“Tôn Cẩn Lượng?” Tất nhiên là Hạ Nhiên biết đối phương, vẻ mặt trở nên cô cùng khinh thường: “Cậu ta á?”
Thái độ này rõ ràng không đúng lắm.
Trịnh Cẩn Dư chưa từng đi học, cũng không biết sống chung với bọn họ là như thế nào, nhưng nếu trẻ con nghe về một một người bạn nhỏ tầm tuổi cùng không phải nên vui vẻ hay sao?
Sao đối phương lại mang vẻ mặt rất khinh thường thế kia?
“Hạ Nhiên, có vẻ như em không quá thích nó?”
“Thích?” Cậu bé phồng lỗ mũi, hừ một tiếng: “Thấy cậu ta một lần liền đánh một lần!”
Gặp một lần đánh một lần, đây là mâu thuẫn như thế nào mới có thể phát triển tới mức vừa gặp mặt đã động thủ chứ!
Cô chưa kịp hỏi gì cậu bé đã hỏi lại: “Dì Cẩn Dư, cháu thấy dì là bạn tốt của dì cháu, mắt lại không nhìn thấy nên mới nói cho dì biết.”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Hạ Nhiên: “Sau này dì đừng nói cậu ta là em trai dì nữa, mất mặt lắm.”
Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nói: “Tại sao?”
Hạ Nhiên: “Cậu ta lén tới nhà vệ sinh nữ nhìn trộm bạn nữ đi vệ sinh, học không giỏi còn làm ảnh hưởng tới người khác.”
“Nhìn lén bạn nữ đi nhà vệ sinh?” Trịnh Cẩn Dư ngạc nhiên mà mắt sắp rớt ra.
Nhưng mà chuyện này cũng đúng thật.
Ông nội háo sắc, cha háo sắc, cậu bé di truyền háo sắc cũng chẳng có gì là không đúng.
Nhưng mà học không giỏi là có ý gì?
“Không phải đâu, thành tích học tập của nó rất tốt, hôm qua còn thi được điểm tối đa kìa, cái gì mà tham gia đội tuyển vật lý cấp tiểu học có thể được giải đó.”
Hạ Nhiên coi thường: “Vậy chắc chắn là cậu ta nói dối rồi.
Thành tích cậu ra không tốt, không phải chép bài thì là sửa điểm, dì cứ nghiên cứu cẩn thận bài thi của cậu ta thì biết.”
Còn có chuyện này?
Trịnh Cẩn Dư nửa tin nửa ngờ.
Nhưng mà cô vẫn có ý định lúc về thử một chút.
Bây giờ toàn bộ hy vọng của Dương Lan Hoa đều ký thác vào đứa con trai này, nếu như thành tích của Tôn Cẩn Lượng là giả, vậy chắc chắn có thể khiến tinh thần Dương Lan Hoa sụp đổ.
Mặc dù cô là người tu tiên, không nên đuổi cùng giết tận như thế.
Nhưng mà ai kêu trước kia bọn họ đối xử tồi với nguyên chủ như thế, lại còn trơ mắt nhìn nguyên chủ chết thảm trong đêm tân hôn của cô ấy, còn cướp đi toàn bộ tài sản của cô.
Phật nói, loại người thế nào thì sẽ gặp quả đấy.
Thành tích thi giữa kỳ của Tôn Cẩn Lượng đã mau chóng được phát xuống.
Trịnh Cẩn Dư vẫn âm thầm để ý tới thành tích của cậu bé.
Nếu như cậu bé thật sự học không giỏi, nhất định sẽ lộ ra sơ hở gì đó.
Quả nhiên để cô thấy được điều mờ ám.
Chiều hôm đó tan học, Tôn Cẩn Lượng vừa về nhà đã vào phòng ngủ của mình, còn khóa trái cửa bên trong.
Trịnh Cẩn Dư do dự một hồi, bưng một đĩa trái cây đi từ dưới lầu lên, đứng ở ngoài gõ cửa.
Tôn Cẩn Lượng nhanh chóng ra mở cửa, nhìn thấy là cô mới thở phào nhẹ nhõm, giọng có chút không vui: “Chị tới đây làm gì?”
Trịnh Cẩn Dư giơ mâm trái cây về phía trước một chút, nói: “Em học tập cực khổ, chị mang cho em chút trái cây.”
“Không cần.” Tôn Cẩn Lượng nói xong rầm một cái đóng cửa lại, dứt khoát nhốt cô ngoài cửa.
Điều này càng chắc chắn nghi ngờ trong lòng Trịnh Cẩn Dư, thằng nhóc này không phải sửa điểm thì cũng là đang làm chuyện xấu.
Phải phơi bày nó vào tối nay mới được.
Nhưng mà rốt cuộc phải làm gì đây?
Đúng lúc đó Dương Lan Hoa dẫn người thân tới, gọi Tôn Cẩn Lượng ra ngoài.
Trịnh Cẩn Dư cũng đúng lúc có cơ hội vào phòng ngủ của cậu bé.
Trên bàn có bút đỏ, quả nhiên đang sửa điểm.
Tổng cộng có bảy bài thi, đã sửa lại năm bài, còn hai bài có lẽ còn chưa kịp.
Chắc là do sửa điểm không dễ lắm.
Trước đó ví dụ như 39 cậu bé sửa thành 89, 15 sửa thành 95, nhưng hai bài thi sau một cái là 42 điểm, một cái 26 điểm, số điểm khá khác lạ nên sửa không dễ lắm.
Trịnh Cẩn Dư cười thầm, ở trong lòng Tôn Cẩn Lượng, có lẽ điểm thi 42 còn không bằng 12 đâu.
Nhưng mà cũng may là Tôn Cẩn Lượng thông minh, cậu bé lại chép hai đáp án bài thi vào giấy trống, giờ phút này đã sao chép hết câu trả lời chính xác lại rồi.
Nếu không phải là trước đó do cô cắt ngang, bây giờ trong nhà lại có khách tới, có lẽ đã hoàn thành.
Rốt cuộc phải làm thế nào để phơi bày cậu bé đây?
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy cô gióng trống khua chiêng cầm chứng cứ đi ra chẳng những không để cho Dương Lan Hoa thấy được sai lầm, còn cảm thấy rằng cô cố ý, sau đó chiến tranh cũng nổ ra trên người cô.
Vả lại bây giờ cô vẫn là một “cô gái mù”, hẳn là không nhìn thấy mới đúng.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư vẫn nghĩ ra một cách hay.
Nhà họ Trịnh là thế gia làm nước hoa, lịch sử nghiên cứu nước hoa đã qua trăm năm, truyền tới bây giờ tất nhiên sẽ có rất nhiều thứ thú vị được nghiên cứu ra
Cô nhớ sau khi xuyên qua đã nghe người ta nói có một loại nước hoa vô cùng thần kỳ.
Đặt ở trong bất kỳ vật nào cũng có thể dung hòa, mùi hương không phải quá đặc biệt nhưng trong vòng thời gian ngắn gặp không khí có thể phát huy được, một tiếng sau sẽ biến mất, tuyệt đối sẽ không để lại chút dấu vết.
Lúc ấy cô cảm thấy mới lạ còn kêu Tôn Đại Sơn đem về cho cô một lị.
Bây giờ chẳng phải lúc để sử dụng hay sao?
Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng trở về phòng tìm lọ nước hoa kia, sau đó mau chóng về phòng của Tôn Cẩn Lượng.
Chữ cậu bé viết dùng bút chì không có cách nào làm giả, vậy chỉ có thể động tay chân vào phần điểm bút đỏ.
Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng mở bút đỏ ra, nhỏ hai giọt nước hoa vào.
Như thế thì đợi lát nữa khi cậu bé báo thành tích với người nhà, số điểm bỗng nhiên biến mất, vậy không phải rất ngạc nhiên hay sao?
Chờ sau khi cô làm xong hết những việc này, cô lại sửa sang lại bàn đọc sách của Tôn Cẩn Lượng một chút, khôi phục lại tất cả như lúc cô mới bước vào.
Đúng lúc đó bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân.
Trịnh Cẩn Dư vội vàng dấu nước hoa đi, sau đó giả bộ tự nhiên đi ra ngoài.
Đụng mặt với Tôn Cẩn Lượng đang viện cớ có bài tập phải làm.
Có người vào phòng ngủ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Cẩn Lượng kéo dài ra: “Chị tới làm gì?”
Trịnh Cẩn Dư cong khóe môi, lấy một trái táo từ sau lưng ra: “Chị muốn hỏi em có ăn táo hay không?”
Tôn Cẩn Lượng đang buồn phiền, cũng chẳng có tâm trạng để ý cô, dùng sức đẩy cô một cái nói: “Không ăn không ăn, phiền quá đi mất, đồ mù chết tiệt này cút xa một chút.”
Tôn Cẩn Lượng là một quả cầu nhỏ mập mạp, lúc hung hăng càn quấy như thế trông vô cùng đáng ghét.
Trịnh Cẩn Dư bị đẩy mà lảo đảo, nhưng mà cô trời sinh lạc quan, cũng không để việc cậu bé hỗn láo vào mắt.
Trong lòng nghĩ, đợi lát nữa để lộ nguyên hình xem nó còn có thể ngang ngược như thế nữa hay không.
Sớm muộn gì cũng có một ngày đuổi người nhà họ Tôn bọn họ ra ngoài, tốt nhất lúc này không nên tức giận như thế.
Mắt thấy sắp tới thời gian cơm tối, Lục Tư Sâm vẫn chưa về, Trịnh Cẩn Dư cũng không muốn ngay cả một người xem kịch vui trong bữa tiệc lớn tối hôm nay.
Vui một mình không bằng mọi người đều vui.
Cô chạy về phòng ngủ gọi điện thoại cho Lục Tư Sâm, hỏi anh bao giờ thì về,
“Cô Trịnh?” Giọng Lục Tư Sâm vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Trịnh Cẩn Dư hạ giọng: “À ờm, bây giờ anh đang ở đâu?”
Hiếm khi thấy cô gái nói nhẹ nhàng, Lục Tư Sâm rất hứng thú: “Sao thế, có chuyện gì?”
“Không có.” Trịnh Cẩn Dư phủ nhận nói: “Chỉ là muốn hỏi một chút xem rốt cuộc anh đang ở đâu mà thôi.”
“Đang ở chung với bạn.” Lục Tư Sâm nói đúng sự thật.
Trịnh Cẩn Dư: “Tối nay có về ăn cơm không?”
Nếu như không có chuyện gì, cô gái hận anh không thể một đi không trở lại, còn hỏi chuyện cơm tối của anh, đúng là mặt trời mọc từ đằng tây mà.
“Muốn gọi tôi về ăn cơm?”
“Không.” Trịnh Cẩn Dư chối, nhưng sao cứ như cô đang mong đợi điều gì đó: “Chỉ hỏi một chút mà thôi, dù thế nào gì… Ờm, chúng ta cũng kết hôn rồi mà.”
“Nếu không muốn để tôi về vậy thì tôi ăn với bạn rồi về sau.” Lục Tư Sâm nói theo ý cô.
“Đừng.” Trịnh Cẩn Dư ngăn anh lại: “Ăn với bạn lúc nào không ăn được.
Bây giờ anh về đi, tôi đảm bảo tối nay có kịch hay cho anh xem.”
Dừng lại, cô cố ý nhấn mạnh nói: “Miễn phí đó!”
Thấy cô gái phí sức đề cử như thế, Lục Tư Sâm cố ý trầm ngâm: “Nếu thế thì, để tôi nghĩ đã…”
“Kêu anh về ăn cơm cũng phải nghĩ.” Lúc nãy Trịnh Cẩn Dư mới cúi đầu xuống, bây giờ đã không còn kiên nhẫn nữa: “Không về thì thôi.”
Tút…
Lục Tư Sâm nhìn điện thoại bị cắt ngang, im lặng cong môi.
Cái tính cách thúi gì thế này!
“Anh Sâm, vẫn tới nhà hàng lần trước chứ? Em đã kêu người đặt xong rồi.” Lê Mặc Dương thấy thời gian cũng vừa đến thì nói với Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm do dự một chút, cầm lấy áo khoác âu phục lên xe lăn, sau đó nói: “Không được, tối nay về nhà ăn.”
Cúp điện thoại, Trịnh Cẩn Dư mở một trò chơi ra.
Cô vừa mới tiếp xúc tới trò chơi, vẫn chưa biết chơi lắm.
Nhất là cô lại không thể nhờ người khác chỉ, chỉ có thể tự suy nghĩ, cho nên bây giờ chỉ chơi một loại như xếp kim cương hay đấu địa chủ.
“Cướp địa chủ.”
“Cướp địa chủ.”
“Cướp địa chủ.” Trịnh Cẩn Dư cuối cùng cũng cướp được một lần địa chủ, không biết đấu địa chỉ thật là như thế nào.
Dù sao thì bây giờ cô cũng chơi rất vui.
,,,
Mắt thấy sắp xong một bài rồi, trái tim Trịnh Cẩn Dư lạnh hơn phân nửa, trong tay còn lại một đối ba và một cây lẻ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hiện ra đối ba.
“Đối ba.”
“Không dậy.”
Ha ha ha…
Đối ba cũng không dậy nổi, Trịnh Cẩn Dư cười đau bụng, cứ lăn từ đầu giường tới cuối giường, cười không dừng được.
Ngay cả đối ba cũng không dậy nổi, vậy không phải chờ thắng hay sao?
“Đối ba cũng không cần, bài đẹp đấy.”
“Sao vận may lại tốt như thế chứ, có muốn ra ngoài đánh cược không, biết đâu có thể trở thành vua đánh bài cũng nên.”
…
Người trong phòng bởi vì thắng trò chơi mà hưng phấn tột độ, người ngồi xe lăn ngoài cửa lại nhíu mày.
Đối ba cũng không dậy nổi?
Trò chơi kinh điển như thế không phải đấu địa chủ nào đó hay sao?
Mặc dù anh không chơi trò chơi, nhưng mà âm nhạc kinh điển như thế sao có thể không nghe ra?
Người mù không nhìn thấy cũng có thể chơi game?
Lần trước kiểm tra anh cố ý nhờ anh em tốt của mình, nhưng mà không tra ra được kết quả gì.
Phần lớn thời gian anh đều cảm thấy cô có thể nhìn thấy, nhưng mà quả thật không hiểu rõ, tại sao cô có thể nhìn thấy nhưng giả vờ không nhìn thấy?
Lục Tư Sâm lặng lẽ mở cửa, trượt xe lăn tới bên giường.
Trịnh Cẩn Dư đang bận cười, trò này chơi vui quá, không muốn cười cũng không được.
Sau đó cô cười rồi cười, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe lăn ở mép giường.
Trong lòng cả kinh, Lục Tư Sâm đã trở lại?
“Không phải anh nói tối nay anh ăn với bạn hay sao?”
Không đúng, hình như cô để lộ cái gì đó, vội vàng giả bộ thành dáng vẻ mắt không có chút tiêu cự nào, hai tay sờ soạng trong không khí, hơn nữa còn nhanh nhảu tắt điện thoại ở chỗ mà Lục Tư Sâm không thấy được.
“Anh đừng nói anh không về, tôi ngửi thấy mùi của anh.”
Còn ngửi được mùi của anh.
Mũi chó à?
Anh dùng tay chỉ điện thoại của cô: “Đó là cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư làm bộ như rất mờ mịt, hỏi: “Cái gì?”
“Tiếng gì đó?” Lục Tư Sâm cảm thấy nếu mình không hỏi một tiếng, cũng thật xin lỗi hành động hốt hoảng giấu điện thoại của cô.
“À.” Trịnh Cẩn Dư cầm lấy điện thoại, vô cùng thản nhiên đặt bên mép giường: “Chỉ là một bài nhạc bình thường thôi, tôi nghe thấy rất có ý nghĩa, sao nào?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook