“Hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút đi nha.” Bà Lương tâm tình sung sướng, cười tủm tỉm kéo Diệp Vãn về phòng.

“Bà nội, cái này…” Hạ An vội vã muốn giải thích.

“Để tôi giải thích.” Diệp Quan thấp giọng gọi Hạ An lại, nhìn đầu tóc ướt nhẹp của nàng: “Cô ngủ ở phòng trên lầu hai, tôi đưa cô lên.”
Đây là biệt thự Diệp Quan mua cho bà Lương dưỡng bệnh, cả nhà vừa dọn vào ở không lâu, không khí xung quanh rất thích hợp để tịnh dưỡng.

Hạ An đứng ở cửa cởi giày cao gót, mang vào dép lê dùng một lần.

Hai chân của nàng mảnh khảnh nhưng xương cốt xinh đẹp, Diệp Quan chỉ cúi đầu nhìn thoáng thấy chân của Hạ An bị giày cao gót ma sát phồng rộp lên, bởi vì làn da trắng nõn cho nên rất dễ nhận thấy.

Phòng khách lầu hai rộng như phòng ký túc xá giành cho hai người.

“Chờ một lát có người đưa đồ vệ sinh cá nhân tới.” Diệp Quan đứng ở cửa, nói xong liền xoay người đi đến một căn phòng khác ở cùng tầng.

Ha An nhìn bóng lưng xinh đẹp của đối phương: “Diệp tổng.”
Diệp Quan hơi ngừng bước.

Thanh âm của Hạ An không lớn không nhỏ: “Cảm ơn.”
Diệp Quan ngừng một lát, nghiêng đầu nói: “Chuyện tôi nói, cô suy nghĩ kỹ đi.”
Hạ An cúi đầu không nói gì, tiếp theo tiếng đóng của nhẹ nhàng vang lên, chỉ còn lại một mình nàng.

“Cốc cốc cốc…”
Vài phút sau vang lên tiếng gõ cửa, Hạ An ra mở cửa thì thấy dì Chu mang đồ tới: “Hạ tiểu thư, đây là đồ dùng, ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Cảm ơn dì.” Hạ An nhận lấy, ngoài đồ vệ sinh với áo ngủ thì còn có một tuýp thuốc mở, nhìn kỹ, là thuốc tan máu bầm.

Đong cửa lại, Hạ An nhìn cổ tay của mình, ấn nhẹ vào có chút đau, nàng lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của vị Diệp tổng kia, lại nhìn đến tuýp thuốc mỡ trong tay, mím môi cười cười.

Có người, chỉ là bên ngoài lạnh nhạt.


Phòng ngủ lầu một, bà Lương phải kể chuyện cổ tích cho DIệp Vãn nghe, vậy mà tiểu gia hỏa lại ghét bỏ câu chuyện bà cố ngoại kể cũ rích, nhỏ giọng lèm bèm: “Con muốn ngủ với mẹ…”
“Đừng nháo, Vãn Vãn lớn rồi, phải hiểu chuyện.” Bà Lương đột nhiên vui tươi hớn hở hỏi bé con: “Bé ngoan, bà cố hỏi con một chuyện.”
“Dạ?”
“Dì tiểu Hạ có phải bạn gái của mẹ con không?”
Diệp Vãn mơ hồ: “Bạn gái là gì ạ?”
“Thì là…” Bà Lương cảm thấy mình hồ đồ rồi, đứa nhỏ mẫu giáo làm gì hiểu mấy thứ này, lại đổi giọng: “Vậy mẹ có nói với con để dì tiểu Hạ làm mẹ con không?”
Con ngươi của Diệp bé con lóe sáng: “Dì tiểu Hạ làm mẹ con, vậy là con sẽ có hai người mẹ?”
Mỗi lần họp phụ huynh, bạn bè trong lớp ai cũng có hai người phụ huynh đi họp, mỗi mình là có một người, Diệp Vãn cũng phát hiện mình không giống người ta, bé con không chỉ một lần hỏi Diệp Quan nhưng đến bay giờ mẹ vẫn không trả lời…
“Đúng vậy, về sau Vãn Vãn sẽ có hai người mẹ rồi.” Bà lương càng nói càng vui, tuổi này cũng không còn gì để truy cầu, chỉ là bà lo lắng cho Diệp Quan, đâu thể nào mà không kết hôn sống một mình, sớm mượn gì Diệp Vãn cũng lớn lên, làm sao bồi bên người cô cả đời.

Bà Lương biết rõ cách làm người của Hạ An, bác sĩ Hạ là một cô gái tốt hiếm có khó tìm, ngày trước nhập viện bà đã nghĩ, nếu Hạ An còn độc thân thì rất hợp với cháu ngoại mình, nhưng mà ngẫm lại hai người cách nhau gần mười tuổi, sợ là Diệp Quan không thích.

Chưa từng nghĩ đến đêm nay Diệp Quan trực tiếp dẫn con người ta về nhà, bà lão đương nhiên là cao hứng.

Diệp Vãn lẩm bẩm một hai câu, ôm gấu bông lim dim ngủ.

____
Căn phòng xa lạ, tắt đèn, một mảnh đen kịt.

Hạ An nằm trên giường trở mình rất nhiều lần, vùi mặt vào gối nhưng vẫn không thể ngủ được.

“Sau khi kết hôn, tôi có thể trả chi phí giải phẫu của cha cô, bao gồm cả tiền thuốc men sau này…”
Hợp đồng kết hôn.

Đêm khuy vắng lặng, Hạ An còn đang suy nghĩ đến chuyện này.

Tiền giải phẫu cần gấp khiến cho nàng làm việc quá sức, nếu tình hình khả quan thì tốt, mà lỡ không khả quan, phí trị liệu sau phẫu thuật chắc chắn là một cái động không đáy.

Hạ An rất rõ tình cảnh hiện tại của mình, công việc tại bệnh viện càng lúc càng nhiều, hơn nữa áp lực viêc học, càng lúc nàng càng không có thời gian đi làm thêm.

Chỉ là sẽ có biện pháp khác.


Hạ An vùi cả khuôn mặt vào gối, khó chịu đến thở không được mới ngửa đầu nhìn trần nhà, mở miệng thở hắt…
Đây chính là hiện thực, là cuộc đời của nàng, ngày mai thức giấc vẫn phải tiếp tục cười.

Từ rất nhiều năm trước đến bây giờ còn không phải như vậy sao? Khi đó còn nhỏ tuổi, cảm giác nếu như trời sập xuống thì mình sẽ đỡ không nổi.

Ít nhất là hiện tại, nàng làm được chuyện mình muốn làm, càng ngày càng đến gần mục tiêu, cũng có năng lực kiếm tiền rất tốt.

Chỉ là tạm thời khó khăn, so với người khác thì nàng có thể xem là may mắn lắm rồi.

Thật sự mệt mỏi, Hạ An rất nhanh chìm vào giấc ngủ…
Trong giấc mơ, vẫn là giọng nói kia.

“Hạ tiểu thư, cô độc thân chứ?”
“Em độc thân…” Hạ An chống cằm nhìn DIệp Quan, cố ý đưa khuôn mặt của mình sát gần đối phương, cố ý trêu chọc: “Diệp tổng, có phải chị muốn em làm bạn gái chị chứ?”
Vừa nói xong, đột nhiên môi bị Diệp Quan hôn lên, tim Hạ An đập không kiềm chế được, sau đó nhịn không được mà nhắm mắt thẹn thùng đáp lại nụ hôn của đối phương.

“Chúng ta kết hôn đi, tôi thích em.”
“Diệp tổng, chị…ưm…” Hạ An vừa muốn nói gì đó, lại bị Diệp Quan nâng mặt lần thứ hai hôn lên, mùi thơm của phụ nữ cùng với đầu lưỡi triền mien, làm cho người ta hãm sâu vào, muốn ngừng mà không được.

Bừng tình, mặt Hạ An nóng bừng.

Hạ tiểu thư trước nay chưa từng hôn môi, lần đầu tiên mơ thây mình cùng người khác hôn môi.

Mộng tỉnh, càm giác kia chân thật đến không thể phân rõ đâu là mơ đâu là thực.

Hạ An mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, tim vẫn đang đập thình thịch…
Phảng phất như cái hôn môi vừa nãy là sự thật.


Nước lạnh tạt lên mặt, cuối cùng Hạ An cũng khôi phục tỉnh táo.

Rửa mặt thay quần áo xong, vừa mở cửa phòng liền thấy Diệp Quan từ trong phòng đi ra, một thân y phục ông sở và trang điểm rất có phong phạm nữ vương, không thể không nói rằng khí chất của cô cực kỳ hợp mặc áo sơ mi.

Hai người chạm mặt ở cầu thang.

Hạ An đưa mắt nhìn một cái, cố tình lại nhớ đến giấc mộng ban sáng…
Quá xấu hổ.

Đối diện nhau vài giây mà Diệp Quan không lên tiếng.

“Sớm.” Hạ An nhẹ giọng.

Diệp Quan nhìn khuôn mặt tiều tụy này, có thể đoán được Hạ tiểu thư một đêm ngủ không ngon.

Cô gái này nụ cười đơn thuần, tâm tư lại trong sáng.

Cứ như vậy nhìn Hạ An một chút, Diệp Quan liền đi xuống lầu.

Hạ An sờ sờ tay mình, sáng sớm lại bị ném một đống băng vào mặt, nhìn Diệp Quan đang xuống lầu, Hạ An đỡ trán, vẫn còn thẹn thùng vì giấc mộng.

Nhà ăn dưới lầu, dì Chú đã bày ra bữa sàn, bà Lương với tiểu gia hỏa đã có mặt.

Thời tiết hôm nay không tệ, ánh nắng tươi sáng.

“Chào buổi sáng dì tiểu Hạ~” Diệp Vãn cột tóc đuôi ngựa, thay đồng phục nhà trẻ, khuôn mặt phúng phính cười rộ lên đáng yêu vô cùng.

Hạ An ngồi xổm xuống ôm lấy Diệp Vãn: “Chào buổi sáng Vãn Vãn, sớm vậy đã thay đồ đến trường rồi, ngoan quá.”
“Dạ, Vãn Vãn ngoan nhất.” Tính cách của Diệp Vãn rất dính người, nhưng mà ngày thường Diệp Quan rất nghiêm túc, tiểu gia hỏa đành thu liễm không dám đu bám, nay gặp Hạ An, không kiểng nể gì mà làm nũng, nhắm thẳng vào lòng ngực Hạ An cọ cọ.

“Tiểu Hạ, cùng ăn sáng đi.” Bà Lương nhiệt tình nắm chặt tay Hạ An.

“Bà nội, hôm nay con còn phải đến bệnh viên, đến giờ phải đi rồi.” Sáng nay Hạ An còn phải về ký túc xá thay đồ, không thể mặc váy ngắn đến bệnh viện làm việc.

“Ây da, ăn sáng có mất bao nhiêu thời gian đâu, ăn xong nói Diệp Quan đưa con đi.” Bà Lương nhìn Diệp Quan đang ngồi một bên: “Phải không, Quan Quan?”
Diệp Quan nhàn nhạt nhìn Hạ An: “Ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa cô đi.”

Bị một già một trẻ lôi kéo, Hạ An vẫn lưu lại ăn sáng.

Trên bàn ăn, Diệp Quan thình thoảng ngẩng đầu nhìn lên, thấy được bà ngoại rất thích Hạ An, đôi mắt tỏa sáng, cười đến mắt híp thành một đoàn.

Từ sau khi bị bệnh nặng, trong lòng bà dường như có một cái khúc mắt, lâu rồi Diệp Quan không thấy bà vui vẻ như vậy, tối hôm qua cô không trực tiếp phủ nhận Hạ An là bạn gái của mình, chính là muống bà lão vui vẻ một chút.

Diệp Quan rất ít khi đặt hy vọng vào chuyện gì, nhưng lần này đáy lòng cô xác thật hy vộng Hạ An có thể đồng ý.

Hôm nay dư dả thời gian, Diệp Quan tự mình lái xe đưa Diệp bé con đến nhà trwe, Hạ An cũng đi nhờ xe của Diệp tổng.

Diệp Quan lái xe ở phía trước, phía sau Hạ An ngồi với Diệp Vãn vừa nói vừa cười suốt cả một đường.

“Dì tiểu Hạ, dì đồng ý với con một chuyện được không?” Diệp Vãn còn nhỏ nhưng lanh lợi, đột nhiên dùng bộ dạng nghiêm túc nói chuyện với Hạ An.

“Vậy con nói cho dì biết là chuyện gì thử xem?”
“Dì đồng ý trước con mới nói.”
Hạ An cười, thầm nghĩ trong đầu tiểu quỷ này có thể có yêu cầu gì, chắc là mua kẹo gì gì đó thôi, sảng khoái đáp ứng: “Được, dì đồng ý với con, con nói đi.”
Diệp Quan nhìn gương chiếu hậu, cũng cẩn thận lắng nghe, cô muốn biết trong hồ lô của tiểu gia hỏa đang bán thuốc gì.

“Dì tiểu Hạ, dì làm bạn gái của mẹ con đi!” Diệp Vãn ôm cánh tay của Hạ An, chu chu miệng nhỏ làm nũng.

Tối hôm qua nghe bà cố nói, mẹ có bạn gái là mình sẽ có thêm mẹ, Diệp Vãn nhớ kỹ, tâm tư của trẻ con lúc nào cũng đơn giản như vậy.

Hạ An sợ ngây người, im lặng một trận, trẻ con bây giờ mở miệng đúng là… kinh người.

Diệp Quan nghe xong muốn cười, con nít ranh, không biết là học từ ai.

Hạ An nhìn Diệp Quan đang chuyên tâm lái xe phía trước, nhìn chằm chằm hỏi: “Diệp tổng, chị dạy con bé nói vậy à?”
Diệp Quan ném cho Hạ An một ánh nhìn khinh thường: “Tôi nhàm chán vậy sao?”
Tiểu gia hỏa nói linh tinh nên Hạ An cũng không thèm để ý, nàng nhéo nhéo mũi Diệp Vãn hỏi: “Tiểu khả ái, con biết bạn gái là gì không?”
“Bạn gái là, sau này dì tiểu Hạ sẽ là mẹ của con.” Diệp Vãn nhiêm túc giải thích với Hạ An, sau đó còn hỏi Diệp Quan một câu: “Mẹ, con nói đúng không?”
Bên trong xe một trận yên tĩnh.

Tiếp theo, Hạ An chỉ nghe thấy Diệp tổng cận trọng tỉ mỉ, nhẹ giọng nói: “Đúng…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương