Cung - Mê Tâm Ký
-
Quyển 5 - Chương 18
Quyển 5 –
Cùng nhau nhìn lại quá khứ (1)
Qua một hồi lại không nghe thấy động tĩnh gì, Tú Linh ở bên ngoài bắt đầu luống cuống, cứ thế mà muốn vọt vào, khiến Thường Phúc ôm cổ. Thường Phúc thấp giọng kêu: “Bà nội của ta, người yên tĩnh một chút đi? Chủ tử chúng ta có được ngày hôm nay không dễ! Người đừng có đi vào phá hư chuyện!”
Tú Linh thấy Uông Thành Hải dán lỗ tai vào, vô cùng chuyên tâm nghe ngóng ở góc tường. Sắc mặt nàng càng tím ngắt, thật là không còn cách nào khác, đành phải vặn lỗ tai Thường Phúc cho hả giận. Thường Phúc đau đến mức mặt muốn biến dạng, trừng mắt nói: “Người định vặn nô tài chết sao? Đến lúc đó đừng để nô tài lại dội sấm vào trong cung cho người coi!” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “nô tài” làm Tú Linh tức giận đến mắt trợn trắng!
Bên ngoài náo loạn cả buổi, yên tĩnh một hồi, bỗng nhiên Uông Thành Hải vẫy tay với Tú Linh, hắn nghe thấy bên trong hình như có tiếng hoàng thượng gọi người. Tú Linh vừa thấy đã bỏ Thường Phúc lại mà đi qua, Uông Thành Hải bên này vội vàng sai người bưng trà bánh giao cho Tú Linh.
Hoàng thượng luôn luôn để Uông Thành Hải tự mình xử lý. Nhưng bên trong có Quý Phi, Uông Thành Hải to gan đi vào thật rất không tiện. Thật ra thì Uông Thành Hải cảm thấy thói quen này của Quý Phi rất có ý tứ, chủ tử trong cung phần lớn trước khi tiến cung đều là hào môn quý tộc, Quý Phi ở nhà cũng là hô nô gọi tì. Nô tài cũng là một loại tài sản, có thể tùy ý sử dụng và phá hủy. Vào trong cung, quy chế cấp bậc càng thêm nghiêm minh, địa vị không ngừng tăng lên, nô tài bên người chỉ nhiều không ít, hầu hạ chủ tử khó tránh khỏi động chạm, chủ tử chỉ cần hưởng thụ thì thôi, làm sao để ý chuyện khác? Huống hồ thái giám đã tịnh thân, dồi dào sức lực hơn cung nữ, có một số chủ tử lại càng dựa vào thái giám, căn bản không cần kiêng kỵ trước mặt nô tài! Nhưng Quý Phi lại cực kỳ sĩ diện hảo, hơn nữa lại không quen để thái giám hầu hạ bên người. Uông Thành Hải đương nhiên biết điểm này của nàng, dứt khoát để cho Tú Linh tự mình đi vào.
Bên góc điện đều là ao hồ, lớn một cái, nhỏ có bốn năm cái, còn có tủ y phục hai mặt cùng gác lửng sánh đôi với suối nước nóng thơm mát. Lúc này Tú Linh đi vào, nhìn rèm sa rũ xuống, như sương như khói. Nàng không dám đi ra xa nhìn, chỉ mơ hồ thấy trên đài bên cạnh ao có bóng người! Vân Hi đang gối đầu lên thạch đài, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Phi Tâm đang ngủ thiếp bên cạnh hắn. Mới vừa rồi hai người ồn ào một trận, làm hại hắn lại muốn nàng, cuối cùng nàng ngay cả tắm cũng chưa tắm, cứ để hắn vắt khăn nóng xoa xoa rồi ngủ.
Nằm trên nền đá nóng rất mệt, thân thể Phi Tâm mềm nhũn thành ghềnh, hơi nóng khoan khoái, cả người cứ như tan chảy vậy, không bao lâu thì ngủ thiếp đi. Vân Hi ngủ một lúc thì cảm thấy miệng khô, vừa rồi hai người ầm ĩ trên tháp thành một đống lộn xộn, vốn chuẩn bị trà rượu ngon gấp mấy lần, nhất thời thấy nàng ngủ, hắn liền muốn uống trà.
Tú Linh chậm rãi bưng trà qua, Phi Tâm đang khoác áo choàng tắm của Vân Hi. Nàng đang ngủ trong lòng Vân Hi, vừa hay giúp hắn che một chút cảnh xuân! Chỉ có điều hắn cũng không để ý, Vân Hi từ nhỏ lớn lên ở trong cung, không ngại để lộ thân thể ở trước mặt nô tài, huống hồ hoàng đế lâm hạnh phi tần, đều phải được ghi chép lại. Nô tài ở trong mắt hắn trên cơ bản chính là công cụ có mục đích, lại nói tiếp, mấy năm nay hắn cũng đã bồi dưỡng một ít cảm tình với Uông Thành Hải. Hắn có vẻ tịch mịch, thái hậu năm đó tuy rằng dẫn hắn vào trong tâm cung nuôi nấng, nhưng dù sao cũng không thể như cha mẹ dân gian đối với con cái bình thường, từ nhỏ bên người hắn đã có nhiều nhóm nô tài lượn quanh, chỉ có chủ tớ không có bằng hữu. Nhưng thật ra Uông Thành Hải trước đây thái hậu thấy hắn lớn hơn hoàng thượng mấy tuổi, để lại bên người hoàng thượng chơi đùa lâu dài cũng được, cũng là bồi dưỡng một người ăn ý. Uông Thành Hải rất hiểu việc nhìn sắc mặt Vân Hi, không giống như nô tài khác một mực chỉ biết nghênh đón không hề thích thú. Hơn nữa đối với phương diện sinh hoạt của Vân Hi, sự chăm sóc của hắn có thể nói là vô cùng tỉ mỉ chu đáo, tạo thành thói quen cho Vân Hi.
Vân Hi biết một số tật xấu của Phi Tâm, vẫn cho nàng mấy bộ màu sắc và kiểu dáng phối hợp khác nhau. Hắn thuận tay chộp tới cũng không phân biệt là của ai. Có khi cũng không biết vì sao, hắn không tự chủ được mà nhân nhượng một ít thói quen nhỏ của nàng mà hắn cho rằng không cần thiết. Ngay cả Tú Linh cũng thấy, ngoại trừ kích động thì cũng có chút cảm động!
Trước kia hoàng thượng cứ nổi tính thì chẳng ngó ngàng gì tới, làm sao còn phân biệt được chính điện thiền điện phòng khách hành lang? Chỉ để ý niềm vui của bản thân, mặc kệ chết sống của Quý Phi. Quý Phi gãy răng nuốt máu (*), ba năm vùng vẫy cũng không chịu để cho nô tài tới gần người. Quý Phi ngoài mặt hoà nhã, hoàng thượng cũng không chịu cho nàng thể diện. Thái hậu lại từng bước ép sát, một mực lấy Quý Phi làm đầu thương, Quý Phi đạp chân lên vách núi, không một ngày sống yên ổn. Thường Phúc nói không sai, Quý Phi có được hôm nay quả không dễ!
(*) gãy răng nuốt máu: thành ngữ ý nói trải qua sự đau đớn, mất mát vô cùng lớn
Vân Hi nhìn lướt qua bên trong trà, đưa tay cầm lấy một chén nhấp một ngụm: “Trẫm ngủ ở đây một lát, tạm thời không ra.” Tú Linh gật đầu, nhẹ giọng đề nghị: “Vậy không bằng nô tì đưa thêm một chút nước sạch cho hoàng thượng?” Vân Hi đáp lại, nằm xuống sát bên Phi Tâm. Trong Càn Nguyên Cung cũng có một khối đá nóng như vậy, lớn hơn của nàng rất nhiều, chẳng qua hắn đã lâu không nằm ngủ trên đó. Hôm nay đột nhiên cảm thấy, cho dù ở trong cung cũng có thể cảm nhận được tinh khí núi non tươi đẹp, muốn xem đang mang tâm tình gì! Kiếp phù du bận rộn, nhưng thỉnh thoảng tranh thủ thời gian thật là sảng khoái khôn cùng!
××××××××××××
Phi Tâm ngày trước không ngủ trên khối đá này. Nàng ngại cứng. Có khi miễn cưỡng nằm một lát đã thấy muốn đi rồi. Nhưng hôm nay nàng lại có thể ngủ một giấc thoải mái như vậy, một chút cũng không cảm thấy cấn. Thậm chí còn có tác dụng tựa như giải lao. Khó trách mọi người nói đây thật tốt! Vân Hi cười nhìn nàng. Một thân biếng nhác, vẻ mặt đầy xuân tình. Quả thật người nhìn đến mê muội!
“Ngủ một buổi, lại ra nhiều mồ hôi. Ngâm một hồi đi!” Nói xong, hắn ôm nàng, thong thả đi đến bên cạnh ao, ngồi xuống dọc theo bậc thềm. Ngang lưng hắn là một chỗ nước xoáy, dòng nước dội lên Phi Tâm đang làm tổ trong lòng hắn. Hí nửa mắt ngâm dần trong nước lại có chút buồn ngủ. Nước ấm quả là thích hợp. Không giống như ao thuốc nóng kia, bên trong còn mang theo hương sen hương lan nhàn nhạt. Hơn nữa vừa rồi nàng cũng quá mệt mỏi, chỉ dựa vào một tí sức lực mà chống đỡ. Hắn ôm nàng cũng có phần nửa mê nửa tỉnh. Đưa một chén nước hoa hồng cho nàng từ từ uống hai ngụm giải mệt. Cơ bắp đường cong cả người hắn đều thả lỏng ra. Nắm tay nàng lượn qua lượn lại trong nước, giống như một đứa trẻ nghịch nước: “Nàng nghĩ thế nào mà xem loại sách này?” Hắn vẫn tò mò, cúi đầu nhìn nét mặt thẹn thùng của nàng.
Phi Tâm vừa mới tỉnh lại, cũng cúi đầu không nhìn hắn. Im lặng một hồi nàng mới nói khẽ: “Sách kia là hơn hai năm trước thần thiếp để Thường Phúc tìm giúp! Sau lại không biết ném ở đâu nên cũng không tìm ra. Ai ngờ lại rơi trong khe hở!” Mặt nàng đỏ tía, nàng thì thào. “Lúc ấy” là trước khi tiến cung, là vì muốn bắt chước Tuệ Quý Phi lâu dài. Thái hậu muốn mượn nàng lấy được tâm hoàng thượng, vì lúc ấy chỉ có Ninh Hoa Phu Nhân hộ giá. Nhưng nàng tiến cung hai năm cũng không có thành tích gì. Tuy rằng hoàng thượng theo ý của thái hậu, cũng lập nàng làm Quý Phi, nhưng thái độ với nàng không lạnh không nóng. Cả ngày chơi đùa với hoa, thái hậu cũng thấy nàng không có năng lực!
Sau lại đơn giản sai Phi Tâm làm chút việc loại trừ đám phi tần. Rõ ràng đã muốn vứt bỏ nàng. Trước lợi dụng địa vị cao của Phi Tâm đả kích một số phi tần bà không vừa mắt. Cũng như lại lấy một người khác tùy tiện làm nàng xuống đài.
Phi Tâm nhìn ra ý đồ của thái hậu, nhưng nàng lại không thể phản kháng. Biết rõ còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục thân bại danh liệt, cho nên lúc ấy nàng một bên bồi dưỡng một vài nữ tử địa vị thấp nhưng có chí khí, một bên lại tỏ ý với một số ngoại thần căm ghét Nguyễn thị. Hết thảy đều là vì có thể tận lực giữ lại địa vị không ngã! Đương nhiên nàng cũng tự mình tìm hiểu nguyên nhân, cho rằng hoàng thượng phiền muộn nàng chủ yếu cũng là bởi vì nàng cứ trầm lặng mà không tỏ ra thích thú gì. Tú Linh và Thường Phúc cũng vì thế mà thỉnh thoảng khuyên nàng sửa đổi, nàng lúc ấy cũng nhân nhượng cả buổi mới để cho Thường Phúc chuẩn bị quyển sách để nàng học một chút. Nhưng tính tình kia của nàng được dạy dỗ mười mấy năm, sao có thể nói sửa liền sửa? Chỉ nhìn hai mắt cũng đã khinh bỉ bản thân, trong đầu toàn là những thứ phi lễ chớ nhìn, rốt cuộc là không để nửa điểm vào mắt, dứt khoát vẫn là đi đúng đường của mình. Nào biết hôm nay lại làm cho hắn giở giọng như vậy!
Vân Hi cầm tay nàng nói khẽ: “Lần trước, bởi vì tra bản án cũ kia mà ta kéo hết đám ngoại thần có liên quan với nàng ra, tuy nói là thái hậu vô cùng kinh hoàng nhưng về sau cũng không có ai lại mượn việc này tìm nợ cũ!”
Nàng hiểu ý hắn, một lần đơn giản sạch sẽ, về sau chớ lật lại vụ này. Nhất thời nàng dựa vào vai hắn nói: “Thần thiếp có thể làm Quý Phi, cũng là nhờ vào sự chèo chống của thái hậu. Nếu không có thái hậu, thần thiếp tuyệt đối không có ngày hôm nay! Về sau thái hậu cảm thấy thần thiếp vô năng, cũng không thể giữ được tâm hoàng thượng, thần thiếp sợ thái hậu sẽ có một ngày tức giận, cho nên….” Phi Tâm mím môi, giương mắt nhìn hắn, nói tiếp, “Thần thiếp nghĩ rằng chết già ở trong cung này cũng được, cuối cùng triều đình có thể gia phong cho phụ thân.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nay hắn tất nhiên là hiểu ra. Nàng bắt chước Nguyễn Tuệ, là cách duy nhất có thể giúp nàng tồn tại ở đây. Nàng chỉ muốn ở đây đến già, đến chết. Thứ nàng muốn, chỉ dùng cả đời mình đổi lấy nền tảng vinh quang của nhà Lạc Chính. Vào cung lâu dài, triều đình sẽ căn cứ vào thời gian phi tần ở trong cung mà dần dần gia phong cho gia tộc, đến khi chết lại phong thêm một lần. Nàng muốn trụ ở đây, có thể chết nhưng không thể ngã, cho dù phải chết cũng phải chết trong quang vinh!
Hắn quấn tóc nàng lại, đen nhánh trơn mềm nhưng vững chắc. Những chuyện này, nàng cũng không chịu nói, là hắn về sau từ từ mới hiểu được. Tình cảm với nàng càng sâu, hắn càng hiểu rõ. Nay nghe nàng nói, lại càng thêm nhận thức một chuyện khác trong lòng. Nàng chịu nói với hắn, chỉ biết nói với hắn!
“Năm đó trước khi tiến cung, chỉ là muốn nếu có thể qua ba vòng vào hoàng cung, cho dù không được sắc phong thì kém nhất cũng có thể làm một nữ quan, phân đến Lục thượng làm việc vài năm, đến lúc đó trong nhà cũng có thể thêm thể diện. Nếu có thể khá hơn chút, hoặc là có thể được chỉ hôn cho hoàng thân quốc thích, cả nhà cũng coi như bấu víu được hoàng thân. Còn nếu khá hơn nữa…” Nàng hơi cười cười, dung nhan hết sức động lòng người, “Những thứ thần thiếp và cả nhà muốn đều quá đơn giản, nào biết vừa tới hoàng thành, ti nha trong phủ ngoại trú liền ném bài tử ra. Thần thiếp mang theo rất nhiều tiền, lại không biết chuẩn bị như thế nào! Lúc ở quan dịch, thần thiếp cứ nghĩ trong nhà đang tha thiết chờ đợi, lúc ấy đã cho rằng coi như chết thật rồi!”
“Ai ngờ không quá vài ngày, trong cung lại tới nữa, nói có tú nữ trúng tuyển vì bị bệnh mà thoát bài, cho người ta bổ sung thay vào. Thần thiếp chỉ cho là vận khí quá tốt, làm sao biết được là thái hậu thấy thần thiếp trong danh sách thì cố ý đề bạt!” Phi Tâm nửa khép mắt thì thầm, “Gặp thái hậu, thần thiếp liền hiểu được. Tiến cung là cơ hội duy nhất của thần thiếp, nhưng lần này vừa vào lại khó gặp gió êm sóng lặng. Nếu bởi vì e ngại mà không chịu, làm sao có mặt mũi gặp người nhà ở Hoài An!”
Thời gian trôi qua, đầu mùa xuân năm Tuyên Bình thứ mười hai, nàng mang theo hy vọng của một nhà ngàn dặm xa xôi mà đến. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bước ra khỏi gia môn, lần đầu tiên, cho dù đi hơn ngàn dặm về phía bắc, đi vào trung tâm giàu có nhất, hoa lệ nhất Cẩm Thái!
Cùng nhau nhìn lại quá khứ (1)
Qua một hồi lại không nghe thấy động tĩnh gì, Tú Linh ở bên ngoài bắt đầu luống cuống, cứ thế mà muốn vọt vào, khiến Thường Phúc ôm cổ. Thường Phúc thấp giọng kêu: “Bà nội của ta, người yên tĩnh một chút đi? Chủ tử chúng ta có được ngày hôm nay không dễ! Người đừng có đi vào phá hư chuyện!”
Tú Linh thấy Uông Thành Hải dán lỗ tai vào, vô cùng chuyên tâm nghe ngóng ở góc tường. Sắc mặt nàng càng tím ngắt, thật là không còn cách nào khác, đành phải vặn lỗ tai Thường Phúc cho hả giận. Thường Phúc đau đến mức mặt muốn biến dạng, trừng mắt nói: “Người định vặn nô tài chết sao? Đến lúc đó đừng để nô tài lại dội sấm vào trong cung cho người coi!” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “nô tài” làm Tú Linh tức giận đến mắt trợn trắng!
Bên ngoài náo loạn cả buổi, yên tĩnh một hồi, bỗng nhiên Uông Thành Hải vẫy tay với Tú Linh, hắn nghe thấy bên trong hình như có tiếng hoàng thượng gọi người. Tú Linh vừa thấy đã bỏ Thường Phúc lại mà đi qua, Uông Thành Hải bên này vội vàng sai người bưng trà bánh giao cho Tú Linh.
Hoàng thượng luôn luôn để Uông Thành Hải tự mình xử lý. Nhưng bên trong có Quý Phi, Uông Thành Hải to gan đi vào thật rất không tiện. Thật ra thì Uông Thành Hải cảm thấy thói quen này của Quý Phi rất có ý tứ, chủ tử trong cung phần lớn trước khi tiến cung đều là hào môn quý tộc, Quý Phi ở nhà cũng là hô nô gọi tì. Nô tài cũng là một loại tài sản, có thể tùy ý sử dụng và phá hủy. Vào trong cung, quy chế cấp bậc càng thêm nghiêm minh, địa vị không ngừng tăng lên, nô tài bên người chỉ nhiều không ít, hầu hạ chủ tử khó tránh khỏi động chạm, chủ tử chỉ cần hưởng thụ thì thôi, làm sao để ý chuyện khác? Huống hồ thái giám đã tịnh thân, dồi dào sức lực hơn cung nữ, có một số chủ tử lại càng dựa vào thái giám, căn bản không cần kiêng kỵ trước mặt nô tài! Nhưng Quý Phi lại cực kỳ sĩ diện hảo, hơn nữa lại không quen để thái giám hầu hạ bên người. Uông Thành Hải đương nhiên biết điểm này của nàng, dứt khoát để cho Tú Linh tự mình đi vào.
Bên góc điện đều là ao hồ, lớn một cái, nhỏ có bốn năm cái, còn có tủ y phục hai mặt cùng gác lửng sánh đôi với suối nước nóng thơm mát. Lúc này Tú Linh đi vào, nhìn rèm sa rũ xuống, như sương như khói. Nàng không dám đi ra xa nhìn, chỉ mơ hồ thấy trên đài bên cạnh ao có bóng người! Vân Hi đang gối đầu lên thạch đài, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Phi Tâm đang ngủ thiếp bên cạnh hắn. Mới vừa rồi hai người ồn ào một trận, làm hại hắn lại muốn nàng, cuối cùng nàng ngay cả tắm cũng chưa tắm, cứ để hắn vắt khăn nóng xoa xoa rồi ngủ.
Nằm trên nền đá nóng rất mệt, thân thể Phi Tâm mềm nhũn thành ghềnh, hơi nóng khoan khoái, cả người cứ như tan chảy vậy, không bao lâu thì ngủ thiếp đi. Vân Hi ngủ một lúc thì cảm thấy miệng khô, vừa rồi hai người ầm ĩ trên tháp thành một đống lộn xộn, vốn chuẩn bị trà rượu ngon gấp mấy lần, nhất thời thấy nàng ngủ, hắn liền muốn uống trà.
Tú Linh chậm rãi bưng trà qua, Phi Tâm đang khoác áo choàng tắm của Vân Hi. Nàng đang ngủ trong lòng Vân Hi, vừa hay giúp hắn che một chút cảnh xuân! Chỉ có điều hắn cũng không để ý, Vân Hi từ nhỏ lớn lên ở trong cung, không ngại để lộ thân thể ở trước mặt nô tài, huống hồ hoàng đế lâm hạnh phi tần, đều phải được ghi chép lại. Nô tài ở trong mắt hắn trên cơ bản chính là công cụ có mục đích, lại nói tiếp, mấy năm nay hắn cũng đã bồi dưỡng một ít cảm tình với Uông Thành Hải. Hắn có vẻ tịch mịch, thái hậu năm đó tuy rằng dẫn hắn vào trong tâm cung nuôi nấng, nhưng dù sao cũng không thể như cha mẹ dân gian đối với con cái bình thường, từ nhỏ bên người hắn đã có nhiều nhóm nô tài lượn quanh, chỉ có chủ tớ không có bằng hữu. Nhưng thật ra Uông Thành Hải trước đây thái hậu thấy hắn lớn hơn hoàng thượng mấy tuổi, để lại bên người hoàng thượng chơi đùa lâu dài cũng được, cũng là bồi dưỡng một người ăn ý. Uông Thành Hải rất hiểu việc nhìn sắc mặt Vân Hi, không giống như nô tài khác một mực chỉ biết nghênh đón không hề thích thú. Hơn nữa đối với phương diện sinh hoạt của Vân Hi, sự chăm sóc của hắn có thể nói là vô cùng tỉ mỉ chu đáo, tạo thành thói quen cho Vân Hi.
Vân Hi biết một số tật xấu của Phi Tâm, vẫn cho nàng mấy bộ màu sắc và kiểu dáng phối hợp khác nhau. Hắn thuận tay chộp tới cũng không phân biệt là của ai. Có khi cũng không biết vì sao, hắn không tự chủ được mà nhân nhượng một ít thói quen nhỏ của nàng mà hắn cho rằng không cần thiết. Ngay cả Tú Linh cũng thấy, ngoại trừ kích động thì cũng có chút cảm động!
Trước kia hoàng thượng cứ nổi tính thì chẳng ngó ngàng gì tới, làm sao còn phân biệt được chính điện thiền điện phòng khách hành lang? Chỉ để ý niềm vui của bản thân, mặc kệ chết sống của Quý Phi. Quý Phi gãy răng nuốt máu (*), ba năm vùng vẫy cũng không chịu để cho nô tài tới gần người. Quý Phi ngoài mặt hoà nhã, hoàng thượng cũng không chịu cho nàng thể diện. Thái hậu lại từng bước ép sát, một mực lấy Quý Phi làm đầu thương, Quý Phi đạp chân lên vách núi, không một ngày sống yên ổn. Thường Phúc nói không sai, Quý Phi có được hôm nay quả không dễ!
(*) gãy răng nuốt máu: thành ngữ ý nói trải qua sự đau đớn, mất mát vô cùng lớn
Vân Hi nhìn lướt qua bên trong trà, đưa tay cầm lấy một chén nhấp một ngụm: “Trẫm ngủ ở đây một lát, tạm thời không ra.” Tú Linh gật đầu, nhẹ giọng đề nghị: “Vậy không bằng nô tì đưa thêm một chút nước sạch cho hoàng thượng?” Vân Hi đáp lại, nằm xuống sát bên Phi Tâm. Trong Càn Nguyên Cung cũng có một khối đá nóng như vậy, lớn hơn của nàng rất nhiều, chẳng qua hắn đã lâu không nằm ngủ trên đó. Hôm nay đột nhiên cảm thấy, cho dù ở trong cung cũng có thể cảm nhận được tinh khí núi non tươi đẹp, muốn xem đang mang tâm tình gì! Kiếp phù du bận rộn, nhưng thỉnh thoảng tranh thủ thời gian thật là sảng khoái khôn cùng!
××××××××××××
Phi Tâm ngày trước không ngủ trên khối đá này. Nàng ngại cứng. Có khi miễn cưỡng nằm một lát đã thấy muốn đi rồi. Nhưng hôm nay nàng lại có thể ngủ một giấc thoải mái như vậy, một chút cũng không cảm thấy cấn. Thậm chí còn có tác dụng tựa như giải lao. Khó trách mọi người nói đây thật tốt! Vân Hi cười nhìn nàng. Một thân biếng nhác, vẻ mặt đầy xuân tình. Quả thật người nhìn đến mê muội!
“Ngủ một buổi, lại ra nhiều mồ hôi. Ngâm một hồi đi!” Nói xong, hắn ôm nàng, thong thả đi đến bên cạnh ao, ngồi xuống dọc theo bậc thềm. Ngang lưng hắn là một chỗ nước xoáy, dòng nước dội lên Phi Tâm đang làm tổ trong lòng hắn. Hí nửa mắt ngâm dần trong nước lại có chút buồn ngủ. Nước ấm quả là thích hợp. Không giống như ao thuốc nóng kia, bên trong còn mang theo hương sen hương lan nhàn nhạt. Hơn nữa vừa rồi nàng cũng quá mệt mỏi, chỉ dựa vào một tí sức lực mà chống đỡ. Hắn ôm nàng cũng có phần nửa mê nửa tỉnh. Đưa một chén nước hoa hồng cho nàng từ từ uống hai ngụm giải mệt. Cơ bắp đường cong cả người hắn đều thả lỏng ra. Nắm tay nàng lượn qua lượn lại trong nước, giống như một đứa trẻ nghịch nước: “Nàng nghĩ thế nào mà xem loại sách này?” Hắn vẫn tò mò, cúi đầu nhìn nét mặt thẹn thùng của nàng.
Phi Tâm vừa mới tỉnh lại, cũng cúi đầu không nhìn hắn. Im lặng một hồi nàng mới nói khẽ: “Sách kia là hơn hai năm trước thần thiếp để Thường Phúc tìm giúp! Sau lại không biết ném ở đâu nên cũng không tìm ra. Ai ngờ lại rơi trong khe hở!” Mặt nàng đỏ tía, nàng thì thào. “Lúc ấy” là trước khi tiến cung, là vì muốn bắt chước Tuệ Quý Phi lâu dài. Thái hậu muốn mượn nàng lấy được tâm hoàng thượng, vì lúc ấy chỉ có Ninh Hoa Phu Nhân hộ giá. Nhưng nàng tiến cung hai năm cũng không có thành tích gì. Tuy rằng hoàng thượng theo ý của thái hậu, cũng lập nàng làm Quý Phi, nhưng thái độ với nàng không lạnh không nóng. Cả ngày chơi đùa với hoa, thái hậu cũng thấy nàng không có năng lực!
Sau lại đơn giản sai Phi Tâm làm chút việc loại trừ đám phi tần. Rõ ràng đã muốn vứt bỏ nàng. Trước lợi dụng địa vị cao của Phi Tâm đả kích một số phi tần bà không vừa mắt. Cũng như lại lấy một người khác tùy tiện làm nàng xuống đài.
Phi Tâm nhìn ra ý đồ của thái hậu, nhưng nàng lại không thể phản kháng. Biết rõ còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục thân bại danh liệt, cho nên lúc ấy nàng một bên bồi dưỡng một vài nữ tử địa vị thấp nhưng có chí khí, một bên lại tỏ ý với một số ngoại thần căm ghét Nguyễn thị. Hết thảy đều là vì có thể tận lực giữ lại địa vị không ngã! Đương nhiên nàng cũng tự mình tìm hiểu nguyên nhân, cho rằng hoàng thượng phiền muộn nàng chủ yếu cũng là bởi vì nàng cứ trầm lặng mà không tỏ ra thích thú gì. Tú Linh và Thường Phúc cũng vì thế mà thỉnh thoảng khuyên nàng sửa đổi, nàng lúc ấy cũng nhân nhượng cả buổi mới để cho Thường Phúc chuẩn bị quyển sách để nàng học một chút. Nhưng tính tình kia của nàng được dạy dỗ mười mấy năm, sao có thể nói sửa liền sửa? Chỉ nhìn hai mắt cũng đã khinh bỉ bản thân, trong đầu toàn là những thứ phi lễ chớ nhìn, rốt cuộc là không để nửa điểm vào mắt, dứt khoát vẫn là đi đúng đường của mình. Nào biết hôm nay lại làm cho hắn giở giọng như vậy!
Vân Hi cầm tay nàng nói khẽ: “Lần trước, bởi vì tra bản án cũ kia mà ta kéo hết đám ngoại thần có liên quan với nàng ra, tuy nói là thái hậu vô cùng kinh hoàng nhưng về sau cũng không có ai lại mượn việc này tìm nợ cũ!”
Nàng hiểu ý hắn, một lần đơn giản sạch sẽ, về sau chớ lật lại vụ này. Nhất thời nàng dựa vào vai hắn nói: “Thần thiếp có thể làm Quý Phi, cũng là nhờ vào sự chèo chống của thái hậu. Nếu không có thái hậu, thần thiếp tuyệt đối không có ngày hôm nay! Về sau thái hậu cảm thấy thần thiếp vô năng, cũng không thể giữ được tâm hoàng thượng, thần thiếp sợ thái hậu sẽ có một ngày tức giận, cho nên….” Phi Tâm mím môi, giương mắt nhìn hắn, nói tiếp, “Thần thiếp nghĩ rằng chết già ở trong cung này cũng được, cuối cùng triều đình có thể gia phong cho phụ thân.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nay hắn tất nhiên là hiểu ra. Nàng bắt chước Nguyễn Tuệ, là cách duy nhất có thể giúp nàng tồn tại ở đây. Nàng chỉ muốn ở đây đến già, đến chết. Thứ nàng muốn, chỉ dùng cả đời mình đổi lấy nền tảng vinh quang của nhà Lạc Chính. Vào cung lâu dài, triều đình sẽ căn cứ vào thời gian phi tần ở trong cung mà dần dần gia phong cho gia tộc, đến khi chết lại phong thêm một lần. Nàng muốn trụ ở đây, có thể chết nhưng không thể ngã, cho dù phải chết cũng phải chết trong quang vinh!
Hắn quấn tóc nàng lại, đen nhánh trơn mềm nhưng vững chắc. Những chuyện này, nàng cũng không chịu nói, là hắn về sau từ từ mới hiểu được. Tình cảm với nàng càng sâu, hắn càng hiểu rõ. Nay nghe nàng nói, lại càng thêm nhận thức một chuyện khác trong lòng. Nàng chịu nói với hắn, chỉ biết nói với hắn!
“Năm đó trước khi tiến cung, chỉ là muốn nếu có thể qua ba vòng vào hoàng cung, cho dù không được sắc phong thì kém nhất cũng có thể làm một nữ quan, phân đến Lục thượng làm việc vài năm, đến lúc đó trong nhà cũng có thể thêm thể diện. Nếu có thể khá hơn chút, hoặc là có thể được chỉ hôn cho hoàng thân quốc thích, cả nhà cũng coi như bấu víu được hoàng thân. Còn nếu khá hơn nữa…” Nàng hơi cười cười, dung nhan hết sức động lòng người, “Những thứ thần thiếp và cả nhà muốn đều quá đơn giản, nào biết vừa tới hoàng thành, ti nha trong phủ ngoại trú liền ném bài tử ra. Thần thiếp mang theo rất nhiều tiền, lại không biết chuẩn bị như thế nào! Lúc ở quan dịch, thần thiếp cứ nghĩ trong nhà đang tha thiết chờ đợi, lúc ấy đã cho rằng coi như chết thật rồi!”
“Ai ngờ không quá vài ngày, trong cung lại tới nữa, nói có tú nữ trúng tuyển vì bị bệnh mà thoát bài, cho người ta bổ sung thay vào. Thần thiếp chỉ cho là vận khí quá tốt, làm sao biết được là thái hậu thấy thần thiếp trong danh sách thì cố ý đề bạt!” Phi Tâm nửa khép mắt thì thầm, “Gặp thái hậu, thần thiếp liền hiểu được. Tiến cung là cơ hội duy nhất của thần thiếp, nhưng lần này vừa vào lại khó gặp gió êm sóng lặng. Nếu bởi vì e ngại mà không chịu, làm sao có mặt mũi gặp người nhà ở Hoài An!”
Thời gian trôi qua, đầu mùa xuân năm Tuyên Bình thứ mười hai, nàng mang theo hy vọng của một nhà ngàn dặm xa xôi mà đến. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bước ra khỏi gia môn, lần đầu tiên, cho dù đi hơn ngàn dặm về phía bắc, đi vào trung tâm giàu có nhất, hoa lệ nhất Cẩm Thái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook