Cưng Chiều Vô Hạn
-
Chương 10: Là con tự nguyện (2)
Editor: Trần Thu Lệ
“Ba! Đừng đánh nữa!”Ở trước mặt ba mẹ nuôi cô luôn luôn là một người khôn khéo, lúc này không biết lấy sức lực ở đâu ra, rống to một tiếng.
Một tiếng này vô cùng cao vút, thế cho nên tay Chung Bang Lập cũng ngừng lại.
“Lạc Lạc, con...tuổi con còn quá nhỏ, con hoàn toàn không biết hai anh trai đã làm gì với con!” Chung Bang Lập thở hổn hển, run rẩy nói.
“Ba, con biết, tất cả những chuyện đó con đều biết!” Thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Lạc Lạc hơi run rẩy, nhưng tiếng nói lại tuyệt đối rõ ràng, “Con thích các anh, các anh cũng thích con! Xảy ra những chuyện này đều là do con tự nguyện! Con cũng không biết cái đó gọi là bê bối gì! Ba, xin ba, xin ba hãy đồng ý cho chúng con được ở cùng nhau.”
Chung Bang Lập khiếp sợ không nói ra lời, trước mặt người con gái bướng bỉnh mà gan dạ, mang theo một loại tự tin không hề có đạo lý mà nói, ông đang có một bụng đạo lý muốn dạy dỗ bọn anh, nhưng đối mặt với con gái không biết sự đời này, trong cổ họng ông giống như đang nhét một tảng đá thật lớn, bỗng nhiên làm ông sinh ra cảm giác vô lực.
Một lúc lâu sau, cây roi trong tay ông run rẩy, lại một lần nữa không đầu không đuôi dùng sức đánh lên người bọn anh, “Lạc Lạc còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn các anh thì sao hả? Các anh cũng nhỏ sao? Các anh... các anh muốn làm tôi tức chết có phải không?”
“Ba!” Chấn Thanh đau đến toàn thân phát run, không dám tránh né, lại nói tiếp: “Ba, bọn con đối với Lạc Lạc là thật lòng!”
Những lời này khiến Chung Bang Lập tưởng chừng như bản thân ông đang gặp ác mộng, “Anh... anh nói cái gì?”
Trên tai và nửa bên mặt của Chấn Thanh đều chảy máu, nhưng giọng nói lại vang dội và kiên định, “Ba, mẹ bọn con biết chuyện này ‘kinh thế hãi tục’(đáng sợ), mọi người rất khó chấp nhận. Nhưng mà, bọn con không thể không có Lạc Lạc, Lạc Lạc cũng không thể không có bọn con.”
“Từ nhỏ, ba và mẹ ai bận việc nấy, ngoại trừ công việc hai người chưa từng nhớ rõ còn có hai đứa con trai này. Trong mắt ba và mẹ bọn con là gì? Lúc rảnh rỗi thì dùng một quyển sách để thả lỏng? Hay là khi trời lạnh dùng một đôi dép lê để giữ ấm đôi chân? Ngoại trừ cho bọn con ăn uống, cho bọn con đến trường, thì hai người vẫn chưa từng quan tâm gì đến bọn con! Nhiều năm như vậy, bọn con chỉ có mình Lạc Lạc, em ấy cũng chỉ có mình bọn con, vì sao bọn con không thể ở cùng với nhau? Nếu, nếu hai người không thể tiếp nhận chuyện này, như vậy, hiện giờ Chấn Văn và con đã có khả năng chăm sóc cho Lạc Lạc rồi.”
Con trai chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặt mũi cũng đã có vẻ kiên nghị và quyết đoán của người đàn ông trưởng thành. Lúc này, Chung Bang Lập và Mã Hoa mới tỉnh ngộ, hai đứa con trai này học tập vô cùng xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có lựa chọn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, mà là kiên trì bước vào xã hội sớm, thì ra là bọn họ đã sớm có kế hoạch thật tốt, chờ cánh cứng cáp rồi bất cứ lúc nào cũng có thể mang Lạc Lạc đi.
Phía trước là hai khuôn mặt gần như giống nhau như đúc, ngay cả bọn họ là ba mẹ mà vẫn luôn không phân biệt rõ ràng được, lúc này hai cặp chân mày gợi lên cố chấp và gan dạ cũng đều giống nhau. Giống như là Tiểu Chu bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, nghiêng ngả chao đảo chảy về hướng Nham Thạch, lqd cho dù thịt nát xương tan, cho dù là không chừa một mảnh giáp nào... Anh em mến nhau thì cũng thôi đi, mặc dù nói ra không dễ nghe, vì dù sao thì bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ, nhưng đằng này hai anh em lại cùng yêu mến một cô em gái...Việc này khiến Chung Bang Lập ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thế mà bọn họ lại nói thản nhiên như vậy!
Hiện giờ trong lòng Chung Bang Lập ‘bách vị tạp trần’(nhiều cảm xúc lẫn lộn), giống như bỗng chốc đã già đi mười tuổi. Roi trong tay, yếu ớt rơi trên mặt đất.
Đột nhiên Mã Hoa lớn tiếng nói: “Hai anh em các con bị quỷ ám rồi sao? Một đứa con gái hoang thì có gì tốt? Đáng giá để cho các con vì cô ta mà phản bội lại ba mẹ mình sao? Đến nỗi không tiếc rời khỏi căn nhà này? Chúng ta mặc kệ như thế nào, cũng đã sinh ra và nuôi lớn các con, chẳng nhẽ còn kém hơn một đứa con hoang không rõ lai lịch hay sao?”
Đứa con hoang không rõ lai lịch!
Trong lòng Lạc Lạc đau xót. Các anh trai lần lượt cùng nhau lên cao, mỗi năm ba lại thăng chức, đã bao lâu rồi cô không còn nghe người ta nói những lời này rồi hả? Xa xôi như vậy, nhưng lại giống như vẫn còn trong giấc ngủ ở nơi ấy, như rắn độc chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn cô một ngụm.
“Mẹ!”
“Bà xã!”
Ba cha con gần như trăm miệng một lời!
Sợ hãi, trách cứ, bất mãn, nén giận, những biểu tình này lại càng thêm kích động Mã Hoa, trái tim lại đau như thế, đàn ông nhà lqd họ Chung đều là ma quỷ hết sao? Hai mẹ con dã chủng này được tính là gì? Dựa vào cái gì? Hai người dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác đến cướp tất cả của bà!
Bà xoay người, đối mặt với Chung Bang Lập, người phía sau vẫn đang bất mãn, không vui, chán ghét nhíu mày trừng bà, đôi lông mày đó, vẫn cứ anh tuấn như lúc còn trẻ vậy, đôi mắt đó, đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến người sự quyến rũ dồi dào của người đàn ông này, dáng vẻ ấy vẫn còn sâu trong lòng bà. Mỗi một ngày già đi, dường như chỉ lqd có một mình bà mà thôi. Giờ phút này, chỉ vì bà nói một câu như thế mà ba người đàn ông nhà họ Chung lại dùng vẻ mặt như thế nhìn bà, giống như bà là kẻ địch của bọn họ vậy, cho dù bà là vợ là mẹ của bọn họ, cho dù bà sống chung với họ hơn nửa đời người, cho dù con nhỏ kia chỉ là một đứa con hoang không rõ lai lịch.
Bà thế nhưng lại vô cùng đố kị và oán hận.
Bà hít sâu một hơi, sống lưng cố gắng ưỡn thật thẳng, đầu ngẩng lên thật cao, gằn từng chữ, giống như dùng hết sức lực cả đời chỉ để nói ra một câu vậy, “Chung Bang Lập, ông vẫn còn chưa nhìn ra sao? Đứa con hoang này, mới còn nhỏ như vậy mà đã biết dụ dỗ đàn ông, một lần bò lên giường của hai người đàn ông, nó cũng đê tiện và dâm đãng như người mẹ Thẩm Phong của nó vậy!”
Ngày hôm qua kết thúc như thế nào? Cô trở về phòng ra sao? Một giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, cũng không nhớ rõ mọi thứ, chỉ biết cô hiện tại rất mệt mỏi.
Lạc Lạc tỉnh lại, chóng mặt, mắt khô khốc, toàn thân mệt mỏi, xương cốt đau nhức, đầu nặng như sắt, trong cổ họng giống như bị nhét bả rơm, khô khốc ngưa ngứa.
Giống như từ trong địa ngục trở về trần gian, ‘Tam hồn thất phách’(ba hồn bảy vía) đều không còn ở lại chỗ cũ nữa.
Trong phòng u ám, cô cố ý thả bức rèm cửa sổ màu đen xuống, trên giường chỉ có một mình cô, giữa trời mùa hè, vậy mà lại không mở điều hòa trong phòng, cô cuộn thành một cục, hai chân cọ vào nhau. Các anh...
Đau lòng, hoảng loạn, lo sợ không yên, lúc này mới tuôn ra. Giống như đã đến ngày tận thế vậy.
Bên ngoài có chút tiếng động, hình như là trời mưa rồi.
Trời mưa, có thể không đến trường được không? Có thể không cần đối mặt với bất cứ người nào được không?
Cô mạnh mẽ xốc lại tinh thần, vỗ về trán, họ nhẹ một tiếng, để chân trần đi qua kéo rèm ra, ‘xôn xao’ một tiếng, cảnh sắc bên ngoài thật rực rỡ, từng đám mây trắng trên đang trôi trên trời cao, bên trong sân nhỏ gốc chuối tây phản chiếu ánh sáng trong suốt, khiến cô lóa mắt, mà lại quang đãng.
Đột nhiên tâm trạng của cô cứ thế mà tốt lên.
Một ngày mới nữa lại đến, giống như môn học lo lắng nhất đã thi xong. Chuyện tồi tệ nhất cũng đã xảy ra, còn có gì mà không thể vượt qua nữa? Dù thế nào đi nữa chuyện này sớm muộn gì cũng tới! Ngay cả khi trời có sập thì vẫn còn các anh trai của cô chống đỡ.
Cô tắm rửa, thay một bộ quần áo màu hồng tay lỡ quần đùi đi xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh, dì Trần đang dọn dẹp bàn ăn cơm, xem ra thời gian bữa sáng đã qua rồi.
Vẫn như mọi khi, cô bước đến cầm cốc sữa tươi lên uống ‘ực ực’ một cái cạn ly, lấy một miếng sandwich nhét vào miệng, mơ hồ hỏi dì Trần, “Ba, mẹ và các anh của con đâu rồi dì?”
“Đều đã đi ra ngoài hết rồi, mới vừa đi. Chấn Thanh và Chấn Văn bảo dì đừng đánh thức con, để cho con ngủ thêm một lát.”
Cô “Vâng” một tiếng, chộp lấy túi xách, nhét sandwich vào miệng đến căn phồng đi ra ngoài, “Con đến trường đây.”
Dì Trần ở phía sau nói với theo, “Bảo Tiểu Lưu đưa con đi!”
Cô đi rất vội vàng, cũng không kêu tài xế Tiểu Lưu đưa đi, ra đến cửa mới nhớ đến hôm nay là chủ nhật, trường học đều nghỉ hết, vậy thì phải đi đâu đây?
Cô chậm bước chân lại, đi tới một đoạn theo hình răng cưa, bất thình lình bước chân lại nhanh hơn.
“Ba! Đừng đánh nữa!”Ở trước mặt ba mẹ nuôi cô luôn luôn là một người khôn khéo, lúc này không biết lấy sức lực ở đâu ra, rống to một tiếng.
Một tiếng này vô cùng cao vút, thế cho nên tay Chung Bang Lập cũng ngừng lại.
“Lạc Lạc, con...tuổi con còn quá nhỏ, con hoàn toàn không biết hai anh trai đã làm gì với con!” Chung Bang Lập thở hổn hển, run rẩy nói.
“Ba, con biết, tất cả những chuyện đó con đều biết!” Thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Lạc Lạc hơi run rẩy, nhưng tiếng nói lại tuyệt đối rõ ràng, “Con thích các anh, các anh cũng thích con! Xảy ra những chuyện này đều là do con tự nguyện! Con cũng không biết cái đó gọi là bê bối gì! Ba, xin ba, xin ba hãy đồng ý cho chúng con được ở cùng nhau.”
Chung Bang Lập khiếp sợ không nói ra lời, trước mặt người con gái bướng bỉnh mà gan dạ, mang theo một loại tự tin không hề có đạo lý mà nói, ông đang có một bụng đạo lý muốn dạy dỗ bọn anh, nhưng đối mặt với con gái không biết sự đời này, trong cổ họng ông giống như đang nhét một tảng đá thật lớn, bỗng nhiên làm ông sinh ra cảm giác vô lực.
Một lúc lâu sau, cây roi trong tay ông run rẩy, lại một lần nữa không đầu không đuôi dùng sức đánh lên người bọn anh, “Lạc Lạc còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn các anh thì sao hả? Các anh cũng nhỏ sao? Các anh... các anh muốn làm tôi tức chết có phải không?”
“Ba!” Chấn Thanh đau đến toàn thân phát run, không dám tránh né, lại nói tiếp: “Ba, bọn con đối với Lạc Lạc là thật lòng!”
Những lời này khiến Chung Bang Lập tưởng chừng như bản thân ông đang gặp ác mộng, “Anh... anh nói cái gì?”
Trên tai và nửa bên mặt của Chấn Thanh đều chảy máu, nhưng giọng nói lại vang dội và kiên định, “Ba, mẹ bọn con biết chuyện này ‘kinh thế hãi tục’(đáng sợ), mọi người rất khó chấp nhận. Nhưng mà, bọn con không thể không có Lạc Lạc, Lạc Lạc cũng không thể không có bọn con.”
“Từ nhỏ, ba và mẹ ai bận việc nấy, ngoại trừ công việc hai người chưa từng nhớ rõ còn có hai đứa con trai này. Trong mắt ba và mẹ bọn con là gì? Lúc rảnh rỗi thì dùng một quyển sách để thả lỏng? Hay là khi trời lạnh dùng một đôi dép lê để giữ ấm đôi chân? Ngoại trừ cho bọn con ăn uống, cho bọn con đến trường, thì hai người vẫn chưa từng quan tâm gì đến bọn con! Nhiều năm như vậy, bọn con chỉ có mình Lạc Lạc, em ấy cũng chỉ có mình bọn con, vì sao bọn con không thể ở cùng với nhau? Nếu, nếu hai người không thể tiếp nhận chuyện này, như vậy, hiện giờ Chấn Văn và con đã có khả năng chăm sóc cho Lạc Lạc rồi.”
Con trai chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặt mũi cũng đã có vẻ kiên nghị và quyết đoán của người đàn ông trưởng thành. Lúc này, Chung Bang Lập và Mã Hoa mới tỉnh ngộ, hai đứa con trai này học tập vô cùng xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có lựa chọn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, mà là kiên trì bước vào xã hội sớm, thì ra là bọn họ đã sớm có kế hoạch thật tốt, chờ cánh cứng cáp rồi bất cứ lúc nào cũng có thể mang Lạc Lạc đi.
Phía trước là hai khuôn mặt gần như giống nhau như đúc, ngay cả bọn họ là ba mẹ mà vẫn luôn không phân biệt rõ ràng được, lúc này hai cặp chân mày gợi lên cố chấp và gan dạ cũng đều giống nhau. Giống như là Tiểu Chu bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, nghiêng ngả chao đảo chảy về hướng Nham Thạch, lqd cho dù thịt nát xương tan, cho dù là không chừa một mảnh giáp nào... Anh em mến nhau thì cũng thôi đi, mặc dù nói ra không dễ nghe, vì dù sao thì bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ, nhưng đằng này hai anh em lại cùng yêu mến một cô em gái...Việc này khiến Chung Bang Lập ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thế mà bọn họ lại nói thản nhiên như vậy!
Hiện giờ trong lòng Chung Bang Lập ‘bách vị tạp trần’(nhiều cảm xúc lẫn lộn), giống như bỗng chốc đã già đi mười tuổi. Roi trong tay, yếu ớt rơi trên mặt đất.
Đột nhiên Mã Hoa lớn tiếng nói: “Hai anh em các con bị quỷ ám rồi sao? Một đứa con gái hoang thì có gì tốt? Đáng giá để cho các con vì cô ta mà phản bội lại ba mẹ mình sao? Đến nỗi không tiếc rời khỏi căn nhà này? Chúng ta mặc kệ như thế nào, cũng đã sinh ra và nuôi lớn các con, chẳng nhẽ còn kém hơn một đứa con hoang không rõ lai lịch hay sao?”
Đứa con hoang không rõ lai lịch!
Trong lòng Lạc Lạc đau xót. Các anh trai lần lượt cùng nhau lên cao, mỗi năm ba lại thăng chức, đã bao lâu rồi cô không còn nghe người ta nói những lời này rồi hả? Xa xôi như vậy, nhưng lại giống như vẫn còn trong giấc ngủ ở nơi ấy, như rắn độc chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn cô một ngụm.
“Mẹ!”
“Bà xã!”
Ba cha con gần như trăm miệng một lời!
Sợ hãi, trách cứ, bất mãn, nén giận, những biểu tình này lại càng thêm kích động Mã Hoa, trái tim lại đau như thế, đàn ông nhà lqd họ Chung đều là ma quỷ hết sao? Hai mẹ con dã chủng này được tính là gì? Dựa vào cái gì? Hai người dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác đến cướp tất cả của bà!
Bà xoay người, đối mặt với Chung Bang Lập, người phía sau vẫn đang bất mãn, không vui, chán ghét nhíu mày trừng bà, đôi lông mày đó, vẫn cứ anh tuấn như lúc còn trẻ vậy, đôi mắt đó, đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến người sự quyến rũ dồi dào của người đàn ông này, dáng vẻ ấy vẫn còn sâu trong lòng bà. Mỗi một ngày già đi, dường như chỉ lqd có một mình bà mà thôi. Giờ phút này, chỉ vì bà nói một câu như thế mà ba người đàn ông nhà họ Chung lại dùng vẻ mặt như thế nhìn bà, giống như bà là kẻ địch của bọn họ vậy, cho dù bà là vợ là mẹ của bọn họ, cho dù bà sống chung với họ hơn nửa đời người, cho dù con nhỏ kia chỉ là một đứa con hoang không rõ lai lịch.
Bà thế nhưng lại vô cùng đố kị và oán hận.
Bà hít sâu một hơi, sống lưng cố gắng ưỡn thật thẳng, đầu ngẩng lên thật cao, gằn từng chữ, giống như dùng hết sức lực cả đời chỉ để nói ra một câu vậy, “Chung Bang Lập, ông vẫn còn chưa nhìn ra sao? Đứa con hoang này, mới còn nhỏ như vậy mà đã biết dụ dỗ đàn ông, một lần bò lên giường của hai người đàn ông, nó cũng đê tiện và dâm đãng như người mẹ Thẩm Phong của nó vậy!”
Ngày hôm qua kết thúc như thế nào? Cô trở về phòng ra sao? Một giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, cũng không nhớ rõ mọi thứ, chỉ biết cô hiện tại rất mệt mỏi.
Lạc Lạc tỉnh lại, chóng mặt, mắt khô khốc, toàn thân mệt mỏi, xương cốt đau nhức, đầu nặng như sắt, trong cổ họng giống như bị nhét bả rơm, khô khốc ngưa ngứa.
Giống như từ trong địa ngục trở về trần gian, ‘Tam hồn thất phách’(ba hồn bảy vía) đều không còn ở lại chỗ cũ nữa.
Trong phòng u ám, cô cố ý thả bức rèm cửa sổ màu đen xuống, trên giường chỉ có một mình cô, giữa trời mùa hè, vậy mà lại không mở điều hòa trong phòng, cô cuộn thành một cục, hai chân cọ vào nhau. Các anh...
Đau lòng, hoảng loạn, lo sợ không yên, lúc này mới tuôn ra. Giống như đã đến ngày tận thế vậy.
Bên ngoài có chút tiếng động, hình như là trời mưa rồi.
Trời mưa, có thể không đến trường được không? Có thể không cần đối mặt với bất cứ người nào được không?
Cô mạnh mẽ xốc lại tinh thần, vỗ về trán, họ nhẹ một tiếng, để chân trần đi qua kéo rèm ra, ‘xôn xao’ một tiếng, cảnh sắc bên ngoài thật rực rỡ, từng đám mây trắng trên đang trôi trên trời cao, bên trong sân nhỏ gốc chuối tây phản chiếu ánh sáng trong suốt, khiến cô lóa mắt, mà lại quang đãng.
Đột nhiên tâm trạng của cô cứ thế mà tốt lên.
Một ngày mới nữa lại đến, giống như môn học lo lắng nhất đã thi xong. Chuyện tồi tệ nhất cũng đã xảy ra, còn có gì mà không thể vượt qua nữa? Dù thế nào đi nữa chuyện này sớm muộn gì cũng tới! Ngay cả khi trời có sập thì vẫn còn các anh trai của cô chống đỡ.
Cô tắm rửa, thay một bộ quần áo màu hồng tay lỡ quần đùi đi xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh, dì Trần đang dọn dẹp bàn ăn cơm, xem ra thời gian bữa sáng đã qua rồi.
Vẫn như mọi khi, cô bước đến cầm cốc sữa tươi lên uống ‘ực ực’ một cái cạn ly, lấy một miếng sandwich nhét vào miệng, mơ hồ hỏi dì Trần, “Ba, mẹ và các anh của con đâu rồi dì?”
“Đều đã đi ra ngoài hết rồi, mới vừa đi. Chấn Thanh và Chấn Văn bảo dì đừng đánh thức con, để cho con ngủ thêm một lát.”
Cô “Vâng” một tiếng, chộp lấy túi xách, nhét sandwich vào miệng đến căn phồng đi ra ngoài, “Con đến trường đây.”
Dì Trần ở phía sau nói với theo, “Bảo Tiểu Lưu đưa con đi!”
Cô đi rất vội vàng, cũng không kêu tài xế Tiểu Lưu đưa đi, ra đến cửa mới nhớ đến hôm nay là chủ nhật, trường học đều nghỉ hết, vậy thì phải đi đâu đây?
Cô chậm bước chân lại, đi tới một đoạn theo hình răng cưa, bất thình lình bước chân lại nhanh hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook