệp Quan cũng nhìn vào mắt nàng, sạch sẽ trong suốt, khi cười rộ lên hai mắt như biết nói.

Chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt.

Tóc tai hai người đều bị gió đêm thổi cho hỗn độn.

Mãi không thấy nàng trả lời, chỉ là mỉm cười không tắt, Diệp Quan hỏi: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Giọng nói Hạ An vẫn khàn khàn mệt mỏi: “Chỉ là cảm thấy Diệp tổng cũng rất biết quan tâm người khác.”
Lời nói mang theo ẩn ý.

Từ lần trước Diệp Quan mang nàng về nhà, chuẩn bị thuốc mỡ cho nàng, Hạ An liền cảm giác được cô là một người ấm áp, chỉ là bên ngoài bao bọc một tầng băng, giống như một bức tường vô hình ngăn cản người khác đến gần.

Biết quan tâm người khác? Diệp Quan đương nhiên không đồng ý với ý kiến này, nhiều năm qua, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe được người khác đánh giá cô như thế.

Nụ cười tươi tắn vẫn không giẩu được mỏi mệt, mỗi khi Diệp Vãn phát sốt cũng là bộ dạng như vậy, một lớn một nhỏ cực kỳ giống nhau.

Diệp Quan nghĩ nghĩ, theo bản năng giơ tay lên, tựa như ngày thường sờ đầu Diệp Vãn, đặt tay lên trán Hạ An.

Động tác này rất bất ngờ, Hạ An sửng sốt một lát, sau đó nỗi lòng hơi loạn.

Nhìn chăm chú khuôn mặt Diệp Quan, dường như có một thứ cảm xúc không tên xen vào tim, Hạ An ngoan ngoãn đứng yên, tùy ý Diệp Quan áp lòng bàn tay sờ sờ trán nàng.

Chi là ngắn ngủi trong hai giây, Diệp Quan thu hồi tay, nhiệt độ bình thường.

Hạ An cũng quay về hiện thực, cười cười: “Em học y, bị sốt hay không em còn không biết sao?”
Dù cho là vậy nhưng Diệp Quan cũng không cho rằng Hạ tiểu thư biết thế nào là quý trọng thân thể: “Mệt thì về sớm nghỉ ngơi đi.”
Lại một câu quan tâm bất thình lình.

Diệp Quan cũng dần nhận ra mình quan tâm Hạ An quá nhiều.

Có lẽ là do cô thấy được bóng dáng đã từng của mình trên người Hạ An, cô hiểu tại sao nàng lại quật cường kiên trì đến vậy.

“Ừm.” Hạ An không hiểu vì sao người ít nói như Diệp Quan lại có thể một câu chọc vào tâm của nàng? Chị ấy rõ ràng là một khối băng, nhưng mình lại cảm thấy ấm áp.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đãnh gãy cuộc đối thoại của hai người.

“Em nghe điện thoại.” Giám đốc gọi tới, Hạ An nói vài câu với đầu dây bên kia liền vội vàng tạm biệt Diệp Quan.

Dáng người thon gầy biến mất trong màn đêm.

Để lại một mình Diệp Quan.

Thịnh Như Khởi đã đứng một bên nhìn tình cảnh này một hồi lâu, lúc đầu còn có chút khó tin, sau đó trên mặt dần dần hiện lên ý cười.

“Còn nói không coi trọng người ta.” Diệp Quan vừa xoay người, Thịnh Như Khởi đã đi đến bên cạnh cô, ý vị sâu xa cảm thán một câu.

“Về chưa?”
Thịnh Như Khởi cũng không thèm để ý câu nói của Diệp Quan: “Trước hết nói xem cậy với cô bé kia là quan hệ gì? Sao lại lo lắng cho người ta vậy?”
Rõ ràng là có vấn đề.

Đối mặt với dò hỏi của đối phương, Diệp Quan suy tư một lát rồi nghiêm túc mở miệng: “Trên pháp luật thì em ấy là vợ tôi.”
Ngữ khí hờ hững, Diệp Quan trực tiếp ngả bài với Thịnh Như Khởi, quan hệ giữa cô và Hạ An cũng không cần phải giấu Thịnh Như Khởi, sau này cũng có lúc cần gặp mặt nhau.

Lời vừa dứt, một mảnh im lặng, ‘quạ bay quạc quạc trên đầu’…
Thịnh Như Khởi cứng họng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Quan một lúc lâu mới xác nhận lỗ tai mình không lãng: “Cậu nói gì cơ? Cô ấy là…”
“Tôi với em ấy đã kết hôn.” Diệp Quan thay đổi cách giải thích.

“Cậu đang giỡn a?” Thịnh Như Khởi nửa tin nửa ngờ cười, như cái máy đọc lặp lại câu nói của Diệp Quan: “Cậu với cô ấy? Kết hôn?”
Vẻ mặt cùng giọng điệu của Diệp Quan cũng không có chút nào là đang nói giỡn: “Trong tháng này.”
Thịnh Như Khởi vốn nghĩ đêm nay Diệp Quan cùng người phụ nữ khác ám muội đã rất gì và này nọ rồi.

Ai ngờ kết quả còn kinh khủng hơn.

Đứng hứng gió lạnh để bình tĩnh lại, Thịnh Như Khởi bỗng nhiên nhớ lại cái gì đó: “…Thỏa thuận kết hôn?”
Diệp Quan cũng biết chuyện này sẽ không giấu được Thịnh Như Khởi, gật đầu thừa nhận: “Ừm, hợp đồng hôn nhân.”
Tâm tình Thịnh Như thoáng bình phục, nàng hiểu rõ Diệp Quan, đã bao giờ cô có ý định kết hôn đâu, đến cả nói chuyện yêu đương còn không có hứng.

Diệp Quan cũng không giấu lý do thỏa thuận kết hôn, là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của bà Lương.

“Mỹ nữ tổng tài cùng với em gái quán bar, chuyện tình của hai người mà kể ra cũng đủ truyền kỳ, bà ngoại của cậu có thể chấp nhận hả?” Thịnh Như Khởi kinh ngạc, mặc dù là thỏa thuận kết hôn thì Diệp Quan cũng không thiếu đối tượng, cô hoàn toàn có thể chọn một người có bối cảnh ưu tú như mình.

“Cô ấy vẫn còn là sinh viên.”
Vẫn còn là sinh viên? Thịnh Như Khởi muốn nói Diệp tổng vậy mà cũng xuống tay được, nhưng lại nghĩ đến lần trước mình hôn cô bé kia ở Dạ Sắc, tám phần mười cũng là sinh viên.

“Nếu chưa từng điều tra bối cảnh thì tôi sẽ kết hôn với người ta sao?” Sự tình phức tạp, Diệp Quan chỉ giải thích như vậy.

Cũng không tệ, Diệp Quan làm việc cẩn thận hơn mình rất nhiều, Nhưng Thịnh Như Khởi nhớ đến tình hình vừa rồi, bằng trực giác của phụ nữa, nàng cảm thấy Diệp Quan với cô bé kia không chỉ đơn giản như vậy.

Thịnh Như Khởi nghiêm túc nhìn Diệp Quan, như có lời muốn nói.

“Có gì thì nói thẳng.” Diệp Quan nói.

“Những gì tối nay tôi nói chắc cậu không để bụng đâu nhỉ? Tôi thật sự không biết đó là… vợ cậu, coi như tôi uống nhiều ăn nói linh tinh đi.” Thịnh Như Khởi nghĩ, ở trước mặt người ta đòi ngủ với cô vợ nhỏ của người ta, hèn chi Diệp tổng đứng ngồi không yên.

Lại nhớ đến phản ứng khi đó của Diệp Quan, Thịnh Như Khởi hít sâu một hỏi, như gặp chuyện lạ, nói: “Tôi biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu ghen nha…”
Ghen?? Diệp Quan cau mày: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi nghĩ nhiều?” Giọng nói của Thịnh Như Khởi tràn đầy sự nghi ngờ, từ khi bước vào Dạ Sắc, đôi mắt Diệp tổng liền dán lên người con người ta.

Lúc đó nàng còn buồn bực Diệp tổng đang nhìn cái gì, bây giờ thì rõ ràng rồi.

“Cậu cũng đừng nói cậu không có một chút hứng thú gì với người ta, tôi không tin.” Thịnh Như Khởi một mực khẳng định, một màn vừa nãy nàng cũng đã thấy, có bao giờ Diệp Quan để ý đến người khác như vậy đâu.

Diệp Quan mặt không biến sắc: “Chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác, không can thiệp cuộc sống của đối phương.”
Thịnh Như Khởi cười cười, ánh mắt vẫn hoài nghi.

Có câu, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, mà Thịnh Như Khởi hoàn toàn tự tin vào trực giác của chính mình.

Coi như là kết hôn giả thì cũng tránh khỏi việc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Thịnh Như Khởi không khỏi tò mò: “Thành thật mà nói, có một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy lắc lư trước mặt mỗi ngày, cậu cũng không có cảm giác gì sao? Không có… một chút kích thích muốn làm gì đó?
Thịnh Như Khởi nói chuyện cũng không lựa lời, tuy rằng nhỏ hơn Diệp Quan hai ba tuổi nhưng cũng đã là người trưởng thành.

Đối với việc những từ ngữ thô tục thường xuyên chạy ra từ miệng Thịnh Như Khởi, xưa nay Diệp Quan đều không cho là đúng, như Thịnh tổng lại đàng hoàng tự xưng đó là tình thú của nàng.


“Thịnh tiểu thư.” Diệp Quan nhìn về phía Thịnh Như Khởi, ánh mắt khinh thường: “Không phải ai cũng như cậu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thịnh Như Khởi bĩu môi, miệng thì thầm: “Người khác đều ba mươi như lang như hổ, đâu như Diệp tổng nhà chúng ta, thần tiên hạ phàm thanh tâm quả dục, xưa giờ đều không có nhu cầu sinh lý…”
Diệp Quan đã sớm quen với Thịnh Như Khởi như vậy.

Biết sẽ không đào được thêm gì từ miệng Diệp Quan, Thịnh Như Khởi cố ý âm dương quái khí hỏi lại Diệp tổng: “Nếu hai người là kết hôn giả, lại không can thiệp vào chuyện cá nhân của nhay, vậy tôi lên giường với cô bé ấy thì chắc cậu không để ý đâu ha?”
Một màn Thịnh Như Khởi trêu chọc Hạ An lúc nãy xượt qua đầu Diệp tổng, lại liên tưởng tới câu nói của Thịnh Như Khởi…
Thịnh Như Khởi nhướng mày chú ý tới từng phản ứng nhỏ nhất của Diệp tổng.

Qua vài giây, Diệp Quan nói: “Em ấy không có hứng thú với cậu.”
Quả nhiên nha…
Đến chết cũng không chịu thừa nhận là để ý.

Thịnh như khởi phát hiện trình độ muộn tao của Diệp Quan còn vượt xa tưởng tượng của mình, nhưng lại cảm thấy kết hôn giả có lẽ là chuyện tốt với Diệp Quan, ít nhất thì đời sống tình cảm luôn lặng lẽ của Diệp Quan sẽ có chút gợn sóng.

Có khi không cẩn thận còn khuấy lên bọt nước cũng hay.

“Sao cậu biết em ấy không có hứng thú với tôi?” Thịnh Như Khởi càng nói càng hang
“Không có hứng thú thì từ từ có, cậu biết mà, tôi rất kiên nhẫn với người đẹp.”
Diệp Quan vứt cho Thịnh Như Khởi moojt ánh mắt lạnh, tỏ vẻ mình không có kiên nhẫn nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ.

“Được rồi được rồi, tôi nói giỡn thôi cậu đừng tin.

Còn nữa, tôi phải thanh minh một chút, tôi không có hứng thú gì với vợ cậu hết, đêm nay chỉ là hiểu lầm thôi, tôi có cướp phụ nữ của ai thì cũng sẽ không đụng tới của cậu.”
Câu cuối cùng Thịnh Như Khởi nói rất thật tâm.

Diệp tổng độc thân vạn năm không dễ có được một đối tượng mờ ám bên cạnh.

“Nói đủ chưa?” Diệp Quan cắt lời Thịnh Như Khởi đang thao thao bất tuyệt.

Thịnh Như Khởi bất đắc dĩ nhún vai, cũng không còn tâm tình uống rượu nữa: “Về thôi, cho tôi quá giang.”
Diệp Quan đi trước về bãi đậu xe.

Chuyện tôi giả kết hôn cậu nhớ giữ bí mật.” Diệp Quan biết rõ Thịnh NHư Khởi sẽ không nói lung tung nhưng vẫn nhắc một câu.

“Biết, tôi không ngốc.”
Diệp Quan không nói thêm gì nữa.

Ô tô rong ruổi trên đường.

Vài phút sau, Thịnh Như Khởi mệ moit dựa vào ghế nhắm hờ mắt.

Lại nghĩ đến đêm nửa tháng trước.

Tính cách của bé kia mềm mại như đôi môi vậy, hôn một chút đã đỏ mặt, nghĩ đến hình ảnh đó, môi Thịnh Như Khởi nhẹ nhàng giương lên, cũng không biết có thể gặp lại hay không.

Thịnh Như Khởi đột nhiên thở dài.

“Có chuyện?” Diệp Quan nghe thấy tiếng thở dài của Thịnh Như Khởi, mà Thịnh tổng lại nói dạo này không có hứng thú với chuyện tình cảm, cô còn tưởng là vì buồn phiền công việc.

Thinh Như Khởi dựa vào ghế xoa xoa tán, miệng lẩm bẩm: “Nửa tháng trước tôi gặp một cô bé ở Dạ Sắc, vóc người và khuôn mặt đều bình thường, nhưng không hiểu tại sao… tôi cứ nghĩ đến em ấy?”
Nói đi nói lại vẫn là chuyện tình cảm.

Diệp Quan khinh thường hừ một tiếng, nhưng lời này không giống như lời sẽ thốt ra từ miệng Thịnh tiểu thư.

Tình cảm của Thịnh tổng ít khi nào được lâu dài, không chừng lần này cũng vậy, tương tư vài ngày rồi thôi.

Thịnh Như Khởi cũng cho là như vậy, nhưng hơn nửa tháng nay nàng đến Dạ Sắc không ít lần.

Lần đầu tiên đi bar đã bị người khác ôm eo cưỡng hôn, em ấy lại dễ thẹn thùng, đoán không chừng cũng không dám đi nữa.

Bất tri bất giác, Thịnh tiểu thư lại đắm chìm trong nụ hôn ngây thơ đêm hôm đó.

Bên trong xe an tĩnh một lúc.

“Diệp Quan.” Thịnh Như Khởi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Quan, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như đang là việc nói: “Nếu cậu có cảm giác với cô bé kia thì có thể thử xem sao.”
Đề tại lại chuyển lên người Hạ An.

Có cảm giác?
Diệp Quan cũng không biết bao lâu rồi mình chưa nghĩ đến vấn đề này, chứ đừng nói chi đối phương còn nhỏ hơn cô gần mười tuổi.

Cô cầm tay lái nhìn cảnh đêm trước mặt, nghiêm túc lái xe.

Thịnh Như Khởi cùng lắm là nghiêm túc được ba giây: “Chậc, cỏ nón cũng khá ok đó.”
Diệp Quan chỉ nghe chứ không để tâm tới.

“Không lẽ cậu định một mình cả đời thật à?”
“Một mình khá tốt.” Diệp Quan vẫn là câu nói này.

Mà trên thực tế, Diệp Quan cũng cảm thấy vậy, nếu gặp người không hợp thì cứ một mình, nhiều năm qua cũng như vậy, cô cũng quen rồi.

Thịnh Như Khởi nhìn chăm chú khuôn mặt Diệp Quan đánh giá một hồi, sau đó quay đầu nhìn về cửa kính phía trước.

Biết rõ có một số việc Diệp Quan không thích nhắc tới, nhưng Thịnh Như Khởi vẫn nhịn không được hỏi: “Có phải cậu vẫn không quên được cô ấy không?”
Chuyện cũ lại được đề cập đến.

Thịnh Như Khởi hỏi đến mười phần cận thẩn.

“không phải.” Cảm xúc của Diệp Quan không hề phập phồng, có lẽ chỉ là một tia bất đắc dĩ lướt qua, đây không phải là lần đầu tiên Thịnh Như Khởi hỏi cô như vậy.

“Vậy thì tại sao…” Thịnh Như Khởi không thể nghĩ thêm được lý do nào khác, tại sao đời sống tình cảm của Diệp Quan vẫn luôn như vậy, tại sao không bắt đầu một đoạn tình mới.

“Đang lái xe, yên lặng một chút.” Diệp Quan đánh gãy lời nàng.

Thịnh Như Khởi quả thực yên lặng theo lời Diệp Quan.

Một khi Diệp Quan đã không muốn nhiều lời thì có hỏi thêm cũng sẽ không có kết quả.

Tuy là bạn thân nhất của Diệp Quan nhưng Thịnh Như Khởi vẫn không nghĩ mình có thể hiểu rõ đối phương.

Thịnh Như Khởi quay đầu buồn bực nhìn ra cửa sổ.

Chuyện cũ nảy lên trong lòng, nhất thời phiền muộn.

Nếu như năm đó không phải do mình trẻ trâu, Diệp Quan có lẽ cũng không đến nỗi này.

_______
Đêm khuya, ô tô ngừng lại trong gara.

Cũng như mọi ngày, Diệp Quan lại về nhà một mình.

Diệp Vãn đã tắm xong, đang mặc áo bông ngồi trên sofa xem hoạt hình, dì Chu cũng ở bên cạnh.

Chỉ thấy có mỗi Diệp Quan, ánh mắt Diệp Vãn ảm đạm.

Trẻ con không giống người lớn, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.


Diệp Quan cởi áo khoác, tùy ý vắt lên sofa.

“Mami đâu ạ?”
“Không phải đã nói với con là mấy ngày nữa mới về sao.” Diệp Quan sờ sờ đầu Diệp Vãn: “Đi ngủ sớm đi.”
Chờ mong nho nhỏ tan biến, tuy Hạ An đã gọi điện nói hôm nay không về, nhưng đáy lòng Diệp Vãn vẫn hy vọng Diệp Quan có thể đưa Hạ An trở về.

Diệp Vãn muốn cáu kỉnh, lại cảm thấy giác mình không thể không hiểu chuyện nên đành nén lại, khó chịu trong lòng nên lạnh nhạt với Diệp Quan hơn thường ngày, ôm gấu bông chậm rì rì quay về phòng ngủ.

“Con bé giận rồi.” Dì Chu ngồi bên cạnh cười nói: “Dì đi dỗ nó.”
“Con đi được rồi, dì cũng đi nghỉ sớm đi.”
Tắm rửa xong, Diệp Quan không về phòng mình mà ghé qua phòng của Diệp Vãn, đứa nhỏ này thật sự đang không vui, bình thường nếu nói với con bé là ngủ cùng nhau thì sẽ vui đến nhảy cẫng lên, lăn mấy vòng trên giường.

“Vãn Vãn.” Diệp Quan nằm xuống giường, Diệp Vãn chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng nhỏ: “Sao lại không vui.”
“Con không có.” Diệp Vãn quật cường nói.

Chữ không vui viết đầy trên mặt, Diệp Quan nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc mềm mại của bé con, bộ dáng quật cường này của Diệp Vãn sao lại y chang người nào đó thế này?
Dư quang của Diệp Quan thoáng nhìn đến khoảng trống bên kia giường.

Đó là chỗ ngủ của Hạ An mỗi khi trở về
Hạ An không về nhà mỗi ngày, nhưng mỗi lần nàng tới thì Diệp Vãn sẽ lại quấn quýt đòi ngủ cùng hai người.

Lại nhìn đến gối đầu trống không, đột nhiên nhớ đến bộ dáng hi hi ha ha cười đùa của Hạ An cùng Diệp Vãn.

Người lớn như vậy còn có thể cùng một đứa nhỏ chơi đến quên trời quên đất, khó trách Diệp Vãn thích dính lấy nàng.

Bởi vì có sự xuất hiện của Hạ An, căn nhà này liền trở nên hoàn chỉnh hơn.

Diệp Vãn càng lúc càng thích cười, tinh thần của bà ngoại cũng tốt hơn.

Những thay đổi này Diệp Quan đều nhận ra.

Nhiều năm trước đây Diệp Quan cũng từng có suy nghĩ về cuộc sống như bao người khác.

Gặp được người mình thích, đúng thời điểm kết hơn, có một đứa con đáng yêu, người nhà đều bên cạnh, mọi thứ an ổn và bình yên.

Nhưng hiện thực và lý tưởng lại khác nhau một trời một vực.

Nhiều năm sau này Diệp Quan lại cảm thấy, có lẽ cô thích hợp một mình hơn.

Thời gian tí tách, cơn buồn ngủ kéo đến.

“Mẹ~” Nằm một lúc, Diệp Vãn vẫn là xoay người về phía Diệp Quan, mềm mại hỏi: “Có phải mẹ bắt nạt mami không? Tại sao mami không chịu về nhà?”
“Mami bận.” Diệp Quan chỉ có thể giải thích qua loa.

“Khẳng định là mẹ chọc mami giận rồi.” Diệp Vãn chắc chắn như thế, ở trong lòng Diệp Vãn, Hạ An là người tốt đẹp nhất thế giới.

Bé con nhớ đến mỗi khi mình tức giận sẽ muốn có người dỗ, liền quấn lấy Diệp Quan nói: “Mẹ dỗ dỗ mami đi, mami sẽ không giận nữa.”
“Không có giận.

Vài ngày nữa mami sẽ về.”
“Không muốn mà.” Diệp Vãn vẫn kiến trì: “Ngày mai mẹ đi đón mami về đi.”
“Nghe lời.”
Lại qua một lát…
Diệp Vãn vẫn còn nghĩ đến chuyện này, bé con bĩu môi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Con muốn méc bà cố, mẹ ăn hiếp mami.”
Diệp Quan bất đắc dĩ, xoa đầu Diệp Vãn dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Ngủ.”
_______
Lại là một ngày bận rộn, vì để tiết kiệm thời gian, mọi người đều ăn cơm trưa ở căn tin, từng người từng người vội vàng bước đi.

Hạ An bưng khay cơm ngồi xuống đối diện Kha Nhược Sơ.

.

Ngôn Tình Sắc
Kha Nhược Sơ gắp thức ăn nhưng không đưa lên miệng, ngây ngây ngốc ngốc, tâm tình không yên.

Hạ An nhìn thấy dạo này cô luon rầu rĩ, vốn tưởng là bị khoa cấp cứu dằn vặt, hiện tại cũng chuyển từ khoa cấp cứ sang nội khoa tiêu hóa mà vẫn còn mang bộ mặt này: “Thoát khỏi khoa cấp cứu còn không vui sao?”
“Vui chứ, cuối cùng cũng được giải thoát.” Kha Nhược Sơ hoàn hồn đáp, lại quan tâm đến tình huống của Hạ An: “Khoa ngoại bên cậu có vội không? Lão sư dễ nói chuyện không? Vị kia bên tớ dữ muốn xỉu…”
“Cũng tạm.” Cuối tháng mười, Hạ An từ khoa nội chuyển sang khoa ngoại.

Khoa ngoại bận hơn khoa nội rất nhiều, nhưng mục tiêu của Hạ An vẫn luôn là trở thành bác sĩ khoa ngoại, đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, lão sư hướng dẫn cũng rất chiếu cố nàng, thường xuyên cho nàng cơ hội quan sát học tập.

“Khoa ngoại nhất định rất bận.

Tớ thật khâm phục cậu, trước giờ chưa từng than mệt.”
“Than có thể hết mệt sao?”
Chỉ là nàng không quen oán giận.

Kha Nhược Sơ không biết nên nói gì nữa, cô hy vọng Hạ An sẽ than mệt với mình, hy vọng Hạ An yếu đuối với mình, vì nếu vậy thì ít ra cô sẽ có cơ hội mà an ủi, tới gần đối phương một chút.

Nhưng cố tình Hạ An lại là người luôn cậy mạnh, trời có sập xuống cũng muốn một mình khom lưng ra đỡ.

“Hạ An.”
“Hửm?”
“Chú ý nghỉ ngơi một chút, đừng để bản thân suy sụp.

Đừng suốt ngày nói mình có chừng mực, cậu xem bây giờ cậu mệt thành bộ dạng gì kìa.” Kha Nhược Sơ thấy khí sắc Hạ An hôm nay không tốt, càng đau lòng hơn, cô nghĩ một hồi lâu, vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng nói: “Bệnh viện đã quá nhiều việc rồi, tớ thấy cậ đừng đến Dạ Sắc nữa…”
“Quán bar cũng không loạn như trong tưởng tượng của cậu đâu, đừng lo lắng.” Hạ An an ủi ngược lại Kha Nhược Sơ, nàng đã từng giải thích với Kha Nhược Sơ không chỉ một lần.

“Nhưng mà… nhưng mà cũng không thể suốt ngày uổng rượu, hại sức khỏe lắm.” Ngoại trừ quan tâm thừa thải, Kha Nhược Sơ cũng không biết mình có thể làm được gì cho Hạ An.

“Tớ sẽ uống ít lại, ăn cơm đi.” Hạ An cầm đũa cúi đầu ăn.

Cũng như mọi ngày, Kha Nhược Sơ đã quen với việc yên lặng quan tâm Hạ An, chỉ cần lặng lẽ nhìn như vậy cũng đủ thỏa mãn.

Ánh mắt thoáng nhìn qua môi mỏng của Hạ An, mặt Kha Nhược Sơ có chút nóng, tháng trước khi hai người đang ở trong phòng tự học, cô thấy Hạ An gục đầu xuống bàn ngủ, suýt nữa đã nhịn không được mà hôn đối phương.

Nghĩ đến hôn…
Trong đầu Kha Nhược Sơ hiện lên tình cảnh đêm đó ở Dạ Sắc, cô bị người phụ nữ xa lạ ôm hôn.

Nụ hôn đầu cứ vậy mà mất đi.

Hiện tại cũng trôi qua nửa tháng, khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn còn lưu trong ký ức như vừa mới hôm qua.

Nhớ tới chi tiết nhỏ đêm đó, cô nghĩ có lẽ mình điên rồi, còn chủ động ôm đối phương mà hôn… mặt Kha Nhược Sơ thoáng chốc đỏ rực.

Cơm ăn chưa được một nửa thì Hạ An đã nhận được một cuộc điện thoại.

Đây cũng là chuyện bình thường, thực tập sinh ở bệnh viện như bọn họ đại khái cũng chỉ là chân sai vặt trong bệnh viện thôi.

“Nhược Sơ, tớ đi trước,”
“Hả, cậu ăn chưa xong mà? Có cần…” Kha Nhược Sơ chưa kịp trả lời thì đối phương đã biến mất trong tầm mắt.

Bận từ giữa trưa đến chạng vạng, Hạ An luôn không có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể uống nước trừ cơm.

5 giờ chiều, bác sĩ thực tập nối đuôi nhua vào phòng học, một chút nữa sẽ có một cuộc giải phẫu, là cắt bỏ ruột thừa, bác sĩ mổ chính là Kỳ Mộc Nghi vừa về nước gần đây.

Tuy Kỳ Mộc Nghi nhậm chứ tại bệnh viện Trường Nam không lâu, nhưng nhân khí khá cao, khoa ngoại vốn dĩ ít bác sĩ nữ, xinh đẹp ổn trọng mà y thuật lại cao nữa, rất khó để người khác không hoan nghênh.

Cho nên Kỳ Mộc Nghi vừa đến đã được nâng lên vị trí nữ vương khoa ngoại.

Bởi vì có Kỳ Mộc Nghi, Hạ An cảm giác bác sĩ thực tập đến quan sát giải phẫu đông hơn thường ngày rất nhiều.

Gây tê, rạch, cắt…
Hạ An quan sát cẩn thận từng thao tác một.

Trên bàn mổ, bình tĩnh xử lý đâu vào đấy, thú pháp thành thục, mỗi phân đoạn đều xử lý hoàn mỹ, danh xưng nữ vương khoa ngoại cũng không phải chỉ có tiếng mà không có miếng.

Nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm dao mổ của Kỳ Mộc Nghi, Hạ An phảng phất thấy được mục tiêu của bản thân.

Lý do nàng muốn trở thành bác sĩ rất đơn giản, sức khỏe của cha luôn không tốt, mẹ cũng vì vậy mà bỏ đi.

Từ khi đó, trong lòng Hạ An đã chôn xuống một hạt giống, nhưng khi đó còn nhỏ nên không hiểu, bất quá lớn lên nàng vẫn nguyện ý đi trên con đường này.

Hơn ba tiếng đồng hồ, giải phẫu thành công viên mãn.

Dưới tình huống tập trung tinh thần cao độ như vậy, đều là thử thách rất lớn đối với cả tinh thần lẫn thể lực, đây cũng là lý do tại sao khoa ngoại có rất ít bác sĩ nữ.

Hạ An là người cuối cùng rời khỏi phòng học, bởi vì cả ngày chưa ăn gì cho nên đầu hơi choáng.

Bước chân mệt mỏi đi tới phòng uống nước, Hạ An rót một ly nước ấm, lúc quay lại không chú ý tới phía sau còn có người, chút nữa là đụng vào người đó.


“Xin lỗi.”
“Không sao.” Là giọng nữ mềm nhẹ.

Hạ An ngẩng đầu lên: “Kỳ lão sư.”
“Ừm.” Kỳ Mộc Nghi mỉm cười trả lời.

“Chào ngài, em tên là Hạ An.” Hạ An chủ động giới thiệu, nàng rất quý trọng cơ hội học tập ở bệnh viện, hầu hết các tiền bối cũng rất thích những sịn viên khiêm tốn hiếu học: “Em vừa chuyển đến khoa ngoại trong tháng này, sau này xin nhờ lão sư chỉ bảo nhiều hơn.”
Hạ An, nghe có chút quên tai, lúc này Kỳ Mộc Nghi mới cẩn thận đanh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt: “Em chính là Hạ An?”
Hạ An hơi bất ngờ khi bị Kỳ Mộc Nghi hỏi ngược lại.

Kỳ Mộc Nghi giải thích: “À, giáo sư Tống cũng hay nhắc đến em với tôi.”
“Thật sao?” Giáo sư Tống là giáo sư hướng dẫn khoa ngoại của Hạ An.

“Bà ấy nói cô gái xinh đẹp chăm chỉ hiếu học nhất khoa ngoại chính là học trò cưng của bà ấy.” Kỳ Mộc Nghi gật gật đầu, dí dỏm nói: “Ừm, xem ra lão Tống nói không sai.”
“Cảm ơn lão sư.” Hạ An biết Kỳ Mộc Nghi đang gián tiếp khen mình: “Còn nữa, hôm nay lão sư phẫu thuật, em cũng được lợi không ít.”
Kỳ Mộc Nghi lấy sandwich đã hâm từ lò vi song ra, bận bịu đến giờ này còn chưa kịp ăn cơm, thấy sắc mặt Hạ An hơi tái liền trêu: “Lần đầu tiên quan sát giải phẫu phải không, sắc mặc quá kém, bị dọa sợ rồi à?”
“Không phải, có lẽ dạo này nghỉ ngơi không tốt.” Chắc phải dành một ngày nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay Hạ An đã bị nhiều người nói sắc mặt kém.

“Nữ bác sĩ muốn vào khoa ngoại cũng không được mấy người, em rất dũng cảm nha.” Kỳ Mộc Nghi thấy thân thể Hạ An nhỏ nhỏ gầy gầy, không khỏi cảm thán: “Nếu giáo sư Tống bận, sau này có gặp vấn đề gì thì có thể hỏi tôi.”
“Dạ, đến lúc đó ngài đừng chê em phiền nha.”
“Tôi biết gì sẽ nói đó, không giấu diếm nửa lời.

Tôi tan làm đây.” Kỳ Mộc Nghi thấy vẻ mặt tiều tụy của Hạ An, cười nói: “Em cũng về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Lão sư đi thong thả.”
Hạ An cầm ly nước nhìn Kỳ Mộc Nghi rời đi.

Tuy rằng Kỳ Mộc Nghi được xưng là nữ vương khoa ngoại, nhưng lại không có một chút tư thái nữ vương nào, cư xử với mọi người hiền hòa, khó trách được hoan nghênh đến vậy.

Nói đến nữ vương, Hạ An dựa lưng lên tường uống nước ấm, trong đầu hiện lên một khuôn mặt.

Diệp Quan.

Loại cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng, lúc nào cũng mang lại cảm giác cách xa vạn dặm, như một nữ vương cao cao tại thượng, dù cho Diệp Quan rất ít nói, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện thì khí tràng có thể trấn áp tất cả.

Đang thất thần thì điện thoại trong túi vang lên.

Hạ An lấy ra xem.

Thật đúng lúc, nữ vương gọi tới ra chỉ thị…
Nói là chỉ thị cũng không phải nói quá.

Diệp Quan rất hiếm khi chủ động liên hệ với Hạ An, chỉ cần Diệp tổng gọi tới, Hạ An liền biết đối phương cần mình diễn xuất.

Hạ An biết rất rõ quan hệ của hai người, chỉ là gặp dịp thì chơi, ngoại trừ chuyện này thì giữa hai người cũng không có chuyện gì khác để mà liên hệ.

______
Văn phòng, đèn đuốc sáng trưng.

Diệp Quan đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xa xăm, thu hết cảnh đêm phồn hoa của Nam Thành vào trong mắt.

“Đêm nay có về không?” Điện thoại vừa được nhận, câu đầu tiên Diệp Quan nói vẫn là lời này.

Diệp Vãn dạo này luôn nháo nháo muốn gặp Hạ An, mấy ngày liền rầu rĩ không vui.

Có sở trường thì cũng sẽ có sở đoản, sở đoản của Diệp Quan à, là không biết dỗ dành người khác.

“Đêm nay không về.” Hạ An siết nhẹ ly giaays trong tay, nàng nhìn đồng hồ, chút nữa còn phải đến chỗ cũ: “Chị nói với bà ngoại và Vãn Vãn, bệnh viện nhiều việc quá, ngày mai em sẽ về.”
Câu trả lời đúng như dự đoán.

“Đã biết.”
Hạ An còn chưa kịp nói gì, đầu giây bên kia đã truyền đến âm thanh bíp bíp.

Cuộc trò chuyện cứ vậy mà kết thúc.

Đây là… không vui sao? Hạ An thấy mình nghĩ nhiều rồi.

xưa giờ Diệp tổng đều lãnh đạm như vậy.

Nhìn chằm chằm cuộc gọi chưa đến 30 giây trên điện thoại, trong nháy mắt Hạ An có một loại ảo giác, ảo giác bản thân là một tra nữ, ngày nào cũng không về nhà ngủ, không quan tâm đến vợ con ở nhà.

Hạ An bất đắc dĩ cười cười, cất điện thoại vào túi, siết bẹp ly giấy trong tay ném vào thùng rác, bước nhanh ra khỏi phòng uống nước.

Cơn mưa thu mang theo cái lạnh, nhiệt độ ở Nam Thành lại hạ xuống.

Không khí ướt lạnh, Diệp Quan rời khỏi cao ốc JM mới phát hiện áo gió không đủ ấm, gió thổi một cái liền bị gió lạnh đánh úp.

Diệp Quan lái xe trên con đường quen thuộc, đi ngang qua khu đường vắng, cảnh sát đang kiểm tra nồng độ cồn, có chút tắc đường.

Điện thoại thông báo có cuộc gọi, Diệp Quan nghe máy: “Dì Chu, có chuyện gì vậy?”
“Diệp tổng, Vãn Vãn không chịu uống thuốc, dỗ như thế nào cũng không nghe.” Dì Chu lo âu nói.

Nếu không phải không còn biện pháp nào thì bà cũng sẽ không gọi cho Diệp Quan.

Mấy ngày nay nhiệt độ không khí hạ thấp, Diệp Vãn không cẩn thận nhiễm lạnh, hơi ho khan cảm mạo.

“Để con nói chuyện với con bé.”
Một lát sau, đầu giây bên kia truyền đến một giọng trẻ con: “Mẹ…”
“Sao lại không nghe lời? Mẹ sắp về đến nhà rồi.”
“Vậy mami đâu ạ?”
“Ngày mai mami về.”
“Con muốn mami cơ.” Diệp Vãn hít hít mũi, nhỏ giọng nói, bởi vì cảm mạo cho nên khi nói chuyện mang theo giọng mũi, nghe rất ủy khuất.

“Vãn Vãn ngoan, uống thuốc trước đã.”
Diệp Vãn nhỏ giọng nghẹn ngào, vẫn là câu kia: “Con muốn mami…”
Hai phút sau, Diệp Quan cúp máy, quay đầu xe.

_______
“Tiên nữ.” Ngải Mễ cũng vừa tan ca, nhận ra bóng lưng Hạ An, liền bước lên: “Đêm nay nghỉ sớm vậy?”
“Đâu thể ngày nào cũng mệt bở hơi tai như vậy.” Hạ An miễn cưỡng cười cười, giờ phút này đột nhiên dạ dày đau nhói.

“Chị có sao không?” Ngải Mễ thấy trạng thái của Hạ An không ổn.

“Không sao.” Hạ An lắc đầu.

“Đi ăn khuya không?”
“Không được…” Hạ An cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi, nàng khẽ cắn môi, cười nói: “Em đi trước đi.”
“Vậy em đi trước.”
Chờ cho Ngải Mễ đi xa, Hạ An mới cúi đầu cống tay lên tường, rốt cuộc cũng chịu hết nổi mà nôn ra.

Làm việc ở Dạ Sắc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu đến nôn.

Hạ An vẫn luôn cảm thấy bản thân có chừng mực, cảm giác chính mình có thể thong thả mà đối mặt với mọi thứ.

Nhưng mà hiện tại nàng nôn rất nhiều, xưa nay chưa từng chật vật như vậy.

Cúi đầu nhìn bãi nôn, Hạ An mất hết hồn hết vía, mũi có chút lên men nhưng nàng vẫn kiềm lại nước từ trong hốc mắt không cho tràn ra.

Không phải Hạ An chưa từng oán trách số phận của mình, tại sao nhân sinh của mình lại tràn đầy bụi gai.

Chẳng qua là thời gian trôi đi, nàng dần hiểu rõ có oán trách thì vẫn phải đối mặt với hiện thực.

“Ọe…” Lại nôn thêm một trận, Hạ An mới cảm thấy dễ chịu một chút, hai tay nàng vẫn chống lên tường, đứng thẳng người dậy, muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc quay người lại thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Hạ An không biết Diệp Quan đã đứng đó bao lâu, nhưng nàng biết bộ dạng chật vật của nàng đã bị người ta thu hết ào đáy mắt.

Đây là nỗi sợ lớn nhất của Hạ An.

Không trưng ra nụ cười hằng ngày, Hạ An mặt không cảm xúc, nàng không dám nhìn Diệp Quan.

Giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

“Cô đứng lại.” Diệp Quan chặn trước mặt Hạ An: “Đi đâu? Còn muốn uống nữa?”
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm khuya nhả 10 ngàn chữ, chúc mọi người dui dẻ.

[Dạ em cảm ơn, nhưng mà nhìn 10000 chữ em thấy sợ hãi, khiến cho em làm biếng type, em đau lưng đau cột sống đau mỏi vai gáy☹].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương