Ôn Dĩ Huyễn vốn muốn ghê tởm Tề Nhiễm Nhiễm, ngược lại bị Tề Nhiễm Nhiễm ghê tởm đến không được, mặt tái ngay lập tức, đang muốn nói mấy lời chua ngoa thêm nhưng không đợi cô ta mở miệng, sau lưng có giọng đàn ông truyền đến, “Làm phiền nhường một chút”.

Trong giọng nói của đối phương mang theo sự mất kiên nhẫn, rõ ràng là chê Ôn Dĩ Huyễn chắn đường.
Sắc mặt Hạ Chiêu không vui liếc nhìn Ôn Dĩ Huyễn một cái, chờ cô ta nghiêng người tránh ra thì vượt qua cô ta sải bước tiến vào phòng hóa trang, ngay cả lời khách sáo cơ bản cũng lười cho cô ta, sau đó nói với Tề Nhiễm Nhiễm bên trong: “Chuẩn bị xong chưa, phải đi chụp ảnh rồi.”
Lúc này Tề Nhiễm Nhiễm đã ngồi lại ghế, chuyên viên trang điểm đang sửa lớp makeup lần cuối cùng cho cô, nghe thấy lời anh, bèn đáp lại, chờ chuyên viên trang điểm dừng tay, cô đứng lên nói: “Có thể đi rồi.”
Hạ Chiêu híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, chỉ trong một nháy mắt như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy bản thân giống như bị sói đói hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm, có điều ánh mắt mang bản tính xâm chiếm này rất nhanh đã được Hạ Chiêu che giấu, sau đó anh huýt sáo về phía cô giống như tên lưu manh, “Xinh đẹp.”
Tề Nhiễm Nhiễm vốn còn bị anh nhìn đến trong lòng có chút run rẩy, nhưng sau khi nghe được lời khen hào phóng của anh, có chút đắc ý nho nhỏ, pose một tư thế nghiêng người, nói: “Phải không, em cũng cảm thấy vậy.”
Chờ cô đỏm dáng xong, Hạ Chiêu mới lại nói: “Nhưng Tề Nhiễm Nhiễm thường ngày chắc hẳn sẽ không mặc như vậy.”
Tề Nhiễm Nhiễm và anh liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn nhau cười, nụ cười này, là bởi vì sự ăn ý giữa hai người, cũng bởi vì bí mật nhỏ hai người đến từ cùng một thế giới.

Stylist không biết bọn họ có ý gì, rất tò mò hỏi Hạ Chiêu, “Sao anh lại cho rằng như vậy? Tề Nhiễm Nhiễm ở trong kịch bản là một cô thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, cô ấy sẽ mặc hàng hiệu, cách ăn mặc nóng bỏng, không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?”
Hạ Chiêu cũng không tranh luận với stylist, anh chỉ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tề Nhiễm Nhiễm một cái rồi mới nói: “Nhưng Tề Nhiễm Nhiễm trong kịch bản, cô ấy là thiên kim tiểu thư khác với bình thường.”
Ở trong mắt của anh, Tề Nhiễm Nhiễm chính là sự tồn tại đặc biệt, cô là thiên chi kiêu nữ, kiêu ngạo, ngang ngược, có tâm cơ, nhưng bản tính cô đơn thuần, mặc dù ngay từ đầu vì tranh giành tình yêu, dùng thủ đoạn với nữ chính, nhưng cũng không nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt, cuối cùng cũng là phóng khoáng buông tay, không liều chết dây dưa.
Hạ Chiêu cũng không nói rõ được bản thân cụ thể thích điểm nào ở cô, sự gian xảo của cô, sự kiêu ngạo của cô, sự xinh đẹp của cô, dẫu sao Tề Nhiễm Nhiễm chính là dựa theo tất cả điểm thu hút anh mà lớn, chờ khi anh kịp phản ứng, tình cảm của anh đã chìm đắm rất sâu rồi.
Đột nhiên không kịp phòng bị được tỏ tình trước mặt mọi người, Tề Nhiễm Nhiễm nhất thời có chút không phản ứng kịp, sững người mấy giây sau biểu cảm mới bắt đầu có thay đổi, hiếm khi có hơi ngượng ngùng nghiêng mặt đi, nói về da mặt dày, cô mãi mãi cũng không so được với đồ lưu manh này.
Ngay sau đó lại nhớ đến cách đây không lâu, hai người có một lần tiếp xúc thân mật duy nhất, Hạ Chiêu trốn vào trong chăn dùng miệng cho cô, tai Tề Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đỏ lên.
Nhìn thấy dáng vẻ cô thẹn thùng, Hạ Chiêu cố ý duỗi tay ôm eo cô, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Nghĩ đến chuyện hay gì vậy?”
Anh đặc biệt đặt trọng âm lên “chuyện hay”, điều này khiến sắc mặt Tề Nhiễm Nhiễm càng đỏ hơn.
Biết rõ “chuyện hay” của anh có lẽ cũng không phải là lần tiếp xúc thân mật kia, nhưng chính cô lại không nhịn được cảm thấy chột dạ.
Tề Nhiễm Nhiễm thẹn quá hóa giận đẩy cánh tay anh, thúc giục nói: “Không phải muốn chụp ảnh sao? Nhanh đi thôi.”
Từ khi Hạ Chiêu đi vào, Ôn Dĩ Huyễn đã bị hai người gạt sang một bên, hoàn toàn coi cô ta như người vô hình mà đối đãi, ở trong mắt của Ôn Dĩ Huyễn, hành động của hai người này hoàn toàn là đang khiêu khích, tỏ rõ là đang không thèm đếm xỉa đến cô ta, xa lánh cô ta, đứng đối lập cô ta.

Không phải là ôm được cái đùi lớn của Tạ Thanh thôi sao? Không phải gần đây dựa vào “Cả nhà tổng động viên” hot lên một chặp thôi sao? Trong giới giải trí có rất nhiều người gặp được chuyện này, cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, có cái gì mà đặc biệt hơn người? Lát nữa đợi cô ta làm nũng chút xíu, cũng có người giúp đỡ chỉnh đốn bọn họ, chờ mà xem!
Trợ lý trở lại xe đi lấy nước khoáng cho Ôn Dĩ Huyễn, đây là loại nước khoáng nhập khẩu, thương hiệu nhắm đến tập khách hàng nhất định, ngày thường không phải là nước khoáng của thương hiệu này thì Ôn Dĩ Huyễn không uống, địa phương bình thường không mua được, chỉ có thể tự chuẩn bị.
Sau khi trợ lý tiến vào phòng hóa trang, cảm nhận được rõ ràng sắc mặt Ôn Dĩ Huyễn không đúng, giống như người khác thiếu nợ cô ta mấy trăm triệu vậy.

Ôn Dĩ Huyễn vào thời điểm như thế này là khó hầu hạ nhất.
Trong lòng Ôn Dĩ Huyễn có cục tức, lại không thể xả với người khác, chỉ có thể xả lên người trợ lý nhà mình, thấy cô ấy cầm hai chai nước khoáng, ngây như ngỗng tiến vào, lập tức quát lớn: “Cô đi đến Bắc Cực lấy nước à? Cầm hai chai nước mà mất nửa ngày, tôi cũng bị ức hiếp đây này, cô có biết không hả??”
Trong lòng trợ lý tự nhủ tôi cũng không ở hiện trường, sao tôi biết được? Công việc này đoán chừng cô ấy thật sự không làm lâu dài được rồi!
Trợ lý nhỏ đã quen thói ngang ngược của Ôn Dĩ Huyễn, cũng không cảm thấy khó hiểu lắm, mấy người chuyên viên trang điểm và chuyên viên phục trang bên cạnh lại không nhịn được lén quan sát Ôn Dĩ Huyễn, chẳng lẽ trí nhớ của bọn họ xảy ra vấn đề??
Rõ ràng Ôn Dĩ Huyễn này vào phòng đã bắt đầu châm chọc Tề Nhiễm Nhiễm, sao sự thật từ bên trong miệng Ôn Dĩ Huyễn lại thành cô ta mới là người bị hại??
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đã rời khỏi phòng hóa trang, tất nhiên không biết Ôn Dĩ Huyễn diễn nhiều như vậy, bọn họ trang điểm xong, thay xong trang phục thì đi chụp ảnh tạo hình.

Nơi chụp hình là một studio nhỏ, nhiếp ảnh gia và mấy người giữ vai trò quan trọng đã ở đó chờ bọn họ, nghe nói trong đó còn có tác giả nguyên tác của kịch bản, Tề Nhiễm Nhiễm nhìn về phía tác giả nguyên tác trẻ tuổi kia, tâm tình có chút phức tạp.
Mọi người đều rất hài lòng với tạo hình của Hạ Chiêu.

Trong kịch bản, Hạ Chiêu là một tổng tài bá đạo, tạo hình nhân vật có khuôn mẫu cố định, cho nên tạo hình của anh rất đơn giản, sửa kiểu tóc ngắn một chút, trang điểm nhẹ, mặc vào đồ vest cao cấp, lại phối hợp với khí thế cường đại của bản thân Hạ Chiêu, vừa đứng ở kia đã đúng chuẩn là một tổng tài.
Từ sau khi Hạ Chiêu xuyên đến đây, thời điểm mặc trang phục chính thức không nhiều, vả lại bình thường ở trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm đều làm bộ lưu manh, dẫn đến Tề Nhiễm Nhiễm gần như đã quên thân phận tổng tài bá đạo vốn có của anh.
Lúc này vừa nhìn trước ống kính, lại còn có chút tim đập rộn lên.
Tạo hình của Tề Nhiễm Nhiễm, ý kiến của nhóm những người giữ vai trò quan trọng không thống nhất lắm, có người cảm thấy tốt, có người cảm thấy không tốt, người nói không tốt chính là biên kịch và tác giả nguyên tác, bọn họ đều là người hiểu rõ nhân vật nhất.
Biên kịch nói: “Tề Nhiễm Nhiễm mặc đồ này, có hơi quá, cô ấy là thiên kim tiểu thư, không sai, nhưng do tính cách cô ấy cũng sẽ không quá mức diêm dúa.”
Tác giả nguyên tác nói: “Nhân vật Tề Nhiễm Nhiễm này, sự xuất hiện của cô ấy xem như là để so sánh với nữ chính, cô ấy xinh đẹp có tiền sự nghiệp có thành tự, nhưng cũng không khoa trương, không xấu, cho nên không cần thiết ăn mặc quá lên như vậy.”
Tuy rằng hai người này nói rất có lý, nhưng nội tâm Tề Nhiễm Nhiễm lại không mấy dễ chịu.


Cô rõ ràng là một người thật sự đang sống, ở trong miệng mọi người lại chỉ là một nhân vật tồn tại ở trong kịch bản mà thôi.
Hạ Chiêu giống như có thần giao cách cảm với cô, thấy cô có hơi xuống tinh thần, bèn duỗi tay nắm lấy bàn tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, lặng lẽ an ủi.
Sau đó lại thảo luận một phen, Tề Nhiễm Nhiễm lại đi đổi một bộ quần áo.

Lần này là tự cô phối đồ, chờ khi cô đứng trước ống kính, khẽ nâng cằm, có chút kiêu ngạo lại có chút lạnh nhạt cong môi đỏ nhìn vào ống kính cười nhạt, mấy người giữ vai trò quan trọng đều vì thế mà chấn động, thiếu chút nữa vỗ tay khen hay, đây mới là Tề Nhiễm Nhiễm mà bọn họ muốn!
“Cảm giác này đúng rồi! Cô Thẩm, xem ra cô thật sự hiểu rất rõ nhân vật này.” Biên tập vui vẻ nói.
Tề Nhiễm Nhiễm cong môi cười, không phải cô thật sự hiểu rất rõ nhân vật, mà cô vốn là Tề Nhiễm Nhiễm!
Việc chụp ảnh sau đó rất thuận lợi, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu tách ra chụp đơn, lại chụp mấy tấm ảnh chung.

Mặc dù không nói cuối cùng bọn họ có thành đôi hay không, nhưng dựa theo sắp đặt của cốt truyện, chính là Hạ Chiêu đang theo đuổi Tề Nhiễm Nhiễm, nhưng bởi vì cách thức không đúng, hai người trời xui đất khiến biến thành đối thủ một mất một còn.
Cũng coi như là một CP tương đối đặc biệt.
Bởi vì biết bọn họ trong hiện thực là một đôi vợ chồng, cho nên lúc chụp ảnh nhiếp ảnh gia cũng rất không khách khí, để càng có cảm giác CP, thỉnh thoảng nhiếp ảnh gia bảo hai người ôm ôm ấp ấp, muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu, chỉ thiếu nước bảo hai người hôn nhau nồng nhiệt tại chỗ.
Thân thể tiếp xúc quá nhiều lần, khiến Tề Nhiễm Nhiễm có ảo giác thật ra đang chụp “phim cấp ba”.
Lúc này hai người đứng đối diện nhau, Hạ Chiêu cúi đầu, một tay vòng sau lưng cô, kéo cô về phía cơ thể anh, mà Tề Nhiễm Nhiễm thì cũng nâng hai cánh tay lên, vòng qua cổ Hạ Chiêu.
Thân thể hai người hoàn toàn dán sát vào nhau, khiến bọn họ đều có chút mất tự nhiên, dưới tình huống người khác không biết rõ chuyện, hô hấp của bọn họ đều có chút rối loạn.
Càng chết người hơn chính là nhiếp ảnh gia còn hăng hái bảo bọn họ thân mật thêm chút nữa.
“Đều là vợ chồng già rồi, chẳng lẽ còn biết thẹn thùng hả?” Nhiếp ảnh gia tuổi không lớn lắm mỉm cười trêu chọc bọn họ, “Thầy Hạ, đầu thầy có thể cúi thấp chút nữa, thể hiện tư thế sắp hôn ấy, đúng đúng đúng, lại gần chút nữa, ok!”
Tiếng tách tách tách liên tiếp vang lên.
Trái tim Tề Nhiễm Nhiễm đập thình thịch, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng từ dưới lớp quần áo của Hạ Chiêu truyền đến.

Nếu như tiếp xúc quá thân mật, khiến động tác của cô không tự chủ được mà cứng đờ.

Nhiếp ảnh gia hiển nhiên phát hiện trạng thái không đúng của cô, vì thế lại nhắc nhở: “Cô Thẩm, biểu cảm sinh động thêm một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm hít thở sâu, nhìn vào trong mắt Hạ Chiêu.

Trong mắt Hạ Chiêu mang ý cười, bỗng nhiên cúi đầu lặng lẽ nói bên tai cô, “Tối nay sau khi tắt đèn đi tìm em, được không?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Sau khi tắt đèn đến tìm cô?? Mục đích chính quá rõ ràng rồi đấy!
Điều này khiến cho Tề Nhiễm Nhiễm lại nhớ đến đêm tối ái muội kia, lập tức dời ánh mắt, không dám đối mặt với anh, mà ánh mắt Hạ Chiêu nhìn cô, lại càng thâm trầm.
Lại một loạt tiếng tách tách tách truyền đến, chỉ nghe thấy nhiếp ảnh gia nói: “Vô cùng tuyệt vời!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Sau khi chụp xong, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn công cụ.

Tề Nhiễm Nhiễm vốn muốn rời đi, lại bị Hạ Chiêu kéo đến phía sau tấm phông nền, không chờ cô kịp phản ứng, một nụ hôn nồng nhiệt dán lên môi cô.
Giống như đã kiềm chế rất lâu, lực Hạ Chiêu ôm cô vô cùng lớn, giống như muốn kéo cả người cô tiến vào trong thân thể anh vậy, đầu lưỡi hôn cô cũng rất dùng sức, giống như muốn hủy cô nuốt vào bụng.
Tề Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của đại não, biết rõ địa điểm không đúng, thời cơ không đúng, nên từ chối anh quyết liệt mới đúng, nhưng hai tay cô lại không chịu khống chế mà ôm cổ anh, đôi môi cũng không chịu nghe lời mà đáp lại anh.
Trong khoảnh khắc, hai người vụng trộm trốn ở sau phông nền, hôn đến khó tách rời nhau.
Bởi vì bố mẹ phải đi làm, bánh bao nhỏ được trợ lý dẫn đến hiện trường xem Tạ Thanh quay phim, ở trong cái đầu nhỏ của cậu bé, đóng phim hẳn là chuyện rất thú vị, giống như diễn trên TV vậy, hết cảnh này đến cảnh khác, nhưng mà thực tế hoàn toàn không giống tưởng tượng của cậu bé, các diễn viên nói mấy câu, hoặc là làm một động tác sẽ bị đạo diễn hô ngừng, phân tích một chút, lại làm lại từ đầu, vẫn giống vậy nói mấy câu, một động tác y hệt, lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi đạo diễn hài lòng gật đầu, mới tính là qua.
Tư duy con nít sinh động, không đủ kiên nhẫn, cùng một việc, cho dù có thú vị nữa, nhìn lâu cũng sẽ chán, bánh bao nhỏ ngồi trên ghế nhựa, đung đưa chân nhỏ, nói với trợ lý: “Chú Kha lợi hại quá, mọi người đều phải nghe lời chú ấy.”
Cô gái trợ lý ngồi ở bên cạnh cậu bé, cười nói: “Đúng vậy, khi quay phim đều phải nghe lời đạo diễn.”
Tiểu Luân Luân cảm khải nói: “Rất oách!”
Trợ lý thuận miệng hỏi cậu bé: “Vậy tiểu Luân Luân lớn lên cũng làm đạo diễn đi.”
Bánh bao nhỏ nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Không muốn, em phải làm cùng đỉnh hơn.”
“Người đỉnh hơn, chẳng lẽ là siêu nhân điện quang??”
Bánh bao nhỏ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em muốn làm người quản đạo diễn.”
Trợ lý: …
Đạo diễn rất oách, vậy người quản đạo diễn, chắc chắn càng đỉnh hơn, logic của bánh bao nhỏ hoàn toàn không có khuyết điểm.

Vây xem hiện trường quay phim một hồi, bánh bao nhỏ không có hứng thú, nói muốn đi tìm mẹ.

Trợ lý nhỏ dẫn cậu bé một đường đến phòng hóa trang.

Trong phòng hóa trang chỉ có Ôn Dĩ Huyễn âm dương quái khí, bọn họ lại đi đến khu chụp ảnh nhỏ, nơi đó nhiếp ảnh gia đang thu dọn thiết bị, cũng chưa nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.
Trợ lý chỉ có thể lấy di động ra gọi điện cho Tề Nhiễm Nhiễm, sau đó phát hiện tiếng chuông di động truyền đến từ phía sau bức phông nền.
Trợ lý: …
Ánh mắt bánh bao nhỏ sáng ngời, bước chân nhỏ, vô cùng vui vẻ chạy đến, bám vào vách phông nền nhìn vào trong, sau đó bèn thấy bố mẹ đang ôm chặt nhau.
Thế là cậu nhóc chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, âm thanh trong trẻo hỏi: “Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy? Bịt mắt trốn tìm ạ?”
Tề Nhiễm Nhiễm Hạ Chiêu: …
Mọi người: …
Thế là cả đoàn làm phim đều biết, đôi vợ chồng nam hai nữ hai tình cảm thật sự rất tốt, ngày đầu tiên chụp ảnh tạo hình đã trốn ở sau vách phông nền hôn môi.
Tề Nhiễm Nhiễm xấu hổ thiếu chút nữa muốn rời đoàn, cảm thấy sau này cũng chẳng còn mặt mũi nhìn người khác nữa.
Có điều trong cái nhìn của người ngoài, bọn học vốn dĩ là vợ chồng, kết hôn đã mấy năm, tình cảm còn tốt như vậy, cho nên ít người chê cười bọn họ, ngược lại có nhiều người hâm mộ họ hơn.
Tối ngày hôm đó, cả nhà trở lại tiểu khu thuê tạm thời, tiểu khu này nằm ở gần phim trường, bọn họ thuê lại, căn hộ phục thức tầng cao nhất, phòng ở rộng rãi sáng sủa, có không gian rất lớn cho bánh bao nhỏ chạy lên chạy xuống.
Sau khi xe bảo mẫu dừng ở nhà để xe dưới hầm, Tề Nhiễm Nhiễm nắm tay bánh bao nhỏ, Hạ Chiêu và trợ lý nhỏ thì xách đồ theo, túi lớn túi nhỏ đi về phía thang máy, cửa thang máy gần đó có hai cái thùng rác, có nhân viên vệ sinh mặc đồng phục lao động đang dọn dẹp.
Lúc nhóm Tề Nhiễm Nhiễm đi qua, nhân viên vệ sinh nhiều lần ngẩng đầu nhìn bọn họ, Hạ Chiêu nhíu mày, bảo vệ Tề Nhiễm Nhiễm và bánh bao nhỏ ở một bên khác, đề phòng nhìn nhân viên vệ sinh, bị anh nhìn, nhân viên vệ sinh lại khiếp sợ cúi thấp đầu, cửa thang máy vừa vặn mở ra, Hạ Chiêu nhường hai mẹ con và trợ lý nhỏ đi vào trước, bản thân là người cuối cùng vào thang máy.
Lúc thang máy đi lên, Tề Nhiễm Nhiễm hỏi anh: “Sao vậy?”
Hạ Chiêu lắc đầu, “Không có gì.”
Bởi vì lúc chụp ảnh tạo hình, Hạ Chiêu nói tối nay muốn đến tìm Tề Nhiễm Nhiễm, cô có hơi căng thẳng, tắm rửa xong, sau khi dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ, cô bắt đầu lâm vào trong cảm xúc rối rắm.
Cô vừa không muốn Hạ Chiêu đến, vừa lại có chút chờ mong anh đến, cả người xoắn xuýt sắp tách thành hai.
“Cốc cốc.”
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Âm thanh truyền đến tai Tề Nhiễm Nhiễm, nhịp tim của cô nháy mắt như nổi trống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương