Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 1 - Chương 33: Thử thêm lần nữa
Edit: Subo
Mạnh Trường Dạ cùng Sở Linh Tê vẫn như cũ đứng chờ ở hành lang gấp khúc.
"Sư huynh, đừng nhúc nhích." Sở Linh Tê giơ tay, lấy đi một mảnh lá cây trên đầu Mạnh Trường Dạ, khẽ cười một tiếng, lướt qua bờ vai của hắn, nhìn thấy nơi xa Ngự Hoa Viên hai mạt thân ảnh.
"Kia không phải...... Vương gia sao?" Nhiều năm đi theo Tấn Huyền vương, cho dù là cách xa đến đâu, nàng ta đều nhận ra được, vội xoay người: "Bên ngoài đang mưa, Vương gia ở nơi đó làm gì?"
Mạnh Trường Dạ vội đuổi theo bước chân nàng.
"Vương gia!"
Bàn tay Toàn Cơ lôi kéo vẫn chưa buông ra, Tấn Huyền Vương chỉ khẽ nâng mắt, mà Toàn Cơ theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Thời điểm nhìn thấy Mạnh Trường Dạ, nàng đột nhiên chấn động. Lần trước gặp được ở ngoài cung, nàng vội vã muốn Ngưng Hương tề mới bịa ra lời nói dối kia lừa gạt hắn, giờ phút này lại không nghĩ tới, dưới tình huống như thế này gặp mặt.
Vừa rồi bởi vì chuyện lan hồ điệp, làm cho Tấn Huyền vương nghĩ lầm mình là người của Bạc Hề Hành. Lại thêm chuyện Ngưng Hương tề, dù cho nàng có thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch!
Mạnh Trường Dạ hiển nhiên cũng thấy rõ nữ tử trước mặt. Hắn chỉ cảm thấy tâm đột nhiên trầm xuống, đi nhanh xông lên phía trước, hung hăng một tay kéo nàng từ bên người Tấn Huyền Vương ra, thanh âm âm trầm: "Ngươi muốn làm gì Vương gia?"
Sở Linh Tê lắp bắp kinh hãi, lôi kéo hắn, nhỏ giọng nói: "Sư huynh ngươi......"
Hắn lại không có để ý tới, chỉ nhìn sườn mặt Tấn Huyền vương liếc mắt một cái: "Vương gia không có việc gì chứ?"
Toàn Cơ té ngã trên mặt đất, Mạnh Trường Dạ có lớn phản ứng như vậy, cũng trong dự kiến của nàng. Tâm tư cẩn thận dạo qua một vòng, nàng như cũ không nghĩ ra lý do tốt hơn.
Đã không nghĩ được, vậy thì bất động, miễn cho, lại gặp phải chuyện trùng hợp gì, làm nàng lâm vào khốn cảnh lớn hơn nữa.
"Trường Dạ." Tấn Huyền Vương kéo hắn lại, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nữ nhân này nàng......" Bật thốt lên, Mạnh Trường Dạ như là ý thức được cái gì, im miệng, ngược lại tới gần nói nhỏ bên tai Tấn Huyền Vương.
Ấn đường khẽ nhíu, ánh mắt nam tử nhìn xuống trên mặt Toàn Cơ, nàng né tránh không được, chỉ có thể đón nhận.
"Vương gia." Sở Linh Tê lo lắng gọi hắn một tiếng, ý bảo Mạnh Trường Dạ tránh ra.
Một mình tiến lên, liếc nhìn nữ tử phía dưới.
Ngưng Hương tề......
Không nói đến nàng muốn nhiều Ngưng Hương tề làm cái gì, riêng lý do nàng nói với Mạnh Trường Dạ giờ phút này nàng không có cách nào giải thích.
Chỉ là, nàng đã biết hắn dùng Ngưng Hương tề làm gì?
Suy nghĩ ban đầu, chẳng qua Bạc Hề Hành muốn phái nhiều người tới giám thị hắn thôi. Sau đó suy nghĩ một chút, Tấn Huyền vương chỉ thấp giọng cười: "Vừa rồi ta nói tin tưởng ngươi, còn nhớ rõ. Như vậy, trở về nói với chủ tử ngươi, đợi lúc bổn vương rời kinh, theo bổn vương đi thôi."
Mạnh Trường Dạ kinh hãi, chỉ là giờ phút này, chỉ có thể thức thời không nói gì.
Thần sắc trên mặt khẽ biến, khiến cho tinh thần mình ổn định, Toàn Cơ thong dong đáp: "Nô tỳ là tỳ nữ của Ánh phi nương nương, chỉ muốn hầu hạ ở bên người nương nương. Nô tỳ không biết, Vương gia muốn đưa hoa này về đất phong."
Không phải hắn cho rằng chủ tử của nàng là Bạc Hề Hành sao? Vậy thì nàng thoải mái hào phóng nói cho hắn, nàng là cung nữ của Ánh Phi.
Tấn Huyền Vương lại ngồi xổm xuống thân: "Hả? Là cung nữ của Ánh Phi......" Đôi mắt hắn phủ lên một ánh sáng, phảng phất như tại đây ngẫu nhiên tưới lên một giọt mưa vào trong mắt, mười ngón thon dài phất qua mắt cá chân nữ tử, khẽ cười: "Vậy bổn vương sẽ đến chỗ chủ tử nhà ngươi, nói cho bổn vương, bổn vương nên dùng lý do gì?"
Mạnh Trường Dạ cùng Sở Linh Tê vẫn như cũ đứng chờ ở hành lang gấp khúc.
"Sư huynh, đừng nhúc nhích." Sở Linh Tê giơ tay, lấy đi một mảnh lá cây trên đầu Mạnh Trường Dạ, khẽ cười một tiếng, lướt qua bờ vai của hắn, nhìn thấy nơi xa Ngự Hoa Viên hai mạt thân ảnh.
"Kia không phải...... Vương gia sao?" Nhiều năm đi theo Tấn Huyền vương, cho dù là cách xa đến đâu, nàng ta đều nhận ra được, vội xoay người: "Bên ngoài đang mưa, Vương gia ở nơi đó làm gì?"
Mạnh Trường Dạ vội đuổi theo bước chân nàng.
"Vương gia!"
Bàn tay Toàn Cơ lôi kéo vẫn chưa buông ra, Tấn Huyền Vương chỉ khẽ nâng mắt, mà Toàn Cơ theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Thời điểm nhìn thấy Mạnh Trường Dạ, nàng đột nhiên chấn động. Lần trước gặp được ở ngoài cung, nàng vội vã muốn Ngưng Hương tề mới bịa ra lời nói dối kia lừa gạt hắn, giờ phút này lại không nghĩ tới, dưới tình huống như thế này gặp mặt.
Vừa rồi bởi vì chuyện lan hồ điệp, làm cho Tấn Huyền vương nghĩ lầm mình là người của Bạc Hề Hành. Lại thêm chuyện Ngưng Hương tề, dù cho nàng có thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch!
Mạnh Trường Dạ hiển nhiên cũng thấy rõ nữ tử trước mặt. Hắn chỉ cảm thấy tâm đột nhiên trầm xuống, đi nhanh xông lên phía trước, hung hăng một tay kéo nàng từ bên người Tấn Huyền Vương ra, thanh âm âm trầm: "Ngươi muốn làm gì Vương gia?"
Sở Linh Tê lắp bắp kinh hãi, lôi kéo hắn, nhỏ giọng nói: "Sư huynh ngươi......"
Hắn lại không có để ý tới, chỉ nhìn sườn mặt Tấn Huyền vương liếc mắt một cái: "Vương gia không có việc gì chứ?"
Toàn Cơ té ngã trên mặt đất, Mạnh Trường Dạ có lớn phản ứng như vậy, cũng trong dự kiến của nàng. Tâm tư cẩn thận dạo qua một vòng, nàng như cũ không nghĩ ra lý do tốt hơn.
Đã không nghĩ được, vậy thì bất động, miễn cho, lại gặp phải chuyện trùng hợp gì, làm nàng lâm vào khốn cảnh lớn hơn nữa.
"Trường Dạ." Tấn Huyền Vương kéo hắn lại, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nữ nhân này nàng......" Bật thốt lên, Mạnh Trường Dạ như là ý thức được cái gì, im miệng, ngược lại tới gần nói nhỏ bên tai Tấn Huyền Vương.
Ấn đường khẽ nhíu, ánh mắt nam tử nhìn xuống trên mặt Toàn Cơ, nàng né tránh không được, chỉ có thể đón nhận.
"Vương gia." Sở Linh Tê lo lắng gọi hắn một tiếng, ý bảo Mạnh Trường Dạ tránh ra.
Một mình tiến lên, liếc nhìn nữ tử phía dưới.
Ngưng Hương tề......
Không nói đến nàng muốn nhiều Ngưng Hương tề làm cái gì, riêng lý do nàng nói với Mạnh Trường Dạ giờ phút này nàng không có cách nào giải thích.
Chỉ là, nàng đã biết hắn dùng Ngưng Hương tề làm gì?
Suy nghĩ ban đầu, chẳng qua Bạc Hề Hành muốn phái nhiều người tới giám thị hắn thôi. Sau đó suy nghĩ một chút, Tấn Huyền vương chỉ thấp giọng cười: "Vừa rồi ta nói tin tưởng ngươi, còn nhớ rõ. Như vậy, trở về nói với chủ tử ngươi, đợi lúc bổn vương rời kinh, theo bổn vương đi thôi."
Mạnh Trường Dạ kinh hãi, chỉ là giờ phút này, chỉ có thể thức thời không nói gì.
Thần sắc trên mặt khẽ biến, khiến cho tinh thần mình ổn định, Toàn Cơ thong dong đáp: "Nô tỳ là tỳ nữ của Ánh phi nương nương, chỉ muốn hầu hạ ở bên người nương nương. Nô tỳ không biết, Vương gia muốn đưa hoa này về đất phong."
Không phải hắn cho rằng chủ tử của nàng là Bạc Hề Hành sao? Vậy thì nàng thoải mái hào phóng nói cho hắn, nàng là cung nữ của Ánh Phi.
Tấn Huyền Vương lại ngồi xổm xuống thân: "Hả? Là cung nữ của Ánh Phi......" Đôi mắt hắn phủ lên một ánh sáng, phảng phất như tại đây ngẫu nhiên tưới lên một giọt mưa vào trong mắt, mười ngón thon dài phất qua mắt cá chân nữ tử, khẽ cười: "Vậy bổn vương sẽ đến chỗ chủ tử nhà ngươi, nói cho bổn vương, bổn vương nên dùng lý do gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook