Cùng Múa Với Sói
-
Quyển 1 - Chương 1: Bắt đầu đã tới
Chuyện xưa là như vậy
Trong địa lao ẩm thấp, dọc theo từng dãy bậc thang âm u từ trên thăm dò vào, là một không gian rộng lớn, ở đây không có nhà tù, cũng không có lính canh, chỉ có mấy tên đại hán nhìn chằm chằm, chính giữa vài tên đại hán có một ghế dựa lớn, bên trên ngồi một nam tử, hắn mặc áo dài nhẹ ngắn gọn màu đá xanh [1] , một ít tóc đen rủ xuống trên vai, chỉ dùng sợi tơ màu tím nhẹ nhàng buộc lại, đai ngọc quấn eo, một khối ngọc bội đỏ bừng, dùng tơ lụa màu xanh cột vào bên hông, nổi bật khí chất tốt đẹp của hắn, vạt áo choàng sợi tổng hợp bóng loáng rủ xuống tại mặt đất, một tay hắn tựa ở trên thành ghế, ngón tay tuyết trắng thon dài bám vào cằm, có vẻ vô cùng lười nhác, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía phạm nhân bị cột vào trên thập tự giá, tóc đen rủ xuống mặt mất trật tự, mặc một bộ lụa trắng lại lạnh lẽo như băng.
“Lão Tam cho nàng uống chung rượu độc, hẳn là có hiệu lực chứ?” Nam tử mặt ngọc môi ngọc, mắt như sao sáng, môi hồng răng trắng, phong độ nhẹ nhàng, nhưng thanh âm lại lạnh lùng dị thường, chằm chằm vào phạm nhân chật vật không chịu nổi trên thập tự giá, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Nam tử thanh niên bên cạnh hắn khom người đáp: “Chủ tử, có hiệu lực .”
Khoé môi nam tử cong lên, câu dẫn ra độ cong lạnh như băng.
“Chủ tử, ngài muốn tra tấn tiện nhân kia như thế nào?” Một nam tử khác thấp giọng hỏi.
Nam tử lạnh lùng thốt: “Ngươi nghĩ sao?”
“Dựa vào ý kiến của kẻ hèn, chủ tử căn bản không nên cứu nàng, để cho nàng bị hoàng thượng ban chết đi.” Hắn hung dữ nói.
“Nhưng, chủ tử mất sức của chín trâu hai hổ mới đánh bại nàng được, sao còn muốn cứu nàng?” Một nam tử khác trăm mối vẫn không có cách giải, hắn nhìn nhìn chủ tử của mình, trong nội tâm thầm nghĩ: “Lhông phải là chủ tử thấy tiện nhân kia tư sắc xuất chúng, muốn đem nàng chiếm làm của?”
Nghĩ đến đây, hắn rất là hưng phấn, “Chủ tử, theo ý ta, giết nàng cũng quá tiện nghi nàng, còn không bằng lưu nàng lại, trước phế bỏ võ công của nàng, sau đó lại hung hăng lăng nhục nàng, hắc hắc, dù sao nữ nhân này diện mạo không kém, khiến nàng làm công cụ ấm giường cho kẻ thù hận nghiến răng, chắc là phương pháp tốt nhất đối phó loại nữ nhân cao ngạo này.”
Nam tử cười ha ha: “Người hiểu ta, vẫn là Duẫn Phong.” Hắn quay đầu, nhìn về phía một thuộc hạ khác: “Nhất Thanh, luận võ nghệ, Duẫn Phong không kịp ngươi, nhưng so hung ác, ngươi còn kém xa a, cho nên đây cũng là ta là nguyên nhân ta cho Duẫn Phong làm thống soái tam quân. Ngươi mặc dù trên chiến trường dũng mãnh vô địch, nhưng còn có lòng dạ đàn bà, dùng người mặc kệ tài, nhân từ không chưởng binh, chính là đạo lý này.”
Nam tử gọi Nhất Thanh lập tức thần sắc nghiêm nghị, nhìn nam tử gọi Duẫn Phong, khom người nói: “Chủ tử, kẻ hèn biết sai rồi.”
Duẫn Phong thấy mình đoán trúng tâm tư chủ tử, có chút đắc ý, tiến thêm một bước nói: “Chủ tử, dựa vào tư sắc nữ nhân này, đem nàng an trí tại bên người chủ tử làm kỹ nữ chuyên chúc tốt thì tốt, nhưng, nàng dù sao cũng là Thái Tử Phi hoàng thượng tự tay hạ lệnh xử tử, ngài công nhiên đem nàng mang theo bên người, ngộ nhỡ bị người có tâm phát hiện —–“
“Yên tâm đi, hiện tại văn võ cả triều, cũng biết tiện nhân kia bị phụ hoàng hạ lệnh xử tử, cho dù gặp được nàng, ai còn dám hoài nghi nàng không chết? Sẽ chỉ nghi hoặc ở trong nội tâm trên đời này có người diện mạo giống nhau mà thôi.”
“Chủ tử anh minh.” Duẫn Phong không nói thêm gì nữa, trừng mắt nữ nhân trên thập tự giá, “Chủ tử, thời gian không còn sớm, có phải là cứu tỉnh nàng, sau đó lại mang đi?”
“Ừ. Trước cứu tỉnh nàng nói sau.”
Một chậu nước lạnh như băng hung hăng giội hướng phạm nhân bị cột hai tay hai chân, dưới sự kích thích của nước lạnh, phạm nhân yếu ớt, nàng cảm giác bụng toàn tâm đau đớn một hồi, đầu choáng váng lợi hại, nàng nhẹ nhàng động tay chân, phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, bụng đau dữ dội, đầu cũng choáng váng căng, không khỏi rên rỉ lên tiếng, tiếng rên rỉ này làm cho đầu nàng thanh tỉnh không ít, người cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Tròng mắt nàng đi lòng vòng bốn phía, bốn phía u ám, toàn thân lạnh đến phát run, không khỏi đánh cái rùng mình, đây là nơi nào? Nàng không phải đã chết rồi sao? Sao nàng còn sống?
Nàng giật giật tứ chi, phát hiện tứ chi bị dây sắt cột, không khỏi thấy thảm trong nội tâm, dùng sức kéo kéo, phát ra âm thanh chói tai lạnh như băng, nàng kinh ngạc ngẩng mắt, từ tóc đen mất trật tự ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy nam tử ngồi ở cách đó không xa thì không khỏi phát ra một hồi kinh hô: “Là ngươi?”
Nam tử thưởng thức nàng chật vật, cặp môi đỏ mọng mỹ lệ mím thành đột cong hoàn mỹ, “Không sai, là ta, thật bất ngờ, huh?”
Hắn nhìn gương mặt tuyết trắng, con ngươi sợ hãi của nàng, lạnh lùng cười: “Thái Tử Phi? A không, hiện tại ngươi không còn là thái tử phi cao cao tại thượng, ngươi chỉ là phạm nhân của ta.” Hắn nhìn nàng càng phát ra thần sắc sợ hãi, cười đắc ý: “Thật bất ngờ a? Thái Tử Phi đã từng uy phong lẫm lẫm, cũng sẽ có hôm nay?”
Bị trói trên chữ thập vây hãm, hai chân bị bó quá chặt chẽ, Thái Tử Phi nhìn khuôn mặt lạnh như băng khát máu của hắn, không khỏi thấy thảm trong lòng, nàng dùng sức giãy dụa, khiến dây sắt lạnh như băng trêu chọc mài da thịt nàng đến vết máu loang lổ.
Cổ tay đau đớn xa xa không có tuyệt vọng sợ hãi như trong lòng, ngọc dung của Lâu Ngọc Nhi trắng bệch, con ngươi thê thảm lại một mảnh cao ngạo, nàng dùng thanh âm tỉnh táo nói: “Được làm vua thua làm giặc, không có gì hay nói, muốn chém giết muốn róc thịt xin tự tiện. Ta Lâu Ngọc nhi hôm nay có kết cục này, chết cũng không oán ai? Bất quá, ngươi mơ tưởng nhìn đến ta cong đầu gối, như vậy, ta còn không bằng chết.” Nói, ngọc răng nàng hung hăng khẽ cắn, một cổ máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng tràn ra —
Phảng phất nằm mộng cả thế kỷ.
Sở Liên Nhi tỉnh lại, mở hai mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, dưới thân là giường cứng, trên đỉnh đầu là khăn phủ giường cũ kỹ, người sáng suốt xem xét cũng biết là dùng rất nhiều năm. Lại đảo mắt nhìn bài trí trước giường, cái bàn nhìn không ra màu sắc, một cây đèn nhỏ ở phía dưới bàn vuông, chỗ dựa vào tường có một cái tủ không lớn, trên cửa có hai song cửa sổ cũ kỹ, bên kia giường có giá rửa mặt, một cái khăn mặt đã rửa đến phát cũ —- lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, không khỏi buồn bực cực kỳ.
Đây là nơi nào?
Sở Liên Nhi nhăn lại lông mày kẻ đen mỹ lệ, cố gắng nghĩ, rốt cục nhớ tới, mình và mẫu thân cùng một nhà Thiển Nhạc đi bơi, từ trên núi té rớt vách, bên tai cảm giác tiếng gió o o, giống như vách núi này sâu không thấy đáy. Trong nội tâm nàng hoảng sợ muôn dạng, xong rồi, xong rồi, khuôn mặt mỹ lệ của mình nhất định sẽ bị ném thành thịt nát.
Sợ hãi quá độ khiến nàng sốc tim, ngất đi.
Tỉnh lại rõ ràng phát hiện mình còn chưa chết, toàn thân đều hoàn hảo vô khuyết, chỉ là cái chỗ này, nàng nhíu mày, đây là nơi nào? Là ai cứu nàng?
Còn có, y phục trên người nàng —- sao xem trái xem phải, cũng không như là y phục của người hiện đại?
Đang lúc nàng buồn bực thì cửa đã bị đẩy ra, nàng sợ hãi kêu lên một cái, vô ý thức nhìn qua.
Ngoài cửa tiến đến một thân ảnh thon dài, người này đầu đội kim quan hai rồng đoạt châu, mặc trường bào gấm hoa tơ kim tuyến màu trắng, tà áo nhẹ động, bên hông là một đai lưng hoa văn rồng bay, đeo ngọc màu tím đỏ, theo đi đường nhẹ nhàng lắc lư, chân mang giày mềm da dê màu trắng đáy đen.
Hai tay của hắn vác tại sau lưng, tư thế đi đường ưu nhã mà đẹp mắt, hảo một công tử nhẹ nhàng.
Nhìn kỹ mặt của hắn, hắn từ bên ngoài đi vào, mang vào ánh mặt trời bên ngoài, nghịch bắn phía dưới, không quá thấy rõ mặt của hắn, thẳng đến hắn đi đến trước giường, mới nhìn rõ mặt của hắn, không khỏi há to miệng, trong nội tâm thầm khen, nam nhân rất đẹp trai.
Chỉ là, nàng y nguyên không rõ, quần áo của hắn sao kỳ quái như thế?
Chẳng lẽ hắn đang quay phim?
Nhưng, loại nam nhân suất đến tận cùng này mình ở trên màn ảnh sao chưa bao giờ thấy qua?
Ánh mắt nam tử lạnh như băng cao thấp dò xét nàng, chằm chằm khiến toàn thân Sở Liên Nhi không được tự nhiên. Nàng không khỏi cúi đầu nhìn quần áo mình, uốn éo xoắn tay, lắp bắp hỏi: “Ách, vị đại ca kia, là ngươi đã cứu ta phải không?”
Ánh mắt nam tử lạnh như băng trở nên kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm nàng sau nửa ngày, con ngươi như ưng không buông tha biểu lộ mảy may nào trên mặt hắn, hắn lạnh lùng thốt: “Tỉnh.”
“Ừ, tỉnh.” Sở Liên Nhi nhìn qua hắn, phát hiện thần sắc người này quá lạnh băng, giống như nàng thiếu nợ hắn.
Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, sau nửa ngày, mới nói: “Ngươi là ai?”
Nàng nghe vậy ngẩng đầu lên, “Sở Liên Nhi.”
Ánh mắt nam tử đột nhiên nheo lại, Sở Liên Nhi nhịn không được rụt rụt thân thể, “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Sở Liên Nhi ngoan ngoãn trả lời: “Mười lăm tuổi .”
Đầu lông mày nam tử nhảy lên, hài lòng cong khóe môi, thì thào tự nói: “Xem ra chung độc có hiệu lực.”
“Ngươi nói cái gì? Đại ca.” Sở Liên Nhi không có nghe rõ.
Thần sắc nam tử nghiêm chỉnh, lại khôi phục thần sắc lạnh như băng, ánh mắt còn mang theo chán ghét nồng đậm, “Từ giờ trở đi, ta là chủ tử của ngươi, ngươi là thiếp thân nha hoàn của ta, ngươi tên là Sở Liên Nhi, năm nay —- mười tám tuổi.”
“A!” Sở Liên Nhi kêu sợ hãi, nhìn người này, không vui kêu lên: “Cái gì nha, ta rõ ràng mười lăm tuổi, sao biến thành mười tám? Còn có, ngươi là ai, dựa vào cái gì muốn bổn tiểu thư làm nha hoàn của ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai a? Nhiều nhất chẳng qua là diễn viên, có gì đặc biệt hơn người.” Nàng Sở Liên Nhi gia thế mặc dù so sánh trên không đủ, nhưng so với dưới luôn luôn dư a.
Nha hoàn, thiệt thòi hắn nghĩ ra được. Đây là niên đại gì.
Nam tử nghe được hai chữ “Diễn viên”, không khỏi giận dữ, “Tiện tỳ làm càn, ta chính là đương kim nhị hoàng tử, cư nhiên bị ngươi nói thành con hát thấp kém, thật to gan. Nếu không niệm tình ngươi mất đi trí nhớ, ta nhất định đánh ngươi.”
Sở Liên Nhi há to miệng, nửa ngày vẫn thẩn thờ.
Hắn, hắn nói cái gì? Hắn là nhị hoàng tử, ý tứ gì? Hắn diễn cái gì, hay là —–
Nàng chú ý đem tròng mắt nhìn về bài trí chung quanh, tuy gia cụ đều rất cổ xưa, nhưng xem xét cũng biết là chút ít lỗi thời, lại nhìn áo vải thô lụa trắng trên người mình —– nàng hét lên một tiếng.
Nam nhân nhìn phản ứng của nàng, vừa sợ vừa kỳ, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lạnh lùng thốt: “Còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó vài ngày sao?”
“Ngươi từ mười lăm tuổi liền bán mình vào phủ, đến nay đã có ba năm rồi, —- của ta —- nha đầu thông phòng, xem ra trước đó vài ngày lầm ăn độc dược, khả năng bị thương đầu óc, mất đi trí nhớ.”
Sở Liên Nhi lại ngạc nhiên lần nữa, nàng ở đâu mất đi trí nhớ, nàng rõ ràng nhớ rõ chính mình xuyên không đi tới địa phương quỷ quái này, rõ ràng mười lăm tuổi lại bị chỉ thành mười tám tuổi, rõ ràng là thân tự do, lại không giải thích được thành người này —- nha đầu thông phòng? Đây là chữ gì?
Sở Liên Nhi phát hiện đầu mình không hiểu được, nàng hoàn toàn bị làm cho hồ đồ.
Nam tử coi như chẳng muốn mở miệng nữa, liền phái tới một nha hoàn khác giải thích cho nàng, Sở Liên Nhi giờ mới hiểu được, nguyên bản, chính mình rõ ràng xuyên việt đến thời không này đã có ba năm rồi, làm thiếp thân nha hoàn (nha hoàn chuyên theo bên cạnh phục vụ riêng) của nhị hoàng tử cũng có ba năm rồi, nhưng, bởi vì trước đó vài ngày sinh bệnh, khiến nàng mất đi trí nhớ ba năm này, mà trí nhớ của mình lại nhảy qua ba năm này, chỉ nhớ chuyện trước khi mình xuyên không.
Tiểu nha hoàn nhìn nàng, thần sắc phức tạp, nhìn biểu lộ mờ mịt lại ngu ngơ của Sở Liên Nhi, muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng cắn môi nói: “Quá —- thương, Liên Nhi, ngươi không có gì ngại chứ? Nếu như thân thể tốt lắm, phải đi thay gia quét dọn thư phòng. Thư phòng gia, vẫn là việc của ngươi.”
Sở Liên Nhi ai oán nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu nha hoàn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới nàng đã mất đi trí nhớ, trả lời: “Ta gọi là Hồng Nhi, năm nay mười lăm tuổi.”
“Oh.” Sở Liên Nhi nhìn nhìn hai tay của mình, trắng trắng mềm mềm, bảo dưỡng non mịn, mười ngón non như xanh miết, móng tay mỹ lệ còn bôi dầu hồng hồng, cái này không phải tay làm nha hoàn?
Bay qua lòng bàn tay, hi vọng gì đều tan vỡ.
Chỉ thấy trên lòng bàn tay trắng trẻo non mềm của mình đều là kén thô dầy, trước kia nàng ở nhà thì cái gì đều không có.
Cái thân thể này cũng không phải nàng.
Nhưng, khi nàng phát hiện tay trái của nàng thì hi vọng của nàng lại tan biến lần nữa.
Chỗ đó có một vết sẹo màu trắng dài, đó là khi còn bé nàng bướng bỉnh, dùng dao gọt trái cây làm rách da, lưu lại vết sẹo.
Nàng nguyên lai tưởng rằng thân thể của nàng đã bị hủy diệt, linh hồn đến trên người cô gái cổ đại, nhưng, vết sẹo rõ ràng trên cổ tay của nàng đã chứng minh thân thể này, chính là bản tôn của nàng.
Nàng vừa đứng dậy, từ trên bàn cầm một cái gương mặt tràn đầy tro bụi soi, diện mạo mình trong kính mỹ lệ tuyệt luân, mắt phượng mũi ngọc, mặt ngọc da trắng, đâu còn có gương mặt ngây thơ? Mình trong kính rõ ràng chính là một nữ tử tướng mạo thành thục đầy đặn, dáng vẻ gầy còm non nớt trước kia còn đâu?
Vừa sờ lên mặt cùng bộ ngực của mình, lại than thở lần nữa, nàng quả thật tới đây ba năm rồi, hơn nữa mất đi nhớ. Ai —-
Giống như là ngày hôm qua, bộ ngực của nàng chỉ lớn như trứng luộc nước sôi, nhưng bây giờ, đã rất no đầy, hơn nữa rất có co dãn, cũng chỉ có thân thể thành thục mới có vú mỹ lệ này.
***
Cầm khăn mặt vừa lau bàn sách mộc đàn cao quý, vừa ai oán mà nghĩ , mình ở hiện đại rõ ràng là thiên kim tiểu thư áo cơm không lo, mặc dù không có phụ thân, nhưng yêu thương mụ mụ cho nàng cũng làm cho nàng hạnh phúc cực kỳ. Nghĩ tới đó, chính mình xuyên việt cổ đại, lại chỉ là nha hoàn nho nhỏ đáng thương.
Nàng Sở Liên Nhi thông minh lanh lợi, cơ trí siêu tuyệt, trước kia trong trường học tuy thành tích không như thế nào, nhưng chính là đại tỷ của tổ chức dưới mặt đất trường học, sao thay đổi địa phương, liền thê thảm như thế?
Quét dọn thư phòng? Hơn nữa còn phải quỳ trên mặt đất, dùng khăn lông ướt một tấc một tấc lau sàn nhà?
Ông trời, vong nàng a, nàng trong nhà làm gì làm những điều này?
Mặc dù đã tiếp nhận mình đã làm nha hoàn ba năm, nhưng nàng vẫn không có thói quen, thỉnh thoảng đụng rơi sách trên bàn, hoặc ném vụn bình hoa.
Bưng lấy bình hoa ngã thành vài miếng trên mặt đất, Sở Liên Nhi lại thở dài lần nữa, đây đã là thứ tư.
Tiếp tục như vậy nữa, nàng nhất định sẽ bị chủ tử của nàng cho loạn côn đánh chết.
Đang lúc nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất than thở thì bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân, nàng vô ý thức quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa tiến đến mấy nam tử, một vị cầm đầu mặc áo choàng màu xanh nhạt, tóc bó mũ vàng, môi xinh đẹp ướt át, mũi thẳng tắp, con ngươi sáng trong bóng đen như mực, mày kiếm xéo, quả thực chính là trên sách hình dung, mày kiếm mắt sáng môi hồng răng trắng, dáng người hắn cao dài, tuy nhiên gầy chút, nhưng gầy đến đẹp mắt, hắn cười rộ lên, quả thực chính là tức chết Tống Ngọc, đố kị chết Phan An.
Đông Ly Thuần tiến vào thư phòng đã được một đôi mắt đen như nước sơn nghênh tiếp, thần sắc không vui cực kỳ, khi thấy Sở Liên, thần sắc lại mang chán ghét cùng đắc ý.
“Ngươi ở đây làm cái gì?”
Mấy tên gia tướng sau lưng Đông Ly Thuần kinh dị nhìn qua Sở Liên Nhi, Liễu Nhất Thanh trong đó cười nhạo nói: “Vẫn là chủ tử lợi hại, xem bộ dáng yêu nữ giờ phút này, ở đâu còn có uy phong Thái Tử Phi lúc trước —–”
“Nhất Thanh, câm miệng.” Một thanh âm khác nghiêm nghị cắt đứt lời của hắn, võ tướng khác của Đông Ly Thuần, Tống Hưu. Hắn ngơ ngác ngắm nhìn Sở Liên Nhi, trong nội tâm khiếp sợ không hiểu, nữ tử mặc vải thô áo xanh, bộ dạng phục tùng trước mắt, thật là nàng?
Liễu Nhất Thanh không phục lẩm bẩm: “Ta nói chính là sự thật nha, nữ nhân này sớm đáng chết một vạn lần rồi, không biết chủ tử vì sao phải dùng hết trăm phương ngàn kế giữ tánh mạng nàng.”
Một nam tử khác gọi Mã Văn Trọng thì tại bên tai hắn trầm thấp thầm thì cái gì, chỉ thấy Liễu Nhất Thanh hừ lạnh, không cho là đúng: “Nữ nhân này có bản lĩnh gì? Ngoại trừ khuôn mặt ra, hoàn toàn là cái gì cũng sai.”
Tống Hưu ở một bên yên lặng không nói gì, vụng trộm dò xét Sở Liên Nhi, trong nội tâm phức tạp cực kỳ.
Đông Ly Thuần nhìn Sở Liên Nhi, phát hiện nàng đã ngây dại, không khỏi nhíu mày, chán ghét nói: “Ta đang hỏi ngươi.”
Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác trả lời: “A, ta đang quét dọn thư phòng.”
Ánh mắt của mọi người nhìn về bốn phía thư phòng, chỉ thấy bốn phía thư phòng bừa bãi, nghiên mực bị đánh nát rồi, trang giấy trên bàn sách cũng bị khiến cho lộn xộn, sàn nhà nguyên bản coi như sạch sẽ, có một số vết bẩn, trên mặt đất, còn có đồ sứ bể nát.
Cái này không phải đang quét dọn thư phòng, rõ ràng là bừa bãi.
Trên trán Đông Ly Thuần nhảy dựng nhảy dựng, hắn chịu đựng lửa giận trong lòng, lạnh lùng thốt: “Xem ra ngươi không thích hợp làm chuyện này, Tống Hưu, ngươi mang nàng đi sửa sang lại gian phòng của ta.”
Tống Hưu nghe vậy ngạc nhiên nhìn chủ tử, miệng ngập ngừng, lại trả lời: “Dạ!” Hắn nhìn về phía Sở Liên Nhi, chần chờ một lát, kêu lên: “Quá — Sở —- Liên Nhi —- cô nương, mời.”
Sở Liên Nhi thấy mình đánh nát bình hoa người ta, càng làm thư phòng lộn xộn, cũng không bị trừng phạt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian giương tươi cười thật to, nhĐông Ly Thuần, theo Tống Hưu rời đi thư phòng .
Đợi nàng vừa rời khỏi, Liễu Nhất Thanh liền cau mày: “Chủ tử, không ổn a, ngươi xem bộ dạng này của Tống Hưu, quả thực chính là còn xem yêu nữ như Thái Tử Phi mà đối đãi.”
Mã Văn Trọng cũng nghi trọng thuyết nói: “Đúng vậy a, nhị hoàng tử, Tống Hưu mặc dù trung thành và tận tâm với người, nhưng diện mạo yêu nữ này xác thực đủ đẹp, Tống Hưu từng là thủ hạ của nàng, hơn nữa tiểu tử này còn chưa cưới vợ, không phải bị yêu nữ —–”
Đông Ly Thuần nghe vậy thần sắc không thay đổi, thản nhiên nói: “Như vậy chẳng phải rất tốt, nếu như Tống Hưu thực yêu mến nàng, cũng có thể muốn nàng.” Gương mặt tuấn mỹ của hắn nổi lên biểu lộ âm lãnh, cười lạnh: “Thái Tử Phi đã từng cao cao tại thượng, nhưng bây giờ trái lại hầu hạ thuộc hạ của mình, chắc hẳn nàng —–” hắn chợt nhớ tới Sở Liên Nhi đã bị chung độc khống chế trí nhớ trước kia, không khỏi dừng một chút, nói: “Không cần nói nàng, nữ nhân này tạm thời giữ lại. Dù sao nàng đã không có điều kiện làm xằng làm bậy, đã không hứng nổi gió làm không nổi phóng đãng.”
Mọi người nghĩ nghĩ, đều đồng ý, xác thực, một Phượng Hoàng có lợ hại, tại không có móng vuốt hung mãnh, không có chỗ dựa cứng như núi, cũng chỉ bất quá là con gà gãy cánh.
Trong địa lao ẩm thấp, dọc theo từng dãy bậc thang âm u từ trên thăm dò vào, là một không gian rộng lớn, ở đây không có nhà tù, cũng không có lính canh, chỉ có mấy tên đại hán nhìn chằm chằm, chính giữa vài tên đại hán có một ghế dựa lớn, bên trên ngồi một nam tử, hắn mặc áo dài nhẹ ngắn gọn màu đá xanh [1] , một ít tóc đen rủ xuống trên vai, chỉ dùng sợi tơ màu tím nhẹ nhàng buộc lại, đai ngọc quấn eo, một khối ngọc bội đỏ bừng, dùng tơ lụa màu xanh cột vào bên hông, nổi bật khí chất tốt đẹp của hắn, vạt áo choàng sợi tổng hợp bóng loáng rủ xuống tại mặt đất, một tay hắn tựa ở trên thành ghế, ngón tay tuyết trắng thon dài bám vào cằm, có vẻ vô cùng lười nhác, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía phạm nhân bị cột vào trên thập tự giá, tóc đen rủ xuống mặt mất trật tự, mặc một bộ lụa trắng lại lạnh lẽo như băng.
“Lão Tam cho nàng uống chung rượu độc, hẳn là có hiệu lực chứ?” Nam tử mặt ngọc môi ngọc, mắt như sao sáng, môi hồng răng trắng, phong độ nhẹ nhàng, nhưng thanh âm lại lạnh lùng dị thường, chằm chằm vào phạm nhân chật vật không chịu nổi trên thập tự giá, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Nam tử thanh niên bên cạnh hắn khom người đáp: “Chủ tử, có hiệu lực .”
Khoé môi nam tử cong lên, câu dẫn ra độ cong lạnh như băng.
“Chủ tử, ngài muốn tra tấn tiện nhân kia như thế nào?” Một nam tử khác thấp giọng hỏi.
Nam tử lạnh lùng thốt: “Ngươi nghĩ sao?”
“Dựa vào ý kiến của kẻ hèn, chủ tử căn bản không nên cứu nàng, để cho nàng bị hoàng thượng ban chết đi.” Hắn hung dữ nói.
“Nhưng, chủ tử mất sức của chín trâu hai hổ mới đánh bại nàng được, sao còn muốn cứu nàng?” Một nam tử khác trăm mối vẫn không có cách giải, hắn nhìn nhìn chủ tử của mình, trong nội tâm thầm nghĩ: “Lhông phải là chủ tử thấy tiện nhân kia tư sắc xuất chúng, muốn đem nàng chiếm làm của?”
Nghĩ đến đây, hắn rất là hưng phấn, “Chủ tử, theo ý ta, giết nàng cũng quá tiện nghi nàng, còn không bằng lưu nàng lại, trước phế bỏ võ công của nàng, sau đó lại hung hăng lăng nhục nàng, hắc hắc, dù sao nữ nhân này diện mạo không kém, khiến nàng làm công cụ ấm giường cho kẻ thù hận nghiến răng, chắc là phương pháp tốt nhất đối phó loại nữ nhân cao ngạo này.”
Nam tử cười ha ha: “Người hiểu ta, vẫn là Duẫn Phong.” Hắn quay đầu, nhìn về phía một thuộc hạ khác: “Nhất Thanh, luận võ nghệ, Duẫn Phong không kịp ngươi, nhưng so hung ác, ngươi còn kém xa a, cho nên đây cũng là ta là nguyên nhân ta cho Duẫn Phong làm thống soái tam quân. Ngươi mặc dù trên chiến trường dũng mãnh vô địch, nhưng còn có lòng dạ đàn bà, dùng người mặc kệ tài, nhân từ không chưởng binh, chính là đạo lý này.”
Nam tử gọi Nhất Thanh lập tức thần sắc nghiêm nghị, nhìn nam tử gọi Duẫn Phong, khom người nói: “Chủ tử, kẻ hèn biết sai rồi.”
Duẫn Phong thấy mình đoán trúng tâm tư chủ tử, có chút đắc ý, tiến thêm một bước nói: “Chủ tử, dựa vào tư sắc nữ nhân này, đem nàng an trí tại bên người chủ tử làm kỹ nữ chuyên chúc tốt thì tốt, nhưng, nàng dù sao cũng là Thái Tử Phi hoàng thượng tự tay hạ lệnh xử tử, ngài công nhiên đem nàng mang theo bên người, ngộ nhỡ bị người có tâm phát hiện —–“
“Yên tâm đi, hiện tại văn võ cả triều, cũng biết tiện nhân kia bị phụ hoàng hạ lệnh xử tử, cho dù gặp được nàng, ai còn dám hoài nghi nàng không chết? Sẽ chỉ nghi hoặc ở trong nội tâm trên đời này có người diện mạo giống nhau mà thôi.”
“Chủ tử anh minh.” Duẫn Phong không nói thêm gì nữa, trừng mắt nữ nhân trên thập tự giá, “Chủ tử, thời gian không còn sớm, có phải là cứu tỉnh nàng, sau đó lại mang đi?”
“Ừ. Trước cứu tỉnh nàng nói sau.”
Một chậu nước lạnh như băng hung hăng giội hướng phạm nhân bị cột hai tay hai chân, dưới sự kích thích của nước lạnh, phạm nhân yếu ớt, nàng cảm giác bụng toàn tâm đau đớn một hồi, đầu choáng váng lợi hại, nàng nhẹ nhàng động tay chân, phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, bụng đau dữ dội, đầu cũng choáng váng căng, không khỏi rên rỉ lên tiếng, tiếng rên rỉ này làm cho đầu nàng thanh tỉnh không ít, người cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Tròng mắt nàng đi lòng vòng bốn phía, bốn phía u ám, toàn thân lạnh đến phát run, không khỏi đánh cái rùng mình, đây là nơi nào? Nàng không phải đã chết rồi sao? Sao nàng còn sống?
Nàng giật giật tứ chi, phát hiện tứ chi bị dây sắt cột, không khỏi thấy thảm trong nội tâm, dùng sức kéo kéo, phát ra âm thanh chói tai lạnh như băng, nàng kinh ngạc ngẩng mắt, từ tóc đen mất trật tự ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy nam tử ngồi ở cách đó không xa thì không khỏi phát ra một hồi kinh hô: “Là ngươi?”
Nam tử thưởng thức nàng chật vật, cặp môi đỏ mọng mỹ lệ mím thành đột cong hoàn mỹ, “Không sai, là ta, thật bất ngờ, huh?”
Hắn nhìn gương mặt tuyết trắng, con ngươi sợ hãi của nàng, lạnh lùng cười: “Thái Tử Phi? A không, hiện tại ngươi không còn là thái tử phi cao cao tại thượng, ngươi chỉ là phạm nhân của ta.” Hắn nhìn nàng càng phát ra thần sắc sợ hãi, cười đắc ý: “Thật bất ngờ a? Thái Tử Phi đã từng uy phong lẫm lẫm, cũng sẽ có hôm nay?”
Bị trói trên chữ thập vây hãm, hai chân bị bó quá chặt chẽ, Thái Tử Phi nhìn khuôn mặt lạnh như băng khát máu của hắn, không khỏi thấy thảm trong lòng, nàng dùng sức giãy dụa, khiến dây sắt lạnh như băng trêu chọc mài da thịt nàng đến vết máu loang lổ.
Cổ tay đau đớn xa xa không có tuyệt vọng sợ hãi như trong lòng, ngọc dung của Lâu Ngọc Nhi trắng bệch, con ngươi thê thảm lại một mảnh cao ngạo, nàng dùng thanh âm tỉnh táo nói: “Được làm vua thua làm giặc, không có gì hay nói, muốn chém giết muốn róc thịt xin tự tiện. Ta Lâu Ngọc nhi hôm nay có kết cục này, chết cũng không oán ai? Bất quá, ngươi mơ tưởng nhìn đến ta cong đầu gối, như vậy, ta còn không bằng chết.” Nói, ngọc răng nàng hung hăng khẽ cắn, một cổ máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng tràn ra —
Phảng phất nằm mộng cả thế kỷ.
Sở Liên Nhi tỉnh lại, mở hai mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, dưới thân là giường cứng, trên đỉnh đầu là khăn phủ giường cũ kỹ, người sáng suốt xem xét cũng biết là dùng rất nhiều năm. Lại đảo mắt nhìn bài trí trước giường, cái bàn nhìn không ra màu sắc, một cây đèn nhỏ ở phía dưới bàn vuông, chỗ dựa vào tường có một cái tủ không lớn, trên cửa có hai song cửa sổ cũ kỹ, bên kia giường có giá rửa mặt, một cái khăn mặt đã rửa đến phát cũ —- lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, không khỏi buồn bực cực kỳ.
Đây là nơi nào?
Sở Liên Nhi nhăn lại lông mày kẻ đen mỹ lệ, cố gắng nghĩ, rốt cục nhớ tới, mình và mẫu thân cùng một nhà Thiển Nhạc đi bơi, từ trên núi té rớt vách, bên tai cảm giác tiếng gió o o, giống như vách núi này sâu không thấy đáy. Trong nội tâm nàng hoảng sợ muôn dạng, xong rồi, xong rồi, khuôn mặt mỹ lệ của mình nhất định sẽ bị ném thành thịt nát.
Sợ hãi quá độ khiến nàng sốc tim, ngất đi.
Tỉnh lại rõ ràng phát hiện mình còn chưa chết, toàn thân đều hoàn hảo vô khuyết, chỉ là cái chỗ này, nàng nhíu mày, đây là nơi nào? Là ai cứu nàng?
Còn có, y phục trên người nàng —- sao xem trái xem phải, cũng không như là y phục của người hiện đại?
Đang lúc nàng buồn bực thì cửa đã bị đẩy ra, nàng sợ hãi kêu lên một cái, vô ý thức nhìn qua.
Ngoài cửa tiến đến một thân ảnh thon dài, người này đầu đội kim quan hai rồng đoạt châu, mặc trường bào gấm hoa tơ kim tuyến màu trắng, tà áo nhẹ động, bên hông là một đai lưng hoa văn rồng bay, đeo ngọc màu tím đỏ, theo đi đường nhẹ nhàng lắc lư, chân mang giày mềm da dê màu trắng đáy đen.
Hai tay của hắn vác tại sau lưng, tư thế đi đường ưu nhã mà đẹp mắt, hảo một công tử nhẹ nhàng.
Nhìn kỹ mặt của hắn, hắn từ bên ngoài đi vào, mang vào ánh mặt trời bên ngoài, nghịch bắn phía dưới, không quá thấy rõ mặt của hắn, thẳng đến hắn đi đến trước giường, mới nhìn rõ mặt của hắn, không khỏi há to miệng, trong nội tâm thầm khen, nam nhân rất đẹp trai.
Chỉ là, nàng y nguyên không rõ, quần áo của hắn sao kỳ quái như thế?
Chẳng lẽ hắn đang quay phim?
Nhưng, loại nam nhân suất đến tận cùng này mình ở trên màn ảnh sao chưa bao giờ thấy qua?
Ánh mắt nam tử lạnh như băng cao thấp dò xét nàng, chằm chằm khiến toàn thân Sở Liên Nhi không được tự nhiên. Nàng không khỏi cúi đầu nhìn quần áo mình, uốn éo xoắn tay, lắp bắp hỏi: “Ách, vị đại ca kia, là ngươi đã cứu ta phải không?”
Ánh mắt nam tử lạnh như băng trở nên kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm nàng sau nửa ngày, con ngươi như ưng không buông tha biểu lộ mảy may nào trên mặt hắn, hắn lạnh lùng thốt: “Tỉnh.”
“Ừ, tỉnh.” Sở Liên Nhi nhìn qua hắn, phát hiện thần sắc người này quá lạnh băng, giống như nàng thiếu nợ hắn.
Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, sau nửa ngày, mới nói: “Ngươi là ai?”
Nàng nghe vậy ngẩng đầu lên, “Sở Liên Nhi.”
Ánh mắt nam tử đột nhiên nheo lại, Sở Liên Nhi nhịn không được rụt rụt thân thể, “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Sở Liên Nhi ngoan ngoãn trả lời: “Mười lăm tuổi .”
Đầu lông mày nam tử nhảy lên, hài lòng cong khóe môi, thì thào tự nói: “Xem ra chung độc có hiệu lực.”
“Ngươi nói cái gì? Đại ca.” Sở Liên Nhi không có nghe rõ.
Thần sắc nam tử nghiêm chỉnh, lại khôi phục thần sắc lạnh như băng, ánh mắt còn mang theo chán ghét nồng đậm, “Từ giờ trở đi, ta là chủ tử của ngươi, ngươi là thiếp thân nha hoàn của ta, ngươi tên là Sở Liên Nhi, năm nay —- mười tám tuổi.”
“A!” Sở Liên Nhi kêu sợ hãi, nhìn người này, không vui kêu lên: “Cái gì nha, ta rõ ràng mười lăm tuổi, sao biến thành mười tám? Còn có, ngươi là ai, dựa vào cái gì muốn bổn tiểu thư làm nha hoàn của ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai a? Nhiều nhất chẳng qua là diễn viên, có gì đặc biệt hơn người.” Nàng Sở Liên Nhi gia thế mặc dù so sánh trên không đủ, nhưng so với dưới luôn luôn dư a.
Nha hoàn, thiệt thòi hắn nghĩ ra được. Đây là niên đại gì.
Nam tử nghe được hai chữ “Diễn viên”, không khỏi giận dữ, “Tiện tỳ làm càn, ta chính là đương kim nhị hoàng tử, cư nhiên bị ngươi nói thành con hát thấp kém, thật to gan. Nếu không niệm tình ngươi mất đi trí nhớ, ta nhất định đánh ngươi.”
Sở Liên Nhi há to miệng, nửa ngày vẫn thẩn thờ.
Hắn, hắn nói cái gì? Hắn là nhị hoàng tử, ý tứ gì? Hắn diễn cái gì, hay là —–
Nàng chú ý đem tròng mắt nhìn về bài trí chung quanh, tuy gia cụ đều rất cổ xưa, nhưng xem xét cũng biết là chút ít lỗi thời, lại nhìn áo vải thô lụa trắng trên người mình —– nàng hét lên một tiếng.
Nam nhân nhìn phản ứng của nàng, vừa sợ vừa kỳ, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lạnh lùng thốt: “Còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó vài ngày sao?”
“Ngươi từ mười lăm tuổi liền bán mình vào phủ, đến nay đã có ba năm rồi, —- của ta —- nha đầu thông phòng, xem ra trước đó vài ngày lầm ăn độc dược, khả năng bị thương đầu óc, mất đi trí nhớ.”
Sở Liên Nhi lại ngạc nhiên lần nữa, nàng ở đâu mất đi trí nhớ, nàng rõ ràng nhớ rõ chính mình xuyên không đi tới địa phương quỷ quái này, rõ ràng mười lăm tuổi lại bị chỉ thành mười tám tuổi, rõ ràng là thân tự do, lại không giải thích được thành người này —- nha đầu thông phòng? Đây là chữ gì?
Sở Liên Nhi phát hiện đầu mình không hiểu được, nàng hoàn toàn bị làm cho hồ đồ.
Nam tử coi như chẳng muốn mở miệng nữa, liền phái tới một nha hoàn khác giải thích cho nàng, Sở Liên Nhi giờ mới hiểu được, nguyên bản, chính mình rõ ràng xuyên việt đến thời không này đã có ba năm rồi, làm thiếp thân nha hoàn (nha hoàn chuyên theo bên cạnh phục vụ riêng) của nhị hoàng tử cũng có ba năm rồi, nhưng, bởi vì trước đó vài ngày sinh bệnh, khiến nàng mất đi trí nhớ ba năm này, mà trí nhớ của mình lại nhảy qua ba năm này, chỉ nhớ chuyện trước khi mình xuyên không.
Tiểu nha hoàn nhìn nàng, thần sắc phức tạp, nhìn biểu lộ mờ mịt lại ngu ngơ của Sở Liên Nhi, muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng cắn môi nói: “Quá —- thương, Liên Nhi, ngươi không có gì ngại chứ? Nếu như thân thể tốt lắm, phải đi thay gia quét dọn thư phòng. Thư phòng gia, vẫn là việc của ngươi.”
Sở Liên Nhi ai oán nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu nha hoàn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới nàng đã mất đi trí nhớ, trả lời: “Ta gọi là Hồng Nhi, năm nay mười lăm tuổi.”
“Oh.” Sở Liên Nhi nhìn nhìn hai tay của mình, trắng trắng mềm mềm, bảo dưỡng non mịn, mười ngón non như xanh miết, móng tay mỹ lệ còn bôi dầu hồng hồng, cái này không phải tay làm nha hoàn?
Bay qua lòng bàn tay, hi vọng gì đều tan vỡ.
Chỉ thấy trên lòng bàn tay trắng trẻo non mềm của mình đều là kén thô dầy, trước kia nàng ở nhà thì cái gì đều không có.
Cái thân thể này cũng không phải nàng.
Nhưng, khi nàng phát hiện tay trái của nàng thì hi vọng của nàng lại tan biến lần nữa.
Chỗ đó có một vết sẹo màu trắng dài, đó là khi còn bé nàng bướng bỉnh, dùng dao gọt trái cây làm rách da, lưu lại vết sẹo.
Nàng nguyên lai tưởng rằng thân thể của nàng đã bị hủy diệt, linh hồn đến trên người cô gái cổ đại, nhưng, vết sẹo rõ ràng trên cổ tay của nàng đã chứng minh thân thể này, chính là bản tôn của nàng.
Nàng vừa đứng dậy, từ trên bàn cầm một cái gương mặt tràn đầy tro bụi soi, diện mạo mình trong kính mỹ lệ tuyệt luân, mắt phượng mũi ngọc, mặt ngọc da trắng, đâu còn có gương mặt ngây thơ? Mình trong kính rõ ràng chính là một nữ tử tướng mạo thành thục đầy đặn, dáng vẻ gầy còm non nớt trước kia còn đâu?
Vừa sờ lên mặt cùng bộ ngực của mình, lại than thở lần nữa, nàng quả thật tới đây ba năm rồi, hơn nữa mất đi nhớ. Ai —-
Giống như là ngày hôm qua, bộ ngực của nàng chỉ lớn như trứng luộc nước sôi, nhưng bây giờ, đã rất no đầy, hơn nữa rất có co dãn, cũng chỉ có thân thể thành thục mới có vú mỹ lệ này.
***
Cầm khăn mặt vừa lau bàn sách mộc đàn cao quý, vừa ai oán mà nghĩ , mình ở hiện đại rõ ràng là thiên kim tiểu thư áo cơm không lo, mặc dù không có phụ thân, nhưng yêu thương mụ mụ cho nàng cũng làm cho nàng hạnh phúc cực kỳ. Nghĩ tới đó, chính mình xuyên việt cổ đại, lại chỉ là nha hoàn nho nhỏ đáng thương.
Nàng Sở Liên Nhi thông minh lanh lợi, cơ trí siêu tuyệt, trước kia trong trường học tuy thành tích không như thế nào, nhưng chính là đại tỷ của tổ chức dưới mặt đất trường học, sao thay đổi địa phương, liền thê thảm như thế?
Quét dọn thư phòng? Hơn nữa còn phải quỳ trên mặt đất, dùng khăn lông ướt một tấc một tấc lau sàn nhà?
Ông trời, vong nàng a, nàng trong nhà làm gì làm những điều này?
Mặc dù đã tiếp nhận mình đã làm nha hoàn ba năm, nhưng nàng vẫn không có thói quen, thỉnh thoảng đụng rơi sách trên bàn, hoặc ném vụn bình hoa.
Bưng lấy bình hoa ngã thành vài miếng trên mặt đất, Sở Liên Nhi lại thở dài lần nữa, đây đã là thứ tư.
Tiếp tục như vậy nữa, nàng nhất định sẽ bị chủ tử của nàng cho loạn côn đánh chết.
Đang lúc nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất than thở thì bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân, nàng vô ý thức quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa tiến đến mấy nam tử, một vị cầm đầu mặc áo choàng màu xanh nhạt, tóc bó mũ vàng, môi xinh đẹp ướt át, mũi thẳng tắp, con ngươi sáng trong bóng đen như mực, mày kiếm xéo, quả thực chính là trên sách hình dung, mày kiếm mắt sáng môi hồng răng trắng, dáng người hắn cao dài, tuy nhiên gầy chút, nhưng gầy đến đẹp mắt, hắn cười rộ lên, quả thực chính là tức chết Tống Ngọc, đố kị chết Phan An.
Đông Ly Thuần tiến vào thư phòng đã được một đôi mắt đen như nước sơn nghênh tiếp, thần sắc không vui cực kỳ, khi thấy Sở Liên, thần sắc lại mang chán ghét cùng đắc ý.
“Ngươi ở đây làm cái gì?”
Mấy tên gia tướng sau lưng Đông Ly Thuần kinh dị nhìn qua Sở Liên Nhi, Liễu Nhất Thanh trong đó cười nhạo nói: “Vẫn là chủ tử lợi hại, xem bộ dáng yêu nữ giờ phút này, ở đâu còn có uy phong Thái Tử Phi lúc trước —–”
“Nhất Thanh, câm miệng.” Một thanh âm khác nghiêm nghị cắt đứt lời của hắn, võ tướng khác của Đông Ly Thuần, Tống Hưu. Hắn ngơ ngác ngắm nhìn Sở Liên Nhi, trong nội tâm khiếp sợ không hiểu, nữ tử mặc vải thô áo xanh, bộ dạng phục tùng trước mắt, thật là nàng?
Liễu Nhất Thanh không phục lẩm bẩm: “Ta nói chính là sự thật nha, nữ nhân này sớm đáng chết một vạn lần rồi, không biết chủ tử vì sao phải dùng hết trăm phương ngàn kế giữ tánh mạng nàng.”
Một nam tử khác gọi Mã Văn Trọng thì tại bên tai hắn trầm thấp thầm thì cái gì, chỉ thấy Liễu Nhất Thanh hừ lạnh, không cho là đúng: “Nữ nhân này có bản lĩnh gì? Ngoại trừ khuôn mặt ra, hoàn toàn là cái gì cũng sai.”
Tống Hưu ở một bên yên lặng không nói gì, vụng trộm dò xét Sở Liên Nhi, trong nội tâm phức tạp cực kỳ.
Đông Ly Thuần nhìn Sở Liên Nhi, phát hiện nàng đã ngây dại, không khỏi nhíu mày, chán ghét nói: “Ta đang hỏi ngươi.”
Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác trả lời: “A, ta đang quét dọn thư phòng.”
Ánh mắt của mọi người nhìn về bốn phía thư phòng, chỉ thấy bốn phía thư phòng bừa bãi, nghiên mực bị đánh nát rồi, trang giấy trên bàn sách cũng bị khiến cho lộn xộn, sàn nhà nguyên bản coi như sạch sẽ, có một số vết bẩn, trên mặt đất, còn có đồ sứ bể nát.
Cái này không phải đang quét dọn thư phòng, rõ ràng là bừa bãi.
Trên trán Đông Ly Thuần nhảy dựng nhảy dựng, hắn chịu đựng lửa giận trong lòng, lạnh lùng thốt: “Xem ra ngươi không thích hợp làm chuyện này, Tống Hưu, ngươi mang nàng đi sửa sang lại gian phòng của ta.”
Tống Hưu nghe vậy ngạc nhiên nhìn chủ tử, miệng ngập ngừng, lại trả lời: “Dạ!” Hắn nhìn về phía Sở Liên Nhi, chần chờ một lát, kêu lên: “Quá — Sở —- Liên Nhi —- cô nương, mời.”
Sở Liên Nhi thấy mình đánh nát bình hoa người ta, càng làm thư phòng lộn xộn, cũng không bị trừng phạt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian giương tươi cười thật to, nhĐông Ly Thuần, theo Tống Hưu rời đi thư phòng .
Đợi nàng vừa rời khỏi, Liễu Nhất Thanh liền cau mày: “Chủ tử, không ổn a, ngươi xem bộ dạng này của Tống Hưu, quả thực chính là còn xem yêu nữ như Thái Tử Phi mà đối đãi.”
Mã Văn Trọng cũng nghi trọng thuyết nói: “Đúng vậy a, nhị hoàng tử, Tống Hưu mặc dù trung thành và tận tâm với người, nhưng diện mạo yêu nữ này xác thực đủ đẹp, Tống Hưu từng là thủ hạ của nàng, hơn nữa tiểu tử này còn chưa cưới vợ, không phải bị yêu nữ —–”
Đông Ly Thuần nghe vậy thần sắc không thay đổi, thản nhiên nói: “Như vậy chẳng phải rất tốt, nếu như Tống Hưu thực yêu mến nàng, cũng có thể muốn nàng.” Gương mặt tuấn mỹ của hắn nổi lên biểu lộ âm lãnh, cười lạnh: “Thái Tử Phi đã từng cao cao tại thượng, nhưng bây giờ trái lại hầu hạ thuộc hạ của mình, chắc hẳn nàng —–” hắn chợt nhớ tới Sở Liên Nhi đã bị chung độc khống chế trí nhớ trước kia, không khỏi dừng một chút, nói: “Không cần nói nàng, nữ nhân này tạm thời giữ lại. Dù sao nàng đã không có điều kiện làm xằng làm bậy, đã không hứng nổi gió làm không nổi phóng đãng.”
Mọi người nghĩ nghĩ, đều đồng ý, xác thực, một Phượng Hoàng có lợ hại, tại không có móng vuốt hung mãnh, không có chỗ dựa cứng như núi, cũng chỉ bất quá là con gà gãy cánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook