Chương 1180

 

Lục Hàn Đình cũng cảm giác tình cảm vẫn luôn ẳn nhẫn bị “cọ” đến bùng cháy, anh vươn bàn tay to kéo lại cổ tay mảnh khảnh kia, kéo cô vào trong ngực mình: “Tiểu yêu tinh, có ý đúng không?”

 

Hạ Tịch Quán không ngờ tới anh lại đột nhiên kéo cô lại, cô không phòng vệ, thân thể mềm mại ngã về phía sau, lập tức ngã ngồi trên đùi bền chắc của anh.

 

Cô lại càng hoảng sợ, nhanh chóng giơ hai tay lên ôm cổ Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình một cánh tay nắm chặt eo nhỏ, khóa cô lại trong lòng mình, tư thế hai người vô cùng vô cùng thân thiết.

 

Lúc này bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình thấy rõ người trong ngực, Hạ Tịch Quán cũng nâng đôi mắt hoảng hốt nhìn anh.

 

Tại sao là cô?

 

Lục Hàn Đình đột nhiên nheo lại cặp mắt thâm thúy, môi mỏng mím thành đường thẳng đáng sợ cung, anh lúc này lên tiếng nói: “Tại sao là cô, ai cho cô tiền vào?”

 

Hạ Tịch Quán thấy được sắc bén cùng lửa giận trong mắt anh, cô há miệng muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này mới phát hiện cô phát không ra tiếng.

 

“Cô là người câm?” Lục Hàn Đình nhíu mày.

 

Hạ Tịch Quán cũng không biết bây giờ là tình huồng gì, hàng mi run run nhìn anh, sau đó gật đầu, đúng, cô hiện tại chính là người câm.

 

Lục Hàn Đình thấy gương mặt cô cũng không tính xinh đẹp, nhưng đôi mắt toái sáng, liễm diễm lại rực rỡ, hiện tại cô hoang mang luống cuống nhìn anh, hàng mi rung động như cánh ve hồ điệp, thực sự là động lòng người, làm cho lòng anh ngứa ngáy.

 

Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình đều trầm xuống, lạnh lùng đẩy cô ra.

 

Hạ Tịch Quán bị anh đầy thô lỗ như thế thiếu chút nữa thì đã ngã vật xuống đắt, vất vả lắm cô mới đứng vững vàng được.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói âm trầm không vui: “Cút ra ngoài! “

 

Cút ra ngoài.

 

Anh bảo cô cút ra ngoài.

 

Hạ Tịch Quán mờ mịt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không phản ứng kịp, cái gì cơ?

 

Lục Hàn Đình thấy cô đứng bắt động, trực tiếp vươn tay giữ cánh tay cô, anh kéo ra cửa phòng ngủ, đẩy cô ra ngoài.

 

Phanh một tiếng, gian phòng dùng sức đóng sầm trước mặt cô rồi.

 

Hạ Tịch Quán ăn một cái bế môn canh: “…”

 

Cô biết anh rất tức giận, nhưng, anh đang giận cái gì?

 

Lễ nào cũng là bởi vì cô không phải Thượng Quan Mật Nhi sao?

 

Trong phòng ngủ.

 

Lục Hàn Đình đứng lặng trước cửa số sát đất, hai bàn tay to chống lên thắt lưng, giữa mi tâm anh tuấn trong dâng lên âm vụ sương lạnh, nhìn tâm tình rất kém.

 

Anh không ngờ người vào phòng anh là nha hoàn Tình Nhi bên cạnh Hạ Tịch Quán, vừa rồi ở trong xe Quán Quán nói cho anh biết, nha hoàn này tham hư: vinh, chuyên tâm muốn gả cho đàn ông có tiền, xem ra Quán Quán nói không sai, nha hoàn này cũng dám đánh chủ ý tới trên người anh rồi.

 

Một đứa nha hoàn, muốn bò lên giường người đàn ông của chủ tử mình, thực sự là to gan.

 

‘Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, tâm tình bết bát hơn, bởi vì nhiệt độ cơ thể anh nóng đến đốt người, một thân hỏa.

 

Thân hỏa đều do nha hoàn kia châm lên.

 

Lục Hàn Đình xoay người, lập tức đi tắm nước lạnh.

 

Trong phòng tắm.

 

Nước lạnh như băng xối trên người, Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, hiện tại đầy đầu anh đều là khuôn mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, còn có… bàn tay nhỏ bò lên lưng anh lúc nãy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương