Trong nhà Trình Ôn bần hàn, phụ thân chỉ là một tú tài nghèo nàn nhu nhược, thi cử nhập sĩ là con đường duy nhất của hắn. Nhưng sinh ra trong phủ Ứng Thiên tụ tập quyền quý như thế, nhân tài khắp nơi, Trình Ôn cần phải cố gắng hơn người mới có thể có một chỗ đứng vững, thế nên kì nghỉ mỗi tháng, hắn đều rất ít về nhà, dốc lòng ở lại trong thư viện chăm chỉ đọc sách.

Cho đến khi đổi mùa, mẹ già trong nhà sẽ cùng muội muội đến mang đồ ăn cùng quần áo cho hắn. Mùa thu năm Hoằng Xương thứ mười, hắn nhớ rất rõ đó là ngày mùng ba tháng mười, thời tiết bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, mẫu thân bị ho, không ra ngoài được, liền sai muội muội mười bốn tuổi của hắn một mình đến đưa áo thu cùng thức ăn.

Tiểu muội vốn cùng một phụ nhân trong họp chợ đi cùng, nhưng các phụ nhân bận mua sắm, lại quên mất chờ nàng cùng về nhà. Tiểu muội chỉ đành cầm hộp thức ăn rỗng một mình bước qua phố chợ, đi qua nơi hoang vắng, một mình đi hơn một canh giờ về nhà...


Trên con đường ruộng cách nhà ba dặm, nàng xảy ra chuyện.

Đến khi nhận được tin mẫu thân đưa đến, hắn chưa kịp dọn dẹp liền vội vã về nhà. Muội muội mười bốn tuổi áo quần tả tơi, lộ ra không ít chỗ tím xanh, gương mặt thanh lệ xinh đẹp của nàng toàn là nước mắt, chỉ tuyệt vọng lắc đầu van xin: “Nương, người đừng hỏi nữa! Con thật sự không biết hắn là ai! Cầu xin mọi người...xin mọi người đừng hỏi nữa!”

Người hại muội muội, là thái học trò của Quốc Tử Giám.

Trình Ôn nhìn thấy lúc muội muội giãy giụa đã giật xuống một khối ngọc bội cùng một mảnh vải vụn lớn bằng ngón tay cái – mảnh vải là lụa sa màu khỏi thượng đẳng, là loại vải mà thái học trò mới có tư cách mặc.

Nửa năm sau hệt như cuộc sống dày vò trong địa ngục – phụ thân bị thương, lại vì chuyện của muội muội mà tích tụ uất ức trong lòng, không lâu sau liền nhắm mắt xuôi tay; tiểu muội chịu không nổi lời dị nghị của láng giềng xung quanh, trong một đêm lạnh lẽo liền nhảy hồ tự vẫn, tuy nghe thấy động tĩnh đuổi theo nhưng lúc hắn đến cứu, muội muội đã chìm vào hôn mê mãi mãi...

Trình Ôn trở nên kiệm lời, thi vào Quốc Tử Giám tra ra hung thủ thật sự trở thành động lực duy nhất giúp hắn chống đỡ đi hết những năm tháng u ám.


Mùa xuân năm Hoằng Xương thứ mười một, hắn thành công thi vào học quán của Quốc Tử Giám. Tra ra danh sách học trò ra ngoài vào ngày mùng ba tháng mười không khó, dù sao mùng ba tháng mười là ngày đầu tiên quay về học sau kì nghỉ, nếu thái học trò trong ngày ấy xuất hiện ở ngoại ô hướng đông, chỉ có thể là trốn học, mà kẻ trốn học giám thừa nhất định có ghi chép lại.


“Mùng ba tháng mười năm ngoái, học trò ở trên con đường nhỏ của ngoại ô hướng đông nhặt được một khối ngọc bội, xem kiểu dáng là ngọc bội của thái học trò trong Quốc Tử Giám, thiết nghĩ là lúc đi chơi đã đánh rơi trên đường, không biết tiên sinh có thể tra ra bạn học nào hôm ấy ra ngoài chơi không ạ? Học trò sẽ đem ngọc bội trả lại cho người đó.”

“Mùng ba là ngày giảng bài, dám trốn học trong lúc đó cũng chỉ có vài hỗn thế ma vương thôi.” Giám thừa lật sổ điểm danh, khóe môi trùng xuống, chán ghét nói, “Ồ, thế tử Bình Tân hầu Tiết Duệ, con trai trưởng quan Đại Lý Tự Trương Hiện, con trai của hình bộ thượng thư Lôi Tổ Đức ... Trong hôm đó chỉ có ba kẻ này là trốn ra ngoài săn bắn mùa thu thôi.”

Trình Ôn rất nhanh liền gặp được ba kẻ ăn chơi trác táng kia. Hắn không biết bản thân đã phí bao nhiêu công sức, mới miễn cưỡng áp chế sự u ám cùng oán hận cuộn trào trong lòng.

“Ngọc là của ta. Ta nói sao tìm không thấy chứ, hóa ra là đánh rơi ở chỗ này rồi.” Trong đình hóng mát, Tiết Duệ ăn mặc cầu kì, hai tay ôm lấy đám hồ bằng cẩu hữu cười xấu xa, vung tay một cái, ném cho Trình Ôn vài lượng bạc vụn, “Trên đời này lại thật sự có thằng ngốc có vàng không nhặt, tiểu gia thưởng cho ngươi!”

Vài lượng bạc vụn lách cách rơi bên chân Trình Ôn, càng làm nổi bật đôi giày cũ kĩ của hắn. Hắn không nhặt ngân lượng, chỉ là xoay người rời đi trong tiếng cười đùa của Tiết Duệ, mười ngón tay trong tay áo dường như đâm rách lòng bàn tay.

Trong Quốc Tử Giám, cũng không phải chỉ có kẻ ác, cuối cùng người tốt vẫn là rất nhiều. Ví dụ như Phù đại công tử, Khương cô nương, còn có Nguyễn cô nương của hắn...

Trong ngày giá rét ấy, hắn nhặt lấy giấy bút bị áo khoác của Tiết Vãn Tình làm rơi, bỗng có một bàn tay trắng nõn như ngó sen giúp hắn nhặt bút lên, lúc đưa mắt nhìn, Nguyễn Ngọc cười thẹn thùng với hắn, nói: “Của ngươi đây.”

Khoảnh khắc ấy, hắn dường như nhìn thấy ánh sáng của mình.

“Ngươi hỏi ta tại sao lại hận Tiết gia như thế ư? Chỉ vì người thân nhất, người ta yêu nhất đều bị hủy trong tay Tiết gia. Ta không cao thượng được như Khương Nhan, nàng chỉ cần một mình Tiết Duệ đền tội, ta từ đầu chí cuối lại nghĩ cách làm thế nào để cả Tiết gia nợ máu phải trả bằng máu, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có vào sâu trong hang cọp mới có thể tìm được điểm yếu của các ngươi, một đòn chí mạng.”

Cách một cánh cửa, Tiết Vãn Tình trong bóng đèn dầu, trừng mắt hoảng sợ nhìn Trình Ôn, hệt như đang nhìn quái vật đáng sợ. Trình Ôn đứng trong bóng tối ngoài cửa, gương mặt tuấn tú không có đau khổ cũng không còn oán hận, chỉ là sự tĩnh lặng sau khi trải qua sóng gió, hờ hững nói, “Ngươi từng mắng ta yếu ớt, thật ra, ta chỉ là ẩn nhẫn hơn so với người khác. Cha ngươi lệnh ta chôn vùi từng thi thể, ta đều nhớ rõ vị trí mộ của họ. Cho dù ta chưa từng giết người, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt vặn vẹo bị cha ngươi ra lệnh giết người, ta sẽ không sợ sao? Không, ta rất sợ, sợ đến đêm không thể ngủ, cho nên trên phủ ta mãi mãi lập nên bài vị của bọn họ cùng đèn trường minh, đây là sự hối hận của ta, cũng là chứng cứ cuối cùng ta dùng để lật đổ các ngươi.”

“Ngươi muốn đem thân phận và vị trí của những thi thể này tố cáo với cẩm y vệ?” Tiết Vãn Tình rất nhanh liền hiểu ra thủ đoạn của hắn: Một khi những thi thể này bị tra ra, Tiết gia liền sẽ thêm một tội chết ‘tàn sát người khác’. Đến lúc ấy đừng nói là phụ thân, dù là bản thân nàng cũng bị biếm thành thứ dân, thậm chí bị bán thành nô lệ...

“Đừng! Trình Ôn ta xin ngươi đừng!” Tiết Vãn Tình khóc đến dường như đứt hơi, không còn nửa phần kiêu ngạo ương bướng như trước đây. Nàng ta ầm một tiếng quỳ xuống, bò đến dưới chân Trình Ôn, nắm lấy quần của hắn van xin, “Ta thay huynh trưởng cùng cha bồi tội cho ngươi! Khấu đầu với muội muội ngươi! Nếu như có thể...Nếu như có thể, ta thậm chí có thể khấu đầu quỳ lạy với Nguyễn Ngọc! Ta hối hận, ta thật sự không dám nữa rồi, xin ngươi tha cho Tiết gia một con đường sống! Đừng...đừng đi tố cáo cha! Hơn nữa, chuyện của cha ta ngươi cũng tham dự rồi, tuy không phải là tội chết, nhưng dù ngươi lấy công chuộc tội đi nữa, tiền đồ nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng... Trình Ôn, ngươi nhẫn tâm đem tiền đồ của mình kéo theo sao? Hả?”

Trình Ôn không hề nhúc nhích, mặc cho Tiết Vãn Tình sống chết níu lấy xiêm y mình, nói: “Huyện chúa yên tâm, chí ít vẫn sẽ còn hai ngày, ta sẽ không tố giác chuyện này. Ta sẽ chờ đến hôm sau, sau đại hôn của thái tử.”

Tiết Vãn Tình ngây người, không biết hành động này của hắn có ý gì.

“Theo lễ, ngày đại hôn của Đông Cung nhất định sẽ đại xá thiên hạ, dù Tiết gia bị định tội chết cũng sẽ được xá miễn.” Trình Ôn rũ mắt, có một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống nền gạch.

Không ai biết giọt nước mắt này của hắn chảy xuống vì ai. Trình Ôn nói, “Cho nên, ta sẽ sau đại hôn của thái tử mới trình chứng cứ lên.”

“Trình Ôn! Ngươi quá độc ác rồi!” Đôi môi của Tiết Vãn Tình trắng bệch, dường như quát lớn, “Cha ta và ca ta phạm phải sai lầm, thì liên quan gì đến ta! Ngươi dựa vào gì muốn kéo theo ta! Ngươi dựa vào gì mà không tha cho ta!”

“Vô tội...Tiểu muội và Nguyễn cô nương lại chẳng phải là người vô tội sao?” Trình Ôn nói, “Chẳng lẽ mỗi lỗi lớn mà cha và huynh ngươi tạo ra, đều không có một viên gạch một mảnh ngói nào cho ngươi sao? Tiền tài bất nghĩa ướt đẫm máu tươi cùng cái chết kia, ngươi chưa từng hưởng thụ sao? Chữ xuất hiện trên bàn của Nguyễn cô nương, không phải là ngươi thay huynh trưởng ngươi chuyển hộ ư?”


“Được...Ngươi nói những thứ kia ta đều nhận!” Cả mặt Tiết Vãn Tình tuyệt vọng, ngồi bệt trên nền gạch lạnh băng, cứng giọng nói, “Nhưng người giúp huynh trưởng ta chuyển giấy...là Lý Trầm Lộ!”

Gió đêm quét đất mà đến, thổi tắt ngọn đèn duy nhất trong đường, xung quanh chìm vào một mảng tối tăm, âm u mà giá rét.

Trung thu vừa qua, cơn gió này, lại lạnh lẽo thấu xương.


Đại hôn Đông Cung ngày mười tám tháng tám, Phù Ly phụ trách nhiệm vụ chỉ huy đội ngũ cẩm y vệ hộ tống, mà Khương Nhan lại bận giúp lễ bộ chuẩn bị sắc phong cùng điển lễ đại hôn, huống hồ trong triều vừa xảy ra vụ án của Tiết gia, quan viên liên lụy rất nhiều, đúng là lúc thiếu người nhất, nên càng bận hơn so với mọi khi.

Dư âm của đại hôn kéo dài bảy ngày bảy đêm, không dễ gì mới nghỉ ngơi một lúc, Trình Ôn lại dâng sách cho thái tử, lộ ra một bí mật động trời.

Cẩm y vệ dưới sự chỉ dẫn của Trình Ôn, trước sau đến hướng đông ngoại ô cùng xung quanh mảnh đất hoang trên Tây Sơn đào ra chín cổ thi thể, khi tra ra đều là nhân chứng mất tích trong vụ án muối lậu, hóa ra là bị Tiết Trường Khánh âm thầm diệt khẩu rồi!

Chín cổ thi thể, trong đó không ít là quan viên. Thái tử vì thế mà nổi trận lôi đình, tội của Tiết gia xem như lộ ra toàn bộ dấu vết, chỉ chờ phán quyết cuối cùng. Niệm tình Trình Ôn lấy công chuộc tội, thái tử cũng không phạt nghiêm hắn, chỉ là cách đi nửa năm bổng lộc, đóng cửa sám hối.


Vụ án Tiết gia diệt khẩu vừa qua hai ngày, lại đến ngày Ngụy Kinh Hồng và Ổ Miên Tuyết thành hôn.

Đôi phu thê trẻ này đều là bạn học của Khương Nhan cùng Phù Ly, lại là bạn thân chi giao, nên Khương Nhan và Phù Ly nhất định phải dự tiệc chúc mừng.

Ngụy Kinh Hồng và Ổ Miên Tuyết đều tổ chức hôn lễ ở phủ Ứng Thiên, vài ngày sau, bọn họ liền dắt tay nhau cùng về Thương Châu định cư, nghe giọng điệu của Ngụy Kinh Hồng hình như sẽ tòng quân, sau này sẽ theo Ổ gia bảo vệ biên cương.

Vì thế, Khương Nhan còn trêu Ngụy Kinh Hồng, nói hắn không khác gì ở rể cả.

Trêu thì cứ trêu, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ. Các thiếu niên hào hoa phong nhã của Quốc Tử Giám trước kia, giờ có người đi xa, có người cưới gả, người quen ở lại phủ Ứng Thiên càng lúc càng ít, cũng sẽ không còn cảnh các thiếu niên rũ nhau đi đạp thanh, khúc thủy lưu thương của quá khứ nữa.

Có lẽ, đây chính là sự trả giá cho việc trưởng thành chăng.

Giờ dậu hoàng hôn, đôi tân nhân đã bái đường xong, Khương Nhan đưa tân nương tử vào động phòng, mà Ngụy Kinh Hồng vẫn trong sảnh kính rượu đãi khách. Phòng tân hôn được bố trí rất sáng sủa, vui tươi, nến đỏ vô cùng rực rỡ, Ổ Miên Tuyết đội mũ phượng khoác khăn choàng vai càng vô song kiều diễm.

Khương Nhan cùng Ổ Miên Tuyết nói vài câu, thấy thời gian động phòng sắp đến, liền lẳng lặng đóng cửa ra ngoài.

Ngụy phủ khắp nơi đều là lụa đỏ, lồng đèn đỏ, ánh lửa đỏ cao trong phủ sáng rực như ban ngày. Bên hành lang, Ngụy Kinh Hồng đã uống đến ngà ngà say, cũng không biết là vui hay say rồi, cặp mắt hoa đào ửng đỏ, công phục ô sa cổ tròn lắc lư theo bước đi, khoác vai Phù Ly nói: “Ngu huynh thành thân rồi, ngưỡng mộ không?”

Phù Ly lạnh nhạt gạt móng vuốt hắn ra, nói: “Thành thân thì tính gì, đến tên con ta cũng đã nghĩ xong rồi.”

“Không có con, thì có tên có tác dụng gì chứ?” Ngụy Kinh Hồng nói đúng tâm sự của Phù Ly, bám riết không buông mà choàng vai hắn, cười khanh khách nói, “Ta đêm nay có thể tạo ra con rồi nè, ghen tị không? Hi hi.”


Phù Ly: “...”

Khương Nhan dưới bậc: “...”

Khương Nhan lười để ý đến hai kẻ ngốc này liền rẽ sang hướng khác, đi ra sân trước tìm Nguyễn Ngọc – Sức khỏe của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đi lại trong tiệc cưới một lúc cũng có chút mệt, Khương Nhan chỉ đành dìu nàng đến sân trước, ngồi nghỉ ngơi dưới hoa đăng, cũng không biết là có ở nơi cũ chờ hay không.

Mà lúc này, trước sân lại là một phen náo nhiệt.

Người Ngụy gia quan hệ rất được, người đến dự vô cùng nhiều, bao gồm cả trạng nguyên Trình Ôn. Dưới hàng hoa đăng treo trên cao, khách chủ cùng vui, khách đến dự có không ít người đều quen biết Trình Ôn, năn nỉ hắn đề chữ ban tặng, muốn thưởng thức chút văn chương của trạng nguyên.

Trình Ôn vốn là đến dự tiệc chúc mừng tân hôn đại hỉ của Ngụy Kinh Hồng, nào biết lại bị khách khứa vây quanh, thoát thân không được, chỉ đành nhận lấy giấy bút mà mọi người đưa đến, viết vài bài thơ nhỏ hoặc những lời cổ vũ thăm hỏi. Đang tập trung viết, bỗng một cơn gió lạnh nổi lên, Trình Ôn đang khom người viết chữ không để ý, giấy trên bàn liền bị thổi tung, bút lông cũng bị thổi lăn lốc rơi xuống, dừng bên một đôi giày thêu nhỏ nhắn tinh xảo.

Nguyễn Ngọc đang ngồi trên ghế đá ngắm đèn, những chiếc hoa đăng dán chữ hỉ kia hệt như sao trời trăng sáng tụ tập trên đỉnh đầu nàng, phủ lên ánh sáng màu vàng cam. Gió chợt thổi đến, bóng đèn lắc lư, bên chân nàng bất giác vang lên một tiếng động nhỏ, hình như là gió thổi rơi vật gì đó, vừa cúi đầu nhìn, lại là một cây bút lông sói xinh đẹp.

Mọi người luống cuống tay chân bận nhặt lại giấy mực, Trình Ôn mang theo nụ cười xin lỗi tách ra khỏi dòng người, đi tìm theo hướng bút lăn, bất giác ngẩn người...

Dưới biển đèn, nữ tử dáng người linh lung ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng trong veo, có chút ngây ngô đánh giá hắn.

Thời gian như ngừng trôi, Trình Ôn đờ người, nhất thời như tách biệt khỏi thế gian.

Đã bao lâu không nhìn thấy dáng vẻ nàng sinh động mở to mắt rồi? Sao lại hệt như dài cả một đời như thế.

Gió thổi áo bay, trong ánh đèn, hắn bình tĩnh mà ôn hòa nhìn Nguyễn Ngọc khom người nhặt cây bút lông sói lên, do dự nhìn về phía trước, đưa cho hắn nói: “Bút của công tử rơi rồi, của ngươi đây.”

Hệt như ba năm trước, nàng nhìn Trình Ôn hèn mọn chật vật, cười thẹn thùng đưa bút cho hắn, cười nói: “Của ngươi đây.”

Biết rõ tay mình đã đầy dơ bẩn, không có tư cách vọng tưởng gì đó, Trình Ôn vẫn run rẩy nhận lấy cây bút kia, dịu giọng cười nói: “Đa tạ Nguyễn cô nương.”

“Ngươi...nhận ra ta?” Nguyễn Ngọc hơi mở to mắt, trong mắt có ánh lửa nhảy nhót, cũng phản chiếu nụ cười tuấn tú, ôn hòa của Trình Ôn. Nàng đánh giá hắn hồi lâu, cũng chần chừ một lúc mới nhỏ giọng nói, “Lạ thật, cảnh tượng vừa rồi, sao ta lại cảm thấy như trong mơ đã gặp qua.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương