Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)
-
Chương 6: Bắt nhịp đường đầy hoa
Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Ngày hôm sau, tiêu đề của các tờ báo lớn đều là "Cô gái bí ẩn vào đêm khuya của anh Ca." Trong hình là ảnh chụp bọn họ ra khỏi Trích Tinh Các, may mà hai người họ đều có thói quen đội mũ lưỡi trai khi ra khỏi cửa, cộng thêm ánh đèn lờ mờ, ảnh chụp không rõ mặt hai người.
Từ thân hình có thể đoán được, chàng trai kia là Mộ Thiên Ca. Hơn nữa do góc chụp, dường như hai người trong ảnh còn đang ngọt ngào nắm tay.Tối hôm qua Diệp Niệm Sênh được ăn khuya cùng Mộ Thiên Ca, liền không ngừng lái xe chạy về khách sạn ở Hoành Điếm, đương nhiên vì hưng phấn, rất khuya cô mới ngủ được.
"Sênh Sênh, Sênh Sênh, đại mỹ nữ. " Sáng sớm, Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang ở trong mộng đã bị điện thoại của Tiểu Đàm đánh thức.
"Tiểu Đàm, mình vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, chờ mình ngủ no rồi, tán gẫu tiếp."
"Cậu còn ngủ được, tiêu đề của các báo hôm nay đều là tin tức riêng của cậu và Mộ Thiên Ca đấy."
"Tiêu đề báo thì liên quan gì đến mình." Diệp Niệm Sênh vừa mơ mơ hồ hồ nói ra vài từ, vừa trở mình lật người, ngẫm lại câu nói kia của Tiểu Đàm, lập tức đặt mông ngồi dậy, hô lớn: "Cậu nói gì cơ?"
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh." Tiểu Đàm cười xấu xa hỏi dò: "Có phải hôm qua cậu đi ăn khuya cùng Mộ Thiên Ca không?"
"Phải, tình cờ gặp ở đài phát thanh nên..." Diệp Niệm Sênh vừa mở laptop ở đầu giường, vừa trả lời.
"Các cậu chỉ mới gặp nhau lần thứ hai." Tiểu Đàm thở dài nói: "Phát triển thần tốc."
"Cái gì chứ. Bọn mình không làm gì cả." Diệp Niệm Sênh suy nghĩ một chút, nói thêm: "Thật ra thì... mặc dù mình mới chỉ gặp anh ấy hai lần, nhưng mà mình có cảm giác chúng mình đã quen biết từ rất lâu."
"Đó là bởi vì cậu đã hâm mộ anh ta sáu năm, bạn thân mến ạ." Tiểu Đàm vạch trần. "Sai rồi, không chỉ là hâm mộ, mà là thích."
"Tiểu Đàm, xem ra mình đã trúng độc của Mộ Thiên Ca rồi, không thuốc nào cứu được." Lúc nói đến đây, Diệp Niệm Sênh mở Baidu[1] lên tìm kiếm Mộ Thiên Ca, đúng như dự đoán, đều là tin tức về cô gái thần bí lúc đêm khuya của Mộ Thiên Ca.
Xì-căng-đan trước đó về Mộ Thiên Ca và Angela cũng tự sụp đổ, bởi vì từ thân hình của cô gái nhỏ nhắn trong hình có thể đoán được, đây không phải dáng người của người mẫu quốc tế.
"Sênh Sênh, thích thì phải theo đuổi nha. Sói nhỏ xinh đẹp mau đi ăn sạch con cừu lớn." Tiều Đàm xấu xa nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Ông chủ tới, gác máy đây."
Nói xong, tiểu Đàm liền cúp điện thoại nhanh như chớp.
Diệp Niệm Sênh ngửa mặt nằm trên giường, người khúc khích một hồi, bĩu môi một hồi, u buồn một hồi, phấn khởi một hồi. Tâm tình của cô có chút kì quái, chỉ một lát sau, chuông điện thoại lại tự nhiên vang lên một lần nữa.
"Thế nào, ông chủ lại đi rồi à?" Diệp Niệm Sênh chăm chú nhìn bức ảnh, không thèm nhìn xem là điện thoại của ai, nghĩ rằng nhất định là Tiểu Đàm gọi tới.
"Tiểu Sênh, là anh." Giọng nói mê người mà lại lười biếng như vậy, rất dễ đoạt đi hồn phách người khác.
"Anh Ca, ngại quá, em tưởng bạn em gọi tới." Diệp Niệm Sênh có chút thất vọng, nói.
"Thấy tin tức chưa?"
"Rồi."
Đầu dây bên kia lại im lặng, sau đó nói tiếp: "Có lẽ mất một thời gian nữa, chúng ta không thể gặp mặt."
"Dạ. Em hiểu." Giọng nói của Diệp Niệm Sênh không giấu được vẻ cô đơn, xảy ra xì-căng-đan như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh Ca."
"Việc biên soạn album mới cần thời gian, chủ yếu là anh sợ làm em bị quấy rối."
Câu này của Mộ Thiên Ca như ánh mặt trời ngày xuân, sưởi ấm lòng cô, thì ra anh đang lo lắng cho cô.
"Tiểu Sênh, em vẫn đang nghe chứ?"
"Dạ, anh Ca, có phải anh luôn đối tốt với tất cả mọi người như vậy không."
"Đương nhiên không phải."
"Vậy, tại sao..." Đối tốt với em như vậy? Diệp Niệm Sênh nhanh chóng cảm động muốn khóc.
"Đây là phúc lợi cho fan hâm mộ. Hơn nữa không phải đã nói rồi sao, anh thích... giọng nói của em."[2]
Thời gian như ngừng chuyển động vào giờ phút này, trái tim nhỏ của Diệp Niệm Sênh lại bắt đầu đập mạnh.
“Tiểu Sênh, vậy một thời gian ngắn nữa gặp lại.”
“Dạ, bye bye...”
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Sên đặt tay lên lồng ngực, cảm giác như trái tim không phải tim của mình, cô tắt trang mạng, hình nền máy tính vốn chính là hình của Mộ Thiên Ca.
Trong hình anh mặc một bộ đồ trắng, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn, vóc người hoàn mỹ, kết hợp với cánh chim thuần khiết, cực kì giống thiên sứ không cẩn thận ngã xuống phàm trần.
Cứ nhìn anh như vậy, cũng có thể khiến tim cô đập rộn lên, trong đầu không ngừng vọng lại câu nói kia của anh: “Anh thích... giọng nói của em.”
Cô không nhịn được, mặc áo ngủ vui vẻ lăn lộn trên giường, thật sự không phải cô đang nằm mơ chứ?
~~~~~~~~~~~~~~~
"Chúc mừng đóng máy, đoàn phim tặng hoa, xin vui lòng nhận.” Nhân viên công tác đưa hoa cho cô, “Cảm ơn mọi người.” Diệp Niệm Sênh lễ phép cúi người bày tỏ lòng biết ơn với người quay phim, người điều chỉnh ánh sáng, thợ trang điểm và các nhân viên công tác khác, So với bọn họ, cô chỉ là người mới. Bởi vì cô hiểu được đạo lý khiêm tốn, cho nên mọi người trong đoàn phim rất thích cô.
“Tiểu Diệp, phim được phát sóng em nhất định sẽ nổi tiếng.” Lão Trương quay phim nói...
“Cảm ơn anh Trương chúc may mắn.” Cô vừa nói, vừa mỉm cười đi đến bên đạo diễn đang đứng quan sát, “Đạo diễn Bạch, cảm ơn anh.” Cô nói thật lòng, bất kể sau khi bộ phim này dược tung ra, kết quả có như thế nào, cô cũng thật lòng biết ơn Bạch Khải An đã sẵn lòng cho cô cơ hội này.
“Tiểu Diệp, sau này phải tiếp tục cố gắng, sân khấu của em sẽ còn lớn hơn nữa.” Đạo diễn có vẻ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, khiến trái tim Diệp Niệm Sênh ấm áp.
“Tiểu Diệp, mong rằng sau này còn có cơ hội hợp tác.” Tần Vũ Dương cũng mở miệng nói.
“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn sư huynh, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.” Diệp Niệm Sênh dứng một lát, tiếp tục nói: “Vậy em không quấy rầy nữa, xin đi trước.”
“Ừ, hẹn gặp lại lúc tuyên truyền.” Tần Vũ Dương phất tay với cô, Diệp Niệm Sênh gật đầu, xoay người rời đi.
Trên đường trở về phòng trang điểm của mình, gặp nữ chính Chu Dao mỉm cười nói với cô: “Tiểu Diệp, thật muốn đóng máy cùng em."
"Diệp Niệm Sênh ôm Chu Dao, vỗ vỗ lưng cô nói: "Chị cũng sắp rồi, kiên trì một chút."
"Ừ, vậy chị sang phòng quay đây, chị phải diễn cảnh tiếp theo. hẹn gặp lại lúc tuyên truyền."
"Dạ, tạm biệt." Sau khi chia tay vội vàng với Chu Dao, Diệp Niệm Sênh đi tới phòng trang điểm của Mộ Tắc Thành.
"Chú Thành, hôm nay cháu đóng máy." Diệp Niệm Sênh cười nói.
"Chúc mừng cháu, hi vọng con đường nghệ thuật sau này của cháu càng ngày càng thuận lợi."
"Nếu như vẫn có thể gặp được tiền bối giống như chú, còn có đạo diễn tốt như đạo diễn Bạch, cháu có muốn không thuận lợi cũng khó." Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói. "Cảm ơn sự chiếu cố của chú trong mấy tháng nay."
"Nếu chú có một đứa con gái như cháu thì thật tốt." Mộ Tắc Thành thở dài nói.
"Chú có con trai như anh Ca mới khiến cho người ta phải hâm mộ đấy." Diệp Niệm Sênh hàn huyên với Mộ Tắc Thành cả ngày, mãi đến khi Mộ Tắc Thành đi quay phim, cô mới lưu luyến rời khỏi đoàn phim.
Trước khi lên xe, chuông điện thoại của Diệp Niệm Sênh vang lên, hai chữ "anh Ca" sáng chói trên màn hình điện thoại, khiến tim cô đập như có con nai nhỏ đang chạy loạn trong lồng ngực, cô điều hòa hô hấp, rồi mới nhận điện thoại.
"Tiểu Sênh."
Còn chưa đợi cô mở miệng, bên đầu dây bên kia, đã truyền đến giọng nói có từ tính của Mộ Thiên Ca.
"Dạ." Cô mơ hồ đáp.
"Mừng em hôm nay đóng máy."
"Cảm ơn." Diệp Niệm Sênh ngừng một chút, nghi ngờ nói: "Làm sao anh biết hôm nay em đóng máy?"
"Muốn biết thì sẽ biết được." Mộ Thiên Ca trả lời như vậy, sau đó hỏi: "Quay xong bộ phim này, em có kế hoạch gì?"
"Kế hoạch..." Diệp niệm Sênh lẩm nhẩm những chữ này, cô không có kế hoạch, hai mươi hai năm đời người của cô được tổng kết bằng bốn chữ: gặp sao yên vậy.
"Em không có kế hoạch gì." Diệp Niệm Sênh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, sau đó mỉm cười đáp. "Về Thượng Hải trước rồi hãy nói."
"Em biết anh đang thu album mới, đúng không?"
"Dạ, đương nhiên em biết, hơn nữa còn rất mong đợi đấy." Diệp Niệm Sênh nói thật lòng, với cô, mỗi một album của anh đều là châu báu.
"Anh mới soạn một bản nhạc, muốn mời em giúp anh viết lời." Giọng nói của Mộ Thiên Ca như âm thanh của tự nhiên, mang theo sức mạnh động lòng người, đánh thẳng vào sâu trong nội tâm của Diệp Niệm Sênh.
"Anh Ca, em không làm được đâu." Mặc dù Mộ Thiên Ca ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy, nhưng Diệp Niệm Sênh vẫn ra sức lắc đầu. Nhạc do anh soạn có không biết bao nhiêu người viết lời nổi tiếng muốn được viết lời, mà cô thì chưa bao giờ viết lời bài hát. Nhiệm vụ quan trọng như thế, sao cô có thể làm được đây?
Dường như Mộ Thiên ca đã sớm đoán được rằng cô sẽ từ chối, thế nên bình tĩnh nói: "Tiểu Sênh, anh tin vào thực lực của người cao điểm nhất khoa văn trong kì thi đại học, tất nhiên, nếu em không muốn viết lời giúp anh, anh cũng không tiện miễn cưỡng."
Làm sao anh biết được cô đã đạt điểm cao nhất khoa văn trong kì thi đại học, cô chợt nhớ đến câu nói khi nãy của anh, "muốn biết thì sẽ biết được", bèn không hỏi tới, xem ra tất cả về cô, anh cũng đều biết rồi. Có điều vừa rồi giọng nói của anh dường như lộ ra chút thất vọng, sự thất vọng này khiến Diệp Niệm Sênh khẽ cắn môi, giằng xé lương tâm, mở miệng nói: "Vậy để em thử một chút, có điều, nếu anh cảm thấy em viết không tốt thì không cần dùng, mời chuyên gia viết, dù sao cũng không cần cố ép."
"Được, vậy anh sẽ gửi bản demo[3] cho em nghe thử." Trong giọng nói của Mộ Thiên Ca lộ ra một chút ý cười.
"Dạ"
"Bây giờ em vẫn còn ở Hoành Điếm sao."
"Dạ phải, đang chuẩn bị lái xe về Thượng Hải. Còn anh?"
"Anh ở Bắc Kinh."
"À." Bây giờ Diệp Niệm Sênh đang tập trung nghĩ xem lời bài hát phải như thế nào.
"Chuyện viết lời không cần phải áp lực, anh tin em. Em lái xe trước đi, đi đường cẩn thận."
"Dạ."
Lúc cúp điện thoại, Diệp Niệm Sênh vẫn chưa tin được là mình đã đồng ý giúp Mộ Thiên Ca viết lời bài hát. Ngây ngô thật lâu, Diệp Niệm Sênh mới khỏi động xe, chạy một mạch về Thượng Hải nhanh như tên bắn.
Vừa vào trong nhà trọ của mình, mệt mỏi tắm sạch bụi bặm, Diệp Niệm Sênh nằm trên chiếc giường mềm mại của mình, ngửa mặt lên trời.
"Lời ca... lời ca... " Cô nhìn trần nhà, miệng lặp đi lặp lại hai chữ này, nhưng ý văn vốn tuôn ra như suối khi viết nhật kí, vào thời khắc này hoàn toàn không phát huy được chút uy lực nào, bây giờ trong đầu cô chính là một khối hồ đặc.
Bỗng tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên, Diệp Niệm Sênh xem thử thì là Mộ Thiên Ca gửi tới: "Demo đã gửi vào hộp thư của em, ngày mai nghe thử rồi nghĩ lời ca, ngủ ngon."
Cô lập tức trở về phía sau hai chữ "ngủ ngon", gấp rút mở laptop lên, vừa tải nhạc từ tập tin đính kèm xuống máy để nghe thử, lỗ tai Diệp Niệm Sênh lập tức bị đánh thức.
Trong máy tính truyền tới một giai điệu chậm rãi đang được Mộ Thiên Ca nhẹ nhàng ngâm nga, không có lời mà hơn hẳn có lời, êm tai như âm thanh của tự nhiên.
Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ giai điệu dễ nghe này, nhưng không ngờ lúc gần đến cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Mộ Thiên Ca tự nhiên vang lên: "Tiểu Sênh, sở dĩ muốn em viết lời cho bài hát này, là bởi vì bài hát này được viết cho em."
Viết cho em, viết cho em.
Bốn chữ này [4] quanh quẩn bên tai Diệp Niệm Sênh, cô may mắn biết bao, có thể khiến thần tượng của cô, không, phải nói là thần tượng của ngàn vạn cô gái viết nhạc cho cô.
Diệp Niệm Sênh hạnh phúc nhảy bắn lên mấy cái ở trên giường, lại phát đi phát lại giai điệu mà Mộ Thiên Ca nhẹ nhàng ngâm nga, không còn buồn ngủ chút nào, mở word lên, viết lời nhạc, ôm tâm tình không ngừng kích động, cô viết nên lời bài hát đầu tiên trong đời.
Viết đi viết lại, sửa sửa đổi đổi, không ngờ nắng mai đã tới, khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên quan tấm rèm máu trắng chiếu vào phòng ngủ yên tĩnh này, cô thoải mái lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó uể oải ngã xuống, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trên màn hình máy tính, hiển thị lời ca cô đã viết đi viết lại, sửa đổi nhiều lần, cô đặt tên bài hát này là 《Ánh sáng sáng nhất trong trái tim tôi》. Bởi vì trong lòng cô, Mộ Thiên Ca chính là ánh sáng không gì sánh bằng, chỉ lối cho cô trên con đường đi về phía trước.
《Ánh sáng sáng nhất trong trái tim tôi》
Bước chậm trên hành lang dài không người.
Giọng nói của em có vẻ trống trải như thế.
Nỗi nhớ lan tràn thành chiếc lưới.
Cuốn chặt lấy trái tim anh.
Bởi vì lựa chọn phương xa.
Sẽ phải đuổi theo giấc mộng.
Có tình yêu nào không tang thương đâu chứ
Em là nắng gắt trên bầu trời.
Em là ánh trăng đẹp nhất.
Trải qua hoang mang bối rối
Vượt qua lưỡng lự băn khoăn
Nơi có em
Chính là thiên đường của anh
Chúng ta cùng nhau tìm kiếm
Tìm kiếm ngày trời sáng
Cho dù vũ trụ hồng hoang
Hay là ngày dài tháng rộng
Em vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong trái tim anh
Hoa nở ngát hương bên hồ nước
Muốn trái tim em nhưng không nơi cất giấu
Nỗi nhớ trói chặt anh
Khiến anh hoàn toàn không thể lẩn trốn
Một mình dựa vào cửa sổ gỗ
Chỉ có thể rơi lệ thành hàng
Có tình yêu nào không tươi đẹp mà ưu thương
Em là nắng gắt của lửa
Em là ánh trăng trong sáng
Sẽ không mơ màng nữa
Sẽ không kiêu ngạo nữa
Chỉ nguyện dừng lại ở
Thiên đường có em
Chúng ta cùng nhau tìm kiếm
Tìm kiếm ngày trời sáng
Cho dù vũ trụ hồng hoang
Hay là ngày dài tháng rộng
Em vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong trái tim anh
(
===
Chú thích:
[1] Baidu: Một trang thông tin của Trung Quốc, tương tự Google, ngoài ra cũng có chức năng như Wikipedia.
[2] Anh thích...giọng nói của em: Do cấu trúc ngữ pháp tiếng trung khác với tiếng Việt, câu này của bạn Ca bị ngắt một nửa, nếu dừng lại ở trước dấu ba chấm sẽ có nghĩa là “Anh thích em”. Có thể hình dung như “I love you...voice” trong tiếng anh (vốn là “your” nhưng mình để “you” cho mọi người dễ hình dung)
[3] Demo (viết tắt của từ "demonstration" - "thử nghiệm"): Một bản thu thử của một bài hát, một bản thu âm để tham khảo hơn là để phát hành. Demo là một cách để nhạc sĩ mường tượng ý tưởng của họ gần đúng nhất trên băng hay đĩa và làm ví dụ cho các hãng thu âm, nhà sản xuất hoặc các ca sĩ khác. Nhạc sĩ thường dùng demo như một bản phác thảo nhanh để chia sẻ với người cùng nhóm hay người soạn nhạc; trường hợp khác một người sáng tác nhạc có thể làm demo để gửi cho ca sĩ với hy vọng bài hát được thu âm một cách chuyên nghiệp, hay một nhà phát hành nhạc cần một bản thu âm đơn giản để phát hành hay vì mục đích bản quyền.
[4] Bốn chữ: bốn chữ này nguyên gốc là "Vi nhĩ nhi tả" (vì em mà viết) nhưng khi dịch thành tiếng việt lại chỉ còn ba chữ (viết cho em).
Ngày hôm sau, tiêu đề của các tờ báo lớn đều là "Cô gái bí ẩn vào đêm khuya của anh Ca." Trong hình là ảnh chụp bọn họ ra khỏi Trích Tinh Các, may mà hai người họ đều có thói quen đội mũ lưỡi trai khi ra khỏi cửa, cộng thêm ánh đèn lờ mờ, ảnh chụp không rõ mặt hai người.
Từ thân hình có thể đoán được, chàng trai kia là Mộ Thiên Ca. Hơn nữa do góc chụp, dường như hai người trong ảnh còn đang ngọt ngào nắm tay.Tối hôm qua Diệp Niệm Sênh được ăn khuya cùng Mộ Thiên Ca, liền không ngừng lái xe chạy về khách sạn ở Hoành Điếm, đương nhiên vì hưng phấn, rất khuya cô mới ngủ được.
"Sênh Sênh, Sênh Sênh, đại mỹ nữ. " Sáng sớm, Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang ở trong mộng đã bị điện thoại của Tiểu Đàm đánh thức.
"Tiểu Đàm, mình vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, chờ mình ngủ no rồi, tán gẫu tiếp."
"Cậu còn ngủ được, tiêu đề của các báo hôm nay đều là tin tức riêng của cậu và Mộ Thiên Ca đấy."
"Tiêu đề báo thì liên quan gì đến mình." Diệp Niệm Sênh vừa mơ mơ hồ hồ nói ra vài từ, vừa trở mình lật người, ngẫm lại câu nói kia của Tiểu Đàm, lập tức đặt mông ngồi dậy, hô lớn: "Cậu nói gì cơ?"
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh." Tiểu Đàm cười xấu xa hỏi dò: "Có phải hôm qua cậu đi ăn khuya cùng Mộ Thiên Ca không?"
"Phải, tình cờ gặp ở đài phát thanh nên..." Diệp Niệm Sênh vừa mở laptop ở đầu giường, vừa trả lời.
"Các cậu chỉ mới gặp nhau lần thứ hai." Tiểu Đàm thở dài nói: "Phát triển thần tốc."
"Cái gì chứ. Bọn mình không làm gì cả." Diệp Niệm Sênh suy nghĩ một chút, nói thêm: "Thật ra thì... mặc dù mình mới chỉ gặp anh ấy hai lần, nhưng mà mình có cảm giác chúng mình đã quen biết từ rất lâu."
"Đó là bởi vì cậu đã hâm mộ anh ta sáu năm, bạn thân mến ạ." Tiểu Đàm vạch trần. "Sai rồi, không chỉ là hâm mộ, mà là thích."
"Tiểu Đàm, xem ra mình đã trúng độc của Mộ Thiên Ca rồi, không thuốc nào cứu được." Lúc nói đến đây, Diệp Niệm Sênh mở Baidu[1] lên tìm kiếm Mộ Thiên Ca, đúng như dự đoán, đều là tin tức về cô gái thần bí lúc đêm khuya của Mộ Thiên Ca.
Xì-căng-đan trước đó về Mộ Thiên Ca và Angela cũng tự sụp đổ, bởi vì từ thân hình của cô gái nhỏ nhắn trong hình có thể đoán được, đây không phải dáng người của người mẫu quốc tế.
"Sênh Sênh, thích thì phải theo đuổi nha. Sói nhỏ xinh đẹp mau đi ăn sạch con cừu lớn." Tiều Đàm xấu xa nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Ông chủ tới, gác máy đây."
Nói xong, tiểu Đàm liền cúp điện thoại nhanh như chớp.
Diệp Niệm Sênh ngửa mặt nằm trên giường, người khúc khích một hồi, bĩu môi một hồi, u buồn một hồi, phấn khởi một hồi. Tâm tình của cô có chút kì quái, chỉ một lát sau, chuông điện thoại lại tự nhiên vang lên một lần nữa.
"Thế nào, ông chủ lại đi rồi à?" Diệp Niệm Sênh chăm chú nhìn bức ảnh, không thèm nhìn xem là điện thoại của ai, nghĩ rằng nhất định là Tiểu Đàm gọi tới.
"Tiểu Sênh, là anh." Giọng nói mê người mà lại lười biếng như vậy, rất dễ đoạt đi hồn phách người khác.
"Anh Ca, ngại quá, em tưởng bạn em gọi tới." Diệp Niệm Sênh có chút thất vọng, nói.
"Thấy tin tức chưa?"
"Rồi."
Đầu dây bên kia lại im lặng, sau đó nói tiếp: "Có lẽ mất một thời gian nữa, chúng ta không thể gặp mặt."
"Dạ. Em hiểu." Giọng nói của Diệp Niệm Sênh không giấu được vẻ cô đơn, xảy ra xì-căng-đan như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh Ca."
"Việc biên soạn album mới cần thời gian, chủ yếu là anh sợ làm em bị quấy rối."
Câu này của Mộ Thiên Ca như ánh mặt trời ngày xuân, sưởi ấm lòng cô, thì ra anh đang lo lắng cho cô.
"Tiểu Sênh, em vẫn đang nghe chứ?"
"Dạ, anh Ca, có phải anh luôn đối tốt với tất cả mọi người như vậy không."
"Đương nhiên không phải."
"Vậy, tại sao..." Đối tốt với em như vậy? Diệp Niệm Sênh nhanh chóng cảm động muốn khóc.
"Đây là phúc lợi cho fan hâm mộ. Hơn nữa không phải đã nói rồi sao, anh thích... giọng nói của em."[2]
Thời gian như ngừng chuyển động vào giờ phút này, trái tim nhỏ của Diệp Niệm Sênh lại bắt đầu đập mạnh.
“Tiểu Sênh, vậy một thời gian ngắn nữa gặp lại.”
“Dạ, bye bye...”
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Sên đặt tay lên lồng ngực, cảm giác như trái tim không phải tim của mình, cô tắt trang mạng, hình nền máy tính vốn chính là hình của Mộ Thiên Ca.
Trong hình anh mặc một bộ đồ trắng, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn, vóc người hoàn mỹ, kết hợp với cánh chim thuần khiết, cực kì giống thiên sứ không cẩn thận ngã xuống phàm trần.
Cứ nhìn anh như vậy, cũng có thể khiến tim cô đập rộn lên, trong đầu không ngừng vọng lại câu nói kia của anh: “Anh thích... giọng nói của em.”
Cô không nhịn được, mặc áo ngủ vui vẻ lăn lộn trên giường, thật sự không phải cô đang nằm mơ chứ?
~~~~~~~~~~~~~~~
"Chúc mừng đóng máy, đoàn phim tặng hoa, xin vui lòng nhận.” Nhân viên công tác đưa hoa cho cô, “Cảm ơn mọi người.” Diệp Niệm Sênh lễ phép cúi người bày tỏ lòng biết ơn với người quay phim, người điều chỉnh ánh sáng, thợ trang điểm và các nhân viên công tác khác, So với bọn họ, cô chỉ là người mới. Bởi vì cô hiểu được đạo lý khiêm tốn, cho nên mọi người trong đoàn phim rất thích cô.
“Tiểu Diệp, phim được phát sóng em nhất định sẽ nổi tiếng.” Lão Trương quay phim nói...
“Cảm ơn anh Trương chúc may mắn.” Cô vừa nói, vừa mỉm cười đi đến bên đạo diễn đang đứng quan sát, “Đạo diễn Bạch, cảm ơn anh.” Cô nói thật lòng, bất kể sau khi bộ phim này dược tung ra, kết quả có như thế nào, cô cũng thật lòng biết ơn Bạch Khải An đã sẵn lòng cho cô cơ hội này.
“Tiểu Diệp, sau này phải tiếp tục cố gắng, sân khấu của em sẽ còn lớn hơn nữa.” Đạo diễn có vẻ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, khiến trái tim Diệp Niệm Sênh ấm áp.
“Tiểu Diệp, mong rằng sau này còn có cơ hội hợp tác.” Tần Vũ Dương cũng mở miệng nói.
“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn sư huynh, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.” Diệp Niệm Sênh dứng một lát, tiếp tục nói: “Vậy em không quấy rầy nữa, xin đi trước.”
“Ừ, hẹn gặp lại lúc tuyên truyền.” Tần Vũ Dương phất tay với cô, Diệp Niệm Sênh gật đầu, xoay người rời đi.
Trên đường trở về phòng trang điểm của mình, gặp nữ chính Chu Dao mỉm cười nói với cô: “Tiểu Diệp, thật muốn đóng máy cùng em."
"Diệp Niệm Sênh ôm Chu Dao, vỗ vỗ lưng cô nói: "Chị cũng sắp rồi, kiên trì một chút."
"Ừ, vậy chị sang phòng quay đây, chị phải diễn cảnh tiếp theo. hẹn gặp lại lúc tuyên truyền."
"Dạ, tạm biệt." Sau khi chia tay vội vàng với Chu Dao, Diệp Niệm Sênh đi tới phòng trang điểm của Mộ Tắc Thành.
"Chú Thành, hôm nay cháu đóng máy." Diệp Niệm Sênh cười nói.
"Chúc mừng cháu, hi vọng con đường nghệ thuật sau này của cháu càng ngày càng thuận lợi."
"Nếu như vẫn có thể gặp được tiền bối giống như chú, còn có đạo diễn tốt như đạo diễn Bạch, cháu có muốn không thuận lợi cũng khó." Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói. "Cảm ơn sự chiếu cố của chú trong mấy tháng nay."
"Nếu chú có một đứa con gái như cháu thì thật tốt." Mộ Tắc Thành thở dài nói.
"Chú có con trai như anh Ca mới khiến cho người ta phải hâm mộ đấy." Diệp Niệm Sênh hàn huyên với Mộ Tắc Thành cả ngày, mãi đến khi Mộ Tắc Thành đi quay phim, cô mới lưu luyến rời khỏi đoàn phim.
Trước khi lên xe, chuông điện thoại của Diệp Niệm Sênh vang lên, hai chữ "anh Ca" sáng chói trên màn hình điện thoại, khiến tim cô đập như có con nai nhỏ đang chạy loạn trong lồng ngực, cô điều hòa hô hấp, rồi mới nhận điện thoại.
"Tiểu Sênh."
Còn chưa đợi cô mở miệng, bên đầu dây bên kia, đã truyền đến giọng nói có từ tính của Mộ Thiên Ca.
"Dạ." Cô mơ hồ đáp.
"Mừng em hôm nay đóng máy."
"Cảm ơn." Diệp Niệm Sênh ngừng một chút, nghi ngờ nói: "Làm sao anh biết hôm nay em đóng máy?"
"Muốn biết thì sẽ biết được." Mộ Thiên Ca trả lời như vậy, sau đó hỏi: "Quay xong bộ phim này, em có kế hoạch gì?"
"Kế hoạch..." Diệp niệm Sênh lẩm nhẩm những chữ này, cô không có kế hoạch, hai mươi hai năm đời người của cô được tổng kết bằng bốn chữ: gặp sao yên vậy.
"Em không có kế hoạch gì." Diệp Niệm Sênh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, sau đó mỉm cười đáp. "Về Thượng Hải trước rồi hãy nói."
"Em biết anh đang thu album mới, đúng không?"
"Dạ, đương nhiên em biết, hơn nữa còn rất mong đợi đấy." Diệp Niệm Sênh nói thật lòng, với cô, mỗi một album của anh đều là châu báu.
"Anh mới soạn một bản nhạc, muốn mời em giúp anh viết lời." Giọng nói của Mộ Thiên Ca như âm thanh của tự nhiên, mang theo sức mạnh động lòng người, đánh thẳng vào sâu trong nội tâm của Diệp Niệm Sênh.
"Anh Ca, em không làm được đâu." Mặc dù Mộ Thiên Ca ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy, nhưng Diệp Niệm Sênh vẫn ra sức lắc đầu. Nhạc do anh soạn có không biết bao nhiêu người viết lời nổi tiếng muốn được viết lời, mà cô thì chưa bao giờ viết lời bài hát. Nhiệm vụ quan trọng như thế, sao cô có thể làm được đây?
Dường như Mộ Thiên ca đã sớm đoán được rằng cô sẽ từ chối, thế nên bình tĩnh nói: "Tiểu Sênh, anh tin vào thực lực của người cao điểm nhất khoa văn trong kì thi đại học, tất nhiên, nếu em không muốn viết lời giúp anh, anh cũng không tiện miễn cưỡng."
Làm sao anh biết được cô đã đạt điểm cao nhất khoa văn trong kì thi đại học, cô chợt nhớ đến câu nói khi nãy của anh, "muốn biết thì sẽ biết được", bèn không hỏi tới, xem ra tất cả về cô, anh cũng đều biết rồi. Có điều vừa rồi giọng nói của anh dường như lộ ra chút thất vọng, sự thất vọng này khiến Diệp Niệm Sênh khẽ cắn môi, giằng xé lương tâm, mở miệng nói: "Vậy để em thử một chút, có điều, nếu anh cảm thấy em viết không tốt thì không cần dùng, mời chuyên gia viết, dù sao cũng không cần cố ép."
"Được, vậy anh sẽ gửi bản demo[3] cho em nghe thử." Trong giọng nói của Mộ Thiên Ca lộ ra một chút ý cười.
"Dạ"
"Bây giờ em vẫn còn ở Hoành Điếm sao."
"Dạ phải, đang chuẩn bị lái xe về Thượng Hải. Còn anh?"
"Anh ở Bắc Kinh."
"À." Bây giờ Diệp Niệm Sênh đang tập trung nghĩ xem lời bài hát phải như thế nào.
"Chuyện viết lời không cần phải áp lực, anh tin em. Em lái xe trước đi, đi đường cẩn thận."
"Dạ."
Lúc cúp điện thoại, Diệp Niệm Sênh vẫn chưa tin được là mình đã đồng ý giúp Mộ Thiên Ca viết lời bài hát. Ngây ngô thật lâu, Diệp Niệm Sênh mới khỏi động xe, chạy một mạch về Thượng Hải nhanh như tên bắn.
Vừa vào trong nhà trọ của mình, mệt mỏi tắm sạch bụi bặm, Diệp Niệm Sênh nằm trên chiếc giường mềm mại của mình, ngửa mặt lên trời.
"Lời ca... lời ca... " Cô nhìn trần nhà, miệng lặp đi lặp lại hai chữ này, nhưng ý văn vốn tuôn ra như suối khi viết nhật kí, vào thời khắc này hoàn toàn không phát huy được chút uy lực nào, bây giờ trong đầu cô chính là một khối hồ đặc.
Bỗng tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên, Diệp Niệm Sênh xem thử thì là Mộ Thiên Ca gửi tới: "Demo đã gửi vào hộp thư của em, ngày mai nghe thử rồi nghĩ lời ca, ngủ ngon."
Cô lập tức trở về phía sau hai chữ "ngủ ngon", gấp rút mở laptop lên, vừa tải nhạc từ tập tin đính kèm xuống máy để nghe thử, lỗ tai Diệp Niệm Sênh lập tức bị đánh thức.
Trong máy tính truyền tới một giai điệu chậm rãi đang được Mộ Thiên Ca nhẹ nhàng ngâm nga, không có lời mà hơn hẳn có lời, êm tai như âm thanh của tự nhiên.
Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ giai điệu dễ nghe này, nhưng không ngờ lúc gần đến cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Mộ Thiên Ca tự nhiên vang lên: "Tiểu Sênh, sở dĩ muốn em viết lời cho bài hát này, là bởi vì bài hát này được viết cho em."
Viết cho em, viết cho em.
Bốn chữ này [4] quanh quẩn bên tai Diệp Niệm Sênh, cô may mắn biết bao, có thể khiến thần tượng của cô, không, phải nói là thần tượng của ngàn vạn cô gái viết nhạc cho cô.
Diệp Niệm Sênh hạnh phúc nhảy bắn lên mấy cái ở trên giường, lại phát đi phát lại giai điệu mà Mộ Thiên Ca nhẹ nhàng ngâm nga, không còn buồn ngủ chút nào, mở word lên, viết lời nhạc, ôm tâm tình không ngừng kích động, cô viết nên lời bài hát đầu tiên trong đời.
Viết đi viết lại, sửa sửa đổi đổi, không ngờ nắng mai đã tới, khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên quan tấm rèm máu trắng chiếu vào phòng ngủ yên tĩnh này, cô thoải mái lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó uể oải ngã xuống, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trên màn hình máy tính, hiển thị lời ca cô đã viết đi viết lại, sửa đổi nhiều lần, cô đặt tên bài hát này là 《Ánh sáng sáng nhất trong trái tim tôi》. Bởi vì trong lòng cô, Mộ Thiên Ca chính là ánh sáng không gì sánh bằng, chỉ lối cho cô trên con đường đi về phía trước.
《Ánh sáng sáng nhất trong trái tim tôi》
Bước chậm trên hành lang dài không người.
Giọng nói của em có vẻ trống trải như thế.
Nỗi nhớ lan tràn thành chiếc lưới.
Cuốn chặt lấy trái tim anh.
Bởi vì lựa chọn phương xa.
Sẽ phải đuổi theo giấc mộng.
Có tình yêu nào không tang thương đâu chứ
Em là nắng gắt trên bầu trời.
Em là ánh trăng đẹp nhất.
Trải qua hoang mang bối rối
Vượt qua lưỡng lự băn khoăn
Nơi có em
Chính là thiên đường của anh
Chúng ta cùng nhau tìm kiếm
Tìm kiếm ngày trời sáng
Cho dù vũ trụ hồng hoang
Hay là ngày dài tháng rộng
Em vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong trái tim anh
Hoa nở ngát hương bên hồ nước
Muốn trái tim em nhưng không nơi cất giấu
Nỗi nhớ trói chặt anh
Khiến anh hoàn toàn không thể lẩn trốn
Một mình dựa vào cửa sổ gỗ
Chỉ có thể rơi lệ thành hàng
Có tình yêu nào không tươi đẹp mà ưu thương
Em là nắng gắt của lửa
Em là ánh trăng trong sáng
Sẽ không mơ màng nữa
Sẽ không kiêu ngạo nữa
Chỉ nguyện dừng lại ở
Thiên đường có em
Chúng ta cùng nhau tìm kiếm
Tìm kiếm ngày trời sáng
Cho dù vũ trụ hồng hoang
Hay là ngày dài tháng rộng
Em vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong trái tim anh
(
===
Chú thích:
[1] Baidu: Một trang thông tin của Trung Quốc, tương tự Google, ngoài ra cũng có chức năng như Wikipedia.
[2] Anh thích...giọng nói của em: Do cấu trúc ngữ pháp tiếng trung khác với tiếng Việt, câu này của bạn Ca bị ngắt một nửa, nếu dừng lại ở trước dấu ba chấm sẽ có nghĩa là “Anh thích em”. Có thể hình dung như “I love you...voice” trong tiếng anh (vốn là “your” nhưng mình để “you” cho mọi người dễ hình dung)
[3] Demo (viết tắt của từ "demonstration" - "thử nghiệm"): Một bản thu thử của một bài hát, một bản thu âm để tham khảo hơn là để phát hành. Demo là một cách để nhạc sĩ mường tượng ý tưởng của họ gần đúng nhất trên băng hay đĩa và làm ví dụ cho các hãng thu âm, nhà sản xuất hoặc các ca sĩ khác. Nhạc sĩ thường dùng demo như một bản phác thảo nhanh để chia sẻ với người cùng nhóm hay người soạn nhạc; trường hợp khác một người sáng tác nhạc có thể làm demo để gửi cho ca sĩ với hy vọng bài hát được thu âm một cách chuyên nghiệp, hay một nhà phát hành nhạc cần một bản thu âm đơn giản để phát hành hay vì mục đích bản quyền.
[4] Bốn chữ: bốn chữ này nguyên gốc là "Vi nhĩ nhi tả" (vì em mà viết) nhưng khi dịch thành tiếng việt lại chỉ còn ba chữ (viết cho em).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook