Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
-
Quyển 1 - Chương 21: Lại là cô ta
Sau vài ngày, Mặc Khuynh Thành xin phép nghỉ ở nhà, điều này làm cho Tô Thụy cảm thấy cô vì từ chối mình mà khổ sở, cũng khiến Văn Tư Tư mắng sau lưng không ít lần.
Nhà họ Mặc.
Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên thân hình nhỏ bé ở trên giường, gió nhẹ thổi làm rèm cửa sổ lay động phập phồng, lá cây rơi rung động sàn sạt, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót.
Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng, Mặc Dận mặc chiếc áo len cổ chữ V màu đen bước từng bước tiêu sái đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, không làm phát ra một tiếng động nào.
Anh tham luyến nhìn Mặc Khuynh Thành, không muốn bỏ qua một chút nào cả.
Mặc Khuynh Thành ngủ say nên không biết mình bị người khác quang minh chính đại rình coi, có lẽ bởi vì ác mộng nên nhíu mày lại, mím môi lại, hai tay ôm chặt bản thân.
Mặc Dận thấy vậy, vội vàng nhẹ lay lay Mặc Khuynh Thành: "Cục cưng, cục cưng, tỉnh tỉnh."
"Tô Thụy, Tô Thụy, tại sao anh có thể đối với tôi như vậy?"
"Cục cưng!" Mặc Dận cảm thấy đau xót khi nghe được lời nói nỉ non nho nhỏ của cô, nghe thấy cái tên của người mà cô luôn trốn tránh, rốt cuộc cô bị hắn ta làm tổn thương sâu đến mức nào.
"Cục cưng, tỉnh tỉnh, là anh cả đây, cục cưng."
"A!"
Mặc Khuynh Thành kinh hãi bật dậy, mồ hôi từ trên trán rơi xuống, dính vào gò má, hai tay còn nắm chặt tay của Mặc Dận, có thể thấy được sự hoảng sợ trong mắt cô.
"Cục cưng!"
"Anh cả!" Lời nói vừa thốt ra, âm thanh khàn khàn khiến cô ngẩn ra.
"Chỉ là ác mộng thôi. Ngồi dậy đã, anh đi lấy khăn bông." Dứt lời, Mặc Dận đi nhanh về phía toilet, thoáng cái đã trở lại bên Mặc Khuynh Thành.
Cẩn thận lau mồ hôi, bộ dạng mất hồn của Mặc Khuynh Thành khiến anh đau lòng khó có thể hô hấp.
Anh bỏ khăn lông xuống, sau đó rót một chén nước, thử độ ấm của nước rồi mới chậm rãi đưa tới miệng cô.
Mặc Khuynh Thành máy móc uống nước, cho đến khi cảm thấy yết hầu thoải mái hơn mới mở miệng: "Anh à, thực xin lỗi."
Mặc Dận vươn hai tay ôm lấy cô: "Cục cưng, đừng bao giờ nói xin lỗi với anh, đừng bao giờ như vậy..."
"Vâng." Mặc Khuynh Thành nhẹ giọng đáp, lúc đó là do cô ngủ mê sợ run, không cần thiết xin lỗi người ta.
Giống như đã ước định xong, Mặc Khuynh Thành với Mặc Dận cũng không nhắc lại chuyện đã xảy ra trước đó, sau khi ăn xong, Mặc Dận đưa cô đến Lũng Hải để quay phim.
Vừa xuống xe, Mặc Khuynh Thành gặp phải người không muốn gặp.
"Khuynh Thành, chị đến rồi." Văn Tư Tư vẫn mặc áo đầm màu trắng, gió nhẹ lướt qua khiến làn váy hơi bay lên.
"Tư Tư, sao em lại ở đây?"
"Đạo diễn Từ mời em tới hát đệm, nên em đi qua." Văn Tư Tư có chút thẹn thùng nhưng trong mắt lại hiện lên sự khoe khoang, cô ta được đích thân đạo diễn Từ mời đến.
"À." Mặc Khuynh Thành nhớ tới chuyện trước đó, cũng hiểu rõ ý tứ của đạo diễn Từ, nhưng mà nhất định anh ta sẽ thất vọng.
"Cục cưng, chúng ta đi vào thôi." Mặc Dận đỗ xe xong, một tay xách túi, một tay dìu Mặc Khuynh Thành, ngay cả liếc mắt cũng không cho Văn Tư Tư, đi về phía tổ kịch.
"Tư Tư, chị đi vào trước."
Văn Tư Tư nghe thấy trong gió truyền tới một câu, vẻ mặt tươi cười trở nên cương cứng.
Đi vào tổ kịch, Từ Lập lập tức đi ra đón: "Khuynh Thành, Mặc Dận, hai người đến rồi!"
"Chào đạo diễn Từ."
"Đi thay quần áo trước, dáng người hơi nhỏ, chắc sẽ cần đệm lót mấy thứ, nếu khó chịu chỗ nào thì cứ nói."
"Được." Cô cười đáp lại, quay đầu nói với Mặc Dận: "Anh cả, em đi thay đồ nhé."
"Ừm."
Từ Lập nhìn bóng lưng của Mặc Khuynh Thành, có chút lo lắng, "Không biết con bé Khuynh Thành này có chống đỡ được không."
Cảm giác lo lắng này có trước khi thử quay phim, nếu không phải kỹ thuật diễn của cô nhóc này lột tả được Ngọc Diện công tử mà anh ta muốn, anh ta cũng sẽ không chọn cô.
"Con bé có thể làm được." Mặc Dận khẳng định.
Từ Lập nhìn Mặc Dận tràn đầy tự tin với Mặc Khuynh Thành, không muốn đả kích anh. Đối với một kẻ muội khống, cách tót nhất là hùa theo, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ khủng khiếp.
"Đạo diễn Từ, anh Mặc." Văn Tư Tư chậm rãi bước đến.
"Hai người quen nhau sao? Tôi còn tưởng phải giới thiệu chữ." Từ Lập nghe xưng hô, nghi ngờ hỏi.
"Tôi và Khuynh Thành là bạn tốt, cho nên có quen anh Mặc." Một câu nói của Văn Tư Tư lập tức kéo gần quan hệ giữa mình và Từ Lập.
"Cô với con nhóc Khuynh Thành là bạn tốt, đợi lát nữa tôi phải nói với con nhóc kia, vậy mà không nói với tôi, hại tôi suýt chút nữa đã xấu mặt."
"Đạo diễn Từ, đừng làm thế, tôi không nói cho Khuynh Thành biết tôi đến đây, cốt là muốn cho chị ấy một bất ngờ."
Từ Lập nhìn Văn Tư Tư nghịch ngợm nháy mắt, cười nói: "Được được được, người trẻ tuổi bây giờ thật hiếu động, còn tôi đây già rồi."
"Đạo diễn Từ nào có già." Văn Tư Tư hờn dỗi, sau đó nhìn Mặc Dận, "Anh Mặc, anh đang đợi Khuynh Thành sao?"
Mặc Dận cúi đầu, coi cô ta như không khí.
Không khí vốn sôi nổi bỗng chỗng tụt xuống mức âm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy khóe miệng Văn Tư Tư hơi co lại, mà Từ Lập lại không rõ vì sao Mặc Dận không trả lời, không phải nói là bạn tốt sao?
"Anh Mặc, em..."
"Anh!" Mặc Khuynh Thành túm hết tóc lên cao, chỉ dùng dải lụa đính bảo thạch buộc lại, trên áo choàng màu xanh nhạt dùng chỉ bạc thêu hoa văn, bên hông đeo một miếng ngọc bội, đơn giản lại không mất đẹp đẽ quý giá.
"Cục cưng." Mặc Dận ngước mắt, nhìn thiếu niên y như tới từ cổ đại, vẻ mặt thoáng đổi, tiến lên một bước, muốn ngăn cản ánh mắt từ bốn phía.
"Mặc Dận, cậu đứng đấy làm gì, ra ra ra, để tôi xem quần áo có phù hợp không..."
Từ Lập đâu có biết tâm tư của Mặc Dận, Ngọc Diện công tử đã ở ngay trước mắt mà không thể nhìn, bước lên phía trước, đẩy Mặc Dận ra, để lộ ra Mặc Khuynh Thành.
Sửng sốt vài giây, anh ta kích động giữ chặt hai tay cô. "Là cậu ta, là cậu ta, Ngọc Diện công tử, thật sự tồn tại!"
Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập kích động quá mức, vừa định nói chuyện đã bị Mặc Dận kéo vào lòng.
"Của tôi." Mặc Dận cảnh giác nhìn Từ Lập, nhất là hai tay, hận không thể trực tiếp tiến lên chặt đứt.
Lúc này Từ Lập mới phản ứng được mình vui mừng quá mức, hai tay không biết nên đặt chỗ nào, lại không giỏi nói chuyện, chỉ có thể cầu cứu nhìn Mặc Khuynh Thành.
"Anh cả, đạo diễn Từ nhìn thấy Ngọc Diện công tử trong tưởng tượng của mình, vui quá nên nhất thời nên hơi quá thôi." Mặc Khuynh Thành mở cây quạt trong tay, nhẹ nhàng vỗ, như là an ủi lửa giận của Mặc Dận.
"Hừ."
Mặc Khuynh Thành có chút dở khóc dở cười, anh cả vốn ổn trọng trở nên ngạo kiều, như vậy thật sự tốt sao?!
Từ Lập nhìn động tác mở quạt của Mặc Khuynh Thành, cái gì cũng không quản. "Khuynh Thành, mở quạt lần nữa cho tôi xem."
Mặc Khuynh Thành nghe vậy, phối hợp khép quạt lại, liếc mắt nhìn Mặc Dận một cái, đi sang cạnh mấy bước, khẽ cằm nâng, vốn đang là khí chất của con gái bỗng biến mất, bước chân lớn hơn bình thường, trong mắt tràn ngập tình yêu khiến người ta hãm sâu vào.
"Xoạch!"
Cây quạt vẽ hoa đào mở ra, phóng khoáng tự nhiên.
Mặc Khuynh Thành, lúc này gọi là Ngọc Diện công tử, bước chân hơi chuyển, đối mặt Mặc Dận, hơi cúi người: "Vị cô nương này, tại hạ có lễ."
Nhà họ Mặc.
Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên thân hình nhỏ bé ở trên giường, gió nhẹ thổi làm rèm cửa sổ lay động phập phồng, lá cây rơi rung động sàn sạt, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót.
Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng, Mặc Dận mặc chiếc áo len cổ chữ V màu đen bước từng bước tiêu sái đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, không làm phát ra một tiếng động nào.
Anh tham luyến nhìn Mặc Khuynh Thành, không muốn bỏ qua một chút nào cả.
Mặc Khuynh Thành ngủ say nên không biết mình bị người khác quang minh chính đại rình coi, có lẽ bởi vì ác mộng nên nhíu mày lại, mím môi lại, hai tay ôm chặt bản thân.
Mặc Dận thấy vậy, vội vàng nhẹ lay lay Mặc Khuynh Thành: "Cục cưng, cục cưng, tỉnh tỉnh."
"Tô Thụy, Tô Thụy, tại sao anh có thể đối với tôi như vậy?"
"Cục cưng!" Mặc Dận cảm thấy đau xót khi nghe được lời nói nỉ non nho nhỏ của cô, nghe thấy cái tên của người mà cô luôn trốn tránh, rốt cuộc cô bị hắn ta làm tổn thương sâu đến mức nào.
"Cục cưng, tỉnh tỉnh, là anh cả đây, cục cưng."
"A!"
Mặc Khuynh Thành kinh hãi bật dậy, mồ hôi từ trên trán rơi xuống, dính vào gò má, hai tay còn nắm chặt tay của Mặc Dận, có thể thấy được sự hoảng sợ trong mắt cô.
"Cục cưng!"
"Anh cả!" Lời nói vừa thốt ra, âm thanh khàn khàn khiến cô ngẩn ra.
"Chỉ là ác mộng thôi. Ngồi dậy đã, anh đi lấy khăn bông." Dứt lời, Mặc Dận đi nhanh về phía toilet, thoáng cái đã trở lại bên Mặc Khuynh Thành.
Cẩn thận lau mồ hôi, bộ dạng mất hồn của Mặc Khuynh Thành khiến anh đau lòng khó có thể hô hấp.
Anh bỏ khăn lông xuống, sau đó rót một chén nước, thử độ ấm của nước rồi mới chậm rãi đưa tới miệng cô.
Mặc Khuynh Thành máy móc uống nước, cho đến khi cảm thấy yết hầu thoải mái hơn mới mở miệng: "Anh à, thực xin lỗi."
Mặc Dận vươn hai tay ôm lấy cô: "Cục cưng, đừng bao giờ nói xin lỗi với anh, đừng bao giờ như vậy..."
"Vâng." Mặc Khuynh Thành nhẹ giọng đáp, lúc đó là do cô ngủ mê sợ run, không cần thiết xin lỗi người ta.
Giống như đã ước định xong, Mặc Khuynh Thành với Mặc Dận cũng không nhắc lại chuyện đã xảy ra trước đó, sau khi ăn xong, Mặc Dận đưa cô đến Lũng Hải để quay phim.
Vừa xuống xe, Mặc Khuynh Thành gặp phải người không muốn gặp.
"Khuynh Thành, chị đến rồi." Văn Tư Tư vẫn mặc áo đầm màu trắng, gió nhẹ lướt qua khiến làn váy hơi bay lên.
"Tư Tư, sao em lại ở đây?"
"Đạo diễn Từ mời em tới hát đệm, nên em đi qua." Văn Tư Tư có chút thẹn thùng nhưng trong mắt lại hiện lên sự khoe khoang, cô ta được đích thân đạo diễn Từ mời đến.
"À." Mặc Khuynh Thành nhớ tới chuyện trước đó, cũng hiểu rõ ý tứ của đạo diễn Từ, nhưng mà nhất định anh ta sẽ thất vọng.
"Cục cưng, chúng ta đi vào thôi." Mặc Dận đỗ xe xong, một tay xách túi, một tay dìu Mặc Khuynh Thành, ngay cả liếc mắt cũng không cho Văn Tư Tư, đi về phía tổ kịch.
"Tư Tư, chị đi vào trước."
Văn Tư Tư nghe thấy trong gió truyền tới một câu, vẻ mặt tươi cười trở nên cương cứng.
Đi vào tổ kịch, Từ Lập lập tức đi ra đón: "Khuynh Thành, Mặc Dận, hai người đến rồi!"
"Chào đạo diễn Từ."
"Đi thay quần áo trước, dáng người hơi nhỏ, chắc sẽ cần đệm lót mấy thứ, nếu khó chịu chỗ nào thì cứ nói."
"Được." Cô cười đáp lại, quay đầu nói với Mặc Dận: "Anh cả, em đi thay đồ nhé."
"Ừm."
Từ Lập nhìn bóng lưng của Mặc Khuynh Thành, có chút lo lắng, "Không biết con bé Khuynh Thành này có chống đỡ được không."
Cảm giác lo lắng này có trước khi thử quay phim, nếu không phải kỹ thuật diễn của cô nhóc này lột tả được Ngọc Diện công tử mà anh ta muốn, anh ta cũng sẽ không chọn cô.
"Con bé có thể làm được." Mặc Dận khẳng định.
Từ Lập nhìn Mặc Dận tràn đầy tự tin với Mặc Khuynh Thành, không muốn đả kích anh. Đối với một kẻ muội khống, cách tót nhất là hùa theo, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ khủng khiếp.
"Đạo diễn Từ, anh Mặc." Văn Tư Tư chậm rãi bước đến.
"Hai người quen nhau sao? Tôi còn tưởng phải giới thiệu chữ." Từ Lập nghe xưng hô, nghi ngờ hỏi.
"Tôi và Khuynh Thành là bạn tốt, cho nên có quen anh Mặc." Một câu nói của Văn Tư Tư lập tức kéo gần quan hệ giữa mình và Từ Lập.
"Cô với con nhóc Khuynh Thành là bạn tốt, đợi lát nữa tôi phải nói với con nhóc kia, vậy mà không nói với tôi, hại tôi suýt chút nữa đã xấu mặt."
"Đạo diễn Từ, đừng làm thế, tôi không nói cho Khuynh Thành biết tôi đến đây, cốt là muốn cho chị ấy một bất ngờ."
Từ Lập nhìn Văn Tư Tư nghịch ngợm nháy mắt, cười nói: "Được được được, người trẻ tuổi bây giờ thật hiếu động, còn tôi đây già rồi."
"Đạo diễn Từ nào có già." Văn Tư Tư hờn dỗi, sau đó nhìn Mặc Dận, "Anh Mặc, anh đang đợi Khuynh Thành sao?"
Mặc Dận cúi đầu, coi cô ta như không khí.
Không khí vốn sôi nổi bỗng chỗng tụt xuống mức âm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy khóe miệng Văn Tư Tư hơi co lại, mà Từ Lập lại không rõ vì sao Mặc Dận không trả lời, không phải nói là bạn tốt sao?
"Anh Mặc, em..."
"Anh!" Mặc Khuynh Thành túm hết tóc lên cao, chỉ dùng dải lụa đính bảo thạch buộc lại, trên áo choàng màu xanh nhạt dùng chỉ bạc thêu hoa văn, bên hông đeo một miếng ngọc bội, đơn giản lại không mất đẹp đẽ quý giá.
"Cục cưng." Mặc Dận ngước mắt, nhìn thiếu niên y như tới từ cổ đại, vẻ mặt thoáng đổi, tiến lên một bước, muốn ngăn cản ánh mắt từ bốn phía.
"Mặc Dận, cậu đứng đấy làm gì, ra ra ra, để tôi xem quần áo có phù hợp không..."
Từ Lập đâu có biết tâm tư của Mặc Dận, Ngọc Diện công tử đã ở ngay trước mắt mà không thể nhìn, bước lên phía trước, đẩy Mặc Dận ra, để lộ ra Mặc Khuynh Thành.
Sửng sốt vài giây, anh ta kích động giữ chặt hai tay cô. "Là cậu ta, là cậu ta, Ngọc Diện công tử, thật sự tồn tại!"
Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập kích động quá mức, vừa định nói chuyện đã bị Mặc Dận kéo vào lòng.
"Của tôi." Mặc Dận cảnh giác nhìn Từ Lập, nhất là hai tay, hận không thể trực tiếp tiến lên chặt đứt.
Lúc này Từ Lập mới phản ứng được mình vui mừng quá mức, hai tay không biết nên đặt chỗ nào, lại không giỏi nói chuyện, chỉ có thể cầu cứu nhìn Mặc Khuynh Thành.
"Anh cả, đạo diễn Từ nhìn thấy Ngọc Diện công tử trong tưởng tượng của mình, vui quá nên nhất thời nên hơi quá thôi." Mặc Khuynh Thành mở cây quạt trong tay, nhẹ nhàng vỗ, như là an ủi lửa giận của Mặc Dận.
"Hừ."
Mặc Khuynh Thành có chút dở khóc dở cười, anh cả vốn ổn trọng trở nên ngạo kiều, như vậy thật sự tốt sao?!
Từ Lập nhìn động tác mở quạt của Mặc Khuynh Thành, cái gì cũng không quản. "Khuynh Thành, mở quạt lần nữa cho tôi xem."
Mặc Khuynh Thành nghe vậy, phối hợp khép quạt lại, liếc mắt nhìn Mặc Dận một cái, đi sang cạnh mấy bước, khẽ cằm nâng, vốn đang là khí chất của con gái bỗng biến mất, bước chân lớn hơn bình thường, trong mắt tràn ngập tình yêu khiến người ta hãm sâu vào.
"Xoạch!"
Cây quạt vẽ hoa đào mở ra, phóng khoáng tự nhiên.
Mặc Khuynh Thành, lúc này gọi là Ngọc Diện công tử, bước chân hơi chuyển, đối mặt Mặc Dận, hơi cúi người: "Vị cô nương này, tại hạ có lễ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook