Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
-
Quyển 1 - Chương 40: Hợp khẩu vị nàng
Bạc Hề Li ngồi trên ghế dài làm như suy tư, thị trấn đã yên tĩnh của ngày. Đúng lúc nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, hắn không quay đầu, chỉ hỏi: "Mang đồ ăn vào chưa?"
Thị vệ tới trước mặt hắn, thần sắc có chút khó coi, ậm ự đáp: "Công tử không cho gọi, thuộc hạ không dám tùy tiện xông vào. Có lẽ... Ngài ấy còn ngủ." Cách nói năng của thị vệ rõ ràng là chần chờ, vừa rồi hắn ở ngoài cửa kêu rất nhiều lần, nếu Tĩnh Nhi có ngủ thì cũng nên bị hắn đánh thức mới phải. Nhưng mặc kệ hắn gọi to cỡ nào, bên trong vẫn an tĩnh, giống như... Không có người.
Thị vệ bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ.
Bạc Hề Li đột nhiên đứng lên, Hoàng đế nói muốn nghỉ ngơi, sao lúc này còn chưa tỉnh? Hắn phía người lên gọi nàng ăn cơm cũng không lưu lại...
Bạc Hề Li lập tức xoay người lên lầu.
"Công... Công tử!"
Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu của thị vệ, Bạc Hề Li vừa sải bước lên cầu thang, lúc này cũng phải dừng bước. Thấy Tĩnh Nhi mang một nam tử lạ mặt từ bên ngoài đi vào, Bạc Hề Li ngẩn ra, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay đầu nhìn lên lầu một cái. Lúc này hắn mới thật sự xác định Hoàng Thượng sớm đã không còn ở trong phòng!
Tĩnh Nhi vẫn bình tĩnh, dưới chân vẫn không dừng bước, mãi đến cạnh Bạc Hề Li, nàng còn cười hì hì một câu: "Thế tử đang đợi trẫm trở về sao?"
Bạc Hề Li nghẹn lời, chờ hắn hoàn hồn thì hai người trước mặt đã lên trên.
Hạ Ngọc theo sau Tĩnh Nhi, hắn bất giác quay đầu, thấp giọng hỏi: "Là Thế tử Hiển quốc sao?"
Tĩnh Nhi chỉ "Ừ" một tiếng, Hạ Ngọc dừng lại, nhàn nhạt nói: "Con trai của Hiện Vũ Vương."
Tĩnh Nhi nhíu mày, xem ra Hạ Ngọc này đối với sự tình ở Tây Lương biết cũng không ít. Tuy chưa rõ, nhưng từ cách nói chuyện của hắn khiến Tĩnh Nhi không khỏi suy nghĩ, Hiện Vũ Vương rốt cuộc có phải một tên vụng về như lời đồn không vẫn còn phải xem xét lại. Chỉ là trước mắt, nàng không rảnh suy nghĩ việc này, giơ tay đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy Hoàn Nhan Vũ đang phát ngốc nằm trên giường.
"Tỉnh rồi sao?" Tĩnh Nhi thuận miệng hỏi, phảng phất như nàng chỉ vừa từ phòng mình qua đây. Đồ ăn gác bên cạnh còn chưa động, bên trên vẫn còn chút khói nóng lượn lờ, có lẽ mới được bưng vào chưa lâu.
Hoàn Nhan Vũ đưa mắt nhìn Tĩnh Nhi, hắn sửng sốt, ngay sau đó là nhíu mày: "Từ Nhất Thịnh không tới?"
Tĩnh Nhi thật sự muốn bật cười, nếu Hoàn Nhan Vũ đã biết trong kinh phát sinh nhiều chuyện thì cũng nên biết Từ Nhất Thịnh cho dù có ba đầu sáu tay cũng đừng mơ tưởng bước ra khỏi Hành cung nửa bước! Huống hồ lúc trở về, nàng căn bản không tìm gặp Từ Nhất Thịnh.
Tĩnh Nhi còn chưa trả lời, người phía sau bỗng dưng tiến lên vài bước nhìn Hoàn Nhan Vũ: "Ngũ hoàng tử Đông Việt?" Đáy mắt Hạ Ngọc không giấu được kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ ân nhân cứu mạng của Tĩnh Nhi lại là người Đông Việt.
Tĩnh Nhi giật mình quay đầu, thấy trên mặt Hạ Ngọc có chút khó xử, lời vừa ra khỏi miệng hắn mới nhớ, nam tử trước mắt sớm đã không còn là Ngũ hoàng tử, hắn hiện tại là Hoàng đế Đông Việt.
Hoàn Nhan Vũ lúc này mới chú ý tới người vào cùng Tĩnh Nhi, hắn nhìn thật lâu, mới hỏi: "Ngươi là ai?"
Hạ Ngọc không khỏi bật cười: "Sáu năm trước khi Lệ Thục công chúa của Yên Khương gả tới hòa thân, chúng ta đã gặp nhau ở Đông Việt." Chẳng qua khi đó, Hoàn Nhan Vũ chỉ là một đứa trẻ, trong mắt người đời là một hoàng tử không có duyên với đế vị. Nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc cũng khiến mọi người phải lau mắt nhìn hắn.
Trận nội loạn Đông Việt năm đó, Hạ Ngọc ít nhiều có nghe qua. Lần này gặp Hoàn Nhan Vũ, hắn không khỏi có chút tò mò.
Hoàn Nhan Vũ cố gắng lục lại trí nhớ, sau một hồi mới mơ hồ nhớ ra: "Thì ra là Hạ đại nhân."
Tĩnh Nhi không ngờ hai người bọn họ đã từng gặp mặt, trên đường nàng còn nghĩ trăm phương ngàn kế che giấu thân phận của Hạ Ngọc với Hoàn Nhan Vũ, nhưng xem ra mọi thứ đều là thừa thải.
Tĩnh Nhi vội cười: "Thì ra đều là cố nhân, ta cố ý mời hắn tới xem thương tích cho người." Những đại phu đó đều nói không thể để hắn xuống giường, nhưng Tĩnh Nhi đang vội đổi nơi cho hắn. Nàng phải hồi kinh, nếu còn để hắn ở lại nơi này, nàng thật không yên tâm.
Hoàn Nhan Vũ nhướng mày, cười khẽ: "Hạ đại nhân đổi sang hành y từ khi nào vậy?" Kỳ thật điều này không khiến hắn kinh ngạc, chuyện làm hắn khó hiểu nhất là một trọng thần Yên Khương xuất hiện ở đây, người Tây Lương không quản sao?
Hạ Ngọc không nói lời nào, Hoàn Nhan Vũ đã kéo Tĩnh Nhi qua, nói nhỏ: "Tiểu tử thúi, ngươi có biết hắn là thần tử được Yên Khương Vương tín nhiệm nhất không?"
Ngữ khí của hắn rõ ràng không tốt nhưng lại là nhắc nhở thân phận của đối phương cho Tĩnh Nhi biết. Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp, hiếm khi Hoàn Nhan Vũ tức giận như vậy. Nàng cười rộ lên, thanh âm không hề nặng nề như hắn: "Ngươi tự lo cho mình trước đi!" Nói xong, nàng đứng thẳng người, quay đầu, "Phiền Hạ đại nhân xem cho hắn."
"Tiểu..."
Hoàn Nhan Vũ vừa lên tiếng đã thấy Hạ Ngọc tới gần, hắn trầm mặc, đem hai chữ còn lại nuốt xuống.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng của thị vệ: "Công tử muốn dùng cơm chưa?"
"Được." Nàng ra ngoài, thuận tiện sắp xếp chuyện hồi kinh.
Thấy cửa phòng đóng lại, Hoàn Nhan Vũ lập tức hất tay Hạ Ngọc ra, cười lạnh: "Tin tức của Yên Khương Vương quả nhiên là nhanh nhạy, mới có chút việc đã phái người chạy tới Tây Lương, xem ra giang sơn Đông Việt cũng không dễ làm chủ rồi."
Khi đó Lê Thục công chúa của Yên Khương gả cho Thái tử làm Thái tử phi, kết quả, Thái tử không bước lên được đế vị, lợi ích Yên Khương cũng theo đó mà biến mất. Hoàn Nhan Vũ biết Yên Khương Vương không thuận mắt với hắn, cho nên hắn mới không thể tin tưởng Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc khẽ cười: "Không phải vương thượng phái ta tới." Lần này hắn khăng khăng tới Dĩnh Kinh, vương thượng còn đang tức giận, chờ hắn về sẽ đi nhận phạt.
Hoàn Nhan Vũ giật mình, vẫn không thể tin.
Hạ Ngọc lại nói: "Chẳng qua là vì Hoàng Thượng đã mở lời nhờ ta tới cứu ngài thôi."
Hoàn Nhan Vũ cảm thấy buồn cười: "Tại sao phải nghe lời hắn?"
Hạ Ngọc vẫn cười: "Đó là hài tử của một vị cố nhân."
Lời này khiến Hoàn Nhan Vũ không khỏi ngây người, giờ phút này trong mắt Hạ Ngọc, Bạc Hề Tĩnh không phải Hoàng đế của Tây Lương, mà hắn chỉ là một đứa trẻ. Hoàn Nhan Vũ mơ hồ nhìn ra một chút tình yêu từ mắt Hạ Ngọc, cái nhìn này hắn đã từng nhìn thấy mỗi khi phụ hoàng nhìn Nhị hoàng huynh. Những lần đó, hắn đều cảm thấy ghen ghét, bởi vì Nhị hoàng huynh có được tình thương của người cha, thứ mà cả đời hắn chưa từng cảm nhận.
Tiểu tử thúi không có huynh đệ tỷ muội, lại có tình yêu của phụ hoàng nàng, trước mắt còn có...
Hạ đại nhân.
Hắn bất giác cười, không biết vì sao, tâm trạng lần này không phải ghen ghét, hâm mộ đương nhiên là có, nhưng hắn càng cảm thấy cao hứng hơn. Bởi vì từng có người đứng đó khiến hắn hâm mộ, mà hiện tại người đó vẫn là đối tượng để hắn ngưỡng mộ, sự viên mãn này là thứ cả đời hắn không muốn đi phá hỏng.
Nàng như một hình chiếu của hắn, hắn muốn nàng hạnh phúc.
..............
Khi Tĩnh Nhi trở về thì đúng lúc thấy Hạ Ngọc ra khỏi phòng. Thấy hai tay hắn đầy máu, Tĩnh Nhi giật mình hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, có chút máu bầm bên trong, hơn nữa miệng vết thương còn nhiễm trùng. Ta đã xử lý tất cả, may là thuốc mang từ trong cung tới đều là thuốc quý, chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai ngài ấy có thể cùng ngài hồi kinh."
Tĩnh Nhi thật không tin vào tai của mình, nhìn hắn tới chiếc bàn bên cạnh rửa tay, nàng bất giác đuổi theo, hỏi: "Thật sao?"
Hắn quay đầu nhìn nàng, cười khẽ: "Trừ phi hắn không muốn sống, lần nữa làm miệng vết thương hở ra."
Phụ hoàng nói y thuật hắn cao minh quả nhiên không sai!
"Ta sẽ cảm tạ ngươi đàng hoàng, ngươi muốn gì cứ nói."
Hạ Ngọc chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Ta không cầu gì cả, chỉ mong Hoàng Thượng bình bình an an."
Nghe xong, Tĩnh Nhi bật cười: "Vương thượng các ngươi nghe xong khẳng định sẽ rất tức giận, ông ta hẳn hi vọng ta đoản mệnh." Mấy năm nay chuyện Yên Khương nhăm nhe Tây Lương không phải Tĩnh Nhi không biết, hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ chờ một cơ hội.
Có lẽ nhắc tới Yên Khương Vương, tươi cười trên mặt Hạ Ngọc tan đi một ít, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị. Hắn lấy khăn lau tay, sau đó xoay người nhìn Tĩnh Nhi: "Thế chân vạc của ba nước hiện tại kỳ thật là tốt nhất." Hắn lại cười cười, rồi rời đi.
Tĩnh Nhi ngơ ngác đứng đó, trong đầu cẩn thận suy nghĩ câu cuối cùng hắn nói.
Hắn là đang cảnh cáo nàng, một khi Tây Lương và Đông Việt đánh nhau, Yên Khương tất nhiên sẽ ngư ông đắc lợi.
Nhưng, hắn không phải là trọng thần của Yên Khương sao? Ngay cả Hoàn Nhan Vũ cũng nói hắn là thần tử Yên Khương Vương tin tưởng nhất, tại sao hắn lại nhắc nhở nàng?
"Tiểu tử thúi."
Bên trong truyền tới giọng nói yếu ớt của Hoàn Nhan Vũ.
Tĩnh Nhi đi vào, thấy gương mặt trắng bệch đáng thương của hắn đang nhìn mình: "Ta khát." Hắn đã cố bò dậy mấy lần nhưng đều không được, cũng không biết Hạ Ngọc đã cho hắn dùng thuốc gì. Nếu không, hắn nhất quyết sẽ không gọi Tĩnh Nhi vào.
Tĩnh Nhi đút nước cho hắn, nhịn không được mà hỏi: "Sao sắc mặt khó coi vậy?"
Hắn hừ một tiếng: "Hạ Ngọc biết ta gả muội muội cho người nên xuống tay tàn nhẫn, thiếu chút đã bổ lên ta một đao." Tĩnh Nhi trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục, "Tiểu tử thúi, sao ngươi thấy ai cũng không chịu buông tha vậy? Tuổi của hắn xứng để làm cha ngươi..." Giọng hắn đã có chút mờ ảo, nhưng vẫn mặt dày muốn nói.
Nếu không phải ngại thương tích trên người, Tĩnh Nhi đã bổ một đao lên người của hắn!
Nàng khẽ cắn môi, đáp trả: "Ta không thích kiểu người đại thúc, chỉ là nếu mảnh mai giống ngươi... Thật hợp khẩu vị ta. Ngươi nói xem có đúng không, Nhan cô nương?" Nàng cố ý kéo dài hai chữ "cô nương", Hoàn Nhan Vũ nghe xong lập tức chấn động, cả khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
Bởi vì, hắn tựa hồ không chút phẫn nộ, ngược lại là... Có chút cao hứng.
Thị vệ tới trước mặt hắn, thần sắc có chút khó coi, ậm ự đáp: "Công tử không cho gọi, thuộc hạ không dám tùy tiện xông vào. Có lẽ... Ngài ấy còn ngủ." Cách nói năng của thị vệ rõ ràng là chần chờ, vừa rồi hắn ở ngoài cửa kêu rất nhiều lần, nếu Tĩnh Nhi có ngủ thì cũng nên bị hắn đánh thức mới phải. Nhưng mặc kệ hắn gọi to cỡ nào, bên trong vẫn an tĩnh, giống như... Không có người.
Thị vệ bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ.
Bạc Hề Li đột nhiên đứng lên, Hoàng đế nói muốn nghỉ ngơi, sao lúc này còn chưa tỉnh? Hắn phía người lên gọi nàng ăn cơm cũng không lưu lại...
Bạc Hề Li lập tức xoay người lên lầu.
"Công... Công tử!"
Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu của thị vệ, Bạc Hề Li vừa sải bước lên cầu thang, lúc này cũng phải dừng bước. Thấy Tĩnh Nhi mang một nam tử lạ mặt từ bên ngoài đi vào, Bạc Hề Li ngẩn ra, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay đầu nhìn lên lầu một cái. Lúc này hắn mới thật sự xác định Hoàng Thượng sớm đã không còn ở trong phòng!
Tĩnh Nhi vẫn bình tĩnh, dưới chân vẫn không dừng bước, mãi đến cạnh Bạc Hề Li, nàng còn cười hì hì một câu: "Thế tử đang đợi trẫm trở về sao?"
Bạc Hề Li nghẹn lời, chờ hắn hoàn hồn thì hai người trước mặt đã lên trên.
Hạ Ngọc theo sau Tĩnh Nhi, hắn bất giác quay đầu, thấp giọng hỏi: "Là Thế tử Hiển quốc sao?"
Tĩnh Nhi chỉ "Ừ" một tiếng, Hạ Ngọc dừng lại, nhàn nhạt nói: "Con trai của Hiện Vũ Vương."
Tĩnh Nhi nhíu mày, xem ra Hạ Ngọc này đối với sự tình ở Tây Lương biết cũng không ít. Tuy chưa rõ, nhưng từ cách nói chuyện của hắn khiến Tĩnh Nhi không khỏi suy nghĩ, Hiện Vũ Vương rốt cuộc có phải một tên vụng về như lời đồn không vẫn còn phải xem xét lại. Chỉ là trước mắt, nàng không rảnh suy nghĩ việc này, giơ tay đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy Hoàn Nhan Vũ đang phát ngốc nằm trên giường.
"Tỉnh rồi sao?" Tĩnh Nhi thuận miệng hỏi, phảng phất như nàng chỉ vừa từ phòng mình qua đây. Đồ ăn gác bên cạnh còn chưa động, bên trên vẫn còn chút khói nóng lượn lờ, có lẽ mới được bưng vào chưa lâu.
Hoàn Nhan Vũ đưa mắt nhìn Tĩnh Nhi, hắn sửng sốt, ngay sau đó là nhíu mày: "Từ Nhất Thịnh không tới?"
Tĩnh Nhi thật sự muốn bật cười, nếu Hoàn Nhan Vũ đã biết trong kinh phát sinh nhiều chuyện thì cũng nên biết Từ Nhất Thịnh cho dù có ba đầu sáu tay cũng đừng mơ tưởng bước ra khỏi Hành cung nửa bước! Huống hồ lúc trở về, nàng căn bản không tìm gặp Từ Nhất Thịnh.
Tĩnh Nhi còn chưa trả lời, người phía sau bỗng dưng tiến lên vài bước nhìn Hoàn Nhan Vũ: "Ngũ hoàng tử Đông Việt?" Đáy mắt Hạ Ngọc không giấu được kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ ân nhân cứu mạng của Tĩnh Nhi lại là người Đông Việt.
Tĩnh Nhi giật mình quay đầu, thấy trên mặt Hạ Ngọc có chút khó xử, lời vừa ra khỏi miệng hắn mới nhớ, nam tử trước mắt sớm đã không còn là Ngũ hoàng tử, hắn hiện tại là Hoàng đế Đông Việt.
Hoàn Nhan Vũ lúc này mới chú ý tới người vào cùng Tĩnh Nhi, hắn nhìn thật lâu, mới hỏi: "Ngươi là ai?"
Hạ Ngọc không khỏi bật cười: "Sáu năm trước khi Lệ Thục công chúa của Yên Khương gả tới hòa thân, chúng ta đã gặp nhau ở Đông Việt." Chẳng qua khi đó, Hoàn Nhan Vũ chỉ là một đứa trẻ, trong mắt người đời là một hoàng tử không có duyên với đế vị. Nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc cũng khiến mọi người phải lau mắt nhìn hắn.
Trận nội loạn Đông Việt năm đó, Hạ Ngọc ít nhiều có nghe qua. Lần này gặp Hoàn Nhan Vũ, hắn không khỏi có chút tò mò.
Hoàn Nhan Vũ cố gắng lục lại trí nhớ, sau một hồi mới mơ hồ nhớ ra: "Thì ra là Hạ đại nhân."
Tĩnh Nhi không ngờ hai người bọn họ đã từng gặp mặt, trên đường nàng còn nghĩ trăm phương ngàn kế che giấu thân phận của Hạ Ngọc với Hoàn Nhan Vũ, nhưng xem ra mọi thứ đều là thừa thải.
Tĩnh Nhi vội cười: "Thì ra đều là cố nhân, ta cố ý mời hắn tới xem thương tích cho người." Những đại phu đó đều nói không thể để hắn xuống giường, nhưng Tĩnh Nhi đang vội đổi nơi cho hắn. Nàng phải hồi kinh, nếu còn để hắn ở lại nơi này, nàng thật không yên tâm.
Hoàn Nhan Vũ nhướng mày, cười khẽ: "Hạ đại nhân đổi sang hành y từ khi nào vậy?" Kỳ thật điều này không khiến hắn kinh ngạc, chuyện làm hắn khó hiểu nhất là một trọng thần Yên Khương xuất hiện ở đây, người Tây Lương không quản sao?
Hạ Ngọc không nói lời nào, Hoàn Nhan Vũ đã kéo Tĩnh Nhi qua, nói nhỏ: "Tiểu tử thúi, ngươi có biết hắn là thần tử được Yên Khương Vương tín nhiệm nhất không?"
Ngữ khí của hắn rõ ràng không tốt nhưng lại là nhắc nhở thân phận của đối phương cho Tĩnh Nhi biết. Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp, hiếm khi Hoàn Nhan Vũ tức giận như vậy. Nàng cười rộ lên, thanh âm không hề nặng nề như hắn: "Ngươi tự lo cho mình trước đi!" Nói xong, nàng đứng thẳng người, quay đầu, "Phiền Hạ đại nhân xem cho hắn."
"Tiểu..."
Hoàn Nhan Vũ vừa lên tiếng đã thấy Hạ Ngọc tới gần, hắn trầm mặc, đem hai chữ còn lại nuốt xuống.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng của thị vệ: "Công tử muốn dùng cơm chưa?"
"Được." Nàng ra ngoài, thuận tiện sắp xếp chuyện hồi kinh.
Thấy cửa phòng đóng lại, Hoàn Nhan Vũ lập tức hất tay Hạ Ngọc ra, cười lạnh: "Tin tức của Yên Khương Vương quả nhiên là nhanh nhạy, mới có chút việc đã phái người chạy tới Tây Lương, xem ra giang sơn Đông Việt cũng không dễ làm chủ rồi."
Khi đó Lê Thục công chúa của Yên Khương gả cho Thái tử làm Thái tử phi, kết quả, Thái tử không bước lên được đế vị, lợi ích Yên Khương cũng theo đó mà biến mất. Hoàn Nhan Vũ biết Yên Khương Vương không thuận mắt với hắn, cho nên hắn mới không thể tin tưởng Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc khẽ cười: "Không phải vương thượng phái ta tới." Lần này hắn khăng khăng tới Dĩnh Kinh, vương thượng còn đang tức giận, chờ hắn về sẽ đi nhận phạt.
Hoàn Nhan Vũ giật mình, vẫn không thể tin.
Hạ Ngọc lại nói: "Chẳng qua là vì Hoàng Thượng đã mở lời nhờ ta tới cứu ngài thôi."
Hoàn Nhan Vũ cảm thấy buồn cười: "Tại sao phải nghe lời hắn?"
Hạ Ngọc vẫn cười: "Đó là hài tử của một vị cố nhân."
Lời này khiến Hoàn Nhan Vũ không khỏi ngây người, giờ phút này trong mắt Hạ Ngọc, Bạc Hề Tĩnh không phải Hoàng đế của Tây Lương, mà hắn chỉ là một đứa trẻ. Hoàn Nhan Vũ mơ hồ nhìn ra một chút tình yêu từ mắt Hạ Ngọc, cái nhìn này hắn đã từng nhìn thấy mỗi khi phụ hoàng nhìn Nhị hoàng huynh. Những lần đó, hắn đều cảm thấy ghen ghét, bởi vì Nhị hoàng huynh có được tình thương của người cha, thứ mà cả đời hắn chưa từng cảm nhận.
Tiểu tử thúi không có huynh đệ tỷ muội, lại có tình yêu của phụ hoàng nàng, trước mắt còn có...
Hạ đại nhân.
Hắn bất giác cười, không biết vì sao, tâm trạng lần này không phải ghen ghét, hâm mộ đương nhiên là có, nhưng hắn càng cảm thấy cao hứng hơn. Bởi vì từng có người đứng đó khiến hắn hâm mộ, mà hiện tại người đó vẫn là đối tượng để hắn ngưỡng mộ, sự viên mãn này là thứ cả đời hắn không muốn đi phá hỏng.
Nàng như một hình chiếu của hắn, hắn muốn nàng hạnh phúc.
..............
Khi Tĩnh Nhi trở về thì đúng lúc thấy Hạ Ngọc ra khỏi phòng. Thấy hai tay hắn đầy máu, Tĩnh Nhi giật mình hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, có chút máu bầm bên trong, hơn nữa miệng vết thương còn nhiễm trùng. Ta đã xử lý tất cả, may là thuốc mang từ trong cung tới đều là thuốc quý, chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai ngài ấy có thể cùng ngài hồi kinh."
Tĩnh Nhi thật không tin vào tai của mình, nhìn hắn tới chiếc bàn bên cạnh rửa tay, nàng bất giác đuổi theo, hỏi: "Thật sao?"
Hắn quay đầu nhìn nàng, cười khẽ: "Trừ phi hắn không muốn sống, lần nữa làm miệng vết thương hở ra."
Phụ hoàng nói y thuật hắn cao minh quả nhiên không sai!
"Ta sẽ cảm tạ ngươi đàng hoàng, ngươi muốn gì cứ nói."
Hạ Ngọc chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Ta không cầu gì cả, chỉ mong Hoàng Thượng bình bình an an."
Nghe xong, Tĩnh Nhi bật cười: "Vương thượng các ngươi nghe xong khẳng định sẽ rất tức giận, ông ta hẳn hi vọng ta đoản mệnh." Mấy năm nay chuyện Yên Khương nhăm nhe Tây Lương không phải Tĩnh Nhi không biết, hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ chờ một cơ hội.
Có lẽ nhắc tới Yên Khương Vương, tươi cười trên mặt Hạ Ngọc tan đi một ít, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị. Hắn lấy khăn lau tay, sau đó xoay người nhìn Tĩnh Nhi: "Thế chân vạc của ba nước hiện tại kỳ thật là tốt nhất." Hắn lại cười cười, rồi rời đi.
Tĩnh Nhi ngơ ngác đứng đó, trong đầu cẩn thận suy nghĩ câu cuối cùng hắn nói.
Hắn là đang cảnh cáo nàng, một khi Tây Lương và Đông Việt đánh nhau, Yên Khương tất nhiên sẽ ngư ông đắc lợi.
Nhưng, hắn không phải là trọng thần của Yên Khương sao? Ngay cả Hoàn Nhan Vũ cũng nói hắn là thần tử Yên Khương Vương tin tưởng nhất, tại sao hắn lại nhắc nhở nàng?
"Tiểu tử thúi."
Bên trong truyền tới giọng nói yếu ớt của Hoàn Nhan Vũ.
Tĩnh Nhi đi vào, thấy gương mặt trắng bệch đáng thương của hắn đang nhìn mình: "Ta khát." Hắn đã cố bò dậy mấy lần nhưng đều không được, cũng không biết Hạ Ngọc đã cho hắn dùng thuốc gì. Nếu không, hắn nhất quyết sẽ không gọi Tĩnh Nhi vào.
Tĩnh Nhi đút nước cho hắn, nhịn không được mà hỏi: "Sao sắc mặt khó coi vậy?"
Hắn hừ một tiếng: "Hạ Ngọc biết ta gả muội muội cho người nên xuống tay tàn nhẫn, thiếu chút đã bổ lên ta một đao." Tĩnh Nhi trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục, "Tiểu tử thúi, sao ngươi thấy ai cũng không chịu buông tha vậy? Tuổi của hắn xứng để làm cha ngươi..." Giọng hắn đã có chút mờ ảo, nhưng vẫn mặt dày muốn nói.
Nếu không phải ngại thương tích trên người, Tĩnh Nhi đã bổ một đao lên người của hắn!
Nàng khẽ cắn môi, đáp trả: "Ta không thích kiểu người đại thúc, chỉ là nếu mảnh mai giống ngươi... Thật hợp khẩu vị ta. Ngươi nói xem có đúng không, Nhan cô nương?" Nàng cố ý kéo dài hai chữ "cô nương", Hoàn Nhan Vũ nghe xong lập tức chấn động, cả khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
Bởi vì, hắn tựa hồ không chút phẫn nộ, ngược lại là... Có chút cao hứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook