Cưng Chiều Em Nhất
-
Chương 41
Edit: Thanh Hưng
Có câu nói một phân tiền đổi một phân hàng, cho dù bệnh viện tư nhân thu lệ phí cao, cho người ta ấn tượng đầu tiên cũng l.eq.uy.do.n có một chút không đáng tin cậy nhưng hoàn cảnh thật sự rất tốt, phòng bệnh đơn gọn gàng sạch sẽ, nếu như không phải là trên gường bệnh còn đặt chút dụng cụ chữa bệnh thì nhìn qua tựa như đang ở phòng khách sạn ba sao.
Đợi y tá đi ra ngoài, Du Khả Dương cởi giày và áo khoác nằm soài trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người. Hề Hi đi từ toilet ra, lau nước lqd trên tay nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày nhé?" Cho dù cô không ở lại qua đêm nhưng Du Khả Dương lại cần, không nói những thứ khác, kem đánh răng bàn chải đánh răng cái gì cũng phải mua chứ, còn có giấy vệ sinh khăn mặt gì đó nữa. Hiện tại cũng sắp đến trưa rồi, cơm trưa cũng cần mua.
Cho dù Du Khả Dương trong lòng ngổn ngang nhưng cũng không tiện nằm yên không để ý tới người khác, cô ấy từ trên giường bò dậy nói: "Tôi với cô cùng nhau đi đi." Nơi này dù sao cũng không quen thuộc, để cô ấy (HH) một người đi ra ngoài cũng không yên tâm.
Hề Hi khoát tay nói không cần: "Tôi chỉ tới siêu thị trước cửa mua, không đi xa, bên cạnh có quán cơm, buổi trưa cô muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn thuốc hối hận." Cô ấy bật thốt lên, nói xong cũng tự mình hồng vành mắt. Nhìn cô ấy như vậy trong lòng Hề Hi cũng không có tư vị, nhẹ giọng khuyên: "Nếu đến bước này rồi, coi như mua một bài học, ngã một lần khôn hơn một chút, ngày tháng sau này còn dài mà, đừng bị chuyện này đánh gục."
Du Khả Dương trầm mặc, tâm tình cũng không bởi vì bạn tốt khuyên nhủ mà khá hơn, bài học này thật sự quá mức đả thương người. Hề Hi cũng biết loại sự việc này phải tự mình nghĩ thông suốt mới được, người khác nói có đạo lý tới đâu đi nữa mà đối phương nghe không vào thì cũng như nhau. Có câu: đứng nói chuyện không đau thắt lưng, thật ra thì so với tình huống bây giờ của các cô cũng không sai biệt lắm.
Trước tiên tới nhà hàng nhỏ bên cạnh gọi món, sau đó đến siêu thị đi mua đồ, nhớ tới trên chân Du Khả Dương đi đôi giày gót nhọn chừng bảy tám centimét kia, trước lúc chuẩn bị tính tiền lại đi quay lại yên lặng cầm đôi dép lê bỏ vào trong giỏ xách. Tính tiền ra ngoài, trong tay đã có thêm hai bao đồ lớn, lúc trở lại quán cơm lấy thức ăn quay lại phòng bệnh tay cũng bị đè ra vài đường.
Du Khả Dương xuống giường nhận thức ăn trong tay cô, hai người ngồi ở trên sofa bằng vải bố màu cam ăn cơm trưa, một lát sau Hạ Y gọi điện thoại tới, hỏi cô thân thể thế nào. Hôm nay Hề Hi nghỉ học, xin nghỉ bệnh, mấy tha/nh.hư;ng người bạn nhỏ nghe nói cô lại bị bệnh, lúc này mới được mấy ngày mà đã xin nghỉ bệnh hai lần, cũng có chút lo lắng. Trước đó, Thẩm Gia và Tần Lạc Lạc đã an ủi rồi, Hạ Y là buổi sáng có chuyện không đi học nên bây giờ mới biết.
Ho khan vài tiếng về phía điện thoại, Hề Hi cố làm ra vẻ yếu đuối nói: "Tôi đỡ hơn rồi, anh tôi bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới đi học được." Vốn là theo kế hoạch cô chỉ nghỉ học một ngày, như vậy tỷ lệ bị phát hiện cũng nhỏ hơn. Nhưng Du Khả Dương phải nằm viện qua đêm, ngày mai mới có thể xuất viện, cô ấy vừa mới sanh non, một người ở thành phố T xa lạ dĩ nhiên Hề Hi không yên lòng, chỉ có thể ngày mai lại đi tới một chuyến, ít nhất phải thu xếp ổn thỏa cho bạn thân mới yên tâm được.
Đuổi Hạ Y đi, Du Khả Dương có chút áy náy nhìn Hề Hi: "Ngày mai còn phải giày vò cô một ngày nữa, ngượng ngùng."
Hề Hi liếc mắt: "Cô như thế thật không có ý nghĩa, nếu thật sự cảm kích tôi, trở về cứ đưa vài bản album ký tên số lượng có hạn của nhóm xx kia cho tôi là được." Nhóm xx là nhóm nhạc nam Hàn Quốc nóng bỏng nhất mấy năm gần đây, gần như là thịnh hành toàn cầu, Hề Hi tương đối yêu thích nhóm trai đẹp này, xét về điểm này, Du Khả Dương và cô là chiến hữu tuyệt vời.
Du Khả Dương vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô thế này là nuốn thừa dịp cháy nhà hôi của à! Cả thế giới chỉ có 20 bản, cho cô thì tôi không nỡ, cho cô mượn mấy ngày để cai nghiện ngược lại không thành vấn đề."
"Nhìn bộ dạng hẹp hòi của cô đi ~ thật làm như tôi hiếm lạ đâu ~" Hề Hi từ trên ghế salon đứng lên duỗi lưng một cái: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa có thể phải uống thuốc rồi."
Vào lúc này tâm trạng Du Khả Dương đã tốt hơn một chút, ít nhất nghe được uống thuốc cũng không còn bài xích như vậy nữa, cô ấy cười một cái nói: "Vậy cô đừng có chạy lung tung, nếu để cô chạy mất rồi, tôi sẽ không bồi thường nổi."
"Tôi lại không ngốc!"
Hạng Việt nhận được điện thoại của bạn gái cũng không cảm thấy gì, mà kỳ lạ là vấn đề bạn gái hỏi ý kiến...... Hỏi: thuốc phá thai có an toàn hay không? Đề tài này rất nhạy cảm, nhớ tới tối qua gấu nhỏ náo loạn muốn ăn chay, bác sĩ Hạng quyết định không vòng vèo: "Sao lại hỏi cái này?"
Còn có thể thế nào, tất cả vì bạn thân thôi! Hề Hi cũng không muốn gọi số điện thoại này, chỉ là đi, trong lòng cô sợ hãi, lại không yên lòng với loại bệnh viện tư nhân này, cho nên nghĩ lại nghĩ, để tránh ngộ nhỡ cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại nhờ người chuyên nghiệp cố vấn. Dù sao nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, không nói vấn đề trách nhiệm, đây chính là bạn tốt! Bạn tốt!
Không thể nói sự thật, chỉ có thể nói bừa, Hề Hi sớm đã nghĩ kỹ lý do, rất có thứ tự đáp: "Hỏi giúp bạn học, cô ấy lầm đường lỡ bước, kết bạn lqd trên mạng, mất thân lại mất tâm, hiện tại bạn trai bỏ chạy, trong bụng lại có đứa nhỏ, để lại khẳng định là không thể được rồi, chuyện như vậy lại không thể để quá nhiều người biết, bọn họ cũng đều biết anh là bác sĩ, nên bảo em hỏi anh."
Lời nói nửa thật nửa giả, cũng không biết Hạng Việt có tin hay không, thật ra thì hiện tại Hề Hi không lo được quá nhiều, chỉ cần Du Khả Dương có thể an toàn giải quyết vấn đề là được, thúc giục: "Đừng hỏi nhiều như vậy, chờ một lát nữa cô ấy sẽ phải uống thuốc, anh nói cho em biết trước, cuối cùng có an toàn hay không vậy?"
Hạng Việt nghe ra được cô rất vội vàng, lúc này cũng không băn khoăn đến thật giả trong lời nói của cô, thành thực nói: "Cái này không nói rõ được, thước không phải là tư đồng...... Chính là thuốc phá thai, đó là một loại hooc-môn kháng thai, uống cái đó tương đối dễ bị lây nhiễm, ví như □□ viêm cổ tử cung các loại bệnh phụ khoa, còn có thể gây rối loạn nội tiết, đối với phái nữ có thể gây nguy hại tương đối lớn cho tử cung, phiền toái nhất là thuốc có thể làm thành tử cung bị mỏng, tạo thành vô sinh, hơn nữa thuốc di chuyển sẽ có khả năng bị sót nhau thai, nói như vậy sẽ phải phẫu thuật thêm một lần nữa, cái này không cần anh nói em cũng biết, phẫu thuật làm sạch cũng không thường làm, bị tội không nói, nếu như thao tác không tốt, vô sinh đã là nhẹ."
Hề Hi biết lời này nhất định là có vài phần khuếch đại, dù sao hàng năm có rất nhiều người uống thuốc phá thai, cũng đâu có nhiều xui xẻo như vậy, nhưng ai biết trong đám người xui xẻo đó sẽ có Du Khả Dương hay không?
"Vậy...... Có phải phẫu thuật vẫn khá hơn hay không?" Cô khô khốc hỏi, giọng nói mang theo nghẹn ngào rõ ràng, hiển nhiên là bị sợ.
Hạng Việt nói: "Em muốn anh nói như thế nào đây? Hàng năm người phẫu thuật phá thai rất nhiều, người cửu thành đều không có vấn đề gì, nhưng cái này cũng giống như phẫu thuật ruột thừa vậy, ai cũng biết chỉ là một tiểu l.equ.ydo.n phẫu, nhưng nhỏ nữa cũng là phẫu thuật, cũng có nguy hiểm, cũng có người chết. Khi phẫu thuật có thể sẽ xảy ra tình trạng bị sót hoặc thủng tử cung, các loại viêm tử cung, nhẹ chính là kỳ kinh nguyệt không đều." Xong rồi còn nêu ví dụ chết: "Năm ngoái hình như bệnh viện bọn anh cũng tiếp nhận mấy trường bệnh tật do phá thai thất bại, là phẫu thuật hay là dùng thuốc anh cũng không rõ lắm."
Vào lúc này Hề Hi có chút hối hận, sau khi gọi điện thoại cho Hạng Việt cô đã không có dũng khí ủng hộ Du Khả Dương phá thai rồi, ngàn vạn người đều biết phá thai đối với người bây giờ mà nói là không đáng nhắc tới, bao nhiêu người làm phẫu thuật xong là có thể lập tức xuống đất không hề quan tâm, đầy sinh lực mà đi bộ cũng không thấy chết người, nhưng là cô không dám đánh cược, sợ Du Khả Dương là người không may kia, lo lắng bệnh viện tư nhân này không đáng tin cậy, ngộ nhỡ nhất thời khinh thường tạo thành tổn thất về sau không thể vãn cứu chữa, vậy đây là lỗi của người nào?
Ít nhất cô cũng sẽ áy náy muốn chết. Giống như đêm giao thừa đó, cô nên nghĩ biện pháp ngăn cản Du Khả Dương nổi điên, mà không phải bỏ lại không quản không hỏi tự mình rời đi.
Cúp điện thoại, Hề Hi trở lại phòng bệnh, Du Khả Dương không ngủ đang ngồi trên giường chơi trò chơi trên điện thoại di động. Thấy cô lqd đi vào, cô ấy ngẩng đầu nhìn một cái nói: "Tôi không mệt, cô muốn ngủ thì lên giường nằm ngủ đi?"
Hiện tại là thiên tài mới có tâm trạng đi ngủ! Cọng rơm trong lòng Hề Hi kia đã kề cận số mạng chết yểu.
"Dương Dương."
"Hả?"
"Nếu không hay là cứ giữ đứa bé lại đi?"
Du Khả Dương nhướng mày, tâm nhíu lại: "Thế nào?" Cô ấy cũng không nghĩ là trong lúc nhất thời bạn tốt bất chợt mềm lòng không đành lòng sát sinh cái gì, đừng đùa, bạn thân cũng không phải là thánh mẫu.
Muốn ngưng hẳn hành trình lần này nhất định phải có một lý do hợp lý, Hề Hi lập tức kể lại những gì nghe được từ chỗ Hạng Việt cho cô ấy: "Cho dù có thành công hay không thì phá thái rất nguy hiểm đối với thân thể, hơn nữa tôi thật sự không nghĩ cô sẽ tới bệnh viện tư nhân làm cái này, nếu như thực sự không muốn giữ lại đứa bé, hay là chúng ta đi bệnh viện chính quy nhé?"
Cô cũng không thể thay bạn thân quyết định cuộc sống sau này, dù sao trong bụng cũng không phải mèo nhỏ chó nhỏ, mà là mạng người sống sờ sờ, chỉ cần sinh ra thì khẳng định phải phụ trách. Mà nếu quả thật Du Khả Dương tính toán sinh hạ đứa bé này...... Tiếp sau đây sẽ dẫn tới chấn động gì gần th;anh.hưn?g như không cần suy nghĩ, nhà họ Du, nhà họ Triệu, nhà họ Từ cũng không sống yên ổn được, đây là chuyện lớn, càng không cần nói chi là anh trai Du Khả Dương kia vẫn còn đang thiếu nợ chờ em rể giúp đỡ.
Áp lực trên người Du Khả Dương quá lớn. Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể để bạn thân ở lại bệnh viện tư nhân này, thật không đảm bảo.
Trong lúc nhất thời phòng bệnh rơi vào trạng thái yên tĩnh khác thường, Hề Hi đứng ở đằng kia có vẻ có chút luống cuống, cô cũng không biết vì sao sao mình lại xuất hiện loại cảm giác đuối lý này, chính là cảm thấy rất không có tư vị.
Một hồi lâu, Du Khả Dương nói: "Trước tiên xuất viện tới khách sạn đã." Lúc này cô ấy cũng không quyết định chắc chắn được, quyết tâm trước đó thật vất vả mới hạ được vào lúc này bị lời nói của bạn thân đả kích thành mảnh vụn. Bây giờ chỉ có thể quyết định một điều duy nhất, chính là xuất viện trước.
Nhưng loại bệnh viện tư nhân này cũng không phải muốn ra là có thể ra, không duyên cớ chiếm phòng bệnh lâu như vậy cũng phải nộp tiền nha! Bị bệnh viện thu một ngày tiền nằm viện, Hề Hi và Du Khả Dương ngồi xe taxi tới khách sạn đã đặt trước.
Thật may là chưa gọi điện trả phòng khách sạn, nếu không lại muốn vứt tiền đi. Du Khả Dương đặt là phòng thương vụ, hai người đi vào trong phòng, một người ngồi ghế sa lon, một người đứng trước cửa sổ, ai cũng không lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Du Khả Dương từ phía trước cửa sổ quay đầu lại, rất kiên định nói: "Đứa bé không thể giữ lại." Cô ấy không ngừng lại, nói tiếp: "Tôi năm nay 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, tự mình cũng vẫn còn là con nít, sinh ra nó rất dễ dàng, nhưng làm như thế nào lqd nuôi được nó? Nếu như ba mẹ tôi biết chuyện này, cũng không thể tiếp nhận đứa bé này, tôi không có năng lực sinh tồn, không biết kiếm tiền, rời xa ba mẹ thì tôi chính là một phế vật, đừng nói nuôi nó, ngay cả mình cũng không nuôi được. Lại nói tôi và Từ Trạch, chúng tôi vốn chính là tình một đêm, ai cũng không cần phụ trách, bảo tôi dùng đứa bé quấn lấy anh ta? Lòng tự trọng của tôi không cho phép, người nhà họ Từ sẽ nghĩ tôi như thế nào? Chẳng lẽ chờ ba mẹ tôi không cần tôi nữa, tôi có thể đối với người nhà họ Từ như chó vẫy đuôi mừng chủ?"
Có câu nói một phân tiền đổi một phân hàng, cho dù bệnh viện tư nhân thu lệ phí cao, cho người ta ấn tượng đầu tiên cũng l.eq.uy.do.n có một chút không đáng tin cậy nhưng hoàn cảnh thật sự rất tốt, phòng bệnh đơn gọn gàng sạch sẽ, nếu như không phải là trên gường bệnh còn đặt chút dụng cụ chữa bệnh thì nhìn qua tựa như đang ở phòng khách sạn ba sao.
Đợi y tá đi ra ngoài, Du Khả Dương cởi giày và áo khoác nằm soài trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người. Hề Hi đi từ toilet ra, lau nước lqd trên tay nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày nhé?" Cho dù cô không ở lại qua đêm nhưng Du Khả Dương lại cần, không nói những thứ khác, kem đánh răng bàn chải đánh răng cái gì cũng phải mua chứ, còn có giấy vệ sinh khăn mặt gì đó nữa. Hiện tại cũng sắp đến trưa rồi, cơm trưa cũng cần mua.
Cho dù Du Khả Dương trong lòng ngổn ngang nhưng cũng không tiện nằm yên không để ý tới người khác, cô ấy từ trên giường bò dậy nói: "Tôi với cô cùng nhau đi đi." Nơi này dù sao cũng không quen thuộc, để cô ấy (HH) một người đi ra ngoài cũng không yên tâm.
Hề Hi khoát tay nói không cần: "Tôi chỉ tới siêu thị trước cửa mua, không đi xa, bên cạnh có quán cơm, buổi trưa cô muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn thuốc hối hận." Cô ấy bật thốt lên, nói xong cũng tự mình hồng vành mắt. Nhìn cô ấy như vậy trong lòng Hề Hi cũng không có tư vị, nhẹ giọng khuyên: "Nếu đến bước này rồi, coi như mua một bài học, ngã một lần khôn hơn một chút, ngày tháng sau này còn dài mà, đừng bị chuyện này đánh gục."
Du Khả Dương trầm mặc, tâm tình cũng không bởi vì bạn tốt khuyên nhủ mà khá hơn, bài học này thật sự quá mức đả thương người. Hề Hi cũng biết loại sự việc này phải tự mình nghĩ thông suốt mới được, người khác nói có đạo lý tới đâu đi nữa mà đối phương nghe không vào thì cũng như nhau. Có câu: đứng nói chuyện không đau thắt lưng, thật ra thì so với tình huống bây giờ của các cô cũng không sai biệt lắm.
Trước tiên tới nhà hàng nhỏ bên cạnh gọi món, sau đó đến siêu thị đi mua đồ, nhớ tới trên chân Du Khả Dương đi đôi giày gót nhọn chừng bảy tám centimét kia, trước lúc chuẩn bị tính tiền lại đi quay lại yên lặng cầm đôi dép lê bỏ vào trong giỏ xách. Tính tiền ra ngoài, trong tay đã có thêm hai bao đồ lớn, lúc trở lại quán cơm lấy thức ăn quay lại phòng bệnh tay cũng bị đè ra vài đường.
Du Khả Dương xuống giường nhận thức ăn trong tay cô, hai người ngồi ở trên sofa bằng vải bố màu cam ăn cơm trưa, một lát sau Hạ Y gọi điện thoại tới, hỏi cô thân thể thế nào. Hôm nay Hề Hi nghỉ học, xin nghỉ bệnh, mấy tha/nh.hư;ng người bạn nhỏ nghe nói cô lại bị bệnh, lúc này mới được mấy ngày mà đã xin nghỉ bệnh hai lần, cũng có chút lo lắng. Trước đó, Thẩm Gia và Tần Lạc Lạc đã an ủi rồi, Hạ Y là buổi sáng có chuyện không đi học nên bây giờ mới biết.
Ho khan vài tiếng về phía điện thoại, Hề Hi cố làm ra vẻ yếu đuối nói: "Tôi đỡ hơn rồi, anh tôi bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới đi học được." Vốn là theo kế hoạch cô chỉ nghỉ học một ngày, như vậy tỷ lệ bị phát hiện cũng nhỏ hơn. Nhưng Du Khả Dương phải nằm viện qua đêm, ngày mai mới có thể xuất viện, cô ấy vừa mới sanh non, một người ở thành phố T xa lạ dĩ nhiên Hề Hi không yên lòng, chỉ có thể ngày mai lại đi tới một chuyến, ít nhất phải thu xếp ổn thỏa cho bạn thân mới yên tâm được.
Đuổi Hạ Y đi, Du Khả Dương có chút áy náy nhìn Hề Hi: "Ngày mai còn phải giày vò cô một ngày nữa, ngượng ngùng."
Hề Hi liếc mắt: "Cô như thế thật không có ý nghĩa, nếu thật sự cảm kích tôi, trở về cứ đưa vài bản album ký tên số lượng có hạn của nhóm xx kia cho tôi là được." Nhóm xx là nhóm nhạc nam Hàn Quốc nóng bỏng nhất mấy năm gần đây, gần như là thịnh hành toàn cầu, Hề Hi tương đối yêu thích nhóm trai đẹp này, xét về điểm này, Du Khả Dương và cô là chiến hữu tuyệt vời.
Du Khả Dương vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô thế này là nuốn thừa dịp cháy nhà hôi của à! Cả thế giới chỉ có 20 bản, cho cô thì tôi không nỡ, cho cô mượn mấy ngày để cai nghiện ngược lại không thành vấn đề."
"Nhìn bộ dạng hẹp hòi của cô đi ~ thật làm như tôi hiếm lạ đâu ~" Hề Hi từ trên ghế salon đứng lên duỗi lưng một cái: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa có thể phải uống thuốc rồi."
Vào lúc này tâm trạng Du Khả Dương đã tốt hơn một chút, ít nhất nghe được uống thuốc cũng không còn bài xích như vậy nữa, cô ấy cười một cái nói: "Vậy cô đừng có chạy lung tung, nếu để cô chạy mất rồi, tôi sẽ không bồi thường nổi."
"Tôi lại không ngốc!"
Hạng Việt nhận được điện thoại của bạn gái cũng không cảm thấy gì, mà kỳ lạ là vấn đề bạn gái hỏi ý kiến...... Hỏi: thuốc phá thai có an toàn hay không? Đề tài này rất nhạy cảm, nhớ tới tối qua gấu nhỏ náo loạn muốn ăn chay, bác sĩ Hạng quyết định không vòng vèo: "Sao lại hỏi cái này?"
Còn có thể thế nào, tất cả vì bạn thân thôi! Hề Hi cũng không muốn gọi số điện thoại này, chỉ là đi, trong lòng cô sợ hãi, lại không yên lòng với loại bệnh viện tư nhân này, cho nên nghĩ lại nghĩ, để tránh ngộ nhỡ cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại nhờ người chuyên nghiệp cố vấn. Dù sao nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, không nói vấn đề trách nhiệm, đây chính là bạn tốt! Bạn tốt!
Không thể nói sự thật, chỉ có thể nói bừa, Hề Hi sớm đã nghĩ kỹ lý do, rất có thứ tự đáp: "Hỏi giúp bạn học, cô ấy lầm đường lỡ bước, kết bạn lqd trên mạng, mất thân lại mất tâm, hiện tại bạn trai bỏ chạy, trong bụng lại có đứa nhỏ, để lại khẳng định là không thể được rồi, chuyện như vậy lại không thể để quá nhiều người biết, bọn họ cũng đều biết anh là bác sĩ, nên bảo em hỏi anh."
Lời nói nửa thật nửa giả, cũng không biết Hạng Việt có tin hay không, thật ra thì hiện tại Hề Hi không lo được quá nhiều, chỉ cần Du Khả Dương có thể an toàn giải quyết vấn đề là được, thúc giục: "Đừng hỏi nhiều như vậy, chờ một lát nữa cô ấy sẽ phải uống thuốc, anh nói cho em biết trước, cuối cùng có an toàn hay không vậy?"
Hạng Việt nghe ra được cô rất vội vàng, lúc này cũng không băn khoăn đến thật giả trong lời nói của cô, thành thực nói: "Cái này không nói rõ được, thước không phải là tư đồng...... Chính là thuốc phá thai, đó là một loại hooc-môn kháng thai, uống cái đó tương đối dễ bị lây nhiễm, ví như □□ viêm cổ tử cung các loại bệnh phụ khoa, còn có thể gây rối loạn nội tiết, đối với phái nữ có thể gây nguy hại tương đối lớn cho tử cung, phiền toái nhất là thuốc có thể làm thành tử cung bị mỏng, tạo thành vô sinh, hơn nữa thuốc di chuyển sẽ có khả năng bị sót nhau thai, nói như vậy sẽ phải phẫu thuật thêm một lần nữa, cái này không cần anh nói em cũng biết, phẫu thuật làm sạch cũng không thường làm, bị tội không nói, nếu như thao tác không tốt, vô sinh đã là nhẹ."
Hề Hi biết lời này nhất định là có vài phần khuếch đại, dù sao hàng năm có rất nhiều người uống thuốc phá thai, cũng đâu có nhiều xui xẻo như vậy, nhưng ai biết trong đám người xui xẻo đó sẽ có Du Khả Dương hay không?
"Vậy...... Có phải phẫu thuật vẫn khá hơn hay không?" Cô khô khốc hỏi, giọng nói mang theo nghẹn ngào rõ ràng, hiển nhiên là bị sợ.
Hạng Việt nói: "Em muốn anh nói như thế nào đây? Hàng năm người phẫu thuật phá thai rất nhiều, người cửu thành đều không có vấn đề gì, nhưng cái này cũng giống như phẫu thuật ruột thừa vậy, ai cũng biết chỉ là một tiểu l.equ.ydo.n phẫu, nhưng nhỏ nữa cũng là phẫu thuật, cũng có nguy hiểm, cũng có người chết. Khi phẫu thuật có thể sẽ xảy ra tình trạng bị sót hoặc thủng tử cung, các loại viêm tử cung, nhẹ chính là kỳ kinh nguyệt không đều." Xong rồi còn nêu ví dụ chết: "Năm ngoái hình như bệnh viện bọn anh cũng tiếp nhận mấy trường bệnh tật do phá thai thất bại, là phẫu thuật hay là dùng thuốc anh cũng không rõ lắm."
Vào lúc này Hề Hi có chút hối hận, sau khi gọi điện thoại cho Hạng Việt cô đã không có dũng khí ủng hộ Du Khả Dương phá thai rồi, ngàn vạn người đều biết phá thai đối với người bây giờ mà nói là không đáng nhắc tới, bao nhiêu người làm phẫu thuật xong là có thể lập tức xuống đất không hề quan tâm, đầy sinh lực mà đi bộ cũng không thấy chết người, nhưng là cô không dám đánh cược, sợ Du Khả Dương là người không may kia, lo lắng bệnh viện tư nhân này không đáng tin cậy, ngộ nhỡ nhất thời khinh thường tạo thành tổn thất về sau không thể vãn cứu chữa, vậy đây là lỗi của người nào?
Ít nhất cô cũng sẽ áy náy muốn chết. Giống như đêm giao thừa đó, cô nên nghĩ biện pháp ngăn cản Du Khả Dương nổi điên, mà không phải bỏ lại không quản không hỏi tự mình rời đi.
Cúp điện thoại, Hề Hi trở lại phòng bệnh, Du Khả Dương không ngủ đang ngồi trên giường chơi trò chơi trên điện thoại di động. Thấy cô lqd đi vào, cô ấy ngẩng đầu nhìn một cái nói: "Tôi không mệt, cô muốn ngủ thì lên giường nằm ngủ đi?"
Hiện tại là thiên tài mới có tâm trạng đi ngủ! Cọng rơm trong lòng Hề Hi kia đã kề cận số mạng chết yểu.
"Dương Dương."
"Hả?"
"Nếu không hay là cứ giữ đứa bé lại đi?"
Du Khả Dương nhướng mày, tâm nhíu lại: "Thế nào?" Cô ấy cũng không nghĩ là trong lúc nhất thời bạn tốt bất chợt mềm lòng không đành lòng sát sinh cái gì, đừng đùa, bạn thân cũng không phải là thánh mẫu.
Muốn ngưng hẳn hành trình lần này nhất định phải có một lý do hợp lý, Hề Hi lập tức kể lại những gì nghe được từ chỗ Hạng Việt cho cô ấy: "Cho dù có thành công hay không thì phá thái rất nguy hiểm đối với thân thể, hơn nữa tôi thật sự không nghĩ cô sẽ tới bệnh viện tư nhân làm cái này, nếu như thực sự không muốn giữ lại đứa bé, hay là chúng ta đi bệnh viện chính quy nhé?"
Cô cũng không thể thay bạn thân quyết định cuộc sống sau này, dù sao trong bụng cũng không phải mèo nhỏ chó nhỏ, mà là mạng người sống sờ sờ, chỉ cần sinh ra thì khẳng định phải phụ trách. Mà nếu quả thật Du Khả Dương tính toán sinh hạ đứa bé này...... Tiếp sau đây sẽ dẫn tới chấn động gì gần th;anh.hưn?g như không cần suy nghĩ, nhà họ Du, nhà họ Triệu, nhà họ Từ cũng không sống yên ổn được, đây là chuyện lớn, càng không cần nói chi là anh trai Du Khả Dương kia vẫn còn đang thiếu nợ chờ em rể giúp đỡ.
Áp lực trên người Du Khả Dương quá lớn. Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể để bạn thân ở lại bệnh viện tư nhân này, thật không đảm bảo.
Trong lúc nhất thời phòng bệnh rơi vào trạng thái yên tĩnh khác thường, Hề Hi đứng ở đằng kia có vẻ có chút luống cuống, cô cũng không biết vì sao sao mình lại xuất hiện loại cảm giác đuối lý này, chính là cảm thấy rất không có tư vị.
Một hồi lâu, Du Khả Dương nói: "Trước tiên xuất viện tới khách sạn đã." Lúc này cô ấy cũng không quyết định chắc chắn được, quyết tâm trước đó thật vất vả mới hạ được vào lúc này bị lời nói của bạn thân đả kích thành mảnh vụn. Bây giờ chỉ có thể quyết định một điều duy nhất, chính là xuất viện trước.
Nhưng loại bệnh viện tư nhân này cũng không phải muốn ra là có thể ra, không duyên cớ chiếm phòng bệnh lâu như vậy cũng phải nộp tiền nha! Bị bệnh viện thu một ngày tiền nằm viện, Hề Hi và Du Khả Dương ngồi xe taxi tới khách sạn đã đặt trước.
Thật may là chưa gọi điện trả phòng khách sạn, nếu không lại muốn vứt tiền đi. Du Khả Dương đặt là phòng thương vụ, hai người đi vào trong phòng, một người ngồi ghế sa lon, một người đứng trước cửa sổ, ai cũng không lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Du Khả Dương từ phía trước cửa sổ quay đầu lại, rất kiên định nói: "Đứa bé không thể giữ lại." Cô ấy không ngừng lại, nói tiếp: "Tôi năm nay 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, tự mình cũng vẫn còn là con nít, sinh ra nó rất dễ dàng, nhưng làm như thế nào lqd nuôi được nó? Nếu như ba mẹ tôi biết chuyện này, cũng không thể tiếp nhận đứa bé này, tôi không có năng lực sinh tồn, không biết kiếm tiền, rời xa ba mẹ thì tôi chính là một phế vật, đừng nói nuôi nó, ngay cả mình cũng không nuôi được. Lại nói tôi và Từ Trạch, chúng tôi vốn chính là tình một đêm, ai cũng không cần phụ trách, bảo tôi dùng đứa bé quấn lấy anh ta? Lòng tự trọng của tôi không cho phép, người nhà họ Từ sẽ nghĩ tôi như thế nào? Chẳng lẽ chờ ba mẹ tôi không cần tôi nữa, tôi có thể đối với người nhà họ Từ như chó vẫy đuôi mừng chủ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook