Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã
-
Chương 1
Trong một căn phòng học lớp ba nọ, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô thuỷ tinh, chiếu vào khuôn mặt một cô nhóc đen nhẻm nhưng lại có một đôi mắt trong suốt to tròn cùng nụ cười rạng rỡ. Lúc này đây, cô bé đó đang hướng nụ cười tươi rói đó vào một cậu bạn nhỏ xinh trai trắng trẻo bên cạnh – một người vừa chuyển đến, vẻ mặt có vẻ như rất khó chịu:
“Cậu tên là gì vậy?” Lúc cô giáo giới thiệu cô không chú ý lắm vì còn đang bận đếm xem trên tổ ong ở cái cây cạnh cửa sổ có mấy cái lỗ.Hàng lông mày đen rậm của cậu bé đã nhăn tít, cậu rất không thích người bạn cùng bàn này, lườm một cái, cậu bé bĩu môi:
“Liên quan gì đến cậu!”Nếu lúc này cô bé mười chín tuổi, cậu nhóc này rất có thể đã bị đánh bầm dập đến tím tái mặt mày, rất may cô mới chỉ chín tuổi mà thôi, vì vậy lại nghiêng đầu hỏi tiếp:
“Sao cậu lại cáu gắt với tớ? Cậu bị điên à!”Chính xác! Đó chính là điều mà cô nhóc này thốt ra. Lời lẽ ngắn gọn xúc tích, ngôn từ lại sâu sắc khiến người nghe ban đầu bị vẻ ngây thơ hiền lành này lừa gạt. Cậu bé cũng không biết làm sao, cũng cáu gắt bằng giọng điệu trẻ con:
“Cậu mới điên ấy!”Nhưng mà có lẽ cậu bé nói không được nhỏ lắm, tất cả mọi người đều quay lại nhìn hai người, cô nhóc rất nhanh nhẹn đứng lên thưa thớt:
“Em thưa cô, bạn này bạn ý mắng em!”Giọng nói to, rõ ràng, dứt khoát, lại thêm một chút trẻ con và ấm ức, lập tức chiếm được cảm tình của giáo viên. Cô giáo trẻ nghiêm mặt nhìn cậu bạn:
“Minh! Sao em lại mắng bạn?”Ồ! Cô bé gật gù, thì ra cậu ấy tên là Minh à!
“Cô ơi, bạn... bạn này mắng em trước mà...” Đến lúc này cậu nhóc mới nhận ra rằng mình cũng không biết tên cô bạn. Lúc tức giận định thể hiện một phen mà bị ngắt quãng thế này đúng là tức xì khói! Cô bé kia đúng là người tốt, có lẽ rằng cô cũng hiểu cho nỗi khổ của bạn nên đã lên tiếng:
“Tớ tên là Khánh.” Dù gì mình cũng biết tên người ta rồi mà, cũng phải
“có qua có lại”, nhỉ!A! Cô bạn này còn cố tình cười nhạo mình! Cậu bạn Minh ngộ nhận rằng
“thiện chí” của Khánh là một lời khiêu khích trắng trợn, cậu bùng cháy rồi! Một thiếu gia như cậu đây đã từng bị người ta
“đùa giỡn” như vậy bao giờ đâu. Thế là thiếu gia nhỏ nhắn hồng hào bỗng chốc biến thành siêu saiyan ở trạng thái chiến đấu, vung cánh tay mập mạp, cậu chỉ vào Khánh cao hơn cậu kha khá:
“Mày lại giả vờ rồi! Mày mắng tao trước cơ mà, mày...”
“Minh!”Siêu saiyan đang tung chiêu rất hăng say thì bị tiếng quát của giáo viên làm
“thức tỉnh”.
“Đây là hôm đầu tiên đến lớp mà em đã có những hành động không gương mẫu, có vẻ như cô không phạt em thì không được rồi. Em ra sân nhảy cóc, bao giờ biết lỗi, xin lỗi bạn và được tha thứ thì hãy vào.”Cậu bé phụng phịu đi ra, sau đó lại đi vào vì cậu... không biết nhảy cóc là hành động như thế nào! Cô giáo trẻ dở khóc dở cười tự mình ra trận chỉ cho cậu. Lúc đầu cậu nhóc còn hừng hực ý chí chiến đấu, nghĩ rằng chắc hẳn nó cũng dễ thôi, sau khi bật được vài cái, ý chí đó bỗng chốc tụt dốc không phanh, cậu nhóc bèn bỏ vũ khí đầu hàng, cùng Khánh kí hiệp ước hoà bình mang tên
“nước sông không phạm nước giếng”.
“Cậu tên là gì vậy?” Lúc cô giáo giới thiệu cô không chú ý lắm vì còn đang bận đếm xem trên tổ ong ở cái cây cạnh cửa sổ có mấy cái lỗ.Hàng lông mày đen rậm của cậu bé đã nhăn tít, cậu rất không thích người bạn cùng bàn này, lườm một cái, cậu bé bĩu môi:
“Liên quan gì đến cậu!”Nếu lúc này cô bé mười chín tuổi, cậu nhóc này rất có thể đã bị đánh bầm dập đến tím tái mặt mày, rất may cô mới chỉ chín tuổi mà thôi, vì vậy lại nghiêng đầu hỏi tiếp:
“Sao cậu lại cáu gắt với tớ? Cậu bị điên à!”Chính xác! Đó chính là điều mà cô nhóc này thốt ra. Lời lẽ ngắn gọn xúc tích, ngôn từ lại sâu sắc khiến người nghe ban đầu bị vẻ ngây thơ hiền lành này lừa gạt. Cậu bé cũng không biết làm sao, cũng cáu gắt bằng giọng điệu trẻ con:
“Cậu mới điên ấy!”Nhưng mà có lẽ cậu bé nói không được nhỏ lắm, tất cả mọi người đều quay lại nhìn hai người, cô nhóc rất nhanh nhẹn đứng lên thưa thớt:
“Em thưa cô, bạn này bạn ý mắng em!”Giọng nói to, rõ ràng, dứt khoát, lại thêm một chút trẻ con và ấm ức, lập tức chiếm được cảm tình của giáo viên. Cô giáo trẻ nghiêm mặt nhìn cậu bạn:
“Minh! Sao em lại mắng bạn?”Ồ! Cô bé gật gù, thì ra cậu ấy tên là Minh à!
“Cô ơi, bạn... bạn này mắng em trước mà...” Đến lúc này cậu nhóc mới nhận ra rằng mình cũng không biết tên cô bạn. Lúc tức giận định thể hiện một phen mà bị ngắt quãng thế này đúng là tức xì khói! Cô bé kia đúng là người tốt, có lẽ rằng cô cũng hiểu cho nỗi khổ của bạn nên đã lên tiếng:
“Tớ tên là Khánh.” Dù gì mình cũng biết tên người ta rồi mà, cũng phải
“có qua có lại”, nhỉ!A! Cô bạn này còn cố tình cười nhạo mình! Cậu bạn Minh ngộ nhận rằng
“thiện chí” của Khánh là một lời khiêu khích trắng trợn, cậu bùng cháy rồi! Một thiếu gia như cậu đây đã từng bị người ta
“đùa giỡn” như vậy bao giờ đâu. Thế là thiếu gia nhỏ nhắn hồng hào bỗng chốc biến thành siêu saiyan ở trạng thái chiến đấu, vung cánh tay mập mạp, cậu chỉ vào Khánh cao hơn cậu kha khá:
“Mày lại giả vờ rồi! Mày mắng tao trước cơ mà, mày...”
“Minh!”Siêu saiyan đang tung chiêu rất hăng say thì bị tiếng quát của giáo viên làm
“thức tỉnh”.
“Đây là hôm đầu tiên đến lớp mà em đã có những hành động không gương mẫu, có vẻ như cô không phạt em thì không được rồi. Em ra sân nhảy cóc, bao giờ biết lỗi, xin lỗi bạn và được tha thứ thì hãy vào.”Cậu bé phụng phịu đi ra, sau đó lại đi vào vì cậu... không biết nhảy cóc là hành động như thế nào! Cô giáo trẻ dở khóc dở cười tự mình ra trận chỉ cho cậu. Lúc đầu cậu nhóc còn hừng hực ý chí chiến đấu, nghĩ rằng chắc hẳn nó cũng dễ thôi, sau khi bật được vài cái, ý chí đó bỗng chốc tụt dốc không phanh, cậu nhóc bèn bỏ vũ khí đầu hàng, cùng Khánh kí hiệp ước hoà bình mang tên
“nước sông không phạm nước giếng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook