Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 1 - Chương 31: Đây là tử tội
Edit: Subo
Đồng Dần mời Thừa tướng cùng Hàn Thanh tiến vào Ngự Thư phòng, mới cẩn thận đóng cửa lại.
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, hai người tiến lên hành lễ với hắn. Hắn mới ngước mắt nhìn, thấp giọng hỏi: “Việc trẫm phân phó thế nào rồi?”
Hàn Thanh tiến lên một bước: “Hồi Hoàng thượng, đều an bài tốt. Chỉ là…… Mạt tướng cho rằng, Thất Vương gia ra cung tế bái Tiên Hoàng hậu, Hoàng thượng không cần cùng đi.”
Bạc Hề Hành cười nhẹ một tiếng: “Các đời lịch đại đế vương Tây Lương đều lấy hiếu làm đầu, Tiên Hoàng hậu tuy không phải mẫu hậu trẫm nhưng bà ta rốt cuộc là trung cung của Tiên đế. Theo lý mà nói, trẫm đăng cơ, bà ta chính là Hoàng thái hậu, lý nào trẫm lại có thể bất kính?”
Năm Càn Khánh hắn đăng cơ, kỳ thật nên sắc phong Tiên hoàng hậu làm Hoàng Thái hậu, chỉ là lúc ấy bà ta lấy lý do bệnh nặng từ chối hắn. Kỳ thật trong lòng Bạc Hề Hành hiểu rõ, ngôi vị Hoàng đế của hắn như thế nào mà có, trong lòng hắn cùng Tiên hoàng hậu đều biết rõ ràng. Nếu lúc ấy bà ta tiếp nhận vị trí Thái hậu, chính là thừa nhận ngôi vị Hoàng đế của hắn sao?
Vì vậy, bà ta không muốn. Thà chết cũng không muốn.
Chẳng qua, năm đó mọi chuyện đã không thể xoay chuyển.
Mà bà ta, vì muốn giữ được nhi tử mình, đến chết luôn cùng Bạc Hề Hành diễn vở tuồng mẫu từ tử hiếu.
Cuối cùng Hàn Thanh chỉ nói: “Hoàng Thượng anh minh”.
Bạc Hề Hành đứng lên, mở miệng nhìn về phía Thừa tướng, nói: “Hắn lần này hồi kinh mang theo người nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, trừ hai hộ vệ bên người hắn, nghe nói còn có hai cô nương.” Ngừng một chút, Thừa tướng mới nói tiếp: “Thần còn nghe nói, Tần Phái cũng tới.”
Ấn đường Hoàng đế khẽ nhăn, hắn thấp cười nhẹ: “Đúng không? Lão thất phu kia.” Năm đó lúc hắn đăng cơ, Tần Phái tình nguyện đi theo Tấn Huyền vương về đất phong làm gia thần, cũng không muốn lưu lại Dĩnh Kinh tiếp tục làm đại học sĩ của hắn.
Hai năm, chuyện này, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thừa tướng suy tư một lát, mới nói nhỏ: “Hoàng Thượng, thần cho rằng Tần Phái đã có tuổi, sống cũng không lâu.”
…………..
Có Mục Chước ở bên cạnh hầu hạ Ánh Phi. Toàn Cơ dùng xong bữa tối, rồi một mình đi Ngự Hoa viên. Ngưng Hương hoàn mặc dù có Ngưng Hương tề nhưng vẫn cần lượng phấn hoa cực nhỏ làm nguyên liệu. Ngự Hoa viên to như vậy, ngẫu nhiên thiếu mấy đóa hoa, đương nhiên là nhìn không ra.
Lúc này trong Ngự Hoa viên, cung nhân cũng rất ít, chính là lúc thay phiên trực ban, nàng ở trong cung lâu rồi, khe hở này so với ai khác đều rõ ràng. Thời điểm đi qua con đường nhỏ, ánh mắt không tự giác mà dừng trên những khóm lan hồ điệp ở trước mặt.
Toàn Cơ cũng không biết làm sao vậy, có chút ma xui quỷ khiến tiến lên.
Hôm nay nàng, cũng là ở chỗ này, gặp được Tấn Huyền vương.
Hiện giờ sắc trời đã tối, nghĩ đến hắn cũng đã sớm ra cung. Gió thổi càng lúc càng lớn, “Bang ――” một tiếng, một giọt mưa rơi xuống trên cánh hoa, Toàn Cơ hơi lắp bắp kinh hãi, nàng chỉ không ngờ tới tối nay sẽ có mưa.
Lại một giọt nước mưa rơi xuống, giơ tay phất qua đóa lan hồ điệp trước mặt kia. Lại vào lúc này, nghe được phía sau truyền đến nam tử thanh âm: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đầu ngón tay run lên, đóa lan hồ điệp lan chớp mắt đã bị nàng hái xuống.
“Lớn mật!” Tấn Huyền Vương khuôn mặt nhăn nhó, bước nhanh tiến lên, một tay đẩy Toàn Cơ ra, nhìn rõ ràng, cư nhiên là cung nữ ban ngày đã gặp qua kia.
Toàn Cơ không nghĩ tới hắn còn ở trong cung, một tay nàng, còn nắm chặt đóa hoa lan hồ điệp không cẩn thận hái xuống, cuống quít quỳ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
Hắn tức giận còn chưa tan, chỉ lạnh lùng hỏi nàng: “Có biết đây là tử tội hay không?” Mẫu hậu không còn nữa, chỉ một khóm hoa hồ điệp lan đang nở, làm hắn cảm thấy mẫu hậu hắn vẫn luôn chưa rời đi hắn.
...................
Lời nói ngoài lề của tác giả:
A, đã sáng tỏ thân phận Tần tiên sinh. Toàn Cơ cùng Tiểu Thất bắt đầu phối hợp vai diễn ~~~~~ các bảo bối, cuối tuần vui vẻ ~~~~ ngày mai là phụ thân tiết, đại gia biểu quên nga.
Đồng Dần mời Thừa tướng cùng Hàn Thanh tiến vào Ngự Thư phòng, mới cẩn thận đóng cửa lại.
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, hai người tiến lên hành lễ với hắn. Hắn mới ngước mắt nhìn, thấp giọng hỏi: “Việc trẫm phân phó thế nào rồi?”
Hàn Thanh tiến lên một bước: “Hồi Hoàng thượng, đều an bài tốt. Chỉ là…… Mạt tướng cho rằng, Thất Vương gia ra cung tế bái Tiên Hoàng hậu, Hoàng thượng không cần cùng đi.”
Bạc Hề Hành cười nhẹ một tiếng: “Các đời lịch đại đế vương Tây Lương đều lấy hiếu làm đầu, Tiên Hoàng hậu tuy không phải mẫu hậu trẫm nhưng bà ta rốt cuộc là trung cung của Tiên đế. Theo lý mà nói, trẫm đăng cơ, bà ta chính là Hoàng thái hậu, lý nào trẫm lại có thể bất kính?”
Năm Càn Khánh hắn đăng cơ, kỳ thật nên sắc phong Tiên hoàng hậu làm Hoàng Thái hậu, chỉ là lúc ấy bà ta lấy lý do bệnh nặng từ chối hắn. Kỳ thật trong lòng Bạc Hề Hành hiểu rõ, ngôi vị Hoàng đế của hắn như thế nào mà có, trong lòng hắn cùng Tiên hoàng hậu đều biết rõ ràng. Nếu lúc ấy bà ta tiếp nhận vị trí Thái hậu, chính là thừa nhận ngôi vị Hoàng đế của hắn sao?
Vì vậy, bà ta không muốn. Thà chết cũng không muốn.
Chẳng qua, năm đó mọi chuyện đã không thể xoay chuyển.
Mà bà ta, vì muốn giữ được nhi tử mình, đến chết luôn cùng Bạc Hề Hành diễn vở tuồng mẫu từ tử hiếu.
Cuối cùng Hàn Thanh chỉ nói: “Hoàng Thượng anh minh”.
Bạc Hề Hành đứng lên, mở miệng nhìn về phía Thừa tướng, nói: “Hắn lần này hồi kinh mang theo người nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, trừ hai hộ vệ bên người hắn, nghe nói còn có hai cô nương.” Ngừng một chút, Thừa tướng mới nói tiếp: “Thần còn nghe nói, Tần Phái cũng tới.”
Ấn đường Hoàng đế khẽ nhăn, hắn thấp cười nhẹ: “Đúng không? Lão thất phu kia.” Năm đó lúc hắn đăng cơ, Tần Phái tình nguyện đi theo Tấn Huyền vương về đất phong làm gia thần, cũng không muốn lưu lại Dĩnh Kinh tiếp tục làm đại học sĩ của hắn.
Hai năm, chuyện này, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thừa tướng suy tư một lát, mới nói nhỏ: “Hoàng Thượng, thần cho rằng Tần Phái đã có tuổi, sống cũng không lâu.”
…………..
Có Mục Chước ở bên cạnh hầu hạ Ánh Phi. Toàn Cơ dùng xong bữa tối, rồi một mình đi Ngự Hoa viên. Ngưng Hương hoàn mặc dù có Ngưng Hương tề nhưng vẫn cần lượng phấn hoa cực nhỏ làm nguyên liệu. Ngự Hoa viên to như vậy, ngẫu nhiên thiếu mấy đóa hoa, đương nhiên là nhìn không ra.
Lúc này trong Ngự Hoa viên, cung nhân cũng rất ít, chính là lúc thay phiên trực ban, nàng ở trong cung lâu rồi, khe hở này so với ai khác đều rõ ràng. Thời điểm đi qua con đường nhỏ, ánh mắt không tự giác mà dừng trên những khóm lan hồ điệp ở trước mặt.
Toàn Cơ cũng không biết làm sao vậy, có chút ma xui quỷ khiến tiến lên.
Hôm nay nàng, cũng là ở chỗ này, gặp được Tấn Huyền vương.
Hiện giờ sắc trời đã tối, nghĩ đến hắn cũng đã sớm ra cung. Gió thổi càng lúc càng lớn, “Bang ――” một tiếng, một giọt mưa rơi xuống trên cánh hoa, Toàn Cơ hơi lắp bắp kinh hãi, nàng chỉ không ngờ tới tối nay sẽ có mưa.
Lại một giọt nước mưa rơi xuống, giơ tay phất qua đóa lan hồ điệp trước mặt kia. Lại vào lúc này, nghe được phía sau truyền đến nam tử thanh âm: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đầu ngón tay run lên, đóa lan hồ điệp lan chớp mắt đã bị nàng hái xuống.
“Lớn mật!” Tấn Huyền Vương khuôn mặt nhăn nhó, bước nhanh tiến lên, một tay đẩy Toàn Cơ ra, nhìn rõ ràng, cư nhiên là cung nữ ban ngày đã gặp qua kia.
Toàn Cơ không nghĩ tới hắn còn ở trong cung, một tay nàng, còn nắm chặt đóa hoa lan hồ điệp không cẩn thận hái xuống, cuống quít quỳ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
Hắn tức giận còn chưa tan, chỉ lạnh lùng hỏi nàng: “Có biết đây là tử tội hay không?” Mẫu hậu không còn nữa, chỉ một khóm hoa hồ điệp lan đang nở, làm hắn cảm thấy mẫu hậu hắn vẫn luôn chưa rời đi hắn.
...................
Lời nói ngoài lề của tác giả:
A, đã sáng tỏ thân phận Tần tiên sinh. Toàn Cơ cùng Tiểu Thất bắt đầu phối hợp vai diễn ~~~~~ các bảo bối, cuối tuần vui vẻ ~~~~ ngày mai là phụ thân tiết, đại gia biểu quên nga.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook