CHƯƠNG 29

“Vâng.” Tiêu Hồng Nương không dám giấu diếm, quỳ trên mặt đất tường thuật nàng mời chào Tần Sương Kích như thế nào, tiến đến người đối phó bị hắn giết, rồi sau khi bắt đi Y Ân bảy ám đà bị triệt hạ. Cuối cùng, hai tay chống lên nền đất đầu dập mạnh một cái: “Hồng Nương giấu diếm khuyết điểm không báo, hơn nữa làm bị thương người của chủ thượng, nguyện chịu chủ thượng trách phạt!” Mặc kệ đối đãi ra sao, trong lòng nàng nam tử này vĩnh viễn là người tối cao quý.

Phong Nhã im lặng đặt tay lên đầu nàng. Tiêu Hồng Nương run rẩy, lại cảm nhận được một luồn nội lực thuần hậu từ tay chủ thượng truyền vào cơ thể, lưu chuyển quanh thân, cuối cùng dừng lại đan điền chậm rãi vận chuyển.

“Chuyện đứa bé kia không trách ngươi được, khuyết điểm không báo tĩnh dưỡng hảo rồi đến hình bộ báo danh, trước mắt tĩnh tâm.”

“Vâng.” Tiêu Hồng Nương ngồi xếp bằng, dựa vào nội lực chủ thượng phụ trợ vận khởi tâm pháp.

Phong Nhã thấy nàng đã rơi vào mỹ cảnh liền chậm rãi thu hồi nội lực, hướng miệng nàng uy một viên đan dược “xin lỗi.” Nói xong giải khai huyệt đạo cho Thanh, đối với vẻ mặt trách cứ của hắn gật đầu tỏ ý có lỗi rồi nói: “Thay ta coi chừng nàng.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thanh hừ một tiếng nhưng vẫn khom người trả lời. Tuy rằng không ủng hộ chủ thượng một câu xin lỗi sẽ đem chuyện đả thương Tiêu Hồng Nương cho qua, nhưng muốn trông chờ vào chủ ý khác coi như không có khả năng. Đi theo chủ thượng hơn mười năm, chưa bao giờ thấy hắn đối bất luận kẻ nào có hành vi kiên nhẫn chăm sóc. . . . . Ân, trước mắt tiểu nam hài đang ngủ bên trong là ngoại lệ!

Thấy Thanh ngồi phía sau Tiêu Hồng Nương giúp nàng chữa thương hắn xoay người trở về nội thất. Vừa vào đã nghe được vài tiếng rên rỉ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Phong Nhã vội bước nhanh về phía giường, xốc chăn lên nhìn đến tiểu đông tây cuộn tròn người trong chăn bông, cúi đầu phát ra những âm thanh phải chú ý lắm mới nghe được.

Rất dễ dàng đem chăn bông vạch trần, nhìn tiểu đông tây cuộn mình rên rỉ, hai má ửng hồng Phong Nhã vội kề sát lại, vén tóc ra sau tai nó lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?”

Y Ân ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao, thanh âm mềm mại đáng thương khóc nức nở: “Y nhi. . . . . hảo. . . . . kỳ quái. . . . . nơi này. . . . . đau. . . . .”

Phong Nhã đưa mắt xuống dưới, Y Ân tay ôm giữa hai chân bị hắn khéo ra, thấy rõ chồi non nơi khố hạ nó run rẩy ngẩng đầu chỉ có thể ngạc nhiên rồi thở dài.

Quả nhiên đã quen thói phong lưu, vừa rồi giúp Y Ân thượng dược không tự chủ tìm những điểm mẫn cảm tiếp xúc. Hắn từ lúc mười bốn tuổi thị cơ vô số, đã biết tùy tiện chạm tay vào điểm nào trên người nữ nhân có thể làm cho nàng bật cười thích thú, huống chi là tiểu đông tây chưa hiểu sự đời. Bất quá, đến bây giờ mới kịp phản ứng, thật đúng là trì độn mà.    ^.^

Y Ân hai tay bị Phong Nhã giữ lại, cảm giác tầm mắt hắn nhìn chăm chú hạ thân trần trụi của mình liền đá đá chân muốn tránh ra: “Nhã. . . . . không thoải mái. . . . . .” Thân thể thật kỳ quái, cảm thấy dường như trống trơn, lại dường như trướng trướng.

Phong Nhã cười cắn nhẹ lên môi nó, tay lần xuống xoa nắn tiểu chồi đáng yêu, chậm rãi đong đưa. Y Ân mở to mắt hít một hơi rồi đá đạp lung tung, hắn lại ác liệt đè ép hai tiểu cầu, ngón tay ma sát linh khẩu. Y Ân nửa thân trên bị giữ chặt, cơ hồ toàn bộ thắt lưng đều nhảy dựng lên, lại chỉ có thể để Phong Nhã vỗ về chơi đùa đến toàn thân run rẩy, hai chân vô lực căng cứng, ngay cả ngón chân cũng vô thức bấu chặt xuống.

Phong Nhã buông môi Y Ân nhìn nó hít thở từng ngụm một, ánh mắt ướt át mông lung, thắt lưng muốn tách rời, hai chân mở ra tùy ý hắn muốn làm gì thì làm khiến hạ thể một trận nhức nhối.

Cúi đầu cắn lên chiếc cổ mảnh khảnh, đồng thời ngón tay lần đến gốc chồi non mẩn cảm siết nhẹ, Y Ân liền phóng xuất một ít, miệng phát ra tiếng kêu như mèo con sợ hãi.

“Chết tiệt, sớm giải quyết ngươi, ngay cả ta cũng không xong rồi.” Cảm thấy hạ thể càng lúc càng trướng đau Phong Nhã cắn răng đem hai chân Y Ân khoát lên vai, nhìn bé con hoàn mỹ giữa hai chân tiểu đông tây đang dựng thẳng, đỉnh đã muốn ướt, khẽ liếm nhẹ nó rồi lập tức nuốt vào miệng.

Y Ân sợ hãi kêu lên, nước mắt hưng phấn tràn ra, thân thể lại chỉ có thể luống cuống cảm thụ kỹ xảo cắn mút nơi hạ thể do vòm miệng ấm áp của Phong Nhã mang lại.

“Nhã. . . . . Nhã. . . . . đừng. . . . . sợ. . . . .” Y Ân vừa kinh vừa sợ, không biết làm sao, nghĩ muốn đẩy Phong Nhã ra nhưng tay lại không khống chế đưa đầu hắn ấn xuống, thắt lưng cũng không tự giác lắc lư theo tiết tấu phun ra nuốt vào, miệng nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khoái cảm mãnh liệt này dọa hư nó!

Phong Nhã ngón tay đùa bỡn hai tiểu cầu, cảm giác cơ đùi non mềm run rẩy siết chặt biết nó sắp tới cực hạn liền tăng tốc, kịch liệt đưa hoa hành nho nhỏ từ trên xuống dưới liếm một đường, tại gốc ngọc hành cắn một cái thật mạnh, tiểu đông tây khóc thét một tiếng chói tai, tiết ra trong miệng hắn.

Phong Nhã ngẩng đầu, lau khô khóe miệng dính bạch dịch *** mỹ rồi hôn lên môi Y Ân, ác ý trêu đùa: “Muốn nếm thử một chút hương vị của mình hay không?” Nào biết Y Ân trời sinh suy yếu chịu không nổi loại khoái cảm mãnh liệt này, sau khi tiết ra liền hôn mê bất tỉnh. Mặc kệ Phong Nhã cắn mút ra sao cũng không phản ứng, khiến hắn chỉ có thể căm giận ngưng lại, nhìn nó khóe mắt ướt nước, sắc mặt ửng hồng ngủ say như chết.

“Ngươi thật đáng khen, thoải mái quá liền ngủ, chẳng cần biết ta khó chịu như thế nào?” Phong Nhã vừa nói vừa cởi sạch y phục của nó, đem tiểu thân mình trần trụi ôm vào ngực rồi đắp chăn lên, hung hăng cắn mút xương quai xanh trên cổ nó, thân thể áp sát vào nhau, chậm rãi chờ cuồng nhiệt kêu gào trong cơ thể bình ổn.

Thương tiếc nhìn xương quai xanh Y Ân tràn đầy dấu vết xanh tím, Phong Nhã hôn lên chiếc cằm trơn bóng, tay ôm đầu nó, khóe miệng mỉm cười an ổn ngủ.

Mãi đến giờ tuất, sắc trời sụp tối Phong Nhã mới thức dậy, không thể tin được mình lại ngủ say đến như vậy. Tiểu đông tây không biết khi nào đã tỉnh, im lặng oa ở trong lòng ngực hắn, cảm giác Phong Nhã cử động liền buông tóc hắn ra, âm thanh nho nhỏ ủy khuất: “Nhã, người xấu!” Nó kỳ thật không phải muốn nhõng nhẽo, Nhã quả thật đã dọa hư nó. Nhưng thật đáng thương, cả đời này nó cũng không có cam đảm ương bướng, bộ dáng ủy ủy khuất khuất này đối với nó đã là quá lắm rồi. Lúc nói lời này nó còn lo lắng Nhã sẽ tức giận.

Phong Nhã ôm Y Ân xoay người kéo nó vào lòng, cắn cắn khuôn mặt non mịn trêu đùa: “Ta xấu sao? Hay là ta không cho ngươi thoải mái? Vẫn là. . . . .” Tay vuốt ve đùi nó: “Chê ta xấu không đến cùng?”

Y Ân nghe không hiểu Phong Nhã trêu đùa, lắng nghe tiếng cười ôn nhu tựa hồ mang theo cưng chiều chìm đắm liền nhướng người hôn lên môi hắn. Phong Nhã giật mình, rồi như phong ba bão táp hôn lên đôi môi như cánh hoa, lưỡi thâm nhập vào miệng nó khuấy đảo kịch liệt khiến Y Ân cơ hồ thở không nổi. Tiểu đông tây trong lòng an tâm hẳn, qua lời lẽ tương giao dường như cảm nhận được tâm tình đối phương. Tuy nó nhìn không thấy, cũng chưa từng nghe qua, nhưng rất thích. . . . . rất thích tâm tình này!

“Chủ thượng!” Tiếng gọi của Thanh theo ngoại thính truyền đến, Phong Nhã buông Y Ân ra, vuốt lưng giúp nó thuận khí, đắp kỹ chăn rồi mới đứng dậy tìm y phục, sau đó lần tay vào chăn mặc cho nó. Tiểu đông tây này thân mình quá yếu, hơi lạnh một chút cũng sợ nó bị bệnh.

Cấp Y Ân ăn mặc tử tế, cũng sửa sang lại chính mình, dùng áo choàng lông cáo đem nó quấn kỹ rồi ôm trên khuỷu tay đi ra. Được hai bước Phong Nhã dừng lại hỏi Y Ân đang ngoan ngoãn ôm bả vai hắn: “Tần Sương Kích là ai?”

“Ân?” Y Ân không rõ, hoang mang nhíu mi.

Phong Nhã thán: “Quên đi, không rõ rất tốt.”

Ôm Y Ân ra khỏi nội thất, nhìn thấy Thanh và Tiêu Hồng Nương đã đứng thẳng hai bên. Tiêu Hồng Nương thân thể không còn đáng ngại, chủ thượng không hề chất vấn nàng, lại được Thanh ban lệnh bài miễn tội, vẻ chật vật lúc sáng đã sớm biến mất. Một thân hồng sa phong tình vạn chủng nhanh nhẹn nói: “Chủ thượng tới đột ngột Hồng Nương không kịp chuẩn bị, chỉ có chút rượu nhạt để chủ thượng tẩy trần, mong chủ thượng không phiền lòng!”

Phong Nhã theo hướng tay nàng chỉ đi vào, nhìn thấy một bàn mỹ thực đầy ắp. Dựa theo thói quen của Phong Nhã không an bài thêm hạ nhân dư thừa, trong phòng chỉ có bốn người: Thanh, Tiêu Hồng Nương, Phong Nhã cùng Y Ân.

Phong Nhã gật đầu tán thưởng, ôm Y Ân ngồi vào bàn ra ý bảo hai người cùng ngồi, múc một muỗng canh uy đến trước miệng nó: “Ngủ một ngày đói bụng lắm đi. . . . .”

Ầm ầm. . . . . vài tiếng nổ vang lên cắt ngang lời Phong Nhã, chạy ra ngoài chỉ thấy Phúc Lâm Cư phía trên chậm rãi khuynh đảo, từng khối đá lớn từ trên lăn xuống. Phúc Lâm Cư bắn ra một đường khói hồng chợt lóe trong không trung rồi biến mất, Tiêu Hồng Nương kinh hô: “Địch tập kích. . . . .”

Hạ chương: công ‘lớn’, công ‘nhỏ’ gặp nhau. Giao lưu tình cảm. . . . . hắc hắc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương