Cung Lược
-
Chương 4: Thầm than không xong, đụng phải Vạn Tuế Gia rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn đến Trinh Thuận Môn, phải đến trong nha môn Kính Sự Phòng lĩnh thẻ bài. Kính Sự Phòng ở gian phía đông Nam thư phòng, nô tài trong cung không được đi ngang qua Càn Thanh Môn mà phải đi vòng qua Nguyệt Hoa Môn. Bước vào bậu cửa, ngẩng đầu là có thể thấy Càn Thanh Cung, đi đường đến cả mí mắt cũng không được nhấc lên, chỉ được để ý bước chân bên dưới.
Càn Thanh Cung là nơi Hoàng thượng xử lý chính vụ, cửa chính phía tây là Nam thư phòng mỗi ngày đều có đại thần Quân Cơ Xử kiến giá, tham dự việc cơ mật. Cửa chính phía đông là Thượng thư phòng, hoàng tử tông thân đều học tập đọc sách ở đây. Hôm nay vừa vặn thời tiết tốt, bên ngoài mấy thái giám đang dựng lên những tấm bia bắn tên trên khoảng đất trống cho những hoàng tử hoàng tôn luyện tập. Lúc Tố Dĩ đi qua đó, một đám người đang khí thế ngất trời đấu vật. Hai người giằng co, bên cạnh tiếng phất cờ reo hò không dứt.
Nàng không dám dừng bước, vội vàng thẳng hướng Kính Sự Phòng. Vừa rẽ qua khúc cua hành lang, chợt nghe thấy có người sai nàng, “Ngươi, mang nước lại cho gia!”
Tố Dĩ khựng lại, vị gia này nghe qua không tới năm sáu tuổi, ước chừng là vừa vỡ lòng. Bởi vì tổng sư phụ có lệnh, chư hoàng tử nhập học không được mang theo thái giám tùy thị, cho nên bắt được ai liền sai người đó. Nơi này nàng không quen thuộc, nhưng biết sát vách Thượng thư phòng chính là phòng trà hầu hạ các a ca, bèn phúc thân* thưa vâng, vòng qua trị phòng của thị vệ đi theo hướng đông.
(* phúc thân: động tác chào hai tay cùng đặt bên hông, hơi nhún gối hạ thấp người, đầu cúi gằm. Sau khi đứng dậy thì gật đầu.)
Thái giám trong phòng trà nghe thấy động tĩnh đã sớm chuẩn bị sẵn ấm trà chén trà, trước kia nàng từng đến Kính Sự Phòng, xem như cũng quen biết vài thái giám dâng trà. Ngẫm lại trong trận đấu vật có nhiều tiểu gia, bèn dứt khoát chuẩn bị mỗi người một phần trà bánh, nếu không dùng, cầm về lại cũng được.
Thu thập thỏa đáng xong, một hàng người bưng đồ đi qua. Lúc dâng lên cũng không được tùy tiện, phải nhìn đúng người. Trên hông các hoàng tử đều đeo thắt lưng Ngọa long màu vàng sáng, cũng chính là ba vị chủ tử gia chính thức, lớn nhất bảy tám tuổi, từ lớn đến bé xếp theo thứ tự, không khó phân biệt.
Đang hầu hạ, bên cạnh một thiếu niên mặc quần áo ngắn màu trắng đi tới, vừa đeo bao tay đinh vừa cẩn thận quan sát nàng, lẩm bẩm nói, “Thật quen mắt, ngươi làm việc ở đâu?”
Tố Dĩ nhanh như bay nháy mắt ra dấu với thái giám dâng trà, người quen đều biết bệnh mù mặt của nàng, Trần thái giám vội thay nàng giải vây, “Hồi bẩm Kính vương gia, cô ta là Quản Đới cung nữ của Thượng Nghi Cục phủ Nội Vụ, ngày thường không thường hành tẩu bên ngoài, chuyên huấn luyện tiểu cung nữ vừa tiến cung ạ.”
Hàm Kính thân vương là thế tập*, vừa nhắc tới cái tên này cũng biết là con cháu nhà mẹ đẻ Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, cũng chính là một vị hoàng tử cuối cùng còn sót lại của tiền triều. Nàng vội hành lễ, “Nô tài Tố Dĩ, thỉnh an Vương gia.”
* thế tập: là ngôi vị Thân vương cha truyền con nối, thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thế tập Thân vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.
Kính thân vương Thạc Tắc ừ một tiếng, lại nhìn thêm vài lần, quay người kéo một đứa bé choai choai mi thanh mục tú qua, “Hoằng Tốn, ngươi xem nha đầu này giống ai?”
Tố Dĩ lại quay qua thỉnh an, “Thỉnh an Duệ thân vương.”
Sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, chư vương vì kị húy tên Hoàng đế, sửa họ Đông thành Hoằng. Vị này là vương gia nhỏ tuổi nhất trong hàng Hoằng tự, đứng hàng thứ mười ba, từ đầu đến đuôi tuyệt đối là hậu duệ quý tộc của Thiên hoàng. Lúc Thái Thượng Hoàng còn tại vị, từng hạ một đạo chiếu mệnh cuối cùng ban tước cho hắn, hắn là con trai của Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, chảy trong người chính là dòng máu tôn quý nhất của cả hai vương triều.
Duệ thân vương tuổi không lớn lắm, mới mười mấy tuổi, bộ dáng kiểu cách nhà quan. Nghiêm túc đánh giá nàng vài bận, “Không nhìn ra.”
Thạc Tắc chậc lưỡi, “Hôm qua ngươi ngủ không ngon? Mắt nhìn không rõ a!”
Hoằng Tốn liếc xéo hắn, “Ngươi mau yên tĩnh chút đi! Ta nói cô ta giống ai, đối với cô ta có lợi không? Ngươi cái tên vừa thấy nha đầu xinh đẹp liền mắc mê này, nếu thích thì cầu Vạn Tuế Gia thưởng ngươi là được.” Hoằng Tốn xoay người, ngoắc tay với Tam hoàng tử còn đang loay hoay bắn tên bên kia, “Dục Mẫn, cháu qua đây. Không phải cháu nhìn trúng thanh loan đao kia của ta sao, hai chúng ta đến đấu một trận kéo búa bao, ta thua sẽ thuộc về cháu, được không?”
Tam hoàng tử oa một tiếng hoan hô, “Thập tam thúc không được gạt người, gạt người là con cún con!” Hai chú cháu nắm tay bước xuống hành lang rời đi.
Tố Dĩ cảm thấy rất buồn cười, đứa trẻ mới bây lớn, nói chuyện đều làm như người lớn, động một tý là muốn đòi người. Nàng dò xét nhìn lén Kính thân vương, cũng đã mười ba mười bốn tuổi, đừng nói là thật sự muốn tìm thông phòng chứ!
Thạc Tắc sờ sờ mũi, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tố Dĩ cười đáp, “Hồi bẩm Vương gia, nô tài đã lớn tuổi, năm nay hai mươi rồi ạ.”
“À, hai mươi rồi, sang năm nên thả ra ngoài rồi.” Hắn gật gật đầu, “Vừa rồi lời Duệ vương gia nói, ngươi có nghe thấy chứ?”
Tố Dĩ trong lòng giật thót, trên mặt vẫn duy trì sắc mặt không đổi, bèn khom người nói, “Hồi bẩm vương gia, nô tỳ nghe thấy ạ. Bất quá nô tỳ không có phúc khí này, nô tỳ ở quê nhà đã có hôn ước, e là phải cô phụ mỹ ý của vương gia.”
Thạc Tắc có chút mất mát, tiu nghỉu thì thào, “Đáng tiếc.” Đoạn cất bước đi.
Nên kính dâng nước trà đều hầu hạ xong rồi, Tố Dĩ cùng đám thái giám thu thập ấm chén về phòng trà, Trần thái giám cười nói, “Cơ hội tốt thế, cô cô lại bỏ mất uổng quá.”
Tố Dĩ cũng hiểu được rất đáng mừng, đi một chuyến đến Kính Sự Phòng, thiếu chút nữa mình được đưa ra ngoài. Thực sự nếu đến một vương phủ khác, lấy tuổi tác này của nàng, không phải làm thông phòng, làm Tinh kỳ ma ma còn không sai biệt lắm. Nàng cười cười, “Nói đùa thôi, công công còn tưởng là thực. Ngài còn bận việc, ta phải đến Tây nha môn đây.”
Phải nói cái nơi này, mũi kề mắt đều là quý nhân, nói không chừng có thể gặp Vạn Tuế Gia. Quả thật, nàng vốn đang muốn bước ra bậc cửa, bất ngờ không đụng phải góc xéo đối diện có một nhóm hai người đang đi ra, một người là nội đại thần trên chóp mũ có ngọc màu đỏ*, bồi theo cùng là một người cao cao mặc thường phục hoa văn rồng, vừa đi vừa nói, đang tiến về phía Nam thư phòng. Cách khá xa, không thấy rõ mặt, có điều chỉ dựa vào trang phục và uy nghi kia, là có thể kết luận đích xác là Hoàng đế không lẫn vào đâu được. Nàng lắp bắp kinh hãi, may mắn còn chưa bước ra khỏi cửa, lập tức rụt chân lại.
(*ngọc ở chóp mũ màu đỏ: Quan phục nhà Thanh, trên chóp mũ thường dùng ngọc với chất liệu và màu sắc bất đồng để phân biệt phẩm cấp, quan viên nhất nhị phẩm mang ngọc màu san hô (đỏ tươi) trên chóp mũ.)
Trần thái giám thấy nàng như thế, không biết là có chuyện gì xảy ra. Theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài, vừa thấy liền lấy làm lạ, “Cô cô không muốn lộ diện trước mặt Vạn Tuế Gia sao? Người muốn có tiền đồ phải dựa vào một chút mánh lới đó, cô cô làm vậy thật hiếm thấy!”
Lòng người khó dò, nếu nàng thừa nhận mình không muốn kiến giá, ngộ nhỡ bị người đâm thọt, chẳng phải là ngay cả đường sống cũng không còn sao! Cho nên chỉ cười giả lả, “Ta hơi nhát gan, thấy vị đại Tôn phật như Vạn Tuế Gia, sợ tới mức không nói được lời nào rồi, nào dám trực tiếp lăng lăng xông về phía trước chứ! Vẫn nên chờ thánh giá vào Nam thư phòng rồi ta lại đi, làm ít sai ít, không xuất hiện trước mặt, người khác không bắt được khuyết điểm.”
Trần thái giám cầm quạt quạt lò lửa đang đun ấm nước đồng, gật đầu nói, “Cô cô là người hiểu chuyện, đầu năm nay người hiểu chuyện không nhiều lắm, có mỗi ngài thôi đó.”
Tố Dĩ cười phá lên, “Cảm ơn đã quá khen.”
Trần thái giám cụp mắt nói, “Ta cũng không phải là nịnh hót ngài, ta nói là lời thật. Phòng trà này cũng đã có chút lâu năm rồi, từ lúc Đại Anh khai quốc đến nay ta đã đảm nhiệm công việc ở chỗ này, từng thấy nhiều nghe cũng rất nhiều. Càng là người có lòng dạ thấp (không cầu tiến) thì càng có phúc trạch, giành giật đấu đá có đấu thắng cũng là nhất thời. Quả cầu pha lê nhìn rất đẹp đúng không? Rất đẹp nha, vừa trơn bóng lại chói mắt, nhưng thấy nhiều rồi lại chán. Ngài từng thấy Vạn Tuế Gia dùng pha lê làm triều châu* chưa? Chưng từng. Pha lê chính là thứ để ngắm chơi, sao có thể so bì được với đông châu phỉ thúy? Ta nhìn người rất chuẩn, cô cô ngài cũng không phải là quả cầu pha lê, tương lai nhất định có phúc khí. Cho dù đã xuất cung, cũng nhất định có thể làm phu nhân của quan gia nhà cao cửa rộng.”
(* triều châu: chuỗi hạt mang cùng với triều phục ở đời Thanh)
Tố Dĩ ôi chao một tiếng, “Công công ngài thật quá đề cao ta rồi đó, ta người phúc mỏng kham không nổi.”
“Cung nữ được thả ra có thanh danh tốt, thì tìm được nhà chồng tốt.” Trần thái giám phe phẩy cây quạt, “Nhìn đi! Nếu nói không sai, sau này ta xuất cung chạy việc, giữa phố gặp phải, cô cô ngài phải mua rượu cho ta uống đó.”
Thái giám nói chuyện đều rất hứng thú, mở miệng là có thể đặt chuyện. Nếu có lòng rảnh rỗi tán dóc với họ, có thể nói ba ngày ba đêm không trùng lặp đấy. Tố Dĩ vội đáp ứng, “Tất nhiên rồi, không nói có làm phu nhân nhà quan hay không, cho dù có lấy anh nông dân, ta cũng phải cảm tạ cát ngôn của ngài chứ.”
Kéo vài câu việc nhà lại ló đầu thăm dò, bốn phía trên hành lang không còn thấy bóng dáng Hoàng đế, xem ra đã vào Nam thư phòng nghị sự rồi. Nàng nhân lúc này nhảy ra cửa một cái, bước chân vội vã thẳng hướng Kính Sự Phòng, tính toán lấy được thẻ bài có thể lộn trở lại từ Nhật Tinh Môn ra ngoài rồi.
Chưởng sự Kính Sự Phòng – Mã Lục Nhi đang cắn bút vạch ra biện pháp phòng bị, nghe thấy có tiếng bước chân bèn buột miệng hỏi, “Đến có chuyện gì?”
Tố Dĩ tồn thân một cái nói, “Cục chúng ta mất một tiểu cung nữ, cha mẹ cô ấy còn đang chờ tin tức tại Trinh Thuận Môn, phủ Tông Nhân không phái người tới truyền lời, ma ma chúng ta phái ta tới nhận thẻ bài báo tin, thỉnh công công cho phép.”
Mã Lục Nhi lúc này mới giương mắt nhìn nàng, “Nha đầu kia là thuộc hạ của cô? Hôm qua đi theo Trường Béo nhận xác là cô?” Thấy nàng xác nhận, hắn à một tiếng thật dài. Gỡ từ trên tường xuống một thẻ bài đặt trên bàn, đóng dấu đẩy về trước, “Ký tên vào, đề phòng cấp trên điều tra. Hôm qua Trường Béo có nói với cô chưa? Nghe đồ đệ hắn bô bô nói, hắn chọn cô hầu hạ tang sự Công gia, có phải không?”
Tố Dĩ ấn ngón tay trên mực đóng dấu, vừa ấn dấu lên sổ, vừa nói, “Đúng là có nói, sợ phu nhân Công gia bận quá, mời ta đến giúp tiếp khách nữ.”
Mã Lục Nhi im lặng một lúc, chăm chú nhìn nàng vài lần, nhếch miệng cười nói, “Thật là việc tốt nha! Cô cô nếu thăng phất lên, sau này đừng quên mấy lão ca chúng ta.”
Hầu hạ tang sự cùng lắm thì kiếm vài lạng bạc, ở đâu ra được thăng chức chứ. Tố Dĩ thầm nhủ cũng không nói ra miệng, chỉ đồng ý đáp, “Ta được ban thưởng cũng sẽ không thiếu phần các công công, phải cám ơn các công công trước nay chiếu cố ta.”
Mã Lục Nhi vỗ đùi một cái nói, “Ngài hiểu lầm ý ta rồi, tiền vất vả của ngài, chúng ta như ong vỡ tổ đến phân, cũng đâu phải tám trăm năm chưa từng thấy bạc, không mang nổi cái da mặt dày đó đâu! Ý ta là, con đường của ngài sau này càng đi càng rộng, tiện thể cất nhắc chúng ta một chút, là chúng ta đã thỏa mãn rồi.”
Nói như thế, khó tránh khỏi không khiến người sinh nghi. Lần này ra ngoài đoán là không đơn giản như vậy, những tên thái giám “không có lợi không dậy được sớm” này, phải cẩn thận đề phòng. Tố Dĩ vẫn nở nụ cười trên mặt, cầm thẻ bài nói, “Công công còn trêu chọc ta! Ta chỉ là một nô tài, có thể thăng phất cái gì. Chẳng qua là tận tâm hầu hạ, làm việc cho chu đáo, không làm cho Trường công công mất mặt là mừng rồi.”
Mã Lục Nhi cũng không nói nhiều nữa, gật đầu nói, “Có lý, đúng rồi đấy, đừng cô phụ Trường Mãn Thọ đã tiến cử cô.”
Tố Dĩ nói vâng, quay người bước đi.
Thế nhưng, “sợ cái gì là đến cái đó”, trên đời luôn luôn có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Lúc nàng vừa nhấc chân bước ra cửa cũng vừa vặn Hoàng đế đi ngang qua cửa Kính Sự Phòng, liền bắt gặp một mảnh áo màu vàng sáng lấp lóe qua đây, đợi đến khi phát hiện đã không thắng chân lại được. Thầm kêu không ổn rồi, đụng phải vạn tuế lão gia rồi.
Muốn đến Trinh Thuận Môn, phải đến trong nha môn Kính Sự Phòng lĩnh thẻ bài. Kính Sự Phòng ở gian phía đông Nam thư phòng, nô tài trong cung không được đi ngang qua Càn Thanh Môn mà phải đi vòng qua Nguyệt Hoa Môn. Bước vào bậu cửa, ngẩng đầu là có thể thấy Càn Thanh Cung, đi đường đến cả mí mắt cũng không được nhấc lên, chỉ được để ý bước chân bên dưới.
Càn Thanh Cung là nơi Hoàng thượng xử lý chính vụ, cửa chính phía tây là Nam thư phòng mỗi ngày đều có đại thần Quân Cơ Xử kiến giá, tham dự việc cơ mật. Cửa chính phía đông là Thượng thư phòng, hoàng tử tông thân đều học tập đọc sách ở đây. Hôm nay vừa vặn thời tiết tốt, bên ngoài mấy thái giám đang dựng lên những tấm bia bắn tên trên khoảng đất trống cho những hoàng tử hoàng tôn luyện tập. Lúc Tố Dĩ đi qua đó, một đám người đang khí thế ngất trời đấu vật. Hai người giằng co, bên cạnh tiếng phất cờ reo hò không dứt.
Nàng không dám dừng bước, vội vàng thẳng hướng Kính Sự Phòng. Vừa rẽ qua khúc cua hành lang, chợt nghe thấy có người sai nàng, “Ngươi, mang nước lại cho gia!”
Tố Dĩ khựng lại, vị gia này nghe qua không tới năm sáu tuổi, ước chừng là vừa vỡ lòng. Bởi vì tổng sư phụ có lệnh, chư hoàng tử nhập học không được mang theo thái giám tùy thị, cho nên bắt được ai liền sai người đó. Nơi này nàng không quen thuộc, nhưng biết sát vách Thượng thư phòng chính là phòng trà hầu hạ các a ca, bèn phúc thân* thưa vâng, vòng qua trị phòng của thị vệ đi theo hướng đông.
(* phúc thân: động tác chào hai tay cùng đặt bên hông, hơi nhún gối hạ thấp người, đầu cúi gằm. Sau khi đứng dậy thì gật đầu.)
Thái giám trong phòng trà nghe thấy động tĩnh đã sớm chuẩn bị sẵn ấm trà chén trà, trước kia nàng từng đến Kính Sự Phòng, xem như cũng quen biết vài thái giám dâng trà. Ngẫm lại trong trận đấu vật có nhiều tiểu gia, bèn dứt khoát chuẩn bị mỗi người một phần trà bánh, nếu không dùng, cầm về lại cũng được.
Thu thập thỏa đáng xong, một hàng người bưng đồ đi qua. Lúc dâng lên cũng không được tùy tiện, phải nhìn đúng người. Trên hông các hoàng tử đều đeo thắt lưng Ngọa long màu vàng sáng, cũng chính là ba vị chủ tử gia chính thức, lớn nhất bảy tám tuổi, từ lớn đến bé xếp theo thứ tự, không khó phân biệt.
Đang hầu hạ, bên cạnh một thiếu niên mặc quần áo ngắn màu trắng đi tới, vừa đeo bao tay đinh vừa cẩn thận quan sát nàng, lẩm bẩm nói, “Thật quen mắt, ngươi làm việc ở đâu?”
Tố Dĩ nhanh như bay nháy mắt ra dấu với thái giám dâng trà, người quen đều biết bệnh mù mặt của nàng, Trần thái giám vội thay nàng giải vây, “Hồi bẩm Kính vương gia, cô ta là Quản Đới cung nữ của Thượng Nghi Cục phủ Nội Vụ, ngày thường không thường hành tẩu bên ngoài, chuyên huấn luyện tiểu cung nữ vừa tiến cung ạ.”
Hàm Kính thân vương là thế tập*, vừa nhắc tới cái tên này cũng biết là con cháu nhà mẹ đẻ Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, cũng chính là một vị hoàng tử cuối cùng còn sót lại của tiền triều. Nàng vội hành lễ, “Nô tài Tố Dĩ, thỉnh an Vương gia.”
* thế tập: là ngôi vị Thân vương cha truyền con nối, thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thế tập Thân vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.
Kính thân vương Thạc Tắc ừ một tiếng, lại nhìn thêm vài lần, quay người kéo một đứa bé choai choai mi thanh mục tú qua, “Hoằng Tốn, ngươi xem nha đầu này giống ai?”
Tố Dĩ lại quay qua thỉnh an, “Thỉnh an Duệ thân vương.”
Sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, chư vương vì kị húy tên Hoàng đế, sửa họ Đông thành Hoằng. Vị này là vương gia nhỏ tuổi nhất trong hàng Hoằng tự, đứng hàng thứ mười ba, từ đầu đến đuôi tuyệt đối là hậu duệ quý tộc của Thiên hoàng. Lúc Thái Thượng Hoàng còn tại vị, từng hạ một đạo chiếu mệnh cuối cùng ban tước cho hắn, hắn là con trai của Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, chảy trong người chính là dòng máu tôn quý nhất của cả hai vương triều.
Duệ thân vương tuổi không lớn lắm, mới mười mấy tuổi, bộ dáng kiểu cách nhà quan. Nghiêm túc đánh giá nàng vài bận, “Không nhìn ra.”
Thạc Tắc chậc lưỡi, “Hôm qua ngươi ngủ không ngon? Mắt nhìn không rõ a!”
Hoằng Tốn liếc xéo hắn, “Ngươi mau yên tĩnh chút đi! Ta nói cô ta giống ai, đối với cô ta có lợi không? Ngươi cái tên vừa thấy nha đầu xinh đẹp liền mắc mê này, nếu thích thì cầu Vạn Tuế Gia thưởng ngươi là được.” Hoằng Tốn xoay người, ngoắc tay với Tam hoàng tử còn đang loay hoay bắn tên bên kia, “Dục Mẫn, cháu qua đây. Không phải cháu nhìn trúng thanh loan đao kia của ta sao, hai chúng ta đến đấu một trận kéo búa bao, ta thua sẽ thuộc về cháu, được không?”
Tam hoàng tử oa một tiếng hoan hô, “Thập tam thúc không được gạt người, gạt người là con cún con!” Hai chú cháu nắm tay bước xuống hành lang rời đi.
Tố Dĩ cảm thấy rất buồn cười, đứa trẻ mới bây lớn, nói chuyện đều làm như người lớn, động một tý là muốn đòi người. Nàng dò xét nhìn lén Kính thân vương, cũng đã mười ba mười bốn tuổi, đừng nói là thật sự muốn tìm thông phòng chứ!
Thạc Tắc sờ sờ mũi, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tố Dĩ cười đáp, “Hồi bẩm Vương gia, nô tài đã lớn tuổi, năm nay hai mươi rồi ạ.”
“À, hai mươi rồi, sang năm nên thả ra ngoài rồi.” Hắn gật gật đầu, “Vừa rồi lời Duệ vương gia nói, ngươi có nghe thấy chứ?”
Tố Dĩ trong lòng giật thót, trên mặt vẫn duy trì sắc mặt không đổi, bèn khom người nói, “Hồi bẩm vương gia, nô tỳ nghe thấy ạ. Bất quá nô tỳ không có phúc khí này, nô tỳ ở quê nhà đã có hôn ước, e là phải cô phụ mỹ ý của vương gia.”
Thạc Tắc có chút mất mát, tiu nghỉu thì thào, “Đáng tiếc.” Đoạn cất bước đi.
Nên kính dâng nước trà đều hầu hạ xong rồi, Tố Dĩ cùng đám thái giám thu thập ấm chén về phòng trà, Trần thái giám cười nói, “Cơ hội tốt thế, cô cô lại bỏ mất uổng quá.”
Tố Dĩ cũng hiểu được rất đáng mừng, đi một chuyến đến Kính Sự Phòng, thiếu chút nữa mình được đưa ra ngoài. Thực sự nếu đến một vương phủ khác, lấy tuổi tác này của nàng, không phải làm thông phòng, làm Tinh kỳ ma ma còn không sai biệt lắm. Nàng cười cười, “Nói đùa thôi, công công còn tưởng là thực. Ngài còn bận việc, ta phải đến Tây nha môn đây.”
Phải nói cái nơi này, mũi kề mắt đều là quý nhân, nói không chừng có thể gặp Vạn Tuế Gia. Quả thật, nàng vốn đang muốn bước ra bậc cửa, bất ngờ không đụng phải góc xéo đối diện có một nhóm hai người đang đi ra, một người là nội đại thần trên chóp mũ có ngọc màu đỏ*, bồi theo cùng là một người cao cao mặc thường phục hoa văn rồng, vừa đi vừa nói, đang tiến về phía Nam thư phòng. Cách khá xa, không thấy rõ mặt, có điều chỉ dựa vào trang phục và uy nghi kia, là có thể kết luận đích xác là Hoàng đế không lẫn vào đâu được. Nàng lắp bắp kinh hãi, may mắn còn chưa bước ra khỏi cửa, lập tức rụt chân lại.
(*ngọc ở chóp mũ màu đỏ: Quan phục nhà Thanh, trên chóp mũ thường dùng ngọc với chất liệu và màu sắc bất đồng để phân biệt phẩm cấp, quan viên nhất nhị phẩm mang ngọc màu san hô (đỏ tươi) trên chóp mũ.)
Trần thái giám thấy nàng như thế, không biết là có chuyện gì xảy ra. Theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài, vừa thấy liền lấy làm lạ, “Cô cô không muốn lộ diện trước mặt Vạn Tuế Gia sao? Người muốn có tiền đồ phải dựa vào một chút mánh lới đó, cô cô làm vậy thật hiếm thấy!”
Lòng người khó dò, nếu nàng thừa nhận mình không muốn kiến giá, ngộ nhỡ bị người đâm thọt, chẳng phải là ngay cả đường sống cũng không còn sao! Cho nên chỉ cười giả lả, “Ta hơi nhát gan, thấy vị đại Tôn phật như Vạn Tuế Gia, sợ tới mức không nói được lời nào rồi, nào dám trực tiếp lăng lăng xông về phía trước chứ! Vẫn nên chờ thánh giá vào Nam thư phòng rồi ta lại đi, làm ít sai ít, không xuất hiện trước mặt, người khác không bắt được khuyết điểm.”
Trần thái giám cầm quạt quạt lò lửa đang đun ấm nước đồng, gật đầu nói, “Cô cô là người hiểu chuyện, đầu năm nay người hiểu chuyện không nhiều lắm, có mỗi ngài thôi đó.”
Tố Dĩ cười phá lên, “Cảm ơn đã quá khen.”
Trần thái giám cụp mắt nói, “Ta cũng không phải là nịnh hót ngài, ta nói là lời thật. Phòng trà này cũng đã có chút lâu năm rồi, từ lúc Đại Anh khai quốc đến nay ta đã đảm nhiệm công việc ở chỗ này, từng thấy nhiều nghe cũng rất nhiều. Càng là người có lòng dạ thấp (không cầu tiến) thì càng có phúc trạch, giành giật đấu đá có đấu thắng cũng là nhất thời. Quả cầu pha lê nhìn rất đẹp đúng không? Rất đẹp nha, vừa trơn bóng lại chói mắt, nhưng thấy nhiều rồi lại chán. Ngài từng thấy Vạn Tuế Gia dùng pha lê làm triều châu* chưa? Chưng từng. Pha lê chính là thứ để ngắm chơi, sao có thể so bì được với đông châu phỉ thúy? Ta nhìn người rất chuẩn, cô cô ngài cũng không phải là quả cầu pha lê, tương lai nhất định có phúc khí. Cho dù đã xuất cung, cũng nhất định có thể làm phu nhân của quan gia nhà cao cửa rộng.”
(* triều châu: chuỗi hạt mang cùng với triều phục ở đời Thanh)
Tố Dĩ ôi chao một tiếng, “Công công ngài thật quá đề cao ta rồi đó, ta người phúc mỏng kham không nổi.”
“Cung nữ được thả ra có thanh danh tốt, thì tìm được nhà chồng tốt.” Trần thái giám phe phẩy cây quạt, “Nhìn đi! Nếu nói không sai, sau này ta xuất cung chạy việc, giữa phố gặp phải, cô cô ngài phải mua rượu cho ta uống đó.”
Thái giám nói chuyện đều rất hứng thú, mở miệng là có thể đặt chuyện. Nếu có lòng rảnh rỗi tán dóc với họ, có thể nói ba ngày ba đêm không trùng lặp đấy. Tố Dĩ vội đáp ứng, “Tất nhiên rồi, không nói có làm phu nhân nhà quan hay không, cho dù có lấy anh nông dân, ta cũng phải cảm tạ cát ngôn của ngài chứ.”
Kéo vài câu việc nhà lại ló đầu thăm dò, bốn phía trên hành lang không còn thấy bóng dáng Hoàng đế, xem ra đã vào Nam thư phòng nghị sự rồi. Nàng nhân lúc này nhảy ra cửa một cái, bước chân vội vã thẳng hướng Kính Sự Phòng, tính toán lấy được thẻ bài có thể lộn trở lại từ Nhật Tinh Môn ra ngoài rồi.
Chưởng sự Kính Sự Phòng – Mã Lục Nhi đang cắn bút vạch ra biện pháp phòng bị, nghe thấy có tiếng bước chân bèn buột miệng hỏi, “Đến có chuyện gì?”
Tố Dĩ tồn thân một cái nói, “Cục chúng ta mất một tiểu cung nữ, cha mẹ cô ấy còn đang chờ tin tức tại Trinh Thuận Môn, phủ Tông Nhân không phái người tới truyền lời, ma ma chúng ta phái ta tới nhận thẻ bài báo tin, thỉnh công công cho phép.”
Mã Lục Nhi lúc này mới giương mắt nhìn nàng, “Nha đầu kia là thuộc hạ của cô? Hôm qua đi theo Trường Béo nhận xác là cô?” Thấy nàng xác nhận, hắn à một tiếng thật dài. Gỡ từ trên tường xuống một thẻ bài đặt trên bàn, đóng dấu đẩy về trước, “Ký tên vào, đề phòng cấp trên điều tra. Hôm qua Trường Béo có nói với cô chưa? Nghe đồ đệ hắn bô bô nói, hắn chọn cô hầu hạ tang sự Công gia, có phải không?”
Tố Dĩ ấn ngón tay trên mực đóng dấu, vừa ấn dấu lên sổ, vừa nói, “Đúng là có nói, sợ phu nhân Công gia bận quá, mời ta đến giúp tiếp khách nữ.”
Mã Lục Nhi im lặng một lúc, chăm chú nhìn nàng vài lần, nhếch miệng cười nói, “Thật là việc tốt nha! Cô cô nếu thăng phất lên, sau này đừng quên mấy lão ca chúng ta.”
Hầu hạ tang sự cùng lắm thì kiếm vài lạng bạc, ở đâu ra được thăng chức chứ. Tố Dĩ thầm nhủ cũng không nói ra miệng, chỉ đồng ý đáp, “Ta được ban thưởng cũng sẽ không thiếu phần các công công, phải cám ơn các công công trước nay chiếu cố ta.”
Mã Lục Nhi vỗ đùi một cái nói, “Ngài hiểu lầm ý ta rồi, tiền vất vả của ngài, chúng ta như ong vỡ tổ đến phân, cũng đâu phải tám trăm năm chưa từng thấy bạc, không mang nổi cái da mặt dày đó đâu! Ý ta là, con đường của ngài sau này càng đi càng rộng, tiện thể cất nhắc chúng ta một chút, là chúng ta đã thỏa mãn rồi.”
Nói như thế, khó tránh khỏi không khiến người sinh nghi. Lần này ra ngoài đoán là không đơn giản như vậy, những tên thái giám “không có lợi không dậy được sớm” này, phải cẩn thận đề phòng. Tố Dĩ vẫn nở nụ cười trên mặt, cầm thẻ bài nói, “Công công còn trêu chọc ta! Ta chỉ là một nô tài, có thể thăng phất cái gì. Chẳng qua là tận tâm hầu hạ, làm việc cho chu đáo, không làm cho Trường công công mất mặt là mừng rồi.”
Mã Lục Nhi cũng không nói nhiều nữa, gật đầu nói, “Có lý, đúng rồi đấy, đừng cô phụ Trường Mãn Thọ đã tiến cử cô.”
Tố Dĩ nói vâng, quay người bước đi.
Thế nhưng, “sợ cái gì là đến cái đó”, trên đời luôn luôn có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Lúc nàng vừa nhấc chân bước ra cửa cũng vừa vặn Hoàng đế đi ngang qua cửa Kính Sự Phòng, liền bắt gặp một mảnh áo màu vàng sáng lấp lóe qua đây, đợi đến khi phát hiện đã không thắng chân lại được. Thầm kêu không ổn rồi, đụng phải vạn tuế lão gia rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook