Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
-
Quyển 2 - Chương 4: Muốn ở cùng một chỗ
Edit: windy
Vẻ mặt Văn Sương không tin, bà không nghĩ tới Tô Ngạo lại không đồng ý cho Tô Thụy cắt đứt quan hệ với Văn Tư Tư!
“Tô Ngạo, ông có ý gì! Con gái như vậy sao có thể hợp với Thụy nhi nhà ta!”
Tô Ngạo hừ lạnh một tiếng, trào phúng nhìn bà, “Văn Sương, bà thì biết cái gì, bà không biết cha của Tư Tư là ai hả, là Văn Xương!”
“Văn Xương thì làm sao, cũng chỉ là lãnh đạo cơ quan hành chính, mà ông đó, là thị trưởng thành phố B, ông có gì phải sợ ông ta!”
“Ngu xuẩn! Tuy chức vụ của Văn Xương không cao, nhưng bà phải xem Văn gia sau lưng ông ta, bà không biết địa vị của Văn gia ở Đế Đô sao!”
Văn Sương đã không thể dùng chấn kinh để hình dung tâm trạng của mình, Văn gia kia đương nhiên là bà biết, tuy đó không phải là một trong năm đại gia tộc, nhưng đối với những gia tộc khác mà nói, đã rất là cường đại, huống hồ nhiều thế hệ của Văn gia vẫn làm quan, vừa lúc Tô gia cũng vậy, nếu là hai nhà làm đám cưới, đối với phát triển của Tô gia là không thể đo lường được.
Nhưng mà, nghĩ đến Văn Tư Tư ra tay giết cháu mình, trong lòng bà giống như ăn phải phân chuột, nghĩ tới ghê tởm muốn phun ra.
Không được! Bà tuyệt đối không đồng ý!
Văn Tư Tư cũng chỉ là con riêng, nói trắng ra là, Văn gia sẽ không thừa nhận tạp chủng, cô ta sao có tư cách xứng đôi với con trai bảo bối của bà.
“Tô Ngạo, ông xem trọng thế lực, vậy ông cưới Văn Tư Tư đi! Dựa vào cái gì mà lấy đi hạnh phúc của Thụy nhi, huống hồ còn không biết Văn gia có thừa nhận tạp chủng đó không.”
Sắc mặt Tô Ngạo trầm xuống, đây cũng là điều ông lo lắng. Xem trước tình huống, Văn Xương đích xác cực kì quan tâm tới đứa con gái Văn Tư Tư này, đừng quên, Văn gia có đại tiểu thư, Mục Lệ tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào uy hiếp đến địa vị của con gái mình.
Văn Sương châm biếm nói: “Thế nào, không phản đối rồi hả? Tôi thật muốn hỏi một chút, rốt cuộc Thụy nhi có phải là con trai của ông không vậy! Tại loại tình huống không rõ ràng như vậy, ông lại còn muốn để cho nó tiếp tục kết giao với tạp chủng kia, nếu là cô ta mở miệng đòi Thụy nhi phải cưới cô ta, chẳng lẽ ông cứ vậy mà khinh suất đáp ứng sao? Tô Ngạo, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám làm như vậy, không chỉ có tôi không bỏ qua cho ông, mà cha cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”
Tâm Tô Ngạo chìm xuống, nghĩ đến kỳ vọng của Tô Lệ đối với Tô Thụy, ông không khỏi bỡ ngỡ, đúng là...
“Văn Sương, bà không cần uy hiếp tôi, tôi cũng vì Tô gia mà tính toán, nếu Văn Tư Tư được Văn gia chấp nhận, tuy là con của tiểu tam, nhưng còn tốt hơn so với Mặc Khuynh Thành rồi, Mặc gia ngoại trừ có thể hỗ trợ về mặt kinh tế, còn có thể mang lại lợi ích gì cho chúng ta nữa!”
“Ít nhất cô ta có một chỗ tốt chúng ta có thể khẳng định, Văn Tư Tư đó, là nhân tố không ổn định, ông chịu được, nhưng tôi không chịu được!”
“Đủ rồi!”
Tô Thụy thờ ơ nhìn bọn họ, anh đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, anh sống chỉ là một công cụ sao? Vì Tô gia cường đại, đưa Tô gia lên vị trí cao nhất sao?
Anh không cần!
Anh biết quyền lực quan trọng, nhưng anh không cần phải cưới Văn Tư Tư, tuyệt đối không!
Bệnh viện.
Vệ Nam là phóng viên giải trí Tân Tuyên, sáng nay anh đột nhiên nhận được một tin nhắn thần bí, nói là Văn Tư Tư đang ở phòng A316. Anh không biết tin tức này có là thật hay không, nhưng anh vẫn quyết định đến xem thử.
Anh dùng khẩu trang che đi khuôn mặt của mình, hơi cúi đầu, không có người khác phát hiện ra mình là phóng viên.
“Vị tiên sinh này, anh muốn tìm ai?”
Vệ Nam bước tự nhiên, hạ giọng nói: “Tôi tìm Văn Tư Tư phòng A316, tôi là anh của Văn Tư Tư, nghe nói cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống, tôi đến thăm.”
Trong lòng anh khẩn trương, sợ Văn Tư Tư không có ở phòng A316, xin nhờ, nhất định phải để cho anh thành công!
Tiếng của hộ sĩ vang lên, “A316 ở tầng thứ sáu, cha của anh tới thăm cô ấy rồi.”
Cha?
Vệ Nam cúi mặt trong lòng nghi ngờ, nói: “Cảm ơn.”
Anh dựa theo hộ sĩ nói, càng ngày càng đến gần A316, lúc này, anh nghe được tiếng của Văn Tư Tư, vội vàng dừng bước lại, thuận tiện bấm bút ghi âm trong túi xách.
“Cha, cha không cần đến xem con, con không sao rồi.”
“Tư Tư, con còn nói không có việc gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của con đã xanh xao như này rồi. Tư Tư, sinh non cũng không phải là chuyện nhỏ gì, phải nghỉ ngơi thật tốt, không thì sau này bị bệnh thì nguy.”
Vệ Nam cảm giác hôm nay bản thân dành được tin tức độc quyền rồi! Quả nhiên Văn Tư Tư là sinh non! Còn có cả giọng nói cực kì quen thuộc tới cùng là ai? Anh nghĩ thế nào cũng không ra.
Mặc kệ, chụp trước một tấm hình rồi nói sau!
Anh làm bộ chỉ hơi đến cửa, cầm điện thoại ra bấm mấy cái.
“Anh là ai?” Âm thanh nghi hoặc Lưu Tinh vang lên.
Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Vệ Nam co cẳng chạy.
Lưu Tinh vừa thấy, vội vàng hô: “Đứng lại!”
Văn Xương nghe được vội đi ra, hỏi: “Tinh nhi, làm sao vậy?”
Vẻ mặt Lưu Tinh lo lắng, “Ông xã, vừa rồi có người đứng ở cửa.”
“Cái gì!”
Vậy không phải là toàn bộ lời nói cơ này đều bị nghe thấy hết rồi sao!
Tâm tư Lưu Tinh thay đổi, ai ủi ông nói: “Chắc anh ta không nghe được gì đâu, khi tôi tới mới nhìn thấy anh ta đứng ở đây.”
Văn Xương vừa nghe, tảng đá trong lòng buông xuống chút, nhưng vẫn nói: “Mấy ngày tới tôi không tới, tới Đoạn Phong xong tôi trở lại thăm bà với Tư Tư.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi đi đây.”
Lưu Tinh nhìn bóng dáng rời đi của Văn Xương, bà cũng xoay người tiến vào phòng bệnh.
Bọn họ cũng không phát hiện ra, lời của bọn họ đều bị máy ghi âm của Vệ Nam ghi lại, mà Văn Xương xuất hiện, cũng làm cho Vệ Nam rốt cuộc nhớ tới vì sao lại quen thuộc như vậy rồi.
“Người Văn gia...”
Ngày hôm nay, tất cả truyền thông đều đưa tin chuyện Văn Tư Tư sinh non, càng bất ngờ hơn nữa, Văn Xương thực ra là cha của Văn Tư Tư, mà Văn Tư Tư lại là con gái riêng của tiểu tam sinh ra.
Mọi người vốn là không tin, đúng là ở dưới có kèm theo hình ảnh Văn Xương với Văn Tư Tư, Lưu Tinh ở cùng một chỗ, điều này làm cho mọi người không thể tin nổi.
Văn gia.
“Bốp.”
“Vô liêm sỉ! Con nhìn chuyện ngu xuẩn con làm ra xong!”
Văn Chấn giận dữ mắng mỏ nhìn Văn Xương quỳ dưới đất, thật không biết nên mắng ông ta như thế nào, rõ ràng bản thân rất thông minh, sao lại sinh ra con trai ngốc nghếch như vậy, tìm phụ nữ, chơi đùa thì thôi, kết quả làm ra một người đối kháng với vợ cả, đây không phải là mất hết mặt của Văn gia sao!
“Cha, con thật sự yêu Tinh nhi, Tư Tư cũng rất ngoan, tốt hơn so với Mục Lệ nhiều!”
Văn Chấn nhìn Văn Xương chết cũng không hối cải, tức giận đến nở nụ cười, “Văn Xương, cha thấy con an ổn quá nhiều ngày rồi hả, con cũng không nghĩ lại xem nếu không có Mục Lệ, con có thể ngồi lên trên vị trí này? Cho dù Văn Tư Tư biết dỗ con vui vẻ, thì còn có thể làm gì! Hãm hại, sinh non? Đây là chuyện người của Văn gia nên làm sao!”
Văn Xương nói dối: “Cha, Tư Tư không phải là đứa trẻ như vậy, là con bé bị oan.”
“Oan uổng? Video trên mạng, trên báo, đều là giả? Con nghĩ mắt của lão già bị mờ thật sao!”
Văn Xương nghẹn lời, trong lòng ông lúc này có chút không vui, nếu không phải đột nhiên Văn Tư Tư đột nhiên muốn làm những chuyện này, ông ta cần phải ở đây bị giáo huấn sao!
Mà bây giờ ông chỉ có thể bực tức quỳ gối ở đây, chịu đựng răn dạy của cha.
Văn Chấn thở dài, trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Văn Xương, ta biết con không thích Mục Lệ, nhưng con nghĩ lại xem, lúc ấy tình hình của Văn gia thế nào, Lưu Tinh kia đến có thể mang đến cái gì!”
“Hóa ra trong lòng lão gia tử, Mục Lệ này chỉ có chức năng này sao.”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Mục Lệ dẫm trên đôi giày cao gót 10 cm đi đến, đi qua Văn Xương, bà chỉ để cho một ánh mắt bễ nghễ.
“A Lệ đến đây, ngồi xuống.”
Mục Lệ ngồi ở bên cạnh Văn Chấn, nhìn xuống Văn Xương đang quỳ trên mặt đất, loại người vô dụng này, thật không hiểu lúc trước tại sao bản thân lại coi trọng.
“A Lệ, đứa con bất hiếu này cha đã giáo huấn rồi, con xem lần này có thể tha thứ cho nó không?” Văn Chấn hòa ái nói xong, Văn gia không thể không có Mục Lệ, mặc kệ như thế nào, đều phải giữ cô ta lại.
Trên mặt Mục Lệ mang theo vẻ trào phúng, nói: “Cha, người không cần hỏi con những thứ này, con sớm đã không có cảm tình gì với anh ta, chỉ là không biết anh ta ở bên ngoài lại sinh cho Cẩm nhi một người em gái, thế nào, chuyện xảy ra lớn như vậy, vậy mà cha còn có thể tha thứ, xem ra người thật sự thích tạp chủng này rồi.”
Văn Xương nghe thấy hai chữ này, biến sắc, “Mục Lệ, Tư Tư không phải là tạp chủng, còn có, nó là chị của Văn Cẩm!”
Mặt Mục Lệ không chút thay đổi nhìn ông, đáy mắt nổi đầy giận dữ, được được, vậy mà vẫn lớn hơn so với Cẩm nhi, ông ta thật sự không đặt mình trong mắt.
“Tư...”
Mục Lệ đứng dậy, như để thông báo một chút nói: “Văn Xương, anh rất được, ngược lại tôi lại muốn nhìn xem, Văn Xương anh, không có sự giúp đỡ của tôi, sao có thể tiếp tục bò lên trên, đến cả hai mẹ con kia nữa, anh tốt nhất tìm người bảo vệ cẩn thận, không thì tôi không muốn cho bọn họ biết, cho dù là Mục Lệ tôi không cần, bọn họ cũng không có tư cách đụng tới!”
“A Lệ, A Lệ, có gì chúng ta nói chuyện hẳn hoi, A Lệ!”
“Bốp.”
“Cha, sao cha lại đánh con!”
Văn Xương giữ má trái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Văn Chấn nổi giận.
Văn Chấn thở phì phò, quát: “Văn Xương, con cút ra ngoài cho ta, nếu không xử lý tốt chuyện hai mẹ con nhà kia, con không cần trở về Văn gia nữa!”
“Cha!”
“Anh không cần gọi tôi là cha! Tôi đối với đứa con bất hiếu này, Văn gia không có, anh lấy chết tạ tội tôi!”
Văn Xương bị đuổi ra khỏi thư phòng, ông nhìn đến Văn Cẩm ở trước mặt, không hờn giận nói: “Hôm nay con không cần đi học sao?”
“Không cần.”
“Cha còn có việc, đi trước đây.”
Văn Cẩm cúi đầu, đối với người cha này, từ nhỏ cô đã quá chờ mong, cho đến bây giờ đều thờ ơ. Cô biết cô với mẹ đều không được ông thích, đúng là cô kiêu ngạo, tuyệt không cho phép có thứ bẩn như vậy ở trên người!
“Văn Tư Tư...”
Cô thì thầm, trong mắt hiện lên tia ngoan độc, nếu dám làm, cũng đừng trách cô giúp đỡ.
Bệnh viện.
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...”
“Ầm.”
Lưu Tinh nhìn Mục Lệ quen thuộc xuất hiện trước mặt, nói: “Cô là ai?”
Mục Lệ dẫn giày cao gót đi đến bên cạnh bà ta, không nói hai lời trực tiếp đánh một cái tát.
“Mẹ!” Văn Tư Tư sợ hãi kêu lên, sau đó nhìn bà, “Bà dựa vào cái gì mà đánh mẹ tôi!”
Dựa vào cái gì?
“Dựa vào tôi là vợ của Văn Xương, nữ chủ nhân của Văn gia!”
“Bịch.”
Lưu Tinh nghĩ tới tin tức truyền ra cuối cùng sẽ truyền đến tai Mục Lệ, không nghĩ lại tới nhanh như vậy.
Bà ta muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại bị Mục Lệ giẫm lên đè xuống tiếp.
“Tôi cho cô đứng lên sao?”
Văn Tư Tư nóng nảy, nói: “Bà Văn, trên mạng nói đều là giả, mẹ tôi chỉ là người mẹ đơn thân, không có quan hệ gì với chú Văn cả, bà đừng gây khó xử với mẹ tôi!”
Mục Lệ nhìn trong ánh mắt cô ta có nước mắt, bộ dáng muốn ngăn mình lại nhưng phải nhịn xuống, a, trách không được khiến cho Văn Xương khó quên như vậy, kiểu phụ nữ Bạch liên hoa như này, khẳng định có một Bạch liên hoa khác dạy bảo.
“Cô nói là giả liền là giả sao? Vậy kia!”
Văn Tư Tư nhìn máy ghi âm đột nhiên bị ném tới trước mặt, có chút bất an nhìn Mục Lệ.
Mục Lệ nở nụ cười, lấy máy ghi âm tự mình mở ra, bên trong đúng là nội dung bản sao ghi âm của Vệ Nam.
Những người vây xem đều giật mình nhìn tình huống xảy ra bên trong. Ông trời ơi! Văn Tư Tư vậy mà thật sự gọi Văn Xương là cha, mà Lưu Tinh gọi ông ta là ông xã, còn có cái gì có thể chứng minh rõ ràng bằng chính miệng mình đây.
“Đây, đây không phải là sự thật!” Văn Tư Tư nhìn về phía Mục Lệ, chỉ vào bà nói: “Là bà! Là bà tạo ra, vì sao, vì sao bà lại đối xử với cô nhi quả mẫu chúng tôi như vậy!”
Lưu Tinh the thé, cũng khóc nói: “Bà Văn, tôi biết mấy ngày nay Văn Xương đến thăm Tư Tư làm cho bà tức giận, lại thêm truyền thông nói hươu nói vượn vào, tôi nghĩ nếu là tôi, tôi cũng tức giận. Đúng vậy, bà Văn, bà không thể không phân biệt trắng đen được!”
Mục Lệ nhìn chứng cớ ở ngay trước mắt rồi mà hai người này vẫn chối được, đáy mặt chợt lạnh lẽo.
Hai người ở đây kẻ xướng người phụ họa, cho rằng như vậy có thể khiến cho bà buông tha cho bọn họ sao? Không có cửa đâu!
“Bốp!”
Mục Lệ lạnh giọng nói: “Lưu Tinh, Văn Tư Tư, cô cho là Mục Lệ tôi là đàn ông sao? Nhìn thấy bộ dạng Bạch liên hoa của hai người tôi liền cảm thấy ghê tởm, thế nào, làm xong không dám thừa nhận? Đàn ông của tôi trên giường là dùng tốt như vậy, cũng không ra ngoài hỏi thăm một chút xem, trong mắt tôi tới cùng có thể dễ dàng tha thứ cho tạp chủng sao!”
Thân thể Văn Tư Tư run lên, tạp chủng...
Cô đã lâu rồi không nghe thấy cái từ này, từ nhỏ đến lớn cô đã bị gọi là tạp chủng, cô hỏi mẹ, ba của mình đâu? Bà chỉ nói là cha có gia đình của mình, sau này cô học được cách làm thế nào để lấy được đồng tình của người khác, cô không bị gọi là tạp chủng nữa, về sau cha cũng quay lại, cô cho rằng đời này sẽ không có người dám gọi cô là tạp chủng, không nghĩ tới, cái từ tạp chủng này lại có thể phát ra từ miệng của người vợ chính thất.
Cô không cam lòng, cô không phải là tạp chủng! Cô là tiểu thư của Văn gia, dựa vào đâu mà Văn Cẩm có được toàn bộ mà mình lại không có, dựa vào đâu mà tất cả mọi người biết Văn Cẩm là đại tiểu thư của Văn gia, lại không biết đại tiểu thư thật sự là cô, là Văn Tư Tư cô!
Mục Lệ nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt kia tràn đầy vẻ lạnh lùng.
“Thế nào, không tiếp thụ được người khác nói cô là tạp chủng sao? Sự thật đúng là như vậy, Văn Tư Tư cô, chính là tạp chủng.”
Văn Tư Tư cảm giác tường vây trong lòng bị sụp đổ, cô vừa định nổi giận, lại bị Lưu Tinh nói tiếp.
“Bà Văn, tôi coi bà là vợ của Văn Xương, nhưng bà không thể nói năng lỗ mãng như vậy, Tư Tư là vô tội, nó chỉ là một đứa bé, nó có cái gì sai! Huống hồ,” bà ta đổi giọng, “Nếu là Văn Tư Tư thực sự là con gái của Văn Xương, thì bà đừng quên, Tư Tư còn lớn hơn Văn Cẩm, nếu thật sự là như vậy, cũng là bà vô năng, không giữ được Văn Xương.”
Mục Lệ ghét nhất là bị người khác nói đến chuyện này, Văn Xương Văn Xương, năm đó bà thấy nụ cười của Văn Xương, cho nên sau này giúp đỡ Văn gia không hề từ chối, nếu là bản thân biết ông ta có người trong lòng, là loại phụ nữ này, người kiêu ngạo như bà sao có thể dễ dàng tha thứ để gả cho ông ta!
Nhưng mà giờ hối hận cũng đã không thể thay đổi được sự thật, lại còn có Văn Cẩm, là đứa con của chính mình, bằng không, bà thật sự không tiếp tục ở lại Văn gia nữa.
“Tôi không cần giữ lại ông ta, người vô dụng như vậy tôi cũng không hiếm lạ gì, nhưng mà, Lưu Tinh, hiện tại tôi là Văn phu nhân, chỉ cần tôi không nói ly hôn, cả đời tôi sẽ đều là Văn phu nhân, mà bà cùng với tạp chủng kia, vĩnh viễn sẽ không có danh phận, bà chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, mà con gái của bà, thứ đồ cũ lại không có gia thế tốt, bà nói cô ta có thể gả cho kiểu nhà chồng nào đây?”
“Bốp.”
Mọi người thấy Văn Xương đột nhiên xông vào cho Mục Lệ một cái tát.
Văn Xương đỡ Lưu Tinh đứng dậy, sau đó quan tâm hỏi: “Tinh nhi, bà sao rồi, có bị làm sao không?”
Lưu Tinh lắc lắc đầu, nhìn nhiều người vây xem như vậy, bà ta tự giác rút tay mình ra, lại bị Văn Xương nắm chặt. (Vô sỉ!!!!!!!!!!)
Văn Xương trấn an vỗ vỗ bà ta, sau đó nhìn về phía Mục Lệ, vẻ mặt chán ghét.
“Mục Lệ, bà đang làm cái gì vậy, còn không nhanh về nhà cho tôi!”
Mục Lệ giận quá hóa cười, trước mặt người ngoài, ông ta đều sẽ không cho mình chút mặt mũi nào, vậy thì, bản thân cũng không cần cho ông ta mặt mũi nữa.
“Văn Xương, ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Lúc ở Văn gia, ông như con chó Nhật quỳ trên mặt đất liếm giày tôi, hiện giờ lại làm bộ dáng vô cùng đàn ông sao, sợ người khác biết ông là người nuôi tiểu tam sao?”
Lưu Tinh không dám lộ ra một tia kinh ngạc, bà ta không nghĩ tới Văn Xương ở Văn gia lại sống như vậy, quỳ? Liếm giày? Không được, giờ phút này không phải là lúc nghĩ đến những thứ này.
“Bà Văn, sao bà có thể đối xử như vậy với Văn Xương, ông ấy là đàn ông, vợ của mình ở bên ngoài làm mất mặt mình, ông ấy đương nhiên sẽ nổi giận, tôi thật thương cho ông ấy, vậy mà lại cưới phải người phụ nữ không biết phân biệt thị phi.”
“Tôi không biết đúng sai? Ít nhất tôi cũng không thấp hèn như cô đến nhặt đồ người khác bỏ đi, mùi vị đồ bỏ đi thế nào, có cần tôi tìm cho cô mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh tới hầu hạ cô không.”
“Mục Lệ!”
“Mẹ.”
Ngoài cửa, Văn Cẩm đẩy đám người ra, đi đến, cô nhìn cũng không nhìn đám người Lưu Tinh, trực tiếp nói với Mục Lệ: “Mẹ, chúng ta đi thôi, mẹ nói hôm nay sẽ đưa con đi chơi.”
Mọi người thấy cô, cho rằng cô cực kì không hiểu chuyện, Mục Lệ đã gây ra chuyện như vậy rồi, còn muốn đi chơi?
Đúng rồi, Mục Lệ thay đổi thái độ, khóe miệng mang theo nụ cười, nghiêm trọng mang theo ảo não, nói: “Thật xin lỗi, Cẩm nhi, mẹ quên, giờ chúng ta liền đi, chắc còn có thể theo kịp.”
Nói xong, bà đi tới trước mặt ba người kia, nói: “Văn Xương, lời tôi nói trước đây tốt nhất ông nên nhớ lấy, nhưng mà tôi sợ ông nhìn đông nhìn tây lại quên mất, ông tốt nhất nên tới văn phòng nhìn xem.”
Văn Xương đâu thèm quản được thứ gì đó, sau khi Mục Lệ đi khỏi, lớn tiếng nói: “Các người nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi đi!”
Đám người đều đã đi khỏi, ông ta mởi tỏ vẻ thật có lỗi, nói: “Tinh nhi, ủy khuất cho em rồi.”
Lưu Tinh lắc lắc đầu, nói: “Ông xã, tôi không sao, tôi không nghĩ ở Văn gia ông lại phải sống như vậy, người ủy khuất phải là anh.”
Văn Xương cảm thấy có thể quen được một người như Lưu Tinh, chính là may mắn của mình, ông ôm bà ta vào lòng, nói: “Bà yên tâm, tôi tuyệt đối không để cho Mục Lệ quay lại bắt nạt hai người thêm lần nào nữa, đến chỗ của cha, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để cho cha chấp nhận hai người.”
Trong lòng Lưu Tinh vui sướng, lại làm bộ dáng lo lắng, “Ông xã, chấp nhận hay không chấp nhận, cũng đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều đã quen rồi, chỉ là ông, không cần vì chuyện này mà xung đột với lão gia tử làm gì, người đã lớn tuổi rồi, chọc tức cũng không tốt.”
Văn Xương nhìn bà ta biết lí lẽ như vậy, càng thêm hài lòng, nói: “Bà yên tâm đi, tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt.”
**
Tầng mười sáu tòa nhà Phong Thụy.
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Từ Lập Tôn Đức đi ra.
“Đây là Công ty Thanh Xuân? Cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Ừ.” Tôn Đức chỉnh chỉnh quần áo của mình, nhỏ giọng nói.
Từ Lập thấy ông ta như vậy, chỉ có thể than một tiếng, cái người bạn già này của ông, ban đầu ở trường học xuất chúng bao nhiêu, ai ngờ đắc tội với người ta, cho dù là tác phẩm tốt, cũng không có người nguyện ý đầu tư nguyện ý làm diễn viễn của ông ấy, hiện giờ, cũng chỉ có thể thử xem thôi...
“Đạo diễn Từ, ông tới rồi sao!”
Lê An An đi lên phía trước, mặc dù tươi cười như mang theo kích động khi gặp thần tượng, nhưng trong đó thực có phần chân thật.
“Lê nha đầu hả, sao lại ra đón tiếp ta vậy, trước không phải là ta nói không cần người ra đón sao.”
Lê An An cười nói: “Sao có thể không ra tiếp được, đạo diễn Từ không thể không tiếp, người chính là Đại thần tượng của cháu mà.”
Từ Lập cười ha ha, nói: “Cái miệng nhỏ này, càng khiến nhiều người thích có thể sánh bằng Khuynh Thành rồi.”
“Là sao? Cháu còn cho rằng đạo diễn Từ thích cháu nhất, hóa ra là cháu tự mình đa tình rồi.”
Nụ cười trên mặt Từ Lập cứng ngắc một giây, cười nịnh: “Ha ha ha, Khuynh Thành, cháu đến lúc nào vậy, đi sao không phát ra tiếng vậy.”
Lê An An che cười, bị Từ Lập trừng mắt nhìn mới thôi.
Mặc Khuynh Thành có chút hơi buồn nói: “Hóa ra là bởi vì cháu đi không tạo ra tiếng, mới có thể để cho đạo diễn Từ vuốt mông ngựa chụp lên trên đùi ngựa, đều là lỗi của cháu.”
Vẻ mặt Từ Lập tức giận, trong lòng vô cùng buồn bực, hai tiểu nha đầu này, đào hố ông.
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dạng của ông, nói: “Đạo diễn Từ, biểu tình như vậy của người làm cho cháu tưởng chỗ này của cháu rất kém, ai, An An, xem ra chúng ta phải sửa chữa lại rồi.”
Lê An An cũng làm vẻ nghiêm trọng, nói: “Khuynh Thành, chúng ta cũng không dễ dàng gì mà trang hoàng công ty, có nghiêm trọng vậy không?”
Mặc Khuynh Thành liền phủi phủi tay, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào a, ai bảo đạo diễn Từ của chúng là đại kim chủ đâu.”
Từ Lập nhìn hai người kẻ xướng người phụ họa, tức giận nói: “Ta sai rồi, hai đứa tha cho ta đi!”
Lê An An cười cực kì vui vẻ, “Quả nhiên bị Khuynh Thành nói chuẩn, đạo diễn Từ, mau vào đi.”
Từ Lập tức giận tới mức không thèm nói chuyện với Mặc Khuynh Thành, trực tiếp dẫn Tôn Đức đi vào trong.
“Khuynh Thành, hôm nay bọn ta tới để bàn chuyện hai bản kịch bản hôm trước ta đưa cho cháu.”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, xem ra người ngồi cạnh Từ Lập là Tôn Đức, đúng rồi, vì sao ông ấy lại nghèo túng như vậy?
Tuy quần áo sạch sẽ, nhưng nhìn cũng biết là kiểu dáng của mấy năm trước, cổ tay áo đã cộc rồi, ống quần rõ ràng rất rộng, còn có ánh mắt có chút bối rối của ông ấy nữa, đều đã nói cho chính mình biết, ông ấy là người có chuyện xưa.
“Bản tiên hiệp kia của người cháu đã xem, cháu thích kiểu người Tử Thư Hoa Hàn.”
Từ Lập đoán trúng ý nói: “Ta biết cháu sẽ chọn nhân vật này mà.”
“Người hiểu ta, đạo diễn Từ.”
Từ Lập thoải mái cười to, “Này rất dễ dàng liền đoán được, lần đầu tiên đã diễn Ngọc Diện công tử, muốn đột phá mà nói, nhân vật bình thường với cháu mà nói không có tác dụng gì, kiểu nhân vật này rất khác, hắn ta là nhân vật phản diện, đã có thân thế làm người ta thương, mà thời điểm hắn là Hoa tử thư, là tâm lại là bá tánh thiên hạ, trị bệnh cứu người, một người vừa chính vừa tà, diễn đạt thì chính là đột phá, diễn không đạt sẽ khiến cho người xem sinh ghét.”
Mặc Khuynh Thành hỏi: “Đúng vậy, cho nên đạo diễn Từ không sợ cháu làm hỏng sao?”
“Không sợ.”
Từ Lập không hề lo lắng, bởi vì ông biết, Mặc Khuynh Thành không chỉ có thiên phú, còn có cố gắng. Đối với nhân vật không thích, cô sẽ không lựa chọn, nhưng chỉ cần cô lựa chọn nhân vật này, cô liền nhất định có thể làm được.
Mặc kệ là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, suy nghĩ của ông vẫn không thay đổi, cũng bởi vậy, Mặc Khuynh Thành mang cho ông càng ngày càng nhiều bất ngờ.
Đạt được đáp án vừa lòng, ông lại hỏi: “Vậy còn bản khoa học viễn tưởng...”
Mặc Khuynh Thành nói: “Bản kịch bản kia cũng được, nhưng mà cháu dám nói là trong nước không quay được, không biết đạo diễn Tôn định quay ở đâu?”
Tôn Đức bị nhắc tới “A” một tiếng, sau đó phản ứng kịp nói: “Tôi vốn định quay bản điện ảnh này ở nước ngoài là tốt nhất, chỉ là...”
Khóe miệng ông mang theo nụ cười khổ, nhiều năm qua như vậy, ông vẫn không có buông tha cho đam mê nhiệt huyết này, đúng vậy, hy vọng của bản thân vẫn là xa vời sao...
Từ Lập vỗ vỗ vai ông, mới nói: “Tài hoa của Tôn Đức ta không sánh bằng, đúng là do năm đó ông ấy đắc tội với người ở Đế Đô, ông ấy không cho người đó quay phim, cho nên liền lọt vào phong sát, cũng có người muốn đầu tư, nhưng đều bị người kia uy hiếp rồi rút tiền.”
“Ta cũng nghĩ ông ấy sẽ không biến thành như ngày hôm nay, đúng là khoảng thời gian trước có gặp lại, ta mới phát hiện là ông ấy, vừa hỏi mới biết được, căn bản là không có ai có gan đầu tư, cho nên ta mới nhớ tới cháu.”
Mặc Khuynh Thành tựa vào trên ghế, vẻ mặt không rõ hàm xúc, cô như vậy, giống như một vị ở trên cao, suy nghĩ xem cuộc làm ăn này có đáng để đầu tư hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tôn Đức tựa như người đang bị dày vò dưới hầm lửa, ngay tại lúc ông không chống đỡ nổi nữa, Mặc Khuynh Thành mới mở miệng.
“Cháu đối với bộ phim khoa học viễn tưởng này rất thích, vì sao chỉ là điện ảnh?”
Vấn đề này, Tôn Đức tận lực bảo trì mặt không thay đổi, “Bởi vì không có tài chính.”
Hoặc nói là, tiền làm bộ điện ảnh toàn bộ tiền của chính ông.
Từ Lập nói: “Bộ điện ảnh này là hy vọng cuối cùng của Tôn Đức, nếu mà không thành công, ông ấy chỉ có thể về làm ruộng với ông bà rồi.”
Mặc Khuynh Thành suy xét một lát, nói: “Nếu không chúng ta điên cuồng một lần đi.”
Hai người vừa nghe xong, Tôn Đức kịp phản ứng lại.
“Cô là nói cô sẽ gia nhập đoàn đội sao?”
“Không, là chúng ta.”
Mặt trời theo giữa không trung từ từ lặn xuống, sau cùng chìm vào đường ven biển.
Đèn trong văn phòng vẫn còn sáng, đám người Lê An An chờ ở cửa.
“Cục cưng còn chưa xong sao?”
Mặc Dận đi lên, nhìn đến cửa phòng đóng chặt, mày cau chặt, đã bao lâu rồi hả?
Lê An An nói: “Từ khi đạo diễn Từ đến về sau, đã năm tiếng, cũng không biết đang thương lượng cái gì.”
Mặc Dận gật gật đầu, nói: “Mọi người về trước đi, anh vào xem thử.”
“Được.”
Mở cửa phòng ra, Mặc Dận liền thấy ba người vây trước bàn làm việc, hăng say thảo luận.
“Không được, chỗ này là ngọn lửa xanh, như vậy mới có thể biểu hiện được đặc điểm của Carry.”
“Ta cảm thấy màu đỏ tốt hơn.”
“Đúng vậy nhưng màu đỏ quá phổ thông, vẫn lại là...”
...
Mặc Dận không có quấy rầy bọn họ, mà ngồi ở một bên, lẳng lặng đợi.
Mãi đến khi trời hoàn toàn tối lại, bụng của Tôn Đức đột nhiên kêu lên “Ùng ục”.
Tiếng thảo luận bị cắt ngang.
Mặt Tôn Đức có chút đỏ nói: “Không phải là tôi để nó kêu.”
“Ha ha.”
Mặc Dận đứng dậy, nói: “Tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
Mặc Khuynh Thành lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Mặc Dận, theo bản năng nói: “Dận, anh đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.” Mặc Dận sơ lược chuyện thực anh đến đây thật lâu.
Mặc Khuynh Thành nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Cũng được.”
Bọn họ vẫn đi tới Phúc Vườn, sau đó cơm nước xong liền ai về nhà nấy.
Mặc gia.
Mặc Khuynh Thành mệt tới mức trực tiếp nằm ở trên giường, đến quần áo cũng không thèm đổi, Mặc Dận kiên nhẫn vỗ vỗ cô.
“Cục cưng, đi tắm trước đã.”
“Ưm, không muốn...”
“Nhanh lên, đi ngủ như vậy không thoải mái.”
Ai ngờ, Mặc Khuynh Thành vòng một cái, xoay người lại, trực tiếp ôm Mặc Dận vào trong lòng.
“Không muốn.”
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành ôm mình vào lòng, đáy mắt tràn ngập sủng nịnh cùng chút bất đắc dĩ, cục cưng làm nũng như vậy hư lắm, chút năng lực chống cự mà bản thân đều không có.
Nhưng mà nhìn quần áo trên người cô, từ chối một lát, còn kiên trì nói: “Cục cưng, tắm nhanh, ngoan, nghe lời.”
Mặc Khuynh Thành cọ xát ngực của anh, “Anh tắm chung với em đi.”
“Hả.”
Tắm chung, tắm chung, tắm chung!
Anh hoàn toàn không dám nghĩ tới hình ảnh tắm chung, đại não luôn luôn không tự chủ được mà nghĩ miên man bất định, làm sao bây giờ, anh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Mặc Khuynh Thành đợi đến không chịu nổi, trầm mặc nghĩa là đồng ý, vậy cô liền không khách khí!
Bàn tay nhỏ của cô cởi cúc áo khoác tây trang của Mặc Dận, sau đó thần tốc tiến lên áo sơ mi.
“Cục cưng, em làm gì vậy!”
Mặc Dận kinh hô, vì sau mới xa nhau một năm mà Mặc Khuynh Thành đột nhiên trở lên lớn mật như vậy, Công Thủy, rốt cuộc anh đã dạy em ấy cái gì!
Mặc Khuynh Thành vô tội ngẩng đầu, “Dận, anh không vui sao?”
Anh đương nhiên thích! Đúng là...
Mặc Dận ôm chặt cô, giọng hơi khàn khàn, “Cục cưng, em có biết tình cảm của anh sao?”
Mặc Khuynh Thành nhìn anh ngu ngơ, đây không phải là vô nghĩa, nếu là không hiểu, cô sẽ chủ động như vậy sao?
Mặc Dận tiếp tục nói: “Cục cưng, chờ một chút, chờ một chút...”
Anh không hy vọng cứ như vậy vô cùng đơn giản liền ở cùng một chỗ, anh muốn nói với cô một cách lãng mạng nhất, cô, đáng được điều tốt nhất.
Mặc Khuynh Thành buồn bực nhìn anh, trong đầu người này nghĩ muốn cái gì sao cô có thể không hiểu, chỉ là đối với cô bây giờ mà nói, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là..., bọn họ ở cùng một chỗ.
Mặc Dận trực tiếp chuyển đề tài, nói: “Cục cưng, nhanh đi tắm đi, anh đi pha nước cho em.”
Tắm rửa xong, Mặc Khuynh Thành nhìn phòng không một bóng người, buồn bực ném khăn lau đầu xuống.
Công Thủy từng nói, có thể gặp được người yêu cô rất khó, gặp được một người yêu cô nhiều năm như vậy càng khó hơn, nhưng mà Mặc Dận làm được rồi.
Anh ấy nói, Mặc Dận là người không dễ động cảm tình, nhưng chỉ cần động, sẽ không thay đổi.
Anh ấy nói, Mặc Dận chưa bao giờ chơi đùa tình cảm với người khác, cho dù mỗi lần anh ấy gặp anh đều khiêu chiến điểm mấu chốt, nhưng anh vẫn luôn thờ ơ.
Anh ấy nói, Mặc Dận đem toàn bộ tình cảm cho cô rồi, từ nhỏ đã chăm sóc cho cô, lớn lên về sau cũng tự mình chăm sóc cho cô cả đời.
Anh ấy nói, Mặc Dận là người tốt, nếu bản thân không quý trọng, anh ấy liền tìm một trăm người phụ nữ cho anh.
Anh ấy nói...
Anh ấy nói quá nhiều, bản thân cũng nghĩ quá nhiều, cô không biết vì sao Mặc Dận lại yêu mình, lại còn yêu nhiều năm như vậy.
Không phải là cô không biết tình cảm của anh với cô, nhưng là cô không nghĩ ra được, mãi đến khi Công Thủy ném cô vào địa ngục, lúc cảm giác bản thân sắp chết rồi, người cô nghĩ đến, chính là Mặc Dận.
Cô cuối cùng cũng hiểu, cô đối với Mặc Dận không phải là không có tình cảm, chỉ là bị thế tục vây quanh, cô sợ lần này vẫn là không bệnh mà chết, cô sợ người đời tạo áp lực cho cô chịu không nổi, nhưng, cô nghĩ sao rồi, cô chính là cô, vì sao phải để ý cái nhìn của người khác, cô thích Mặc Dận, liền muốn ở cùng anh!
Mặc Khuynh Thành khoác áo tắm đi ra cửa phòng, đi tới phòng Mặc Dận.
“Ầm.”
Cô trực tiếp đá một cước mở cửa phòng anh ra, chắc chắn cửa phòng không bị lung lay.
Mặc Dận kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành như thổ phỉ vào thôn, hỏi: “Cục cưng, em làm cái gì vậy?”
Mặc Khuynh Thành cái gì cũng chưa nói, trực tiếp xốc chăn lên chui vào trong.
“Cục cưng!”
“Đi ngủ.”
Mặc Dận sửng sốt một lát, nhìn người trong chăn không có chút phản ứng nào, chỉ có thể từ từ nằm xuống, di chuyển ra hướng bên cạnh một chút, mới yên tâm đi ngủ.
Anh không hề biết, sau khi anh nhắm mắt, hai mắt Mặc Khuynh Thành mở ra, bên trong đầy giảo hoạt.
Sáng ngày hôm sau, Mặc Dận mơ hồ tình dậy, mới vừa định ngồi dậy, lại bị nhiệt độ bên hông dừng lại.
Anh cúi đầu, nhìn Mặc Khuynh Thành nằm ngủ say trong lồng ngực mình, trên mặt đầy vẻ ôn nhu.
Thật tốt, cô ở trong lòng mình.
Mặc Dận tiếp tục nằm xuống, cẩn thận vươn tay ôm lấy thân thể của cô, đem trân bảo ôm vào trong lòng.
“Ưm...”
Mặc Dận vội vàng nhắm hai mắt lại, thân thể thoáng cứng ngắc, lỗ tai dựng thẳng lên, cảm thụ được động tĩnh của người trong lòng.
Sau một lát, cô lại giống như đã ngủ.
Anh mở hé mắt để thăm dò.
“Bắt được anh rồi!” Tiếng đắc ý của Mặc Khuynh Thành vang lên.
Mặc Dận bất đắc dĩ mở hai mắt ra, cười nói: “Ừ, em bắt trụ anh rồi.”
Mặc Khuynh Thành chỉ chỉ đôi môi của mình, nói: “Khen thưởng.”
Trời ơi, màn này sao lại quen thuộc như vậy!
Mặc Dận làm bộ như không hiểu, hỏi: “Thưởng cái gì?”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, tức giận nói: “Anh nói xem thưởng cái gì!”
Mặc Dận vô tội nói: “Cục cưng, anh thật sự không biết.”
Mặc Khuynh Thành tức giận trừng anh, đáng chết, cái người này vậy mà đang giả bộ ngốc, mình tức giận, hậu quả cự kỳ nghiêm trọng!
“Chụt.”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên giật mình, sau đó kịp phản ứng lại, hơi chút kiêu ngạo nói: “Vậy mà khiếm nhã dám hôn bản công tử, thôi, nhìn thấy anh thành tâm như vậy, tha cho anh một lần.”
Mặc Dận nén cười, nói: “Tạ công tử tha mạng.”
Lúc này, điện thoại Mặc Khuynh Thành thông báo có tin nhắn tới, cô mở ra xem, khóe miệng nhếch lên thâm thúy, sau đó vỗ vỗ Mặc Dận, nói: “Được rồi, Bản công tử có việc rồi, tối đến thị tẩm sau.”
Phòng trà Thanh Phong.
Văn Cẩm nhìn lá trà di dộng trong chén, giống như đây là một đề mục rất khó giải, cô vẫn cần phải suy nghĩ.
“Đinh đang.”
“Hoan nghênh ghé thăm.”
Văn Cẩm thấy người đi tới ý bảo ngồi xuống.
“Văn đại tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Người đến chính là Mặc Khuynh Thành.
Văn Cẩm không mở miệng, mà rót cho cô một chén trà.
“Đây là chè xuân trà Long Tĩnh mới nhất năm nay, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, cô nếm thử đi.”
Chè xuân trà Long Tĩnh, một lá một mầm, như một mặt cờ, mầm trà dài hơn một chút, như một khẩu súng, cho nên có tên gọi là “Cướp cờ”.
Mặc Khuynh Thành nhẹ nhàng thổi thổi, lá trà xanh nhạt trôi ở trên nước trà, hoặc cao hoặc thấp, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Miệng hơi nhấp một chút, thanh sảng ngon, hơi đắng, lại làm cho người ta cảm thấy trở về ngày xưa.
“Được được.”
Cô nhớ lại, nghĩ xem có mua về cho Mặc Ngật nếm thử không.
Văn Cẩm lạnh nhạt nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”
Mặc Khuynh Thành dựa lưng trên ghế, bộ dáng “Cô nói đi”.
Văn Cẩm: “Tôi giúp cô chỉnh Văn Tư Tư.”
“Đợi một chút!”
Mặc Khuynh Thành sửa lại nói: “Không phải tôi muốn chỉnh, là cô.”
“Chẳng lẽ cô không muốn?”
Văn Cẩm không tin Văn Tư Tư đối xử với Mặc Khuynh Thành như vậy, mà cô vẫn không muốn trị cô ta.
Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, “Tôi muốn thì thế nào, không muốn thì thế nào?”
“Cô có ý gì.”
“Ý rất đơn giản, hiện tại là cô tìm đến tôi, mà là ý định của cô, không phải là muốn trị Văn Tư Tư sao?”
Văn Cẩm không phủ nhận, “Không sai, cho nên tôi mới tới tìm cô để hợp tác.”
Mặc Khuynh Thành còn nói: “Nếu cô chỉ muốn trị Văn Tư Tư, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Cô không muốn trị cô ta?”
“Không, tôi không những không cần trị Văn Tư Tư, mà còn giúp cô ta thực hiện nguyện vọng.”
Văn Cẩm cảnh giác nhìn cô, “Cô muốn giúp cô ta bước vào Văn gia?”
Cô nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi đối diện cười khanh khách, đột nhiên không biết tới cùng là cô ấy nghĩ thế nào, chẳng lẽ cô ấy một chút cũng không hận Văn Tư Tư? Nghĩ vậy, cô trực tiếp phủ định, không có khả năng, là người bị tính kế nhiều như thế vậy, còn có thể tha thứ cho cô ta sao, vậy cô chỉ có thể nói, hành động ngày hôm nay, là lãng phí thời gian.
“Cô không cần suy nghĩ, tôi cũng không nguyện ý giúp cô ta bước vào Văn gia, tôi là phải giúp cô ta, thành công gả cho Tô gia, trở thành vợ của Tô Thụy, nữ chủ nhân của Tô gia.”
Vẻ mặt Văn Sương không tin, bà không nghĩ tới Tô Ngạo lại không đồng ý cho Tô Thụy cắt đứt quan hệ với Văn Tư Tư!
“Tô Ngạo, ông có ý gì! Con gái như vậy sao có thể hợp với Thụy nhi nhà ta!”
Tô Ngạo hừ lạnh một tiếng, trào phúng nhìn bà, “Văn Sương, bà thì biết cái gì, bà không biết cha của Tư Tư là ai hả, là Văn Xương!”
“Văn Xương thì làm sao, cũng chỉ là lãnh đạo cơ quan hành chính, mà ông đó, là thị trưởng thành phố B, ông có gì phải sợ ông ta!”
“Ngu xuẩn! Tuy chức vụ của Văn Xương không cao, nhưng bà phải xem Văn gia sau lưng ông ta, bà không biết địa vị của Văn gia ở Đế Đô sao!”
Văn Sương đã không thể dùng chấn kinh để hình dung tâm trạng của mình, Văn gia kia đương nhiên là bà biết, tuy đó không phải là một trong năm đại gia tộc, nhưng đối với những gia tộc khác mà nói, đã rất là cường đại, huống hồ nhiều thế hệ của Văn gia vẫn làm quan, vừa lúc Tô gia cũng vậy, nếu là hai nhà làm đám cưới, đối với phát triển của Tô gia là không thể đo lường được.
Nhưng mà, nghĩ đến Văn Tư Tư ra tay giết cháu mình, trong lòng bà giống như ăn phải phân chuột, nghĩ tới ghê tởm muốn phun ra.
Không được! Bà tuyệt đối không đồng ý!
Văn Tư Tư cũng chỉ là con riêng, nói trắng ra là, Văn gia sẽ không thừa nhận tạp chủng, cô ta sao có tư cách xứng đôi với con trai bảo bối của bà.
“Tô Ngạo, ông xem trọng thế lực, vậy ông cưới Văn Tư Tư đi! Dựa vào cái gì mà lấy đi hạnh phúc của Thụy nhi, huống hồ còn không biết Văn gia có thừa nhận tạp chủng đó không.”
Sắc mặt Tô Ngạo trầm xuống, đây cũng là điều ông lo lắng. Xem trước tình huống, Văn Xương đích xác cực kì quan tâm tới đứa con gái Văn Tư Tư này, đừng quên, Văn gia có đại tiểu thư, Mục Lệ tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào uy hiếp đến địa vị của con gái mình.
Văn Sương châm biếm nói: “Thế nào, không phản đối rồi hả? Tôi thật muốn hỏi một chút, rốt cuộc Thụy nhi có phải là con trai của ông không vậy! Tại loại tình huống không rõ ràng như vậy, ông lại còn muốn để cho nó tiếp tục kết giao với tạp chủng kia, nếu là cô ta mở miệng đòi Thụy nhi phải cưới cô ta, chẳng lẽ ông cứ vậy mà khinh suất đáp ứng sao? Tô Ngạo, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám làm như vậy, không chỉ có tôi không bỏ qua cho ông, mà cha cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”
Tâm Tô Ngạo chìm xuống, nghĩ đến kỳ vọng của Tô Lệ đối với Tô Thụy, ông không khỏi bỡ ngỡ, đúng là...
“Văn Sương, bà không cần uy hiếp tôi, tôi cũng vì Tô gia mà tính toán, nếu Văn Tư Tư được Văn gia chấp nhận, tuy là con của tiểu tam, nhưng còn tốt hơn so với Mặc Khuynh Thành rồi, Mặc gia ngoại trừ có thể hỗ trợ về mặt kinh tế, còn có thể mang lại lợi ích gì cho chúng ta nữa!”
“Ít nhất cô ta có một chỗ tốt chúng ta có thể khẳng định, Văn Tư Tư đó, là nhân tố không ổn định, ông chịu được, nhưng tôi không chịu được!”
“Đủ rồi!”
Tô Thụy thờ ơ nhìn bọn họ, anh đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, anh sống chỉ là một công cụ sao? Vì Tô gia cường đại, đưa Tô gia lên vị trí cao nhất sao?
Anh không cần!
Anh biết quyền lực quan trọng, nhưng anh không cần phải cưới Văn Tư Tư, tuyệt đối không!
Bệnh viện.
Vệ Nam là phóng viên giải trí Tân Tuyên, sáng nay anh đột nhiên nhận được một tin nhắn thần bí, nói là Văn Tư Tư đang ở phòng A316. Anh không biết tin tức này có là thật hay không, nhưng anh vẫn quyết định đến xem thử.
Anh dùng khẩu trang che đi khuôn mặt của mình, hơi cúi đầu, không có người khác phát hiện ra mình là phóng viên.
“Vị tiên sinh này, anh muốn tìm ai?”
Vệ Nam bước tự nhiên, hạ giọng nói: “Tôi tìm Văn Tư Tư phòng A316, tôi là anh của Văn Tư Tư, nghe nói cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống, tôi đến thăm.”
Trong lòng anh khẩn trương, sợ Văn Tư Tư không có ở phòng A316, xin nhờ, nhất định phải để cho anh thành công!
Tiếng của hộ sĩ vang lên, “A316 ở tầng thứ sáu, cha của anh tới thăm cô ấy rồi.”
Cha?
Vệ Nam cúi mặt trong lòng nghi ngờ, nói: “Cảm ơn.”
Anh dựa theo hộ sĩ nói, càng ngày càng đến gần A316, lúc này, anh nghe được tiếng của Văn Tư Tư, vội vàng dừng bước lại, thuận tiện bấm bút ghi âm trong túi xách.
“Cha, cha không cần đến xem con, con không sao rồi.”
“Tư Tư, con còn nói không có việc gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của con đã xanh xao như này rồi. Tư Tư, sinh non cũng không phải là chuyện nhỏ gì, phải nghỉ ngơi thật tốt, không thì sau này bị bệnh thì nguy.”
Vệ Nam cảm giác hôm nay bản thân dành được tin tức độc quyền rồi! Quả nhiên Văn Tư Tư là sinh non! Còn có cả giọng nói cực kì quen thuộc tới cùng là ai? Anh nghĩ thế nào cũng không ra.
Mặc kệ, chụp trước một tấm hình rồi nói sau!
Anh làm bộ chỉ hơi đến cửa, cầm điện thoại ra bấm mấy cái.
“Anh là ai?” Âm thanh nghi hoặc Lưu Tinh vang lên.
Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Vệ Nam co cẳng chạy.
Lưu Tinh vừa thấy, vội vàng hô: “Đứng lại!”
Văn Xương nghe được vội đi ra, hỏi: “Tinh nhi, làm sao vậy?”
Vẻ mặt Lưu Tinh lo lắng, “Ông xã, vừa rồi có người đứng ở cửa.”
“Cái gì!”
Vậy không phải là toàn bộ lời nói cơ này đều bị nghe thấy hết rồi sao!
Tâm tư Lưu Tinh thay đổi, ai ủi ông nói: “Chắc anh ta không nghe được gì đâu, khi tôi tới mới nhìn thấy anh ta đứng ở đây.”
Văn Xương vừa nghe, tảng đá trong lòng buông xuống chút, nhưng vẫn nói: “Mấy ngày tới tôi không tới, tới Đoạn Phong xong tôi trở lại thăm bà với Tư Tư.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi đi đây.”
Lưu Tinh nhìn bóng dáng rời đi của Văn Xương, bà cũng xoay người tiến vào phòng bệnh.
Bọn họ cũng không phát hiện ra, lời của bọn họ đều bị máy ghi âm của Vệ Nam ghi lại, mà Văn Xương xuất hiện, cũng làm cho Vệ Nam rốt cuộc nhớ tới vì sao lại quen thuộc như vậy rồi.
“Người Văn gia...”
Ngày hôm nay, tất cả truyền thông đều đưa tin chuyện Văn Tư Tư sinh non, càng bất ngờ hơn nữa, Văn Xương thực ra là cha của Văn Tư Tư, mà Văn Tư Tư lại là con gái riêng của tiểu tam sinh ra.
Mọi người vốn là không tin, đúng là ở dưới có kèm theo hình ảnh Văn Xương với Văn Tư Tư, Lưu Tinh ở cùng một chỗ, điều này làm cho mọi người không thể tin nổi.
Văn gia.
“Bốp.”
“Vô liêm sỉ! Con nhìn chuyện ngu xuẩn con làm ra xong!”
Văn Chấn giận dữ mắng mỏ nhìn Văn Xương quỳ dưới đất, thật không biết nên mắng ông ta như thế nào, rõ ràng bản thân rất thông minh, sao lại sinh ra con trai ngốc nghếch như vậy, tìm phụ nữ, chơi đùa thì thôi, kết quả làm ra một người đối kháng với vợ cả, đây không phải là mất hết mặt của Văn gia sao!
“Cha, con thật sự yêu Tinh nhi, Tư Tư cũng rất ngoan, tốt hơn so với Mục Lệ nhiều!”
Văn Chấn nhìn Văn Xương chết cũng không hối cải, tức giận đến nở nụ cười, “Văn Xương, cha thấy con an ổn quá nhiều ngày rồi hả, con cũng không nghĩ lại xem nếu không có Mục Lệ, con có thể ngồi lên trên vị trí này? Cho dù Văn Tư Tư biết dỗ con vui vẻ, thì còn có thể làm gì! Hãm hại, sinh non? Đây là chuyện người của Văn gia nên làm sao!”
Văn Xương nói dối: “Cha, Tư Tư không phải là đứa trẻ như vậy, là con bé bị oan.”
“Oan uổng? Video trên mạng, trên báo, đều là giả? Con nghĩ mắt của lão già bị mờ thật sao!”
Văn Xương nghẹn lời, trong lòng ông lúc này có chút không vui, nếu không phải đột nhiên Văn Tư Tư đột nhiên muốn làm những chuyện này, ông ta cần phải ở đây bị giáo huấn sao!
Mà bây giờ ông chỉ có thể bực tức quỳ gối ở đây, chịu đựng răn dạy của cha.
Văn Chấn thở dài, trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Văn Xương, ta biết con không thích Mục Lệ, nhưng con nghĩ lại xem, lúc ấy tình hình của Văn gia thế nào, Lưu Tinh kia đến có thể mang đến cái gì!”
“Hóa ra trong lòng lão gia tử, Mục Lệ này chỉ có chức năng này sao.”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Mục Lệ dẫm trên đôi giày cao gót 10 cm đi đến, đi qua Văn Xương, bà chỉ để cho một ánh mắt bễ nghễ.
“A Lệ đến đây, ngồi xuống.”
Mục Lệ ngồi ở bên cạnh Văn Chấn, nhìn xuống Văn Xương đang quỳ trên mặt đất, loại người vô dụng này, thật không hiểu lúc trước tại sao bản thân lại coi trọng.
“A Lệ, đứa con bất hiếu này cha đã giáo huấn rồi, con xem lần này có thể tha thứ cho nó không?” Văn Chấn hòa ái nói xong, Văn gia không thể không có Mục Lệ, mặc kệ như thế nào, đều phải giữ cô ta lại.
Trên mặt Mục Lệ mang theo vẻ trào phúng, nói: “Cha, người không cần hỏi con những thứ này, con sớm đã không có cảm tình gì với anh ta, chỉ là không biết anh ta ở bên ngoài lại sinh cho Cẩm nhi một người em gái, thế nào, chuyện xảy ra lớn như vậy, vậy mà cha còn có thể tha thứ, xem ra người thật sự thích tạp chủng này rồi.”
Văn Xương nghe thấy hai chữ này, biến sắc, “Mục Lệ, Tư Tư không phải là tạp chủng, còn có, nó là chị của Văn Cẩm!”
Mặt Mục Lệ không chút thay đổi nhìn ông, đáy mắt nổi đầy giận dữ, được được, vậy mà vẫn lớn hơn so với Cẩm nhi, ông ta thật sự không đặt mình trong mắt.
“Tư...”
Mục Lệ đứng dậy, như để thông báo một chút nói: “Văn Xương, anh rất được, ngược lại tôi lại muốn nhìn xem, Văn Xương anh, không có sự giúp đỡ của tôi, sao có thể tiếp tục bò lên trên, đến cả hai mẹ con kia nữa, anh tốt nhất tìm người bảo vệ cẩn thận, không thì tôi không muốn cho bọn họ biết, cho dù là Mục Lệ tôi không cần, bọn họ cũng không có tư cách đụng tới!”
“A Lệ, A Lệ, có gì chúng ta nói chuyện hẳn hoi, A Lệ!”
“Bốp.”
“Cha, sao cha lại đánh con!”
Văn Xương giữ má trái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Văn Chấn nổi giận.
Văn Chấn thở phì phò, quát: “Văn Xương, con cút ra ngoài cho ta, nếu không xử lý tốt chuyện hai mẹ con nhà kia, con không cần trở về Văn gia nữa!”
“Cha!”
“Anh không cần gọi tôi là cha! Tôi đối với đứa con bất hiếu này, Văn gia không có, anh lấy chết tạ tội tôi!”
Văn Xương bị đuổi ra khỏi thư phòng, ông nhìn đến Văn Cẩm ở trước mặt, không hờn giận nói: “Hôm nay con không cần đi học sao?”
“Không cần.”
“Cha còn có việc, đi trước đây.”
Văn Cẩm cúi đầu, đối với người cha này, từ nhỏ cô đã quá chờ mong, cho đến bây giờ đều thờ ơ. Cô biết cô với mẹ đều không được ông thích, đúng là cô kiêu ngạo, tuyệt không cho phép có thứ bẩn như vậy ở trên người!
“Văn Tư Tư...”
Cô thì thầm, trong mắt hiện lên tia ngoan độc, nếu dám làm, cũng đừng trách cô giúp đỡ.
Bệnh viện.
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...”
“Ầm.”
Lưu Tinh nhìn Mục Lệ quen thuộc xuất hiện trước mặt, nói: “Cô là ai?”
Mục Lệ dẫn giày cao gót đi đến bên cạnh bà ta, không nói hai lời trực tiếp đánh một cái tát.
“Mẹ!” Văn Tư Tư sợ hãi kêu lên, sau đó nhìn bà, “Bà dựa vào cái gì mà đánh mẹ tôi!”
Dựa vào cái gì?
“Dựa vào tôi là vợ của Văn Xương, nữ chủ nhân của Văn gia!”
“Bịch.”
Lưu Tinh nghĩ tới tin tức truyền ra cuối cùng sẽ truyền đến tai Mục Lệ, không nghĩ lại tới nhanh như vậy.
Bà ta muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại bị Mục Lệ giẫm lên đè xuống tiếp.
“Tôi cho cô đứng lên sao?”
Văn Tư Tư nóng nảy, nói: “Bà Văn, trên mạng nói đều là giả, mẹ tôi chỉ là người mẹ đơn thân, không có quan hệ gì với chú Văn cả, bà đừng gây khó xử với mẹ tôi!”
Mục Lệ nhìn trong ánh mắt cô ta có nước mắt, bộ dáng muốn ngăn mình lại nhưng phải nhịn xuống, a, trách không được khiến cho Văn Xương khó quên như vậy, kiểu phụ nữ Bạch liên hoa như này, khẳng định có một Bạch liên hoa khác dạy bảo.
“Cô nói là giả liền là giả sao? Vậy kia!”
Văn Tư Tư nhìn máy ghi âm đột nhiên bị ném tới trước mặt, có chút bất an nhìn Mục Lệ.
Mục Lệ nở nụ cười, lấy máy ghi âm tự mình mở ra, bên trong đúng là nội dung bản sao ghi âm của Vệ Nam.
Những người vây xem đều giật mình nhìn tình huống xảy ra bên trong. Ông trời ơi! Văn Tư Tư vậy mà thật sự gọi Văn Xương là cha, mà Lưu Tinh gọi ông ta là ông xã, còn có cái gì có thể chứng minh rõ ràng bằng chính miệng mình đây.
“Đây, đây không phải là sự thật!” Văn Tư Tư nhìn về phía Mục Lệ, chỉ vào bà nói: “Là bà! Là bà tạo ra, vì sao, vì sao bà lại đối xử với cô nhi quả mẫu chúng tôi như vậy!”
Lưu Tinh the thé, cũng khóc nói: “Bà Văn, tôi biết mấy ngày nay Văn Xương đến thăm Tư Tư làm cho bà tức giận, lại thêm truyền thông nói hươu nói vượn vào, tôi nghĩ nếu là tôi, tôi cũng tức giận. Đúng vậy, bà Văn, bà không thể không phân biệt trắng đen được!”
Mục Lệ nhìn chứng cớ ở ngay trước mắt rồi mà hai người này vẫn chối được, đáy mặt chợt lạnh lẽo.
Hai người ở đây kẻ xướng người phụ họa, cho rằng như vậy có thể khiến cho bà buông tha cho bọn họ sao? Không có cửa đâu!
“Bốp!”
Mục Lệ lạnh giọng nói: “Lưu Tinh, Văn Tư Tư, cô cho là Mục Lệ tôi là đàn ông sao? Nhìn thấy bộ dạng Bạch liên hoa của hai người tôi liền cảm thấy ghê tởm, thế nào, làm xong không dám thừa nhận? Đàn ông của tôi trên giường là dùng tốt như vậy, cũng không ra ngoài hỏi thăm một chút xem, trong mắt tôi tới cùng có thể dễ dàng tha thứ cho tạp chủng sao!”
Thân thể Văn Tư Tư run lên, tạp chủng...
Cô đã lâu rồi không nghe thấy cái từ này, từ nhỏ đến lớn cô đã bị gọi là tạp chủng, cô hỏi mẹ, ba của mình đâu? Bà chỉ nói là cha có gia đình của mình, sau này cô học được cách làm thế nào để lấy được đồng tình của người khác, cô không bị gọi là tạp chủng nữa, về sau cha cũng quay lại, cô cho rằng đời này sẽ không có người dám gọi cô là tạp chủng, không nghĩ tới, cái từ tạp chủng này lại có thể phát ra từ miệng của người vợ chính thất.
Cô không cam lòng, cô không phải là tạp chủng! Cô là tiểu thư của Văn gia, dựa vào đâu mà Văn Cẩm có được toàn bộ mà mình lại không có, dựa vào đâu mà tất cả mọi người biết Văn Cẩm là đại tiểu thư của Văn gia, lại không biết đại tiểu thư thật sự là cô, là Văn Tư Tư cô!
Mục Lệ nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt kia tràn đầy vẻ lạnh lùng.
“Thế nào, không tiếp thụ được người khác nói cô là tạp chủng sao? Sự thật đúng là như vậy, Văn Tư Tư cô, chính là tạp chủng.”
Văn Tư Tư cảm giác tường vây trong lòng bị sụp đổ, cô vừa định nổi giận, lại bị Lưu Tinh nói tiếp.
“Bà Văn, tôi coi bà là vợ của Văn Xương, nhưng bà không thể nói năng lỗ mãng như vậy, Tư Tư là vô tội, nó chỉ là một đứa bé, nó có cái gì sai! Huống hồ,” bà ta đổi giọng, “Nếu là Văn Tư Tư thực sự là con gái của Văn Xương, thì bà đừng quên, Tư Tư còn lớn hơn Văn Cẩm, nếu thật sự là như vậy, cũng là bà vô năng, không giữ được Văn Xương.”
Mục Lệ ghét nhất là bị người khác nói đến chuyện này, Văn Xương Văn Xương, năm đó bà thấy nụ cười của Văn Xương, cho nên sau này giúp đỡ Văn gia không hề từ chối, nếu là bản thân biết ông ta có người trong lòng, là loại phụ nữ này, người kiêu ngạo như bà sao có thể dễ dàng tha thứ để gả cho ông ta!
Nhưng mà giờ hối hận cũng đã không thể thay đổi được sự thật, lại còn có Văn Cẩm, là đứa con của chính mình, bằng không, bà thật sự không tiếp tục ở lại Văn gia nữa.
“Tôi không cần giữ lại ông ta, người vô dụng như vậy tôi cũng không hiếm lạ gì, nhưng mà, Lưu Tinh, hiện tại tôi là Văn phu nhân, chỉ cần tôi không nói ly hôn, cả đời tôi sẽ đều là Văn phu nhân, mà bà cùng với tạp chủng kia, vĩnh viễn sẽ không có danh phận, bà chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, mà con gái của bà, thứ đồ cũ lại không có gia thế tốt, bà nói cô ta có thể gả cho kiểu nhà chồng nào đây?”
“Bốp.”
Mọi người thấy Văn Xương đột nhiên xông vào cho Mục Lệ một cái tát.
Văn Xương đỡ Lưu Tinh đứng dậy, sau đó quan tâm hỏi: “Tinh nhi, bà sao rồi, có bị làm sao không?”
Lưu Tinh lắc lắc đầu, nhìn nhiều người vây xem như vậy, bà ta tự giác rút tay mình ra, lại bị Văn Xương nắm chặt. (Vô sỉ!!!!!!!!!!)
Văn Xương trấn an vỗ vỗ bà ta, sau đó nhìn về phía Mục Lệ, vẻ mặt chán ghét.
“Mục Lệ, bà đang làm cái gì vậy, còn không nhanh về nhà cho tôi!”
Mục Lệ giận quá hóa cười, trước mặt người ngoài, ông ta đều sẽ không cho mình chút mặt mũi nào, vậy thì, bản thân cũng không cần cho ông ta mặt mũi nữa.
“Văn Xương, ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Lúc ở Văn gia, ông như con chó Nhật quỳ trên mặt đất liếm giày tôi, hiện giờ lại làm bộ dáng vô cùng đàn ông sao, sợ người khác biết ông là người nuôi tiểu tam sao?”
Lưu Tinh không dám lộ ra một tia kinh ngạc, bà ta không nghĩ tới Văn Xương ở Văn gia lại sống như vậy, quỳ? Liếm giày? Không được, giờ phút này không phải là lúc nghĩ đến những thứ này.
“Bà Văn, sao bà có thể đối xử như vậy với Văn Xương, ông ấy là đàn ông, vợ của mình ở bên ngoài làm mất mặt mình, ông ấy đương nhiên sẽ nổi giận, tôi thật thương cho ông ấy, vậy mà lại cưới phải người phụ nữ không biết phân biệt thị phi.”
“Tôi không biết đúng sai? Ít nhất tôi cũng không thấp hèn như cô đến nhặt đồ người khác bỏ đi, mùi vị đồ bỏ đi thế nào, có cần tôi tìm cho cô mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh tới hầu hạ cô không.”
“Mục Lệ!”
“Mẹ.”
Ngoài cửa, Văn Cẩm đẩy đám người ra, đi đến, cô nhìn cũng không nhìn đám người Lưu Tinh, trực tiếp nói với Mục Lệ: “Mẹ, chúng ta đi thôi, mẹ nói hôm nay sẽ đưa con đi chơi.”
Mọi người thấy cô, cho rằng cô cực kì không hiểu chuyện, Mục Lệ đã gây ra chuyện như vậy rồi, còn muốn đi chơi?
Đúng rồi, Mục Lệ thay đổi thái độ, khóe miệng mang theo nụ cười, nghiêm trọng mang theo ảo não, nói: “Thật xin lỗi, Cẩm nhi, mẹ quên, giờ chúng ta liền đi, chắc còn có thể theo kịp.”
Nói xong, bà đi tới trước mặt ba người kia, nói: “Văn Xương, lời tôi nói trước đây tốt nhất ông nên nhớ lấy, nhưng mà tôi sợ ông nhìn đông nhìn tây lại quên mất, ông tốt nhất nên tới văn phòng nhìn xem.”
Văn Xương đâu thèm quản được thứ gì đó, sau khi Mục Lệ đi khỏi, lớn tiếng nói: “Các người nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi đi!”
Đám người đều đã đi khỏi, ông ta mởi tỏ vẻ thật có lỗi, nói: “Tinh nhi, ủy khuất cho em rồi.”
Lưu Tinh lắc lắc đầu, nói: “Ông xã, tôi không sao, tôi không nghĩ ở Văn gia ông lại phải sống như vậy, người ủy khuất phải là anh.”
Văn Xương cảm thấy có thể quen được một người như Lưu Tinh, chính là may mắn của mình, ông ôm bà ta vào lòng, nói: “Bà yên tâm, tôi tuyệt đối không để cho Mục Lệ quay lại bắt nạt hai người thêm lần nào nữa, đến chỗ của cha, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để cho cha chấp nhận hai người.”
Trong lòng Lưu Tinh vui sướng, lại làm bộ dáng lo lắng, “Ông xã, chấp nhận hay không chấp nhận, cũng đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều đã quen rồi, chỉ là ông, không cần vì chuyện này mà xung đột với lão gia tử làm gì, người đã lớn tuổi rồi, chọc tức cũng không tốt.”
Văn Xương nhìn bà ta biết lí lẽ như vậy, càng thêm hài lòng, nói: “Bà yên tâm đi, tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt.”
**
Tầng mười sáu tòa nhà Phong Thụy.
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Từ Lập Tôn Đức đi ra.
“Đây là Công ty Thanh Xuân? Cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Ừ.” Tôn Đức chỉnh chỉnh quần áo của mình, nhỏ giọng nói.
Từ Lập thấy ông ta như vậy, chỉ có thể than một tiếng, cái người bạn già này của ông, ban đầu ở trường học xuất chúng bao nhiêu, ai ngờ đắc tội với người ta, cho dù là tác phẩm tốt, cũng không có người nguyện ý đầu tư nguyện ý làm diễn viễn của ông ấy, hiện giờ, cũng chỉ có thể thử xem thôi...
“Đạo diễn Từ, ông tới rồi sao!”
Lê An An đi lên phía trước, mặc dù tươi cười như mang theo kích động khi gặp thần tượng, nhưng trong đó thực có phần chân thật.
“Lê nha đầu hả, sao lại ra đón tiếp ta vậy, trước không phải là ta nói không cần người ra đón sao.”
Lê An An cười nói: “Sao có thể không ra tiếp được, đạo diễn Từ không thể không tiếp, người chính là Đại thần tượng của cháu mà.”
Từ Lập cười ha ha, nói: “Cái miệng nhỏ này, càng khiến nhiều người thích có thể sánh bằng Khuynh Thành rồi.”
“Là sao? Cháu còn cho rằng đạo diễn Từ thích cháu nhất, hóa ra là cháu tự mình đa tình rồi.”
Nụ cười trên mặt Từ Lập cứng ngắc một giây, cười nịnh: “Ha ha ha, Khuynh Thành, cháu đến lúc nào vậy, đi sao không phát ra tiếng vậy.”
Lê An An che cười, bị Từ Lập trừng mắt nhìn mới thôi.
Mặc Khuynh Thành có chút hơi buồn nói: “Hóa ra là bởi vì cháu đi không tạo ra tiếng, mới có thể để cho đạo diễn Từ vuốt mông ngựa chụp lên trên đùi ngựa, đều là lỗi của cháu.”
Vẻ mặt Từ Lập tức giận, trong lòng vô cùng buồn bực, hai tiểu nha đầu này, đào hố ông.
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dạng của ông, nói: “Đạo diễn Từ, biểu tình như vậy của người làm cho cháu tưởng chỗ này của cháu rất kém, ai, An An, xem ra chúng ta phải sửa chữa lại rồi.”
Lê An An cũng làm vẻ nghiêm trọng, nói: “Khuynh Thành, chúng ta cũng không dễ dàng gì mà trang hoàng công ty, có nghiêm trọng vậy không?”
Mặc Khuynh Thành liền phủi phủi tay, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào a, ai bảo đạo diễn Từ của chúng là đại kim chủ đâu.”
Từ Lập nhìn hai người kẻ xướng người phụ họa, tức giận nói: “Ta sai rồi, hai đứa tha cho ta đi!”
Lê An An cười cực kì vui vẻ, “Quả nhiên bị Khuynh Thành nói chuẩn, đạo diễn Từ, mau vào đi.”
Từ Lập tức giận tới mức không thèm nói chuyện với Mặc Khuynh Thành, trực tiếp dẫn Tôn Đức đi vào trong.
“Khuynh Thành, hôm nay bọn ta tới để bàn chuyện hai bản kịch bản hôm trước ta đưa cho cháu.”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, xem ra người ngồi cạnh Từ Lập là Tôn Đức, đúng rồi, vì sao ông ấy lại nghèo túng như vậy?
Tuy quần áo sạch sẽ, nhưng nhìn cũng biết là kiểu dáng của mấy năm trước, cổ tay áo đã cộc rồi, ống quần rõ ràng rất rộng, còn có ánh mắt có chút bối rối của ông ấy nữa, đều đã nói cho chính mình biết, ông ấy là người có chuyện xưa.
“Bản tiên hiệp kia của người cháu đã xem, cháu thích kiểu người Tử Thư Hoa Hàn.”
Từ Lập đoán trúng ý nói: “Ta biết cháu sẽ chọn nhân vật này mà.”
“Người hiểu ta, đạo diễn Từ.”
Từ Lập thoải mái cười to, “Này rất dễ dàng liền đoán được, lần đầu tiên đã diễn Ngọc Diện công tử, muốn đột phá mà nói, nhân vật bình thường với cháu mà nói không có tác dụng gì, kiểu nhân vật này rất khác, hắn ta là nhân vật phản diện, đã có thân thế làm người ta thương, mà thời điểm hắn là Hoa tử thư, là tâm lại là bá tánh thiên hạ, trị bệnh cứu người, một người vừa chính vừa tà, diễn đạt thì chính là đột phá, diễn không đạt sẽ khiến cho người xem sinh ghét.”
Mặc Khuynh Thành hỏi: “Đúng vậy, cho nên đạo diễn Từ không sợ cháu làm hỏng sao?”
“Không sợ.”
Từ Lập không hề lo lắng, bởi vì ông biết, Mặc Khuynh Thành không chỉ có thiên phú, còn có cố gắng. Đối với nhân vật không thích, cô sẽ không lựa chọn, nhưng chỉ cần cô lựa chọn nhân vật này, cô liền nhất định có thể làm được.
Mặc kệ là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, suy nghĩ của ông vẫn không thay đổi, cũng bởi vậy, Mặc Khuynh Thành mang cho ông càng ngày càng nhiều bất ngờ.
Đạt được đáp án vừa lòng, ông lại hỏi: “Vậy còn bản khoa học viễn tưởng...”
Mặc Khuynh Thành nói: “Bản kịch bản kia cũng được, nhưng mà cháu dám nói là trong nước không quay được, không biết đạo diễn Tôn định quay ở đâu?”
Tôn Đức bị nhắc tới “A” một tiếng, sau đó phản ứng kịp nói: “Tôi vốn định quay bản điện ảnh này ở nước ngoài là tốt nhất, chỉ là...”
Khóe miệng ông mang theo nụ cười khổ, nhiều năm qua như vậy, ông vẫn không có buông tha cho đam mê nhiệt huyết này, đúng vậy, hy vọng của bản thân vẫn là xa vời sao...
Từ Lập vỗ vỗ vai ông, mới nói: “Tài hoa của Tôn Đức ta không sánh bằng, đúng là do năm đó ông ấy đắc tội với người ở Đế Đô, ông ấy không cho người đó quay phim, cho nên liền lọt vào phong sát, cũng có người muốn đầu tư, nhưng đều bị người kia uy hiếp rồi rút tiền.”
“Ta cũng nghĩ ông ấy sẽ không biến thành như ngày hôm nay, đúng là khoảng thời gian trước có gặp lại, ta mới phát hiện là ông ấy, vừa hỏi mới biết được, căn bản là không có ai có gan đầu tư, cho nên ta mới nhớ tới cháu.”
Mặc Khuynh Thành tựa vào trên ghế, vẻ mặt không rõ hàm xúc, cô như vậy, giống như một vị ở trên cao, suy nghĩ xem cuộc làm ăn này có đáng để đầu tư hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tôn Đức tựa như người đang bị dày vò dưới hầm lửa, ngay tại lúc ông không chống đỡ nổi nữa, Mặc Khuynh Thành mới mở miệng.
“Cháu đối với bộ phim khoa học viễn tưởng này rất thích, vì sao chỉ là điện ảnh?”
Vấn đề này, Tôn Đức tận lực bảo trì mặt không thay đổi, “Bởi vì không có tài chính.”
Hoặc nói là, tiền làm bộ điện ảnh toàn bộ tiền của chính ông.
Từ Lập nói: “Bộ điện ảnh này là hy vọng cuối cùng của Tôn Đức, nếu mà không thành công, ông ấy chỉ có thể về làm ruộng với ông bà rồi.”
Mặc Khuynh Thành suy xét một lát, nói: “Nếu không chúng ta điên cuồng một lần đi.”
Hai người vừa nghe xong, Tôn Đức kịp phản ứng lại.
“Cô là nói cô sẽ gia nhập đoàn đội sao?”
“Không, là chúng ta.”
Mặt trời theo giữa không trung từ từ lặn xuống, sau cùng chìm vào đường ven biển.
Đèn trong văn phòng vẫn còn sáng, đám người Lê An An chờ ở cửa.
“Cục cưng còn chưa xong sao?”
Mặc Dận đi lên, nhìn đến cửa phòng đóng chặt, mày cau chặt, đã bao lâu rồi hả?
Lê An An nói: “Từ khi đạo diễn Từ đến về sau, đã năm tiếng, cũng không biết đang thương lượng cái gì.”
Mặc Dận gật gật đầu, nói: “Mọi người về trước đi, anh vào xem thử.”
“Được.”
Mở cửa phòng ra, Mặc Dận liền thấy ba người vây trước bàn làm việc, hăng say thảo luận.
“Không được, chỗ này là ngọn lửa xanh, như vậy mới có thể biểu hiện được đặc điểm của Carry.”
“Ta cảm thấy màu đỏ tốt hơn.”
“Đúng vậy nhưng màu đỏ quá phổ thông, vẫn lại là...”
...
Mặc Dận không có quấy rầy bọn họ, mà ngồi ở một bên, lẳng lặng đợi.
Mãi đến khi trời hoàn toàn tối lại, bụng của Tôn Đức đột nhiên kêu lên “Ùng ục”.
Tiếng thảo luận bị cắt ngang.
Mặt Tôn Đức có chút đỏ nói: “Không phải là tôi để nó kêu.”
“Ha ha.”
Mặc Dận đứng dậy, nói: “Tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
Mặc Khuynh Thành lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Mặc Dận, theo bản năng nói: “Dận, anh đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.” Mặc Dận sơ lược chuyện thực anh đến đây thật lâu.
Mặc Khuynh Thành nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Cũng được.”
Bọn họ vẫn đi tới Phúc Vườn, sau đó cơm nước xong liền ai về nhà nấy.
Mặc gia.
Mặc Khuynh Thành mệt tới mức trực tiếp nằm ở trên giường, đến quần áo cũng không thèm đổi, Mặc Dận kiên nhẫn vỗ vỗ cô.
“Cục cưng, đi tắm trước đã.”
“Ưm, không muốn...”
“Nhanh lên, đi ngủ như vậy không thoải mái.”
Ai ngờ, Mặc Khuynh Thành vòng một cái, xoay người lại, trực tiếp ôm Mặc Dận vào trong lòng.
“Không muốn.”
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành ôm mình vào lòng, đáy mắt tràn ngập sủng nịnh cùng chút bất đắc dĩ, cục cưng làm nũng như vậy hư lắm, chút năng lực chống cự mà bản thân đều không có.
Nhưng mà nhìn quần áo trên người cô, từ chối một lát, còn kiên trì nói: “Cục cưng, tắm nhanh, ngoan, nghe lời.”
Mặc Khuynh Thành cọ xát ngực của anh, “Anh tắm chung với em đi.”
“Hả.”
Tắm chung, tắm chung, tắm chung!
Anh hoàn toàn không dám nghĩ tới hình ảnh tắm chung, đại não luôn luôn không tự chủ được mà nghĩ miên man bất định, làm sao bây giờ, anh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Mặc Khuynh Thành đợi đến không chịu nổi, trầm mặc nghĩa là đồng ý, vậy cô liền không khách khí!
Bàn tay nhỏ của cô cởi cúc áo khoác tây trang của Mặc Dận, sau đó thần tốc tiến lên áo sơ mi.
“Cục cưng, em làm gì vậy!”
Mặc Dận kinh hô, vì sau mới xa nhau một năm mà Mặc Khuynh Thành đột nhiên trở lên lớn mật như vậy, Công Thủy, rốt cuộc anh đã dạy em ấy cái gì!
Mặc Khuynh Thành vô tội ngẩng đầu, “Dận, anh không vui sao?”
Anh đương nhiên thích! Đúng là...
Mặc Dận ôm chặt cô, giọng hơi khàn khàn, “Cục cưng, em có biết tình cảm của anh sao?”
Mặc Khuynh Thành nhìn anh ngu ngơ, đây không phải là vô nghĩa, nếu là không hiểu, cô sẽ chủ động như vậy sao?
Mặc Dận tiếp tục nói: “Cục cưng, chờ một chút, chờ một chút...”
Anh không hy vọng cứ như vậy vô cùng đơn giản liền ở cùng một chỗ, anh muốn nói với cô một cách lãng mạng nhất, cô, đáng được điều tốt nhất.
Mặc Khuynh Thành buồn bực nhìn anh, trong đầu người này nghĩ muốn cái gì sao cô có thể không hiểu, chỉ là đối với cô bây giờ mà nói, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là..., bọn họ ở cùng một chỗ.
Mặc Dận trực tiếp chuyển đề tài, nói: “Cục cưng, nhanh đi tắm đi, anh đi pha nước cho em.”
Tắm rửa xong, Mặc Khuynh Thành nhìn phòng không một bóng người, buồn bực ném khăn lau đầu xuống.
Công Thủy từng nói, có thể gặp được người yêu cô rất khó, gặp được một người yêu cô nhiều năm như vậy càng khó hơn, nhưng mà Mặc Dận làm được rồi.
Anh ấy nói, Mặc Dận là người không dễ động cảm tình, nhưng chỉ cần động, sẽ không thay đổi.
Anh ấy nói, Mặc Dận chưa bao giờ chơi đùa tình cảm với người khác, cho dù mỗi lần anh ấy gặp anh đều khiêu chiến điểm mấu chốt, nhưng anh vẫn luôn thờ ơ.
Anh ấy nói, Mặc Dận đem toàn bộ tình cảm cho cô rồi, từ nhỏ đã chăm sóc cho cô, lớn lên về sau cũng tự mình chăm sóc cho cô cả đời.
Anh ấy nói, Mặc Dận là người tốt, nếu bản thân không quý trọng, anh ấy liền tìm một trăm người phụ nữ cho anh.
Anh ấy nói...
Anh ấy nói quá nhiều, bản thân cũng nghĩ quá nhiều, cô không biết vì sao Mặc Dận lại yêu mình, lại còn yêu nhiều năm như vậy.
Không phải là cô không biết tình cảm của anh với cô, nhưng là cô không nghĩ ra được, mãi đến khi Công Thủy ném cô vào địa ngục, lúc cảm giác bản thân sắp chết rồi, người cô nghĩ đến, chính là Mặc Dận.
Cô cuối cùng cũng hiểu, cô đối với Mặc Dận không phải là không có tình cảm, chỉ là bị thế tục vây quanh, cô sợ lần này vẫn là không bệnh mà chết, cô sợ người đời tạo áp lực cho cô chịu không nổi, nhưng, cô nghĩ sao rồi, cô chính là cô, vì sao phải để ý cái nhìn của người khác, cô thích Mặc Dận, liền muốn ở cùng anh!
Mặc Khuynh Thành khoác áo tắm đi ra cửa phòng, đi tới phòng Mặc Dận.
“Ầm.”
Cô trực tiếp đá một cước mở cửa phòng anh ra, chắc chắn cửa phòng không bị lung lay.
Mặc Dận kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành như thổ phỉ vào thôn, hỏi: “Cục cưng, em làm cái gì vậy?”
Mặc Khuynh Thành cái gì cũng chưa nói, trực tiếp xốc chăn lên chui vào trong.
“Cục cưng!”
“Đi ngủ.”
Mặc Dận sửng sốt một lát, nhìn người trong chăn không có chút phản ứng nào, chỉ có thể từ từ nằm xuống, di chuyển ra hướng bên cạnh một chút, mới yên tâm đi ngủ.
Anh không hề biết, sau khi anh nhắm mắt, hai mắt Mặc Khuynh Thành mở ra, bên trong đầy giảo hoạt.
Sáng ngày hôm sau, Mặc Dận mơ hồ tình dậy, mới vừa định ngồi dậy, lại bị nhiệt độ bên hông dừng lại.
Anh cúi đầu, nhìn Mặc Khuynh Thành nằm ngủ say trong lồng ngực mình, trên mặt đầy vẻ ôn nhu.
Thật tốt, cô ở trong lòng mình.
Mặc Dận tiếp tục nằm xuống, cẩn thận vươn tay ôm lấy thân thể của cô, đem trân bảo ôm vào trong lòng.
“Ưm...”
Mặc Dận vội vàng nhắm hai mắt lại, thân thể thoáng cứng ngắc, lỗ tai dựng thẳng lên, cảm thụ được động tĩnh của người trong lòng.
Sau một lát, cô lại giống như đã ngủ.
Anh mở hé mắt để thăm dò.
“Bắt được anh rồi!” Tiếng đắc ý của Mặc Khuynh Thành vang lên.
Mặc Dận bất đắc dĩ mở hai mắt ra, cười nói: “Ừ, em bắt trụ anh rồi.”
Mặc Khuynh Thành chỉ chỉ đôi môi của mình, nói: “Khen thưởng.”
Trời ơi, màn này sao lại quen thuộc như vậy!
Mặc Dận làm bộ như không hiểu, hỏi: “Thưởng cái gì?”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, tức giận nói: “Anh nói xem thưởng cái gì!”
Mặc Dận vô tội nói: “Cục cưng, anh thật sự không biết.”
Mặc Khuynh Thành tức giận trừng anh, đáng chết, cái người này vậy mà đang giả bộ ngốc, mình tức giận, hậu quả cự kỳ nghiêm trọng!
“Chụt.”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên giật mình, sau đó kịp phản ứng lại, hơi chút kiêu ngạo nói: “Vậy mà khiếm nhã dám hôn bản công tử, thôi, nhìn thấy anh thành tâm như vậy, tha cho anh một lần.”
Mặc Dận nén cười, nói: “Tạ công tử tha mạng.”
Lúc này, điện thoại Mặc Khuynh Thành thông báo có tin nhắn tới, cô mở ra xem, khóe miệng nhếch lên thâm thúy, sau đó vỗ vỗ Mặc Dận, nói: “Được rồi, Bản công tử có việc rồi, tối đến thị tẩm sau.”
Phòng trà Thanh Phong.
Văn Cẩm nhìn lá trà di dộng trong chén, giống như đây là một đề mục rất khó giải, cô vẫn cần phải suy nghĩ.
“Đinh đang.”
“Hoan nghênh ghé thăm.”
Văn Cẩm thấy người đi tới ý bảo ngồi xuống.
“Văn đại tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Người đến chính là Mặc Khuynh Thành.
Văn Cẩm không mở miệng, mà rót cho cô một chén trà.
“Đây là chè xuân trà Long Tĩnh mới nhất năm nay, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, cô nếm thử đi.”
Chè xuân trà Long Tĩnh, một lá một mầm, như một mặt cờ, mầm trà dài hơn một chút, như một khẩu súng, cho nên có tên gọi là “Cướp cờ”.
Mặc Khuynh Thành nhẹ nhàng thổi thổi, lá trà xanh nhạt trôi ở trên nước trà, hoặc cao hoặc thấp, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Miệng hơi nhấp một chút, thanh sảng ngon, hơi đắng, lại làm cho người ta cảm thấy trở về ngày xưa.
“Được được.”
Cô nhớ lại, nghĩ xem có mua về cho Mặc Ngật nếm thử không.
Văn Cẩm lạnh nhạt nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”
Mặc Khuynh Thành dựa lưng trên ghế, bộ dáng “Cô nói đi”.
Văn Cẩm: “Tôi giúp cô chỉnh Văn Tư Tư.”
“Đợi một chút!”
Mặc Khuynh Thành sửa lại nói: “Không phải tôi muốn chỉnh, là cô.”
“Chẳng lẽ cô không muốn?”
Văn Cẩm không tin Văn Tư Tư đối xử với Mặc Khuynh Thành như vậy, mà cô vẫn không muốn trị cô ta.
Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, “Tôi muốn thì thế nào, không muốn thì thế nào?”
“Cô có ý gì.”
“Ý rất đơn giản, hiện tại là cô tìm đến tôi, mà là ý định của cô, không phải là muốn trị Văn Tư Tư sao?”
Văn Cẩm không phủ nhận, “Không sai, cho nên tôi mới tới tìm cô để hợp tác.”
Mặc Khuynh Thành còn nói: “Nếu cô chỉ muốn trị Văn Tư Tư, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Cô không muốn trị cô ta?”
“Không, tôi không những không cần trị Văn Tư Tư, mà còn giúp cô ta thực hiện nguyện vọng.”
Văn Cẩm cảnh giác nhìn cô, “Cô muốn giúp cô ta bước vào Văn gia?”
Cô nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi đối diện cười khanh khách, đột nhiên không biết tới cùng là cô ấy nghĩ thế nào, chẳng lẽ cô ấy một chút cũng không hận Văn Tư Tư? Nghĩ vậy, cô trực tiếp phủ định, không có khả năng, là người bị tính kế nhiều như thế vậy, còn có thể tha thứ cho cô ta sao, vậy cô chỉ có thể nói, hành động ngày hôm nay, là lãng phí thời gian.
“Cô không cần suy nghĩ, tôi cũng không nguyện ý giúp cô ta bước vào Văn gia, tôi là phải giúp cô ta, thành công gả cho Tô gia, trở thành vợ của Tô Thụy, nữ chủ nhân của Tô gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook