Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
-
Chương 66: Thị tẩm
Giải quyết Nhị Bảo xong, Chu Vũ Đế vươn tay về phía Mạnh Tang Du, lồng những ngón tay chặt vào nhau. Hắn bình thản nói, “Đi thôi, về dùng bữa.”
Mạnh Tang Du vâng lời, cố ý đi chậm một bước, mịt mờ nhìn thoáng qua người đàn ông phía trước. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đang trợn tròn của cô.
“Nàng sao vậy? Hm?” Đôi mày rậm của hắn nhướng lên, nụ cười mang theo cảm giác tà ác. Hắn nâng cằm Mạnh Tang Du lên, hơi thở nóng rẫy phả vào gò má cô, mùi đàn ông vây kín không gian cô hít thở. Cô hoàn toàn cảm giác mình sắp chết ngạt đến nơi.
Dường như Mạnh Tang Du bị mèo tha lưỡi, chỉ còn cách bình tĩnh nhìn đôi mắt sáng mà thâm trầm của hắn, ngắc ngứ mãi một hồi không nói nên lời. Cho dù xét về tướng mạo hay khí chất, người đàn ông này vẫn rất hoàn hảo, đặc biệt là lúc hắn cố ý thể hiện.
“Ha ha ~” Thấy biểu cảm nàng ngốc ngốc đáng yêu vô cùng, Chu Vũ Đế cắn lên môi nàng một miếng, khoái trá cười khẽ. Thật không ngờ việc trêu chọc Tang Du lại thú vị như vậy, hắn đã hơi nghiện cảm giác này rồi.
“Đi thôi.” Kéo kéo tay Tang Du, hắn tiếp tục đi về phía trước. Mạnh Tang Du hoàn hồn, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh, âm thầm đánh giá sườn mặt hắn. Rốt cuộc thái độ hắn đối xử với mình là như thế nào? Có gì đó thật khoan dung, thật quý trọng, thật chiều chuộng, khiến cô có ảo giác rằng mình được yêu thương biết bao nhiêu.
Yêu thương? Đây nhất định là ảo giác! Âm thầm lắc đầu, Mạnh Tang Du khóa chặt trái tim suýt chút nữa bị mê hoặc vào sâu trong góc hộp đen.
Thiên điện, Phùng ma ma đang chỉ huy cung nhân trình bày bàn ăn. Trở lại nơi đã ở năm tháng trời, ngửi được mùi thơm của thức ăn bên trong, Chu Vũ Đế hít một hơi thật sâu, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên, cảm giác trung thành ‘rốt cuộc cũng đã quay trở về’ đong đầy trong tim hắn. Một người ở trong Càn Thanh Cung mông mênh rộng lớn như vậy, lại không có Tang Du bên cạnh, mỗi đêm hắn đều trằn trọc khó ngủ.
Thong thả bước chân vào tẩm điện, thấy cái giỏ liễu nhỏ đặt bên cạnh giường Tang Du, khóe môi vẫn đang nhếch lên của hắn lập tức biến thành một đường thẳng. Vì sao lại cách gần như vậy chứ? Vị thế A Bảo trong lòng nàng có thể thay thế trong thời gian ngắn như vậy sao?
“Đem thứ này ra ngoài!” Hắn chỉ vào cái giỏ liễu, ra lệnh cho cung nhân đứng ở phía sau. Vừa liếc qua chậu cát cùng bát nước ở góc, sắc mặt càng đen hơn, “Còn cái này, cái này, đem hết ra ngoài!”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tang Du. Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng. Hắn trầm giọng ra lệnh, “Sau này trẫm không cho phép Nhị Bảo bước vào tẩm điện của nàng, không cho nó trèo lên giường nàng, không cho nàng ôm nó ngủ. Lúc trẫm ở đây nó không được phép lộ diện. Nàng hiểu chưa?”
“Thần thiếp đã hiểu.” Ngoài miệng Mạnh Tang Du vô cùng ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng lại vứt chuyện kia sang một bên.
Chu Vũ Đế nhíu mày nhếch môi, lại nâng cằm nàng lên, gằn từng tiếng cảnh cáo, “Nếu như để trẫm phát hiện trên giường nàng có một sợi lông chó nào, trẫm lập tức ném nó ra ngoài. Trẫm không nói đùa.”
“Thần thiếp đã hiểu” Mạnh Tang Du âm thầm nghiến răng, trên mặt tươi tắn mỉm cười, trong lòng lại oán thầm: Mẹ kiếp chứ, muốn cạnh tranh với Nhị Bảo? Sao ngươi có thể ngây thơ như vậy?
“Rất ngoan!” Hắn thì thầm, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng mềm của nàng, trong đôi mắt sâu thẳm kia toàn là yêu chiều tha thiết. Nhất định trong lòng bé con này đang mắng trẫm! Hắn buồn cười nghĩ thầm.
“Hoàng thượng, nương nương, bây giờ có thể dùng bữa rồi ạ.” Phùng ma ma đi vào bẩm báo, thấy hai người đang gần gũi nhau như vậy, bà vô cùng xấu hổ, lập tức lui ra ngoài, trong lòng quả thực không hiểu được: Nương nương nói Hoàng thượng chỉ giả vờ sủng ái người, sao nô tì không thấy giống gì cả?
Hai người nắm tay đi vào trong thiên điện. Chiếc bàn ăn nhỏ Mạnh Tang Du thường hay dùng đã chuyển đi nơi khác, thay bằng một cái bàn dài vĩ đại, trên bàn bày đủ các loại thức ăn nóng hổi ngon mắt, không dưới hai mươi món. Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng bây giờ Chu Vũ Đế ngồi vào vẫn không thấy quen.
Lúc còn làm A Bảo, mỗi bữa hắn cùng Tang Du chỉ ăn bốn món, hai mặn, một rau một canh trên một chiếc bàn nhỏ. Tang Du ngồi một bên hắn ngồi một bên, hai người mặt đối mặt, chỉ cần cúi đầu cơ hồ có thể chạm trán lẫn nhau. Là gần gũi khắng khít như vậy, như thể hơi thở quấn quít ấm áp vẫn còn vương vấn trong lòng hắn, luôn khiến hắn giật mình thức giấc giữa đêm.
Nghĩ lại trước kia, rồi lại nhìn Tang Du như cách xa vời vợi, Chu Vũ Đế chợt thấy cay đắng. Biến thành người, khoảng cách giữa hắn cùng Tang Du lại trở nên ngày càng xa xôi.
“Đem hết tất cả thức ăn xuống, thưởng cho hạ nhân Bích tiêu cung, đổi thành hai mặn một rau một canh, bày trên chiếc bàn nhỏ kia.” Hắn buông đũa, trầm giọng ra lệnh.
“Hoàng thượng, những món ăn này không hợp khẩu bị sao ạ?” Mạnh Tang Du dịu dàng hỏi.
“Không, quá nhiều, hai chúng ta ăn không hết. Sau này trẫm đến cứ theo thế mà làm, không cần thiết phải phô trương lãng phí quá mức.” Hắn mỉm cười, kéo Tang Du đứng dậy để cung nhân dọn bàn. Hắn còn nhớ rất rõ, trước kia Tang Du từng công kích hắn kịch liệt rằng hắn quá xa xỉ, cái dáng căm phẫn tức giận kia quả thực đáng yêu vô cùng. Kỳ thực Tang Du nhà hắn là một cô nương tốt, tuy còn nhỏ nhưng đã có chính kiến riêng, cũng có những tư tưởng mới mẻ. Nếu hắn không biến thành A Bảo, hắn vĩnh viễn cũng không thể biết ngay bên cạnh mình còn ẩn giấu một viên ngọc quý như vậy.
Mạnh Tang Du gật đầu, hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Vũ Đế, không biết vì sao hắn lại đột ngột giác ngộ như vậy.
Thức ăn được dọn lên, hai người ngồi sát nhau trên chiếc bàn nhỏ, cùng ăn bốn món mặn chay canh, giống như đôi vợ chồng bình thường, nàng gắp cho ta một đũa ta múc cho nàng một bát canh, không khí quả thực cảm động ấm áp.
Ăn cơm xong, Mạnh Tang Du đang chuẩn bị đề nghị đi Ngự hoa viên tản bộ tiêu thực, hắn lại dắt tay nàng kéo thẳng vào trong tẩm điện, bộ pháp có phần vội vã.
“Hoàng thượng, chúng ta nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện tiêu thực.” Cô kéo kéo ống tay áo hắn, dịu dàng lên tiếng.
“Trẫm có cách tiêu thực rất tốt.” Chu Vũ Đế xoay người lại, xoa xoa cái mũi nhỏ của nàng, giọng nói khàn hẳn. Sáu tháng trời nhung nhớ, rốt cuộc hôm nay mới có thể chạm tới, sao hắn còn đủ kiên nhẫn mà chờ? Lúc ăn cơm quả thực không biết ngon là gì.
“Nhưng Hoàng thượng, thiếp vẫn còn chưa tắm rửa huân hương.” Mạnh Tang Du khó xử cất lời. Theo quy định, khi Hoàng thượng chọn thẻ bài, phi tử sẽ tắm rửa huân hương chờ Hoàng thượng lâm hạnh. Hôm nay cô chưa kịp hiểu mô tê gì đã bị tập kích.
“Thường Hỉ, chuẩn bị nước.” Chu Vũ Đế ra lệnh, Thường Hỉ đứng ở ngoài điện vâng mệnh, gọi vài thái giám tới nhanh nhẹn mang nước vào. Nhịn gần sáu tháng dài, nhất định Hoàng thượng đang rất nóng ruột.
“Ra ngoài hết đi.” Hắn phất tay, cho toàn bộ thái giám cùng cung nữ hầu hạ trong điện lui ra ngoài, cuối cùng nhìn về phía Tang Du, đôi mắt tối thẳm giấy lên hai ngọn lửa, “Trẫm tắm cùng nàng.”
Ánh mắt nóng rẫy kia vừa chiếu đến, hai tai Mạnh Tang Du nhanh chóng đỏ rần. Chu Vũ Đế cười khẽ, âm giọng khàn khàn thu hút vô cùng. Hắn biết Tang Du có một đặc điểm, mặt muốn đỏ sẽ đỏ, quả thực hạ bút thành văn, nhưng một khi nàng ngượng thật thì chỉ có tai đỏ lên mà thôi.
“Thần thiếp thay quần áo cho người.” Tim Mạnh Tang run lên, cố gắng chống lại tên đàn ông đang cố tỏ ra quyến rũ chết người kia.
“Để trẫm.” Giọng Chu Vũ Đế đã khàn đặc, một tay vuốt ve vành tai ấm nóng của nàng, một tay cởi vạt áo nàng, chỉ hai ba lượt đã cởi sạch lớp áo bên ngoài.
Mạnh Tang Du chỉ ngây người trong một lát đã bị bóc sạch sẽ, được ôm vào trong bồn tắm gỗ ấm áp. Đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, cô vừa vốc nước vừa híp híp mắt thưởng thức động tác ‘thoát y’ của hắn, âm thầm oán hận: Quả nhiên là Hoàng đế, thật sự am hiểu chuyện lột đồ người ta!
Vết thương trên vai Chu Vũ Đế đã khỏi hẳn, chỉ để lại vết sẹo mờ, nhìn qua rất có dã tính. Nghỉ ngơi một tháng, thân thể đã khôi phục lại sự cường tráng vốn có, vai rộng thắt lưng hẹp, đường cong cơ bắp rõ ràmg, bụng còn có sáu múi cơ khít nhau khiến cho người ta muốn sờ thử một phen, quả thực là phong cảnh tươi đẹp. Đây là một cơ thể đàn ông hoàn mỹ không cần nghi ngờ, đủ đề rù quyến toàn bộ đàn bà trong thiên hạ chứ đừng nói gì đến phần to lớn một tay khó giữ được bên dưới kia.
Tiến cung ba năm, mỗi lần ái ân chỉ đều qua loa cho xong, có bao giờ Mạnh Tang Du cẩn thận nhìn kỹ thân thể hắn đâu? Cô tấp tấp nước, vốc lên hai gò má nóng bừng của mình, mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, Chu Vũ Đế cười thầm, sải bước chân tới bồn tắm, từ phía sau ôm siết nàng vào lòng, hai tay trượt từ vai nàng xuống, lướt qua toàn thân. Cảm xúc mềm mại mịn mượt trong lòng bàn tay khiến hắn thỏa mãn thở dài một hơi. Rốt cuộc hắn đã có thể ôm Tang Du trọn vào lòng!
“Hoàng thượng, để thiếp chà lưng cho ngài.” Cảm giác được vật thô cứng chen vào giữa mông, thân thể Mạnh Tang Du cứng ngắc.
“Không cần, trẫm tắm cho nàng.” Khẽ hôn lên phần cổ mịn màng của nàng, bàn tay hắn phủ lên bờ ngực tròn trịa kia, nhẹ nhàng vuốt ve. Vật cứng bên dưới càng lúc càng có xu thế to hơn, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Hơi thở nóng rực phả lên lưng Mạnh Tang Du khiến cả người cô bắt đầu nóng lên.
Ngón tay dài của hắn từ bụng trượt xuống phần bên dưới, thuận thế chui vào bên trong kích thích. Mạnh Tang Du yếu ớt dựa vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, cả người giống như điện giật bắt đầu run run, đôi mắt phượng phủ một lớp nước mỏng mơ màng, mênh mênh mang mang nhìn về hư không, cái miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, ngoại trừ gọi hai chữ ‘Hoàng thượng’, cô không nói được một câu hoàn chỉnh. Mạnh Tang Du cô, lần đầu tiên trong ba năm tiến cung có thể cảm nhận được cảm giác ái ân là như thế nào.
“Tang Du, trẫm rất nhớ nàng…” Hắn vừa liếm hôn lưng nàng, vừa thì thầm bộc lộ nỗi nhớ trong lòng. Thấy khuôn mặt nàng đã ngập trong mê ái, hắn thỏa mãn cười khẽ. Hắn đã mất đi Tang Du ba năm, bây giờ, hắn chỉ muốn đem hết khả năng mình có lấy lòng nàng, khiến nàng vui vẻ hạnh phúc.
Bế nàng ra ngoài bồn tắm, hắn đặt nàng xuống giường, rồi lại cúi người lướt môi trên từng tấc thân thể nàng. Vầng trán đầy đặn, cánh môi mềm mại, xương quai xanh duyên dáng, ngón tay mảnh mai, bờ ngực tròn trịa, phần bụng bằng phẳng, thậm chí cả đầu ngón chân đáng yêu kia cũng không tha.
Hắn vừa liếm hôn mút mát, vừa khàn giọng lên tiếng hỏi, “Tang Du, thích trẫm làm như vậy không? Hm?”
Đáp trả hắn chỉ có tiếng thở gấp càng lúc càng dồn của Mạnh Tang Du. Hắn thỏa mãn cười khẽ, vùi đầu vào đóa hoa đã ướt đẫm, dùng hết kỹ xảo có được kích thích người bên dưới. Tang Du rất nhiệt tình, phản ứng tự nhiên cũng rất ngây thơ, hoàn toàn tuân theo bản năng nội tâm, hoàn toàn không có chút gì gọi là giả vờ, khiến hắn trầm mê không tự kiềm chế được.
Pháo hoa từng cụm từng cụm nở bung trong đầu óc Mạnh Tang Du đến choáng váng. Dường như trên thân thể cô, những đốm lửa nhỏ dấy lên khắp nơi, cảm giác mãnh liệt không thể nào so sánh được với những lần ái ân qua loa như trước. Cô muốn được một lần thả lỏng chìm đắm.
“Nhìn trẫm, nói nàng có thích hay không?” Mặc kệ phần bên dưới khó chịu, Chu Vũ Đế nắm lấy cằm nàng, vừa hỏi vừa cắn lên cánh môi đỏ thẫm kia, cọ xát kích thích nàng, chỉ là không muốn tiến thẳng vào.
“Thích! Thích! Ngươi không thể nhanh hơn hơn một chút sao?!” Ánh mắt Mạnh Tang Du bị hắn kích thích đến ửng đỏ, ôm cổ hắn, hai chân cuốn lên vòng eo mạnh mẽ kia, cái mông chủ động nâng lên tiếp nhận, cử động quả thực quyến rũ khó tả.
Cô bé này quả thực quá hoang dã! Chu Vũ Đế rên lên, suýt chút nữa bị nàng đột kích mà ‘văn chương trôi chảy.’ Hắn muốn trừng phạt, cắn vành tai nàng một miếng, chặn môi nàng lại rồi bắt đầu chuyển động. Cùng người mình yêu ái ân yêu thương, cảm giác tuyệt vời này quả thực không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Bây giờ Chu Vũ Đế mới biết bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì.
Thẩn thể quấn quít đến hơn nửa đêm, Thường Hỉ còng lưng đứng bên ngoài điện, dùng phất trần che nửa người dưới, bi phẫn nghĩ: Thống lĩnh ơi, chừng nào thì ngài mới phái người đến thay thế thuộc hạ, thuộc hạ không thể làm thái giám được nữa!
Mạnh Tang Du vâng lời, cố ý đi chậm một bước, mịt mờ nhìn thoáng qua người đàn ông phía trước. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đang trợn tròn của cô.
“Nàng sao vậy? Hm?” Đôi mày rậm của hắn nhướng lên, nụ cười mang theo cảm giác tà ác. Hắn nâng cằm Mạnh Tang Du lên, hơi thở nóng rẫy phả vào gò má cô, mùi đàn ông vây kín không gian cô hít thở. Cô hoàn toàn cảm giác mình sắp chết ngạt đến nơi.
Dường như Mạnh Tang Du bị mèo tha lưỡi, chỉ còn cách bình tĩnh nhìn đôi mắt sáng mà thâm trầm của hắn, ngắc ngứ mãi một hồi không nói nên lời. Cho dù xét về tướng mạo hay khí chất, người đàn ông này vẫn rất hoàn hảo, đặc biệt là lúc hắn cố ý thể hiện.
“Ha ha ~” Thấy biểu cảm nàng ngốc ngốc đáng yêu vô cùng, Chu Vũ Đế cắn lên môi nàng một miếng, khoái trá cười khẽ. Thật không ngờ việc trêu chọc Tang Du lại thú vị như vậy, hắn đã hơi nghiện cảm giác này rồi.
“Đi thôi.” Kéo kéo tay Tang Du, hắn tiếp tục đi về phía trước. Mạnh Tang Du hoàn hồn, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh, âm thầm đánh giá sườn mặt hắn. Rốt cuộc thái độ hắn đối xử với mình là như thế nào? Có gì đó thật khoan dung, thật quý trọng, thật chiều chuộng, khiến cô có ảo giác rằng mình được yêu thương biết bao nhiêu.
Yêu thương? Đây nhất định là ảo giác! Âm thầm lắc đầu, Mạnh Tang Du khóa chặt trái tim suýt chút nữa bị mê hoặc vào sâu trong góc hộp đen.
Thiên điện, Phùng ma ma đang chỉ huy cung nhân trình bày bàn ăn. Trở lại nơi đã ở năm tháng trời, ngửi được mùi thơm của thức ăn bên trong, Chu Vũ Đế hít một hơi thật sâu, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên, cảm giác trung thành ‘rốt cuộc cũng đã quay trở về’ đong đầy trong tim hắn. Một người ở trong Càn Thanh Cung mông mênh rộng lớn như vậy, lại không có Tang Du bên cạnh, mỗi đêm hắn đều trằn trọc khó ngủ.
Thong thả bước chân vào tẩm điện, thấy cái giỏ liễu nhỏ đặt bên cạnh giường Tang Du, khóe môi vẫn đang nhếch lên của hắn lập tức biến thành một đường thẳng. Vì sao lại cách gần như vậy chứ? Vị thế A Bảo trong lòng nàng có thể thay thế trong thời gian ngắn như vậy sao?
“Đem thứ này ra ngoài!” Hắn chỉ vào cái giỏ liễu, ra lệnh cho cung nhân đứng ở phía sau. Vừa liếc qua chậu cát cùng bát nước ở góc, sắc mặt càng đen hơn, “Còn cái này, cái này, đem hết ra ngoài!”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tang Du. Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng. Hắn trầm giọng ra lệnh, “Sau này trẫm không cho phép Nhị Bảo bước vào tẩm điện của nàng, không cho nó trèo lên giường nàng, không cho nàng ôm nó ngủ. Lúc trẫm ở đây nó không được phép lộ diện. Nàng hiểu chưa?”
“Thần thiếp đã hiểu.” Ngoài miệng Mạnh Tang Du vô cùng ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng lại vứt chuyện kia sang một bên.
Chu Vũ Đế nhíu mày nhếch môi, lại nâng cằm nàng lên, gằn từng tiếng cảnh cáo, “Nếu như để trẫm phát hiện trên giường nàng có một sợi lông chó nào, trẫm lập tức ném nó ra ngoài. Trẫm không nói đùa.”
“Thần thiếp đã hiểu” Mạnh Tang Du âm thầm nghiến răng, trên mặt tươi tắn mỉm cười, trong lòng lại oán thầm: Mẹ kiếp chứ, muốn cạnh tranh với Nhị Bảo? Sao ngươi có thể ngây thơ như vậy?
“Rất ngoan!” Hắn thì thầm, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng mềm của nàng, trong đôi mắt sâu thẳm kia toàn là yêu chiều tha thiết. Nhất định trong lòng bé con này đang mắng trẫm! Hắn buồn cười nghĩ thầm.
“Hoàng thượng, nương nương, bây giờ có thể dùng bữa rồi ạ.” Phùng ma ma đi vào bẩm báo, thấy hai người đang gần gũi nhau như vậy, bà vô cùng xấu hổ, lập tức lui ra ngoài, trong lòng quả thực không hiểu được: Nương nương nói Hoàng thượng chỉ giả vờ sủng ái người, sao nô tì không thấy giống gì cả?
Hai người nắm tay đi vào trong thiên điện. Chiếc bàn ăn nhỏ Mạnh Tang Du thường hay dùng đã chuyển đi nơi khác, thay bằng một cái bàn dài vĩ đại, trên bàn bày đủ các loại thức ăn nóng hổi ngon mắt, không dưới hai mươi món. Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng bây giờ Chu Vũ Đế ngồi vào vẫn không thấy quen.
Lúc còn làm A Bảo, mỗi bữa hắn cùng Tang Du chỉ ăn bốn món, hai mặn, một rau một canh trên một chiếc bàn nhỏ. Tang Du ngồi một bên hắn ngồi một bên, hai người mặt đối mặt, chỉ cần cúi đầu cơ hồ có thể chạm trán lẫn nhau. Là gần gũi khắng khít như vậy, như thể hơi thở quấn quít ấm áp vẫn còn vương vấn trong lòng hắn, luôn khiến hắn giật mình thức giấc giữa đêm.
Nghĩ lại trước kia, rồi lại nhìn Tang Du như cách xa vời vợi, Chu Vũ Đế chợt thấy cay đắng. Biến thành người, khoảng cách giữa hắn cùng Tang Du lại trở nên ngày càng xa xôi.
“Đem hết tất cả thức ăn xuống, thưởng cho hạ nhân Bích tiêu cung, đổi thành hai mặn một rau một canh, bày trên chiếc bàn nhỏ kia.” Hắn buông đũa, trầm giọng ra lệnh.
“Hoàng thượng, những món ăn này không hợp khẩu bị sao ạ?” Mạnh Tang Du dịu dàng hỏi.
“Không, quá nhiều, hai chúng ta ăn không hết. Sau này trẫm đến cứ theo thế mà làm, không cần thiết phải phô trương lãng phí quá mức.” Hắn mỉm cười, kéo Tang Du đứng dậy để cung nhân dọn bàn. Hắn còn nhớ rất rõ, trước kia Tang Du từng công kích hắn kịch liệt rằng hắn quá xa xỉ, cái dáng căm phẫn tức giận kia quả thực đáng yêu vô cùng. Kỳ thực Tang Du nhà hắn là một cô nương tốt, tuy còn nhỏ nhưng đã có chính kiến riêng, cũng có những tư tưởng mới mẻ. Nếu hắn không biến thành A Bảo, hắn vĩnh viễn cũng không thể biết ngay bên cạnh mình còn ẩn giấu một viên ngọc quý như vậy.
Mạnh Tang Du gật đầu, hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Vũ Đế, không biết vì sao hắn lại đột ngột giác ngộ như vậy.
Thức ăn được dọn lên, hai người ngồi sát nhau trên chiếc bàn nhỏ, cùng ăn bốn món mặn chay canh, giống như đôi vợ chồng bình thường, nàng gắp cho ta một đũa ta múc cho nàng một bát canh, không khí quả thực cảm động ấm áp.
Ăn cơm xong, Mạnh Tang Du đang chuẩn bị đề nghị đi Ngự hoa viên tản bộ tiêu thực, hắn lại dắt tay nàng kéo thẳng vào trong tẩm điện, bộ pháp có phần vội vã.
“Hoàng thượng, chúng ta nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện tiêu thực.” Cô kéo kéo ống tay áo hắn, dịu dàng lên tiếng.
“Trẫm có cách tiêu thực rất tốt.” Chu Vũ Đế xoay người lại, xoa xoa cái mũi nhỏ của nàng, giọng nói khàn hẳn. Sáu tháng trời nhung nhớ, rốt cuộc hôm nay mới có thể chạm tới, sao hắn còn đủ kiên nhẫn mà chờ? Lúc ăn cơm quả thực không biết ngon là gì.
“Nhưng Hoàng thượng, thiếp vẫn còn chưa tắm rửa huân hương.” Mạnh Tang Du khó xử cất lời. Theo quy định, khi Hoàng thượng chọn thẻ bài, phi tử sẽ tắm rửa huân hương chờ Hoàng thượng lâm hạnh. Hôm nay cô chưa kịp hiểu mô tê gì đã bị tập kích.
“Thường Hỉ, chuẩn bị nước.” Chu Vũ Đế ra lệnh, Thường Hỉ đứng ở ngoài điện vâng mệnh, gọi vài thái giám tới nhanh nhẹn mang nước vào. Nhịn gần sáu tháng dài, nhất định Hoàng thượng đang rất nóng ruột.
“Ra ngoài hết đi.” Hắn phất tay, cho toàn bộ thái giám cùng cung nữ hầu hạ trong điện lui ra ngoài, cuối cùng nhìn về phía Tang Du, đôi mắt tối thẳm giấy lên hai ngọn lửa, “Trẫm tắm cùng nàng.”
Ánh mắt nóng rẫy kia vừa chiếu đến, hai tai Mạnh Tang Du nhanh chóng đỏ rần. Chu Vũ Đế cười khẽ, âm giọng khàn khàn thu hút vô cùng. Hắn biết Tang Du có một đặc điểm, mặt muốn đỏ sẽ đỏ, quả thực hạ bút thành văn, nhưng một khi nàng ngượng thật thì chỉ có tai đỏ lên mà thôi.
“Thần thiếp thay quần áo cho người.” Tim Mạnh Tang run lên, cố gắng chống lại tên đàn ông đang cố tỏ ra quyến rũ chết người kia.
“Để trẫm.” Giọng Chu Vũ Đế đã khàn đặc, một tay vuốt ve vành tai ấm nóng của nàng, một tay cởi vạt áo nàng, chỉ hai ba lượt đã cởi sạch lớp áo bên ngoài.
Mạnh Tang Du chỉ ngây người trong một lát đã bị bóc sạch sẽ, được ôm vào trong bồn tắm gỗ ấm áp. Đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, cô vừa vốc nước vừa híp híp mắt thưởng thức động tác ‘thoát y’ của hắn, âm thầm oán hận: Quả nhiên là Hoàng đế, thật sự am hiểu chuyện lột đồ người ta!
Vết thương trên vai Chu Vũ Đế đã khỏi hẳn, chỉ để lại vết sẹo mờ, nhìn qua rất có dã tính. Nghỉ ngơi một tháng, thân thể đã khôi phục lại sự cường tráng vốn có, vai rộng thắt lưng hẹp, đường cong cơ bắp rõ ràmg, bụng còn có sáu múi cơ khít nhau khiến cho người ta muốn sờ thử một phen, quả thực là phong cảnh tươi đẹp. Đây là một cơ thể đàn ông hoàn mỹ không cần nghi ngờ, đủ đề rù quyến toàn bộ đàn bà trong thiên hạ chứ đừng nói gì đến phần to lớn một tay khó giữ được bên dưới kia.
Tiến cung ba năm, mỗi lần ái ân chỉ đều qua loa cho xong, có bao giờ Mạnh Tang Du cẩn thận nhìn kỹ thân thể hắn đâu? Cô tấp tấp nước, vốc lên hai gò má nóng bừng của mình, mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, Chu Vũ Đế cười thầm, sải bước chân tới bồn tắm, từ phía sau ôm siết nàng vào lòng, hai tay trượt từ vai nàng xuống, lướt qua toàn thân. Cảm xúc mềm mại mịn mượt trong lòng bàn tay khiến hắn thỏa mãn thở dài một hơi. Rốt cuộc hắn đã có thể ôm Tang Du trọn vào lòng!
“Hoàng thượng, để thiếp chà lưng cho ngài.” Cảm giác được vật thô cứng chen vào giữa mông, thân thể Mạnh Tang Du cứng ngắc.
“Không cần, trẫm tắm cho nàng.” Khẽ hôn lên phần cổ mịn màng của nàng, bàn tay hắn phủ lên bờ ngực tròn trịa kia, nhẹ nhàng vuốt ve. Vật cứng bên dưới càng lúc càng có xu thế to hơn, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Hơi thở nóng rực phả lên lưng Mạnh Tang Du khiến cả người cô bắt đầu nóng lên.
Ngón tay dài của hắn từ bụng trượt xuống phần bên dưới, thuận thế chui vào bên trong kích thích. Mạnh Tang Du yếu ớt dựa vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, cả người giống như điện giật bắt đầu run run, đôi mắt phượng phủ một lớp nước mỏng mơ màng, mênh mênh mang mang nhìn về hư không, cái miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, ngoại trừ gọi hai chữ ‘Hoàng thượng’, cô không nói được một câu hoàn chỉnh. Mạnh Tang Du cô, lần đầu tiên trong ba năm tiến cung có thể cảm nhận được cảm giác ái ân là như thế nào.
“Tang Du, trẫm rất nhớ nàng…” Hắn vừa liếm hôn lưng nàng, vừa thì thầm bộc lộ nỗi nhớ trong lòng. Thấy khuôn mặt nàng đã ngập trong mê ái, hắn thỏa mãn cười khẽ. Hắn đã mất đi Tang Du ba năm, bây giờ, hắn chỉ muốn đem hết khả năng mình có lấy lòng nàng, khiến nàng vui vẻ hạnh phúc.
Bế nàng ra ngoài bồn tắm, hắn đặt nàng xuống giường, rồi lại cúi người lướt môi trên từng tấc thân thể nàng. Vầng trán đầy đặn, cánh môi mềm mại, xương quai xanh duyên dáng, ngón tay mảnh mai, bờ ngực tròn trịa, phần bụng bằng phẳng, thậm chí cả đầu ngón chân đáng yêu kia cũng không tha.
Hắn vừa liếm hôn mút mát, vừa khàn giọng lên tiếng hỏi, “Tang Du, thích trẫm làm như vậy không? Hm?”
Đáp trả hắn chỉ có tiếng thở gấp càng lúc càng dồn của Mạnh Tang Du. Hắn thỏa mãn cười khẽ, vùi đầu vào đóa hoa đã ướt đẫm, dùng hết kỹ xảo có được kích thích người bên dưới. Tang Du rất nhiệt tình, phản ứng tự nhiên cũng rất ngây thơ, hoàn toàn tuân theo bản năng nội tâm, hoàn toàn không có chút gì gọi là giả vờ, khiến hắn trầm mê không tự kiềm chế được.
Pháo hoa từng cụm từng cụm nở bung trong đầu óc Mạnh Tang Du đến choáng váng. Dường như trên thân thể cô, những đốm lửa nhỏ dấy lên khắp nơi, cảm giác mãnh liệt không thể nào so sánh được với những lần ái ân qua loa như trước. Cô muốn được một lần thả lỏng chìm đắm.
“Nhìn trẫm, nói nàng có thích hay không?” Mặc kệ phần bên dưới khó chịu, Chu Vũ Đế nắm lấy cằm nàng, vừa hỏi vừa cắn lên cánh môi đỏ thẫm kia, cọ xát kích thích nàng, chỉ là không muốn tiến thẳng vào.
“Thích! Thích! Ngươi không thể nhanh hơn hơn một chút sao?!” Ánh mắt Mạnh Tang Du bị hắn kích thích đến ửng đỏ, ôm cổ hắn, hai chân cuốn lên vòng eo mạnh mẽ kia, cái mông chủ động nâng lên tiếp nhận, cử động quả thực quyến rũ khó tả.
Cô bé này quả thực quá hoang dã! Chu Vũ Đế rên lên, suýt chút nữa bị nàng đột kích mà ‘văn chương trôi chảy.’ Hắn muốn trừng phạt, cắn vành tai nàng một miếng, chặn môi nàng lại rồi bắt đầu chuyển động. Cùng người mình yêu ái ân yêu thương, cảm giác tuyệt vời này quả thực không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Bây giờ Chu Vũ Đế mới biết bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì.
Thẩn thể quấn quít đến hơn nửa đêm, Thường Hỉ còng lưng đứng bên ngoài điện, dùng phất trần che nửa người dưới, bi phẫn nghĩ: Thống lĩnh ơi, chừng nào thì ngài mới phái người đến thay thế thuộc hạ, thuộc hạ không thể làm thái giám được nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook