Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 1 - Chương 29: Tín niệm của hắn
Edit: Subo
Từ nơi này đến Vị Ương cung, Tấn Huyền vương rất quen thuộc.
Chẳng qua mới hai năm, không trở về cung, hắn sắp quên mất, thì ra nơi này đã từng là nơi hắn lớn lên.
Mới vừa rồi lời nói ở Ngự Hoa viên làm tâm hắn thâm trầm.
Tất cả những thứ thời niên thiếu sẽ không thể trở về được, người kia cũng không còn là Nhị ca mà hắn kính trọng, với hắn mà nói, hắn (Bạc Hề Hành) chỉ là một hung thủ.
Đúng vậy, một hung thủ.
Trên mặt không hề còn chút tươi cười, mười ngón thon dài chỉ lặng yên nắm chặt quạt xếp trong tay.
Hai thị vệ, đi theo phía sau hắn, từ lúc hắn rời đi, chưa từng nói chuyện. Sở Linh Tê bất giác liếc mắt nhìn Mạnh Trường Dạ một cái, thấy hắn cúi đầu nàng khẽ lắc lắc đầu, trong lòng có vài phần hiểu rõ, mím chặt đôi môi.
Có cung nhân ở trên đường gặp được, mỗi người đều cung kính cúi đầu hành lễ với hắn. Đối với mỗi người, đó là chuyện tốt, các cung nữ đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: "Nhìn thấy không? Đó là Thất Vương gia đấy!”
“Sớm nghe nói hắn hồi cung, mọi người đều nói thế! Ngươi không biết đi, Thất Vương gia còn chưa có Vương phi đâu!”
"Uhm, chưa có cũng không tới phiên ngươi.”
Hai cung nữ la hét đùn đẩy nhau, nhẹ nhàng cười, không khỏi, còn quay đầu liếc mắt nhìn lại nam tử đi xa xa một cái. Đi tới phía trước, đã là hành lang gấp khúc thông tới hậu cung, tuy rằng hai cung nữ nghi hoặc nhưng lại không dám tiến lên hỏi.
Phía trên hành lang gấp khúc, vẫn như cũ là màu sơn đỏ thẫm, dựa vào chỗ lan can, còn có Thanh Đằng quấn quanh leo lên. Trụ hành lang hướng lên trên ngọn núi giả, thời điểm ở mùa hạ, sẽ mọc đầy cây cỏ Thanh Hương.
Bước chân hơi thả chậm một chút, đi thêm vài bước, Tấn Huyền Vương lại đột nhiên dừng lại. Giơ tay, xoa cột hành lang một bên, cảnh tượng kia, bỗng nhiên thoáng hiện lại ở trong đầu hắn.
Buổi tối một năm trước, trên hành lang gấp khúc ngọn đèn dầu lay động, cũng ở chỗ này, hắn thấy thân ảnh yểu điệu trước mặt. Trong bữa tiệc mừng thọ Tiên đế, hắn ngồi đến chán, ra ngoài cho thoáng khí. Suy nghĩ muốn dọa nàng, dùng quạt xếp gõ ở phía sau lưng nàng, hắn còn nhớ rõ khi đó, lúc nàng xoay người hiện lên biểu tình vui sướng, trong nháy mắt lại dấu đi, ngược lại thay thành kinh ngạc.
A, uể oải cười một tiếng, hiện giờ hắn đã biết, nàng chờ người, không phải hắn.
Trước nay, đều không phải hắn.
Hắn là bởi vì thích, cho nên tin tưởng nàng, chưa bao giờ hỏi đến chuyện của nàng. Lại thế nào cũng không thể tưởng tượng được, mẫu hậu vẫn luôn cho rằng người đối với mình trung thành và tận tâm, lại là mật thám của người khác!
Mà người kia, cư nhiên là Nhị ca mà hắn kính trọng.
Hoàng gia, không có tình cảm huynh đệ tỷ muội.
Những lời này, kỳ thật hắn luôn không tin.
Hắn vẫn luôn cho rằng, Hoàng thất, vẫn có thân tình, cũng có tình yêu.
Cho đến khi, một hồi cung biến kia, hoàn toàn đập nát tín niệm của hắn. Hiện giờ hồi tưởng lại, những kẻ kia, chắc đều cười nhạo hắn ngốc.
“Vương gia……”
Sở Linh Tê nhịn không được gọi hắn một tiếng, tay bám vào trên cột hành lang, đã bám thật sâu vào trụ. Nàng thấy, mười ngón tay hắn cắm sâu vào cột hành lang, nhìn thấy vậy nàng ta có chút đau lòng. Chẳng lẽ hắn, không biết đau sao?
Mạnh Trường Dạ theo bản năng nắm chặt đôi tay, mới nhớ tới, thì ra trong tay không nắm trường kiếm, bởi vì vào cung mà bị tước đi.
Tấn Huyền Vương giống như hoàn hồn, buông lỏng tay, lại không xoay người, chỉ khẽ mở miệng: “Đều không cần theo.”
“Vương……” Sở Linh Tê không yên tâm, lại bị người phía sau kéo ống tay áo lại. Nàng nhíu mi: “Sư huynh!”
Mạnh Trường Dạ thở dài: "Để Vương gia đi đi.”
Đi qua hành lang gấp khúc, ngước mắt, đã có thể nhìn thấy bức tường của Vị Ương cung. Bước chân nhanh hơn một chút, hắn xuyên qua cửa cung mà vào, không nhìn thấy một cung nữ hay thái giám nào.
Lúc này mới nhớ tới, vốn sớm đã không còn. Hiện giờ Vị Ương cung, chẳng qua là để bài trí, bởi vì nó không có chủ nhân.
Hắn không vào trong, chỉ ngồi ở ghế đá trong viện.
Hai mắt khép lại, vọng tưởng từ trong không gian yên tĩnh, nghe thấy từng chút thanh âm quen thuộc. Chỉ là, không có, cái gì cũng đều không có. Không biết trải qua bao lâu, có tiếng bước chân rõ ràng truyền đến. Đến gần, Tấn Huyền vương mở mắt, đang nhìn cho rõ người đi tới, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, đột nhiên đứng lên……
Từ nơi này đến Vị Ương cung, Tấn Huyền vương rất quen thuộc.
Chẳng qua mới hai năm, không trở về cung, hắn sắp quên mất, thì ra nơi này đã từng là nơi hắn lớn lên.
Mới vừa rồi lời nói ở Ngự Hoa viên làm tâm hắn thâm trầm.
Tất cả những thứ thời niên thiếu sẽ không thể trở về được, người kia cũng không còn là Nhị ca mà hắn kính trọng, với hắn mà nói, hắn (Bạc Hề Hành) chỉ là một hung thủ.
Đúng vậy, một hung thủ.
Trên mặt không hề còn chút tươi cười, mười ngón thon dài chỉ lặng yên nắm chặt quạt xếp trong tay.
Hai thị vệ, đi theo phía sau hắn, từ lúc hắn rời đi, chưa từng nói chuyện. Sở Linh Tê bất giác liếc mắt nhìn Mạnh Trường Dạ một cái, thấy hắn cúi đầu nàng khẽ lắc lắc đầu, trong lòng có vài phần hiểu rõ, mím chặt đôi môi.
Có cung nhân ở trên đường gặp được, mỗi người đều cung kính cúi đầu hành lễ với hắn. Đối với mỗi người, đó là chuyện tốt, các cung nữ đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: "Nhìn thấy không? Đó là Thất Vương gia đấy!”
“Sớm nghe nói hắn hồi cung, mọi người đều nói thế! Ngươi không biết đi, Thất Vương gia còn chưa có Vương phi đâu!”
"Uhm, chưa có cũng không tới phiên ngươi.”
Hai cung nữ la hét đùn đẩy nhau, nhẹ nhàng cười, không khỏi, còn quay đầu liếc mắt nhìn lại nam tử đi xa xa một cái. Đi tới phía trước, đã là hành lang gấp khúc thông tới hậu cung, tuy rằng hai cung nữ nghi hoặc nhưng lại không dám tiến lên hỏi.
Phía trên hành lang gấp khúc, vẫn như cũ là màu sơn đỏ thẫm, dựa vào chỗ lan can, còn có Thanh Đằng quấn quanh leo lên. Trụ hành lang hướng lên trên ngọn núi giả, thời điểm ở mùa hạ, sẽ mọc đầy cây cỏ Thanh Hương.
Bước chân hơi thả chậm một chút, đi thêm vài bước, Tấn Huyền Vương lại đột nhiên dừng lại. Giơ tay, xoa cột hành lang một bên, cảnh tượng kia, bỗng nhiên thoáng hiện lại ở trong đầu hắn.
Buổi tối một năm trước, trên hành lang gấp khúc ngọn đèn dầu lay động, cũng ở chỗ này, hắn thấy thân ảnh yểu điệu trước mặt. Trong bữa tiệc mừng thọ Tiên đế, hắn ngồi đến chán, ra ngoài cho thoáng khí. Suy nghĩ muốn dọa nàng, dùng quạt xếp gõ ở phía sau lưng nàng, hắn còn nhớ rõ khi đó, lúc nàng xoay người hiện lên biểu tình vui sướng, trong nháy mắt lại dấu đi, ngược lại thay thành kinh ngạc.
A, uể oải cười một tiếng, hiện giờ hắn đã biết, nàng chờ người, không phải hắn.
Trước nay, đều không phải hắn.
Hắn là bởi vì thích, cho nên tin tưởng nàng, chưa bao giờ hỏi đến chuyện của nàng. Lại thế nào cũng không thể tưởng tượng được, mẫu hậu vẫn luôn cho rằng người đối với mình trung thành và tận tâm, lại là mật thám của người khác!
Mà người kia, cư nhiên là Nhị ca mà hắn kính trọng.
Hoàng gia, không có tình cảm huynh đệ tỷ muội.
Những lời này, kỳ thật hắn luôn không tin.
Hắn vẫn luôn cho rằng, Hoàng thất, vẫn có thân tình, cũng có tình yêu.
Cho đến khi, một hồi cung biến kia, hoàn toàn đập nát tín niệm của hắn. Hiện giờ hồi tưởng lại, những kẻ kia, chắc đều cười nhạo hắn ngốc.
“Vương gia……”
Sở Linh Tê nhịn không được gọi hắn một tiếng, tay bám vào trên cột hành lang, đã bám thật sâu vào trụ. Nàng thấy, mười ngón tay hắn cắm sâu vào cột hành lang, nhìn thấy vậy nàng ta có chút đau lòng. Chẳng lẽ hắn, không biết đau sao?
Mạnh Trường Dạ theo bản năng nắm chặt đôi tay, mới nhớ tới, thì ra trong tay không nắm trường kiếm, bởi vì vào cung mà bị tước đi.
Tấn Huyền Vương giống như hoàn hồn, buông lỏng tay, lại không xoay người, chỉ khẽ mở miệng: “Đều không cần theo.”
“Vương……” Sở Linh Tê không yên tâm, lại bị người phía sau kéo ống tay áo lại. Nàng nhíu mi: “Sư huynh!”
Mạnh Trường Dạ thở dài: "Để Vương gia đi đi.”
Đi qua hành lang gấp khúc, ngước mắt, đã có thể nhìn thấy bức tường của Vị Ương cung. Bước chân nhanh hơn một chút, hắn xuyên qua cửa cung mà vào, không nhìn thấy một cung nữ hay thái giám nào.
Lúc này mới nhớ tới, vốn sớm đã không còn. Hiện giờ Vị Ương cung, chẳng qua là để bài trí, bởi vì nó không có chủ nhân.
Hắn không vào trong, chỉ ngồi ở ghế đá trong viện.
Hai mắt khép lại, vọng tưởng từ trong không gian yên tĩnh, nghe thấy từng chút thanh âm quen thuộc. Chỉ là, không có, cái gì cũng đều không có. Không biết trải qua bao lâu, có tiếng bước chân rõ ràng truyền đến. Đến gần, Tấn Huyền vương mở mắt, đang nhìn cho rõ người đi tới, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, đột nhiên đứng lên……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook