Cùng Em Đi Hết Tuổi Thanh Xuân
-
Chương 5: Trường mới
Sau sự kiện “đổ máu” lần đó, Âu Kiến Văn không dám đối mặt với Hạ Chi Tinh nữa. Nghĩ tới việc mình trở thành “ chân chạy vặt” của Hạ Chi Tinh, nó cảm thấy không cam lòng. Nhưng mà, lâu không gặp thành ra lại cảm thấy nhớ. Vì thế, không biết từ lúc nào nó bắt đầu nhìn trộm Hạ Chi Tinh từ trên lầu nhà mình. Nó không hề ghét Hạ Chi Tinh, có lẽ, nếu Hạ Chi Tinh không làm mặt lạnh với nó, nó sẽ “chân chó” chạy lại kết bạn từ lâu rồi. Từ hồi Hạ Chi Tinh bị đụng tới chảy máu mà vẫn không khóc không nháo, cộng thêm việc nó lén quan sát mấy bữa nay, nó cảm thấy Hạ Chi Tinh có chút…kiên cường. Chỉ cần không khóc trước mặt nó, nó sẽ xếp người đó vào danh sách “có thể kết bạn”.
Đúng 2 tháng sau khi nó chuyển nhà, cuối cùng công tác chuyển trường của nó cũng hoàn thành. Ngôi trường mới của nó chính là trường tiểu học B. Nếu nó nhớ không lầm, đó chính là trường Hạ Chi Tinh đang học
Sự thật đã chứng minh nó không nhầm. Ngày thứ hai khi thấy mình khoác bộ đồng phục giống hệt Hạ Chi Tinh trong lòng nó không biết nên vui hay buồn.
Dọc đường đi học, nó liên tục nghĩ tới lớp học mới, trường mới như thế nào. Chắc chắn cả lớp đã kết bạn với nhau hết rồii, không biết nó có bị cô lập không, nên chào hỏi như thế nào để gây ấn tượng đây. Thế là hàng loạt câu giới thiệu xếp hàng dài trong đầu nó. Nhưng khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong lớp, những thứ nó nghĩ được trong suốt đoạn đường đi liên tục theo gió bay mất.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên lúc 7h30p. Cô giáo mang chiếc cặp sách to đùng bước vào lớp học. Sau khi cả lớp đứng lên chào cô, nó nghe được âm thanh giới thiệu học sinh mới, cô giáo ngoắc tay bảo nó vào lớp rồi tự giới thiệu về mình. 47 cặp mắt hướng về mình với vẻ mặt tò mò cộng thêm 1 đôi mắt nhìn không ra cảm xúc làm nó trở nên khẩn trương. Hắng giọng một cái, nó bắt đầu giới thiêu:
-Xin chào mọi người, mình là Âu Kiến Văn. Lý do ba mẹ mình đặt tên này chính là mong mình sẽ thành một người thông minh và tràn đầy kinh nghiệm trong cuộc sống. Mình mới từ trường tiểu học Q ở thành phố A chuyển tới đây nên chưa có nhiều bạn. Rất vui được làm quen với mọi người.
Sau khi giới thiệu xong, nó thở hắt ra một hơi, cô giáo chỉ chỗ ngồi cho nó, dãy ngoài cùng bàn thứ 3 từ dưới đếm lên... kế bên Hạ Chi Tinh. Khốn thật. Cái này có phải là tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời không? Nó cũng có dự định xin lỗi Hạ Chi Tinh để xóa bỏ hiểu lầm, tiến tới xây dựng tình bạn trong sáng, vững mạnh và công bằng chứ không phải trừng mắt nhìn nhau như thế này. Trời đúng là không chiều lòng người.
Hạ Chi Tinh nghe nói trong lớp có bạn mới liền ngước lên nhìn một chút, thấy người đứng trên bục giảng thì nhíu nhíu mày, dạo này tầng suất nhíu mày của nhóc tăng lên rất nhiều. Không cần nghi ngờ nếu ở chung với Âu Kiến Văn, nhóc sẽ xuất hiện nếp nhăn trên trán sớm mất. Nghe Âu Kiến Văn khoe khoang tên mình, nhóc hừ hừ hai tiếng “ thấy con khỉ nào có IQ của người chưa, xem ra ba mẹ Âu Kiến Văn đặt nhầm tên cho con mình rồi, phải là Âu Tiểu Hầu mới đúng”. Nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi mở mắt ra, đã thấy con khỉ nhỏ đứng trước mặt mình, nhóc tỏ vẻ nghi hoặc
-Cô giáo bảo tôi ngồi cùng bàn với cậu, cậu muốn tôi ngồi trong hay ngồi ngoài?
Chết rồi, nãy giờ lo mải suy nghĩ về cái tên của Âu Kiến Văn làm nhóc không kịp nghe cô nói gì hết. Giờ không ý kiến được nữa rồi.
-Cậu ngồi ngoài đi.
Gần như không cần suy nghĩ nhóc liền đưa ra câu trả lời. Lý do đưa tới quyết định này là do nhóc ngại phiền phức. Vì nếu Âu Kiến Văn ngồi trong, mỗi lần hắn muốn đi ra đi vào mình phải đứng lên để nhường chỗ sao? Huống chi có lẽ Âu Kiến Văn cũng chả ngồi được lâu như vậy
Việc Hạ Chi Tinh một mình một bàn không phải là ngẫu nhiên. Ban đầu có rất nhiều người muốn ngồi cạnh nhóc, nam nữ đều có cả. Chính vì vẻ đẹp của nhóc, các bạn nữ thì ôm tâm tư mơ mộng bạch mã hoàng tử sẽ là của mình, các bạn nam thì vừa tò mò, vừa mang tâm lý anh hùng bảo vệ người đẹp. Cái khí chất Hạ Chi Tinh tỏa ra kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ lạnh lùng, thanh cao làm người khác luôn bỏ qua giới tính của nhóc. Nhưng không được bao lâu mọi người lần lượt xin đổi chỗ. Vì sao ư? Con nít làm sao có thể ngồi yên một chỗ, vì thế học không được bao lâu mấy đứa nhóc liền bắt đầu quay tới quay lui, hết nói chuyện với người bàn trên thì quay sang nói chuyện với người bàn dưới hết sức sôi nổi, làm trong người Hạ Chi Tinh cảm thấy khó chịu. Vì vậy mới xảy ra rất nhiều tình huống:
Bạn nữ A: Hạ Chi....
-Cậu có muốn học không? Không học thì ra chỗ khác. Cậu còn nói thêm câu nào nữa tôi sẽ lấy kim khâu miệng cậu lại
Bạn nữ A xanh mặt
Bạn nam B: này, Hạ....
-Im lặng! Cậu còn nói thêm câu nào nữa tôi sẽ cho cậu lên uống trà với cô giáo
Bạn nam B tức giận
Vì thế sau gần một tuần ngồi chung với Hạ Chi Tinh, tất cả mọi người đều lần lượt đổi chỗ, nhóc thành công độc chiếm nguyên một cái bàn nên rất vui vẻ, như kiểu có một vầng sáng mơ hồ tỏa ra xung quanh, xóa bỏ mọi âm u vây quanh nhóc trước đây.
Mọi người liền cảm thán “ người đẹp là những sinh vật không thể chạm vào a! Ngắm nhìn từ xa mới cảm nhận hết được vẻ đẹp”
Những con mắt đánh giá nhận xét về mình như thế nào, Hạ Chi Tinh không hề hay biết. Điều nhóc quan tâm nhất hiện nay chính là người đang ngồi bên cạnh mình. Dưới tình huống địa bàn của mình đang bị lấn chiếm,nhóc vẫn giữ niềm tin, không bao lâu nữa, nguyên cái bàn này sẽ trở lại là của nhóc.
Đúng 2 tháng sau khi nó chuyển nhà, cuối cùng công tác chuyển trường của nó cũng hoàn thành. Ngôi trường mới của nó chính là trường tiểu học B. Nếu nó nhớ không lầm, đó chính là trường Hạ Chi Tinh đang học
Sự thật đã chứng minh nó không nhầm. Ngày thứ hai khi thấy mình khoác bộ đồng phục giống hệt Hạ Chi Tinh trong lòng nó không biết nên vui hay buồn.
Dọc đường đi học, nó liên tục nghĩ tới lớp học mới, trường mới như thế nào. Chắc chắn cả lớp đã kết bạn với nhau hết rồii, không biết nó có bị cô lập không, nên chào hỏi như thế nào để gây ấn tượng đây. Thế là hàng loạt câu giới thiệu xếp hàng dài trong đầu nó. Nhưng khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong lớp, những thứ nó nghĩ được trong suốt đoạn đường đi liên tục theo gió bay mất.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên lúc 7h30p. Cô giáo mang chiếc cặp sách to đùng bước vào lớp học. Sau khi cả lớp đứng lên chào cô, nó nghe được âm thanh giới thiệu học sinh mới, cô giáo ngoắc tay bảo nó vào lớp rồi tự giới thiệu về mình. 47 cặp mắt hướng về mình với vẻ mặt tò mò cộng thêm 1 đôi mắt nhìn không ra cảm xúc làm nó trở nên khẩn trương. Hắng giọng một cái, nó bắt đầu giới thiêu:
-Xin chào mọi người, mình là Âu Kiến Văn. Lý do ba mẹ mình đặt tên này chính là mong mình sẽ thành một người thông minh và tràn đầy kinh nghiệm trong cuộc sống. Mình mới từ trường tiểu học Q ở thành phố A chuyển tới đây nên chưa có nhiều bạn. Rất vui được làm quen với mọi người.
Sau khi giới thiệu xong, nó thở hắt ra một hơi, cô giáo chỉ chỗ ngồi cho nó, dãy ngoài cùng bàn thứ 3 từ dưới đếm lên... kế bên Hạ Chi Tinh. Khốn thật. Cái này có phải là tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời không? Nó cũng có dự định xin lỗi Hạ Chi Tinh để xóa bỏ hiểu lầm, tiến tới xây dựng tình bạn trong sáng, vững mạnh và công bằng chứ không phải trừng mắt nhìn nhau như thế này. Trời đúng là không chiều lòng người.
Hạ Chi Tinh nghe nói trong lớp có bạn mới liền ngước lên nhìn một chút, thấy người đứng trên bục giảng thì nhíu nhíu mày, dạo này tầng suất nhíu mày của nhóc tăng lên rất nhiều. Không cần nghi ngờ nếu ở chung với Âu Kiến Văn, nhóc sẽ xuất hiện nếp nhăn trên trán sớm mất. Nghe Âu Kiến Văn khoe khoang tên mình, nhóc hừ hừ hai tiếng “ thấy con khỉ nào có IQ của người chưa, xem ra ba mẹ Âu Kiến Văn đặt nhầm tên cho con mình rồi, phải là Âu Tiểu Hầu mới đúng”. Nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi mở mắt ra, đã thấy con khỉ nhỏ đứng trước mặt mình, nhóc tỏ vẻ nghi hoặc
-Cô giáo bảo tôi ngồi cùng bàn với cậu, cậu muốn tôi ngồi trong hay ngồi ngoài?
Chết rồi, nãy giờ lo mải suy nghĩ về cái tên của Âu Kiến Văn làm nhóc không kịp nghe cô nói gì hết. Giờ không ý kiến được nữa rồi.
-Cậu ngồi ngoài đi.
Gần như không cần suy nghĩ nhóc liền đưa ra câu trả lời. Lý do đưa tới quyết định này là do nhóc ngại phiền phức. Vì nếu Âu Kiến Văn ngồi trong, mỗi lần hắn muốn đi ra đi vào mình phải đứng lên để nhường chỗ sao? Huống chi có lẽ Âu Kiến Văn cũng chả ngồi được lâu như vậy
Việc Hạ Chi Tinh một mình một bàn không phải là ngẫu nhiên. Ban đầu có rất nhiều người muốn ngồi cạnh nhóc, nam nữ đều có cả. Chính vì vẻ đẹp của nhóc, các bạn nữ thì ôm tâm tư mơ mộng bạch mã hoàng tử sẽ là của mình, các bạn nam thì vừa tò mò, vừa mang tâm lý anh hùng bảo vệ người đẹp. Cái khí chất Hạ Chi Tinh tỏa ra kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ lạnh lùng, thanh cao làm người khác luôn bỏ qua giới tính của nhóc. Nhưng không được bao lâu mọi người lần lượt xin đổi chỗ. Vì sao ư? Con nít làm sao có thể ngồi yên một chỗ, vì thế học không được bao lâu mấy đứa nhóc liền bắt đầu quay tới quay lui, hết nói chuyện với người bàn trên thì quay sang nói chuyện với người bàn dưới hết sức sôi nổi, làm trong người Hạ Chi Tinh cảm thấy khó chịu. Vì vậy mới xảy ra rất nhiều tình huống:
Bạn nữ A: Hạ Chi....
-Cậu có muốn học không? Không học thì ra chỗ khác. Cậu còn nói thêm câu nào nữa tôi sẽ lấy kim khâu miệng cậu lại
Bạn nữ A xanh mặt
Bạn nam B: này, Hạ....
-Im lặng! Cậu còn nói thêm câu nào nữa tôi sẽ cho cậu lên uống trà với cô giáo
Bạn nam B tức giận
Vì thế sau gần một tuần ngồi chung với Hạ Chi Tinh, tất cả mọi người đều lần lượt đổi chỗ, nhóc thành công độc chiếm nguyên một cái bàn nên rất vui vẻ, như kiểu có một vầng sáng mơ hồ tỏa ra xung quanh, xóa bỏ mọi âm u vây quanh nhóc trước đây.
Mọi người liền cảm thán “ người đẹp là những sinh vật không thể chạm vào a! Ngắm nhìn từ xa mới cảm nhận hết được vẻ đẹp”
Những con mắt đánh giá nhận xét về mình như thế nào, Hạ Chi Tinh không hề hay biết. Điều nhóc quan tâm nhất hiện nay chính là người đang ngồi bên cạnh mình. Dưới tình huống địa bàn của mình đang bị lấn chiếm,nhóc vẫn giữ niềm tin, không bao lâu nữa, nguyên cái bàn này sẽ trở lại là của nhóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook