Các thiếu niên đầu thỏ chậm rãi tiến đến dựa sát về phía họ, đôi mắt giống như hai viên hồng ngọc đỏ như máu được khảm trong vô số lông tơ, vô thần mà thâm thúy.

Thời Vọng theo bản năng đưa tay vào túi áo, muốn lấy roi điện ra dùng, nhưng sờ sờ một lúc mới nhớ tới đồ vật kia đã bị Dung Dữ tịch thu, bởi vì hôm qua, ở trên giường cậu bị bắt nạt đến thẹn quá hóa giận, định dùng roi điện phản kháng lại.

Sau đó Dung Dữ liền tức giận, xem ra anh thực sự rất ghét việc đồ dùng của người đàn ông khác đưa xuất hiện trên giường trong khi anh với cậu ân ái, vì vậy không hề lưu tình cướp nó đi, rốt cục là không thể quay về nữa.

Cậu hẳn nên dứt khoát hướng anh xin một món vũ khí....

Trong lòng Thời Vọng nghĩ như vậy, nhìn những tiểu quái vật kì dị đấy đang dần tiến lại gần, trạng thái tay không tấc sắt lúc này khiến cậu hoảng hốt đến tim nhảy thình thịch trong lồng ngực, hoàn toàn không thể đè xuống.

May là mấy con thỏ đó chỉ tiến đến chỗ cách bọn họ 2 mét liền dừng lại, ngay sau đó bọn chúng lại thực sự giống như học sinh trung học, nắm tay nhau, nhấc chân lên, bắt đầu xoay xung quanh các thí sinh.

Trên trần nhà lại chiếu xuống vòng tròn ánh sáng sân khấu, những hạt bụi li ti nổi nổi chìm chìm lơ lửng giữa không trung, bay tán loạn theo chuyển động của các thiếu niên kia, bọn họ hé miệng, dùng âm điệu non nớt lại thanh thúy ca lên bài đồng dao cổ quái kì dị [1]:

"Thỏ cả ngã bệnh

Thỏ hai thăm khám

Thỏ ba mua thuốc

Thỏ tư sắc thuốc

Thỏ năm chết

Thỏ sáu khiêng đi

Thỏ bảy đào hố

Thỏ tám chôn

Thỏ chín ngồi dưới đất khóc lóc

Thỏ mười hỏi lý do

Thỏ chín đáp.. ''

Thời Vọng hơi mở to mắt ra, theo bản năng nhỏ giọng tiếp lời: " Thỏ năm đã một đi không trở lại."

Tề Triết nhìn cậu một cái, "Cậu biết bài hát này sao?"

"Là một bài hát thiếu nhi." Thời Vọng đè lại hai bên thái dương đang phát đau, không biết tại sao cậu lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, cơ thể nặng nề, đại não giống như bị quánh lại thành một đống hồ nhão, suy nghĩ cũng trở nên khó khăn hơn. Chẳng lẽ là phát sốt sao?

"Tôi không nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu, nhưng mà cái này quả thực đã từng lan truyền rất hot ở trên mạng."



Các thiếu niên đầu thỏ ngừng lại, yên tĩnh chăm chú nhìn vào bọn họ, ngay sau đó ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, trong nháy mắt phòng học chìm sâu trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón.

Không đợi Thời Vọng bọn họ kịp phản ứng thì trong bóng đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tiếng hét chói tai vang lên ở giữa đám thỏ!!

Âm thanh kia bén nhọn chói tai, thật giống như tiếng động người chết dùng sức cào mạnh móng tay lên ván quan tài, vừa lạnh lẽo lại vừa quỷ dị, phảng phất có chút giống với tiếng hét chói tai vừa rồi, hệt như lưỡi dao sắc bén một đường thẳng tắp đâm vào lỗ tai người nghe, khiến đại não choáng váng!

"Ưmm!" Không một ai ở đây là không cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Thời Vọng nhịn không được bịt kín lỗ tai, tránh cho cái âm thanh này làm tổn thương lỗ tai của chính mình.

Nhưng may mắn thay, âm thanh này chỉ kéo dài trong vài giây, rất nhanh sau đó ánh đèn đã sáng trở lại, Thời Vọng thấy trên sàn nhà là một khối thi thể tàn khuyết không đầy đủ, ngã vào trong vũng máu.

Đó là thiếu niên đầu thỏ giao bài trên ngực treo số năm, mà mặt khác, chín người thiếu niên ở bên cạnh thi thể làm thành một vòng tròn, cúi đầu im miệng không nói nhìn chăm chú vào nó.

Giống như bức tranh vẽ bằng phấn trên bảng đen.

Giám thị quan rút ra một cây thước dạy học thon dài từ bàn trên bục giảng, gõ lên bảng đen, "Được rồi, các vị bạn học hãy chú ý, lão sư giao đề bài."

Hắn cầm lấy cục phấn ở chỗ bảng đen viết xuống chỗ trống một hàng chữ:

Là [ ] giết chết thỏ năm.

Sau đó hắn ta vung tay lên, trên bàn trống không liền xuất hiện một hộp gỗ màu đen, "Bây giờ mời các vị bạn học tới rút thăm trình tự trả lời bài của mình."

Giám thị quan dùng thước dạy học chỉ về phía Thời Vọng, nụ cười trên mặt nạ càng cười sâu hơn: "Ngài tới bốc trước đi."

Thời Vọng bất mãn mắng thầm một tiếng, tránh ra khỏi cái ôm của Dung Dữ, bước lên bục giảng, đưa tay thò vào trong hộp, tùy tiện lấy ra một cái bảng số, là số bốn.

Những người tiếp theo cũng lục tục bước lên bốc thăm thứ tự, sắc mặt bác gái trung niên kia có vẻ không tốt lắm, Thời Vọng liếc mắt một cái, đúng là thảm thật, thứ tự nàng bốc được là số một.

Thứ tự trả lời từ nhỏ đến lớn như sau: Bác gái - Nghiêm Đình - Nhân viên văn phòng - Thời Vọng - Cậu bé - Tề Triết - Lục Dư Tinh, và đương nhiên, không nằm ngoài suy nghĩ của cậu, Dung Dữ là người cuối cùng, xem ra là anh có ý định khoanh tay đứng ngoài xem kịch.

Thước dạy học của giám thị quan chỉ về hướng bác gái, "Mời bác gái này bước lên đây làm bài kiểm tra, bên cạnh đó, các vị đồng học không nên chúng tay vào nha, gian lận liền bị xử phạt, tước đoạt tư cách dự thi."

Hắn lật ngược một chiếc đồng hồ cát đặt trên mặt bàn "Ngài có thời gian 3 phút để trả lời bài."

Bác gái này tính cách xác thật là đanh đá, thế nhưng vẫn thật thật thà thà bước lên, từng bước từng bước quan sát mấy con thỏ kia.

Thời Vọng xoa cằm nhớ lại bài đồng dao kia, muốn tìm ra hung thủ giết hại thỏ năm, cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp loại trừ.

Con thỏ cả sinh bệnh, hẳn là rất yếu ớt đi, thỏ hai thăm khám nghĩa là nó là bác sĩ sao? Thỏ ba mua thuốc, thỏ bốn sắc thuốc... Hai người này là trợ thủ của bác sĩ à? Bài hát này rất nhấn mạnh mối quan hệ thời gian trước và sau, cho nên vì sao sau khi bốc thuốc thỏ năm lại chết?



Kì lạ nhất là thỏ chín, sở dĩ nó khóc là vì thỏ năm đã một đi không trở lại, chẳng lẽ nó không biết nguyên nhân thỏ năm chết hay sao? Thỏ năm đã đi làm gì mới có thể bị giết?

Thời Vọng càng nghĩ càng loạn, chau mày, vô thức cắn móng tay.

Bên kia, bác gái đã dừng lại, sắc mặt gần như điên cuồng bắt lấy, lắc mạnh bả vai của thiếu niên số ba, "Có phải là mày hay không, là mày phải không, trên miệng mày có máu, chắc chắn là mày đã cắn chết thỏ năm!"

Thời Vọng nương theo âm thanh nhìn lại, quả nhiên là trên lông tơ quanh miệng thỏ ba dính thứ gì đó màu đỏ.

Bác gái giơ cao tay lên, "Lão sư, tôi trả lời bài, là nó giết, là thỏ ba này!"

Thỏ ba chần chậm ngẩng đầu, dùng giọng non nớt của trẻ con nhẹ nhàng nói: " Không được đổi ý đâu nha."

Nó liếm thứ màu đỏ dính trên miệng một chút, "Đây là mứt trái cây phúc bồn tử*."

*Phúc bồn tử: hay có tên tiếng anh là raspberry là quả mâm xôi.

"Là mứt trái cây phúc bồn tử đó nha~"

Vừa dứt lời, thỏ ba bỗng nhiên há miệng thật to, càng mở càng lớn, càng ngày càng to hơn, ngỡ như khóe miệng kéo tới tận mang tai, lộ ra một miệng lành lạnh đầy răng nanh!

Cả người bác gái kia đều run rẩy, một âm thanh cũng không thể cất lên, trong nháy mắt đó, thỏ ba cắn đầu bác gái, đem cái đầu cắn đứt lìa khỏi cổ, trực tiếp nuốt vào bụng!

Cột máu tươi nháy mắt phun lên tận trần nhà, để lại phần thân thể mất đầu phí công đong đưa vài cái, đổ rầm xuống đất.

Gần như hết thảy mọi việc đều xảy ra trong một giây ngắn ngủi, tất cả mọi người ở đây đều như bị đóng băng, cả phòng học lặng ngắt như tờ, trừ bỏ tiếng máu tươi tí tách chảy xuống, vô cùng rõ ràng, quanh quẩn bên tai mỗi người.

"Thật đáng tiếc, trả lời sai rồi." Giám thị quan dùng thước gõ vào bàn học, chuyển hướng sang một người khác, "Mời thí sinh số 2 tiếp tục trả lời."

Nghiêm Đình nghiêng người dựa lên cửa sổ, lười nhác giơ tay lên, thật thật giả giả nở nụ cười: "Tha cho tôi đi, thật sự là tôi không am hiểu suy luận đâu."

"Ý ngài là?"

"Bỏ quyền."

Giám thị quan tiếc nuối nói" Vậy được, trừ 60 điểm."

Ánh mắt Thời Vọng lạnh lẽo đứng một bên nhìn, đúng vậy, hắn đương nhiên đủ tư bản để có thể lựa chọn bỏ quyền.

Nếu đây chỉ là cái game online bình thường thì hành động tích lũy điểm ở màn chơi đầu tiên của hắn kia không thể nghi ngờ chính là một việc làm thông minh, nhưng cái này lại không phải trò chơi, là chân chân thật thật tàn sát, điểm của hắn nhuốm máu tươi, trong đồng hồ của hắn cất chứa oan hồn, hắn chính là cái tên ác ôn!"

- ---------------------------------------

[1]: Bài đồng dao này có tên là: 'Mười con thỏ'. Tui đã gắn video bài đồng dao này ở phía trên, nó hơi khác với ai có hứng thú có thể trực tiếp bấm xem hoặc lên GG tự tìm. Còn về ý nghĩa sâu xa của bài đồng dao này thì các bạn lên GG tìm nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương