Cung đấu không bằng nuôi mèo
-
Chương 1:
Đêm khuya, hầu hết ánh đèn trong cung đều đã tắt, cung nhân xách theo đèn lồng cúi đầu vội vàng lướt qua, bước đi nhẹ nhàng, không dám phát ra một chút tiếng động. Khi màn đêm buông xuống, tiếng mèo hoang ngày thường không khiến người chú ý cũng trở nên rõ ràng trong hoàng cung rộng lớn, tiếng kêu uyển chuyển lại thê lương.
Bên trong tẩm điện, tiếng mèo mềm mại từ bên trong truyền ra.
Thu Vãn trở mình, gò má cọ cọ vào đệm chăn, đôi mắt còn chưa mở, thế nhưng mặt lụa mềm mại đã khiến nàng thỏa mãn bật cười.
Nàng vừa mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Mơ thấy mình biến thành một con mèo, trắng trắng, mềm mại, đôi mắt xanh lam như hòn đá quý, bộ dáng thập phần đẹp mắt, nó là con mèo đẹp nhất mà Thu Vãn từng nhìn thấy. Nếu đặt vào ngày thường, nhất định nàng sẽ dừng lại vuốt lông chú mèo trắng đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nuôi thì nàng không dám. Trong cung chỉ có Tĩnh phi nương nương nuôi một con mèo, không phải màu trắng mà là màu vàng trắng đan xen, ngày thường hầu hạ như tâm can bảo bối, thức ăn được dùng đều là thượng phẩm, số bạc mỗi tháng tốn trên người mèo so với phân lệ của nàng thì còn nhiều hơn, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng có tới hai người! Thu Vãn tự nhận việc nuôi sống bản thân mình trong cung rất khó khăn, nàng không dám nuôi một con mèo quý giá như vậy.
Tuy nhiên trong mộng nàng lại là mèo, từ người bình thường biến thành mèo, nhưng không một ai người phát hiện. Sau khi trở thành mèo, tẩm điện mà nàng thường xuyên lui tới cũng trở nên hoàn toàn khác biệt, đồ vật được phóng đại lên vô số lần, cũng bởi vì thị giác thay đổi mà mọi thứ đều xa lạ vô cùng. Ở trong mộng, nhất cử nhất động của nàng đều giống mèo như đúc.
Nàng thấy mình bước chân ra khỏi tẩm điện nằm ở một góc hoàng cung, nghênh ngang đi lại trên đường, cung nữ thái giám qua lại không ai để ý đến nàng, nàng nhảy lên nóc nhà, bước trên ngói lưu ly, đi Ngự Thiện Phòng ăn vụng cá, đuổi bắt bướm nhỏ ở Ngự Hoa Viên, thậm chí còn vươn móng vuốt kéo góc áo Quý Phi nương nương. Trong mộng mèo nhỏ Thu Vãn không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng đổi lại ngày thường, Thu Vãn ngay cả cửa điện cũng không dám ra, càng đừng nói tới việc làm càn như vậy.
Thu Vãn mang tâm tình nhẹ nhàng vui sướng tỉnh lại từ trong giấc mộng kỳ lạ.
Cơn buồn ngủ lúc trước bỗng chốc trở thành hư không, Thu Vãn ngồi dậy, lòng đầy sợ hãi vỗ vỗ ngực mình.
Nàng chỉ là một tiểu phi tần nhỏ bé, vào cung đã nhiều năm nhưng phân vị chưa từng thay đổi, càng đừng nói từ trước đến nay nàng mới chỉ nhìn thấy Hoàng Thượng từ xa vài lần, đoán chừng Hoàng Thượng căn bản không biết nàng là ai. Thu Vãn không có chí hướng gì lớn lao, nàng chỉ một lòng nơm nớp lo sợ cầu đường sống bên trong hậu cung, đừng để không cẩn thận ném cả mạng nhỏ đi là được. Những chuyện mèo nhỏ đã làm trong mộng, ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ.
Bàn tay vỗ vỗ lồng ngực, không cảm nhận được xúc cảm bóng mượt từ vải dệt , ngược lại sờ thấy một nhúm lông mềm.
Thu Vãn khựng lại, cúi đầu nhìn xuống. Trong phòng không đốt đèn, nương theo ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, nàng có thể nhìn rõ trước ngực mình mọc ra một mảng lớn lông trắng.
Lông trắng?!
Thu Vãn thê lương mà “Meo” một tiếng, khiếp sợ nhảy dựng lên.
Sau khi nhảy dựng lên nàng mới phát hiện thân thể mình thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy tầm nhìn đột nhiên nâng cao lên rất nhiều, bay bay bổng bổng hạ xuống mặt đất, tuy nhiên một chút thanh âm cũng không có.
Meo?
Meo meo meo?
Thu Vãn luống cuống tay chân sờ soạng toàn thân mình từ trên xuống dưới một lần, gương mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.
Nàng hoang mang rối loạn nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt không cẩn thận rơi xuống chiếc gương đồng phía xa xa, trước mắt lập tức sáng ngời, cùng lúc sử dụng tứ chi chạy như điên về phía bên kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong gương đồng mờ ảo không rõ, lờ mờ xuất hiện một cái đầu mèo.
Bộ lông mềm mại màu trắng, đôi mắt màu xanh lam tròn vo trong suốt tựa đá quý, hai cái tai nhọn trên đỉnh đầu run lên nhè nhẹ. Thu Vãn khiếp sợ nhìn chính mình bên trong gương đồng, nàng giơ tay sờ sờ mặt mình, mèo trắng trong gương cũng vươn móng vuốt xoa xoa mặt.
Meo?? Nàng???
Nàng vẫn đang nằm mơ còn chưa tỉnh lại sao?!
Vì sao con mèo này lại giống như đúc con mèo trắng bên trong giấc mơ của nàng !
Thu Vãn cắn chặt răng, tự cho mình một bạt tai.
Lớp đệm thịt mềm mại vỗ lên mặt, rốt cuộc nàng vẫn không có biện pháp ra tay tàn nhẫn với chính mình, thế nhưng xúc cảm chân thật khiến Thu Vãn muốn không tin cũng không được.
Trong mộng nàng hóa thành một con mèo, trong hiện thực nàng cũng trở thành một con mèo!
Thu Vãn nhìn gương mặt đờ đẫn của mình trong gương đồng, lông tơ trên người dựng thẳng lên, nửa ngày vẫn không phục hồi tinh thần.
Ban đêm gió lạnh từ cửa sổ tiến vào, Tình Hương ngủ ở gian ngoài nghe được động tĩnh bên trong, nhỏ giọng hỏi một câu: “Nương nương, ngài tỉnh rồi sao?”
Thu Vãn sợ tới mức run lên, trước khi mở miệng trả lời, nàng kịp thời phản ứng lại bịt kín miệng mình.
Tình Hương đợi ở bên ngoài trong chốc lát, không thấy nàng đáp lại, chỉ nghĩ rằng nàng vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng đánh ngáp một cái, sau đó trở về ngủ.
Thu Vãn ngồi xổm dưới góc tường đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh gì nữa, lúc này mới yên lòng.
Nàng buồn bực gãi gãi lỗ tai, một người đang sống sờ sờ bỗng chốc biến thành mèo, hiện tại có thể lừa dối cho qua, nhưng chờ tới khi trời sáng, Tình Hương không tìm thấy mình, những điều kỳ lạ xảy ra với nàng đương nhiên sẽ bị người khác phát hiện. Trong cung nhất điều kiêng kị nhất chính là đầu trâu mặt ngựa, nếu như bị phát hiện, một thân da lông của nàng chắc chắn sẽ tan tác không còn một mảnh.
Thu Vãn nước mắt lưng tròng.
Nàng luôn luôn nhát gan, sợ nhất là mất mạng, lúc trước mơ màng hồ đồ nhập cung, bởi vì nàng nhát gan, không dám a dua tranh sủng như những người khác, qua nhiều năm như vậy đến bây giờ phân vị vẫn chưa từng thay đổi, ngay cả người mới tiến cung cũng ở sau lưng trộm cười nhạo nàng lớn tuổi. Thu Vãn yên lặng cầu đường sống trong hậu cung, chuyện nghe được cũng rất nhiều, cảm nhận rõ ràng nhất được độ sâu của vũng nước đục, mỗi ngày nàng đều vô cùng cẩn thận, sợ hãi chỉ cần không cẩn thận đi sai một bước thì ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.
Vốn dĩ nàng cho rằng mình điệu thấp một chút, cẩn thận một chút là có thể sinh tồn ở trong cung, thế nhưng ai biết trời giáng tai họa bất ngờ…… Sau một giấc ngủ nàng biến thành mèo!
Thu Vãn quay đầu nhìn cái đuôi đầy lông của mình, chỉ cảm thấy bộ lông trên mặt đều trở nên ướt át.
Nếu đã biến thành mèo, nàng không biết mình có thể biến trở về hay không, Thu Vãn không dám tiếp tục ở lại tẩm điện của mình. Nàng nhìn quanh bốn phía một vòng, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa sổ bằng gỗ chạm khắc.
“Kẽo kẹt”, cửa sổ mở ra một khe nhỏ đủ để thân mèo lách qua.
Thu Vãn quay đầu lại lưu luyến nhìn tẩm điện mà mình đã sống bảy tám năm, sau đó cắn răng nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Đại khái đây chính là chuyện lớn gan nhất mà nàng dám làm từ khi vào cung tới nay!
Đêm khuya, đại đa số cung điện đều đã tắt đèn, chung quanh im ắng, cảnh vật đen như mực, tuy nhiên Thu Vãn lại có thể tinh tường nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh. Nàng chưa từng ra ngoài vào khoảng thời gian muộn như vậy, từ góc độ của mèo mà nói, ban đêm ở trong cung lại có một phen phong vị khác.
Chỉ là hoàng cung tuy lớn, nhưng lại không có nơi cho nàng đặt chân.
Thu Vãn thật cẩn thận tránh mặt thị vệ tuần tra, lót thịt mềm mại đạp lên mặt đá cứng rắn không hề phát ra một chút tiếng vang.
Hiện giờ trời đã lạnh, mấy ngày hôm trước nàng vừa mới cắn răng lấy ra số bạc tích cóp đặt mua một kiện xiêm y mùa đông, áo cũ nhiều năm đã không thể mặc được nữa, Thu Vãn suy nghĩ vài ngày mới dám làm ra quyết định này, kết quả bạc đã đưa ra ngoài, xiêm y mới còn chưa đưa tới, nàng cũng không có cơ hội mặc. Nghĩ đến đây, Thu Vãn liền cảm thấy ủy khuất. Chỉ là sau khi biến thành mèo, lớp lông trên người rất dày, nàng không hề cảm thấy lạnh lẽo. Sự đối lập như vậy, Thu Vãn không biết mình có nên cao hứng hay không.
Nàng lang thang không có mục đích đi lại khắp nơi, đột nhiên một mùi hương mê người chui vào chóp mũi, trong nháy mắt, mùi hương từ xoang mũi truyền ra khắp người. Thu Vãn chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể bị câu mất hồn phách, bước chân phiêu phiêu vô định.
Chờ tới khi nàng phục hồi tinh thần, không biết từ lúc nào nàng đã lén lút đi theo phía sau một tiểu thái giám.
Mùi hương kia truyền ra từ chiếc khay trong tay tiểu thái giám, mặc dù đã đậy nắp kín mít nhưng vẫn cứ có mùi hương bay ra. Từ sau khi biến thành mèo, khứu giác của Thu Vãn so với trước kia thì nhanh nhạy hơn rất nhiều, thỉnh thoảng nàng còn làm ra hành động nuốt nước miếng, hiện giờ chiếc khay kia giống như cây anh túc (cây thuốc phiện) dụ dỗ nàng tiến về phía trước.
Đồ vật trong đó hẳn là ăn rất ngon đi…… Thu Vãn trộm ở phía sau nuốt nước miếng. Từ khi vào cung, không biết đã bao lâu nàng chưa được ăn qua thứ tốt rồi, thứ nàng thường ăn đều là mấy món nguội lạnh không ai thèm, tuy nhiên nếu muốn được ăn thì cũng phải tốn bạc, nàng không có nhiều bạc như vậy, bởi thế chỉ có thể chịu đựng. Lại nói tiếp, cuộc sống còn không tốt bằng ở ngoài cung.
Buổi tối ngày hôm nay, không biết là vị nương nương nào trong cung truyền thiện. Thu Vãn sờ sờ chiếc bụng nhỏ xẹp lép, trong lòng thầm nghĩ: Những nương nương đó cả ngày kêu ca không thể mập lên, bằng không sẽ khiến Hoàng Thượng ghét bỏ, một bàn đồ ăn hấp dẫn, nhưng chỉ động mấy đũa liền dừng lại, thật sự quá lãng phí lương thực.
Tròng mắt đảo qua một vòng, trong đầu Thu Vãn nảy ra một suy nghĩ lớn mật.
Hiện tại nàng đã là mèo, chắc hẳn những vị nương nương đó cũng không ngại nuôi thêm một con mèo đi?
Ngay cả đồ ăn thừa cũng có hơn phân nửa là đồ tốt, những thứ ngày thường nàng hay ăn cũng đều là đồ ăn thừa.
Nghĩ đến đây, Thu Vãn vui vẻ ra quyết định.
Nàng thật cẩn thận đi theo phía sau tiểu thái giám, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một cung điện. Đi hết con đường dài như vậy, bụng Thu Vãn đã sớm đói tới mức kêu lộc cộc lộc cộc, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng lén lút nhảy vào từ cửa sổ.
Thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, không hề vang lên một chút tiếng động nào.
Thu Vãn lắc lắc bộ lông trên người, nhấc chân đang định đi tìm một địa phương để ẩn nấp, bỗng nhiên một đôi tay duỗi lại đây, ôm nàng lên.
Thu Vãn:!!!
“Meo ——!!!”
Cao Bình Sơn nhấc con mèo trắng lên, hắn giữ chặt móng vuốt của nàng, cung cung kính kính đặt trước bàn: “Bệ hạ, bắt được rồi.”
Động tác giãy giụa của Thu Vãn lập tức dừng lại.
Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, cho dù mới chỉ đứng từ xa nhìn thấy vài lần, thế nhưng hiện tại Thu Vãn vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nàng vội vàng di dời ánh mắt, tầm mắt lại rơi xuống chiếc bát ngọc trên bàn. Cái nắp đóng kín quen thuộc, hương thơm ngào ngạt không ngừng truyền ra.
Là……
Thu Vãn “Meo” một tiếng, toàn bộ lỗ chân lông trên người giống như được giãn nở.
Là bệ hạ!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook