Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)
-
Chương 12: My sunshine
Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
"Tiểu Sênh Sênh, em thu dọn đồ đạc làm gì?" Hoặc Phàm dựa vào cửa phòng Diệp Niệm Sênh, nhướng mày hỏi tiếp: "Không lẽ muốn bỏ trốn cùng Mộ Thiên Ca?"
Nghe được hai chữ bỏ trốn, Diệp Niệm Sênh suýt hộc máu. "Bỏ trốn gì chứ, anh đừng nói bậy có được không."
Nhưng không ngờ Hoắc Phàm lại phản bác: "Không bỏ trốn, chẳng lẽ nude[1] à."
Nu...de...
Tuy Diệp Niệm Sênh đã cố hết sức kiềm chế hình ảnh mơ mộng này, nhưng vẫn đỏ mặt, đành phải hét lớn: "Hoắc Phàm, anh thật sự không biết liêm sỉ."
"Sao giờ em mới biết sự thật này vậy, Tiểu Sênh Sênh của anh." Hoắc Phàm ra vẻ rất bị tổn thương.
Diệp Niệm Sênh giơ hai tay đầu hàng, vẫn quay lại nói về chủ đề chính: "Ngày mai em phải bay đến Bắc Kinh, có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian, tạm thời anh cứ ở đây, đừng biến thành chuồng heo, như vậy là em cảm ơn trời đất rồi."
"Đúng rồi, lần trước anh bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, có liên quan đến Từ Thanh Du kia sao? Cô ấy ở Bắc Kinh?" Kỳ thật Diệp Niệm Sênh vẫn cảm thấy rất có hứng thú với Từ Thanh Du này, cảm thấy cô ấy và Hoắc Phàm nhất định có chuyện.
Nghe được cái tên Từ Thanh Du, Hoắc Phàm bỗng thu lại vẻ mặt vui đùa, nhíu mày, nghiêm túc nói: "Anh về phòng trước. Ngày mai em thuận buồm xuôi gió. Anh không tiễn em đâu..."
"Dạ." Diệp Niệm Sênh rất không quen với vẻ mặt u buồn như vậy của Hoắc Phàm, nên không nói thêm gì. Chỉ bĩu môi, lẩm bẩm tên Từ Thanh Du, có cơ hội nhất định phải làm quen với cô gái đã khiến Hoắc Phàm trở nên yếu đuối này.
Diệp Niệm Sênh đi máy bay có thói quen tốt chính là sau khi lên máy bay, liền bắt đầu đeo bị mắt nhắm mắt ngủ. Mãi đến khi sắp hạ cánh, Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang buồn ngủ tháo bịt mắt xuống, nghe thấy có người đang nói: "Anh Ca, fan đợi đón ở sân bay nhất định không phải ít..."
Nghe được hai chữ Anh Ca, Diệp Niệm Sênh mở mắt, nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện người đang lịch sự ngồi một bên nhìn mình tỉnh lại từ trong mộng lại chính là Mộ Thiên Ca, ngồi quanh mình cũng là nhân viên của anh... Nhìn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, chính là hoàn mĩ không thể soi mói.
Diệp Niệm Sênh liền tỉnh táo, quả nhiên bất cứ khi nào ở đâu, Mộ Thiên Ca luôn là thần dược nâng cao tinh thần của cô.
Lúc này Diệp Niệm Sênh mới giật mình, sao bản thân lại ngu như vậy, vé máy bay là Mộ Thiên Ca cho, sao cô lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ ngồi cùng một chuyến bay tới Bắc Kinh với cô, cô thật là phí của trời, lại ngủ qua như vậy, ài, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Tiểu Sênh, sau khi xuống máy bay, phiền em ở cùng các nhân viên của anh, Tiểu Giang sẽ đưa em tới nơi ở, ngày mai chúng ta vào phòng thu ghi âm." Anh chỉ vào một chàng trai ngồi cách đó không xa.
"Dạ, được." Diệp Niệm Sênh gật đầu. "Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân."
"Cô Diệp, xin chào, tôi là Tiểu Giang, là trợ lý của anh Ca." Tiểu Giang ngồi bên cạnh khẽ nói.
"Chào anh." Diệp Niệm Sênh mỉm cười chào hỏi, sau đó áy náy nói với Mộ Thiên Ca: "Ngại quá, em không biết các anh ngồi cùng một chuyến bay, em..."
"Không sao, ngủ được là tốt." Đương nhiên Mộ Thiên Ca nhìn ra Diệp Niệm Sênh đang ngượng ngùng, thật ra đối với anh, cô ngủ hay không cũng không sao, quan trọng nhất là cô ở bên anh, hơn nữa còn đồng ý theo anh tới Bắc Kinh. "Thật xin lỗi, anh còn vài việc gấp, nếu không sẽ đích thân đưa em đi."
Diệp Niệm Sênh vội lắc đầu, nói "Không sao, công việc quan trọng hơn, em đã lớn như vậy, chắc chắn sẽ không lạc đâu. (*^__^*) hì hì..."
Mộ Thiên Ca nhìn nụ cười mang theo chút trẻ con của cô, cũng nở nụ cười.
Diệp Niệm Sênh vốn giả vờ trà trộn vào nhóm nhân viên phía sau lưng Mộ Thiên Ca, nhưng vừa ra sảnh lớn, nhóm người và phóng viên ùn ùn kéo tới đã vây kín Mộ Thiên Ca, các nhân viên an ninh sân bay đã ra sức bảo vệ trật tự, nhưng vẫn không thể chống lại người hâm mộ nhiệt tình. Na Na và các nhân viên khác đều mở đường giúp Mộ Thiên Ca.
Vốn Diệp Niệm Sênh đứng ngay sau lưng anh, nhưng bị đoàn ngươi chen lấn rồi lại chen lấn, bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Đây là thế giới của cô và anh, trước giờ không phải vẫn vậy sao, thậm chí cô từng đứng ở nơi xa hơn bây giờ nhìn anh, cũng không cảm thấy mất mát như bây giờ, vì sao giờ phút này cô lại cảm thấy khổ sở như vậy.
Khi cô đang đứng lặng thất thần, Tiểu Giang chen ra khỏi đám người vẫy tay nói: "Cô Diệp, tôi vừa quay đầu lại, đã không thấy cô nữa, sắp dọa chết tôi rồi."
Diệp Niệm Sênh thu lại suy nghĩ, cười cười nói: "Thật ngại quá, tôi bị đoàn người đẩy ra. Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Mời đi theo tôi?" Tiểu Giang cười thật thà, bởi vù làn da cũng khá đen, nên khi anh cười, hàm răng trắng sạch rất dễ được trông thấy, khiến Diệp Niệm Sênh cũng nở nụ cười.
Giao thông Bắc Kinh quả thật rất đông đúc, đôi mắt đẹp của Diệp Niệm Sênh đảo qua, nhìn thấy poster to lớn trên tòa nhà ngoài cửa sổ, đó là ảnh Mộ Thiên Ca chụp đại diện cho một nhãn hiệu thời trang nào đó, nơi mang hơi thở cao cấp lộ ra sức hấp dẫn nam tính. Cô nhìn anh như vậy, đúng lúc là nhìn lên trên cao.
Cô nhìn tấm hình kia không chớp mắt, cũng không cảm thấy kẹt xe là chuyện bất tiện nữa. Mãi đến khi xe chậm rãi khỏi động, Tiểu Giang ngồi ở vị trí tay lái mới mở miệng: "Cô Diệp là fan của anh Ca của chúng tôi à."
"Ừm? Đúng vậy đó." Diệp Niệm Sênh thu lại ánh mắt còn đang nhìn về phía sau.
"Khó trách lúc cô ngủ trên máy bay cũng gọi tên anh Ca." Tiểu Giang cười hề hề nói.
"Hả... Thật sao..." Diệp Niệm Sênh nghe xong những lời này xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, vừa rồi trên máy bay cô thật sự đã mơ đến Mộ Thiên Ca, sao có thể ngờ anh ngồi ngay bên cạnh cô, thật sự xấu hổ chết mất thôi.
"Thật đó, tôi ngồi gần các cô, nên nghe được." Tiểu Giang thấy cô không tin, vì thế ngừng một chút rồi tiếp tục nói thật: "Tôi còn thấy lúc cô kêu anh Ca, anh Ca đang cười đó, hình như rất vui. Gần đây anh Ca bận nhiều việc, hôm nay vừa xuống máy bay đã có việc."
"À..., vậy à." Rõ ràng Diệp Niệm Sênh đang 囧, không muốn tiếp tục đề tài phía trước, nên im lặng nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tiểu Giang thấy cô đang hăng hái bỗng trầm lại, cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm lái xe.
Diệp Niệm Sênh nhíu mi, một người vốn cảm thấy rất xa xôi, lúc đó bỗng cách mình thật gần, khiến cô vô tình mơ mộng, nhưng chuyện vừa xảy ra ở sân bay lại khiến cô về lại hiện thực, cô và anh thật ra vẫn rất xa, có lẽ chuyến đi đến Bắc Kinh lần này là để nói với cô, Diệp Niệm Sênh, giấc mơ của cô nên tỉnh lại rồi.
Dọc đường cô đã suy nghĩ rất nhiều, mãi đến khi Tiểu Giang đưa cô tối cổng một biệt thự riêng, nói: "Cô Diệp, đây là chỗ ở của anh Ca tại Bắc Kinh, anh ấy bảo tôi tạm thời sắp xếp cô ở đây.
Diệp Niệm Sênh nhìn thoáng qua biệt thự ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói: "Tiểu Giang, anh cứ đưa tôi đến khách sạn Khải Lệ đi."
"Nhưng mà cô Diệp..." Rõ ràng Tiểu Giang không lường trước được Diệp Niệm Sênh sẽ nói như vậy, nên có chút khó xử.
"Tôi ở đây lỡ như chó săn chụp được, không tốt với anh Ca, nếu anh thấy khó xử, tôi đi nói với anh Ca." Diệp Niệm Sênh rất bình tĩnh nói. Thật ra đây là một trong số những nguyên nhân, cô chỉ sợ mình cách anh quá gần, sẽ không ghìm được thương anh nhiều hơn một chút.
Tiểu Giang gọi điện thoại, Diệp Niệm Sênh không biết Mộ Thiên Ca nói gì. Tóm lại, Tiểu Giang vẫn đưa cô tới khách sạn Khải Lệ.
"Cô Diệp là khách quý của khách sạn Khải Lệ sao?" Tiểu Giang thấy Diệp Niệm Sênh đăng kí xong, quản lí khách sạn liền dích thân tới chào hỏi, dường như rất cung kình đối với cô, nên không nhịn được hỏi.
Diệp Niệm Sênh cười ha ha, trả lời "Có thể coi là vậy, tôi biết bà chủ nơi này."
Tuy Tiểu Giang có chút kinh ngạc, nếu chỉ là quen biết, không thể có được đãi ngộ như vậy, nhưng đi theo Mộ Thiên Ca lâu như vậy, anh biết rõ chuyện gì người khác không đề cập tới, cũng không nên hỏi nhiều, nên anh không nói thêm gì nữa.
"Sênh Sênh, cậu đi Bắc Kinh cùng Mộ Thiên Ca. Vậy mà bây giờ mới nói cho mình biết." Diệp Niệm Sênh vừa mới tắm xong đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm truyền đến.
"Chị à, điện thoại của cậu không gọi được, xin hỏi mình phải nói cho cậu như thế nào đây." Diệp Niệm Sênh bất đắc dĩ nói, hôm qua muốn nói cho Tiểu Đàm biết cô và Mộ Thiên Ca cùng tới Bắc Kinh thu âm, nhưng điện thoại của cô nàng lại tắt máy.
Diệp Niệm Sênh nói xong, Tiểu Đàm lập tức ỉu xìu, nói lảng sang chuyện khác, "A..., Bắc Kinh rất hanh khô, cậu phải chú ý dưỡng ẩm đó... Hình như mặt trời cũng rất độc."
"Hôm qua thấy boss và một nữ diễn viên nổi tiếng thân mật, mà mình còn lồng tiếng cho nữ diễn viên này, cho nên tâm trạng rất không tốt, vì không muốn anh ta liên tục gọi điện đoạt mệnh, nên dứt khoát tắt luôn điện thoại." Tiểu Đàm thành thật khai báo.
"Tiểu Đàm, chẳng lẽ cậu....." Diệp Niệm Sênh nghe xong có chút kinh ngạc. "Thích... Không phải chứ..."
"o(︶︿︶)o ài." Tiểu Đàm thở dài, dùng giọng điệu như có mối thù sâu nặng nói: "Có phải mình không thể cứu rồi không."
"Chỉ khi bị lòng ghen tuông thiêu đốt, phụ nữ mới biết bản thân yêu người đàn ông đó đến nhường nào, Tiểu Đàm, sếp của cậu tên gì vậy?"
"Đường Đình Tự" Tiểu Đàm bỗng cười nói, "Mình vẫn luôn nghĩ anh ta nhất định đã đổi họ, phải tên là Lam Đình Tự mới đúng."
"Lan Đình Tự, ha ha, Tiểu Đàm, cậu thật sự quá có tài rồi." Bởi vì chuyện liên quan đến hạnh phúc của Tiểu Đàm, nên Diệp Niệm Sênh thật sự rất nghiêm túc. "Cậu có thể cho mình biết nữ diễn viên kia là ai không?:
Tiểu Đàm do dự một hồi, nói: Là Đường Tâm."
Nghe được cái tên này, Diệp Niệm Sênh bỗng nở nụ cười. Vội vàng nói: "Hai người kia đều mang họ Đường, hẳn phải có nguyên nhân?" Cô dừng một lát, đi chân đất đến bên cửa sổ khách sạn, điều hòa đang thổi khí lạnh, nhưng Diệp Niệm Sênh vẫn cảm thấy nóng, cô chậm rãi nói: "Mình đã gặp Đường Tâm, dường như đang có quan hệ không tệ với một người đàn ông khác, cho nên, cậu đừng đoán mò nữa."
"Phải đó..., sao mình không nghĩ tới, bọn họ đều mang họ Đường chứ." Giọng nói của Tiểu Đàm bỗng tăng thêm vài đề-xi-ben, sau đó nói: "Cảm ơn cậu nha, Sênh Sênh, cậu phải cố gắng bắt lấy Mộ Thiên Ca."
Diệp Niệm Sênh ở đầu bên này không nói gì, "Cậu là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Liền thở dài nói: "Hôm nay mình cảm thấy anh Ca cách mình rất xa, mình chỉ có thể đứng từ phía dưới nhìn lên."
"Chưa nghe nơi cao không bằng sợ hãi à? Cậu nên cố gắng hướng về phía trước, cùng anh ta kề vai chiến đấu." Tiểu Đàm nói xong nhanh chóng cúp điện thoại. "Bây giờ mình có chút việc, chờ cậu về Thượng Hải rồi chúng ta trò chuyện sau, bye bye."
Diệp Niệm Sênh còn chưa nói ra câu tạm biệt, Tiểu Đàm đã ngắt máy, thật sự luôn mạnh mẽ vang dội.
Giờ phút này khách sạn đặc biệt yên tĩnh, khi gần sáng, Diệp Niệm Sênh vẫn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu cô liên tục hiện lên bộ dáng của Mộ Thiên Ca. Khi không thực sự gặp anh, anh cũng vẫn xâm nhập vào đầu óc của cô như thế này, chiếm cứ cõi mộng của cô, lúc trước cô cảm thấy nhớ anh rất hạnh phúc, nhưng hôm nay trong niềm hạnh phúc lại xen lẫn nhiều nỗi bất an.
Bởi vì dường như cô cách anh càng gần, lại thấy được mình càng ngày càng tham lam, thật sự hi vọng mình luôn bên anh như vậy...
Bỗng tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô nhìn qua, là Mộ Thiên Ca gửi tới: "Thật xin lỗi, để em phải chịu thiệt ở khách sạn, vốn định gọi cho em, không ngờ khi xong việc đã đến giờ này rồi, gửi tin nhắn này chỉ muốn nói với em: "Ngủ ngon, Tiểu Sênh."
"Ngủ ngon, anh Ca." Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói với di động. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm mỏng chảy vào căn phòng yên tĩnh, Diệp Niệm Sênh dụi mắt, lầm bầm một câu: "Diệp Niệm Sênh, không thể tham lam, chỉ cần được ở gần anh Ca hơn trước một chút, cũng thỏa mãn rồi."
Tiểu Đàm nói rất đúng, em nên cố gắng hướng về phía trước, đứng ở nơi cao có anh, sóng vai cùng anh.
===
Chú thích:
[1] Nude: Ừm... cái này thật ra rất khó nói... Te rất hiền lành thánh thiện "chong xáng" nên... phiền mọi người tự tra google nhá:3
===
Thời gian này Te bận quá, ôm nhiều hố cho cố vào nên bù đầu lấp hố, cuối tuần sau lại phải thi rồi nên hai tuần không có chương mới, mọi người thông cảm nha o (︶︿︶)o
"Tiểu Sênh Sênh, em thu dọn đồ đạc làm gì?" Hoặc Phàm dựa vào cửa phòng Diệp Niệm Sênh, nhướng mày hỏi tiếp: "Không lẽ muốn bỏ trốn cùng Mộ Thiên Ca?"
Nghe được hai chữ bỏ trốn, Diệp Niệm Sênh suýt hộc máu. "Bỏ trốn gì chứ, anh đừng nói bậy có được không."
Nhưng không ngờ Hoắc Phàm lại phản bác: "Không bỏ trốn, chẳng lẽ nude[1] à."
Nu...de...
Tuy Diệp Niệm Sênh đã cố hết sức kiềm chế hình ảnh mơ mộng này, nhưng vẫn đỏ mặt, đành phải hét lớn: "Hoắc Phàm, anh thật sự không biết liêm sỉ."
"Sao giờ em mới biết sự thật này vậy, Tiểu Sênh Sênh của anh." Hoắc Phàm ra vẻ rất bị tổn thương.
Diệp Niệm Sênh giơ hai tay đầu hàng, vẫn quay lại nói về chủ đề chính: "Ngày mai em phải bay đến Bắc Kinh, có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian, tạm thời anh cứ ở đây, đừng biến thành chuồng heo, như vậy là em cảm ơn trời đất rồi."
"Đúng rồi, lần trước anh bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, có liên quan đến Từ Thanh Du kia sao? Cô ấy ở Bắc Kinh?" Kỳ thật Diệp Niệm Sênh vẫn cảm thấy rất có hứng thú với Từ Thanh Du này, cảm thấy cô ấy và Hoắc Phàm nhất định có chuyện.
Nghe được cái tên Từ Thanh Du, Hoắc Phàm bỗng thu lại vẻ mặt vui đùa, nhíu mày, nghiêm túc nói: "Anh về phòng trước. Ngày mai em thuận buồm xuôi gió. Anh không tiễn em đâu..."
"Dạ." Diệp Niệm Sênh rất không quen với vẻ mặt u buồn như vậy của Hoắc Phàm, nên không nói thêm gì. Chỉ bĩu môi, lẩm bẩm tên Từ Thanh Du, có cơ hội nhất định phải làm quen với cô gái đã khiến Hoắc Phàm trở nên yếu đuối này.
Diệp Niệm Sênh đi máy bay có thói quen tốt chính là sau khi lên máy bay, liền bắt đầu đeo bị mắt nhắm mắt ngủ. Mãi đến khi sắp hạ cánh, Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang buồn ngủ tháo bịt mắt xuống, nghe thấy có người đang nói: "Anh Ca, fan đợi đón ở sân bay nhất định không phải ít..."
Nghe được hai chữ Anh Ca, Diệp Niệm Sênh mở mắt, nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện người đang lịch sự ngồi một bên nhìn mình tỉnh lại từ trong mộng lại chính là Mộ Thiên Ca, ngồi quanh mình cũng là nhân viên của anh... Nhìn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, chính là hoàn mĩ không thể soi mói.
Diệp Niệm Sênh liền tỉnh táo, quả nhiên bất cứ khi nào ở đâu, Mộ Thiên Ca luôn là thần dược nâng cao tinh thần của cô.
Lúc này Diệp Niệm Sênh mới giật mình, sao bản thân lại ngu như vậy, vé máy bay là Mộ Thiên Ca cho, sao cô lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ ngồi cùng một chuyến bay tới Bắc Kinh với cô, cô thật là phí của trời, lại ngủ qua như vậy, ài, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Tiểu Sênh, sau khi xuống máy bay, phiền em ở cùng các nhân viên của anh, Tiểu Giang sẽ đưa em tới nơi ở, ngày mai chúng ta vào phòng thu ghi âm." Anh chỉ vào một chàng trai ngồi cách đó không xa.
"Dạ, được." Diệp Niệm Sênh gật đầu. "Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân."
"Cô Diệp, xin chào, tôi là Tiểu Giang, là trợ lý của anh Ca." Tiểu Giang ngồi bên cạnh khẽ nói.
"Chào anh." Diệp Niệm Sênh mỉm cười chào hỏi, sau đó áy náy nói với Mộ Thiên Ca: "Ngại quá, em không biết các anh ngồi cùng một chuyến bay, em..."
"Không sao, ngủ được là tốt." Đương nhiên Mộ Thiên Ca nhìn ra Diệp Niệm Sênh đang ngượng ngùng, thật ra đối với anh, cô ngủ hay không cũng không sao, quan trọng nhất là cô ở bên anh, hơn nữa còn đồng ý theo anh tới Bắc Kinh. "Thật xin lỗi, anh còn vài việc gấp, nếu không sẽ đích thân đưa em đi."
Diệp Niệm Sênh vội lắc đầu, nói "Không sao, công việc quan trọng hơn, em đã lớn như vậy, chắc chắn sẽ không lạc đâu. (*^__^*) hì hì..."
Mộ Thiên Ca nhìn nụ cười mang theo chút trẻ con của cô, cũng nở nụ cười.
Diệp Niệm Sênh vốn giả vờ trà trộn vào nhóm nhân viên phía sau lưng Mộ Thiên Ca, nhưng vừa ra sảnh lớn, nhóm người và phóng viên ùn ùn kéo tới đã vây kín Mộ Thiên Ca, các nhân viên an ninh sân bay đã ra sức bảo vệ trật tự, nhưng vẫn không thể chống lại người hâm mộ nhiệt tình. Na Na và các nhân viên khác đều mở đường giúp Mộ Thiên Ca.
Vốn Diệp Niệm Sênh đứng ngay sau lưng anh, nhưng bị đoàn ngươi chen lấn rồi lại chen lấn, bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Đây là thế giới của cô và anh, trước giờ không phải vẫn vậy sao, thậm chí cô từng đứng ở nơi xa hơn bây giờ nhìn anh, cũng không cảm thấy mất mát như bây giờ, vì sao giờ phút này cô lại cảm thấy khổ sở như vậy.
Khi cô đang đứng lặng thất thần, Tiểu Giang chen ra khỏi đám người vẫy tay nói: "Cô Diệp, tôi vừa quay đầu lại, đã không thấy cô nữa, sắp dọa chết tôi rồi."
Diệp Niệm Sênh thu lại suy nghĩ, cười cười nói: "Thật ngại quá, tôi bị đoàn người đẩy ra. Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Mời đi theo tôi?" Tiểu Giang cười thật thà, bởi vù làn da cũng khá đen, nên khi anh cười, hàm răng trắng sạch rất dễ được trông thấy, khiến Diệp Niệm Sênh cũng nở nụ cười.
Giao thông Bắc Kinh quả thật rất đông đúc, đôi mắt đẹp của Diệp Niệm Sênh đảo qua, nhìn thấy poster to lớn trên tòa nhà ngoài cửa sổ, đó là ảnh Mộ Thiên Ca chụp đại diện cho một nhãn hiệu thời trang nào đó, nơi mang hơi thở cao cấp lộ ra sức hấp dẫn nam tính. Cô nhìn anh như vậy, đúng lúc là nhìn lên trên cao.
Cô nhìn tấm hình kia không chớp mắt, cũng không cảm thấy kẹt xe là chuyện bất tiện nữa. Mãi đến khi xe chậm rãi khỏi động, Tiểu Giang ngồi ở vị trí tay lái mới mở miệng: "Cô Diệp là fan của anh Ca của chúng tôi à."
"Ừm? Đúng vậy đó." Diệp Niệm Sênh thu lại ánh mắt còn đang nhìn về phía sau.
"Khó trách lúc cô ngủ trên máy bay cũng gọi tên anh Ca." Tiểu Giang cười hề hề nói.
"Hả... Thật sao..." Diệp Niệm Sênh nghe xong những lời này xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, vừa rồi trên máy bay cô thật sự đã mơ đến Mộ Thiên Ca, sao có thể ngờ anh ngồi ngay bên cạnh cô, thật sự xấu hổ chết mất thôi.
"Thật đó, tôi ngồi gần các cô, nên nghe được." Tiểu Giang thấy cô không tin, vì thế ngừng một chút rồi tiếp tục nói thật: "Tôi còn thấy lúc cô kêu anh Ca, anh Ca đang cười đó, hình như rất vui. Gần đây anh Ca bận nhiều việc, hôm nay vừa xuống máy bay đã có việc."
"À..., vậy à." Rõ ràng Diệp Niệm Sênh đang 囧, không muốn tiếp tục đề tài phía trước, nên im lặng nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tiểu Giang thấy cô đang hăng hái bỗng trầm lại, cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm lái xe.
Diệp Niệm Sênh nhíu mi, một người vốn cảm thấy rất xa xôi, lúc đó bỗng cách mình thật gần, khiến cô vô tình mơ mộng, nhưng chuyện vừa xảy ra ở sân bay lại khiến cô về lại hiện thực, cô và anh thật ra vẫn rất xa, có lẽ chuyến đi đến Bắc Kinh lần này là để nói với cô, Diệp Niệm Sênh, giấc mơ của cô nên tỉnh lại rồi.
Dọc đường cô đã suy nghĩ rất nhiều, mãi đến khi Tiểu Giang đưa cô tối cổng một biệt thự riêng, nói: "Cô Diệp, đây là chỗ ở của anh Ca tại Bắc Kinh, anh ấy bảo tôi tạm thời sắp xếp cô ở đây.
Diệp Niệm Sênh nhìn thoáng qua biệt thự ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói: "Tiểu Giang, anh cứ đưa tôi đến khách sạn Khải Lệ đi."
"Nhưng mà cô Diệp..." Rõ ràng Tiểu Giang không lường trước được Diệp Niệm Sênh sẽ nói như vậy, nên có chút khó xử.
"Tôi ở đây lỡ như chó săn chụp được, không tốt với anh Ca, nếu anh thấy khó xử, tôi đi nói với anh Ca." Diệp Niệm Sênh rất bình tĩnh nói. Thật ra đây là một trong số những nguyên nhân, cô chỉ sợ mình cách anh quá gần, sẽ không ghìm được thương anh nhiều hơn một chút.
Tiểu Giang gọi điện thoại, Diệp Niệm Sênh không biết Mộ Thiên Ca nói gì. Tóm lại, Tiểu Giang vẫn đưa cô tới khách sạn Khải Lệ.
"Cô Diệp là khách quý của khách sạn Khải Lệ sao?" Tiểu Giang thấy Diệp Niệm Sênh đăng kí xong, quản lí khách sạn liền dích thân tới chào hỏi, dường như rất cung kình đối với cô, nên không nhịn được hỏi.
Diệp Niệm Sênh cười ha ha, trả lời "Có thể coi là vậy, tôi biết bà chủ nơi này."
Tuy Tiểu Giang có chút kinh ngạc, nếu chỉ là quen biết, không thể có được đãi ngộ như vậy, nhưng đi theo Mộ Thiên Ca lâu như vậy, anh biết rõ chuyện gì người khác không đề cập tới, cũng không nên hỏi nhiều, nên anh không nói thêm gì nữa.
"Sênh Sênh, cậu đi Bắc Kinh cùng Mộ Thiên Ca. Vậy mà bây giờ mới nói cho mình biết." Diệp Niệm Sênh vừa mới tắm xong đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm truyền đến.
"Chị à, điện thoại của cậu không gọi được, xin hỏi mình phải nói cho cậu như thế nào đây." Diệp Niệm Sênh bất đắc dĩ nói, hôm qua muốn nói cho Tiểu Đàm biết cô và Mộ Thiên Ca cùng tới Bắc Kinh thu âm, nhưng điện thoại của cô nàng lại tắt máy.
Diệp Niệm Sênh nói xong, Tiểu Đàm lập tức ỉu xìu, nói lảng sang chuyện khác, "A..., Bắc Kinh rất hanh khô, cậu phải chú ý dưỡng ẩm đó... Hình như mặt trời cũng rất độc."
"Hôm qua thấy boss và một nữ diễn viên nổi tiếng thân mật, mà mình còn lồng tiếng cho nữ diễn viên này, cho nên tâm trạng rất không tốt, vì không muốn anh ta liên tục gọi điện đoạt mệnh, nên dứt khoát tắt luôn điện thoại." Tiểu Đàm thành thật khai báo.
"Tiểu Đàm, chẳng lẽ cậu....." Diệp Niệm Sênh nghe xong có chút kinh ngạc. "Thích... Không phải chứ..."
"o(︶︿︶)o ài." Tiểu Đàm thở dài, dùng giọng điệu như có mối thù sâu nặng nói: "Có phải mình không thể cứu rồi không."
"Chỉ khi bị lòng ghen tuông thiêu đốt, phụ nữ mới biết bản thân yêu người đàn ông đó đến nhường nào, Tiểu Đàm, sếp của cậu tên gì vậy?"
"Đường Đình Tự" Tiểu Đàm bỗng cười nói, "Mình vẫn luôn nghĩ anh ta nhất định đã đổi họ, phải tên là Lam Đình Tự mới đúng."
"Lan Đình Tự, ha ha, Tiểu Đàm, cậu thật sự quá có tài rồi." Bởi vì chuyện liên quan đến hạnh phúc của Tiểu Đàm, nên Diệp Niệm Sênh thật sự rất nghiêm túc. "Cậu có thể cho mình biết nữ diễn viên kia là ai không?:
Tiểu Đàm do dự một hồi, nói: Là Đường Tâm."
Nghe được cái tên này, Diệp Niệm Sênh bỗng nở nụ cười. Vội vàng nói: "Hai người kia đều mang họ Đường, hẳn phải có nguyên nhân?" Cô dừng một lát, đi chân đất đến bên cửa sổ khách sạn, điều hòa đang thổi khí lạnh, nhưng Diệp Niệm Sênh vẫn cảm thấy nóng, cô chậm rãi nói: "Mình đã gặp Đường Tâm, dường như đang có quan hệ không tệ với một người đàn ông khác, cho nên, cậu đừng đoán mò nữa."
"Phải đó..., sao mình không nghĩ tới, bọn họ đều mang họ Đường chứ." Giọng nói của Tiểu Đàm bỗng tăng thêm vài đề-xi-ben, sau đó nói: "Cảm ơn cậu nha, Sênh Sênh, cậu phải cố gắng bắt lấy Mộ Thiên Ca."
Diệp Niệm Sênh ở đầu bên này không nói gì, "Cậu là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Liền thở dài nói: "Hôm nay mình cảm thấy anh Ca cách mình rất xa, mình chỉ có thể đứng từ phía dưới nhìn lên."
"Chưa nghe nơi cao không bằng sợ hãi à? Cậu nên cố gắng hướng về phía trước, cùng anh ta kề vai chiến đấu." Tiểu Đàm nói xong nhanh chóng cúp điện thoại. "Bây giờ mình có chút việc, chờ cậu về Thượng Hải rồi chúng ta trò chuyện sau, bye bye."
Diệp Niệm Sênh còn chưa nói ra câu tạm biệt, Tiểu Đàm đã ngắt máy, thật sự luôn mạnh mẽ vang dội.
Giờ phút này khách sạn đặc biệt yên tĩnh, khi gần sáng, Diệp Niệm Sênh vẫn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu cô liên tục hiện lên bộ dáng của Mộ Thiên Ca. Khi không thực sự gặp anh, anh cũng vẫn xâm nhập vào đầu óc của cô như thế này, chiếm cứ cõi mộng của cô, lúc trước cô cảm thấy nhớ anh rất hạnh phúc, nhưng hôm nay trong niềm hạnh phúc lại xen lẫn nhiều nỗi bất an.
Bởi vì dường như cô cách anh càng gần, lại thấy được mình càng ngày càng tham lam, thật sự hi vọng mình luôn bên anh như vậy...
Bỗng tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô nhìn qua, là Mộ Thiên Ca gửi tới: "Thật xin lỗi, để em phải chịu thiệt ở khách sạn, vốn định gọi cho em, không ngờ khi xong việc đã đến giờ này rồi, gửi tin nhắn này chỉ muốn nói với em: "Ngủ ngon, Tiểu Sênh."
"Ngủ ngon, anh Ca." Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói với di động. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm mỏng chảy vào căn phòng yên tĩnh, Diệp Niệm Sênh dụi mắt, lầm bầm một câu: "Diệp Niệm Sênh, không thể tham lam, chỉ cần được ở gần anh Ca hơn trước một chút, cũng thỏa mãn rồi."
Tiểu Đàm nói rất đúng, em nên cố gắng hướng về phía trước, đứng ở nơi cao có anh, sóng vai cùng anh.
===
Chú thích:
[1] Nude: Ừm... cái này thật ra rất khó nói... Te rất hiền lành thánh thiện "chong xáng" nên... phiền mọi người tự tra google nhá:3
===
Thời gian này Te bận quá, ôm nhiều hố cho cố vào nên bù đầu lấp hố, cuối tuần sau lại phải thi rồi nên hai tuần không có chương mới, mọi người thông cảm nha o (︶︿︶)o
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook