Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 1 - Chương 14: Cái gọi là thô tục

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, điểm xuyết mấy chòm mây trắng như bông, gió thổi đến, rung rung mấy cái lá cây, làm cho mọi người đang mệt nhọc cảm thấy mát mẻ.

"A, mệt chết lão nương!" Hai má Lê An An đỏ bừng, trên trán phủ kín mồ hôi, vô lực lăn ra sân thể dục, bên cạnh còn có quả tạ.

Hơi hơi quay đầu, nhìn người đang chạy, không khỏi vui sướng khi người gặp họa.

May mắn lúc đó Khuynh Thành ghi tên cô vào môn đẩy tạ mà không là một nghìn mét, bây giờ nhìn xem, nhiều nhất mình cũng chỉ đau tay, còn kia là không ngừng chạy.

Rốt cục chạy xong một nghìn mét, Mặc Khuynh Thành chạy chậm đến cạnh Lê An An, ngồi xuống.

"Khuynh Thành, cảm giác chạy một nghìn mét có sướng không?"

Mặc Khuynh Thành nghe ra ý bỡn cợt, uống nước, không trả lời.

Lê An An cũng không để ý, tiếp tục lảm nhảm: "Khuynh Thành, cậu nói sao trường học lại biến thái như vậy, không phải chỉ là một buổi đại hội thể dục thể thao sao, đâu cần bắt người ta đúng giữa trưa đến huấn luyện thế này, thời gian nghỉ ngơi của mình.........."

Lúc này Mặc Khuynh Thành cũng đỡ mệt một chút, cười khổ, nhiều năm không vận động, chạy một vòng đã suýt không thở được, nói gì tới một nghìn mét.

"Nghe nói lần này có lãnh đạo đến xem, cho nên trường học rất coi trọng đại hội thể dục thể thao lần này." Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt nói.

Lê An An đang nằm lập tức ngồi dậy, cười lạnh một tiếng. "Mình chỉ biết mấy đứa kia không có lòng tốt, muốn chúng ta tham gia đại hội thể dục thể thao, lại mang về thành tích kém, làm chúng ta xấu mặt trước mặt lãnh đạo, khẳng định trường học sẽ trách tội chúng ta."

"Có lẽ không cần chờ tới lúc ấy." Mặc Khuynh Thành đột nhiên nói.

Lê An An nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Văn Tư Tư và Tô Thụy đi tới.

"Khuynh Thành, An An, mọi người có mệt không, mình và anh Thụy mang nước tới cho mọi người này." Văn Tư Tư lắc lắc hộp nhựa trong tay, lấy ra một lọ đưa cho Mặc Khuynh Thành.

"Cảm ơn." Mặc Khuynh Thành nhận, nhưng không uống.

Văn Tư Tư cũng không thèm để ý, ngồi xuống cạnh cô.

"Khuynh Thành, mình nghe nói chạy một ngàn mét rất mệt, bình thường cậu chạy một vòng đã mệt, nghĩ gì mà lại chọn cái này?"

"Còn không phải là do lớp phó vĩ đại của chúng ta à, nói cái gì mà ai cũng phải tham gia, ai ngờ giấy báo danh chỉ còn lại chạy một ngàn mét với môn đẩy tạ không ai chọn, cũng không biết là cố ý hay là cố tình."

"Lê An An, tỏ vẻ âm dương quái khí làm gì!" Đường Đan trực tiếp dùng chai nước khoáng trong tay ném Lê An An.

Bắp thịt của Lê An An đau xót, cũng không thèm trông nom gì, ném ngược chai nước khoáng lại, ném vào cả Mặc Khuynh Thành.

"Thảo ni mã*, mày là cái thá gì, làm chó ngoan của họ Hạng kia tới nghiện rồi hả, cắn loạn khắp nơi? Tưởng là đang cưỡi ngựa thì tao không dám đánh mày hả?" (*Thảo ni mã = Fuck you.)

Nói xong, Lê An An nắm tay vung tới.

"A!"

Văn Tư Tư sợ tới mức hét ầm lên, Tô Thụy vội vàng che mắt Văn Tư Tư, không để cô ta nhìn thấy.

"Lê An An, cậu dám ngang nhiên đánh người!"

Hạng Giai thấy Đường Đan bị đánh, tức giận không thôi, chắn trước mặt Lê An An, hóa thân thành sứ giả chính nghĩa.

"Úi chà! Hạng Giai, đừng cho là tôi không biết cô có ý gì, thực sự coi mình là hóa thân của chính nghĩa sao? Sao lúc tôi bị bắt nạt cô không xuất hiện, lúc Đường Đan bị bắt nạt mới xuất hiện? Thực ra cũng chỉ là cái rắm, nói ra là ra!"

"Lê An An, cậu, sao cậu lại thô tục như vậy!" Hạng Giai bị nói cho mặt đỏ tai hồng, rõ ràng là bị chọc tức.

"A, cô không thô tục, cô cao thượng, bọn tôi đều là quê mùa, cho nên phiền cô cút ra xa chút, đỡ phải bẩn mắt cô, đừng ở đây nói chúng tôi không đúng.” Lê An An châm chọc cười, trợn mắt đi tới cạnh Mặc Khuynh Thành.

Hạng Giai thấy vậy, cười lạnh nói: "Lê An An, cũng đừng tính Mặc Khuynh Thành vào ‘bọn tôi", người ta đường đường là đại tiểu thư Mặc gia, cậu hạ thấp mình là được rồi, dù sao cũng là người ngoài."

"Hạng Giai, cái kiểu châm ngòi ly gián cũ rích đó, cho rằng bà đây là đồ ngốc sao, hơn nữa cho dù bà đây quê mùa vẫn tốt hơn cô, nhìn quần áo trên người xem, chậc chậc chậc, mẫu từ năm ngoái rồi, ai ôi, nói thôi cũng thấy xấu hổ."

Ánh mắt của Lê An An như tia laze, khiến Hạng Giai cảm thấy không chịu nổi.

Phải, nhà cô ta chỉ là gia đình thường thường bậc trung, không mua nổi những thứ hàng hiệu, nhưng ít ra mặc vào cũng không có gì xấu, không ngờ Lê An An vừa liếc mắt đã biết đây không phải đồ mới.

Nhưng mà.... "Lê An An, quần áo của tôi không phải đồ mới, của cậu cũng không phải hàng hiệu đúng không?"

Chỉ thấy Lê An An mặc đơn giản, sơ mi màu trắng, quần bò, dưới chân là giầy thể thao bình thường.

"Hạng Giai, cậu đừng nói như vậy, dù trong nhà An An không giàu có, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ." Văn Tư Tư trốn sau lưng Tô Thụy nhịn không được nói một câu.

"Tư Tư, cậu cũng đừng làm người tốt, người như Lê An An không nên tới năm nhất chúng ta, đây không phải là hạ thấp tiêu chuẩn của chúng ta sao!" Đường Đan xoa mảng da nóng rát, ngoài miệng không lưu tình chút nào công kích Lê An An.

"Tiêu chuẩn? Thì ra năm nhất còn có quy định như vậy à?" Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, mờ mịt nhìn mọi người.

"Khuynh Thành, cậu không biết rồi, đây đều là do mấy người này, luôn thích phân chia cấp bậc với người khác, nhưng mà bọn họ lại không biết, người thật sự có gia thế luôn khinh thường làm như vậy."

Lê An An nói thế giống như vả vào mặt mấy người kia.

Nhưng cô không nói sai, người thuộc tầng lớp trên luôn luôn cao ngạo, không muốn qua lại với người ở tầng thấp, nhưng cũng không muốn để suy nghĩ ấy bị lôi ra ngoài sáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương