Cô gái mang theo men say hỏi ngược lại, giọng điệu mềm mại nhưng tràn đầy ý trêu đùa, hơi thở thở ra như có như không rơi vào bên tai anh, khiến người nghe nổi giận nhưng lại thật sự không đành lòng.
Lục Tư Sâm cau mày: “…”
Cái gì với cái gì thế: “Đứng lên, đừng giả vờ say.”
Bây giờ Trịnh Cẩn Dư rất rành trò giả bộ tủi thân, giả bộ đáng thương.
Khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, cô khẽ cắn răng, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Tên khốn kiếp ở bên cạnh hợp mưu với người nhà họ Tôn bắt nạt cô gái mù là tôi đây, bỏ đồ vào trong rượu.
Hu hu hu, tôi không sống nổi nữa.”
Vẻ mặt Lục Tư Sâm lạnh lùng, cũng không nhìn ra ruốt cuộc có định giúp một tay hay không: “Vậy mà cô còn tới?”
Trịnh Cẩn Dư: “Anh cho rằng tôi không tới thì bọn họ có thể tha cho tôi hay không?”
“Trong nhà bỏ thuốc không phải dễ hơn sao?”
Nói như vậy cũng có lý, Lục Tư Sâm giật giật môi: “Vậy nếu như hôm nay tôi không có ở đây thì sao?”
“Cô tìm ai cứu cô?”
Lần này Trịnh Cẩn Dư hoàn toàn không ngờ tới, cô ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, cúi đầu xuống gục lên bả vai anh.
Không cần biết, giả chết trước rồi nói sau.
“Anh Sâm.” Người đàn ông cao gầy không đoán được Lục Tư Sâm muốn làm gì, thử dò hỏi: “Em kéo cô ta ra nhé?”
Một người thấp bé khác nói: “Đúng vậy Lục thiếu, chân anh còn bị thương, tiếp tục như thế có thể…”
Mặc dù bây giờ hai người không biết rốt cuộc Lục Tư Sâm có suy nghĩ như thế nào, nhưng bọn họ biết một chút, đó chính là Lục Tư Sâm không ghét cô gái mù này, nếu không cũng sẽ không để cô ngồi trong ngực lâu như thế.
Phải biết Lục Tư Sâm có tính sạch sẽ, trước kia có cô gái nào nhào đến đều bị anh ném ra như ném rác.
Lục Tư Sâm không lên tiếng, chuyển động xe lăn đi tới trước ghế sô pha, đặt người lên ghế sô pha, xoay người nói với người đàn ông cao gầy: “Siêu Tử, gọi điện thoại cho Triệu Lỵ Lỵ.”
Dừng lại: “Sau đó báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Siêu Tử không biết Lục Tư Sâm muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời gọi điện thoại cho Triệu Lỵ Lỵ trước, báo tình hình bên này theo đúng sự thật rồi báo cảnh sát.
Tôn Chí Cường ở bên cạnh đợi đã lâu mà không thấy người quay lại, trong lòng thấy kỳ lạ, còn tưởng rằng con mù có bản lĩnh gì, lần đầu tới một nơi xa lạ còn có thể tìm được nhà vệ sinh, kết quả vẫn là đánh giá cao cô ta.
Anh ta đứng dậy ra khỏi phòng đi tìm nhà vệ sinh, đi thẳng tới nhà vệ sinh cũng không thấy người.
Kéo nhân viên phục vụ đi ngang qua, cũng không ai nhìn thấy, trong lòng càng thấy kỳ lạ, rốt cuộc người đi đâu rồi?
Không phải bỗng nhiên phát hiện ra cái gì rồi chạy chứ?
Nhưng mà cô là một người mù thì có thể chạy đi đâu?
Tôn Chí Cường trở lại gian phòng của mình, ánh mắt bỗng rơi xuống phòng bên cạnh, lúc nãy vẻ mặt Trịnh Cẩn Dư nói chuyện với Lục Tư Sâm rõ ràng trông rất quen thuộc, có phải là?
Càng nghĩ càng thấy khả nghi, anh ta xoay người đi về phía cách vách, gõ cửa.
Siêu Tử đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Tôn Chí Cường thì cười ha ha nói: “Yo, đây không phải là Tôn thiếu đang đi xem mắt sao?”
“Sao thế? Lạc mất cô gái mình xem mắt rồi à?”
Trước đó Lôi Siêu có qua lại với Lục Tư Sâm, nhưng mà điều kiện gia đình Lôi Siêu không tốt, cũng không có địa vị gì nên Tôn Chí Cường mới không sợ, dùng sức đẩy gã ra rồi chen vào trong phòng: “Chắc chắn là mấy người giấu người đi có phải không?”
Lôi Siêu cũng không giấu giếm, tránh đường rồi cười nói: “Một người đang sống êm đẹp sao chúng tôi có thể giấu được, trừ phi người ta tự mình muốn đi qua.”
Tôn Chí Cường nhanh chóng nhìn thấy cô gái nằm trên ghế sô pha, anh ta tức giận bốc lửa giận lên cao ba mét, chỉ Lục Tư Sâm mắng: “Biết ngay là thằng què nhà mày tác quái, rốt cuộc mày cho cô ấy ăn cái gì rồi?”
Anh ta nói xong cũng không để ý tới thái độ của người khác, muốn bước qua đưa người đi.
Vẻ mặt Lục Tư Sâm nhàn nhạt nhưng di chuyển xe lăn chắn trước ghế sô pha, cười lạnh nói: “Bản thân Tôn thiếu cũng không biết mình đã làm gì sao?”
Tôn Chí Cường không ngờ cái gì Lục Tư Sâm cũng biết, trong lòng chột dạ, ánh mắt né tránh nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Lục Tư Sâm, mày đừng có nói lung tung ở đây, tao có thể làm gì chứ?”
“Hai người bọn tao đi xem mắt, tình đầu ý hợp, sẽ nhanh chóng kết hôn.
Đó chính là vợ của tao, tao có thể làm gì?”
“Ngược lại là mày đấy, lúc nãy mơ tưởng đến người phụ nữ của tao, mới không thấy cô ấy một lúc đã ngủ ở đây rồi, chắc chắn là mày động tay chân gì đó.”
Lục Tư Sâm không tức giận chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Chờ anh ta nói xong mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt như không để mấy thứ này vào trong mắt.
“Tôn thiếu, tôi nhắc nhở anh mấy câu, hai người tình đầu ý hợp thì quả thật có thể kết hôn, nhưng mà vừa rồi hình như tôi nghe cô gái này kêu tôi cứu mạng.”
“Còn nữa, có phải tôi mơ tưởng cô ấy hay không thì một ngày chưa kết hôn, anh cũng không có tư cách xen vào.”
“Một câu cuối cùng, rốt cuộc là tôi động tay chân hay là anh động tay chân, anh nghĩ chắc chắn cảnh sát có thể cho anh câu trả lời công bằng.”
“Cảnh sát?” Tôn Chí Cường vừa nghe hai chữ này liền luống cuống, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh vèo vèo đổ ra sống lưng.
Nhưng vẫn cô cùng trấn định: “Mày đừng có nói bậy nói bạ, người ngủ ở trong phòng của bọn mày, chắc chắn là bọn mày động tay chân.
Cảnh sát tới để tao xem chúng mày nói thế nào!”
Anh ta vừa uy hiếp vừa âm thầm gọi điện cho người nhà họ Tôn, đến lúc đó chỉ cần người nhà họ Tôn ra làm chứng quan hệ hai người đặc biệt, vậy cho dù cảnh sát có tra ra được cũng chỉ có thể nói là hai người chơi trò tình thú.
Đáng tiếc tính toán của anh ta không được như ý, Triệu Lỵ Lỵ đã mau chóng dẫn người tới.
Vừa vào phòng liền hỏi: “Cẩn Dư đâu?”
Cô có mái tóc ngắn, trang điểm tươi sáng lại tinh tế, dưới chân đi giày cao gót mười hai phân, quần áo công sở màu đen toàn thân còn chưa kịp thay, sau lưng dẫn theo mấy đại hán vạm vỡ, đội hình mạnh mẽ, khí thế bức người.
Sau khi cô ấy hỏi xong, mắt rơi xuống trên mặt Lục Tư Sâm, lại hỏi một lần nữa: “Người đâu?”
Lục Tư Sâm quay lại hất đầu về phía cô gái trên ghế sô pha.
Giờ phút này cô gái yên tĩnh nằm trên ghế sô pha, mái tóc đen nhánh tản ra, che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhìn dáng vẻ không quá giống có chuyện, Triệu Lỵ Lỵ khí thế hung hăng hỏi: “Rốt cuộc là ai làm?’
Nữ Diêm Vương này của nhà họ Triệu ai mà không biết, các quý công tử toàn bộ thành phố Ly chẳng có ai không sợ cô, lại có chỗ dựa phía sau là tài phiệt nhà họ Lê, càng không ai dám chọc vào.
Tất nhiên Tôn Chí Cường biết, bình thường loại người như anh ta đều chạy trốn, ai mà ngờ lại gặp phải cô?
Nghe nói Triệu Minh Viễn hủy hôn cũng là do cô ấy ép buộc.
Lúc ấy nhà họ Tôn chỉ lo đồng ý chỗ tốt, lại thấy Trịnh Cẩn Dư quả thật xinh đẹp nên bỏ quên mất tra nữ này.
Lúc này nghe cô ấy mặt lạnh hỏi, bị dọa sợ co rúm cổ lại.
Đáng tiếc lúc này Triệu Lỵ Lỵ đã nhìn thấy anh ta từ lâu, cô ấy sải ba bước đi tới, nhấc chân đạp một đạp: “Anh làm?”
Tôn Chí Cường bị một đạp nào làm cho lảo đảo, cố gắng giãy giụa: “Chị Triệu hiểu lầm rồi, sao em có thể làm ra chuyện này được ạ?”
Đôi lông mày sắc bén của Triệu Lỵ Lỵ nhướn lên, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt: “Vậy sao cô ấy lại ngủ?”
Tôn Chí Cường bò dậy, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Bây giờ anh ta có chết cũng không thể thừa nhận, chỉ có thể đổ lên người Lục Tư Sâm, anh ta chỉ tay về phía đối phương: “Đều là do anh ta, là anh ta có dụng ý không tốt với Cẩn Dư, nếu không sao lại đúng lúc như thế, bọn em vừa vào quán rượu anh ta đã đi theo?”
“Hơn nữa còn nói rất nhiều điều vớ vẩn, chắc chắn là anh ta ghen tị em với Cẩn Dư tốt đẹp nên mới bỏ thuốc vào trong rượu của cô ấy.”
Tên Lục Tư Sâm này đúng là ngồi vô cùng tên ổn, người ta vu oan anh như vậy, anh cũng chẳng có biến hóa gì lớn trong nét mặt, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Thật không?”
Ngay sau đó liếc mắt với Lôi Siêu, Lôi Siêu hiểu ý, lập tức đi qua ngoài.
Triệu Lỵ Lỵ tới nhanh, cảnh sát cũng tới mau, nhanh chóng bao vây phòng bao: “Là ai báo án?”
Lôi Siêu đã ra ngoài rồi, một người đàn ông khác đi cùng Lục Tư Sâm là Vương Tấn đứng ra nói: “Là chúng tôi.”
Cảnh sát người mặc đồng phục, mặt đầy uy nghiêm: “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Tấn nhìn Trịnh Cẩn Dư giải thích: “Cô gái này bị người ta bỏ thuốc vào trong rượu, tôi đang nghi ngờ có người muốn mê hoặc nên mời anh cảnh sát tới kiểm chứng.”
Lời này vừa nói ra, Tôn Chí Cường bị dọa sợ sắp đái ra, anh ta vội vàng nói: “Không phải thế, cô ấy đi cùng với tôi, nhưng mà uống hơi nhiều rượu, giờ đang ngủ.” Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh cảnh sát giải thích: “Đồng chí cảnh sát, đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, mong anh hãy tin tôi.”
Lôi Siêu trở lại rất nhanh, đưa một chiếc thẻ USB cho cảnh sát: “Tìm được chứng cứ rồi.
Ở đây có một video có thể chứng minh vị Tôn thiếu này thật sự đã từng bỏ thuốc vào trong rượu.”
Cảm giác thời gian sắp hết, Trịnh Cẩn Dư ở trên ghế sô pha tỉnh lại, tay phải cô đỡ trán, tay trái chống ghế sô pha, vô cùng yếu ớt hỏi: “Sao thế?”
“Tôi đang ở đâu vậy?”
Triệu Lỵ Lỵ nhìn thấy cô tỉnh, mau chóng đi lên đỡ cô: “Cẩn Dư, cậu thế nào rồi?”
Vừa nghe thấy giọng Triệu Lỵ Lỵ, dáng vẻ Trịnh Cẩn Dư như cô cùng sợ hãi nhào vào trong ngực cô ấy: “Lỵ Lỵ, mình…”
Dù sao bây giờ cô cũng giả bộ yếu ớt, khóc không ngừng như đúng rồi.
Lỗ mũi cô vô cùng nhạy bén, những thứ đó mà Tôn Chí Cường bỏ vào trong rượu sao có thể qua được mũi cô?
Cô nhanh chóng đổ bỏ rượu có vấn đề, uống một ly không có vấn đề gì.
Đó là lý do cả người cô mới dính mùi rượu.
Nhưng mà uống rượu mạnh thật sự dễ choáng váng.
Lần sau phải chú ý tốc độ.
Chạy tới cách vách cũng đoán được với tính cách có thù tất báo của Lục Tư Sâm sẽ không dễ dàng bỏ qua người làm nhục anh, cho nên mới tới tìm xin sự giúp đỡ.
Cô cho rằng Lục Tư Sâm sẽ tự mình ra tay, không ngờ lại thông báo cho Triệu Lỵ Lỵ, thậm chí còn báo cảnh sát.
Lúc nãy lén nhìn thấy Triệu Lỵ Lỵ đạp Tôn Chí Cường một phát, trong lòng rất đã ghiền.
Lúc này nghe cái người gọi là Siêu Tử đó tìm được chứng cứ tới, tất nhiên cô không cần giả vờ ngủ nữa.
“Hu hu hu, mình bị người trong nhà bắt đi xem mắt, ai ngờ đối phương lại xấu xa như thế, dám bỏ thuốc vào trong rượu.”
Triệu Lỵ Lỵ nghe vậy càng tức giận hơn, cô ấy bỏ Trịnh Cẩn Dư ra, đứng dậy đi tới trước mặt Tôn Chí Cường, giơ tay lên cho mấy bạt tai.
Tôn Chí Cường muốn trả đũa nhưng sợ mấy đại hán vạm vỡ Triệu Lỵ Lỵ dẫn tới lập tức tiến lên trước một bước, anh ta bị dọa sợ run rẩy, chỉ có thể lui về phía sau.
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ đánh người.”
Tất nhiên cảnh sát không thể tùy ý Triệu Lỵ Lỵ đánh người, nhưng mà một anh cảnh sát nhận ra Triệu Lỵ Lỵ là thiên kim nhà họ Triệu, thấp giọng nói với cấp trên: “Bị người ta hại là một cô gái mù, người này lại bỏ thuốc một cô gái không nhìn thấy, tôi thấy đánh còn nhẹ.”
Cảnh sát cấp trên vừa nghe thấy, anh ta cũng căm ghét những loại người như Tôn Chí Cường như bao người khác, cho nên chỉ lớn tiếng trách mấy câu rồi thôi.
Một lát sau, cảnh sát kiểm tra xong tất cả mọi thứ, lại lấy máu trên người Trịnh Cẩn Dư để làm chứng cứ.
Trịnh Cẩn Dư không uống rượu tất nhiên không chịu cho lấy.
Cô dùng sức nắm cánh tay Triệu Lỵ Lỵ, run lẩy bẩy nói: “Mình sợ, đừng lấy máu của mình.”
Triệu Lỵ Lỵ lập tức hỏi ngược lại: “Không phải có video làm chứng cứ rồi sao?
“Đúng là có chứng cứ Tôn Chí Cường bỏ thuốc rồi, tại sao còn muốn lấy máu?’
Cảnh sát suy nghĩ một chút dù sao thì đám người Trịnh Cẩn Dư đặc biệt, nên cố ý mở lối đi đặc biệt.
Tất cả mọi chuyện đều xử lý xong, cảnh sát dẫn theo nghi phạm rời đi.
Nhưng lúc này Lôi Siêu lại gọi Tôn Chí Cường một tiếng: “Tôn thiếu…”
Lôi Siêu chỉ chỉ phòng bên cạnh: “Đừng quên thanh toán phòng bên cạnh.”
Tôn Chí Cường: “…”
Thiếu chút nữa quỵ xuống, thịt còn chưa ăn đến miệng đã bị chọc cho tức tối cả người, bây giờ phải tới đồn cảnh sát phối hợp điều tra còn không nói, một bàn thức ăn mấy trăm ngàn cũng không thoát được.
Thế này thì lúc về anh ta ăn nói với mẹ thế nào đây?
Không được, anh ta không thể cứ thế tới đồn cảnh sát được.
Bỗng nhiên anh ta thoát khỏi cảnh sát quay lại phòng bao, trực tiếp quỳ xuống dưới chân Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, tôi xin cô, là tôi sai.
Tôi xin lỗi cô.”
“Cẩn Dư nói với cảnh sát đi, tôi không làm gì hết, chúng ta chỉ vui đùa thôi?”
“Cẩn Dư, cô là một cô gái hiền lành, lần này cứu tôi đi, sau này tôi không dám nữa đâu, có được không?:
Người đàn ông lúc nãy còn cao cao tại thượng xem thường cô gái mù này, bây giờ lại quỳ dưới chân cô cầu xin tha thứ.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư ngập tràn vui vẻ, nhưng lại tiếp tục làm bộ run rẩy núp trong lòng Triệu Lỵ Lỵ: “Lỵ Lỵ, mình thật sự sợ lắm.”
Một tay Triệu Lỵ Lỵ vỗ sau lưng cô trấn an, một ngón tay chỉ Tôn Chí Cường: “Mau cút ra ngoài nhanh lên, nếu còn không đi có tin tôi đánh anh nữa không?”
Lục Tư Sâm vẫn luôn ngồi trên xe lăn yên lặng nhìn tất cả những gì xảy ra trong phòng.
Ban đầu anh thật sự tin tưởng chuyện Trịnh Cẩn Dư bị bỏ thuốc.
Bây giờ nhìn thấy Tôn Chí Cường sưng mặt sưng mũi quỵ trên đất, Triệu Lỵ Lỵ giống như một nữ bá vương che chở cô gái, mà cô gái…
Mặc dù nhìn thân thể mang bộ dạng run rẩy nhưng sao thế nào cũng thấy một chút thiếu trình độ ấy nhỉ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook