Cung đấu không bằng nuôi mèo
-
Chương 90:
Cuối cùng Thu Vãn cũng mang theo một thân đầy bùa chú trở về Bích Nguyệt Cung.
Sáng ngày hôm sau, khi nàng tỉnh dậy vừa mở mắt ra liền thấy màu vàng óng ánh trước mắt, nàng tiện tay kéo lá bùa xuống. Không cần nói cũng biết, nhất định là nhân lúc nàng đi ngủ Hoàng Thượng đã lén lút dán phù chú lên trán nàng.
Thu Vãn không còn lời nào để nói, nàng ném lá bùa vào trong thau đồng đốt cháy, đỡ phải có người mượn cớ nói này nọ.
Thu Vãn giương giọng gọi Tình Hương một tiếng, Tình Hương nhanh chóng mở cửa đi vào.
“Chủ tử, ngài tỉnh rồi.” Tình Hương bưng chậu nước đến, đặt thau đồng lên chiếc giá bên cạnh, nhìn thấy tro tàn của lá bùa Thu Vãn vừa đốt, Tình Hương kinh ngạc hỏi: “Chủ tử, đây là cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì.” Thu Vãn lắc đầu “Hoàng Thượng lưu lại, ta không cẩn thận mang về.”
Tình Hương bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng tẩm ướt khăn vải, vắt khô, đưa tới trong tay Thu Vãn, sau đó mới nói: “Hiện giờ chủ tử là Ngự Miêu, hơn nữa chỉ sau khi ngủ mới có thể biến thành Ngự Miêu. Lúc đầu nô tỳ vẫn luôn cho rằng, ban ngày Ngự Miêu không xuất hiện là bởi vì nó đang ngốc bên cạnh Hoàng Thượng. Nhưng hiện tại xem ra, ngay cả Hoàng Thượng cũng không gặp được Ngự Miêu mấy lần, thời gian lâu dần chẳng lẽ Hoàng Thượng không cảm thấy kỳ quái hay sao?”
Động tác trong tay Thu Vãn khựng lại, quay đầu nhìn về phía Tình Hương.
“Kỳ quái?”
“Đúng vậy, chủ tử ngài xen, Tĩnh phi nương nương cũng nuôi dưỡng một con mèo, ngài ấy chỉ hận không thể mỗi ngày đều ôm mèo bên người đấy.” Nói đến đây, giọng nói của Tình Hương cũng hạ thấp xuống một chút: “Đương nhiên, hiện tại Tĩnh phi nương nương bị cấm túc, nhưng ngày trước ngài ấy thích mèo như thế nào, đó là chuyện mà toàn bộ hậu cung đều rõ như ban ngày. Hoàng Thượng sủng ái Ngự Miêu cũng là chuyện mà toàn bộ hậu cung đều biết, chủ tử ngài chính là Ngự Miêu, chuyện này, rốt cuộc ngài định giấu tới khi nào?”
Thu Vãn sửng sốt.
Tình Hương lại nói: “Tuy nhiên Hoàng Thượng đối với mấy loại chuyện quỷ thần này luôn kính nhi viễn chi(*), nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngay cả nô tỳ cũng không dám tin chuyện người có thể biến thành mèo. Tuy nhiên mặc dù nô tỳ có thể chấp nhận, nhưng Hoàng Thượng lại không nhất định, nếu một ngày Hoàng Thượng biết……”
(*):Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng Tử về qủy thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh
Đoạn còn lại, Tình Hương không nói hết.
Nếu trong cung có người biết được chuyện này, không nói tới việc Hoàng Thượng có thể che chở cho nàng hay không, một khi thân phận của Thu Vãn bị bại lộ, nói không chừng đang sống sờ sờ cũng sẽ bị thiêu chết.
Động tác trong tay Thu Vãn lập tức ngừng lại.
Nàng nắm chặt khăn vải ướt, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Điều Tình Hương nói cũng là chuyện nàng vẫn luôn lo lắng, tuy nhiên chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm lại vô cùng phiền toái. Thu Vãn không có lòng tin vào bản thân mình, đối với Hoàng Thượng lại càng không có tự tin. Bộ dáng Hoàng Thượng cầm bùa chú dán khắp điện, nhìn qua liền biết sẽ không dễ dàng tiếp nhận chuyện này. Cho dù Hoàng Thượng có thích Ngọc Cầu tới mức nào, nhưng nếu biết trong thân thể mèo trắng ẩn giấu một con người, nói không chừng chiếc bùa chú kia thật sự sẽ được dùng trên người nàng.
Thu Vãn không dám tưởng tượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi, nói: “Nói sau đi.”
Nàng không thể khống chế được chuyện mình có thể biến thành mèo hay không.
Nói không chừng cũng giống như lúc trước nàng đột nhiên biến thành mèo, sau đó có một ngày nàng sẽ không biến thành mèo nữa.
Tình Hương lo lắng mà nhìn nàng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
……
Tiêu Vân Hoàn giam mình trong tẩm cung đã nhiều ngày, hắn liên tục nằm mơ thấy mình biến thành thỏ trắng, tuy nhiên chờ rất nhiều ngày cũng không chờ được yêu tinh xuất hiện trước mặt mình. Mãi tới lúc này rốt cuộc hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bước chân ra khỏi tẩm cung.
Đã mấy ngày không bước chân ra ngoài, ngay cả lâm triều cũng không đi, tới tận bây giờ mới nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, hiếm khi mặt trời không quá gay gắt, hắn liền bế Sửu Cầu lên, chầm chậm đi về hướng Ngự Hoa Viên.
Tuy nhiên, vừa tới Ngự Hoa Viên không lâu hắn lại nhìn thấy Huệ tần và Thu Vãn đang tản bộ. Bước chân Tiêu Vân Hoàn khựng lại, nhớ tới cơn ác mộng tra tấn mình suốt mấy ngày qua, trước khi hai người kia phát hiện ra hắn lập tức xoay người bỏ đi.
“Meo ~”
Sửu Cầu vươn móng vuốt, duỗi về phía bóng người xa xa.
Mấy tiếng meo meo này vừa phát ra, ánh mắt hai người kia đồng loạt dồn về phía này.
Bước chân Tiêu Vân Hoàn chợt khựng lại, thân thể cứng đờ, lúc này bỏ đi ngược lại có chút giống như mình đang chạy trối chết.
Không đợi hắn do dự ra kết quả, hai người bên kia đã nhìn thấy hắn, hơn nữa còn đang đi về phía hắn.
Huệ tần và Thu Vãn khom mình hành lễ: “Thần thiếp / tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Hắn chầm chậm xoay người lại, nhàn nhạt nói: “Hãy bình thân.”
Lúc này Huệ tần và Thu Vãn mới đứng thẳng người.
“Hôm nay Hoàng Thượng lại có thời gian rảnh đi dạo Ngự Hoa Viên sao?” Huệ tần ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Còn mang theo tiểu Ngự Miêu, Ngọc Cầu đâu? Vì sao Ngọc Cầu không đi cùng ngài?”
“Hôm nay Ngọc Cầu không tới.”
“Hôm nay Ngọc Cầu cũng không đến Bích Nguyệt Cung, không biết nó đã đi đâu chơi rồi, mấy ngày nay thần thiếp đều không nhìn thấy bóng dáng nó.” Huệ tần thất vọng nói.
Tiêu Vân Hoàn không mặn không nhạt đáp một tiếng.
Hắn nỗ lực đặt toàn bộ lực chú ý lên người Huệ tần, không dám đánh mắt qua người Thu Vãn. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn vẫn luôn cảm nhận được tầm mắt từ người kia truyền tới.
Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn qua, sau đó vừa vặn đối diện với tầm mắt của Thu Vãn.
Tiêu Vân Hoàn nheo mắt, đôi đồng tử nhanh chóng rụt trở về.
Hắn hít sâu một hơi, lại hỏi Huệ tần: “Vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Ồ, là thế này, Thu quý nhân và thần thiếp nói tới một món điểm tâm của quê nhà, trong đó cần dùng tới hoa quế, bởi vậy chúng thần thiếp liền tới Ngự Hoa Viên nhìn xem có hoa quế hay không.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn ôm chặt mèo sữa nhỏ trong ngực, ấn móng vuốt đang vươn ra của nó trở về, che lại đôi mắt của nó không cho nó nhìn Thu Vãn. Hắn tàn nhẫn cự tuyệt tiếng meo meo muốn đòi Thu Vãn ôm một cái của nó, xoay người chuẩn bị rời đi.
Huệ tần lại nhiệt tình nói: “Chúng thần thiếp đã hái xong hoa quế rồi, trở về sẽ làm món điểm tâm này, Hoàng Thượng có muốn nếm thử một chút hay không? Thiếp nghe Thu quý nhân nói món điểm tâm đó thật sự ăn rất ngon.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Huệ tần này đúng là người không có mắt!
Không phải nàng ta đã bị thỏ tinh mê hoặc rồi chứ?!
Tiêu Vân Hoàn đang chuẩn bị cự tuyệt, vừa lúc thấy được ánh mắt thỏ tinh nhìn qua, không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, ánh mắt của nàng như đang ẩn chứa sự chờ mong cùng cầu khẩn khiến lời cự tuyệt của hắn lập tức mắc kẹt trong cổ họng.
Sửu Cầu: “Meo ~”
Ma xui quỷ khiến, Tiêu Vân Hoàn bất chợt đáp ứng.
Chờ khi hắn phục hồi tinh thần : “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: A, Yêu pháp của thỏ tinh quả nhiên lợi hại.
Hoàng đế: Trẫm! Tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị thỏ tinh mê hoặc!
Hoàng đế:……
Hoàng đế: Thật thơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook