CHƯƠNG 31

Trong Khi nói chuyện cổ tay đồng thời chuyển động, chiết phiến mỹ lệ xoay vài cái, Tần Sương Kích liền trở mình không ngừng tránh né. Tiêu Hồng Nương ngưng mi quan sát cũng chỉ miễn cưỡng thấy được vài đường hắc ngân châm từ chiết phiến bay ra hướng Tần Sương Kích. Tần Sương Kích né tránh thật sự thoải mái, huy nhanh kiếm ngăn cản, mọi người chỉ cảm thấy kình phong thổi qua bên tai, quay đầu nhìn lại, thân cây kế bên đã dày đặc hắc ngân châm.

“Nhiều năm không gặp ca ca lại tỏ thái độ này, Lâm Dịch Nhã ngươi học xấu.” Tần Sương Kích cười cười, ánh mắt ẩn chứa tình cảm phức tạp.

“Ca ca?” Phong Nhã nghiến răng đánh tiếp. “Năm đó, lúc đem ta bỏ lại Viễn Bảo sao không nghĩ tới ta là đệ đệ của ngươi?”

Tần Sương Kích giơ kiếm, phiến diệp cùng thân kiếm xẹt qua làm tóe lên hỏa hoa. “Nếu ngươi không phải huynh đệ, ta cần gì phải thiên tân vạn khổ đưa ngươi tới Viễn Bảo?”

Hai người một kích lại thối lui, Tần Sương Kích một đường bôn ba mệt nhọc nên tính tình cũng cực không tốt, mắng: “Ngươi cho rằng Viễn Bảo là nơi dễ đến sao? Ta thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không còn!”

“Liên quan gì ta!” Phong Nhã chửi lại, không để ý phong độ tiến lên đấu tiếp. “Ta muốn ngươi đưa ta đi? Ta cầu ngươi? Viễn Trần là tên điên lẽ nào ngươi không biết? Ngươi đem ta để lại đó, có tưởng tượng qua ta sẽ bị hắn luyện thành dược nhân?”

Phong Nhã cầm chiết phiến hung hăng quét về phía cổ họng Tần Sương Kích. Tần Sương Kích đột nhiên thu kiếm, phiến diệp lướt qua khiến cổ hắn xuất hiện một đường huyết mảnh. Phong Nhã trừng mắt, nương nhẹ tay, mồ hôi lặng lẽ rơi xuống.

“Ta cũng muốn cùng nhau lưu lại nhưng bị Viễn Trần đánh văng ra ngoài.” Tần Sương Kích nhìn Phong Nhã, ánh mắt như tự trách sự vô năng của bản thân. “Ta ở ngoại Bảo quỳ ba ngày, Viễn Trần nói nếu không ly khai sẽ không cứu ngươi! Ngươi hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, chỉ có hắn mới cứu được. . . . .”

“Chữa khỏi thì sao? Ở dưới tay lão ma đầu Viễn Trần cùng chết có gì khác nhau? Bao nhiêu người tránh không kịp, ngươi lại tự tay đưa ta vào ma giáo!”

“Ta chỉ muốn ngươi sống.” Tần Sương Kích nói. “Sống là tốt rồi, ta sẽ tới cứu ngươi.”

“Gạt người! Viễn Trần nói ngươi mang ta bán cho hắn, sau đó gặp bầy sói trên sơn đạo, lúc bị cắn chết còn ôm chặt hoàng kim, ta tận mắt đến nhìn thi thể. . . . .”

“Ngươi tin ta hay tin hắn?”

Hai người đối mắt nhau. Phong Nhã ánh mắt vẫn mang đầy phẫn hận. Tần Sương Kích mất đi vẻ kích động ban đầu khôi phục lại bộ dáng thong dong bình tĩnh thường ngày, ánh mắt ôn hòa nhìn hắn như mười hai năm trước.

Phong Nhã hừ lạnh thu hồi chiết phiến, nhìn bọn thuộc hạ thần tình kinh dị đứng một bên đối Tần Sương Kích lạnh nhạt nói: “Công là công, tư là tư. Ngươi thủ lĩnh Thiên Kiếm Môn cùng Thiên Điện ta đối nghịch, lần trước hủy ám đà ở Tương Dương, hôm nay lại đánh lén Quỷ Khốc Cốc, việc này nên tính toán thế nào đây?”

“Ta nghĩ ngươi đã chết!” Tần Sương Kích cười vẻ bất đắc dĩ cùng thở dài. “Ta nghe được Viễn Bảo bị Thiên Điện diệt môn, người trong viên bị giết sạch không chừa một ai. . . . . Ta nghĩ ngươi đã chết!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương