Cung - Mê Tâm Ký
-
Quyển 6 - Chương 5
Quyển 6 –
Trời sương óng ánh cất xuân tình
Có vài nữ nhân thà chết cũng muốn ở lại trong cung. Các nàng có đủ loại nguyên nhân, tóm lại là không muốn đi ra ngoài. Tỷ như Trịnh Phụng Viên, nàng ta đã không còn phụ thân để dựa vào, thân thích cũng không tiện nhờ vả. Cuộc sống ngoài cung đối với nàng ta mà nói rất khổ, nàng ta chỉ muốn ở lại đây sống yên ổn. Có khi cho dù gả cho một gia đình bình thường cũng không thấy có ngày lành, huống chi, nàng ta sớm đã thích ứng có người hầu hạ, không cần lo lắng cuộc sống gió táp mưa sa!
Còn có những người như Tĩnh Hoa Phu Nhân, nàng đã sớm xác định mục tiêu của mình chính là trung dung ổn định cùng với mượn nàng để củng cố địa vị xã hội của cả nhà. Về phần được sủng hay không, nàng cũng không để ý. Huống hồ Mạt gia đời đời ở kinh thành, cơ nghiệp vững chắc. Phụ thân Tĩnh Hoa Phu Nhân Mạt Lĩnh cho dù không phải trọng thần trong triều, cũng là quan lại danh môn. Nhất cử nhất động cũng có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, cho nên người như vậy, tuy là không coi chừng được, nhưng Phi Tâm cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Hơn nữa Phi Tâm cũng không ngại cho các nàng một không gian sinh tồn, trong cung luôn luôn là như thế, ít nhất triều đại này so với tiên đế thì nữ nhân thất sủng cầu tiến hơn nhiều.
Còn có một số người thì lại không muốn hao phí tuổi xuân, có ý đánh một trận. Nếu điều kiện phù hợp, như vậy Phi Tâm sẽ mượn mấy thứ nàng kinh doanh mấy năm nay cho các nàng hưởng lợi, chẳng qua là cái này cần thời gian tương đối dài, hơn nữa nàng sẽ không tùy tiện thả người đi ra ngoài giữ lại hậu hoạn, điểm ấy nàng không thể cho phép. Cho nên nàng luôn nắm lấy nhược điểm của đối phương, khiến cho các nàng cả đời đều an phận thủ thường. Làm sao khống chế người khác, là kỹ năng nàng học được gần sáu năm qua trong cung. Nàng biết Tuyết Thanh sẽ ngầm điều tra nàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng vẫn luôn giả ngây giả dại trước mặt thái hậu từ sau sự kiện hồi tháng ba.
Chuyện lừa gạt lúc trước là một nguyên nhân, thay đổi cách nhìn của thái hậu đối với nàng cũng là một nguyên nhân. Còn có một nguyên nhân nhớ mãi không quên, Lâm Tuyết Thanh là một nhân tố nguy hiểm. Nếu Lâm Tuyết Thanh bây giờ vẫn còn muốn đối phó nàng, như vậy thái hậu là người duy nhất có thể dựa vào. Bất quá hiện giờ Tuyết Thanh đã mất đi sự tín nhiệm của thái hậu, nếu còn muốn đối phó với nàng, cách mật báo đã vô dụng. Chỉ có thể để lộ khiến cho thái hậu tự mình đi thăm dò, nhưng hiện giờ, thái hậu căn bản sẽ không chủ động đi thăm dò chuyện gì của Phi Tâm! Bởi vì tất cả những món nợ lúc trước của Phi Tâm, trước đó Vân Hi đã vén lên sạch sẽ. Mà lúc này Phi Tâm đang có thai, lại được thánh sủng thắm thiết, quan trọng nhất là, từ lúc Phi Tâm tức ngực sinh ngốc, tính tình đại biến, từng bước từng thay đổi một cách vô tri vô giác cách nhìn của thái hậu, sớm đã không giống như ngày xưa.
Phi Tâm là một người vô cùng kiên nhẫn, về điểm này, nàng hoàn toàn thắng Tuyết Thanh. Nàng càng biết làm sao bắt được nhược điểm của đối phương! Cuối năm trong cung đều cực kỳ bận rộn, thời gian này, Tuyết Thanh lại càng bộp chộp. Nguyên nhân nàng ta nóng nảy có rất nhiều, người đã không thuận theo thế sự như thế, mọi việc đều khó rõ ràng. Tựa như một bàn cờ, một con đi sai thì cả ván cũng tẻ nhạt. Phi Tâm lần này thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục giữ thai của mình.
Phi Tâm cũng không đến Lai Nhân Cung, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào biến hậu cung rối loạn khiến hoàng thượng bực bội! Cho nên tiệc sinh nhật vừa qua, phàm là Tuyết Thanh làm việc có chỗ hở, nàng đều tiết lộ cho Tĩnh Hoa Phu Nhân, sau đó Tĩnh Hoa Phu Nhân ra mặt báo cáo với thái hậu, năng lực của Tĩnh Hoa Phu Nhân liền hiện ra. Hậu cung dần dần ổn thỏa, đồng thời sau đó Tuyết Thanh bị xem thường, khiến cho Tuyết Thanh không thể trút cơn giận dữ, chỉ có thể xuống tay với nhóm nô tài, lại càng bị cô lập hoàn toàn!
Tĩnh Hoa Phu Nhân cũng từ từ nhận ra, cái chứng tức ngực sinh ngốc này của Phi Tâm đã sớm khá lên. Nhưng nàng chỉ biết vui vẻ, không hề sợ hãi, cây đại thụ nàng sớm chọn đương nhiên càng vững chắc càng tốt.
Vân Hi có rảnh rỗi thì sẽ đi tản bộ cùng Phi Tâm, hai người thường thường cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau, ngôn ngữ đối với bọn họ mà nói thì có chút dư thừa. Hắn chỉ muốn ôm nàng, nhận lấy động lực từ nàng!
Trong Thể Phương Điện ở Cúc Tuệ Cung, trong lò gốm sứ ba tầng tám vòng, than đã cháy sạch. Tấm bình phong cũng đã thay thành hoa văn hàn mai, rượu hoa điêu được bày ra trên cửa sổ, thảm thêu nhung, lúc này có mấy tấm rèm được vén lên phân nửa, bên ngoài rèm nhũ đỏ bạc, sương óng ánh, tuyết đọng trên cây chưa tan, ánh mặt trời chói lọi, khiến những hoa văn tô điểm trên rèm đểu toả sáng lấp lánh ở trong điện.
Vân Hi lúc này đang tựa vào trên tháp, dựa vào cái đệm thật dày. Thường phục tử kim điểm lông, cổ tay áo cổ áo đều là lông chồn đen. Tóc dài búi cao, vẫn chưa cài quan. Hắn vén hai chân, tựa vào khuỷu tay, trên bàn là một chồng sớ, hắn thuận tay cầm một quyển lên xem. Ngày hôm qua đúng là mồng tám tháng chạp, tan triều sớm, cho công thần về nhà nghỉ lễ (*). Hơn nữa lại gần vạn thọ, mà vạn thọ xong thì đến tết ông Táo, giao thừa cùng với đại điển tháng giêng liên tiếp nhau.
(*) mồng tám tháng chạp: một ngày lễ truyền thống, dân gian gọi là “cháo mồng tám tháng chạp”, ngày trước dùng để chỉ việc cúng bái tổ tiên và thần linh, cầu xin được mùa và may mắn
Các nơi bận bịu chơi lễ. Tấu chương so với thường ngày cũng ít hơn nhiều. Mấy ngày nay Vân Hi cho người mang sớ sang Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm lúc này nằm tựa vào bên người hắn, mặc váy dài hồng nhạt điểm hoa mai, cân vạt tay áo mở rộng, cổ tay áo viền lông chồn đen, không cài đai lưng. Búi tóc nàng chỉ lấy một cây trâm bạch ngọc cố định. Nàng vốn cũng cầm một quyển sách trên tay. Nhưng lúc này bởi vì buồn ngủ mà quyển sách đã sớm tuột khỏi tay.
Vân Hi nhìn nàng. Lông mi dài tựa như cánh bướm, mũi khẽ động, môi mềm mại mịn màng. Quang ảnh bao quanh vô cùng mê người. Hắn hơi cúi người, đưa tay ôm chầm nàng, cúi đầu xuống khẽ cắn nàng.
Phi Tâm bị hắn ôm, nhất thời lim dim. Vân Hi tiện tay cầm lấy quyển sách nhét vào trong ngực nàng, sẵng giọng: “Cứ không nhìn nàng là nàng lại ngủ mất!”
Phi Tâm nghe xong thì đỏ mặt. Gần đây nàng có phần đen trắng điên đảo. Ban ngày ngủ nhiều, ban đêm lại không buồn ngủ. Vân Hi cảm thấy cứ như vậy thì làm ra vẻ mặc kệ, nhưng cũng không thành. Cả ngày ngủ lộn xộn cũng không phải là một cách điều dưỡng. Dứt khoát hôm nay giữa trưa liền đến ở với nàng ở Thể Phương Điện. Hắn xem sớ, nàng bên kia xem sổ tên.
Ai ngờ không bao lâu sau, Vân Hi vừa quay mắt đi thì Phi Tâm lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
“Nay ngày ngắn đêm dài. Ban ngày nàng ngủ ít thôi. Ban đêm hãy ngủ cho đã. Bằng không lại thiếu ngủ.” Vân Hi chỉ vào quyển sách trên tay nàng. “Nhanh nhanh xem xong cái này. Chúng ta ra ngoài đi dạo. Tránh cho nàng làm tổ mà ngủ gật!”
“Thần thiếp xem xong rồi, tên gì cũng thích hợp.” Phi Tâm nhẹ giọng nói, “Nhưng đếm tới đếm lui, bất quá cũng chỉ mười cái!”
Vân Hi nghe xong, đưa tay chụp tới, lập tức ôm cả người nàng ngồi trên đùi hắn, cầm tay nàng nhìn vào quyển sách: “Không sao, còn có cái khác nữa. Đến lúc đó cho lễ viện bên kia lo liệu cũng được!”
Phi Tâm nâng mắt nhìn hắn, lông mi lay động, môi hé mở muốn nói. Hắn ôm nàng, vỗ về bụng nàng: “Bên ngoài đã giải quyết rồi, bên trong tự nàng xử lý đi!”
Nàng im bặt, hơi hơi gật đầu. Mắt như thấm nước nho, làm hắn hôn lên mắt nàng. Hắn thấp giọng nói: “Phi Tâm, tháng giêng chúng ta lại đi hành cung Thang Nguyên.”
Mỗi khi hắn dùng hai chữ “chúng ta” này, nàng đều cảm thấy hết sức ấm áp. Nhất thời nhìn hắn mặt mày như họa, đường nét sáng sủa giống như được gia công tinh xảo, hai mắt sâu thẳm, có khi mát lạnh có khi thiêu đốt, chói mắt loá mắt lại càng sâu như biển. Mỗi khi nhìn ánh mắt của hắn, nàng đều không tự chủ được mà tim đập như điên, mà phần ký ức liền cuồn cuộn mà đến!
Hắn vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, đã vượt qua giới hạn quân thần. Trên đời này, chỉ có một người nàng nên dựa vào, đó là hắn!
Nếu như lòng trung thành có thể vững, si tâm không cần phải hỏi. Lúc này đây, Phi Tâm cảm thấy, lòng trung thành và sự si mê của nàng đã hợp lại thành một, đều yên ổn tĩnh lặng như nước!
“Nay con càng ngày càng lớn, làm sao mà đi được?” Phi Tâm cảm giác môi của hắn đang quét qua lông mày nàng, từ từ rơi xuống chóp mũi nàng, chậm rãi chuyển tới phủ lên bên mép nàng. Như là con mèo nhỏ nghịch ngợm, đang nhẹ nhàng trêu đùa một quả cầu lông, làm cho người ta ngứa ngáy lại miễn cưỡng.
“Thang Nguyên sơn minh thủy tú, lại có suối. Cho nàng ở đó tịnh dưỡng một thời gian, ở đâu sinh cũng được hết.” Hắn khẽ thì thầm, môi bất ngờ chuyển đến gáy nàng, không bỏ ra được. Cho dù bởi vì ở bên nàng mà dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa, lúc này cũng trở nên ôn hoà kiều diễm, cho dù chỉ là hôn lướt qua như vậy, uyển chuyển dựa sát vào nhau cũng có thể khiến cho người khác dễ chịu. Như thế đương nhiên không đủ, nhưng cảm thấy thoải mái, cho dù kiềm chế cũng có một loại cảm giác thành tựu, như là tư vị không ngừng nỗ lực vậy.
Bụng nàng đã hơi nhô lên, thân hình càng mượt mà, bộ ngực cũng đầy đặn không ít. Hắn xoa nhẹ, cảm giác được sự đầy đặn cao ngất, khiến tim hắn tê dại. Phi Tâm hơi run lên, nhịn không được mà đưa tay đẩy hắn. Hắn không có việc gì liền đi nghịch lửa, nhưng cái việc dập lửa rất phiền toái!
Nhất thời lại nghe hắn nói đến Thang Nguyên, Phi Tâm cũng hiểu được ý tứ của hắn. Trong khoảng thời gian này, Trương Mỹ Nhân và Hoà Tần đi chưa quá một tháng. Nàng biết Lâm Tuyết Thanh sẽ vùng dậy, hơn nữa bao nhiêu đại sự trong cung như sinh nhật vạn thọ năm mới, Lâm Tuyết Thanh tùy tiện đổi chức mà dẫn phát rồi chứa nhiều hậu quả, tất cả đều hiển hiện ra. Nếu Lâm Tuyết Thanh cho rằng nàng là đại địch, như vậy phỏng chừng cũng không nhịn nữa. Mà thành quả nàng muốn nghiệm thu cũng sắp rõ ràng!
Vân Hi cầm lấy tay nàng, trực tiếp phủ lên môi nàng, mở răng nàng quấn lấy đầu lưỡi của nàng, dây dưa nồng nhiệt và nóng bỏng. Hắn nắm chặt tay nàng, cánh tay khác thì giữ nàng lại không cho nàng lộn xộn, nhưng cẩn thận không lấn ép bụng nàng. Nàng hiện tại là phụ nữ có thai, Vân Hi lúc nào cũng đều ở nhắc nhở chính mình. Nhưng cứ nhịn như vậy thật là giày vò. Cho nên… hắn phải khiến nàng cảm động lây!
Trong khoảng thời gian này nàng ở hậu cung, hắn vẫn nóng ruột nóng gan, rõ ràng là tin nàng, nhưng cứ bất an lo lắng. Móc ruột móc gan như đày đoạ hắn, như vậy lúc này nàng phải cùng nhịn với hắn!
Vân Hi biết rõ điểm này, một mặt đáp ứng lời của Phi Tâm, mặc kệ nàng làm cái gì hắn đều để nàng quyết định. Nhưng về phương diện khác, lại không thể thay nàng quan tâm vướng bận!
Quy tắc trò chơi trong cung hắn rõ ràng nhất, hậu cung trong mắt hắn luôn là công cụ. Công cụ sinh con, công cụ tiêu khiển, công cụ tranh đấu. Nhưng bây giờ không giống vậy, hắn không muốn lại lợi dụng công cụ hậu cung này. Hắn muốn phía hậu cung ổn định, vậy nơi này cần sạch sẽ an toàn.
Cách Phi Tâm xử lý ôn hoà hơn hắn, nàng bằng lòng cho các nàng lựa chọn. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng là con cừu nhỏ mềm yếu có thể lấn lướt. Chẳng qua, hắn hơi lo lắng mà bị loạn thôi!
Bọn họ đều giống nhau, nàng là nữ nhân duy nhất hắn yêu. Hắn cho là mình sẽ không yêu cũng không có ai yêu, thật ra thì thứ này thật sự tồn tại. Tại nơi hoang vắng tàn nhẫn này, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, xây dựng “gia đình” của mình.
Trời sương óng ánh cất xuân tình
Có vài nữ nhân thà chết cũng muốn ở lại trong cung. Các nàng có đủ loại nguyên nhân, tóm lại là không muốn đi ra ngoài. Tỷ như Trịnh Phụng Viên, nàng ta đã không còn phụ thân để dựa vào, thân thích cũng không tiện nhờ vả. Cuộc sống ngoài cung đối với nàng ta mà nói rất khổ, nàng ta chỉ muốn ở lại đây sống yên ổn. Có khi cho dù gả cho một gia đình bình thường cũng không thấy có ngày lành, huống chi, nàng ta sớm đã thích ứng có người hầu hạ, không cần lo lắng cuộc sống gió táp mưa sa!
Còn có những người như Tĩnh Hoa Phu Nhân, nàng đã sớm xác định mục tiêu của mình chính là trung dung ổn định cùng với mượn nàng để củng cố địa vị xã hội của cả nhà. Về phần được sủng hay không, nàng cũng không để ý. Huống hồ Mạt gia đời đời ở kinh thành, cơ nghiệp vững chắc. Phụ thân Tĩnh Hoa Phu Nhân Mạt Lĩnh cho dù không phải trọng thần trong triều, cũng là quan lại danh môn. Nhất cử nhất động cũng có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, cho nên người như vậy, tuy là không coi chừng được, nhưng Phi Tâm cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Hơn nữa Phi Tâm cũng không ngại cho các nàng một không gian sinh tồn, trong cung luôn luôn là như thế, ít nhất triều đại này so với tiên đế thì nữ nhân thất sủng cầu tiến hơn nhiều.
Còn có một số người thì lại không muốn hao phí tuổi xuân, có ý đánh một trận. Nếu điều kiện phù hợp, như vậy Phi Tâm sẽ mượn mấy thứ nàng kinh doanh mấy năm nay cho các nàng hưởng lợi, chẳng qua là cái này cần thời gian tương đối dài, hơn nữa nàng sẽ không tùy tiện thả người đi ra ngoài giữ lại hậu hoạn, điểm ấy nàng không thể cho phép. Cho nên nàng luôn nắm lấy nhược điểm của đối phương, khiến cho các nàng cả đời đều an phận thủ thường. Làm sao khống chế người khác, là kỹ năng nàng học được gần sáu năm qua trong cung. Nàng biết Tuyết Thanh sẽ ngầm điều tra nàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng vẫn luôn giả ngây giả dại trước mặt thái hậu từ sau sự kiện hồi tháng ba.
Chuyện lừa gạt lúc trước là một nguyên nhân, thay đổi cách nhìn của thái hậu đối với nàng cũng là một nguyên nhân. Còn có một nguyên nhân nhớ mãi không quên, Lâm Tuyết Thanh là một nhân tố nguy hiểm. Nếu Lâm Tuyết Thanh bây giờ vẫn còn muốn đối phó nàng, như vậy thái hậu là người duy nhất có thể dựa vào. Bất quá hiện giờ Tuyết Thanh đã mất đi sự tín nhiệm của thái hậu, nếu còn muốn đối phó với nàng, cách mật báo đã vô dụng. Chỉ có thể để lộ khiến cho thái hậu tự mình đi thăm dò, nhưng hiện giờ, thái hậu căn bản sẽ không chủ động đi thăm dò chuyện gì của Phi Tâm! Bởi vì tất cả những món nợ lúc trước của Phi Tâm, trước đó Vân Hi đã vén lên sạch sẽ. Mà lúc này Phi Tâm đang có thai, lại được thánh sủng thắm thiết, quan trọng nhất là, từ lúc Phi Tâm tức ngực sinh ngốc, tính tình đại biến, từng bước từng thay đổi một cách vô tri vô giác cách nhìn của thái hậu, sớm đã không giống như ngày xưa.
Phi Tâm là một người vô cùng kiên nhẫn, về điểm này, nàng hoàn toàn thắng Tuyết Thanh. Nàng càng biết làm sao bắt được nhược điểm của đối phương! Cuối năm trong cung đều cực kỳ bận rộn, thời gian này, Tuyết Thanh lại càng bộp chộp. Nguyên nhân nàng ta nóng nảy có rất nhiều, người đã không thuận theo thế sự như thế, mọi việc đều khó rõ ràng. Tựa như một bàn cờ, một con đi sai thì cả ván cũng tẻ nhạt. Phi Tâm lần này thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục giữ thai của mình.
Phi Tâm cũng không đến Lai Nhân Cung, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào biến hậu cung rối loạn khiến hoàng thượng bực bội! Cho nên tiệc sinh nhật vừa qua, phàm là Tuyết Thanh làm việc có chỗ hở, nàng đều tiết lộ cho Tĩnh Hoa Phu Nhân, sau đó Tĩnh Hoa Phu Nhân ra mặt báo cáo với thái hậu, năng lực của Tĩnh Hoa Phu Nhân liền hiện ra. Hậu cung dần dần ổn thỏa, đồng thời sau đó Tuyết Thanh bị xem thường, khiến cho Tuyết Thanh không thể trút cơn giận dữ, chỉ có thể xuống tay với nhóm nô tài, lại càng bị cô lập hoàn toàn!
Tĩnh Hoa Phu Nhân cũng từ từ nhận ra, cái chứng tức ngực sinh ngốc này của Phi Tâm đã sớm khá lên. Nhưng nàng chỉ biết vui vẻ, không hề sợ hãi, cây đại thụ nàng sớm chọn đương nhiên càng vững chắc càng tốt.
Vân Hi có rảnh rỗi thì sẽ đi tản bộ cùng Phi Tâm, hai người thường thường cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau, ngôn ngữ đối với bọn họ mà nói thì có chút dư thừa. Hắn chỉ muốn ôm nàng, nhận lấy động lực từ nàng!
Trong Thể Phương Điện ở Cúc Tuệ Cung, trong lò gốm sứ ba tầng tám vòng, than đã cháy sạch. Tấm bình phong cũng đã thay thành hoa văn hàn mai, rượu hoa điêu được bày ra trên cửa sổ, thảm thêu nhung, lúc này có mấy tấm rèm được vén lên phân nửa, bên ngoài rèm nhũ đỏ bạc, sương óng ánh, tuyết đọng trên cây chưa tan, ánh mặt trời chói lọi, khiến những hoa văn tô điểm trên rèm đểu toả sáng lấp lánh ở trong điện.
Vân Hi lúc này đang tựa vào trên tháp, dựa vào cái đệm thật dày. Thường phục tử kim điểm lông, cổ tay áo cổ áo đều là lông chồn đen. Tóc dài búi cao, vẫn chưa cài quan. Hắn vén hai chân, tựa vào khuỷu tay, trên bàn là một chồng sớ, hắn thuận tay cầm một quyển lên xem. Ngày hôm qua đúng là mồng tám tháng chạp, tan triều sớm, cho công thần về nhà nghỉ lễ (*). Hơn nữa lại gần vạn thọ, mà vạn thọ xong thì đến tết ông Táo, giao thừa cùng với đại điển tháng giêng liên tiếp nhau.
(*) mồng tám tháng chạp: một ngày lễ truyền thống, dân gian gọi là “cháo mồng tám tháng chạp”, ngày trước dùng để chỉ việc cúng bái tổ tiên và thần linh, cầu xin được mùa và may mắn
Các nơi bận bịu chơi lễ. Tấu chương so với thường ngày cũng ít hơn nhiều. Mấy ngày nay Vân Hi cho người mang sớ sang Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm lúc này nằm tựa vào bên người hắn, mặc váy dài hồng nhạt điểm hoa mai, cân vạt tay áo mở rộng, cổ tay áo viền lông chồn đen, không cài đai lưng. Búi tóc nàng chỉ lấy một cây trâm bạch ngọc cố định. Nàng vốn cũng cầm một quyển sách trên tay. Nhưng lúc này bởi vì buồn ngủ mà quyển sách đã sớm tuột khỏi tay.
Vân Hi nhìn nàng. Lông mi dài tựa như cánh bướm, mũi khẽ động, môi mềm mại mịn màng. Quang ảnh bao quanh vô cùng mê người. Hắn hơi cúi người, đưa tay ôm chầm nàng, cúi đầu xuống khẽ cắn nàng.
Phi Tâm bị hắn ôm, nhất thời lim dim. Vân Hi tiện tay cầm lấy quyển sách nhét vào trong ngực nàng, sẵng giọng: “Cứ không nhìn nàng là nàng lại ngủ mất!”
Phi Tâm nghe xong thì đỏ mặt. Gần đây nàng có phần đen trắng điên đảo. Ban ngày ngủ nhiều, ban đêm lại không buồn ngủ. Vân Hi cảm thấy cứ như vậy thì làm ra vẻ mặc kệ, nhưng cũng không thành. Cả ngày ngủ lộn xộn cũng không phải là một cách điều dưỡng. Dứt khoát hôm nay giữa trưa liền đến ở với nàng ở Thể Phương Điện. Hắn xem sớ, nàng bên kia xem sổ tên.
Ai ngờ không bao lâu sau, Vân Hi vừa quay mắt đi thì Phi Tâm lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
“Nay ngày ngắn đêm dài. Ban ngày nàng ngủ ít thôi. Ban đêm hãy ngủ cho đã. Bằng không lại thiếu ngủ.” Vân Hi chỉ vào quyển sách trên tay nàng. “Nhanh nhanh xem xong cái này. Chúng ta ra ngoài đi dạo. Tránh cho nàng làm tổ mà ngủ gật!”
“Thần thiếp xem xong rồi, tên gì cũng thích hợp.” Phi Tâm nhẹ giọng nói, “Nhưng đếm tới đếm lui, bất quá cũng chỉ mười cái!”
Vân Hi nghe xong, đưa tay chụp tới, lập tức ôm cả người nàng ngồi trên đùi hắn, cầm tay nàng nhìn vào quyển sách: “Không sao, còn có cái khác nữa. Đến lúc đó cho lễ viện bên kia lo liệu cũng được!”
Phi Tâm nâng mắt nhìn hắn, lông mi lay động, môi hé mở muốn nói. Hắn ôm nàng, vỗ về bụng nàng: “Bên ngoài đã giải quyết rồi, bên trong tự nàng xử lý đi!”
Nàng im bặt, hơi hơi gật đầu. Mắt như thấm nước nho, làm hắn hôn lên mắt nàng. Hắn thấp giọng nói: “Phi Tâm, tháng giêng chúng ta lại đi hành cung Thang Nguyên.”
Mỗi khi hắn dùng hai chữ “chúng ta” này, nàng đều cảm thấy hết sức ấm áp. Nhất thời nhìn hắn mặt mày như họa, đường nét sáng sủa giống như được gia công tinh xảo, hai mắt sâu thẳm, có khi mát lạnh có khi thiêu đốt, chói mắt loá mắt lại càng sâu như biển. Mỗi khi nhìn ánh mắt của hắn, nàng đều không tự chủ được mà tim đập như điên, mà phần ký ức liền cuồn cuộn mà đến!
Hắn vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, đã vượt qua giới hạn quân thần. Trên đời này, chỉ có một người nàng nên dựa vào, đó là hắn!
Nếu như lòng trung thành có thể vững, si tâm không cần phải hỏi. Lúc này đây, Phi Tâm cảm thấy, lòng trung thành và sự si mê của nàng đã hợp lại thành một, đều yên ổn tĩnh lặng như nước!
“Nay con càng ngày càng lớn, làm sao mà đi được?” Phi Tâm cảm giác môi của hắn đang quét qua lông mày nàng, từ từ rơi xuống chóp mũi nàng, chậm rãi chuyển tới phủ lên bên mép nàng. Như là con mèo nhỏ nghịch ngợm, đang nhẹ nhàng trêu đùa một quả cầu lông, làm cho người ta ngứa ngáy lại miễn cưỡng.
“Thang Nguyên sơn minh thủy tú, lại có suối. Cho nàng ở đó tịnh dưỡng một thời gian, ở đâu sinh cũng được hết.” Hắn khẽ thì thầm, môi bất ngờ chuyển đến gáy nàng, không bỏ ra được. Cho dù bởi vì ở bên nàng mà dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa, lúc này cũng trở nên ôn hoà kiều diễm, cho dù chỉ là hôn lướt qua như vậy, uyển chuyển dựa sát vào nhau cũng có thể khiến cho người khác dễ chịu. Như thế đương nhiên không đủ, nhưng cảm thấy thoải mái, cho dù kiềm chế cũng có một loại cảm giác thành tựu, như là tư vị không ngừng nỗ lực vậy.
Bụng nàng đã hơi nhô lên, thân hình càng mượt mà, bộ ngực cũng đầy đặn không ít. Hắn xoa nhẹ, cảm giác được sự đầy đặn cao ngất, khiến tim hắn tê dại. Phi Tâm hơi run lên, nhịn không được mà đưa tay đẩy hắn. Hắn không có việc gì liền đi nghịch lửa, nhưng cái việc dập lửa rất phiền toái!
Nhất thời lại nghe hắn nói đến Thang Nguyên, Phi Tâm cũng hiểu được ý tứ của hắn. Trong khoảng thời gian này, Trương Mỹ Nhân và Hoà Tần đi chưa quá một tháng. Nàng biết Lâm Tuyết Thanh sẽ vùng dậy, hơn nữa bao nhiêu đại sự trong cung như sinh nhật vạn thọ năm mới, Lâm Tuyết Thanh tùy tiện đổi chức mà dẫn phát rồi chứa nhiều hậu quả, tất cả đều hiển hiện ra. Nếu Lâm Tuyết Thanh cho rằng nàng là đại địch, như vậy phỏng chừng cũng không nhịn nữa. Mà thành quả nàng muốn nghiệm thu cũng sắp rõ ràng!
Vân Hi cầm lấy tay nàng, trực tiếp phủ lên môi nàng, mở răng nàng quấn lấy đầu lưỡi của nàng, dây dưa nồng nhiệt và nóng bỏng. Hắn nắm chặt tay nàng, cánh tay khác thì giữ nàng lại không cho nàng lộn xộn, nhưng cẩn thận không lấn ép bụng nàng. Nàng hiện tại là phụ nữ có thai, Vân Hi lúc nào cũng đều ở nhắc nhở chính mình. Nhưng cứ nhịn như vậy thật là giày vò. Cho nên… hắn phải khiến nàng cảm động lây!
Trong khoảng thời gian này nàng ở hậu cung, hắn vẫn nóng ruột nóng gan, rõ ràng là tin nàng, nhưng cứ bất an lo lắng. Móc ruột móc gan như đày đoạ hắn, như vậy lúc này nàng phải cùng nhịn với hắn!
Vân Hi biết rõ điểm này, một mặt đáp ứng lời của Phi Tâm, mặc kệ nàng làm cái gì hắn đều để nàng quyết định. Nhưng về phương diện khác, lại không thể thay nàng quan tâm vướng bận!
Quy tắc trò chơi trong cung hắn rõ ràng nhất, hậu cung trong mắt hắn luôn là công cụ. Công cụ sinh con, công cụ tiêu khiển, công cụ tranh đấu. Nhưng bây giờ không giống vậy, hắn không muốn lại lợi dụng công cụ hậu cung này. Hắn muốn phía hậu cung ổn định, vậy nơi này cần sạch sẽ an toàn.
Cách Phi Tâm xử lý ôn hoà hơn hắn, nàng bằng lòng cho các nàng lựa chọn. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng là con cừu nhỏ mềm yếu có thể lấn lướt. Chẳng qua, hắn hơi lo lắng mà bị loạn thôi!
Bọn họ đều giống nhau, nàng là nữ nhân duy nhất hắn yêu. Hắn cho là mình sẽ không yêu cũng không có ai yêu, thật ra thì thứ này thật sự tồn tại. Tại nơi hoang vắng tàn nhẫn này, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, xây dựng “gia đình” của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook