Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 1 - Chương 3: Phó thị Thừa huy
Edit: Subo
Có cung nữ nhìn thấy nàng đi ra ngoài, ở phía sau nàng chỉ chỉ trỏ trỏ mà mắng cái gì đó. Nàng chỉ mơ hồ nghe rõ một câu "Không biết tốt xấu", khóe miệng nhẹ cười một tiếng, không phải nàng không biết tốt xấu, mà là các nàng đều quá ngây thơ thôi.
Ở chỗ này, không có bất luận kẻ nào có tình cảm ấm áp đáng nói.
Ngươi không biết khi nào sẽ chết đi, không biết khi nào mình trở thành quân cờ của người khác.
Ở chỗ này, ai cũng sẽ không thương hại ngươi.
Tựa như, nàng đã từng.
Mới bước ra sân, liền nhìn thấy đỉnh đầu loan kiệu hoa lệ trước mắt đi đến. Nàng giật mình, hoán y cục không phải là nơi các chủ tử sẽ đến.
Cung nữ theo bên cạnh loan kiệu đã thấy nàng, cao ngạo hất mặt lên, liền nghe được thái giám đứng một bên kêu lên chói tai: "Thừa huy nương nương giá lâm ――"
Hắn vừa cất giọng xong, các cung nữ hoán y cục cuống quít chạy ra, quỳ đầy đất. Lưu ma ma cũng vội chạy ra tới, quỳ xuống nói: "Nô tỳ cung nghênh nương nương."
Phó Thừa huy, ngắn ngủn trong một đêm, từ ngũ phẩm Tiểu viện nhảy vọt lên từ tam phẩm Thừa huy. Nghe nói, cả người nàng ta mềm mại không xương, dáng múa làm cho người xem kinh diễm, chắc cũng bằng vào cái này mà giành được niềm vui của Hoàng đế. Chỉ là không rõ, nàng ta đang êm đẹp, tới nơi này làm gì.
Mọi người chỉ an tĩnh mà quỳ, cung nữ đỡ người trong kiệu xuống dưới. Đôi giày thêu nhiều hoa hải đường li ti kia chậm rãi tiến tiến lại gần, váy lụa hồng nhạt thoáng phiêu dật, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi hương phấn thơm nhè nhẹ.
Có thứ gì đó bị ném tới đây, rơi xuống trên mặt đất.
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, là một kiện vũ y màu vàng nhạt.
Cung nữ tức giận nhìn mọi người mà quát: "Ai giặt hỏng quần áo của nương nương chúng ta, thức thời thì tự mình đứng ra. Đừng để nương nương gọi người tra, nếu điều tra ra kẻ nào, kêu ngươi ăn không hết gói đem đi!"
Mọi người phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Phó Thừa huy nheo lại mắt phượng, chậm rãi đảo qua phía dưới mọi người, hoãn thanh nói: "Vốn dĩ cũng không có gì ghê gớm, chỉ là vũ y này chính là do Hoàng Thượng ngự tứ, Lưu ma ma."
Thanh âm nữ tử truyền tới, thân thể Lưu ma ma run lên, vội ứng thanh. Nàng ta lại nói: "Xem ra ngươi cũng không thể đảm nhiệm nổi vị trí thượng cung hoán y cục rồi, ngươi có muốn bổn cung tuyển chọn một người khác lại đây tiếp nhận chức vụ này hay không? Hay là, hôm nay, ngươi cho bổn cung một công đạo?"
Sắc mặt Lưu ma ma tái nhợt, bà ta không ngước mắt lên, chỉ cúi đầu mở miệng: "Nương nương minh giám. Tiểu đề tử ( tương đương với câu chửi: kẻ khốn nạn, con ranh,...) đáng chết, còn không tự mình đứng ra nhận tội!" Thời điểm bà ta nói, căn bản không có một chút chần chờ.
Quỳ gối trong một góc nàng bỗng nhiên thoải mái cười, sớm nên nghĩ đến kết quả. Toàn bộ hoán y cục, Lưu ma ma không thích nhất, chính là nàng.
Ánh mắt Phó Thừa huy tùy ý nhìn khắp mọi người, nàng kia quỳ thấp thân hình, mái tóc đen tán loạn cơ hồ che khuất cả khuôn mặt, nàng không thấy rõ bộ dáng của nàng ta. Mọi người nghe nói Lưu ma ma nói như thế, đều sôi nổi phụ họa.
"Ma ma." Mục Chước nhỏ giọng kêu nàng một tiếng.
Sắc mặt Lưu ma ma tái đi, lạnh lùng nói: "Thừa huy nương nương ở đây còn dám nói bậy, người tới, kéo xuống vả miệng!"
Mục Chước sợ tới mức mở to hai mắt, lập tức có người kéo nàng xuống.
Phó Thừa huy chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, cung nữ đỡ tay xoay người, nhàn nhạt một câu "Mang đi", người đã uyển chuyển nhẹ nhàng mà rời đi.
Hai thái giám tiến lên giải nàng đi, nàng bị bắt đứng lên, nhìn chăm chú bóng dáng nữ tử, cắn răng nói: "Trong cung có cung quy, tuy nương nương tuy là Thừa huy, cũng không có quyền lạm dụng tư hình."
Nữ tử trước mặt bước chân cứng lại, chậm rãi xoay người nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Không tồi, đối với quy củ trong cung rất thành thục."
Nàng nôn nao, xem ra người ở bên ngoài cho rằng, nàng mới vào cung hai tháng, lại làm việc ở hoán y cục nơi thấp kém nhất, sẽ không biết cái gì. A, chỉ là không ai biết, hai năm trước, nàng đã sinh sống ở chỗ này hơn sáu năm!
Khi đó nàng ta, Phó Thừa huy còn không biết đang ở đâu đâu.
Ngón tay dài mảnh mai duỗi tới, nắm cằm nàng, nữ tử cười khẽ: "Phải đa tạ ngươi nhắc nhở bổn cung." Buông lỏng tay, nàng xoay người nói: "Trước không trở về Huyên Hi cung, đi Tuệ Ngọc Cung."
Người phía dưới bỗng nhiên cứng lại.
Tuệ Ngọc Cung, là nơi ở hiện giờ của nữ tử được sủng ái nhất. Trong cung đồn đãi, nếu nàng ta muốn hái sao, Hoàng đế cũng sẽ lấy cho nàng ta.
Như vậy, nàng ta là người mà hắn yêu nhất sao? Phải không?
Có cung nữ nhìn thấy nàng đi ra ngoài, ở phía sau nàng chỉ chỉ trỏ trỏ mà mắng cái gì đó. Nàng chỉ mơ hồ nghe rõ một câu "Không biết tốt xấu", khóe miệng nhẹ cười một tiếng, không phải nàng không biết tốt xấu, mà là các nàng đều quá ngây thơ thôi.
Ở chỗ này, không có bất luận kẻ nào có tình cảm ấm áp đáng nói.
Ngươi không biết khi nào sẽ chết đi, không biết khi nào mình trở thành quân cờ của người khác.
Ở chỗ này, ai cũng sẽ không thương hại ngươi.
Tựa như, nàng đã từng.
Mới bước ra sân, liền nhìn thấy đỉnh đầu loan kiệu hoa lệ trước mắt đi đến. Nàng giật mình, hoán y cục không phải là nơi các chủ tử sẽ đến.
Cung nữ theo bên cạnh loan kiệu đã thấy nàng, cao ngạo hất mặt lên, liền nghe được thái giám đứng một bên kêu lên chói tai: "Thừa huy nương nương giá lâm ――"
Hắn vừa cất giọng xong, các cung nữ hoán y cục cuống quít chạy ra, quỳ đầy đất. Lưu ma ma cũng vội chạy ra tới, quỳ xuống nói: "Nô tỳ cung nghênh nương nương."
Phó Thừa huy, ngắn ngủn trong một đêm, từ ngũ phẩm Tiểu viện nhảy vọt lên từ tam phẩm Thừa huy. Nghe nói, cả người nàng ta mềm mại không xương, dáng múa làm cho người xem kinh diễm, chắc cũng bằng vào cái này mà giành được niềm vui của Hoàng đế. Chỉ là không rõ, nàng ta đang êm đẹp, tới nơi này làm gì.
Mọi người chỉ an tĩnh mà quỳ, cung nữ đỡ người trong kiệu xuống dưới. Đôi giày thêu nhiều hoa hải đường li ti kia chậm rãi tiến tiến lại gần, váy lụa hồng nhạt thoáng phiêu dật, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi hương phấn thơm nhè nhẹ.
Có thứ gì đó bị ném tới đây, rơi xuống trên mặt đất.
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, là một kiện vũ y màu vàng nhạt.
Cung nữ tức giận nhìn mọi người mà quát: "Ai giặt hỏng quần áo của nương nương chúng ta, thức thời thì tự mình đứng ra. Đừng để nương nương gọi người tra, nếu điều tra ra kẻ nào, kêu ngươi ăn không hết gói đem đi!"
Mọi người phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Phó Thừa huy nheo lại mắt phượng, chậm rãi đảo qua phía dưới mọi người, hoãn thanh nói: "Vốn dĩ cũng không có gì ghê gớm, chỉ là vũ y này chính là do Hoàng Thượng ngự tứ, Lưu ma ma."
Thanh âm nữ tử truyền tới, thân thể Lưu ma ma run lên, vội ứng thanh. Nàng ta lại nói: "Xem ra ngươi cũng không thể đảm nhiệm nổi vị trí thượng cung hoán y cục rồi, ngươi có muốn bổn cung tuyển chọn một người khác lại đây tiếp nhận chức vụ này hay không? Hay là, hôm nay, ngươi cho bổn cung một công đạo?"
Sắc mặt Lưu ma ma tái nhợt, bà ta không ngước mắt lên, chỉ cúi đầu mở miệng: "Nương nương minh giám. Tiểu đề tử ( tương đương với câu chửi: kẻ khốn nạn, con ranh,...) đáng chết, còn không tự mình đứng ra nhận tội!" Thời điểm bà ta nói, căn bản không có một chút chần chờ.
Quỳ gối trong một góc nàng bỗng nhiên thoải mái cười, sớm nên nghĩ đến kết quả. Toàn bộ hoán y cục, Lưu ma ma không thích nhất, chính là nàng.
Ánh mắt Phó Thừa huy tùy ý nhìn khắp mọi người, nàng kia quỳ thấp thân hình, mái tóc đen tán loạn cơ hồ che khuất cả khuôn mặt, nàng không thấy rõ bộ dáng của nàng ta. Mọi người nghe nói Lưu ma ma nói như thế, đều sôi nổi phụ họa.
"Ma ma." Mục Chước nhỏ giọng kêu nàng một tiếng.
Sắc mặt Lưu ma ma tái đi, lạnh lùng nói: "Thừa huy nương nương ở đây còn dám nói bậy, người tới, kéo xuống vả miệng!"
Mục Chước sợ tới mức mở to hai mắt, lập tức có người kéo nàng xuống.
Phó Thừa huy chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, cung nữ đỡ tay xoay người, nhàn nhạt một câu "Mang đi", người đã uyển chuyển nhẹ nhàng mà rời đi.
Hai thái giám tiến lên giải nàng đi, nàng bị bắt đứng lên, nhìn chăm chú bóng dáng nữ tử, cắn răng nói: "Trong cung có cung quy, tuy nương nương tuy là Thừa huy, cũng không có quyền lạm dụng tư hình."
Nữ tử trước mặt bước chân cứng lại, chậm rãi xoay người nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Không tồi, đối với quy củ trong cung rất thành thục."
Nàng nôn nao, xem ra người ở bên ngoài cho rằng, nàng mới vào cung hai tháng, lại làm việc ở hoán y cục nơi thấp kém nhất, sẽ không biết cái gì. A, chỉ là không ai biết, hai năm trước, nàng đã sinh sống ở chỗ này hơn sáu năm!
Khi đó nàng ta, Phó Thừa huy còn không biết đang ở đâu đâu.
Ngón tay dài mảnh mai duỗi tới, nắm cằm nàng, nữ tử cười khẽ: "Phải đa tạ ngươi nhắc nhở bổn cung." Buông lỏng tay, nàng xoay người nói: "Trước không trở về Huyên Hi cung, đi Tuệ Ngọc Cung."
Người phía dưới bỗng nhiên cứng lại.
Tuệ Ngọc Cung, là nơi ở hiện giờ của nữ tử được sủng ái nhất. Trong cung đồn đãi, nếu nàng ta muốn hái sao, Hoàng đế cũng sẽ lấy cho nàng ta.
Như vậy, nàng ta là người mà hắn yêu nhất sao? Phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook