Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại
-
Chương 42: Chương 42
Thấy không lay chuyển được tôi, Úc Lạc Lạc thất vọng cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, tôi vào WeChat thấy trợ lý gửi tin nhắn cho tôi.
Anh ta nói:
"Thời tổng, hồi sáng Cố tổng tuyên bố muốn rút khỏi Thời gia, ngày mai sẽ không đến công ty, tất cả nghiệp vụ của công ty sau này đều phải chuyển cho cô, kể cả việc chúng ta chèn ép Sở gia.
"
Tôi kinh ngạc, Cố Nam Thành sao nói rút là rút?!
Hơn nữa còn là sau khi tôi gọi điện cho luật sư Trần.
Anh ta nhận ra điều gì sao?!
Nghĩ đến đây, tôi lại gọi điện cho luật sư Trần.
Tôi nhíu mày hỏi anh ta:
"Chuyện hồi sáng chúng ta liên lạc Cố Nam Thành biết chưa? "
"Hủy bỏ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, theo lý Cổ tiên sinh có quyền được biết.
"
Dừng một chút, luật sư Trần nói:
"Xin lỗi, hồi sáng anh ấy đã hỏi tôi chuyện này.
"
Sau khi cúp điện thoại của luật sư Trần, tôi nhắn tin cho trợ lý:
"Hủy bỏ chèn ép với Sở gia.
"
Trợ lý trả lời tôi: "Vâng, nhưng cần Thời tổng ký tên."
Tôi trả lời tin nhắn: "Tôi lát sẽ đến công ty.
"
Bây giờ chưa tới sáu giờ, vẫn chưa đến giờ tan tầm của công ty.
Tôi buông điện thoại vào phòng tắm tắm rửa, đi ra sấy khô tóc trang điểm tỉ mỉ, còn đánh phấn mắt màu nâu, lại thêm chút màu lấp lánh, làm nổi bật mí mắt cực kỳ xinh đẹp.
Do dự trong một lúc lâu, tôi sử dụng bút màu để điểm vài ánh sao trên khóe mắt.
Tôi mở tủ quần áo chọn một bộ trang phục khá thướt tha, mái tóc dài buộc một nửa thả một nửa, nhìn bản thân mình trong gương, tôi từ từ mim cười lẩm bẩm:
"Chưa từng thử phong cách này.
"
Trước kia tôi dùng phong cách trưởng thành chín chắn già dặn, rất ít khi ăn mặc thướt tha như vậy.
Tôi đi đến cửa thay một đôi giày sneaker màu trắng, cầm chìa khóa xe đến gara chọn một chiếc xe thể thao màu đen khiêm tốn đến công ty, khi tới nơi thấy trợ lý đang chờ tôi ở tầng dưới công ty.
Tôi đưa anh ta chìa khóa xe trong tay:
"Chuyện của Ôn Tuyết Nhi đã được giải quyết chưa? "
Trợ lý nhận lấy chìa khóa xe cầm trong tay, gật đầu đáp:
"Chuyện ở đồn cảnh sát đã giải quyết xong, nhưng lời đồn...!Thời tổng, tôi có một video trên mạng lan truyền như điên muốn cho cô xem.
"
Trợ lý đưa cho tôi điện thoại di động, tôi nhận lấy chỉ xem một chút liền trả lại cho anh ta.
Tôi khinh thường nói:
"Thứ cô ta biết chỉ có mấy mánh khoé này...!"
Trong video chính là cảnh tối hôm qua tôi nắm chặt cánh tay Ôn Tuyết Nhi.
Thuận đà tôi buông tay cô ta, cô ta liền tự ngã ra đất.
Góc này trông giống như tôi đánh vậy.
Tối hôm qua tôi quả nhiên đoán không sai, trong chỗ tối quả nhiên có người của cô ta.
Cô ta muốn giờ thủ đoạn gì quả thực nhìn là biết.
Trợ lý giải thích:
"Thủ đoạn đúng là rất tệ, nhưng lượng chia sẻ vượt quá một triệu, bình luận bên dưới cũng rất chướng mắt, đều muốn Thời tổng cho một lời giải thích, không những vậy còn ảnh hưởng đến cổ phiếu Thời gia.
"
Tôi bỗng gọi anh ta:
"Khương Thâm.
"
Anh ta cung kính hỏi:
"Thời tổng có gì căn dặn? "
"Dùng website của Thời gia đăng câu trả lời chính thức.
"
Khương Thức hỏi tôi:
"Thời tổng muốn đăng nội dung gì? "
"Đánh đã đánh rồi, còn cần lý do gì sao? "
Sắc mặt Khương Thâm kinh ngạc hỏi:
"Thời tổng cần phải làm như vậy sao? "
Trên đời luôn có vài người không biết vị trí của bản thân, sau đó giở một vài thủ đoạn thấp hèn.
Luôn cho rằng như vậy có thể đả kích mạnh đến tôi, khiến cổ phần Thời gia bị ảnh hưởng.
Và ngây thơ nghĩ rằng cô ta có thể đe dọa tôi bằng cách này.
Thậm chí còn nghĩ rằng tôi sẽ bị buộc phải xin lỗi cô ta vì sức ảnh hưởng của những lời chỉ trích.
Cô ta giống như một con cóc, nó không đánh bạn cũng không cần bạn, đứng dưới chân của bạn khiến bạn buồn nôn muốn chết.
Tôi không chút nghĩ ngợi nói:
"Làm theo lời tôi nói.
"
"Vâng, Thời tổng.
"
Về đến công ty tôi ký hợp đồng hủy bỏ việc Thời gia chèn ép Sở gia, cũng đưa ra quyết định muốn công ty sau này kinh doanh nhiều hơn với Sở gia, doanh nghiệp hàng đầu hai thành phố hợp tác trăm lợi không chút tổn hại.
Dù sao quan hệ giữa Sở gia và Thời gia trước giờ đều không tầm thường.
Quan hệ giữa tôi và Sở Hành cũng đủ để duy trì mối hợp tác này.
Sau đó, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Lấy ra 5 % vốn của Thời gia chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật.
Thời gia mình tôi độc nhất, tất nhiên không ai phản đối.
Nhưng Khương Thâm nói một câu:
"Thời tổng, khoản đầu tư này lớn, trước mắt lợi nhuận gần như bằng không, hơn nữa còn không phải là một cuộc giằng co ngắn, cần rất nhiều năm mới thấy được thành quả.
"
Tôi mỉm cười trấn an anh ta:
"Không sao đâu, Thời gia dẫu sao cũng phải tìm ra con đường mới.
"
Thời gia lúc trước là dựa vào bất động sản khởi nghiệp, hiện giờ tuy rằng nhúng chân vào hết các ngành nghề, nhưng phương diện khoa học kỹ thuật vẫn rất yếu, nếu như có thể thâm nhập vào mảng này, tương lai của Thời gia nhất định tiền đồ vô biên.
Theo như tôi biết, lực lượng khoa học kỹ thuật trong nước hiện nay hùng hậu nhất chính là Cố gia.
Tài nguyên của Cố gia là thứ Thời gia muốn, nhưng cũng không nhất thiết phải có.
Ít nhất tôi sẽ không đi tìm Cố Nam Thành bàn chuyện làm ăn.
Thực ra Thời gia và Cố gia sau khi hợp nhất tài chính nhất định sẽ trở thành doanh nghiệp lớn trên thương trường quốc tế.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Cố chủ tịch nhất quyết muốn có Thời gia.
Đối diện với cám dỗ này, Cố Nam Thành lại đem Thời gia trả lại cho tôi.
Tôi vẫn không thể hiểu lý do anh ta trả cho tôi rốt cuộc là vì gì...!
Nếu nói là yêu tôi, nhưng bây giờ anh ta đã quên chuyện giữa chúng tôi.
Nếu như nói anh ta không có tham vọng, đây quả thực là nói bậy.
Tuy rằng nghĩ không ra, nhưng vẫn không gọi điện thoại hỏi anh ta, hiện tại tôi căn bản không muốn có bất kỳ quan hệ gì dính dáng tới anh ta.
Ở trong công ty đến tám giờ tôi mới rời đi, tuyết bên ngoài càng lớn, đã tích thành một lớp dày, tôi cầm chìa khóa lái xe đến nhà hàng gần đó ăn tạm thứ gì đó.
Đang định thanh toán rời đi, có một giọng nói khá quen truyền tới:
"Chị Thời Thanh Vãn trùng hợp vậy, chị cũng ăn cơm ở đây ạ? ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook