Chương tổng cũng không đợi bao lâu, anh dự đoán được vị thích khách tiên sinh kia, nhất định sẽ tự mình đại giá quang lâm, đến phòng anh nói chuyện tình cảm trước kia.
Bằng không gây sức ép lớn như vậy, giết chết bảo an riêng của Ilya làm gì?
Anh bực mình đến mức không ăn sáng, để bụng đói uống hai ly cà phê đắng, vì quá tỉnh táo và quá phấn khích nên anh đi thẳng đến phòng tập thể hình trên tầng thượng chạy bộ một giờ.

Kết hợp với sáu bộ tạ trong tư thế nằm sấp và đứng, để mồ hôi chảy ròng ròng trên ngực, cuối cùng anh ta tức giận ném chai nước khoáng đã uống cạn vào góc tường và như một quả bóng nhựa cứng.
Không phải là một thanh niên tuổi đôi mươi, còn phải dùng cách tập thể hình để phát tiết tinh lực, thuận tiện trút lửa, so với cà phê còn đắng hơn a.
Tầng trên cùng của con tàu này có thể khép và mở, bên dưới là hồ bơi ngoài trời.

Các phòng kính liền kề là phòng tập thể hình cũng như hồ bơi đài phun nước mát-xa.

Bãi cỏ gần đuôi tàu là một sân golf mini.
Hứa Nhiễm được ông chủ dặn dò, đi chơi golf với một vị lão tổng khác, xoay vòng eo nhỏ bé vẫy gậy golf, rất thích ý.

Những người kinh doanh như Chương Thiệu Trì, ra ngoài mang theo một hoặc hai mỹ nữ xinh đẹp, không phải để sử dụng riêng, tất cả đều là “dịch vụ” cung cấp cho các đối tác kinh doanh trong những dịp ăn uống xã giao.

Tiền hô hậu ủng phô trương, đều là làm cho người ngoài xem.
Đặt thanh tạ nặng trở lại vị trí cũ, Chương Thiệu Trì nằm trên ghế dài của thiết bị, đợi mồ hôi chảy ra từ mí mắt và lông mi của mình.

Anh đột ngột đứng dậy và quay đầu lại.
Chỉ có một vài con quỷ nước ngoài khác trong phòng tập thể hình cũng đang nâng tạ sắt.
Một gã mập mạp bị Chương tổng đột ngột quay đầu lại giật mình, “Xì” cố sức một chút, gào thét, thiếu chút nữa đập chân.
Chương Thiệu Trì nhìn quét phía sau, có người nhìn lén anh.
Hình như có hai đạo tầm mắt cực nóng nhìn chằm chằm anh, rơi ở trước ngực trần trụi, trên cơ bụng, còn có eo cùng lưng của anh.

Cũng là muốn lột lớp da này của anh ra, xem cái nào mập hay gầy đi!
……
Cả ngày yên bình, hiếm thấy có được đêm thanh tĩnh.

Đèn soi con tàu quét qua vùng biển tối.
Qua giờ ăn tối, thẳng đến cuộc sống về đêm, thế nhưng còn chưa có người chết, xem ra tối nay là đêm Giáng sinh.

Các bảo an, các vị thư ký đi theo các vị đại lão, thần kinh đều cực độ căng thẳng, rốt cục tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Dãy phòng sang trọng trên tầng cao nhất bên kia, hành lang của toàn bộ phòng ốc mà gã người Nga đã bao, chấn động đến mức sắp nâng mái nhà lên.
Ilya tên kia, có vẻ như anh ấy đã chuyển một bộ guitar điện và trống vào phòng của mình, và thỉnh thoảng anh ấy tự giải trí và bắt đầu một buổi biểu diễn nhỏ.


Tiếng metal rock, rock ‘n roll đinh tai nhức óc, cả tầng đều rung động, Chương tổng bên này phòng cách nhau một khoảng, đều nghe ra tầng đó hình như đang điên cuồng tập thể bắn pháo, làm party thịt người.
Hứa Nhiễm Đại công chúa vốn là người thông minh, sau khi ngâm mình trong bể sục muốn đến xin ông chủ chiếu cố, nhưng cậu còn chưa có vào cửa.
Cậu cảm thấy, mình cũng chưa từng để ông chủ ngủ qua, nói rõ vẫn là mặt mũi không đủ tuấn tú, công việc không đủ tinh tế, nội tâm cảm thấy áy náy mãnh liệt cùng bất an, sợ nam chính số một trong bộ phim mới cùng giải kim phượng hoàng ở lễ trao giải nam nghệ sĩ xuất sắc hai thứ này đều như con vịt nấu chín bay đi.

Bất kể là kinh doanh hay giao dịch, đều phải chú ý tín dụng, lợi ích có qua có lại, cũng không thể vô ích lấy được lợi ích của ông chủ chứ?
Ông chủ thậm chí còn lấy lại chiếc gậy cao su màu hồng hình thù kỳ lạ kia!
Hứa Nhiễm vẻ mặt hoa đào run rẩy lăn về phòng mình, thật sự rất khó phỏng đoán sự thật.

Trong đầu cậu muôn vàng suy nghĩ chính là Chương tổng kia thân hình thô ráp, che che giấu giấu mà mang theo “Chuối giả” dùng làm gì a…… Người này là muốn mát xa chỗ nào a, đỉnh đỉnh ở lòng bàn chân sao?
Đêm càng sâu, hành lang càng yên tĩnh.
Bảo an ngoài cửa đều bị Chương tổng cho lui xuống.

Đám túi cơm túi rượu lấy tiền lương vô ích này, còn làm bộ làm tịch giử cửa cái gì, quả thực vướng bận.

Có người nếu tối nay chuẩn bị đến thăm, so mười cái bảo an đều hửu dụng, tuyệt đối có thể “Bảo vệ” anh quanh thân an toàn.
Tiếng gõ cửa vang lên, còn rất lễ phép, thậm chí có thể nghe ra là khớp thứ hai của ngón trỏ và ngón giữa.
“ Vào đi.” Giọng nói trầm mặc không chút ôn nhu, “Không phải em sẽ tự mình có thể mở cửa sao?”
Thẻ cửa và nhận dạng vân tay khởi động cùng nhau, phát ra một âm thanh nhỏ, cánh cửa quả nhiên mở ra.
Người gầy gò anh tuấn, vẫn mặc bộ âu phục màu xanh đậm đêm qua, còn đoan đoan chính là đeo cà vạt màu nâu, quần áo luôn không tệ, vào cửa văn nhã gật đầu: “Chương tổng.”
Cuối cùng cũng có cơ hội ở một mình trong phòng, mắt đối diện nhau.

Ngay lúc đó, tiếng kim giây của đồng hồ treo trên tường rất rõ ràng, mỗi một chút run rẩy, mỗi một tia cảm xúc của hai người đều là thật, lạch cạch, lạch cạch, sột sột soạt soạt trên thảm, phảng phất như có tiếng rơi.
Một bên là đặc biệt đến thăm, một bên là bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Chương tổng, muốn gặp ông nói một lời xin lỗi” Bùi Dật thẳng thắn, ngồi xuống sô pha hướng đối diện.
“Không cho em ngồi.

Em đứng đó, tôi hỏi em đáp.” Chương Thiệu Trì híp mắt quan sát, ánh mắt dày đặc mà dừng ở trên người đối phương, khó có thể được thấy rõ ràng bóng người.
Giống như mèo ngoan ngoãn đứng thẳng, ánh mắt không tránh khỏi đảo qua trong phòng và những thứ đặt trên bàn cà phê một lượt.
Chương Thiệu Trì: “Rạng sáng tôi đuổi theo người nọ, có phải em hay không? Là ai diệt trừ thủ hạ bảo an kia, là em sao?”
Bùi Dật không muốn giải thích chi tiết, cũng không chối bỏ: “Ông vừa nhìn liền biết, lại không giấu được ông.”
“Em không muốn giấu tôi sao?” Chương Thiệu Trì nhìn chằm chằm mặt, cằm, yết hầu đối phương, “Trên người người chết cố ý lưu lại máy nghe lén, em là tính toán đối phó tôi như thế nào?”
Bùi Dật hơi nghiêng về phía trước, thẳng thắn: “Sẽ không gây bất lợi cho ông, tôi quả thật có việc cầu xin.”
Chương Thiệu Trì lạnh lùng: “Tôi biết em yêu cầu cái gì, tôi hôm nay cũng có việc cầu xin.”
Bùi Dật bĩu môi: “Chương tổng.”
Mặt Chương Thiệu Trì mặt cứng đến nỗi như một tảng đá xanh, đêm nay không kềm được khí thế anh lại thua rồi: “Đừng gọi Chương tổng, em cứ gọi cữu cữu!”
Bùi Dật khô khan nuốt nước bọt, lần nữa lướt qua một ít đồ tốt có hình dáng kỳ lạ trên bàn trà, biết đây là Nhị Cữu Cữu hắn không nhịn được hỏa rốt cuộc một ngọn núi lửa đang hoạt động sắp phun trào.


Gậy ông đập lưng ông chuẩn bị khai tịệc, trên bàn đã bày xong chuyện gia hỏa dùng để thu thập hắn.
Chương Thiệu Trì đáy mắt không có sóng, ý bảo hắn: em quen đường, tự mình động thủ?
Một cây gậy màu hồng nhạt chạy bằng điện, một cái roi ngựa, còn có một cái vòng cổ hỗn hợp thuộc da cùng kim loại, mặt sau dùng một dây xích kim loại nối liền xuống vòng tay.
“Gọi cữu cữu đi, em gọi càng lớn càng tốt, tôi nghe sẽ càng hưng phấn.”
Anh chậm rãi nói.
……
Trước khi Bùi Dật tới đây, là ôm rất nhiều hy vọng, bởi vì cái máy nghe lén hắn lắp đặt trong bóng đèn đầu giường Chương Thiệu Trì.
Hắn nghe được toàn bộ đối thoại giữa người này cùng gã người Nga, nghe được một phen gắp lửa bỏ tay người, hai lần giá họa… Nhị Cữu Cữu rốt cuộc lựa chọn không có bán đứng tình nghĩa giữa hai người—— giống như giữa bọn họ dẫu có chia lìa lòng vẫn còn vươn mấy phần tình nghĩa.
Bùi Dật đột nhiên khom lưng chống bàn trà, đến gần nhanh chóng thấp giọng nói: “Chương tổng, tôi biết chuỗi vốn của công ty anh mấy năm gần đây bị gãy, chỉ sợ rất khó trong một thời gian ngắn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt này.

Sản nghiệp dưới tên anh bị nợ thuế phạt tiền, số tiền rất lớn, thế nhưng anh đi bước này thực sự là bí quá hoá liều, anh không nên lên thuyền giặc.

“ con gấu sa mạc” sẽ không bao giờ trả hoa hồng, gã so với anh còn càng thiếu tiền hơn.

Những điều khoản hợp đồng của gã tôi đã cẩn thận xem xét kỹ, cũng có vấn đề, những điều kiện đó đối với anh, đối với chúng ta đều quá khắt khe, anh không thể…”
Chương Thiệu Trì hừ lạnh cắt đứt: “Em đã xem qua toàn bộ giấy tờ trong két sắt của tôi đúng không, có phải em cho rằng tôi đây cũng mù không phát hiện ra cái ‘nút’ nhỏ mà em dán vào trong bóng đèn không? “
Bùi Dật: “Nếu anh biết, chính là cố ý cho tôi nghe trộm, chính là nguyện ý giúp tôi, tôi cũng thật lòng muốn giúp anh nhảy ra khỏi vũng nước đục này, còn có thể làm việc thiện một lần ……”
Chương Thiệu Trì lại lần nữa cắt đứt: ““Tôi là để cho em nghe được động tĩnh mà em muốn nghe.

Nghe được sảng khoái không? Thích không? Ghi nhớ việc của tôi? Em là rất muốn nó?!”
Bùi Dật: “……”
Hai người nói chuyện đều rất nhanh, không có thời gian làm bộ làm tịch giả vờ hoặc là nói lòng vòng.
“Chương tổng, anh cũng biết Ni Áo dương Khoa Phu Tư cơ là người nào, người này cực độ nguy hiểm, trên con thuyền này còn khả năng bắt cóc con tin.

Việc này anh hẳn là nghe phong thanh, là Henry Yang, một giáo sư chuyên gia tại Phòng thí nghiệm Phòng thủ Sinh hóa Virginia, đã bị bắt cóc và mất tích hơn một thập kỷ trước —— một chuyên gia Trung Quốc làm việc trong phòng thí nghiệm trung lập không biên giới! Chúng tôi không biết Dr.

Yang đã được giấu ở đâu trên con tàu và thậm chí không chắc chắn nếu nó thực sự mang theo hàng hóa và đe dọa sự an toàn của hành khách trên tàu, hoặc không có mối đe dọa chỉ là một con tàu trống rỗng? “
Bùi Dật không chút suy nghĩ nói chuyện nhanh chóng, trèo lên bàn trà, khom người lấy tư thế quỳ cầu xin, mặt chống đến trước mặt anh ta.
Thông tin về tàu chở hàng cũng kích thích các dây thần kinh nhạy cảm của Chương tổng, nhưng anh đã cố tình bỏ qua nó.

“Em cởi quần ra, lại đây, làm cho tôi thoải mái.” Anh nhìn thẳng người trước mắt, đối sự tình bên cạnh mắt điếc tai ngơ, kéo mở thắt lưng và khóa kéo quần tây.
Anh ngồi như một con ngựa vàng với một thanh kiếm lớn, lửa và dung nham sắp tuôn ra, ngọn lửa bay thẳng lên trần nhà, và ra hiệu bằng mắt
“……”

Bùi Dật dừng một chút, tất cả tâm tình che giấu tại tinh xảo hai mắt bình tĩnh: “Như vậy, anh nói cho tôi nghe cái tôi muốn biết, tôi cho anh thứ anh muốn, nhưng không có nhiều thời gian cữu cữu anh phải nhanh lên…… Tôi sẽ kêu đủ lớn tiếng tuyệt đối làm anh vừa lòng.”
Vừa nói “Rầm” hắn cởi bộ âu phục trên người ra, kéo ra cà vạt cùng mấy cái cúc áo.

Cởi cúc áo sơ mi trước ngực ra, hình ảnh mạnh mẽ tác động đến thị giác và tất cả các giác quan tư duy.
Bùi Dật chỉ là một tay đặt ở thắt lưng mình, còn chưa kịp cúi người đi qua, giây tiếp theo nam nhân đột nhiên làm khó dễ, đánh giáp lá cà thân thủ nhanh như tia chớp!
Cũng không nói rõ động tác của ai nhanh hơn, Bùi Dật bị nắm lấy sau cổ, một cái đùi rắn chắc chống lại eo hắn, ấn hắn nằm sấp trên bàn trà.
Trên một khối thủy tinh lớn màu cà phê, phản chiếu cái miệng hơi mở của anh, đôi mắt bình tĩnh ……trán hắn bị gắt gao đè lên, đôi tay bị trói không thể động đậy, còng tay kim loại “Ca” một tiếng khóa cứng.

Bên tai là tiếng bạo liệt thở dốc thuộc về hai người.

Trong trí nhớ có chút đồ vật xa xôi nhưng tương đối quen thuộc khóa cổ họng hắn, lập tức siết chặt, bóp nghẹt cổ họng, vừa vặn đến chỗ nhúng thiết bị liên lạc kim loại dưới cổ họng hắn, có chút khó chịu, đều mẹ nó sắp hít thở không thông.
Hắn không giãy giụa.

Có lẽ chính là loại thái độ “Tùy anh thích”, năm lần bảy lượt chọc giận người phía sau.
Cổ và hai tay bị khóa, anh lại dùng đầu gối chặn lại hắn, công kích nơi rất yếu ớt của hắn.
“Ách.” Bùi Dật nhẹ giọng hừ một chút, sau đó nhịn xuống, không muốn phát ra bất kỳ tiếng ồn nền nào có thể bị thu vào kênh.
Trước khi hắn tới, cách đối thoại trong kế hoạch không phải là như vậy, bằng cách nào đó.

Tinh thần cực độ áp lực cùng thân thể trống rỗng, làm cho hắn cũng không cách nào nhịn được nữa, dĩ nhiên giống như, mơ hồ, chờ đợi cảm giác bị xé rách thân mật như vậy.
“Cùng tiểu vương bát đản họ Chu kia ở trên thuyền này sảng khoái chưa? Em với hắn ta có tốt không? Người đàn ông chất vấn một cách chán nản.
Bùi Dật không tiếng động lắc đầu, cắn môi dưới chịu đựng.
Sẽ không.
Không có.
Hắn rất đau.
Người phía sau hắn, dán mặt thật sâu vào gáy, tóc hắn, cả người đều run rẩy, cũng giống như trải qua thống khổ cực đoan tra tấn…
“Các mẫu thế hệ VI siêu thứ cấp với thuốc thử bào tử bệnh than được lưu trữ trong phòng thí nghiệm khép kín của Virginia được nghiên cứu bởi Dr.

Yang đã bị cướp cùng nhau.

Nhưng phía bên kia phải có ý định, Dr.

Yang, với tư cách là một chuyên gia phòng thủ sinh hóa, vẫn nắm giữ công thức thuốc thử bí mật nhất và chìa khóa, nếu tất cả rơi vào tay những người đó, trong tay Ilya … Tên kia có thể phá hủy nửa Á-Âu đại lục…” Bùi Dật thở dốc, không để ý đến hành vi của Chương tổng.
“Lại không phải em bị cướp cũng không phải tôi bị cướp, cùng em có can hệ sao?!” Bị lửa rừng thiêu nướng người gầm nhẹ một câu.
“Giáo sư nhiều năm trước đã được tuyển dụng giảng dạy tại Thanh Hoa, tôi học qua khóa của ông ấy, có mối quan hệ, cũng được coi là giáo viên của tôi.

Tôi chỉ muốn xác nhận sự an toàn của ông ta.” Bùi Dật tận lực quay đầu nói chuyện, sắc mặt hit thở không thông đỏ lên.
“Vài lần có duyên em liền nhớ mãi không quên, tri tình đạt nghĩa, tôi cùng em ngủ hơn 5 năm, từ trên người con sói không dưỡng được như em có ngủ ra vài phần tình nghĩa?” Chương Thiệu Trì hốc mắt cũng đỏ bừng.
Có.

Bùi Dật theo bản năng liền mở miệng, hai người nói chuyện cũng không cần suy nghĩ.
Nhưng hắn không phát ra âm thanh, có vài thứ đánh trúng vào hồi ức, hắn toàn thân đau đớn, đầu lại giống như muốn nổ tung, sắc bén mà đau.
“Vậy em dám bẫy tôi? Tôi cho rằng em lấy đi của tôi nửa bình nước hoa là mang lòng lưu luyến kết quả em làm cái gì? Còn dấu vân tay, sao lại thế này em cho là tôi ngu ngốc sao?” Chương Thiệu Trì từ phía sau bẻ gãy hai ngón tay Bùi tiên sinh, tức giận không thể kiềm chế, chính là muốn từ trong ngực người trước mắt đào ra trái tim để nghiệm chứng nhưng lại không thể nào tàn nhẫn xuống tay

Giết chết không nỡ, không giết chết chưa hết giận a.
Trong tủ quần áo hai dấu vân tay rõ ràng, là khiêu khích, tiểu tử này khi nào dấu vân tay đều thay đổi? Có thể tùy ý vào và ra khỏi phòng của anh hoặc mở két sắt của anh, kế hoạch đầy đủ từ đầu đến cuối?
“Ông muốn tôi gọi cữu cữu cũng được, gọi ông thân ba ba đều được.” Bùi Dật thở hổn hển khàn giọng nói, “Thân ba ba, không có thời gian dằn vặt nhau, toàn bộ hành khách vô tội trên thuyền đều có khả năng trở thành con tin.”
Chương Thiệu Trì một tay giử lấy mặt Bùi Dật, động tác kỳ thật vẫn luôn không có siết chặt, roi cũng không đánh xuống được, lâm vào thời gian dài chần chờ hoảng hốt, như giấc mộng, cảnh trong mơ cùng hiện thực đan xen.
“Trên người Dr.

Yang có thứ chúng ta muốn, hơn nữa chúng ta trăm phương nghìn kế không thể để Ni Áo dương Khoa Phu Tư cơ lấy được đồ vật……” Bùi Dật nhẹ giọng nói.
Nhưng là, trên người em có cái tôi trăm phương ngàn kế muốn a, Chương Thiệu Trì ngơ ngẩn, vô pháp khắc chế mà muốn cắn người, muốn hôn lên đôi môi, lên gương mặt này.
“Tôi biết anh muốn gì, anh hứa sẽ giúp tôi một việc, tôi giúp anh cảm thấy thoải mái.” Bùi Dật quỳ ghé vào trên bàn trà, an tĩnh dịu ngoan.
Tôi xưa nay trăm phương ngàn kế trên dưới tìm kiếm chính là cái này sao, tôi là cho em quỳ gối trước mắt tôi mặc tôi muốn làm gì thì làm, tôi muốn là như thế này?
Giữa chúng ta, cũng chỉ còn sót lại những thứ này à.
Những gì tôi đã luôn luôn muốn là…
Chương Thiệu Trì từ phía sau siết chặt cánh tay, bàn tay nặng nề lưu lại dấu ngoặc đỏ tươi trên người Tiểu Bùi tiên sinh, không cam lòng buông tay.

Anh chưa bao giờ thực sự chân thành với một người như vậy.
Bùi Dật ngoái đầu nhìn lại nhìn anh, loại ánh mắt này, phảng phất cũng đang nói cho anh biết: Nhị Cữu Cữu anh biết rõ anh đánh không lại tôi, tôi cho phép anh tùy ý bá đạo làm bất cứ điều gì trên người tôi, chính là “Tôi nguyện ý”, tôi cũng chỉ cho một mình anh làm như vậy.
Như vậy có tính hay không là một loại trầm mặc đáp lại? Anh đến nay đều không thể hiểu được sao……
……
“Bang bang”, bên cửa phòng truyền đến tiếng bước chân rõ ràng và tiếng gõ cửa thô bạo.
Hơn nữa không phải là phương thức gõ cửa mà thủ hạ chương tổng ước định.
“Bang bang bang”, gõ rất vội vàng, ngoài cửa đồng thời truyền đến tiếng Anh giọng không quá thuần khiết.
Chương Thiệu Trì mạnh mẽ rút khỏi người Bùi Dật, hai người lần thứ hai nhìn nhau, ánh mắt nhanh chóng bán đứng tâm tình cực độ lo lắng của nhau, đều giống như thỏ giật mình.

Bùi Dật nhanh chóng nói: “Người của Ilya, hay là bản thân hắn?”
Lời này cũng là nói cho mấy vị đồng bọn trong kênh, vẫn duy trì lặng ngắt như tờ – hôm nay đều thật sự có ý thức a..
Chương Thiệu Trì: “Gã dám quay đầu giáo à?”
Bùi Dật: “Gã khẳng định vẫn cứ hoài nghi anh.”
Chương Thiệu Trì nộ mục: “Con mẹ nó, không phải em sắp xếp sao!”
Không còn kịp rồi, Chương tổng một tay xách Bùi tiên sinh từ trên bàn trà lên, quay đầu lại quét qua bốn phía có khả năng mượn nơi trú ẩn.
Bị chặn trong phòng, anh kéo Bùi Dật dùng quần áo người này bọc lại, vọt vào phòng tắm rộng mở, đem người nhét vào dưới vòi sen.
Tầng cao nhất xa hoa phòng tắm có diện tích phòng tắm đáng kể.

Một trong những cửa sổ kính lớn là bồn tắm đôi lớn quay mặt ra biển.
“Đợi ở nơi này đừng đi ra, đừng lên tiếng!” Anh ra lệnh, đồng thời từ vòi phun vòi hoa sen mặt trên chỗ ẩn nấp, lấy ra một khẩu súng.
Vừa định xoay người rời đi, anh quay đầu lại trừng mắt nhìn người nào đó mặc quần áo không chỉnh tề.

Áo sơ mi và cà vạt của Bùi Dật đều nhếch lên, đường viền môi và khắp trên người rải rác dấu ngón tay hồng hào rõ ràng, hai tay vẫn còng sau lưng
Chương Thiệu Trì túm lấy còng tay Bùi tiên sinh, còng người này vào ống kim loại trong phòng tắm.

“Không cho phép em đi.” ngón tay anh nhẹ nhéo cằm Bùi Dật..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương