Cưng Chiều Em Vô Hạn - Mộ Thời Yên
Chương 21: - Cô mê man tỉnh dậy từ trong lòng anh💂‍♂️

Cưng chiều em vô hạn – Mộ Thời Yên

Những ngón tay thon dài của anh chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc áo ra, đôi mắt Hoắc Nghiên nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn như là đang thì thầm: “Minh Lê, em muốn không, hửm?”

Một cảm giác kỳ lạ lặng lẽ được khuấy động.

Đầu óc cô rối bời, ngây dại chỉ có cảm giác khó chịu là hết sức rõ ràng, bên tai là giọng nói của anh, đồng thời sâu trong nội tâm dường như có thêm một giọng nói khác cũng đang mê hoặc cô.

Minh Lê nuốt nước bọt xuống.

Sức nóng dâng trào mạnh mẽ, khuôn mặt cô nóng bừng, suy nghĩ trở nên mông lung, ý thức cũng lơ mơ, không tỉnh táo, cô bắt đầu mơ màng phản ứng theo bản năng lại như là bị anh mê hoặc, cô đã nâng cánh tay của mình đặt lên vai Lục Nghiên.

Mùi hương nam tính gợi cảm bao trùm, xâm chiếm các giác quan của cô, trong bóng tối Minh Lê kìm lòng không đậu mà tới gần anh, đôi môi hồng hào khẽ mở ra rồi lại khép vào, cô thốt ra một chữ mang theo đầy sự khát vọng và mong muốn——


“Muốn……”

Giọng nói mềm mại, nũng nịu, khiến lòng người như bị mê hoặc, say đắm.

Khuôn mặt đỏ bừng của người con gái gần trong gang tấc, hơi thở cô ấm áp, động tác anh hơi khựng lại, đôi mắt Hoắc Nghiên đột nhiên trở nên cực kỳ u ám, tối đen như mực, những mảng tối dày đặc và rất nhiều, không có cách nào khiến chúng suy giảm đi được.

Yết hầu di chuyển lên xuống một cách nặng nề, bàn tay anh vẫn đang che đi đôi mắt đang mơ màng của cô.

“Minh Lê, nói cho anh biết, anh là ai?” Giọng nói anh rất khàn, như thể đã chạm đến mức chịu đựng cuối rồi, nó vang lên từ sâu trong cổ họng anh, anh nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt.

Minh Lê đột nhiên có chút tức giận.

Nữa, tên đểu này lại bắt nạt cô!

“Lục Nghiên!” Cô trừng anh, mặc dù bây giờ cô đang không thấy được gì, muốn mắng anh nhưng giọng nói lại rất giống như đang làm nũng, “Anh là Lục Nghiên.”


Hai mắt Hoắc Nghiên lại u ám hơn.

Anh không nhịn được dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, cảm nhận được sự ấm áp của cô trong lòng bàn tay, giọng nói anh hết sức căng thẳng, trầm trầm từ từ mê hoặc cô: “Là em chủ động muốn anh tiếp tục, đúng không?”

Minh Lê đã rất khó chịu từ ban nãy, không còn nghe được anh đang nói gì, trong đầu óc đang rối loạn của cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ——

Muốn anh ấy.

Lục Nghiên là của cô.

Hàng mi mảnh dài cứ đập vỗ không ngừng, Minh Lê cuối cùng không áp chế được sự khó chịu kia, cô quỳ gối xuống chăn bông mềm mại, thẳng lưng ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ mọng trong lúc di chuyển đã vô tình chạm vào yết hầu gợi cảm của người đàn ông.

“Lục….Ưm!”

Môi cô bị anh hôn lấy.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông bao trùm lấy cô một cách cường thế và mạnh mẽ, giam cầm cô, bao vây cô tứ phía


………….

Ý thức Minh Lê bắt đầu mơ hồ.

Mãi cho đến khi cảm giác kia đến khiến cô phải bật khóc, theo phản xạ có điều kiện cô chỉ muốn đẩy anh ra.

“………..Lục Nghiên!”

Trong lúc mơ màng, mê mang, dường như có một giọng nói trầm thấp và gợi cảm đã thì thầm bên tai cô một câu.

“Không khóc.”

*

Phòng bao.

Còn mười phút nữa là đến 7h30, Hoa Mẫn Quân bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, nãy giờ vẫn không gọi được cho Minh Lê, bà quay qua hỏi Minh Lạc đang ngồi yên lặng bên cạnh với vẻ mặt luôn rất cường thế và lạnh lùng:

“Con có thấy Minh Lê không?”

Minh Lạc lắc đầu.

Hoa Mẫn Quân không thể không cau mày, trong mắt hiện lên sự không hài lòng.

“Tôi thành thực xin lỗi Hoa tổng,” người phục vụ rót trà cúi đầu nói xin lỗi, “Là lỗi của tôi, tôi đã vô tình đụng phải Minh tiểu thư và lỡ làm ướt hết váy cô ấy, vì vậy tôi đã dẫn cô ấy lên phòng 3 để nghỉ ngơi và thay quần áo mới.”
Hoa Mẫn Quân nhướng mắt, cố áp xuống luồng khí thế mạnh mẽ: “Lúc nào?”

“Dạ khoảng lúc 7 giờ,” người phục vụ nhỏ giọng hỏi, với khuôn mặt đã tái mét vì lo sợ bị la mắng, “Hoa tổng, vậy có cần tôi mời Minh tiểu thư xuống đây không ạ?”

Ngay khi người phục vụ nói xong, bầu không khí trong phòng bao nhanh chóng im phăng phắc.

“Hoa tổng, để cháu đi.” Hoắc Dung Cảnh đứng lên từ ghế sô pha, khóe miệng luôn nở nụ cười dịu dạng như thường ngày.

Hoa Mẫn Quân nhìn về phía anh ta.

Một bộ quần áo được đo may riêng, rất vừa vặn, giúp tôn lên dáng người cao lớn của Hoắc Dung Cảnh, ánh đèn sáng ngời chiếu vào anh ta, càng làm tăng thêm vài phần nho nhã ở anh ta.

Ông cụ Hoắc nhấp một ngụm trà, nở một nụ cười từ ái, tựa như là một bậc tiền bối ôn hòa, chứ không phải cái người hung tàn và máu lạnh trên thương trường kia: “Vậy để Dung Cảnh đi đi, thằng nhóc này với Minh Lê cũng đã nhiều năm không gặp nhau, vẫn nên tiếp xúc với nhau nhiều một tí.”
Hoa Mẫn Quân khẽ nhếch môi, không trả lời chủ đề này, mà một lần nữa nhìn về phía Minh Lạc, dặn dò: “Minh Lạc, con cũng đi cùng đi.”

Minh Lạc chớp chớp mắt.

“Dạ mẹ.” cô ta cố gắng kiểm soát sự lo lắng hồi hộp của mình, dịu dàng đồng ý, tao nhã đứng lên, hướng về phía Hoắc Dung Cảnh nở một nụ cười duyên dáng, khéo léo, “Anh Dung Cảnh, chúng ta đi thôi.”

Đuôi mắt Hoắc Dung Cảnh ánh lên ý cười nhẹ, quả nhiên là dáng dấp của một công tử danh gia vọng tộc.

“Ừm.”

Hơi nghiêng người, anh ta lịch sự ra hiệu mời Minh Lạc đi trước, rồi sau đó duy trì một khoảng cách nhất định đi theo sau cô ta.

Hoa Mẫn Quân không nhìn anh ta lần thứ hai mà chỉ cầm tách trà lên và kiên nhẫn thử trà.

*

Phòng bao cách cách khu vực tiếp khách một đoạn.

Người phục vụ đi phía trước dẫn đường, Minh Lạc đan hai tay vào nhau, bước đi chậm rãi.
“Minh Lạc.”

Bỗng nhiên anh ta lên tiếng, khiến lòng Minh Lạc rung lên một cái, nghiêng mắt qua nhìn.

Hoắc Dung Cảnh nhìn cô nở nụ cười nhẹ, giọng hơi trầm xuống, ánh mắt ôn hòa, như thể cô là duy nhất trong mắt anh ta lúc này: “Lúc đến quán bar đêm đó, em muốn nói gì với anh?”

Đôi môi đỏ mọng của Minh Lạc khẽ mím lại.

“Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.” Cô ta cong cong môi, nở một nụ cười đúng chuẩn một tiểu thư danh giá, không thể bắt lỗi được.

Hoắc Dung Cảnh gật đầu: “Cũng đúng, đã lâu rồi anh không có gặp em và Minh Lê.”

Minh Lê…….

Lại là nó.

Nhất định phải nhắc đến Minh Lê sao?

Rõ ràng năm đó quan hệ giữa nó và Hoắc Dung Cảnh không có như thế này mà.

Tất cả đều là do Minh Lê cả.

Trong mắt cô ta lóe lên một tia oán hận, móng tay Minh Lạc hơi đâm vào lòng bàn tay, cô ta cố gắng kiềm chế bản thân, hít một hơi thật sâu, động tác này rất nhỏ không ai nhìn ra được, cô ta định nói gì đó: “Anh Dung Cảnh……”
Hoắc Dung Cảnh sâu lắng nhìn cô ta.

“Có chuyện gì vậy?”

“Em…..”

“Anh Hoắc, Minh tiểu thư, thang máy đã đến rồi.” Giọng nói của người phục vụ vang lên đầy sự cung kính và thành ý xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Minh Lạc chớp chớp mắt, định thần lại.

“Không có việc gì, anh Dung Cảnh, chúng ta đi thôi.” Trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo và kỹ càng hiện lên nụ cười nhu nhược, mềm mại, cô ta vẫn duy trì tiết tấu chậm rãi của cuộc nói chuyện: “Cũng không biết Minh Lê đang có chuyện gì nhỉ.”

Nỗi lo lắng mờ nhạt hiện lên ở khóe mắt cô ta.

Hoắc Dung Cảnh thu hết toàn cảnh vào mắt, cười nhẹ: “Ừm.”

Hai người lần lượt bước vào thang máy, người phục vụ bước vào cuối cùng và nhanh chóng ấn nút xuống lầu 3.

Thang máy đi rất nhanh, chỉ trong vài giây đã đến nơi.
“Ting——”

Đến nơi rồi.

Minh Lạc bình tĩnh nhìn cửa thang máy đang được mở ra một cách chậm rãi, tim cô ta bỗng đập nhanh hơn không kiểm soát được, nghĩ đến cảnh tượng sắp thấy, cô ta căng thẳng và hồi hộp vô cùng, bàn tay siết chặt lại.

Trong lòng bàn tay dường như tuôn ra rất nhiều mồ hôi.

Cô ta cố gắng kìm chế bản thân.

Cánh cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra hoàn toàn.

“Xin lỗi, xin hãy rời đi cho vì lầu ba hiện tại không cho phép người ngoài đi vào.” Một giọng nói lạnh như băng, vô cảm đột nhiên vang lên, là của một người đàn ông.

Minh Lạc ngay lập tức sững sốt.

Theo hướng cô ta thấy, có hai người đàn ông cao lớn đang đứng gần thang máy, quần đen áo đen, trông như là vệ sĩ, vẻ mặt cả hai người đều rất lạnh lùng cùng một bộ dáng vô cùng nghiêm nghị.

Sao lại như này, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Minh Lạc khẽ cau mày, sau đó nhìn về Hoắc Dung Cảnh, nhỏ giọng nói: “Anh Dung Cảnh?”

Hoắc Dung Cảnh đút một tay vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, lúc này khí thế của một công tử quý tộc đã bắt đầu phát ra từ trên người anh ta: “Xin lỗi, chúng tôi đến đây tìm người, tìm xong chúng tôi sẽ đi ngay.”

“Ông chủ của chúng tôi đang bàn chuyện ở đây, và chỗ này cũng đang được dọn dẹp lại, xin mời mọi người hãy rời đi ngay lập tức.” Người vệ sĩ lạnh lùng không nghe theo lời nói của Hoắc Dung Cảnh, sau khi nói xong liền làm một động tác mời rời đi.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu còn không rời đi thì cũng đừng trách bọn họ quá đáng.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dung Cảnh hơi căng lại.

Đây là lần đầu tiên anh ta bị đối xử như thế này ở Lâm Thành.

“Các anh chắc chắn là không có ai ở đây chứ?” Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, anh ta hỏi tiếp, mặc dù giọng điệu nghe vẫn có vẻ nhẹ nhàng tao nhã giống trước nhưng thật ra nó đã có chút gì đó thay đổi.
Tuy nhiên, cả hai người vệ sĩ đều không trả lời anh ta.

“Mời rời đi.” Một người vệ sĩ khác lên tiếng, giọng điệu rất mạnh mẽ, cứng rắn.

“Anh Dung Cảnh,” Minh Lạc nhẹ nhàng nói, “Nếu bọn họ đã nói vậy thì chắc là Minh Lạc đã rời đi rồi ấy, mà chắc cô ấy không có báo cho em và mẹ biết, vậy thôi chúng ta về trước đi anh.”

Sự kiêu ngạo đang bừng lên từ trong xương cốt nhưng Hoắc Dung Cảnh biết chuyện đã đến nước này rồi, nếu mà còn dằng co thêm nữa thì chắc chắc người xấu hổ sẽ là bọn họ.

“Ừm.” Anh ta lạnh nhạt nói, dẫn đầu quay trở lại thang máy.

Minh Lạc đi theo sau anh ta, khẽ cắn chặt môi.

*

Im lặng suốt cả đường đi, hai người quay trở lại phòng bao.

Hoa Mẫn Quân vừa mới nói chuyện với ông cụ Hoắc xong, nâng mắt lên tùy ý liếc nhìn qua, giọng điệu vẫn như trước: “Minh Lê đâu?”
Các đường nét trên khuôn mặt của Minh Lạc rất trắng và mềm mại, cô ta trả lời: “Dạ không tìm được mẹ ơi, chắc là cô ấy đã đi rồi, lầu 3 thì đang được dọn dẹp nên không có ai trên đó cả.”

“Đi?”

“Dạ.”

Sau khi nghe xong sắc mặt Hoa Mẫn Quân vẫn không thay đổi gì, khiến người khác không biết được bà đang nghĩ gì.

Bà nhìn về phía ông cụ Hoắc, bày tỏ thành ý xin lỗi nhưng không hề không kiêu ngạo và cũng không nịnh nọt: “Thưa ông, tôi thật sự rất xin lỗi đã không dạy dỗ Minh Lê nghiêm khắc, con bé theo Minh Hành ra nước ngoài mấy năm, nay về nước tính tình càng ngày càng tùy hứng hơn, lần sau tôi sẽ dắt con bé đến mời trà và nhận lỗi xin lỗi ông.”

Ông cụ Hoắc dửng dưng xua tay: “Có gì đâu mà phải đến mức là nhận lỗi, chuyện không có nghiêm trọng đến vậy đâu mà, con gái mà, thi thoảng tùy hứng một tí cũng không sao, chưa kể Minh Lê đã được nuôi dạy rất tốt đấy chứ.”
Ông cười: “Chắc là Minh Lê có việc gấp nên rời đi trước nên không kịp chào hỏi ấy mà, cháu đó, đừng có mà nghiêm khắc với con bé quá đừng trách nó nữa. Thôi được rồi, chúng ta hãy nhập tiệc nào.”

Nghĩ đến gì đó, ông lại hỏi: “Lão Minh mấy ngày nữa mới về lại đây vậy? Khi nào ông già đó về chúng ta lại hẹn ngày khác để bàn chuyện hôn nhân giữa hai đứa nhỏ sau cũng được, còn bây giờ thì ăn cơm đi nào, Dung Cảnh ngồi xuống đi cháu.”

Ông vẫy tay với Hoắc Dung Cảnh.

Hoắc Dung Cảnh gật đầu, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười dịu dàng giống thường ngày, rất chu đáo, lịch thiệp kéo ghế ra cho Minh Lạc.

“Cảm ơn anh Dung Cảnh.” Minh Lạc nhỏ giọng nói.

Khóe mắt Hoắc Dung Cảnh vẫn lộ ra nụ cười rất tươi, đậm vẻ dối trá: “Khách sáo làm gì nè, việc anh nên làm thôi.”
*

Không khí của bữa cơm cũng rất tốt.

Một tiếng sau, Hoa Mẫn Quân cùng Minh Lạc rời đi.

Ông cụ Hoắc nhàn nhã nâng tách trà lên, đầy ẩn ý hỏi: “Con có gặp Minh Lê chưa? Con bé không muốn gặp con hay sao?”

Hoắc Dung Cảnh mím môi không nói gì.

Ông cụ Hoắc lại thản nhiên nói tiếp: “Trong gia tộc chúng ta, hôn nhân là sự bắt buộc và không được phép lựa chọn, cho dù Minh Lê không phải máu mủ ruột thịt của nhà họ Minh nhưng chung quy lại thì con bé vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Minh, nhà họ Minh đã nuôi nấng con bé lớn khôn nên người, nên nếu Hoa Mẫn Quân muốn con bé gả, thì nó cũng không có quyền từ chối.”

Hoắc Dung Cảnh vẫn không đáp lời, anh ta chỉ vươn tay cởi hai cúc áo ra để hô hấp được thông thuận hơn.

“Cô ấy chỉ có thể gả cho cháu.”

Một lúc lâu sau, anh ta mới nói ra một câu.
Ông cụ Hoắc nhìn anh ta, biết được anh ta đã có tính toán, nên không nói gì thêm nữa chỉ nhắc nhở: “Cháu đối với Minh Lê là thật lòng hay là diễn trò thì sao cũng được, nhưng cháu cũng phải mau mau cưới con bé nhanh chút, không thể để người khác hẫng tay trên được, nhánh thứ ba trong nhà đã bắt đầu động tay động chân rồi đấy.”

“Cháu đã biết.”

“Dự án ở Pháp nếu đã không nắm được thì bỏ qua đi, ngay sáng mai hãy đi đến công ty của nhà họ Thẩm, giành lấy sự hợp tác với họ có biết chưa?” Thấy cháu mình có vẻ như đang suy nghĩ đến chuyện khác, ông cụ Hoắc trầm giọng xuống.

Hoắc Dung Cảnh nghe được giọng của ông, ngẩng mặt lên nhìn ông: “Dạ cháu đã biết.”

“Vậy được rồi, ông phải về đây.” Ông cụ Hoắc chống gậy đứng lên, bước đi với sự dìu đỡ của quản gia đang đứng chờ ở một bên.
Hoắc Dung Cảnh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu vào lúc này đã biến mất chỉ còn lại sự lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, vẫn mang theo ý cười nhưng ý cười này lại rất lạnh lẽo không có sự ấm áp, rạng ngời như trước.

Anh ta gõ gõ ngón tay trên bàn, một lúc sau mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Tôi đây, anh có biết ai là ông chủ đứng sau biệt thự Linh Lộ không?”

“Hãy nghĩ cách giúp tôi điều tra ra người đó.”

Cuộc gọi kết thúc, ngón tay anh ta lướt nhẹ qua màn hình, mắt hơi nheo lại.

Anh ta chắc chắn rằng Minh Lê vẫn đang ở phòng nghỉ trên lầu 3.

Minh Lê……

Ngoài cái người vệ sĩ tên Lục Nghiên kia ra, lẽ nào bên cạnh cô ấy còn người đàn ông nào khác sao?

Hoắc Dung Cảnh rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, điện thoại rung lên kéo suy nghĩ của anh ta trở lại.

Anh ta liếc nhìn, phát hiện ra đó là mẹ mình Hề Phỉ.
“Mẹ có chuyện gì vậy?” Anh ta bấm nghe.

Ở đầu bên kia điện thoại, Hề Phỉ mẹ anh ta đã nhẫn nhịn cả buổi tối, nên hiện tại tính tình đã bắt đầu bạo nổ: “Con cùng với ông nội đêm nay đi ăn cơm với người nhà họ Minh đúng không? Dung Cảnh con nếu muốn cưới thiên kim nhà họ Minh thì cũng nên là Minh Lạc, chứ không phải là con nhỏ Minh Lê hàng giả kia đâu nhé.”

Hoắc Dung Cảnh lấy ra một điếu thuốc, đôi chân dài tùy ý duỗi ra trên đất, thản nhiên nói: “Mẹ à con tưởng chúng ta đã thống nhất với nhau về chuyện này rồi, tuy Minh Lạc là thiên kim danh chính ngôn thuận nhưng cô ta không thể nào so sánh với Minh Lê được.”

Làn khói chầm chậm tản ra xung quanh, làm mờ cả khuôn mặt anh ta.

Lại nói tiếp, giọng điệu của anh ta nghe như ôn hòa hơn nhưng thực tế vẫn có thể nghe ra được sự mạnh mẽ và cường thế xen lẫn bên trong: “Con kết hôn với Minh Lê là có lý do.”
Hề Phỉ im lặng.

Khi sắp cúp điện thoại, bà ta nghiêm túc hỏi: “Dung Cảnh, con đã yêu Minh Lê đúng không?”

Yêu………

Động tác của Hoắc Dung Cảnh hơi khựng lại, trong đầu anh ta hiện lên một vài mảnh ký ức, cuối cùng anh ta vẫn bấm vào kết thúc cuộc gọi.

*

“Minh Lạc con có thấy rõ chưa?” Bên trong xe yên tĩnh, giọng nói lạnh lùng của Hoa Mẫn Quân đã phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh này.

Hô hấp của Minh Lạc bỗng chậm lại.

Ngừng một chút, cô ta bình tĩnh hỏi lại: “Mẹ?”

Đang xử lý tài liệu, Hoa Mẫn Quân vẫn không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Sao, Hoắc Dung Cảnh, người con nhất kiến chung tình người con yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đó, trong mắt cậu ta có con không?”

Minh Lạc siết chặt ngón tay lại.

“Con……”

“Hoa tổng, chúng ta đến nơi rồi.” Giọng của người tài xế bỗng vang lên.
Hoa Mẫn Quân cất tài liệu đi, không nói thêm lời nào cũng không nhìn Minh Lạc lấy một lần, bà đẩy cửa xe bước xuống.

Đã về đến nhà họ Minh.

Đèn điện sáng trưng trông rất ấm áp và đẹp mắt.

Nhưng Minh Lạc lại không cảm nhận được sự ấm áp này, cô ta ngồi một mình trong xe rất lâu, mãi đến khi người tài xế hỏi thăm lần thứ hai, thì cô ta mới định thần lại và quay qua nói xin lỗi, rồi sau đó nhấc lên làn váy và chậm rãi xuống xe.

Bước từng bước vào biệt thự của nhà họ Minh, cô ta đi về phòng mình.

Trong suốt quá trình, cô ta đều giữ thẳng lưng, cũng không có biểu cảm gì khác trên khuôn mặt, nhưng những lời nói ban nãy của Hoa Mẫn Quân vẫn cứ liên tục vang lên trong đầu cô ta, khiến cô ta thấy không cam lòng một xíu nào.

Khóa cửa phòng ngủ lại, Minh Lạc bấm vào một dãy số, sau khi có âm thanh báo đã kết nối, cô ta đi thẳng vào chủ đề, nói: “Chuyện tối nay là như thế nào? Tại sao lại đột nhiên có việc dọn dẹp ở tầng 3, còn Minh Lê thì đang ở đâu?”
Bên kia vẫn im lặng.

Ngực Minh Lạc nặng nề, khó chịu cả đêm nên giọng điệu cô ta rất tệ, bên kia nói “Không phải là không thể điều tra được nhưng mà chuyện xảy ra tối nay…..”

Đột nhiên cô ta cắn chặt môi.

“Được rồi.” Lông mi run lên, cô ta nhắm mắt lại, hơi không kiên nhẫn.

Người bên kia an ủi cô ta vài câu nhưng Minh Lạc không muốn nghe nữa nên đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô ta ngồi xuống chiếc giường mềm mại, điện thoại đã bị cô ta ném sang một bên, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt, lồng ngực phập phồng liên tục.

Từ sâu bên trong nội tâm của cô ta, mặt tối âm u được che giấu đang bắt đầu ngo ngoe chuyển động.

Minh Lạc vẫn duy trì tư thế này rất lâu không nhúc nhích.

*

Ngày hôm sau.

Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua màn cửa sổ mỏng và hắt lên nền đá cẩm thạch trơn, cũng ghé lại trên cánh tay trắng nõn của Minh Lê.
Nóng.

Như thể có thứ gì đang ôm lấy cô, da thịt hai người đang chạm vào nhau khiến cho nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.

Ngừng một chút, cô ta bình tĩnh hỏi lại: “Mẹ?”

Đang xử lý tài liệu, Hoa Mẫn Quân vẫn không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Sao, Hoắc Dung Cảnh, người con nhất kiến chung tình người con yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đó, trong mắt cậu ta có con không?”

Minh Lạc siết chặt ngón tay lại.

“Con……”

“Hoa tổng, chúng ta đến nơi rồi.” Giọng của người tài xế bỗng vang lên.

Hoa Mẫn Quân cất tài liệu đi, không nói thêm lời nào cũng không nhìn Minh Lạc lấy một lần, bà đẩy cửa xe bước xuống.

Đã về đến nhà họ Minh.

Đèn điện sáng trưng trông rất ấm áp và đẹp mắt.

Nhưng Minh Lạc lại không cảm nhận được sự ấm áp này, cô ta ngồi một mình trong xe rất lâu, mãi đến khi người tài xế hỏi thăm lần thứ hai, thì cô ta mới định thần lại và quay qua nói xin lỗi, rồi sau đó nhấc lên làn váy và chậm rãi xuống xe.
Bước từng bước vào biệt thự của nhà họ Minh, cô ta đi về phòng mình.

Trong suốt quá trình, cô ta đều giữ thẳng lưng, cũng không có biểu cảm gì khác trên khuôn mặt, nhưng những lời nói ban nãy của Hoa Mẫn Quân vẫn cứ liên tục vang lên trong đầu cô ta, khiến cô ta thấy không cam lòng một xíu nào.

Khóa cửa phòng ngủ lại, Minh Lạc bấm vào một dãy số, sau khi có âm thanh báo đã kết nối, cô ta đi thẳng vào chủ đề, nói: “Chuyện tối nay là như thế nào? Tại sao lại đột nhiên có việc dọn dẹp ở tầng 3, còn Minh Lê thì đang ở đâu?”

Bên kia vẫn im lặng.

Ngực Minh Lạc nặng nề, khó chịu cả đêm nên giọng điệu cô ta rất tệ, bên kia nói “Không phải là không thể điều tra được nhưng mà chuyện xảy ra tối nay…..”

Đột nhiên cô ta cắn chặt môi.

“Được rồi.” Lông mi run lên, cô ta nhắm mắt lại, hơi không kiên nhẫn.
Người bên kia an ủi cô ta vài câu nhưng Minh Lạc không muốn nghe nữa nên đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô ta ngồi xuống chiếc giường mềm mại, điện thoại đã bị cô ta ném sang một bên, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt, lồng ngực phập phồng liên tục.

Từ sâu bên trong nội tâm của cô ta, mặt tối âm u được che giấu đang bắt đầu ngo ngoe chuyển động.

Minh Lạc vẫn duy trì tư thế này rất lâu không nhúc nhích.

*

Ngày hôm sau.

Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua màn cửa sổ mỏng và hắt lên nền đá cẩm thạch trơn láng, cũng ghé lại trên cánh tay trắng nõn của Minh Lê.

Khó chịu quá.

Cơ thể cô hình như hơi đau đau, cả người thì yếu ớt vô lực, Minh Lê nhíu mày, nửa tỉnh nửa mơ, hàng lông mi dài khẽ vỗ, cô chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là một khung cảnh xa lạ.

Ngoại trừ……..

Một khuôn mặt anh tuấn đẹp trai đã quá đỗi quen thuộc đang kề sát vào cô.
Lục Nghiên.

Cô đang nằm trong vòng tay của anh ấy.

Lời editor:🍮🍮🥪🥪

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương